Phần 1
Bầu trời thành phố về đêm vẫn rực rỡ như thường lệ, nhưng hôm nay trong lòng Tiến An không có một chút vui vẻ nào.
Anh bước ra khỏi sở cảnh sát, đôi mắt vẫn sắc bén dù cơ thể đã mệt mỏi sau ca làm việc kéo dài. Đêm nay đáng lẽ là một đêm ăn mừng. Một đường dây tội phạm lớn vừa bị triệt phá, các đồng nghiệp còn đang mở tiệc ở quán rượu gần đó. Nhưng Tiến An không hứng thú.
Anh chưa bao giờ thật sự ăn mừng trước những vụ án như thế này. Đối với anh, bắt được tội phạm chỉ là một phần của công việc. Vẫn còn vô số góc tối trong thành phố này, vẫn còn quá nhiều người bị tổn thương.
Chiếc xe của anh lướt qua những con đường vắng vẻ, ánh đèn đường hắt lên lớp sơn đen bóng. Hôm nay, Nhã Thi nhắn tin nói rằng em sẽ nấu một bữa tối ngon. Nghĩ đến cô em gái thông minh, lanh lợi của mình, khóe môi Tiến An hơi nhếch lên.
Nhưng khi anh vừa về đến nhà, cảm giác bất an chợt tràn đến.
Cửa không khóa, đèn trong nhà vẫn sáng, nhưng bầu không khí có gì đó rất lạ.
Anh đẩy cửa bước vào, ánh mắt quét qua từng ngóc ngách. Không có dấu hiệu xáo trộn, nhưng...
"Nhã Thi?" Anh gọi, nhưng không có tiếng đáp lại.
Trái tim Tiến An đập nhanh hơn. Anh nhanh chóng đi vào phòng khách, và đó là lúc anh thấy nó-một bức thư đặt ngay ngắn trên bàn.
Anh cầm bức thư lên, mở ra. Những dòng chữ gọn gàng nhưng lạnh lẽo đập vào mắt anh:
"Mày nghĩ chỉ thế là kết thúc à?
Mày đã chạm vào thứ không nên chạm vào, cảnh sát.
Bây giờ, mày sẽ phải trả giá.
Một mình đến nhà kho bỏ hoang ở phía tây ngoại ô.
Nếu muốn gặp lại em gái mày.
Chỉ một mình.
Đừng báo cảnh sát.
Nếu không, nó chết."
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt anh.
Tiến An đứng chết lặng trong vài giây. Tay anh siết chặt bức thư đến mức nó nhăn nhúm. Hơi thở anh nặng nề, lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Lời mẹ anh chợt vang lên trong đầu: "Hãy chăm sóc em gái thật tốt."
Anh đã hứa với mẹ. Đã tự nhủ rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ Nhã Thi.
Nhưng bây giờ, em gái anh đang ở trong tay kẻ thù.
Lần đầu tiên trong mười năm qua, Tiến An cảm thấy sợ hãi. Không phải sợ chết, mà là sợ mất đi người thân cuối cùng.
Một giọt nước nóng hổi lăn dài trên má anh.
Không có thời gian để do dự. Anh lao ra khỏi nhà, hướng thẳng đến phía tây ngoại ô.
Nhà kho bỏ hoang nằm giữa một khu vực tồi tàn, xung quanh là những bức tường xiêu vẹo và rác rưởi chất đống.
Tiến An bước chậm lại khi đến gần, bàn tay vô thức chạm vào khẩu súng bên hông. Nhưng rồi anh siết chặt nắm tay, gạt bỏ ý định rút súng. Nếu hắn nói đúng, chỉ một hành động sai lầm có thể khiến Nhã Thi mất mạng.
Anh hít một hơi sâu, bước vào.
Trong bóng tối mờ mịt, anh thấy cô bé.
Nhã Thi bị trói vào một chiếc ghế gỗ, người đầy thương tích. Ánh đèn yếu ớt chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé.
Trái tim Tiến An như bị bóp nghẹt.
"Nhã Thi!"
Anh lao đến, nhưng-
"Anh hai! Đừng qua đây!"
Giọng cô bé hoảng hốt vang lên, nhưng đã quá muộn.
Một âm thanh sắc lạnh xé toạc không khí.
BỘP!
Cái gì đó nặng nề giáng xuống đầu anh.
Thế giới chao đảo. Một cơn đau nhói xuyên qua hộp sọ, lan ra toàn bộ cơ thể. Anh cảm thấy đầu gối mình khuỵu xuống, máu từ trán chảy xuống mắt, làm mờ đi tầm nhìn.
Trong cơn choáng váng, anh thấy một bóng người cầm thanh sắt đứng trước mặt. Giọng nói khàn khàn vang lên, đầy hả hê:
"Chào mừng mày đến địa ngục, cảnh sát."
Tiến An cố mở miệng, nhưng cổ họng anh chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa. Mắt anh hướng về phía Nhã Thi, cố gắng nói điều gì đó, nhưng sức lực đã cạn kiệt.
Hình ảnh cô em gái nhỏ bé, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, là thứ cuối cùng anh nhìn thấy.
Rồi bóng tối nuốt chửng anh.
Tiến An mở mắt.
Không có ánh sáng.
Không có âm thanh.
Chỉ có bóng tối vô tận.
Cậu cảm thấy mình đang trôi nổi trong khoảng không, không có trọng lực, không có cảm giác.
"Mình đã chết rồi sao?"
Cậu không biết.
Nhưng ngay lúc đó, trong bóng tối, cậu thấy một điều kỳ lạ.
Một cậu thiếu niên đang đứng đó....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro