Mọi thứ tôi muốn (9)
Chương 9 : Thời gian cho trò chơi
Bản tóm tắt:
Goo cực kỳ tệ trong trò chơi cờ vây, một trận chiến nhỏ, Goo thuyết phục Gun tắt UI của mình, Goo yêu cầu những thứ mờ ám, và Shingen tự hỏi tại sao ông lại cho phép điều này, và khoảnh khắc mà tôi đã nghĩ đến kể từ khi câu chuyện này bắt đầu... Kendama!
Goo đã từ bỏ việc không nghi ngờ.
_____
"Các cậu đã bao giờ chơi cờ vây chưa?" Một ngày nọ, Shingen hỏi họ khi Goo đi cùng trong một cuộc họp của Gun.
( Ảnh tham khảo)
“ Ngài muốn chúng tôi đi à?”
Gun khịt mũi cười ngạc nhiên, rồi lấy tay che miệng sau khi tự làm mình sợ.
Cậu bé hắng giọng và nhìn Goo chằm chằm. "Đó là một trò chơi."
"Nghe giống một trò chơi ngu ngốc vậy," Goo lẩm bẩm, cảm thấy bị xúc phạm trước giọng điệu chế giễu của nhóc tóc đen.
“Đây là một trò chơi chiến lược.”
“Nghe vẫn ngớ ngẩn. Tôi chưa bao giờ thực sự thích trò chơi cờ vây”
“Con thích chiến đấu hơn.” Gun đồng ý.
Shingen nhìn họ với ánh mắt bình tĩnh. "Các người đã từng thử chưa?"
Gun gật đầu trong khi Goo lắc đầu.
Shingen chỉ vào họ và cong ngón tay. Gun đứng dậy ngay lập tức và Goo rên rỉ nhưng cũng đi theo.
Shingen giải thích các quy tắc trong khi Goo giả vờ không biết gì.
Gun đóng vai cha mình làm ví dụ.
Anh ta thua, mặc dù cậu bé rất không đồng tình. Goo ghét phải thừa nhận điều đó nhưng anh khá tò mò.
Anh ngồi vào chỗ của Gun và tóm tắt lại các quy tắc một lần nữa.
Lúc đầu, Goo nghĩ trò chơi này kỳ lạ. Nó đơn giản, với những viên đá đen và trắng nhỏ. Shingen chơi màu đen, và Goo chơi màu trắng.
Trong vài phút đầu, anh nghĩ rằng điều đó thật ngớ ngẩn. Nhưng nó… đầy thử thách—theo một cách tốt. Không mất nhiều thời gian để Goo khom người xuống, mắt anh chăm chú quét bảng.
Anh ấy vẫn thua, điều này khiến anh rất sốc.
Anh ngay lập tức yêu cầu được tái đấu.
Và lại thua nữa.
“Cái gì?! Làm sao ngài-” Miệng anh ngậm lại và trừng mắt nhìn bàn cờ. “Tôi muốn một trận tái đấu!”
Shingen nở một nụ cười nhẹ và đồng ým
Ngay cả khi Goo và Gun cùng hợp tác, Shingen vẫn dễ dàng đánh bại họ.
Goo đã giật tóc mình sau khi thua 5 hiệp.
"Nhưng tôi-" Goo ngừng lại với tiếng gầm gừ, mắt nhìn chằm chằm vào tấm ván gỗ ngu ngốc.
Gun mỉm cười, chắc hẳn rất vui mừng vì cuối cùng Goo cũng chịu thua một điều gì đó.
Goo kéo má Gun. Nếu Shingen không ở trong phòng, họ đã bắt đầu đánh nhau rồi.
"Thật ngu ngốc." Anh tuyên bố với giọng bực tức.
"Trận tái đấu?" Shingen hỏi trong khi thu thập các quân cờ .
"…Đúng."
“Nếu hai người còn tiếp tục thì con phải đi đây,” Gun nói rồi đứng thẳng dậy.
"Được rồi, hẹn gặp lại lần sau," Shingen nói trong khi Goo càu nhàu, tập trung hoàn toàn vào trò chơi.
Goo đã thua thêm 26 lần trong vài giờ. Anh không thể tin được điều này!
Anh luôn tệ trong trò chơi cờ vây ( bàn) và trò chơi bài. Anh thậm chí còn không thể thắng được Gun của mình trong trò chơi poker.
"Một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại ngài." Anh đe dọa Shingen. Môi người đàn ông giật giật lên.
"Anh khá là cạnh tranh, đúng không?" Người đàn ông lớn tuổi trầm ngâm.
“Tôi có tài năng bẩm sinh, tôi không thể chịu thua được.” Chàng trai tóc vàng nói một cách đơn giản.
“Ta thấy rồi. Ta hứng thú với sức mạnh toàn diện của anh. Anh sẽ kiềm chế khi chiến đấu với Gun.”
“Tôi phải kiềm chế với Gun. Cậu ấy không thể nào sánh bằng trình độ của tôi được!”
“Đó là cấp độ nào?”
Ánh mắt của Goo liếc về phía người đàn ông. Anh không tức giận khi Shingen dò xét sức mạnh của mình. Anh không coi Shingen là mối đe dọa mặc dù biết người đàn ông đó mạnh hơn mình.
Anh nhíu mày. Anh phải trả lời câu hỏi đó thế nào? Anh có thể so sánh mình với những người cùng thế hệ này thế nào?
“Ừm… Tôi cho là thấp hơn Tom Lee hiện tại vài cấp?”
"Tom Lee?" Shingen hỏi, biểu cảm của chuyển từ vẻ bình tĩnh thường ngày sang tò mò.
Goo gật đầu. Nghe có vẻ đúng. Tom thời gian lúc anh chưa đến đây không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa. Anh không biết ông già đó như thế nào khi còn đỉnh cao, nhưng ông ta là một con quái vật khi đã lớn tuổi.
“…anh đã được ông ấy huấn luyện à?” Shingen không giấu được sự tò mò.
“Trong một thời gian ngắn, Jonggun và tôi cùng được huấn luyện bởi ông già đó. Chúng tôi bị đánh đập hàng ngày.” Goo tỏ vẻ khó chịu khi nhớ lại.
“Ta chưa bao giờ nghĩ ông ấy sẽ nhận học trò.”
"Tôi ghét lão già ngu ngốc đó," Goo gầm gừ. Shingen nghiêng đầu trước ý định giết chóc của gã tóc vàng.
"Tại sao?"
"Lão ta là đồ biến thái! Luôn nói về xúc xích của người khác và cởi đồ trong mỗi lần đánh nhau!" Goo rùng mình khi nhắc đến.
Shingen thở dài và Goo nghĩ đó là tiếng cười thích thú.
“Anh sống ở đâu tại Hàn Quốc?”
“Seoul.”
“…anh không nhớ nó chút nào sao? Anh là người nước ngoài. Chắc chắn anh có bạn bè và gia đình chứ?”
Goo cứng người lại, nét mặt trở nên bình thản, anh không trả lời ngay.Rồi sau đó một nụ cười nhạt hiện lên trên khuôn mặt anh.
“Tất nhiên là tôi nhớ nó rồi, nhưng tôi có việc phải làm ở đây. Tôi phải giữ mình bận rộn.”
Shingen nhìn anh ; ánh mắt của ông dịu dàng hơn bình thường một cách kỳ lạ.
"Nếu anh sống ở Hàn Quốc thì tại sao anh lại tới Nhật Bản?" Người đàn ông hỏi.
Goo nhún vai, còn Shingen nhướng mày.
“Anh không biết hay là không muốn nói cho ta biết?”
"Không, thực ra tôi không biết làm sao mình lại ở đây nữa," Goo thành thật nói, bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.
Shingen có vẻ ngạc nhiên khi biết điều này và im lặng.
“Anh bị bắt cóc à?”
Goo nhún vai. “Tôi không biết. Tôi bị thương rồi ngất đi. Tỉnh dậy ở đây.”
“Đó là…”
“Lạ nhỉ? Nhưng không thể nói là tôi hối hận được.”
“Vì Gun à?”
“Ừm.” Goo mỉm cười nhẹ nhàng.
“Bởi vì cậu bé trông giống Jonggun của anh à?”
“…Tôi đoán vậy.” Anh trả lời đơn giản. Jonggun là một chủ đề nhạy cảm. Shingen là một người đàn ông thông minh, và ông đã cực kỳ nghi ngờ Goo và xuất thân của anh .
“Ồ, này, một câu hỏi đáng ngờ khác mà ngài sẽ không nhận được lời giải thích. Nếu hoặc khi nào ngài có thuốc, hãy lấy thêm và đưa cho tôi.” Goo giữ giọng nói nghiêm trọng khi đề cập điều này.
“…tại sao?” Shingen vẫn hỏi. Đó là một yêu cầu kỳ lạ.
“ Lưu trữ ”
“Tại sao cần lưu trữ nó?”
Goo nhún vai, và Shingen thở dài, xoa xoa thái dương. "Được thôi."
Goo gật đầu cảm ơn rồi im lặng, nhìn xuống bàn cờ vây đang dở.
Anh không nên cảm thấy tội lỗi. Anh làm vậy là để cứu mạng Shingen. Khi anh nhìn lại, Shingen trông có vẻ căng thẳng.
“Cảm ơn…” Anh lẩm bẩm. Mặc dù giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng Shingen vẫn nghe thấy. Ông có vẻ dịu đi một chút và buông tay xuống.
Shingen đã cứu họ khỏi sự căng thẳng bằng cách thay đổi chủ đề.
“Nếu có ích, có lẽ anh có thể tìm thấy một cuốn sách về GO trong thư viện.” Shingen đề nghị. Điều đó đã thu hút sự chú ý của anh.
"Thật sao?"
Người đàn ông lớn tuổi gật đầu. Goo cười toe toét.
"Ngày mai tôi sẽ đá đít ngài."
“Chúng ta sẽ xem. Ta lớn hơn anh khá nhiều tuổi.”
"Điều đó chưa bao giờ cứu được ai khỏi tôi trước đây."Anh chàng tóc vàng cười khẩy với người đàn ông lớn tuổi.
Goo vẫn thua vào ngày hôm sau.
~~~
Khi các gia tộc nhỏ nổi loạn, Goo sợ rằng đây chính là cuộc nội chiến. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như vậy.
Theo những gì Goo biết, cậu đã gặp cha mình trước khi Shintaro bắt đầu một cuộc chiến gia tộc.
Gun gặp cha mình vào thời điểm 3 gia tộc nổi loạn.
Vậy thì không, đây không phải là cuộc chiến đấu mà anh mong đợi. Điều đó có nghĩa là ngày đó đang đến gần.
Cả hai đều tận hưởng thời gian rảnh rỗi, Gun đang đẽo một miếng gỗ bằng con dao mà Goo đã đưa cho cậu.
Goo ngồi cạnh cậu bé, lẩm bẩm điều gì đó trong khi Gun gật đầu đồng tình.
Cánh cửa đóng sầm lại và những người mà cả hai đều không nhận ra đều đi vào phòng.
Cả hai nhìn nhau, rồi Goo đứng dậy.
"Chuyện này là sao?" Anh hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, có lẽ vì anh đang nói tiếng Hàn.
"Này Gun. Tôi nghĩ những gã này đang nổi loạn chống lại gia tộc Yamazaki." Goo nói, cười toe toét. Gun đặt đồ đạc xuống và đứng dậy.
“Thật vậy sao?” Gun nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Goo suy nghĩ một lúc trước khi giơ tay lên hình chữ T.
“Khoan, khoan, khoan. Tôi có một ý tưởng.” Goo bước tới và giật lấy thanh katana mà Shingen đã lấy từ trên lưng ngựa tặng cậu vào ngày sinh nhật và đưa cho cậu.
"Những tên này yếu như quỷ, nên tôi đang thử thách cậu. Đánh bại những tên đó bằng cách đó đi." Goo cười toe toét với cậu bé. Gun trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng biểu cảm của cậu trở nên cứng rắn khi Goo nhắc đến "bài kiểm tra".
"Anh thực sự chẳng coi trọng bất cứ điều gì cả, aniki." Mặc dù lời nói của cậu nghe có vẻ hạ cố, nhưng vẫn có một bầu không khí nhẹ nhõm khi cậu rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ chỉ bằng một động tác mượt mà.
Ôi trời, buồn cười quá. Gun trông có vẻ kiêu ngạo. Buồn cười thật.
Goo dựa vào bức tường phía sau để quan sát. Anh không lo lắng. Với sự huấn luyện của Goo, Gun đã tiến bộ đáng kể so với khi không có anh, ngay cả khi không lành lặn.
Như thường lệ, Gun dễ dàng đánh bại đối thủ, lông mày nhíu lại vì tập trung. Mặc dù Gun có tài năng nói chung, nhưng cậu thấy học võ thuật dễ hơn là đấu kiếm.
Goo quan sát tư thế và cách cầm kiếm hoàn hảo của cậu nhóc. Gun tập luyện rất nghiêm túc.
Mặc dù biết Gun có thể tự chăm sóc bản thân, Goo vẫn luôn đảm bảo phải cẩn thận trông chừng cậu .
Anh không cần phải lo lắng. Mặc dù… máu sẽ rất khó để lau sạch khỏi sàn nhà.
Gun hất máu trên lưỡi kiếm bằng động tác đơn giản, rồi liếc nhìn anh .
“Wow, tuyệt thật. Cậu làm tốt lắm. Lưỡi kiếm của cậu rất vững; chỉ cần đảm bảo theo dõi sự kiểm soát của mình. Cậu sẽ học được kinh nghiệm và kỹ năng nhưng có lực không cần thiết đằng sau những cú vung kiếm của cậu. Những thứ như thế chỉ khiến cậu mệt mỏi hơn thôi.” Goo vỗ tay và xoa tóc Gun trước khi lau máu trên mặt cậu bé bằng tay áo.
Gun gật đầu, tiếp thu thông tin.
"Các con trai?" Một giọng nói trầm hơn, quen thuộc hơn vang lên, và cả hai đều quay lại nhìn.
Shingen đang bước về phía họ, bước chân vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.
Goo cau mày khó chịu. Con trai ư? Tại sao anh lại bị đưa vào đây? Anh là người lớn mà!
“ Con đã lo liệu mọi việc rồi à?”
Cả hai đều gật đầu, Gun nhìn chằm chằm vào cha mình.
Goo cố nhịn cười khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của cậu bé.
Cậu đã có được thứ mình muốn khi Shingen hạ tay xuống đầu Gun.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Goo hỏi trong khi Gun lặng lẽ tận hưởng sự chú ý.
Shingen gật đầu, mắt nhìn khắp hành lang đẫm máu. Ông chìm sâu vào suy nghĩ.
"Ta không ngờ họ lại nổi loạn." Người đàn ông lớn tuổi thừa nhận khi Goo dõi theo ánh mắt của ông.
“ UMm.” Goo ậm ừ; anh có thể ngửi thấy mùi máu trong không khí.
“Ta phải đi giải quyết hậu quả của… chuyện này. Ta đề nghị hai người đến nơi nào đó yên tĩnh hơn một chút.” Shingen nói với họ. Gun gật đầu, đưa tay ra túm lấy tay áo của Goo.
"Tôi sẽ nói chuyện với bố cậu thật nhanh, gặp cậu ở thư viện nhé?" Chàng trai tóc vàng nói. Gun tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng gật đầu và bước đi.
Shingen tỏ vẻ tò mò về lý do tại sao Goo muốn nói chuyện với ông.
"Ngài biết là ngài thực sự nên mặc áo vào; ngài đang gây ảnh hưởng xấu đến Gun đấy!" Goo mắng người đàn ông cao hơn với vẻ mặt khó chịu.
Anh nhớ thói quen của Gun là xé áo sơ mi của mình vào những thời điểm ngẫu nhiên hoặc không mặc chúng. Điều đó thật khó chịu và là một trong những lý do lớn nhất khiến anh gọi Gun của mình là một kẻ biến thái.
Shingen chớp mắt nhìn anh, nhìn xuống bản thân trước khi kéo phần trên của áo choàng lên.
“Anh cần gì?” Người đàn ông lớn tuổi bình tĩnh hỏi. Goo bĩu môi.
“Shintaro có liên quan gì đến chuyện này không?”
“Em trai ta ư? Không, ta không nghĩ vậy. Ta được biết em ấy đang bận xử tử những người đứng đầu 3 gia tộc kia. Chúng ta có thể sẽ trục xuất những người còn lại.”
“Ừm…”
"Tại sao?"
“Tôi chỉ tò mò thôi, ngài biết là tôi không thích ông ta mà.”
“Anh đã muốn cho ta lý do chưa?”
“ Ông ta khiến tôi có cảm giác không tốt; có điều gì đó không ổn ở Shintaro. Tôi có trực giác rất tốt về mọi người.”
Shingen tỏ vẻ trầm ngâm
“Mối quan hệ giữa hai người vẫn tốt chứ?”
“Ta ghét phải nói điều này, nhưng có vẻ như đây là công việc hơn là gia đình thực sự. Ta vẫn rất quan tâm đến em trai mình. Ta hy vọng một ngày nào đó em ấy có thể thoải mái hơn một chút.”
Goo nheo mắt nhìn ông và anh khẽ gật đầu.
“Ồ, mừng là thấy anh chàng to lớn của ngài vẫn an toàn; ngài sẽ vui khi biết Gun đã dùng thanh kiếm ngài đưa cho cậu ấy để biến bọn khốn nạn đó thành mục tiêu luyện tập.” Goo cười toe toét với ông khi Shingen quay lại.
Môi người đàn ông nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo trước khi ông bỏ đi.
Nụ cười của Goo tắt hẳn khi anh nhìn chằm chằm vào những thi thể nằm rải rác trên sàn, khuôn mặt vô cảm và đôi mắt lạnh lùng quét qua chúng.
Nó đang đến gần hơn.
~~~
“Có chuyện gì thế? Không ngủ được à?” Goo hạ cuốn sách đang đọc xuống để nhìn chằm chằm vào Gun đang đứng ở khung cửa và trông có vẻ kiệt sức.
Trừ khi Goo ôm Gun một cách thô bạo rồi ngủ thiếp đi, cậu thường ngủ trong phòng riêng của mình.
Gun trông hốc hác. Goo đã nhận ra điều đó và thậm chí còn hỏi cậu về điều đó. Nhưng Gun luôn xua tay xua đuổi anh.
“Tôi cũng có thể nói như vậy với anh, anh chàng 'Tôi yêu giấc ngủ làm đẹp của mình'. Tại sao anh vẫn còn thức?”
“…ác mộng.”
Gun dừng lại, nghiêng đầu.
“ Anh gặp ác mộng à?”
Goo nhìn xuống cuốn sách của mình, gật đầu, không muốn thảo luận về nó.
Anh nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại và tiếng bước chân nhẹ nhàng của Gun khi cậu bé rón rén tiến lại gần.
Mọi thứ đều im lặng.
Goo ngước lên nhìn. Gun đang đứng ở mép giường, chờ đợi sự cho phép.
Anh thở dài và ném cuốn sách sang một bên, gật đầu.
“Nó nói về cái gì thế?”
Goo quay lại nhìn Gun khi cậu nhóc ngồi xuống bên cạnh mình. Mặc dù đã đợi Goo chấp thuận, cậu vẫn cảm thấy thoải mái rất nhanh.
( Baby gun đáng iu)
“Cái đó thì chỉ tôi biết thôi.”
“Có phải là về Jonggun không?”
“…không hẳn thế,” Goo thừa nhận. Anh thấy mặt Gun trở nên chua chát.
“Còn cậu thì sao? Sao cậu vẫn còn thức? Trông cậu như sắp gục ngã vậy.” Goo hỏi cậu ,chuyển đổi chủ đề một cách nhanh chóng.
“Không ngủ được; mọi thứ quá ồn ào. Cảm giác tệ hơn sau khi các gia tộc nổi loạn.” Gun dụi mắt, chỉ chứng minh quan điểm của chàng trai tóc vàng.
“Hoảng loạn à?”
Gun nhún vai, ngả người ra sau thở dài.
Goo nhìn đi chỗ khác và suy nghĩ.
Nếu có một bóng đèn trên đầu anh , nó sẽ sáng lên.
“ Cậu có tin tôi không?” Goo đột nhiên hỏi anh.
Gun tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu chậm rãi.
Goo kéo Gun lại gần hơn và ôm cậu bé vào lòng.
“Tắt nó đi,” Goo nói, chọc vào má Gun.
"Cái gì?" Giọng cậu bé lúc này có vẻ bối rối, hơi giật mình và nghi ngờ.
“UI của cậu. Tắt nó đi.”
“Cái gì? Không!”
“Đúng vậy! Nó đẩy mọi thứ của cậu lên mức tối đa. Tắt nó đi!”
“Cái gì-? Nhưng nếu có ai đó đến-“
“Tôi sẽ ngăn họ lại. Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không để ai làm hại cậu đâu.” Giọng nói của Goo vô cùng bình tĩnh.
Gun dịch chuyển chỗ Goo đã nhét cậu vào. Goo có thể thấy cuộc chiến nội tâm đang diễn ra bên trong của cậu bé.
Goo đưa tay xuống, luồn ngón tay qua những lọn tóc đen. Tóc cậu mềm mại đến ngạc nhiên.
“Tin tôi đi.” Goo bắt chước lời Gun, giọng điệu nhẹ nhàng. Anh nở một nụ cười trấn an.
Gun có vẻ do dự và liếc nhìn quanh phòng.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ đánh thức tôi dậy phải không?”
“Tất nhiên rồi. Nếu có ai đó đến muốn làm hại cậu, tôi sẽ xử lý họ. Họ sẽ không thể rời khỏi đây được nữa.”
Gun nhìn chằm chằm vào nụ cười của Goo một lúc trước khi cậu đầu hàng.
Goo nhìn cậu bé nhắm mắt lại, thở dài nhẹ nhõm cho đến khi cậu mở mắt ra lần nữa. Đôi mắt nâu nhìn lại.
Goo mỉm cười nhẹ nhàng ,đưa bàn tay xuống vuốt tóc của Gun.
Gun có vẻ không thoải mái khi cậu ngả người ra giường, cuộn mình nhiều hơn vào Goo.
Chàng trai tóc vàng cũng không cố nói thêm điều gì nữa. Anh chỉ ngồi đó, một cánh tay quàng quanh cậu, cuối cùng chỉ đặt lên vai Gun để ôm cậu , đảm bảo cậu có thể thoải mái khi ngủ.
Gun thỉnh thoảng lại đổi hướng, chắc chắn là đang làm quen với sự thay đổi trước khi cuối cùng bất động. Sự kiệt sức đã chiến thắng.
Goo giữ đúng lời hứa của mình, thức trắng đêm để đảm bảo không ai dám đột nhập.
Gun ngủ như một đứa trẻ, không hề cử động mỗi khi Goo di chuyển.
Thật nhẹ nhõm. Gun của anh luôn là một người ngủ nông một cách bất thường. Có lẽ lý do Shingen không giỏi ngủ là vì UI của ông ấy. Mặc dù anh nghi ngờ rằng mình có thể khiến người đàn ông tắt nó như Gun đã làm.
Gun ngủ nướng vào ngày hôm sau. Thật buồn cười. Gun luôn thức dậy đúng giờ, nhưng ngay cả bây giờ, cậu bé ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Anh sẽ đến chỗ Shingen muộn hơn.
Cuối cùng, Goo nhấc chăn ra khỏi người họ và cúi xuống, chọc vào má Gun cho đến khi đôi mắt nâu mở to nhìn anh.
“Chúng ta sẽ đi làm bữa sáng, cậu không cần phải dậy ngay đâu, chỉ để báo cho cậu biết thôi.”
“…” Mí mắt Gun lại nhắm lại. Ừm, anh đã cảnh cáo rồi.
Goo dành vài phút tiếp theo để nhét Gun vào một chiếc chăn burrito. Một. Bởi vì anh tự hỏi liệu mình có thể làm được không. Hai. Bởi vì nó buồn cười. Và ba… à thì anh cảm thấy thích.
Goo bế cậu bé lên và ôm bằng một tay khi anh đi làm bữa sáng.
Anh đã đi vòng vào giây phút cuối cùng. Shingen đã có thời gian để ngủ thêm vài tiếng. Bây giờ ,ông ấy có thể giúp anh một tay.
Anh đẩy cửa phòng của thủ lĩnh và bật đèn lên.
"Anh đến muộn." Người đàn ông lớn tuổi càu nhàu, trông như thể ông đã thức dậy. Goo thường giữ lịch trình của mình rất chặt chẽ.
Ông càu nhàu khó chịu. Lại liếc nhìn cái bọc trong tay Goo. "Cậu bé ổn chứ?"
“ Tất nhiên rồi!! Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất trong đời luôn.Tôi bảo cậu ấy tắt UI vào ban đêm vì cậu ấy không ngủ được.Giờ cậu ấy hoàn toàn bất tỉnh.”
Shingen duỗi tay qua đầu, ngáp một cái rồi đứng dậy.
“Ta ngạc nhiên là nó lại có hiệu quả.”
“Ờ… UI đưa cơ thể vào trạng thái cao nhất. Mọi thứ luôn được đẩy đến mức tối đa, bao gồm cả giác quan. Đây...” Goo đưa cậu bé ra.
“Anh muốn ta…”
"Giữ chặt đứa con trai chết tiệt của ngài lại, Shingen."
Shingen ngả người ra sau khi nghe giọng nói của chàng trai tóc vàng và rất cẩn thận bế con trai mình.
“Làm sao ta có thể…?”
Goo đảo mắt và di chuyển cánh tay của Shingen bên dưới Gun đang được ôm.
“Tôi cần cả hai tay để làm bữa sáng. Và ngài sẽ có được sự gắn kết với con trai mình.”
“Ta không nghĩ việc này được tính là gắn kết; ta chỉ đang ôm con mình thôi.”
“Gun thích khi tôi bế cậu bé.”
"Tại sao?"
“Nó rất thoải mái. Giống như một cái ôm được nâng cấp. Khiến mọi người cảm thấy an toàn.”
Shingen cân nhắc điều này khi ông đi theo Goo vào bếp. Ít nhất là nơi gần Goo nhất. Nơi này rất rộng.
Họ ngồi trong sự im lặng thoải mái chàng trai tóc vàng di chuyển xung quanh.
“ Đứa trẻ nhỏ quá…” Anh nghe Shingen nói khẽ.
“ Cậu ấy thực sự là vậy. Tôi không thể tin là cậu ấy vẫn còn má trẻ con. Thật là đáng yêu chết đi được. Ngài nên thử nhéo chúng xem; nó thực sự gây nghiện.”
Goo liếc ra sau và thấy Shingen đang làm như vậy. Gun vẫn chưa tỉnh dậy. Trời ạ.
Goo ngáp và duỗi người. Hôm nay anh chỉ định làm món omurice thôi; anh buồn ngủ quá chẳng làm được gì khác.
“Dạo này ngài thế nào?”
“Được rồi. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng việc có lịch trình khiến mọi thứ dễ dàng hơn một chút.”
Goo cười toe toét. “Thế còn việc đi khám bác sĩ thì sao?”
Shingen thở dài nặng nề. Ông ghét khi Goo nhắc đến chuyện này, nhưng sự khăng khăng của Goo về vấn đề này là không thể bỏ qua. "Ta đã có một cuộc hẹn trong vài ngày nữa."
“Mấy ngày?! Thường thì phải mất ít nhất vài tuần. Có phải vì ngài là thủ lĩnh của một băng đảng yakuza không?”
"Đúng."
“Chết tiệt. Nói về đặc quyền! Ờ, trong trường hợp này thì có lợi cho chúng ta. Tôi chắc chắn không có chỗ nào để phàn nàn.”
"Không, không phải vậy." Shingen gần như có vẻ thích thú.
“ Ngài muốn hình gì trên món trứng ốp la của mình?”
Shingen sẽ không bao giờ quen được với những lời lẽ của Goo.
~~~
Mùi thức ăn khiến cậu cựa mình, nhưng cậu không muốn vì cảm thấy khá thoải mái.
Trời vào mùa rất ấm áp và cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập nhẹ nhàng bên tai mình.
Mọi thứ đều có vẻ buồn tẻ hơn nhưng không hẳn là khó chịu.
Dần dần, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng lọt vào tai cậu.
Chỉ có hai thôi.
Cậu bé chui sâu vào thứ gì đó quấn quanh mình và ngáp một cái.
Gun mở mắt khi nhìn thấy Goo đang dọn bàn, ồ, thì ra là thế. Đến giờ ăn sáng rồi.
Gun ngủ rất ngon. Cũng rất lâu nữa. Bộ não luôn minh mẫn của cậu cảm thấy mơ hồ,cậu từ từ chớp mắt nhìn xung quanh.
Goo dường như nhận ra cậu bé đã tỉnh và mỉm cười với cậu.
Cậu nhóc đang muốn ngủ tiếp.
____
Chờ đã......
Nếu cậu đang dõi theo Goo di chuyển quanh bếp.
Vậy thì ai đang giữ cậu ?
Gun ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cằm của cha mình.
Cậu ngay lập tức bật lại UI và mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Người đàn ông ngồi trên ghế quầy bar với đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc được vén ra sau tai một cách chu đáo để không rơi vào mặt cậu con trai.
Cậu lập tức cứng người lại , bắt đầu ngọ nguậy, má đỏ bừng vì xấu hổ.
Người đàn ông từ từ mở mắt và nhìn về phía cậu bé, cậu bé sững sờ.
"Ồ, con tỉnh rồi à," ông chỉ nói đơn giản .
Súng muốn chui vào lỗ và không bao giờ thoát ra.
“Ta nghĩ bữa sáng đã sẵn sàng rồi.”
Làm sao ông có thể bình tĩnh như vậy?? Gun là một đứa trẻ, đúng vậy, nhưng không phải là một em bé.
Cậu đang ở trong loại tình huống gì vậy? Cậu hầu như không thể cử động được cánh tay của mình.
Hướng ánh mắt chết chóc về phía Goo, người đang mỉm cười với cậu.
“Trời ạ, nếu ánh mắt có thể giết người. Bình tĩnh nào ~. Ngài ấy cũng muốn bế cậu mà. Một tay tôi không nấu được bữa sáng. Đừng ngại ngùng nữa ,hãy tận hưởng đi!”
"Thả tôi ra," Gun ra lệnh với vẻ mặt cau có.
"KHÔNG."
“Tôi sẽ giết anh.”
"Và cậu định làm thế nào khi cậu không thể di chuyển~?" Vẻ mặt của Goo khiến máu cậu sôi lên. Cậu không muốn gì hơn là nhảy xổ vào người đàn ông đó.
Gun hơi ngọ nguậy một chút rồi nhanh chóng bỏ cuộc.
Sự thật là nó rất thoải mái.
Vì vậy, cậu đã dành thời gian cố gắng không nhìn vào cha mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào sau đầu của anh trai mình.
"Con ngủ có ngon không?" Cuối cùng Shingen hỏi, nhưng Gun không thể tránh né.
“Con… đã làm thế.”
“Goo bảo ta là con đã tắt UI rồi.”
“Ý tưởng này có lý và anh ấy hứa sẽ đánh thức tôi nếu có chuyện gì xảy ra.”
“Đêm đó khá yên tĩnh. Con là người ngủ khá nông, đúng không?”
Gun gật đầu. Đúng vậy,cậu là người ngủ rất nhẹ. Cho nên cậu có chút ngạc nhiên khi cậu không hề thức dậy kể từ đêm qua.
“…con có thể xuống được chưa?” Cuối cùng cậu bé hỏi, cố giấu đi sự bối rối của mình.
Shingen gật đầu. Những chuyển động chậm rãi khiến ông có vẻ như không muốn buông tay.
Phải mất một phút họ mới lôi được Gun ra khỏi cái máy mà cậu bị nhét vào. Nếu cha cậu không ở ngay bên cạnh, cậu đã cố gắng đánh nhau với Goo.
Những trận chiến đó không bao giờ diễn ra tốt đẹp. Do chênh lệch chiều cao, Goo chỉ có thể giữ cậu lại bằng một tay.
Nói đến Goo, anh ấy đã dọn bàn xong và vẫy tay với họ.
Goo tiến đến gần cậu và túm lấy áo cậu, kéo cậu ngã xuống.
"Tôi sẽ bắt anh vì trò đó." Cậu rít lên với chàng trai tóc vàng.
" Cậu định làm gì? Cắn mắt cá chân tôi à?" Người đàn ông đáp trả. Vẻ tự mãn trên khuôn mặt anh thật đáng giận.
Gun cau mày nhìn anh cho đến khi hai bàn tay đặt lên vai họ và họ cứng đờ người.
“Ăn trước đi. Để dành việc đánh nhau sau.” Shingen thở dài mệt mỏi và đẩy họ về phía bàn.
~~~
"Này! Đây là cái gì thế?" Một ngày nọ, Goo hỏi Gun. Anh đang lục lọi khắp phòng Gun trong lúc buồn chán .
"Cái gì thế?" Cậu bé hỏi lại. Cậu đã quay lại sau khi kiểm tra các nhóm trong khu vực.
Goo bước ra khỏi tủ của Gun, tay cầm một vật bằng gỗ.
Anh thấy miệng Gun nhếch lên rồi cau mày. "Đó là trò chơi tôi từng chơi khi còn nhỏ."
"Đây là trò chơi à?" Anh hỏi,hơi bối rối. Goo vặn vẹo vật thể. Nó trông giống trò chơi.
“Kendama. Nó được gọi là Kendama.” Gun nói khi Goo đứng dậy.
Anh bước tới chỗ Gun và đẩy món đồ chơi vào tay cậu.
“Chỉ cho tôi cách chơi nhé?”
"Tại sao tôi phải làm thế?" Gun cầm món đồ
Cậu nhóc có vẻ hơi không thoải mái, nhìn lên Goo. "Chúng ta có những việc tốt hơn để làm, hơn là chơi đùa với đồ chơi trẻ con."
Goo nhướn mày. Giọng nói của Gun trở nên sắc sảo hơn mà anh chưa từng nghe thấy trong nhiều tháng.
"Chúng ta có tất cả thời gian trên thế giới này, và tôi đang chán. Vậy nên hãy chỉ cho tôi xem." Goo đáp lại, giọng điệu bình tĩnh khi anh đang nghiên cứu biểu cảm trên khuôn mặt của cậu bé.
Tuy nhiên, sự hiện diện của Goo đã có hiệu lực. Cả hai đều biết rằng tên đàn ông tóc vàng sẽ không để yên cho đến khi đạt được điều mình muốn.
“…được thôi.” Gun đưa dây quanh tay cầm, cậu tháo quả bóng ra khỏi đầu nhọn và để nó lủng lẳng.
“Đầu tiên, anh vung nó và đưa bóng vào cốc nhỏ, sau đó là cốc lớn.” Gun giải thích trò chơi một cách dễ dàng, giống như đang đạp xe. Lông mày cậu hơi nhíu lại,tập trung khi cậu giật tay, và quả bóng được đưa lên cao.
“Sau đó, anh đưa bóng trở lại đỉnh nhọn ở trên cùng.”
Cậu ấy đã trượt.
Quả bóng lướt qua chiếc gai nhỏ ở trên cùng và rơi thẳng qua nó. Khi sợi dây được kéo, nó nảy lên.
Anh thấy mắt Gun giật giật khi biết mình đã làm mất nó, nên cậu nhét món đồ chơi vào tay Goo.
“Đó, tôi đã chỉ cho anh rồi. Giờ thì vui vẻ nhé.”
“Cái-! Thôi nào! Chỉ có một lần thôi mà! Tôi cần nó lần nữa!” Goo rên rỉ, đi theo cậu bé khi cậu bỏ đi.
“Tôi đã nói là tôi bận mà.” Giọng nói của Gun trở nên lạnh lẽo, không lạnh hơn ánh mắt cậu dành cho bạn mình chỉ bằng một cái liếc mắt.
Goo dừng lại, Gun vẫn tiếp tục bước đi. Anh nghiêng đầu.
Điều đó… kỳ lạ.
Từ ngày đầu đến giờ anh chưa từng được nói chuyện như thế này.
Anh sẽ cảm thấy tổn thương nếu anh không hiểu rõ bạn đời của mình. Mặc dù anh sẽ nói rằng tiến triển anh đạt được với Gun là đáng kinh ngạc, nhưng 7 tháng không bù đắp được 10 năm. Điều đó ổn. Goo đã lên kế hoạch ở lại.
( Xen ngang tí cho ae dễ hình dung)
Goo liếc nhìn món đồ chơi bằng gỗ trong tay và cười khẩy. Tất nhiên, anh có thể bắt Gun sử dụng lại món đồ chơi đó. Nhưng điều đó không hiệu quả. Ép buộc cậu không phải là một lựa chọn.
Gun có vấn đề với vật bằng gỗ. Anh muốn sửa nó.
Tuy nhiên, anh sẽ phải chơi trò kiên nhẫn. Anh không giỏi trò này, nhưng anh cảm thấy nó đáng giá.
Vì vậy, trong vài ngày tiếp theo, Goo mang theo đồ chơi và chơi với nó. Phải mất một vài lần thử mới thành thạo nhưng mỗi lần thử trước mặt Gun, anh đều cố tình thất bại.
Anh có thể thấy Gun liếc nhìn anh, thỉnh thoảng có một chút khó chịu trên khuôn mặt cậu. Một sự thay đổi tinh tế nhất.
Phải mất một tuần và hàng chục lần thử không thành công thì cậu bé mới chịu khuất phục.
Trong bữa tối và tiếng quả bóng va vào thanh gỗ nhọn và trượt lần thứ 17 đã khiến cậu nhóc nổi điên.
Cậu đập đũa vào bàn gỗ đủ mạnh để đũa bị kẹt, và Goo có thể thấy mạch máu nổi lên trên cổ cậu bé.
“Anh ngu à? Sao anh lại vật lộn thế hả?! Mấy ngày nay rồi mà.” Giọng Gun run lên vì tức giận.
Goo nén cười, chỉ thở dài: “Khó quá! Tôi không giỏi phối hợp tay mắt.”
Mắt Gun lại giật giật, rõ hơn. Cậu nhìn giữa Goo và món đồ chơi bằng gỗ trước khi đứng dậy, gần như đập vào bàn, và bước đến bên cạnh anh, ngồi phịch xuống bên cạnh anh và giật món đồ chơi ra khỏi tay anh.
(Bắt được rồi. )
“Không khó đến thế đâu,” Gun gầm gừ và bắt đầu chơi. Cốc nhỏ, cốc lớn, spi-
Không, cậu lại trượt lần nữa. Gun cau mày nhìn rồi thử lại.
"Anh bạn, cậu cũng tệ như tôi thôi!" Goo nói sau lần thứ ba, cố tình khích lệ Gun nhỏ bé
Đáp lại, anh nhận được một cái trừng mắt. Cậu thử thêm hai lần nữa trước khi thành công
“Ha!” cậu bé lớn tiếng và chỉ cho bạn mình.
“Đó! Đấy, anh làm như thế đi!”
"Thằng nhóc kiêu ngạo, là do cậu có kinh nghiệm trong quá khứ. Đến lượt tôi." Goo giật lấy đồ chơi.
"Xin lỗi," Gun hừ mũi với anh .
Sẽ rất đáng ngờ nếu Goo thắng ngay lập tức, vì vậy anh đã thử vài lần trước khi thành công.
“Đó! Thấy chưa? Tôi cũng làm được rồi.”
“Chỉ mất 5 ngày thôi.”
“Thằng nhóc kia, thử lại lần nữa xem.” Goo đưa món đồ chơi ra.
“Tại sao? Tôi đã thắng rồi.”
“Sao không? Sợ thua à?” Goo nói, cười khẩy với cậu.
Gun cứng người lại, mắt nheo lại. Cậu giật lấy món đồ chơi.
Với mỗi vòng, cậu bé bắt đầu thả lỏng. Goo bắt đầu chế giễu cậu bé, và họ trở nên quá tập trung mỗi khi một trong hai người thất bại.
Goo đã lợi dụng sự tập trung cao độ của Gun khi cậu đang thực hiện bước cuối cùng để mỉm cười với cậu.
"Tôi hiểu rồi!" Anh mỉm cười khi làm vậy, điều này không giống anh chút nào. Cậu quay lại nhìn bạn mình một cách tự mãn trước khi dừng lại, khi nhìn thấy vẻ mặt của bạn mình.
Mắt Gun mở to một chút, rồi từ từ nhìn xuống đồ chơi rồi lại nhìn Goo. Có vẻ như cậu đã nhận ra điều gì đó. Có lẽ đứa trẻ cuối cùng cũng hiểu ra chiến thuật của anh ấy.
“Aniki, anh…” Gun nói nhỏ dần, nhìn xuống vật bằng gỗ trong tay. Gỗ màu nâu rám nắng và quả cầu sơn màu đỏ phai dần theo thời gian. Cậu nắm chặt nó.
Goo nhìn đứa trẻ, trông như thể nó đang nghĩ đến hàng triệu điều cùng một lúc.
Cậu bé tóc đen cúi người về phía trước và ấn đỉnh đầu vào ngực Goo.
Anh chớp mắt ngạc nhiên trước khi mỉm cười.Giơ tay lên vỗ nhẹ vào đầu Gun.
"Anh làm những việc không quan trọng như vậy," Gun lẩm bẩm, cậu cố tỏ ra cáu kỉnh, nhưng Goo có thể nghe thấy điều gì đó khác trong giọng nói của cậu. Tuy nhiên, anh không chắc đó là gì.
“Ồ, chúng không hề không quan trọng với tôi.” Anh chỉ đáp lại một cách đơn giản.
Gun khịt mũi với anh rồi dịch người sang một bên, dựa vào anh.
Goo vẫn ở đó, ôm nhẹ cậu trong khi Gun ôm chặt món đồ chơi vào ngực.
-------
Ghi chú của tác giả
Tôi rất háo hức khi viết cảnh Kendama; Gun trông rất dễ thương, và tôi gần như muốn thọc tay qua màn hình và bóp cổ Somi vì đã đánh em bé.
Jong Gun dễ thương đến mức không thể tin được, cậu ấy xứng đáng được tốt hơn thế nhiều.
Tôi hy vọng bạn thích nó, chỉ là một số thông tin trong lúc chờ đợi và chúc bạn một ngày tuyệt vời!
( Dễ thương hee ,mình đã chèn một số hình ảnh cho mọi người dễ tưởng tượng.Khi vọng không làm tụt mood......👉🏻👈🏻)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro