Trận chiến của những quái vật-NT
( Hàng nhà làm,sửa xong truyện chính sẽ đăng sau.Tại Ngoại truyện oke hơn 🤧)
-NT 1
Màn đêm phủ xuống thành phố như một tấm màn nhung dày đặc, phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ trên những con đường ẩm ướt. Trời vừa mưa xong, không khí vẫn còn đọng lại mùi đất ẩm và hương nhựa đường bốc lên. Gió nhẹ lùa qua từng khe phố nhỏ, mang theo hơi lạnh tản mác khắp không gian.
Goo và Gun bước vào một quán bar nhỏ nằm khuất trong góc phố vắng. Quán bar mang phong cách cổ điển, ánh đèn vàng hắt xuống từng chiếc bàn gỗ bóng loáng, tạo nên một không gian ấm áp nhưng cũng phảng phất chút cô độc. Tiếng nhạc jazz trầm lắng vang lên từ chiếc máy phát cũ, hoà cùng tiếng cười nói khe khẽ của những vị khách lẻ loi.
Gun tựa lưng vào quầy bar, ngón tay khẽ xoay ly rượu trong tay. Đôi mắt gã ánh lên chút mơ hồ dưới ánh đèn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. "Mày có bao giờ nghĩ đến việc dừng lại không?" Giọng gã trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi lẫn tò mò.
Goo ngồi đối diện, ánh mắt dõi theo dòng rượu trong ly, rồi chậm rãi ngước lên nhìn Gun. Khoé môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu thẳm như mặt nước tĩnh lặng. "Thật ra có." Hắn dừng một chút, như để lắng nghe tiếng thời gian trôi qua. "Nhưng tao nghĩ chúng ta không thuộc về một cuộc sống yên bình."
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường chập chờn phản chiếu trên mặt đường ướt nước. Người đi đường lặng lẽ bước qua nhau, như những chiếc bóng trôi dạt trong đêm. Gun bật cười, nhưng giọng cười không còn sắc bén như thường lệ. Nó mềm mại hơn, như một tia sáng yếu ớt len lỏi qua những góc khuất của tâm hồn.
"Có lẽ. Nhưng ít nhất, hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi." Gã nâng ly rượu lên, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Goo cũng làm theo, ly rượu chạm khẽ vào nhau, tạo nên một âm thanh thanh thoát giữa không gian trầm mặc.
Gió vẫn thổi qua khung cửa sổ mở hé, mang theo mùi hương của đêm, của những ngày tháng đã qua và cả những điều chưa tới. Hai bóng người lặng lẽ tựa vào nhau, hoà vào màn đêm, như thể thế giới này chỉ còn lại họ mà thôi.
---- NT2
Cánh cửa căn hộ vừa đóng lại, Gun nhanh chóng khóa chốt, ánh mắt gã trầm xuống, đầy nguy hiểm. Goo đứng tựa vào tường, hơi thở hắn gấp gáp hơn bình thường, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích xen lẫn khiêu khích.
"Mày khóa cửa làm gì? Sợ tao bỏ chạy à?" Goo cười, giọng hắn đứt quãng khi Gun tiến lại gần.
Gun không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn như thể muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí. Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ngông cuồng, nhưng bàn tay đã bấu chặt vào vách tường phía sau, như thể để giữ thăng bằng trước ánh mắt áp đảo kia.
"Mày thật sự thích chuyện này đến thế sao?" Gun trầm giọng hỏi, ngón tay gã luồn vào mái tóc vàng hơi rối của Goo, kéo hắn về phía mình.
"Thích chết đi được." Goo khẽ rên, nhưng ngay lập tức cắn môi để kìm lại âm thanh thoát ra. Hắn ghét việc bản thân lộ vẻ yếu đuối trước Gun, nhưng cơ thể lại phản bội hắn một cách rõ ràng.
Gun cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Goo. "Được, vậy tao sẽ cho mày thấy mày thích đến mức nào."
Goo mở miệng định đáp trả một câu xấc xược, nhưng chưa kịp nói, cả cơ thể hắn đã bị ép chặt vào tường, hơi lạnh từ bề mặt bê tông đối lập hoàn toàn với nhiệt độ cơ thể hắn lúc này. Một tiếng chửi thề bật ra giữa những hơi thở gấp gáp, nhưng thay vì phản đối, hắn lại siết chặt tay vào vai Gun, như muốn kéo gã lại gần hơn.
Gun vẫn giữ vẻ bình đạm, dù bên dưới lớp áo sơ mi, cơ thể gã đã căng cứng đến cực hạn. Gã không vội vàng, không mất kiểm soát. Gã muốn tận hưởng từng chút một, muốn khắc ghi tất cả phản ứng của Goo vào tâm trí.
Goo cắn môi, đầu óc trống rỗng khi Gun áp sát hơn, mỗi chuyển động đều khiến hắn nghẹn lại giữa một tiếng chửi bới và một tiếng rên rỉ không kìm được.
"Khốn kiếp... Gun... Nhanh lên."
Gun chỉ nhếch môi cười, ánh mắt tối lại đầy chiếm hữu. "Không."
Và đêm dài chỉ mới bắt đầu.
----- Nối tiếp NT2
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng hơi thở nặng nề và những âm thanh va chạm dữ dội vang lên trong không gian. Goo nằm rũ rượi trên giường, tấm ga giường nhàu nhĩ bên dưới hằn lên dấu vết của trận chiến vừa diễn ra.
Gun đè hắn xuống, đôi mắt sâu thẳm không hề che giấu dục vọng. Gã nắm chặt cổ tay Goo, giữ hắn dưới quyền kiểm soát tuyệt đối. Hơi thở gã phả lên làn da nóng bỏng của hắn, từng cú đẩy mạnh mẽ như tuyên bố rõ ràng: kẻ này là của gã, không thể trốn thoát.
Goo nghiến răng, cố gắng không phát ra âm thanh nào, nhưng rồi lại bật ra một tiếng chửi tục khi Gun mạnh bạo hơn. Hắn ghét cái cách cơ thể phản bội mình, ghét cái cảm giác bị áp đảo nhưng lại không thể nào cưỡng lại.
"Chết tiệt, aa,Gun... Tao ,taoo aa không phải ...umm...haa..đồ chơi của mày..."
Gun cúi xuống, cắn nhẹ vào cổ Goo, giọng trầm khàn. "Mày là của tao. Chỉ của tao."
Những ngón tay Goo bấu chặt vào lưng Gun, hơi thở đứt quãng trong từng nhịp chuyển động. Dù hắn có cố chống cự đến đâu, cuối cùng vẫn bị nhấn chìm trong khoái cảm mà chỉ một mình Gun có thể mang lại.
Bên ngoài cửa sổ, đêm dài vẫn chưa kết thúc. Và bên trong căn phòng, cuộc chiến quyền kiểm soát vẫn tiếp tục, kéo dài cho đến khi cả hai kiệt sức trong vòng tay đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro