Mọi thứ tôi muốn (6)
Tên Chương 6 : Sự khởi đầu mới và những vấn đề
Bản tóm tắt:
Gun hỏi Goo về "Jonggun", Shingen nói chuyện với con trai mình, Goo làm Shintaro tức giận mà không hề hối hận, Gun gặp rắc rối với mẹ mình và Goo trả đũa thay cậu.
______###___
“Jonggun là ai?”
Goo cứng người, hạ cuốn sách xuống nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc đen ở đầu bên kia ghế.
“Nói lại lần nữa xem?”
“Jonggun. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã gọi tôi như vậy.”
“Tại sao cậu muốn biết?”
Cả hai đều đang ngồi trong thư viện, nghỉ ngơi một cách lười biếng. Gun đang đọc một cuốn sách võ thuật và Goo thì đọc một cuốn sách lịch sử. Không có tiểu thuyết nào ở đây, nó thực sự tệ.
“Anh ta là người đâm anh à?” Gun không để ý tới anh.
Gun đã sử dụng chính chiến thuật của Goo để chống lại anh,cậu nhóc thông minh này!!
“Không… không, cậu ấy không phải,” Goo nói, rồi lại giơ cuốn sách lên.
“Anh ta có phải là người làm gãy tay anh không?”
"Đúng."
“Vậy là anh bị hai người tấn công?”
“Không. Một người. Về mặt kỹ thuật thì là vậy.” Goo lơ đãng nói khi lật một trang.
Gun nhíu mày tỏ vẻ bối rối.
“Vậy thì tại sao anh lại bị đâm?”
“...Tôi đã tự đâm mình.”
Gun ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên lo lắng.
“Cái gì?! Tại sao??”
"Biện pháp cuối cùng, dù sao thì tôi cũng sẽ thua cuộc. Đừng lo lắng nữa, tôi không cố tự tử. Tôi tránh những chỗ nguy hiểm." Goo nói, vẫy tay với cậu nhóc.
“...tại sao anh ta lại cố giết anh?”
“Bởi vì lời hứa chúng tôi ”
“Giết hại lẫn nhau sao??”
"Đúng vậy"
"Tại sao anh lại làm thế?" Gun có vẻ bối rối trước lời thú nhận của Goo.
Goo thở dài, đặt cuốn sách xuống đùi.
“Bởi vì cậu ta là bạn thân nhất của tôi. Tôi quá tôn trọng cậu ấy.”
“Nếu anh ta là bạn của anh thì tại sao anh ta lại làm tổn thương anh?”
“...Tôi không biết Gun. Giá như tôi biết. Cậu ta coi trọng người khác hơn tôi.”
“ Là ai vậy?” Gun trông vô cùng tò mò, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào anh.
“Ông chủ của chúng tôi. Chúng tôi làm việc cùng nhau dưới quyền ông ấy khi còn học trung học. Nhưng tôi quyết định rời đi. Người mà chúng tôi làm việc cùng không phải là người tốt. Nhưng… vì một lý do nào đó, G- Jonggun đã chọn ở lại với ông ấy. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là ông ấy sẽ chết.”
“...anh ta nghe có vẻ ngốc nghếch,” Gun lẩm bẩm, nhìn đi hướng khác.
"Anh ta thật ngu ngốc," Goo nói, bật cười. Thật trớ trêu.
“Sau đó thì sao?” Gun hỏi anh. Cậu trông như một đứa trẻ mong chờ diễn biến tiếp theo của câu truyện giải trí mà ba mẹ sẽ đọc khi ru con cái ngủ. Goo thở dài.
“Ngày chúng tôi thực hiện lời hứa đã đến…” Khuôn mặt của Goo trở nên xấu xí. Anh trông như đang tức giận.
“Nhưng tên khốn đó đã xuất hiện trong cuộc chiến của chúng tôi trong tình trạng nửa sống nửa chết. Máu me đầm đìa và gãy xương, mất một mắt, và cánh tay của hắn thì tím tái.”
“Nhưng mà-! Nhưng anh ấy đã hứa với anh mà!” Gun kêu lên.
Goo cười toe toét với cậu. Đứa trẻ trông có vẻ rất hứng thú vào lúc này. Có lẽ vì “Jonggun” ngang hàng với Goo.
“Chính xác! Cảm ơn cậu!! Dù sao thì. Tôi đã đá đít cậu ta một cú thật đau,hắn ta đánh rất yếu.Nhưng thực tế Jonggun quá mạnh, cậu ta có thể đấm xuyên qua hàng chục bức tường chỉ bằng một cú đấm, nhưng những cú tên đó đấm vào tôi thì lại yếu đuối như vậy. Cậu ta có thể đã kiệt sức. Ai mà biết được cậu ta đã chiến đấu với bao nhiêu người trước tôi chứ? Đồ ngốc, tôi đến đây đã sẵn sàng để chết và cậu ta còn cả gan coi thường tôi như vậy.” Goo lẩm bẩm.
“Nhưng thằng khốn đó có một kỹ năng gian lận. Nó giúp cậu ta đứng dậy. Nó khiến tên đó mạnh hơn và nhanh hơn, nhưng lại làm giảm trí thông minh của rất nhiều đến nỗi tôi thậm chí còn không chiến đấu với cùng một người. Tôi không ngờ tới điều đó. Sau đó, tình thế cuộc chiến thay đổi. Trong tình trạng của hắn, Jonggun nhanh hơn và mạnh hơn tôi. Cơ thể cậu đã vượt qua điểm giới hạn.Chúng tôi tiếp tục chiến đấu trong tình trạng dốc sức và tôi đã tự đâm mình để cố gắng đánh bại cậu ta. Nhưng, như cậu thấy đấy, cậu ta đã bẻ gãy mũi kiếm của tôi. Nó không chạm tới tim tên này. Vì vậy, cậu ta ừm… đánh tôi ngã xuống đất.” Goo cố gắng giữ cho giao diện người dùng Gun của mình mơ hồ, không để kích hoạt báo động.
“Điều đó không công bằng… với anh, ý tôi là. Tại sao anh ấy lại làm thế nếu anh ấy là bạn của anh?” Gun nhìn xuống. Đoán là cậu ấy không thích cái kết của câu chuyện của Goo.
“Bởi vì cậu ta ngu ngốc, một đứa con trai ngu ngốc, ngu ngốc của một-“ Goo dừng lại. Anh không thích chửi thề trước mặt cậu nhóc này.
“…Anh ta làm anh bị thương rất nặng.” Gun bình tĩnh nhìn anh, lông mày hơi nhíu lại.
“Không, cậu ta không làm thế. Tôi đã lành hẳn rồi.” Goo uốn cong cánh tay để thể hiện sức mạnh.
“Không, ở đây. Anh ta làm anh bị thương ở đây. Bởi vì anh ta là bạn của anh.” Gun chỉ vào ngực mình. Goo im lặng trong vài giây. Anh không ngờ Gun lại làm vậy.
“Ừ… cậu ta đã làm thế. Tên đó quan tâm đến người đàn ông lợi dụng mình hơn là người bạn duy nhất của mình. Tôi đã từng ở trong những tình huống sống còn với cậu ta! Chúng tôi đã cùng nhau làm việc, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau ngủ - thôi bỏ đi , sống cùng nhau, ăn cùng nhau, đi mua sắm, đi lễ hội và hát karaoke. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho Gun muốn, và cậu ta chỉ - ... " Goo giơ hai tay lên trời. Ừ, anh đã rất buồn.
“Tôi yêu cậu ta.” Goo đáp lại, rồi anh khoanh tay trước ngực.
“…anh thích một chàng trai à?” Gun mở to mắt nhìn về phía nhà.
“Ồ, đúng rồi. Tôi được che chở. Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện này. Tôi sẽ nói một lần.” Goo càu nhàu. Ngồi xuống, anh tát cả hai tay vào mặt Gun và kéo cậu về phía trước.
“Một người đàn ông hẹn hò với một người đàn ông thì không sao cả. Một người phụ nữ hẹn hò với một người phụ nữ thì không sao cả. Một số người không thích điều đó vì họ già và bảo thủ. Đúng vậy. Tôi yêu Jonggun nhưng cũng muốn bóp cổ cậu ta đến chết, đưa cậu ta trở về, hôn cậu ta và bóp cổ cậu ta lần nữa. Hiểu chưa?” Goo nói tất cả những điều này bằng giọng điệu rất thẳng thừng trong khi Gun chậm rãi gật đầu.
“Tốt.” Goo thả cậu ra và nằm xuống.
Gun im lặng trong vài phút, xử lý tiết lộ mới về các cặp đôi đồng tính. Như thường lệ, Goo là một người có ảnh hưởng tốt.
“…Vậy là anh yêu anh ấy?” Gun ngập ngừng hỏi như thể cậu có thể gặp rắc rối.
“ Tất nhiên, tôi đã làm thế.”
“Anh vẫn còn yêu anh ta sao? Ngay cả sau khi anh ta làm ảnh tổn thương.”
“Tất nhiên là có.”
“…anh có nhớ anh ấy không..?”
“Vâng… lòng tôi hiện giờ đau quá.”
"Bác sĩ có thể chữa khỏi không?" Gun hỏi một cách nghiêm túc. Cậu có vẻ không thích ý tưởng Goo phải chịu đau đớn.
“Không, đó không phải là thứ mà bác sĩ có thể chữa được. Có thể một ngày nào đó nó sẽ biến mất nhưng tôi đã dành nhiều năm bên cậu ấy.”
“Anh ta có làm hại anh nữa không?”
“Có lẽ… nếu cậu ta vẫn muốn giữ lời hứa ngu ngốc đó.” Giọng điệu của Goo nhẹ nhàng.
“…Tôi không thích anh ta,” Gun đột nhiên nói.
Goo chế giễu và mỉm cười với cậu bé tóc đen trước mặt.
“Cậu không thích Jonggun à?”
Gun lắc đầu dữ dội.
“Không. Anh ta đã phá vỡ lời hứa của anh. Anh ta không đáng tin cậy. Anh ta đã không tôn trọng anh.” Gun nói ngắn gọn.
Một vẻ mặt nghiêm túc hiện lên trên khuôn mặt cậu, Gun ngồi thẳng dậy tự vỗ vào ngực mình.
“Tôi sẽ bảo vệ anh!”
“Hả?” Goo nói, sửng sốt.
“Tôi sẽ giữ anh an toàn khỏi Jonggun. Vì vậy, anh ta sẽ không làm anh tổn thương nữa. Tôi sẽ không để anh ta làm ảnh bị tổn thương nữa.” Gun hoàn toàn nghiêm túc trong lời tuyên bố của mình.
Goo nhìn cậu chằm chằm. Anh từ từ ngả đầu ra sau và lấy tay che mặt. Toàn bộ cơ thể anh tràn ngập tiếng cười thầm. Anh không thể cười. Gun trông rất nghiêm túc.
"Cậu sẽ bảo vệ tôi khỏi Jonggun chứ?" Goo hỏi cậu, giọng vẫn còn run rẩy.
“Được! Tôi hứa. Tôi sẽ không phá vỡ lời hứa như anh ta đâu.” Gun trông rất quyết tâm. Thật là kỳ diệu khi Goo không bật cười.
"Ôi trời ơi, cậu đáng yêu quá đi mất." Goo ôm chặt Gun, kéo cậu lại gần hơn và lật người cậu nằm nghiêng, đè Gun vào giữa Goo và lưng ghế.
“Tôi nghiêm túc đấy!” Gun càu nhàu, nhưng cậu không chống cự.
“Tôi biết mà, cub. Tôi biết. Tôi tin tưởng cậu” Goo nhẹ nhàng nói, ôm chặt lấy cổ cậu bé.
“Tốt. Một khi tôi đánh bại anh, tôi sẽ đá đít anh ta vì những gì anh ta đã làm.”
Gun, thứ có vẻ như là điều cần bảo vệ, giờ đây lại nằm trong top 3 thứ mà Goo thấy quý giá nhất.
Gun thoải mái hơn trong vòng tay của Goo. Goo biết cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng anh có cảm giác Gun đang bắt đầu thích được âu yếm.
“…anh có yêu tôi không?” Gun ngước mắt lên hỏi anh.
"Tất nhiên rồi" Goo ngân nga, và cậu bé dịch chuyển trong vòng tay anh.
“Anh có yêu tôi như yêu Jonggun không?”
“Không. Tôi yêu cậu ấy theo một cách khác. Đó là tình yêu chỉ dành cho người lớn. Tôi không nghĩ mình có thể yêu ai đó theo cách tôi yêu cậu ấy.”
( Đổi xưng hô anh em cho tình cảm mến thương các kiểu đồ nhé)
“Vậy thì anh yêu em như thế nào?”
"Mmm, anh yêu em như anh trai của em vậy. Anh sẽ bảo vệ em và đứng giữa bất cứ thứ gì muốn làm tổn thương em. Anh sẽ luôn ở bên em cho đến khi em bảo anh rời đi."
“Nhưng em không muốn anh rời đi.”
“Thế nếu đến ngày anh mạnh hơn em thì sao?”
“Em đã nói rồi.Em sẽ là người bảo vệ anh Điều đó có nghĩa là anh vẫn sẽ ở bên cạnh em”
“Giữ tôi bên cạnh em có ý nghĩa gì nếu tôi không thể bảo vệ em?”
“Bởi vì anh là anh trai của em.”
Điều đó khiến Goo ôm chặt cậu hơn và im lặng. Làm sao anh có thể phản biện với logic đó? À, Gun đã thắng trận này.
( Quay về nè)
“Được rồi, được rồi. Cậu thắng.”
"Tôi biết."
“Từ khi nào mà cậu trở nên sáng suốt thế?”
"Sự kỳ lạ của anh đang dần mất đi với tôi." Gun thở phì phò.Goo cười khúc khích khi nghe điều đó.
“Tôi đoán là vậy.”
~~~
Gun không cố ý đụng phải cha mình. Cậu rẽ qua góc và đi thẳng vào cánh tay ông.
Với vóc dáng to lớn như vậy, ông ấy đi bộ rất nhẹ nhàng.
"Tôi xin lỗi ngài " Gun nói ngay rồi lùi lại.
“Ồ, là cậu à. Gun, đúng không?” Shingen nhìn xuống Gun. Cậu bé phải ngẩng đầu lên để nhìn cha mình.
“Vâng… chính là tôi.”
Shingen nghiêng đầu tò mò.
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
“Tôi 10 tuổi.”
“Thế thì cậu không lớn lắm rồi phải không? Tôi đã nghe nói về những thành tựu của cậu rồi.”
Gun biết cha anh cảm thấy thế nào về cậu. Chính ông đã nói như vậy.
(“Ta không muốn dính dáng gì tới ngươi nữa ”)
Mặc dù vậy, cậu vẫn cảm thấy một sự mong đợi dâng trào. Gun ghét điều đó nhưng không thể kiềm chế được.
“ Cậu..đã làm thế?”
“Đúng vậy. Thật ấn tượng.”
Gun nhìn lên mắt cha mình. Đôi mắt dịu dàng hơn, đang nhìn ông. Mắt Gun mở to một chút. Bố cậu khen cậu sao?Cậu ấy phải phản ứng thế nào trong tình huống này?
“Cảm ơn cha. Con sẽ tiếp tục cố gắng hết sức.” Gun cúi đầu chào.
Shingen không trả lời, Gun cũng không ngẩng đầu lên.
“…đi cùng ta,” Shingen ra lệnh, quay người và bắt đầu bước đi. Gun ngẩng đầu lên nhưng vẫn chạy theo ông. Có chút khó khăn để theo kịp ông ấy. Việc mở rộng bước chân cũng không giúp cậu bắt kịp. Cha của cậu to lớn hơn cậu rất nhiều
Vào một lúc nào đó, Shingen nhận ra Gun đang cố gắng theo kịp mình. Ông dừng bước và nhìn chằm chằm xuống cậu.Gun bị đơ giữa chừng khi đang chạy theo.
“ Cậu trông nhỏ con so với tuổi của mình.” Shingen bình luận.
“Tôi chưa phải là thiếu niên. Chú Shintaro nói rằng tôi sẽ phát triển đột biến khi đến tuổi dậy thì.”
“Ta và chú của cậu đều là những người nở muộn. Có lẽ cậu cũng vậy.”
"Thật sao?"
"Đúng."
Shingen lại bắt đầu bước đi. Tốc độ của ông chậm hơn hẳn so với trước, giúp Gun có thể theo kịp.
“Cha, cha cần con làm gì sao? Con có làm gì không? Con không muốn làm mất thời gian của cha. Con biết cha có lẽ rất bận rộn.” Gun vẫn giữ giọng điệu lịch sự, nhưng thực ra cậu rất tò mò.
Shingen giữ cửa cho Gun, và đột nhiên, họ đã ở trong vườn. Gun đi theo ông ta một lúc trước khi dừng lại.
“Những gì ta đã nói lần trước. Ta… xin lỗi.”
“H-hả?”
“Ta đã nói những điều ta không có ý đó. Lúc đó ta có ý đó. Nhưng giờ thì không còn nữa.”
“Con không hiểu,” Gun thành thật nói.
Shingen cau mày, dành một giây để suy nghĩ.
“Ta đã nói là tôi không muốn dính líu gì đến con. Đó là lời nói dối.”
“Là?” Gun cảm thấy một tia… một loại vui mừng trong lồng ngực. Cậu cố đè nén nó. Chỉ có kẻ ngốc mới cảm thấy như vậy sau một câu nói.
“Đúng vậy,” Shingen xác nhận. Gun nhìn ông với vẻ ngạc nhiên.
“Cha… muốn con à?” Gun hỏi ông. Cậu không biết biểu cảm trên mặt cậu là gì.
Lông mày Shingen nhíu lại khi nghe Gun nói, nhưng Gun nhận thấy ánh mắt ông dịu lại.
"Đúng."
Gun cảm thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cảm thấy một thứ gì đó mà cậu chưa từng quen, nó mạnh mẽ. Cảm giác hơi giống khi cậu chiến đấu với Goo, một sự thúc đẩy khiến cậu muốn bắt đầu chạy xung quanh. Nhưng cậu ấy không thể làm như vậy.
“Ồ…” Đó là điều duy nhất cậu có thể thốt ra. Cảm giác thật yếu ớt nhưng cậu không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Shingen lại bắt đầu bước đi và Gun đi theo ông. Sự im lặng thật yên bình, không còn ngượng ngùng nữa.
“Con có thể hỏi điều gì đã thay đổi không?” Gun nhẹ nhàng lên tiếng.
“Con khiến ta nhớ đến bản thân mình rất nhiều. Ngoại trừ việc con còn quá trẻ. Ta đã nghe những điều đã xảy ra trong… thời gian ta vắng mặt. Ta không thích những điều mình nghe được. Ta cố gắng không hối tiếc những điều đã xảy ra trong quá khứ. Cách duy nhất là tiến về phía trước, đó là những gì ta đang làm.” Giọng nói của Shingen đầy suy tư.
Gun gật đầu để cho thấy cậu đã nghe rõ những gì cha mình nói.
“Con đang nghĩ gì thế?” Shingen hỏi Gun vì sự im lặng của cậu.
"Cha muốn con." Gun nói mà không suy nghĩ. Cậu thoáng cứng người. Nghe thật thảm hại. Tệ thật. Tại sao cậu lại nói thế? Điều đó đáng lẽ phải ở trong đầu cậu. Cậu bị sao vậy? Gun không để mọi thứ vuột mất như thế.
Gun nhìn thấy thứ gì đó lóe lên ở góc phòng trong tầm mắt của cậu, quá gần mặt cậu và cậu không thể không thấy cơ thể mình căng thẳng ngay lập tức, mắt giật giật như thể chúng muốn nhắm lại.Dù rất tinh tế, nhưng tay của Shingen đã dừng lại ngay lập tức. Ông bắt được phản xạ của Gun.Mắt Shingen lại nheo lại trước khi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Gun.
Nó khác với những cái vỗ đầu vui vẻ của Goo. Cái này hơi vụng về và chậm chạp. Bàn tay của Shingen rất lớn, có thể che phủ toàn bộ đầu Gun. Người đàn ông đó có thể dễ dàng làm vỡ nó như một quả nho. Mặc dù trời rất ấm, nhưng Gun vẫn nhắm mắt lại. Cảm giác đó biến mất khi bàn tay đó không còn trên đầu cậu.
“Ta xin lỗi vì đã kéo con ra khỏi những việc con đang làm sau đó. Ta muốn nói chuyện với con.”
“Đó là lý do cha vẫn đến gặp chúng tôi à?” Gun nghiêng đầu.
Shingen nhắm mắt lại, mím chặt môi. Ông ấy có xấu hổ không?
“ Đúng… con sẽ đến thăm ta chứ? Cửa phòng ta luôn mở cho con.”
“Được, con sẽ làm vậy.” Gun gật đầu, Shingen có vẻ hài lòng về điều này.
“Được rồi, ta sẽ đợi… chúc con một… ngày tốt lành.”
Gun nghe thấy giọng điệu ngượng ngùng nhưng cậu không bận tâm. Cậu bước đi, vẫy tay chào rất thận trọng, và được đáp lại. Ngay khi Gun khuất khỏi tầm mắt, cậu bắt đầu chạy. Cậu ấy cần phải - cậu ấy phải - cậu ấy phải nói với Goo!
Cậu không nên chạy.Gun được cho là phải bình tĩnh và trưởng thành. Những lời của Goo vang lên trong đầu cậu. Có điều gì đó về việc trẻ con tận hưởng khoảnh khắc này. Kệ đi. Đó là những gì cậu đang làm.Cậu muốn chạy nên cậu chạy. Cậu đập mạnh vào cửa, nhìn thấy anh chàng tóc vàng và lao vào anh ta, khiến anh ta ngã nhào.
Họ ngã xuống đất, và Gun đáp xuống người bạn của mình. Những lời nói tuôn ra khỏi miệng cậu trước khi cậu kịp ngăn lại. Goo nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt sửng sốt.
“Goo. Goo. Anh sẽ không bao giờ đoán được chuyện gì đã xảy ra đâu.”
~~~
Vâng, mọi việc diễn ra tốt đẹp hơn anh nghĩ rất nhiều.Shingen nhìn Gun vội vã rời đi. Ông hạ tay xuống và thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy đã cố gắng nói chuyện với đứa trẻ đó trong nhiều tuần nay, tốt nhất là nói chuyện riêng. Tuy nhiên, Gun cuối cùng đã đến với ông . Gun đã chạy thẳng vào ông , theo đúng nghĩa đen.
Thật khó để ông thốt ra lời, nhưng cuối cùng đã làm được. Thật khó để biết được từ biểu cảm của cậu bé, nhưng cậu ấy… đã chấp nhận nó?
Gun có vẻ rất trưởng thành so với tuổi, nhưng phản ứng của cậu khiến Shingen nhớ rằng Gun vẫn còn là một đứa trẻ.
“Cha muốn con à?”
Những lời đó ám ảnh ông trong vài năm,nó vô hại. Ông không muốn có con, nhưng giờ vẫn có chúng. Nghe những lời đó thốt ra từ chính máu mủ của mình khiến ông cảm thấy tồi tệ. Nghe như cậu ấy không tin vào lời mình nói, vẫn tràn đầy hy vọng mặc dù cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
Shingen nhớ lại khi ông bắt gặp Gun đang vật lộn để theo kịp bước chân của mình. Đón con trai vào lòng khiến ông nhận ra cậu nhóc nhỏ bé đến mức nào, chỉ vừa chạm đến ngực ông.
Cậu bé rất ngoan ngoãn, thậm chí còn thận trọng, nhưng rất giỏi che giấu điều đó. Ông không bỏ lỡ cảnh Gun giật mình khi Shingen đặt tay lên đầu cậu . Điều này rất tinh tế và được che giấu kỹ, nhưng Shingen không phải là người không biết quan sát khi ông muốn.Điều đó khiến ông cảm thấy không thoải mái, trái tim ông mềm lại khi thấy Gun nhắm mắt lại.
Đó là một cảm giác kỳ lạ nhưng không khó chịu. Shingen hy vọng Gun sẽ đến thăm mình. Ông cố gắng cẩn thận với lời nói của mình. Ông không biết phải cư xử thế nào với trẻ con. Shingen tự hỏi liệu có hướng dẫn nào cho điều này không.
Phải đấu tranh một chút để đứng dậy. Mặc dù ông ngày càng ghét em trai mình, ông vẫn rất muốn giúp em ấy. Em trai của Shingen có vẻ rất vui khi thấy anh mình di chuyển xung quanh.
Ông đã bỏ lỡ rất nhiều; Shintaro đã làm tốt công việc của mình, gánh vác khối lượng công việc của Shingen trong hơn một thập kỷ.Dù thế nào đi nữa, gánh nặng trên vai ông cũng đã vơi đi một phần.
Vậy là đủ rồi.
~~~
Gun không phải là người duy nhất đâm phải người khác hôm nay. Goo vừa không may gặp phải Shintaro.Bởi vì anh ta tình cờ nhìn thấy mộ Haruto. Cảm thấy bất lịch sự khi không mang theo hoa hay thứ gì đó, vì vậy anh chạy đi lấy một ít từ vườn. Không phải là lịch sự nhất, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. Một phần trong anh ước mình đã đến sớm hơn; anh có thể ngăn chặn được cái chết của người này. Gun khiến cho anh nghĩ Haruto như một thiên thần qua lời kể của cậu và có lẽ bây giờ người này thật sự đã trở thành như thế.
Gun trưởng thành luôn trìu mến nói về Haruto, khiến anh ấy mềm lòng theo cách mà Goo không bao giờ có thể làm được. Kể từ ngày hôm đó ở thư viện, tên khốn đó cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí anh. Tất cả những ký ức ngu ngốc đó. Chúng từng làm anh vui, giờ lại khiến anh cay đắng.
Anh biết Gun yêu anh, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Nhưng không, điều đó thể hiện qua hành động của hắn. Có những lúc Gun mềm yếu đến đau đớn. Khi anh bị bệnh, say rượu hoặc bị thương. Đôi bàn tay thô ráp của Gun sẽ trở nên dịu dàng. Có những lúc Gun hôn Goo mà không hề có ý định chống cự, và điều đó khiến Goo muốn tan chảy thành một vũng nước, ừm, Goo..!
Tất nhiên, họ chưa bao giờ "chính thức" hẹn hò, mặc dù họ thường tỏ ra như vậy.Goo ước gì có thể nói rằng sự hèn nhát của Gun là điều duy nhất đáng trách, nhưng điều đó không đúng. Goo sợ phải rủ hắn đi cùng. Anh sợ mình sẽ mất đi những gì họ đang có. Anh quá quan tâm đến điều đó để mạo hiểm. Anh nhớ tên khốn ngu ngốc đó quá. Thật khó để chuyển từ việc ở bên ai đó 24/7 sang không nhìn thấy người đó chút nào.
Tất nhiên, bây giờ anh đã có một Mini Gun, nhưng anh quyết tâm ngăn chặn quá khứ lặp lại.
Gun luôn khác biệt. Khuôn mặt vô hồn mà Goo có khi lần đầu gặp cậu đã biến mất. Gun luôn trông cảnh giác hơn khi ở cạnh anh, từ việc làm phiền anh bằng những câu hỏi cho đến việc quan sát anh.Goo mừng vì anh ấy đã tác động đến được cậu. Gun, người luôn từ chối tình cảm, đã bắt đầu tìm kiếm nó. Nó luôn rất dè dặt và Goo mất phải một thời gian để hiểu ra.
Gun sẽ nghiêng người về phía anh nếu cậu muốn được ôm. Cậu sẽ đứng gần anh một cách bất thường. Gun thường giữ khoảng cách lịch sự. Cậu sẽ nhìn chằm chằm vào Goo trong một khoảng thời gian dài. Thật dễ thương. Nhắc anh nhớ đến một con mèo. Chúng chỉ đến với bạn nếu chúng muốn được chú ý.
Goo không gặp vấn đề gì khi tuân theo. Cậu ấy thích ôm. Kích thước nhỏ hơn của Gun khiến cậu ấy trở nên hấp dẫn, Goo vẫn nghĩ cậu ấy là một chú gấu bông. Thành thật mà nói, đó là một trong số ít điều giúp anh tỉnh táo, vì anh ấy thiếu giao tiếp xã hội và bạn bè.
Tuy nhiên, Goo vẫn gặp vấn đề. Vì vậy, mục tiêu của anh là ngăn Gun đến với Charles. Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng vấn đề lớn nhất là cuộc cách mạng. Anh không biết gì về điều đó. Anh biết đó là gì, và Shintaro đã phát điên mất rồi. Nhưng anh không biết KHI NÀO hoặc CÁI GÌ khiến Shintaro nổi điên. Anh muốn ngăn chặn cuộc nội chiến, nhưng anh không biết phải làm thế nào. Anh luôn có thể lấy Gun đi trong lúc đó. …anh ta không thể làm điều đó. Shingen đã ở trong tình huống lúc này.
Ngày hôm đó Gun trông rất phấn khích, vật Goo ngã xuống đất và bắt đầu bi bô. Shingen nói rằng ông "muốn cậu ta". Gun nói quá nhanh khiến anh không hiểu nhưng anh vẫn hiểu được những điều cơ bản.
Shingen bắt đầu hành động, nghĩa là anh ta không thể bắt cóc Gun và bỏ trốn. Không. Anh muốn Gun hạnh phúc và an toàn vì cả hai đều tốt. Shingen sẽ không bao giờ rời khỏi Yamazaki khi nó vẫn còn tồn tại. Ugh, chuyện này phức tạp quá. Anh không biết phải làm gì.
Được rồi - kế hoạch mới. Tiếp tục huấn luyện Gun. Chuẩn bị cho cậu về ngày đám tay sai phản bộu. Luôn ủng hộ. Hãy là một aniki tốt. Làm đồ ăn. Lấy kính. Bảo vệ Gun và, bất kể điều gì xảy ra, hãy tránh-
“Anh đang làm gì ở đây?”
…Shintaro.
“Tôi chỉ muốn tỏ lòng kính trọng thôi.”
Goo liếc nhìn ra sau. Anh khom người trước ngôi mộ, đặt nắm hoa vừa lấy trộm lên bệ đá.
"Anh có biết đó là ai không?" Shintaro hỏi anh . Ông ta đứng đó mặc đồ trắng, trông uy nghiêm và chỉn chu. Tinh thần minh mẫn.
“Yamazaki Haruto,” Goo lười biếng nói rồi đứng dậy. Anh vẫn mặc bộ quần áo Gun đưa cho.
"Có may mắn nào tìm ra tôi là ai không?" Goo nhận xét với nụ cười tự mãn.
"Chưa."
"Wow, ông là phó gia chủ của Yamazaki và ông không thể tìm ra danh tính của một người sao? Thật là thảm hại." Goo nói với một nụ cười khẩy. Anh ấy thích sự không thể chịu đựng được.Shintaro nheo mắt nhìn anh và cau mày.
“Và càng đáng ngờ hơn nữa,” Shintaro nhìn Goo từ trên xuống dưới.
"Ông muốn nghĩ sao cũng được. Tôi sẽ không đi đâu cả." Goo đứng dậy, phủi bụi trên người.
"Tôi không chắc nơi nào ở Hàn Quốc tồi tàn như thế này, nhưng chúng tôi có luật lệ ở đây. Và luật lệ phải được tuân thủ." Shintaro cúi xuống. Đôi mắt đờ đẫn nhưng dữ dội của oonh chỉ khiến Goo cười toe toét.
“Luật lệ thật nhàm chán, tôi nghĩ chúng ta sẽ tốt hơn nếu không có chúng.”
“...Tôi lo là anh sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến thiếu gia Gun ”
“Được rồi… ông không thể che chở cho cậu ta mãi được.” Goo mỉm cười với ông, đưa tay lên và dùng ngón trỏ đánh vào mũi Shintaro. Biểu cảm của Goo như muốn hét lên, “ Ông không thể giết tôi được~”
Tuy nhiên, Shintaro trông có vẻ tức giận, ông ta nắm lấy hàm của Goo, kéo anh lại gần cho đến khi Shintaro cao hơn anh ta.
"Ta ghét những kẻ không biết vị trí của mình. Ta cần phải nhắc nhở ngươi rằng ngươi đang ở nhà ai không?"
“Ngôi nhà tương lai của Gun Park. Ông nói tôi không biết vị trí của mình? Có lẽ tôi không biết vị trí của mình thật. Người duy nhất trong gia tộc ông có thể ra lệnh cho tôi là cậu chủ trẻ ” Goo rùng mình khi sử dụng thuật ngữ cũ “cậu chủ trẻ”, nhưng nó đã truyền đạt được quan điểm của anh. Gun là người duy nhất có danh hiệu.
“ Ngươi nghĩ ai là người ra lệnh cho Gun?”
“Không ai cả.” Goo khạc nhổ vào người đàn ông. Những ngón tay của Shintaro gây ra vết bầm tím trên mặt anh, móng tay cắm sâu vào da, và anh phải kìm nén sự thôi thúc muốn xé toạc Shintaro ra
Hai người cứ như vậy thêm một giây nữa trước khi Goo được thả ra. Anh lập tức lùi ra khỏi tầm với của cánh tay.Shintaro mỉm cười lạnh lùng với anh .
"Ngươi nghĩ ta tự mãn lắm phải không? Ta-"
"Có chứ." Goo ngắt lời không chút xấu hổ. Anh thấy khuôn mặt Shintaro vặn vẹo vì tức giận trong một tích tắc trước khi trở lại bình thường.
"Ngươi sơ sẩy một lần, và điều đầu tiên tao sẽ lấy đi là một chi. Hoặc có thể là lưỡi của ngươi, đối với một người không biết tôn trọng. Nếu ngươi nghĩ lòng trung thành với Gun sẽ bảo vệ được ngươi, thì đã sai lầm to rồi. Đây là nhà của ta." Ánh mắt của Shintaro lạnh lùng. Nếu là bất kỳ ai ít hơn, họ sẽ run rẩy. Goo không quan tâm nhiều đến những lời đe dọa nếu chúng không bị hành động.
"Ông gọi đây là nhà của ông khi tôi còn sống ở đây. Với tôi thì ông chỉ sủa mà không cắn." Goo khoanh tay trước ngực. Anh tặng Shintaro một nụ cười cuối cùng trước khi quay gót và bỏ đi.
Một cách kỳ lạ để kết thúc cuộc đối đầu, nhưng không đời nào anh để Shintaro là người quay lưng lại với Goo.Anh cảm thấy một cảm giác chiến thắng khi bước vào bên trong.
Đụ má mày Shintaro.
~~~
Gun quỳ xuống trước mặt mẹ mình, mặc bộ đồ trang trọng chỉnh tề. Cậu đã không gặp bà ấy một thời gian, và cậu không có lý do gì để gặp. Cậu thường đến gặp bà để được khen ngợi và để nói cho bà biết những gì cậu cần làm và không nên làm, nhưng giờ cậu không cần điều đó nữa. Cậu không hề lười biếng, luôn chắc chắn về điều đó, trên thực tế, cậu ấy đang trở nên mạnh mẽ một cách nhanh chóng. Cậu được cho là sẽ đi gặp Goo để ăn trưa. Vì được hứa sẽ có món gì đó mới để ăn.
Vậy tại sao cậu lại ở đây?
Khuôn mặt lạnh lùng của mẹ nhìn chằm chằm vào cậu, sự im lặng bao trùm.
“Hôm nay ngài đã làm gì thế Gun?”
Cậu không thích câu nói đó. Đó là điều đầu tiên bà ấy nói mỗi lần họ gặp nhau.
“Tôi đã huấn luyện, sau đó ra ngoài để đảm bảo rằng tất cả các băng đảng trong khu vực đều được kiểm soát. Một số đã cố gắng nổi loạn, nhưng tôi đã xử lý chúng. Tôi đọc sách chiến lược trong thư viện và sẽ đi ăn.” Gun trả lời một cách bình tĩnh. Không có gì sai với lịch trình của cậu, không có gì bà có thể phân tích được.
Somi ngân nga một tiếng vui vẻ, nở một nụ cười nhẹ trước khi biến mất.
"Ta nghe được một điều thú vị." Bà bắt đầu. Đây rồi. Đây là lý do tại sao cậu ấy được gọi đến.
“Ta nghe nói ngài đang nấu ăn trong bếp. Hơn nữa, tôi nghe nói ngài và… khách của ngài… đang gây lộn xộn.” Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng cậu có thể nghe thấy sự thất vọng ẩn chứa bên trong.
Miệng Gun mím lại thành một đường thẳng ngắn. Người hầu gái đến lấy bánh cho cha cậu chắc hẳn đã nhìn thấy cậu.
“Vâng, tôi không thấy vấn đề gì-“
Cậu thấy nó đến trước khi nó đánh cậu. Nó chậm. Cậu nhìn bà đưa tay về phía sau, và tiếng tát theo sau vang vọng khắp căn phòng.Cậu đã quen với điều này nhưng không biết tại sao.
“Ta nghĩ ngài đã ngừng lãng phí thời gian từ lâu rồi. Ngài có thể sử dụng khoảng thời gian quý báu đó cho những việc tốt hơn. Làm sao ngài có thể mong đợi trở thành người đứng đầu khi lười biếng chứ.” Lời nói của Somi vừa độc ác vừa tàn nhẫn, giọng điệu của bà sắc như lưỡi dao.
Má Gun nhói đau, đã lâu rồi bà không đánh cậu. Cậu cảm thấy những lời nói tuôn ra khỏi cổ họng và cậu trừng mắt nhìn mẹ mình.
“Như tôi đã nói. Tôi không thấy vấn đề gì cả; không phải anh ấy đang làm gì đó để giúp tôi trở thành người đứng đầu. Tôi đang làm mọi thứ mà tôi phải làm.” Gun nói, giọng cậu vẫn bình tĩnh, vẻ mặt vô cảm.
Mắt Somi mở to, khuôn mặt bà nhăn lại. Lại lần nữa giơ tay lên, mắt Gun nheo lại.
Cậu giật mình khi có vật gì đó nặng rơi xuống đầu, che khuất tầm nhìn của bản thân.
Nó không đau mà còn mềm. Nó có mùi giống như vani.
"Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái gì thế?" Cậu nghe thấy mẹ mình gầm gừ và tiếng tát lại vang lên - cùng tiếng thở hổn hển của phụ nữ.
Sau đó Gun được nhấc lên, cánh tay trượt xuống dưới người anh ta, và anh ta di chuyển. Cậu không nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự tức giận tỏa ra từ người đang ôm mình. Gun vòng tay qua cổ Goo để giữ mình khỏi ngã. Họ di chuyển rất nhanh. Gun di chuyển thứ trên đầu cho đến khi cậu có thể nhìn thấy.
Đó là chiếc áo khoác hình con hổ.
Goo tức tốc trở lại phòng và bắt Gun ngồi xuống, sau đó lập tức bỏ đi và quay lại với một túi đá trộm được. Lý do duy nhất khiến Gun không nói gì là vì cơn giận dữ không thể kiềm chế hiện rõ trên khuôn mặt của Goo. Anh ta trông như thể sắp giết ai đó. Anh quay lưng lại với Gun, hít một hơi thật chậm và cơn khát máu bao quanh anh dần tan biến. Goo quay lại nhìn Gun với vẻ đau khổ.
Goo khom người trước mặt Gun và nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu bằng đôi bàn tay ấm áp. Anh cẩn thận không chạm vào má sưng tấy của cậu.Gun không hề nao núng. Cậu biết Goo sẽ không làm hại mình. Gun, kỳ lạ thay, cảm thấy mệt mỏi, vì vậy cậu nhắm mắt lại và dựa vào tay Goo. Thật tuyệt, nó mang lại cho cậu một cảm giác khác mà cậu chưa từng học được. Cảm giác bình yên, một sự hiểu biết rằng cậu sẽ không bị tổn thương, bị la mắng hay bị khiển trách.
"Ồ Gun," người bạn của cậu khẽ thì thầm. "Tôi xin lỗi vì đã đến muộn."
"Hửm?" Gun lẩm bẩm một tiếng, mở mắt ra.
Goo trông buồn bã, thất vọng và tội lỗi. Có vẻ như những cảm xúc đó hướng về chính anh. Anh không thương hại hay thông cảm cho Gun.
“Hãy nhìn xem bà ta đã làm gì với cậu”
“Không đau đâu,” Gun cố gắng an ủi anh.
“Tất nhiên là có, đừng nói dối tôi. Má cậu sưng lên rồi; bà ta cào nó, và cậu đang chảy máu.”
Cậu không cảm nhận được điều đó. Gun gần như ngã về phía trước khi Goo buông tay cậu ra, cậu cảm thấy có thứ gì đó lạnh ngắt chạm vào má mình. Túi chườm đá.
Gun áp nó vào mặt cậu, nó làm tê liệt cơn đau nhói. Khi nhìn Goo loay hoay xung quanh, anh cố đào lên chiếc giỏ đã được dùng khi Goo đến để đựng đồ y tế: băng, kem làm mát vết bầm tím và thuốc khử trùng.
“…anh đánh mẹ tôi à?” Gun hỏi anh. Tiếng thở hổn hển đau đớn của cô vọng lại.
Goo giật mình, tỏ vẻ tội lỗi trước khi nét mặt trở nên cứng đờ.
“ Đúng. Tôi đã làm thế. Và trước khi cậu nói bất cứ điều gì. Không, tôi không chấp nhận việc đánh phụ nữ. Bây giờ, đánh những kẻ ngược đãi. Đó là một câu chuyện khác. Quyền bình đẳng, cuộc chiến bình đẳng. Nếu bà ấy không muốn bị đánh, bà ấy không nên đánh.” Goo có vẻ kiên quyết.
“…cậu giận tôi vì tôi đánh mẹ cậu à?” Goo hỏi một cách lo lắng.
Gun tệ khi nghĩ về điều đó. Thật sốc, đúng vậy… nhưng một phần trong cậu ước mình được nhìn thấy vẻ mặt của bà. Bà là mẹ anh, đúng vậy, nhưng bà không hành động như vậy. Gun chưa bao giờ gọi bà là mẹ.
“Không.” Cậu kết luận; Goo trông nhẹ nhõm.
“Được rồi, tôi không muốn vượt quá giới hạn của mình. Bây giờ hãy để tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu. Chúng ta nên rửa sạch nó.”
Gun hạ túi đá xuống để Goo bôi thuốc khử trùng lên vết thương và đặt một miếng băng vuông lên vết xước.
"Giữ nguyên túi đá nhé," Goo nhẹ bảo cậu
Gun luồn tay vào chiếc áo khoác da hổ và quấn nó quanh người, vẫn còn quá rộng nhưng thoải mái.
“Làm sao anh tìm thấy tôi?”
“ Cậu đến muộn; cậu không bao giờ đến trễ và rồi tôi bị lạc đường và nghe thấy tiếng cậu bị tát và đến đó trước khi bà ta kịp làm điều đó lần nữa.” Anh kể
“Anh thực sự tệ trong việc định hướng.”
"Tôi biết, đó là điểm yếu duy nhất của tôi." Goo thở dài một cách hài hước
Gun đảo mắt trước trò hề của Goo.
"Nếu cậu vẫn còn đói, tôi đã làm bữa trưa, súp sủi cảo." Goo đề nghị, Gun trở lên phấn chấn ,gật đầu.
Gun nắm lấy vạt tay áo của Goo khi họ đi vào bếp để ăn.
.....
Ghi chú của tác giả :
Tôi thích việc Gun không biết phải làm gì với bản thân và kết thúc bằng câu "Ôi trời ơi, mình phải đi nói với bạn mình thôi." Cậu gặp Somi trong chốc lát, buồn thay, cậu sẽ lại gặp bà ấy, Somi không phải là người tôi yêu thích nhất trên thế giới này lol. Cảm ơn Shingen vì đã nỗ lực, dù chúng có ngượng ngùng đến đâu. và đúng vậy. Shingen đã tìm thấy một cuốn sách dạy nuôi dạy con cái. Và Gun KHÔNG thích Jonggun. Thật trớ trêu.
Các chương tiếp theo sẽ là một chuyến tàu lượn siêu tốc. Shintaro chỉ chờ Goo phạm sai lầm, hai thái cực đối lập của họ, đặc biệt là khi nói đến đạo đức.
Chúc bạn một ngày tuyệt vời! Không nói dối đâu, tôi đã chuẩn bị xong chương tiếp theo rồi. Tôi có bắt mọi người phải chờ đợi vì sự tỉnh táo của tôi không...? Vâng. Và một điều nhỏ nhặt khác mà tôi đang thử nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro