Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05 : Vì hạnh phúc của bản thân

"Đừng có cười nhạo ta! Lũ bất kính!!"

"Gunwook, ngài ổn chứ!? Yujin, cậu thật tàn nhẫn...!"

"Vừa đúng lúc, Yujin. Tôi đã luôn muốn nói chuyện với cậu vào một thời điểm phù hợp đấy."

Khi cậu quay lại nhìn Rosie, đôi vai gầy của cô ta giật nảy lên. Ngay cả khi không làm vẻ mặt đáng thương đó thì Yujin cũng không có ý định bắt nạt Rosie đâu.

"Cô không chỉ dễ thương mà còn là một người rất mạnh mẽ. Tôi thực sự tôn trọng cô từ tận đáy lòng."

"Cái gì? Ý cậu là sao?"

"Mặc dù cô lớn lên trong một môi trường đầy áp lực, nhưng cô là một người tuyệt vời luôn vượt qua những khó khăn với nụ cười ấm áp trên môi. Cô không bao giờ dựng lên những bức tường vô hình đối với những người xung quanh mà luôn cố gắng làm cho những người xung quanh cảm thấy thoải mái. ――Ngay cả bây giờ, cô vẫn đứng ra bảo vệ Vương tử và đối mặt với tôi."

Đôi mắt của Rosie ngập tràn sự bối rối.

Yujin đang lựa lời để nói, để khiến cô ta cảm thấy bớt tội lỗi hơn.

"Việc này là vì lợi ích của gia đình cô, đúng không? ――Ngay cả khi điều đó có nghĩa là loại bỏ tôi, cô vẫn phải kết hôn với Gyuvin điện hạ."

"A......"

Đã bao nhiêu lần trong đời cậu đã nghe về sự thật đó?

Rosie sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, có những đứa em nhỏ quan trọng cần chăm sóc.

Rosie học tập một cách tuyệt vọng và vào học viện để cho họ một bữa ăn đầy đủ, cô rất cần tìm một người chồng có thể nuôi sống gia đình cô ở đó.

''Nhưng hãy nhớ rằng, người quyết định cuộc đời cô không phải là ai khác, mà là chính cô. Cô có tin một người đàn ông, người dễ dàng vứt bỏ hôn thê từ nhỏ, sẽ bảo vệ cô suốt đời không?"

Rosie giật mình và quay lại nhìn Gyuvin.

Người đàn ông được cô ta bảo vệ vẫn ngồi bệt trên đất.

"Nếu cô muốn nắm bắt tương lai của bản thân, điều đó chỉ ý nghĩa nếu đó là điều bản thân thực sự mong muốn chứ không phải ai khác."

"Điều tôi mong muốn?"

"Đúng vậy. Một cuộc sống mà cả cô và gia đình đều có thể cười, hãy hướng về một thứ như thế."

Yujin nói điều này và cúi đầu.

Rosie sửng sốt nhìn Yujin một hồi lâu, như thể cô vừa nghe thấy điều gì đó khó tin lắm vậy.

(Quyết định phải làm gì tiếp theo là tùy thuộc vào cô đấy.)

Trên thực tế, một năm nữa, Gyuvin sẽ mất ngôi Vương Tử và bị hắt hủi.

Tính cách dễ gần của Gyuvin thu hút sự chú ý và với sự nịnh bợ của bọn cận thần, hắn ta đã lên kế hoạch cho một cuộc đảo chính liều lĩnh chống lại nhà vua.

Kế hoạch kết thúc một cách tệ hại vì nó dễ dàng bị vạch trần ngay từ đầu và trở thành trò cười cho cả nước.

Sở dĩ Yujin biết hoàn cảnh của Rosie cũng từ những lời đồn đại đó.

"Yujin, tôi..."

Ngay cả Rosie, người không biết số phận tương lai của chính mình, dường như cũng có điều gì đó phải suy nghĩ khi nghe những lời của Yujin.

"Từ nhỏ, tôi luôn được dặn dò: 'con là chị cả nên phải quan tâm những đứa em của mình'. Dù khó khăn hay đau đớn đến đâu, tôi cũng phải chịu đựng vì những đứa em của mình. Đây là lần đầu tiên có ai đó nói những lời như vậy với tôi..."

"Việc làm cho các em cô hạnh phúc và chính cô hạnh phúc có thể thực hiện đồng thời."

"..."

Cổ họng Rosie run lên, cô ấy thốt lên một tiếng thì thầm như sắp bật khóc. Đôi mắt đẫm nước mắt đó đẹp như một viên ngọc quý.

Cổ thật dễ thương, Yujin nghĩ. Việc bản thân muốn cô ấy hạnh phúc không phải là lời nói dối.

Nhưng Yujin cũng phải bắt đầu bước đi vì cuộc sống của chính mình.

"——Vậy thì!"

Gyuvin chuẩn bị tinh thần khi Yujin đột nhiên mỉm cười.

"Xin tạm biệt, kẻ cản đường này xin phép biến đây."

Dù có chút tiếc nuối về căn phòng của mình nhưng cô biết rằng cặp phụ huynh đó sẽ không bao giờ cho cậu vào nửa bước. Yujin quay lưng lại với họ, tự hỏi bản thân phải làm gì tiếp theo.

"Khoan... đợi đã, Yujin...!"

"Này, đợi đã, Yujin! Ta sẽ không tha thứ cho cậu. Sao cậu lại hành động như vậy mặc dù cậu vẫn còn tình cảm với ta!"

"A, phiền phức quá! Em không còn gì để nói với ngài nữa, thế thôi! Hết rồi!"

"Hiệp sĩ đâu, bắt Yujin lại cho ta!"

Các hiệp sĩ miễn cưỡng đuổi theo Yujin khi cậu cố gắng bỏ đi nhanh chóng. Dù đây là công việc nhưng đối với họ thì điều này cũng thật khó khăn.

Yujin định rẽ vào góc đường với vẻ thông cảm, nhưng ngay sau đó cậu cảm nhận được một dấu hiệu khó chịu.

"Tôi xin lỗi vì phải ra tay với ngài, công tử Han. Chuyện này sẽ nhanh thôi... Oái!?"

Với tay về phía hiệp sĩ đang chạy về phía cậu, Yujin nắm lấy thanh kiếm anh ta đã giơ lên. Rút nó ra khỏi vỏ, cậu quay lại và giơ nó lên trên đầu.

Vào lúc đó, một âm thanh kim loại chói tai vang lên.

Thanh kiếm của Yujin đã chặn đòn tấn công từ thanh kiếm của ai đó.

(Park Gunwook...!)

"Ồ."

Người đàn ông đang cười vui vẻ ở phía bên kia của hai thanh kiếm chéo nhau chính là người đã từng giết Yujin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro