Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mọi thứ tôi muốn (8)


Chương 8 : Quà tặng và sự chán nản

Bản tóm tắt:
Bỏ qua thời gian và đến sinh nhật của Gun. Bạn sẽ biết thêm về mối quan hệ giữa Goo và Shingen trong khi Goo vào vai bác sĩ trị liệu.

---+++

Gần 8 tháng trôi qua sau sự cố đó, cuộc sống bắt đầu tốt đẹp hơn. Gun và Goo được tự do làm những gì họ muốn trong những hoàn cảnh phù hợp. Goo không tấn công bất kỳ ai và Gun bắt đầu lớn lên một chút.

Lúc này cậu đã gần chạm tới ngực trên của Goo.Thật là khủng khiếp. Anh không muốn Gun lớn lên nữa và khi cậu lớn lên, Gun đã cao hơn anh một inch.

Thật không công bằng! Anh gần như bật khóc và chạy đến báo cho Shingen. Cha của Gun không hiểu được cơn khủng hoảng của anh.

Gun càng cao thì càng khó bế hơn. Anh ấy vẫn chưa muốn từ bỏ quyền được bế. Anh ấy mới đến đây thôi! Chuyện gì sẽ xảy ra khi đôi má trẻ thơ của Gun biến mất?? Anh ấy phải véo cái gì?!

Tiến trình chiến đấu thật phi thường. Goo đã dạy cậu những điều cơ bản về kiếm thuật, và họ làm điều đó ít nhất hai lần một tuần. Goo vẫn phải kiềm chế, nhưng Gun giờ có thể bắt anh sử dụng vũ khí của mình. Goo thấy điều đó thật ấn tượng. Một đứa trẻ tài năng, phải không?

Tuy nhiên, đó là một sự nhẹ nhõm đối với Goo. Chiến đấu là một cách để giải tỏa căng thẳng. Ít nhất thì giờ anh có thể đổ mồ hôi. Gun cũng khá tự hào về bản thân mình.

Goo đã yêu cầu Shingen cho mình một chiếc kính mới. Gun đã bị sốc và chán nản khi biết Goo bị mù. Anh khá chắc chắn rằng lòng tự trọng của đứa nhỏ đã bị tổn thương khi cậu phát hiện ra Goo bị mù

Anh ấy phải giải thích rằng anh ấy không bị mù-mù. Anh ấy chỉ không thể nhìn thấy những thứ ở xa. Điều đó có vẻ không giúp ích gì.

Thật khó tin là Goo đã ở đây lâu như vậy. Đôi khi, tất cả những điều này chỉ giống như một giấc mơ mà cuối cùng anh sẽ tỉnh dậy. Anh vẫn đang đối phó ổn. Một số ngày khó khăn hơn những ngày thường khác.

Goo đã bắt đầu đi chơi với Gun khi cậu đi tuần tra. Điều đó làm anh bớt căng thẳng hơn. Với đặc quyền đó, Gun không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia cùng anh trong các chuyến đi mua sắm.

Giống như Adult Gun, Mini Gun cũng đi cùng anh để tránh rắc rối và phiên dịch cho anh. Goo thường kéo cậu đến các quầy hàng thực phẩm và nhà hàng, những cửa hàng nhỏ lọt vào mắt anh.

Đổi lại, Goo sẽ trông chừng Gun trong khi cậu chiến đấu. Những người ở khu vực này cực kỳ yếu đuối, và không ai có tài năng, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. Cảm giác đau nhức ở các đốt ngón tay sau một cuộc chiến là điều amh đã bỏ lỡ.

Bây giờ anh có thể kiềm chế nỗi kinh hoàng ở thành phố nơi Gun sống, Goo lại được đi tẩy tóc. Tốt. Chân tóc của anh  ngày càng lộ ra nhiều hơn, và anh ghét điều đó.

Gun có vẻ tò mò nên Goo đã dạy cậu cách làm. Sau đó, anh nảy ra ý tưởng gian xảo nhất. Sau nhiều lần thương lượng, cuối cùng anh cũng thuyết phục được Gun để một lọn tóc. Về mặt kỹ thuật là hai lọn. Trên hai lọn tóc nhỏ rủ xuống trước mặt Gun.

Gun bắt đầu để tóc rối hơn kể từ khi Goo đến. Không phải là cậu có lựa chọn, bất kỳ nỗ lực nào để sửa nó đều khiến tóc cậu bị xù lên nên Gun thực sự không có lựa chọn nào khác. Đó không phải là một thay đổi lớn, nhưng Gun đã bắt đầu để hai lọn tóc nhỏ rủ xuống từ trán. Goo thích điều đó và khiến cậu bé có vẻ bớt căng thẳng hơn.

Cậu tẩy tóc rồi nhuộm thành màu xanh navy đậm. Bạn thực sự không thể nhận ra sự khác biệt. Tuy nhiên, Gun có vẻ rất thích nó. Goo bắt gặp cậu ấy xoắn tóc. Có vẻ như việc đó đã trở thành thói quen.

---( Ảnh minh hoạ)---

Shingen nhận ra ngay, có lẽ vì anh đã làm dính thuốc nhuộm lên trán Gun. Shingen có vẻ thích thú khi Gun cố che nó đi. Goo đề nghị làm một chuỗi cho Shingen và bị từ chối ngay lập tức. Thôi được. Có lẽ một ngày nào đó. Họ không còn bận tâm nữa, nhưng anh đã hứa với Shingen rằng anh sẽ không công khai chống đối Shintaro vì lý do an toàn.

Mối quan hệ của Gun với cha mình đã được cải thiện. Cậu đến thăm cha mình ít nhất 3 lần một tuần trong vài giờ chỉ để dành thời gian với ông. Đôi khi, Goo đi theo và chỉ đọc sách trên ghế dài trong khi họ trò chuyện bên ly đồ uống.

Tất nhiên, Goo vẫn ăn bám và anh thích điều đó. Anh ấy xoay xở để nâng cấp lên một phòng ngủ cách Gun vài phòng. Hãy cứ nói rằng anh đã tự biến thành nhà mình.Anh sẽ trả ơn Shingen bằng cách cứu mạng ông. Gun sẽ rất buồn nếu ông chết; không thể để điều đó xảy ra.

Nói về Shingen, anh chưa từng bị thẩm vấn một lần nào về những gì anh nói về "Jonggun". Mặc dù tuyên bố của anh có vẻ đáng ngờ, nhưng anh thực sự đã quên mất nó sau ba tháng.Anh có những điều tốt hơn để lo lắng. Mặc dù anh rất yêu cuộc sống, nhưng không thể ngồi không.

Vâng, đúng là như vậy.Anh đang làm những việc khác.

Anh đã lập bản đồ toàn bộ khu điền trang nắm chắc trong lòng bàn tay. Những con phố xung quanh nơi này cũng vậy. Anh  thậm chí còn không biết Gun đã thoát khỏi Nhật Bản bằng cách nào. Dù bằng cách nào. Anh càng biết nhiều về khu vực xung quanh thì càng tốt. Điều đó có nghĩa là phải khám phá những con phố phía sau, tìm kiếm những ngóc ngách nhỏ, những nơi để lén đưa một đứa trẻ vị thành niên hơi cao hơn mức trung bình một chút... và có thể là một gã khổng lồ cao 7'2.

Anh đã lập bản đồ khu vực này khá đầy đủ. Khu vực này khá đẹp ở phía bên trên của thị trấn.

Nhưng hiện tại điều đó không còn quan trọng nữa.

Goo đang đứng trước văn phòng của Shingen, gõ cửa. Anh nghe thấy tiếng "vào đi" trầm đục rồi bước vào.

"Xin chào~" Anh ngân nga ,vẫy tay với người đàn ông. Shingen nhìn lên và gật đầu đáp lại.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Shingen hỏi. Goo tiến đến bàn làm việc của Shingen và đập tay xuống bề mặt gỗ một cách kịch liệt.

"Không, không phải vậy. Chúng ta có một vấn đề rất lớn!" Giọng điệu của Goo nghiêm túc, đột nhiên thay đổi. Thật đáng tiếc khi Shingens đã quen với sự thay đổi tâm trạng của chàng trai tóc vàng.

"Và đó là...?" Shingen đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt Goo.

"Sinh nhật của Gun sẽ diễn ra trong hai ngày nữa!" Anh thốt lên. Giờ thì có phản ứng rồi. Mắt Shingen mở to một chút.

"Sinh nhật của cậu ấy?"

Goo gật đầu mạnh mẽ. Shingen liếc nhìn đi chỗ khác, suy nghĩ.

"Sinh nhật..." Người đàn ông lẩm bẩm, ánh mắt trầm tư.

"Đúng!"

"Tôi không biết điều đó."

"Ồ, đó là do tên ngốc đó lúc trước đều  không ăn mừng. Năm nay thì khác." Goo tuyên bố, lùi lại. Anh chỉ vào Shingen.

"Anh muốn mở tiệc... à?" Người đàn ông hỏi với vẻ hơi bối rối. Goo thở dài và nhìn ông chằm chằm.

"Không. Gun sẽ ghét điều đó. Vậy nên cậu ấy, tôi và ngài sẽ cùng ăn tối vào ngày mai. Ngài sẽ ở đó. Và ngài sẽ có một món quà. Bởi vì đó là sinh nhật của cậu ấy. Tôi sẽ lại làm chiếc bánh dâu tây đó, cùng với phần còn lại của bữa tối. Ngài chỉ cần xuất hiện thôi." Goo khoanh tay trước ngực, cười tươi.

Shingen nhìn anh với một biểu cảm mà ngay cả Goo cũng không thể hiểu nổi.

"Anh đã nghĩ đến chuyện này rồi." Đây không phải là câu hỏi. Goo gật đầu.

"Tất nhiên là vậy. Tôi sẽ là loại aniki nào nếu tôi không tổ chức sinh nhật cho cậu ấy!"

"Ờ thì... chúng tôi không thực sự tổ chức sinh nhật ở đây."

"Tôi biết, đó là lý do tại sao tôi làm vậy. Chúng ta cũng sẽ ăn mừng sinh nhật của Gun" Giọng điệu của Goo không để lại bất kỳ kẻ hở cho cuộc tranh luận nào. Có Shingen hay không. Anh đang cho Gun mọi thứ mà một đứa trẻ bình thường nên có.

"Được thôi. Tôi sẽ đến sớm một chút để phụ giúp." Shingen trả lời sau vài giây chỉ nhìn chằm chằm vào Goo.

Chàng trai tóc vàng chớp mắt ngạc nhiên.

"À... Tôi có thể làm được. Ngài chỉ cần-"

"Xuất hiện ư? Mặc dù điều đó rất tuyệt. Hôm đấy cũng là sinh nhật con trai ta. Có lẽ ta muốn tham gia nhiều hơn." Shingen nói một cách đơn giản. "...điều đó thực sự gây sốc đến vậy sao?"

Goo thậm chí còn không nhận ra mình với vẻ sửng sốt nhìn chằm chằm vào Shingen, cho đến khi người đàn ông chỉ ra. Anh dụi mắt, quan sát ông một cách bình tĩnh hơn trong giây lát.

"Vẫn... chưa quen, tôi đoán vậy. Tôi đoán là ngài có thể đến sớm và giúp tôi nấu ăn. Nghe có vẻ... ổn chứ?" Goo không thể tưởng tượng ra cảnh Shingen giúp anh trong bếp nhưng thực sự là không có... việc gì khác để làm.

"Nghe có vẻ ổn. Cậu bé muốn gì vào ngày sinh nhật?"

"Tôi chỉ mua một vài món đồ nhỏ , những thứ tôi thấy cậu ấy nhìn chăm chú lâu hơn bình thường. Đứa trẻ đó khó mua sắm lắm."

"Ta nên tặng cậu bé món quà gì đây?"

Goo cười khẩy với ông. "Tôi không thể nói với ngài điều đó! Ngài phải tự làm thôi."

Shingen im lặng, gõ ngón tay lên bàn. Goo thở dài ,khá thương hại ông. Anh vòng qua bàn, đẩy mình lên ngồi trên gỗ bên cạnh.

"Sẽ ổn thôi. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích bất cứ thứ gì ngài tặng. Ngài làm được mà. Ngài đã ở bên cậu ấy đủ lâu rồi. Cậu ấy không phải là một đứa trẻ hư hỏng. Cậu ấy sẽ chấp nhận bất cứ thứ gì ngài tặng." Goo vỗ nhẹ vào vai người đàn ông.

Nếu Shingen có tức giận vì Goo ngồi trên bàn làm việc của mình thì ông cũng không ý kiến gì.

"Được thôi, lời khuyên của tôi là, đừng bận tâm về chuyện đó nữa, được không  Ahjussi?"

Ánh mắt của Shingen hướng về phía anh.

"Ta có một câu hỏi dành cho anh."

Goo lập tức cứng người lại; anh đã hối hận về cuộc gặp gỡ này rồi. Goo gật đầu.

"Trong 7 tháng qua, ta đã cố gắng tìm kiếm dấu vết của anh và Jonggun. Ta không tìm thấy bất kì điều gì, kể cả hồ sơ, không có gì cả. Điều duy nhất ta tìm thấy là một người có cùng tên nhưng quá trẻ để làm bất cứ điều gì."

Goo cảm thấy máu mình lạnh ngắt. Thì ra, bản thân hồi trẻ của anh cũng tồn tại ở đây. Thật tuyệt. "Nghe không giống một câu hỏi."

"Ta không nghĩ anh đang nói dối ta, vậy anh có thể cho ta biết tại sao anh không kể hết câu chuyện cho ta không?"

Goo xoa gáy. "Bởi vì đó không phải là câu chuyện mà ông khó có thể tin được. Chuyện đó không thể xảy ra được."

"Anh có bao giờ định nói với ta không? Hay với bất kỳ ai?"

"Có thể một ngày nào đó. Tôi lo lắng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm vậy. Có rất nhiều phim về những thứ như thế này."

Shingen nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối nhưng không nói thêm gì nữa.

"Được rồi."

Goo không biết tại sao nhưng anh cảm thấy hơi tội lỗi. Shingen đã chấp nhận câu trả lời mơ hồ của anh một cách bình tĩnh.

"Khi nào... Tôi biết là chúng ta an toàn thì tôi sẽ nói cho ngài biết, được không,Ahjussi?"

"Giống như nhiều thứ khác, ta không hiểu lời anh nói."

"Một ngày nào đó ngài sẽ làm được."

"Anh nói như thể anh biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai vậy."

Goo chỉ mỉm cười nhẹ, nụ cười khiến Shingen phải nheo mắt lại.

Goo định đổi chủ đề, nhưng người đàn ông lớn tuổi đã nhanh chóng thay đổi.

"Anh khá thoải mái khi ở cạnh ta, đúng không, khi gọi ta là Ahjussi?" Shingen nhận xét với vẻ tò mò. Goo cứng người.

"À- ừm- ý tôi là... nghe này. Chúng ta có sự hiểu biết, đúng không? Cả hai chúng ta đều muốn điều tốt nhất cho Gun?"

"Đúng. Nhưng gọi ta là Ahjussi khiến ta cảm thấy già rồi."

"W-" Ừ, không, Goo định giữ im lặng về chuyện này.

"Lựa chọn thông minh đấy," Shingen nói, mắt nheo lại.

Goo đứng đó ngượng ngùng trong vài phút.

"Vậy tôi có thể...đi được không?" Goo hỏi, chỉ về phía cửa. Shingen gật đầu.

Goo mỉm cười rạng rỡ và nhảy khỏi bàn, nhanh chóng chạy đến đó, tay nắm chặt lấy núm cửa.

"Ừm- gặp lại sau nhé-?"

"Được ,ta sẽ sớm gặp lại anh," Shingen kết thúc bằng một cái gật đầu.

"Tôi chắc chắn là ngài sẽ làm vậy. Ngài biết đấy, ngài thực sự chỉ cần ngừng sinh sản bất cứ khi nào ngài muốn. Tôi vẫn không chắc làm sao ngài có thể đi lại nhẹ nhàng như vậy khi ngài thậm chí còn không thể chui qua khung cửa. Ngài có chắc mình là Oni không? Ngài giống ma hơn là quỷ."

Shingen thở dài, nhìn anh một cách bực bội. "Đôi khi ta tự hỏi làm sao anh nghĩ ra được thứ này."

"Tôi là người hài hước mà! Anh chàng vui tính, đó là tính cách của tôi." Goo cười toe toét với người đàn ông.

Shingen lắc đầu khi Goo mở cửa.

"Này... Shingen? Ngài sẽ cảm thấy thế nào nếu ngài không còn là người đứng đầu gia tộc?"

"Ý anh là gì?"

"Nếu ngài... bỏ đi. Hoặc bị đuổi. Hoặc chỉ đơn giản là giao lại vị trí của mình."

Shingen suy nghĩ về điều này trong vài giây.

"Ta không có ý định từ bỏ vị trí của mình, không phải khi có anh và Gun ở đây... nhưng nếu chúng ta nói theo giả thuyết... ý tưởng này nghe có vẻ không mấy dễ chịu. Ta đoán là tùy thuộc vào hoàn cảnh."

"..." Goo im lặng. Anh gật đầu nhẹ rồi rời đi, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.

~~~

Ngày sinh nhật của Gun đã đến. Đáng lẽ phải là một bất ngờ, nhưng Gun đã nghi ngờ anh ngay từ lúc Goo kết thúc buổi tập sớm.

Goo có việc phải làm.

Anh  không có gì để trang trí, và có lẽ nó sẽ rất sến súa, nhưng anh đang làm một bữa ăn thịnh soạn với tất cả những món ăn yêu thích của Gun.

Sinh nhật của Gun luôn là điều Goo thích làm.

Luôn khó để nói, nhưng anh khá chắc Gun rất biết ơn. Hắn luôn tỏ ra ngạc nhiên khi Goo nhắc đến điều đó.

Gun cũng nhớ sinh nhật của anh, mặc dù Goo thường quên mất. Goo không thực sự quan tâm đến sinh nhật của mình, nhưng Gun luôn làm cho ngày đó trở nên đặc biệt một chút. Cho phép Goo xâm phạm không gian cá nhân của mình lâu hơn một chút, nấu bữa tối và bữa sáng, để anh ấy chiếm hết TV và tặng anh ấy một món quà nhỏ.

Sinh nhật của họ không xa hoa nhưng cũng đủ để hai người cảm thấy ấm áp.

Anh hơi chùn bước, những ký ức thắt chặt trái tim anh với cảm giác nhớ nhà quen thuộc.

Goo đưa tay lên và tát mạnh vào má đến mức nó đỏ bừng. Không, không. Không phải thế đâu. Đừng tập trung vào quá khứ - tương lai - mặc kệ chúng đi. Giờ thì anh phải tặng cho Gun một sinh nhật thật vui vẻ! Nhận được món quà đúng nghĩa.

Nó phải hoàn hảo.

Goo dành cả ngày chủ yếu ở trong bếp. Vì không có giấy gói quà nên anh chọn một chiếc hộp trang trí dễ thương.

Bữa tối sắp đến,như đã nói trước, Shingen bất ngờ xuất hiện trong bếp khi Goo không để ý. Anh hét lên và ném con dao vào ông.

Căn phòng im lặng khi Shingen quay lại nhìn con dao cắm trên tường, chỉ cách đầu ông vài inch.

"...Xin lỗi?"

Shingen thở dài, rút dao ra. "Đừng như vậy, ta đã học được bài học rồi. Anh cần ta làm gì?"

Goo không thể trả lời. Anh đang nhìn chằm chằm vào trang phục của Shingen. Nó trông... bình thường. Một chiếc áo sơ mi cài nút cổ trắng và quần đen. Chúng là trang phục hiện đại.

"Ta cũng có quần áo bình thường mà...." Shingen nói sau khi nhận thấy ánh mắt của Goo.

"Ngài trông khác nhiều quá, trông trẻ hơn rất nhiều đó."

"Trẻ hơn?" Shingen hỏi, xắn tay áo lên. Goo gật đầu chậm rãi.

"Đúng thế. Dù sao thì, bánh cũng gần nguội rồi, nên chúng ta cần làm kem phủ.Còn khoảng một tiếng rưỡi nữa. Ngài có thể bắt đầu bằng cách chuẩn bị bàn ăn không?" Goo vẫy tay về hướng chúng, Shingen gật đầu.

Goo cảm thấy hơi kỳ lạ khi ra lệnh cho người đàn ông này, nhưng Shingen dường như không bận tâm đến điều đó nhiều lắm. Anh bảo người đàn ông lớn tuổi thử một ít đồ ăn trước khi đặt xuống. Có một người khác giúp đỡ thì khá là tuyệt.

Goo chủ yếu trò chuyện với ông, nói về những điều ngẫu nhiên thoáng qua trong đầu anh.

Đôi khi Shingen trả lời anh nhưng chủ yếu chỉ ngâm nga, ông ấy là người biết lắng nghe.

Đáng buồn thay, lần này không có cuộc chiến đồ ăn nào cả. Goo không thể dùng bột mì khi Shingen mặc áo sơ mi trắng.

Cuối cùng họ dừng lại khi bàn ăn đã được bày xong,anh thở hổn hển. Shingen đứng sau anh.

"Thế nào? Trông thế nào?" Goo hỏi, khoanh tay trước ngực và cười đầy tự hào.

"Giống như bữa ăn dành cho vua vậy."

"Hoặc là người thừa kế trong trường hợp này."

Shingen cũng ngân nga đồng tình.

"Gun sẽ tới đây khi nào?"

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên; Goo mỉm cười với Shingen.

~~~

Gun thấy rất đáng ngờ. Rất, rất đáng ngờ.

Goo hành động kỳ lạ. Cậu không buồn hay chán nản, nhưng cậu đã không gặp người đàn ông đó kể từ khi họ chia tay sáng nay.

Goo đã bảo cậu tránh xa. Nhưng anh không bao giờ làm thế.

Cậu bé được yêu cầu chỉ vào bếp lúc 7:30, thế nên giờ Gun đã có mặt ở đây.

Cậu có thể ngửi thấy mùi thức ăn, nhưng tại sao điều đó lại quan trọng đến vậy?

Gun đưa tay lên gõ cửa.

Cậu nghe thấy tiếng động nhẹ trong bếp, và Goo mở cửa với vẻ mặt vui vẻ.

Gun bước vào vòng ôm của người bạn và  kéo anh vào trong.

Anh nhanh chóng che mắt Gun lại, anh cảm thấy mình bị xúc động.

"Đi nào, đi nào, đi nào." *Goo nói nhanh và đẩy cậu đi.

"Tôi tới đây!" Cậu càu nhàu. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

...

Cậu bé  bắt đầu nói giống như cha mình.

Goo dừng cậu lại và giơ tay lên. Gun chớp mắt, đảo mắt để thích nghi với chiếc bàn trước mặt.

"Không nhiều lắm, nhưng Chúc mừng sinh nhật! Tôi đã làm món ưa thích của cậu và-"

Gun ngừng nghe, mắt cậu nhìn lướt qua chiếc bàn trước mặt.

Bữa tối mừng sinh nhật? Dành cho cậu sao ?

Gun ngẩng đầu nhìn thấy cha mình, ăn mặc khá chỉnh tề, đang dựa vào quầy. Người đàn ông mỉm cười nhẹ với cậu. Gun đáp lại bằng vẻ mặt sửng sốt.

"Thế nào? Cậu có thích không??" Giọng của Goo xen vào. Gun chớp mắt nhìn anh, rồi nhìn xuống bàn.

Cậu nhìn chằm chằm vào Goo và chỉ vào mình.

Anh chàng tóc vàng cười toe toét rồi gật đầu. Gun lặp lại động tác đó lần thứ hai và nhận được một cái gật đầu nữa.

"Aniki, cho em à?" Gun giải thích lần cuối.

"Yup!" Goo nói và bật chữ P. ( YUP=Đúng)

"Vào sinh nhật của em à?"

"Chuẩn rồi!"

Gun cố gắng hiểu điều đó. Goo không đợi cậu. Anh đẩy cậu xuống ghế và ngồi xuống cạnh cậu.

Shingen ngồi đối diện với họ. Gun gần như không thể tin Goo lại có thể lôi kéo được cha mình vào chuyện này.

Shingen mỉm cười nhẹ nhàng với họ.

"Tại sao anh lại..." Gun chỉ tay về phía đồ ăn.

"Bởi vì cậu phải ăn mừng sinh nhật! Nhất là khi cậu còn trẻ, chúng rất quan trọng! Hơn nữa, cuối cùng cậu cũng sẽ bước vào tuổi tiền thiếu niên. Cậu sẽ sớm bắt đầu lớn lên, giọng nói của cậu sẽ trầm hơn và-"

"Tôi sẽ cao hơn anh à?" Gun hỏi.

"Tốt hơn là đừng như vậy! Tôi thích cậu thấp. Tôi không thể bế cậu đi nếu cậu cao hơn tôi."

"Nhưng tôi có thể bế anh sao?"

( Nguyên tác là "ném" mà thấy " bế " cũng tình cảm lên mình thay vô)

"..."

"..."

Cả hai cậu bé đều im lặng. Cái sự chết tiệt do Gun gây ra nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng và ánh mắt của Goo thì dữ dội.

Shingen ngắt lời họ.

"Đồ ăn nguội rồi." Người đàn ông lớn tuổi lẩm bẩm, thu hút sự chú ý của cả hai.

Gun lúc này có chút mong đợi. Nếu cậu  cao hơn Goo, thì tình thế đã đảo ngược.

Điều đó có nghĩa là Gun có thể là người làm rối tóc Goo, hành hạ anh và nhấc anh  lên.

Gun rất mong chờ điều đó. Nếu cậu có gen của cha mình, mọi chuyện sẽ dễ dàng!

Cậu cảm thấy khó chịu khi Goo chọc vào thái dương cậu.

"Này đồ ngốc, bắt đầu ăn đi. Nếu không thì cậu sẽ không bao giờ được ăn bánh đâu."

Gun ngẩng lên và cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.Mất tập trung khi cậu và aniki bắt đầu tranh giành nhau một chiếc bánh bao mà cả hai đều với tới.

"Cha... cha không bận sao?" Gun hỏi sau khi cả hai đã ổn định. Gun thắng được chiếc bánh bao.

"Không bận đến mức không đến dự tiệc sinh nhật của con."

Môi Gun giật giật,cậu cảm thấy một luồng ấm áp đang chảy bên trong cơ thể.

Bữa tối mừng sinh nhật của cậu ấy.

"Và anh đã làm điều này?" Gun hỏi bạn mình. Goo dừng lại, đôi đũa đang ở giữa miệng.

"Tất nhiên rồi! Hôm nay là ngày quan trọng mà!"

Gun khẽ nhíu mày, nghiêng đầu: "Tôi không nhớ mình có nói với anh sinh nhật của tôi là ngày nào không."

"Tôi có thể nói gì đây? Tôi thật kỳ diệu!" Goo nhai miếng thịt bò wagyu đang ăn.

Gun nhìn anh  một cách nghi ngờ rồi liếc nhìn cha mình.

Biểu cảm của cha cậu cũng giống hệt cậu. Goo mỉm cười với vẻ ngây thơ.

"Ồ, sinh nhật anh khi nào?" Gun hỏi sau một cuộc thi nhìn chằm chằm nhỏ.

"Ồ, nó đã trôi qua cách đây vài tháng rồi." Goo nói với giọng bình thản.

"Cái gì?! Sao anh không nói với tôi?" Gun ngạc nhiên nói.

"Quên mất rồi," Goo nhún vai nói.

Anh ấy quên à?? Ngay cả Gun cũng không quên sinh nhật của mình.

Gun trừng mắt, thở dài: "Năm sau tôi sẽ không quên nữa."

"là lý do đủ để ăn mừng."

Đôi mắt của Gun mở to, bối rối.

Lý do đó là lạ. Tất nhiên, nhiều người mừng vì cậu được sinh ra. Nhưng Goo nói mang cảm giác khác. Mọi người mừng vì Gun được sinh ra vì cậu hữu ích. Cậu là người thừa kế. Goo không quan tâm đến điều đó. Goo mừng vì cậu do ... họ là bạn bè, có lẽ vậy?

Gun không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó vì một cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lồng ngực của bản thân.

Cậu lại bắt đầu ăn, không biết phải nhìn thế nào vào khuôn mặt ấm áp, tươi cười ấy.

Chàng trai tóc vàng cười khúc khích, và tất cả mọi người đều chìm vào im lặng nhưng thoải mái. Đồ ăn ngon, rất ngon. Hôm nay lại ngon hơn. Cậu không biết tại sao như thế.

"Tiếp theo là quà tặng à? Hay là bánh kem?" Cuối cùng Gun hỏi.

"Bánh, rồi đến quà."

"...tôi có bao nhiêu món quà?" Gun khẽ hỏi.

Goo véo má cậu. "Thật bất ngờ."

Cậu càu nhàu. Cậu nghe thấy cha mình cười khúc khích trước trò hề của họ.

"Tôi có thể ăn bánh bây giờ được không?"

"Được thôi, để tôi đi lấy." Goo đứng dậy, nuốt nốt những miếng thức ăn còn sót lại vô bụng trước khi bỏ đi.

"Con có vui không?" Shingen hỏi Gun sau khi anh  rời đi.

Gun gật đầu. "Thật... tuyệt. Không bận rộn, nhưng lại có... gia đình. Tôi thích thế."

"Ta rất vui." Giọng điệu của Shingen rất ấm áp.

"Có thực sự ổn không nếu nghỉ làm?"

Shingen gật đầu: "Ta đến sớm để giúp nấu bữa ăn."

"Cha đã làm thế à?"

"Ta đã làm thế."

"...cảm ơn cha. Con rất cảm kích." Gun cảm thấy ngượng ngùng. Cảm giác này thật kỳ lạ.

"Không có gì. Chúc mừng sinh nhật Gun."

Gun nhìn xuống bàn, môi cậu cong lên thành một nụ cười trẻ thơ đúng nghĩa.

Cậu thấy chàng trai tóc vàng liếc nhìn quanh góc để chắc chắn rằng họ đã nói chuyện xong trước khi anh xuất hiện.

Có những ngọn nến đã được thắp sáng trong chiếc bánh đặt trước mặt cậu.

Gun đã từng chứng kiến cảnh này rồi; cậu phải thổi tắt nến đúng không?

"Chúc mừng sinh nhật Gunn~" Goo hát, chạm đầu với cậu trước khi anh ngồi xuống lần nữa. "Cậu có định ước một điều không?"

"Một điều ước?"

"Con phải ước một điều ước trước khi thổi nến," Shingen giải thích. Gun chớp mắt.

"Con phải ước điều gì đây?" Cậu hỏi trong sự bối rối. Điều này thật khó khăn.

"Bất cứ thứ gì con muốn."

Gun im lặng một giây, gõ ngón tay xuống bàn.

Cả hai người đàn ông đều kiên nhẫn với cậu, im lặng chờ cho đến khi Gun hít một hơi và thổi ra. Thật trẻ con... nhưng cũng có chút vui.

"Cậu ước gì thế?" Goo hỏi và nghiêng người lại gần hơn.

"TÔI-"

"Đừng trả lời câu hỏi đó. Điều ước sẽ không thành hiện thực nếu con nói với ai đó." Shingen ngắt lời. Goo bĩu môi với ông.

"Nhưng tôi muốn biết cậu ấy đã ước gì!"

"Thật đáng tiếc, đứa bé sẽ nói cho anh biết khi điều đó thành sự thật."

"Chỉ là mê tín thôi đúng không? Thực tế thì không thể thành sự thật được. Chỉ là một ngọn nến thôi mà!" Gun chất vấn bọn họ. Cả hai người liếc nhìn nhau.

"Được rồi, con chỉ cần nghĩ ra điều đó khi điều ước thành sự thật là được." Shingen mỉm cười với cậu. Ông  có vẻ thích thú.

"Thôi nào, chúng ta cùng ăn trong lúc mở quà nhé?"

"Hả, tại sao?"

"Thêm bánh cho tôi khi cậu mất tập trung nhé." Goo cười toe toét với cậu và đẩy vài hộp về phía cậu.

"Có nhiều hơn một à?"

"Không đâu. Mở chúng ra!" Goo cầm lấy con dao và đưa cho Shingen để cắt bánh.

Gun liếc xuống các hộp, tổng cộng có bốn hộp.

Goo tặng cậu một chiếc móc chìa khóa hình rồng , Gun nhớ lại đã từng quan tâm đến nó cách đây vài tháng.Một loại thuốc nhuộm tóc màu xanh nhạt hơn. Một con dao nhỏ,Gun rút lưỡi dao ra khỏi vỏ-Làm tốt, có cán bằng gỗ- Khá bình thường và sắc bén một cách nguy hiểm.

"Cái này để làm gì vậy?" Gun tò mò hỏi.

"Đây là dao khắc. Thỉnh thoảng tôi thấy cậu gọt những thứ nhỏ xíu."

Gun chớp mắt, ngạc nhiên. Mặc dù điều đó đúng, nhưng cậu không biết Goo đã để ý đến điều đó. Gun thường sử dụng một con dao bấm nhỏ, cũ mà cậu đã lấy trộm từ một người mà cậu đã đánh nhiều năm trước. Đó chỉ là thứ gì đó để cậu bận rộn.

Món đồ cuối cùng là một chiếc vòng tay dây đen có đính hạt kim loại màu vàng theo họa tiết.

"Cái gì thế?" Gun hỏi người đàn ông. Goo ngẩng đầu và xắn tay áo lên. Anh có một cái giống hệt, ngoại trừ màu sắc bị đảo ngược-dây vàng với hạt đen.

"Vòng tay mã Morse của chúng ta. Một cho cậu và một cho tôi! Cậu cũng có thể đeo bùa nhỏ vào đó."

" Nó ghi gì vậy"

"Anh em"

Gun nhìn xuống chiếc vòng tay và xoa đầu ngón tay lên những hạt cườm. Anh em. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng chỉ một từ đó thôi cũng khiến cậu vui rồi.

Cậu đưa chiếc vòng tay ra và Goo cười toe toét, giúp cậu thắt nó vào.

Gun sau đó nhìn cha mình

Shingen dịch chuyển và đặt một chiếc hộp hình chữ nhật dài trước mặt Gun.

"Ồ~?" Goo tỏ vẻ hứng thú; Gun cũng vậy.

Cậu nhìn cha mình một lượt trước khi mở nắp hộp.

Bên trong có một thanh katana, màu xanh nước biển.

Gun nhấc nó lên và kiểm tra. Vỏ kiếm và chuôi kiếm đều có màu xanh navy. Dây vỏ kiếm màu đen và có họa tiết khói đen, mỏng manh chứ không phải đục.

Gun nắm chặt tay cầm và kéo nó ra, dịch chuyển nó để ánh sáng chiếu vào.

Một lưỡi kiếm màu đen có lưỡi màu bạc. Có một rãnh trên thanh kiếm để làm cho nó nhẹ hơn.

Gun chuyển nó trong tay mình; nó nhẹ. Thoải mái khi cầm.

Goo mở to mắt nhìn lưỡi kiếm. Shingen hắng giọng.

"Ta thấy con và Goo luyện kiếm khá nhiều. Nên ta nghĩ, nếu con hứng thú, con nên có một thanh kiếm của riêng mình. Nó được làm để cắt hắc cốt, và con sẽ dùng được lâu dài."

Gun sững sờ đến im lặng, mắt dán chặt vào lưỡi kiếm. Thật kinh ngạc.

Cậu cảm thấy có thứ gì đó chạm vào chân mình dưới gầm bàn và cậu thoát khỏi cơn choáng váng.

"Đẹp quá," cậu nói mà không suy nghĩ.

"Cảm ơn cha. Con sẽ sử dụng nó thật tốt."

Gun mỉm cười với người đàn ông. Shingen cũng mỉm cười đáp lại.

"Hắc cốt là gì?" Chàng trai tóc vàng hỏi cả hai.

"Đây là một đặc điểm di truyền trong gia tộc khiến xương của chúng ta không thể bị cắt bởi lưỡi kiếm. Loại kiếm đó là một ngoại lệ. Giống như đôi mắt đảo ngược của chúng ta vậy." Shingen bình tĩnh giải thích.

"Chậc, lại một chiêu gian lận nữa rồi," Goo lẩm bẩm. Gun cười khẩy với anh ; cậu nhận lại một cái trừng mắt.

"Cậu có vui không, Cub?" Goo hỏi, ánh mắt tinh nghịch của anh dịu lại thành ấm áp. Đã sáu tháng trôi qua, và anh vẫn chưa quen với điều đó.

Gun gật đầu đáp lại.

"Tuyệt, giờ thì đến lượt tôi làm phiền cậu rồi. Đã 15 phút rồi."

"Gì-"

Goo đưa tay ra và ấn một cục kem lên chóp mũi cậu.

Gun cứng người, bối rối, trước khi trừng mắt nhìn anh .

Gun hoàn toàn quên mất cha mình đang ở trong phòng. Cậu nắm chặt miếng bánh được đưa cho và lao vào Goo.

Shingen mất 5 phút để tách chúng ra.

Bữa tối kết thúc với cảnh cả hai đều phủ đầy kem và bánh. Goo cười khúc khích, Gun cố gắng che giấu nụ cười, và Shingen trông có vẻ chán ngắt với cả hai.

~~~

Goo cuối cùng đã đến thăm Shingen một lần nữa không lâu sau sinh nhật của Gun. Có điều gì đó đã làm phiền ông. Đáng lẽ không nên như vậy, nhưng nó đã xảy ra.

Goo gõ nhẹ và đợi phản hồi trước khi bước vào văn phòng.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Shingen hỏi và hạ bút xuống.

"Không, tôi chỉ muốn... hỏi ngài một điều thôi," Goo nói và tiến lại gần ông.

Ngay cả khi đứng trước mặt ông , anh  vẫn cân nhắc xem mình có muốn tử tế hay không. Anh nói rằng mình rất hào phóng, nhưng đây là một suy nghĩ thường trực.

"Ngài ổn chứ?" Đó là một câu hỏi đã cũ rích từ lâu. Goo không giỏi đọc người đàn ông này như cách anh đọc Gun. Nhưng anh đã nghe rất nhiều thứ.

Shingen chớp mắt nhìn anh. "Sao anh lại hỏi thế?"

"Ờ, ngài bị trầm cảm. Những thứ như thế không phải là thứ có thể thay đổi chỉ sau một đêm." Goo cố gắng diễn đạt theo cách không khiến ông có vẻ lo lắng.

"Nghe có vẻ như anh có kinh nghiệm về việc đó."

"Tôi đã sống được một thời gian rồi. Tất nhiên là tôi đã gặp rồi. Đừng né tránh nữa! Trả lời câu hỏi chết tiệt đó trong khi tôi đang tử tế đi!" Goo quát lên khi nhận ra Shingen đang làm gì.

Người đàn ông lớn tuổi thở dài, liếc nhìn đi nơi khác một cách đầy suy tư.

"Ta đang xoay xở."

"Và?"

"Ta không biết anh muốn ta nói gì." Shingen có vẻ bối rối trước sự làm phiền của Goo.

Goo thở dài và cởi giày ra, để chúng rơi lạch cạch xuống đất. Anh nhảy lên bàn làm việc của Shingen và ngồi xuống, đối mặt với ông.

"Ta tin là anh không biết phép lịch sự là gì." Shingen có vẻ khó chịu khi thấy Goo quá thoải mái trong không gian của mình.

"Ồ, im đi, tôi đang là người tốt. Điều tôi muốn ngài làm là kể cho tôi nghe về chuyện này." Goo ngồi xuống, thoải mái khi ngồi khoanh chân.

"Nói với anh về điều gì?"

"Chia sẻ với tôi đi, Ahjussi!"

"...Tại sao?"

Goo ngơ ngác nhìn ông. Anh không thể tin mình phải giải thích điều này.

"Bởi vì có người lắng nghe ngài sẽ giúp ích! Ngài đã chăm sóc tôi; giờ tôi đang đền đáp lại, đúng không?"

"Làm sao ta..?" Shingen ngập ngừng. Thật ngu ngốc, giống như Shingen chưa từng làm điều này trước đây.

"Việc khó nhất phải làm trong ngày là gì?" Goo nhìn chằm chằm; trời ơi, cha của Gun quá tệ trong việc này.

Shingen tỏ vẻ trầm ngâm.

"Đứng dậy."

"Tại sao?"

"Ta không biết, giống như ta không có động lực để di chuyển vậy."

"Vậy thì làm thế nào?"

"...Ta chỉ làm vậy thôi."

"Đó là một chút ý chí . Tôi không mong đợi điều gì khác. Hãy cho tôi biết thêm. Tại sao lại khó?"

"Ta chỉ... Ta không thấy lý do gì để thức dậy cả. Ngủ thì dễ chịu khi ta thức dậy, nhưng ngay cả khi ta mệt, ta vẫn khó ngủ. Ta là người ngủ rất nông."

"Mất ngủ à?"

"Ta không biết."

"Tiếp tục."

"Chỉ là ta không nghĩ mình có lý do, chưa từng có lý do."

"Ngài cảm thấy thế nào?" Goo cảm thấy mình như một nhà trị liệu.

"...vô ích. Biết rằng thế giới sẽ tiếp tục cho dù ta có đứng dậy hay không."

Ánh mắt của Goo dịu lại.

"Khó quá phải không...?"

"Đúng vậy. Không nên như vậy. Ta không yếu đuối. Không nên khó khăn như vậy."

"Không phải lỗi của ngài. Có lẽ ngài bị trầm cảm."

"Ta đang chán nản; chúng ta đã xác định điều này rồi."

"Không, bệnh tâm thần."

"Cái... gì cơ?"

"Đó là một căn bệnh tâm thần khiến ngài buồn."

"Có chuyện đó thật sao?"

"Tất nhiên là vậy. Tất nhiên là còn nhiều hơn thế nữa, nhưng đó là cách dễ nhất để hiểu. Ngài nên đi gặp bác sĩ tâm lý."

"Tại sao ta phải làm thế? Việc được cho biết là ta bị... bệnh tâm thần sẽ chẳng giúp ích gì cho ta cả."

Goo đưa tay ra và ngay lập tức búng vào trán Shingen, khiến ông tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Đó không phải là lý do tôi nhắc đến chuyện đó. Họ có thể cho ngài thuốc."

"Ta không cần giải pháp nhanh chóng." Shingen có vẻ bực bội. Goo chế giễu.

"Không phải là cách chữa trị nhanh chóng đâu, Ahjussi. Vẫn sẽ rất khó khăn. Giống như một cái nạng khi ngài bị gãy chân vậy. Ngài dùng thuốc để giúp cho ngài đến khi ngài có thể tự đứng dậy."

Shingen cau mày, nhưng ông không ngay lập tức bác bỏ ý tưởng đó.

"Tôi sẽ giúp ngài! Trầm cảm là một thứ dai dẳng nhỏ bé. Một thứ không tốt để chống lại một mình."

"Anh định giúp ta bằng cách nào?"

"Tôi sẽ giúp ngài lấy thuốc; tôi biết cách. Mặc dù tôi nghi ngờ ngài có bảo hiểm y tế, nhưng gia tộc này hẳn là giàu có. Ngoài ra... Ngài sẽ thấy vào ngày mai."

"Điều đó... đáng lo ngại," Shingen nói, giọng đầy nghi ngờ. Goo chỉ mỉm cười ngây thơ.

"Đừng lo, tôi sẽ mang theo Gun! Tôi sẽ giúp ngài!"

"Tại sao?"

"...Tôi giận ngài vì ngài thậm chí còn không biết mình có con. Nhưng tôi không có tư cách để giận. Gun đã tha thứ cho ngài rồi, và có vẻ như ngài thực sự đang nỗ lực, một nỗ lực đang thành công. Vì vậy, tôi không nghĩ ngài là người xấu. Gun thích đi chơi với ngài. Cậu ấy thực sự thích. Vì vậy, tôi sẽ giúp ngài... cũng vì ngài đang để tôi ăn bám. Tôi sẽ không nói rằng tôi cảm thấy tệ vì thực sự tôi không cảm thấy tệ . Nhưng tôi cảm thấy muốn tử tế vì chúng ta có chung một mục tiêu."

Shingen bình tĩnh nhìn anh, mắt ông lướt qua các đường nét và tư thế của Goo để nắm bắt cảm xúc thực sự của anh. Sau đó, ông nở một nụ cười. Một nụ cười rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là một nụ cười.

Sau đó, ông với tay qua và vỗ nhẹ đầu Goo. Đó là một động tác nhỏ. Anh bối rối vì điều đó. Shingen có đối xử với anh như một đứa trẻ không?

"Gun nói đúng, anh thật kỳ lạ."

"Không phải ! Tôi nghe đủ từ thằng nhóc đó rồi!"

" Cậu bé  kể cho ta nghe mọi chuyện."

"Ồ, tôi chắc chắn là cậu ấy làm thế."

"Anh hành động trẻ hơn cả Gun."

Goo thở mạnh rồi quay lại nhìn Shinge.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu anh sai?"

"Hửm?"

"Về việc ta bị trầm cảm."

"Tôi không sai."

"Anh có vẻ tự tin đấy."

"Tôi tự tin."

"Tại sao?"

"Tôi lúc nào cũng đúng, ngài Yamazaki Shingen, ngài có thể hỏi Gun." Goo cười khẩy với người đàn ông.

"Anh là một con người thú vị."

"Tôi biết tôi là vậy."

"Gun gần như tin chắc rằng anh không phải là con người."

"Hả?" Goo hỏi với vẻ bối rối.

"Hôm nọ chúng tôi đang nói về những sinh vật huyền thoại và cậu ấy phát hiện ra Kitsune là gì. Cậu bé nói rằng nó khiến cậu nhớ đến anh."

"Kitsune là gì?"

"Cáo chín đuôi. Người ta nói rằng chúng có khả năng biến thành hình dạng con người để trở thành kẻ lừa đảo. Chúng được biết đến là xảo quyệt và thông minh."

"Ồ, ngài nghĩ tôi thông minh à?" Goo trêu chọc và mỉm cười.

"Nhiều hơn những gì anh muốn thể hiện. Anh để lộ điều đó khi anh nghĩ rằng không ai nhìn thấy, và anh che giấu nó bằng nụ cười của anh. Ta không ngốc, mọi lời anh nói ra đều có ý nghĩa, có giá trị. Mỗi bước anh đi đều được tính toán."

Nụ cười vẫn hiện trên khuôn mặt Goo, anh nghiêng đầu.

"Có vẻ như ngài cũng khá thông minh đấy, Ahjussi, lúc nào cũng quan sát!"

Shingen nheo mắt nhìn Goo.

"Dù sao thì ngày mai tôi cũng sẽ đến thăm ngài. Tôi sẽ trêu Gun về việc cậu ấy đang cân nhắc đến việc tôi không phải là người. Tôi cũng sẽ đến thăm ngài thường xuyên để kiểm tra . Ngài nên biết ơn đi." Giọng điệu của Goo nhẹ nhàng, nhưng lại trở nên ác ý khi anh nhắc đến Gun.

"Anh cũng thích đổi chủ đề nữa..." Shingen lẩm bẩm, Goo chỉ mỉm cười rồi nhảy khỏi bàn.

Anh vẫy tay chào Shingen khi anh bước tới cửa, mở cửa rồi đóng lại sau lưng.

Goo là bậc thầy trong việc tránh né các cuộc trò chuyện.

Thường xuyên.

~~~

Đúng như lời hứa, sáng hôm sau, Goo đập mạnh cửa phòng Shingen.

Anh luôn kể cho Gun nghe kế hoạch của mình và cậu bé đã đồng ý, mặc dù có hơi do dự.

"Thức dậy, thức dậy~" Goo lớn giọng, đá giày ra khi bước vào.

Phòng của Shingen đẹp quá~

Lớn, nhưng đơn giản đến đau đớn. Đẹp, nhưng không quá ấm cúng.

Anh đi bật đèn, dễ dàng nhìn thấy Shingen đang nằm trên giường . Ông đã tỉnh, nửa người chống trên khuỷu tay. Trông có vẻ mệt mỏi và bối rối.

Goo tiến đến bên giường khi Gun nhìn xung quanh.

"Anh đang làm gì thế?" Ông khàn giọng, giọng nói vẫn còn đặc quánh vì buồn ngủ.

"Tôi đã nói là tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ đưa ngài ra khỏi giường."

Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm trước khi Shingen thở dài rồi ngồi xuống.

"Này! Đừng ngủ nữa!" Goo đẩy chân vào hông Shingen, lay người ông.

"Bình minh rồi!"

"Tôi không quan tâm, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi đã làm bữa sáng rồi."

"Anh không thể quay lại sau vài giờ nữa sao?"

"Không. Nào Shingen, đứng dậy, nếu không tôi ném Gun vào ngài đấy."

"Khoan đã cái gì-?" Nhãn của Gun ngay lập tức bị giật mất. Shingen càu nhàu nhưng không di chuyển.

"Khoan, khoan, khoan!" Gun hét lên, và Goo nhấc cậu lên rồi ném cậu vào cục u trên giường.

Shingen lập tức nhảy lên và chộp lấy con trai mình trên không trung.

"Anh điên rồi!" Gun quát anh .

"Tôi biết là ngài sẽ bắt được cậu ấy. Bây giờ đứng dậy hoặc tôi sẽ nhảy xổ vào ngài"

Shingen rên rỉ trong miệng rồi lật chăn ra.

May mắn thay, ông đang mặc quần, không phải chiếc áo choàng mà ông thường mặc 24/7. Ông đứng dậy, đặt Gun xuống đất và trừng mắt nhìn Goo.

Gun trừng mắt nhìn anh một cách khó chịu và cố gắng đánh vào bụng anh . Goo dễ dàng đỡ được.

Shingen chú trọng hơn vào phần cuối.

Gun khởi động trong khi Goo cầm thanh kiếm gỗ và duỗi người.

Lúc đầu có vẻ ngượng ngùng khi Shingen nhìn chằm chằm vào họ; Gun cũng nhận thấy điều đó, nhưng khi thời gian trôi qua, họ học cách phớt lờ ông.

Họ dành ra vài giờ ở ngoài đó, Shingen vừa đọc sách, vừa quan sát họ, và vừa nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Goo đã xin nghỉ lúc 9 giờ. Gun trông không vui vẻ; cậu chưa bao giờ vui vẻ. Thật tệ khi Goo là giáo viên ở đây.

Cả hai ngồi cạnh Shingen, Gun cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.

"Hai người xong chưa?"

"Gun có chút việc phải làm hôm nay, yeah! Chúng tôi sẽ đến đón ngài vào ngày mai."

Shingen không trả lời nhưng cũng không tỏ ra vui vẻ. Ông quay sang Gun.

"Ta đã nghe về điều đó nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn ngạc nhiên về tài năng của con."

Gun nhận được lời khen, miệng cong lên vui vẻ, nét mặt dịu lại. Cậu gật đầu.

Goo mỉm cười. Sự tương tác thật ngọt ngào.

Anh vỗ nhẹ vào tay Shingen và giơ ngón tay cái lên.

Shingen không phản ứng gì và Goo dựa lưng vào băng ghế. Thật yên bình, mặt trời cao trên bầu trời với những bông hoa anh đào rải rác trên mặt đất.

Thật là... yên bình.

-------
Ghi chú của tác giả

Tôi thực sự hào hứng với chương này vì, thứ nhất, đó là sinh nhật của Gun. Và thứ hai, các vấn đề của Shingen được giải quyết. Thật khó để nói vì chúng ta chỉ thấy người đàn ông này trong vài chương, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng anh ta có thể đã bị trầm cảm. Ý tôi là, tôi hiểu là anh ta uể oải, nhưng Shingen đã đưa điều đó lên một cấp độ hoàn toàn khác. Goo muốn có mối quan hệ tốt với Shingen, vì vậy anh ấy đang cố gắng hết sức. Shingen coi Goo chỉ là một đứa trẻ khác vì anh ấy đã già.

Tôi thích thay đổi Gun một chút, để cho thấy cậu ấy bây giờ khác biệt như thế nào so với con người cậu ấy sẽ trở thành. Ngay cả khi đó là một điều nhỏ nhặt như thuốc nhuộm tóc và cách cậu ấy để tóc, tôi thích những thay đổi tinh tế trong tính cách và biểu cảm.

Cuộc sống của Shingen giờ đây đang bị đảo lộn bởi chàng trai tóc vàng, người đã tự biến mình thành nhà của anh ta một cách quá dễ dàng.

( Chap này 8k chữ 🙂‍↕️)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gungoo