Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đằng sau song sắt

Tên gốc : Behind the bars
Tác giả : Mirr_or

Tóm tắt: Goo đến thăm Gun trong tù

.........

         Goo Kim là một người có bản tính kiêu hãnh và  không bao giờ để bất cứ điều gì, hay bất cứ ai coi thường hoặc  làm tổn thương lòng tự trọng của anh dù chỉ  một chút.


       Và rồi Goo lại ở đây, bước về phía cánh cửa nơi người con trai đã từ chối anh ba lần và lại từ chối gặp anh trước đó giờ đang đợi. Cơn đau đột ngột ở bụng khiến anh rên rỉ.

      Cố gắng không để ý đến người bảo vệ phía sau, Goo mở cửa và liếc nhìn người bảo vệ thì thấy người này đang đợi ở đó để đảm bảo sự riêng tư cho họ, đúng  mong muốn của bản thân anh.

       Anh bước vào căn phòng kín ,im lặng đến đáng sợ với sự chào đón Goo bằng tấm lưng thay vì khuôn mặt, tiếng bước chân của anh vang vọng theo mỗi bước chân đang đi.
''Này''
       Anh cất tiếng gọi,ngồi lên chiếc ghế trước bàn, đối diện với ghế của Gun.

      Gun không trả lời,sự im lặng gây bức bối
    
       Rồi với một tiếng thở dài, lông mày của Goo nhíu lại. ''Mẹ kiếp, tôi đã đi cả chặng đường dài đến đây và cậu thậm chí không thèm nhìn mặt tôi sao?''

      ''..Tôi không yêu cầu cậu làm vậy.'' Giọng nói của Gun có vẻ rõ ràng hơn bình thường.

       ''Và tôi không yêu cầu cậu phải chịu mọi trách nhiệm thay tôi!'' Anh gần như hét lên, nhưng rồi tự nhắc nhở mình rằng có lính canh bên ngoài căn phòng.

        ''..Tại sao cậu lại làm thế?'' Gun không trả lời câu hỏi của Goo.''..Thật tốt khi thấy cậu vẫn sống sót ..''

Goo hơi nhướng mày, '' Cậu đang-''Anh dừng lại

''Ồ. Ý cậu là.. Khi cậu mất đi ý thức? Làm ơnn, cậu coi tôi là gì? Chuyện đó chẳng có gì to tát đâu..'' Một nụ cười nhẹ che giấu nỗi buồn của anh. Goo cảm thấy chỗ anh tự đâm mình thật đau đớn..

'' Cậu cũng đã phá hỏng lời hứa của chúng ta..'' Goo nhắc nhở Gun, lẩm bẩm một mình: ''Có vẻ như tôi đã làm vậy.'' Goo cảm thấy hàm mình nghiến chặt.

     "Ít nhất thì cậu  có thể... nhìn tôi một lần được không?'' Nói ra thì dễ lắm.

     Gun nghĩ rằng anh đã chết, rằng hắn đã giết Goo. Không phải Gun, mà là dòng máu của Yamazaki chỉ những người lãnh đạo mới có. Và ngay cả suy nghĩ đó cũng khiến hắn hoàn toàn phát ốm, mệt mỏi, suy sụp. Không, Gun không thể chịu đựng được ai đó  bước vào phòng và thông báo với hắn rằng người bạn cũ của hắn đã chết. Đặc biệt là sau khi hắn nhìn thấy cơ thể của Charles đập xuống đất ngay trước mắt mình.

      ''Thôi nào, Gun..'' Giọng nói nhẹ nhàng của Goo cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. ''Chúng ta chỉ có ba mươi phút thôi, nên ít nhất hãy làm cho nó xứng đáng.'' Gun gần như có thể thấy nụ cười cầu xin trên khuôn mặt Goo.

       '' Cậu vẫn luôn nói về việc  muốn gặp kẻ đó đến nhường nào.''
       ''...Thấy ai?'' Hay cái gì.

       Gun quay lưng lại và mắt Goo mở to, sửng sốt vô thức thốt lên một tiếng " Aa..."

       Anh chớp mắt một, hai lần, và thậm chí tự véo mình để xem mình có đang mơ hay không. ''.. Trời ạ.'' Goo thở ra, rồi nhìn lại Gun đang nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ.

      Goo nghiêng đầu,anh đặt tay lên bàn và nghiêng người lại gần mặt Gun hơn.

    ''Chết tiệt!'' Anh lặp lại.

Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi môi anh. Một tiếng khúc khích theo sau rồi dần trở thành tiếng cười lớn.

    ''Chúa ơi! Bây giờ trông cậu còn xấu hơn nữa, cái quái gì thế?!'' Khuôn mặt
Gun vẫn vậy.

''Woah, thật kỳ lạ khi nhìn thấy đôi mắt của cậu như thế này! Cậu không còn giống một kẻ lập dị nữa.''

Anh đưa tay chạm vào mí mắt mình,Gun không cử động. Khi anh nhận ra rằng Gun  thực sự không có tâm trạng để đùa, anh ngồi xuống.

''Được rồi..được rồi.. Không đùa nữa.. Trời ạ.. Hôm nay cậu im lặng kinh khủng,còn hơn bình thường nữa. Tôi không hối lộ lính canh chỉ để chúng ta ngồi xuống và nhìn nhau, cậu biết mà.''

Sự im lặng của Gun càng làm ảnh khó chịu hơn.

Goo nhìn chằm chằm vào đôi mắt "bình thường" của Gun. Vết sẹo mà anh ta tạo ra giữa hai mắt vẫn sáng rực như mọi khi.

"Cậu có tỉnh lại không?"

"Tôi không biết." Đến lúc này hắn biết cái quái gì chứ?Vẫn nằm trên lưỡi của Goo.

"Ờ thì..'' Anh cảm thấy mình không thể rời mắt khỏi Gun. '' Cậu có kế hoạch gì không?''

Khi anh thấy Gun cong môi thành một nụ cười nhẹ, lồng ngực anh bất giác rung lên.

''Chỉ cố gắng để sống sót thôi.'' Câu nói quen thuộc không khỏi khiến anh mỉm cười.

Goo đặt tay lên má, gõ nhẹ lên bàn. ''Vậy là giờ Charles đã chết rồi..'' Không cần phải nhắc đến điều đó nữa.''Chúng ta không cần phải là kẻ thù nữa,'' Anh nghiêng đầu.

''Đúng không?''

''Tôi đoán vậy.'' Gun nhìn đi chỗ khác. Một cảnh tượng hiếm hoi của hắn.

    Bàn tay của Goo đau nhói muốn đấm thẳng vào mặt hắn ta và đưa hắn trở lại thực tại, vì cái quái gì thế này ? Anh đã biết Gun này bốn năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy thoáng qua hắn ta trước đây. Cảm giác này thật kỳ lạ,thật sự rất  kỳ lạ.

     Trong giây lát, anh tự hỏi liệu Gun có buồn bã như vậy không nếu anh chết thay vì Charles.

     Tự mình gạt đi những suy nghĩ vô ích

''Tôi hỏi câu hỏi này một lần nữa,'' Giọng điệu của anh khiến Gun phải quay lại nhìn anh.

  ''Tại sao cậu lại nhận hết mọi lỗi lầm? Chúng ta đã cùng nhau tạo ra tứ đại băng đảng , để tôi nhắc cậu điều đó. Tôi đã ở bên cậu từ lúc bắt đầu. Vậy tại sao cậu lại cố nhận hết mọi lỗi lầm và tỏ ra mình là anh hùng trong khi tôi lại trông như một kẻ hèn nhát?!''

''Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm cho cậu " Gun

Im lặng...

     Nó kéo dài chưa đầy một phút trước khi Goo phá vỡ nó bằng một tiếng cười khúc khích nhỏ, gượng gạo. ''Câụ biết đấy.. Tôi có thể tự từ chối ngay tại đây ngay bây giờ, điều đó không phải rất buồn cười sao?'' Một tiếng cười khúc khích khác. ''Chúng ta có thể cùng nhau cai trị nhà tù này.. Thậm chí có thể tạo ra tứ đại băng đảng mới ở đây?''

     Thay vì để bụng, Gun quyết định tham gia vào trò chế nhạo của Goo. Một cảnh tượng hiếm hoi khác, như thể hắn đang tận hưởng những khoảnh khắc này trước khi nó kết thúc. ''Yeah, yeah.. Khi cậu đang làm điều đó, hãy mang theo những người bạn bí mật của cậu nữa. Họ có thể là vệ sĩ của chúng ta, phải không?''

Goo vẫn cảm nhận được sự cứng nhắc trong giọng nói của Gun mặc dù hắn đang cười.

    Tiếng cười của anh nhanh chóng kết thúc. Chậm rãi, nhưng phải như vậy. ''À, tôi gần quên mất.. Họ tính nhốt cậu bao lâu?''

''Vẫn chưa bàn bạc đến nó,tôi phải ra tòa thôi.'' Và một lần nữa, giọng điệu thiếu cảm xúc của ta vang lên. Ánh mắt Gun hướng xuống chiếc áo khoác đỏ quen thuộc của Goo. ''..Cậu lại mặc chiếc áo khoác đó của cậu..''

Goo nhẹ mỉm cười ''Yeah.. Vì nó gợi lại cho tôi những ký ức đẹp.''

    ''Đó là cách để cậu lảnh tránh sao?'' ''..Lảng tránh ?! Chính xác là từ cái gì?'' Có thể là từ thực tế rằng bây giờ cậu thất nghiệp, khốn khổ, cô đơn và đồng tính.

''Đừng nói nhảm như thể tôi là một người đáng thương đang cố gắng lảnh tránh vấn đề!''

Anh nheo mắt. ''Hãy nhìn lại bản thân mình trước.'' ''Dù sao thì đó cũng là tất cả những gì tôi làm cả ngày. Cậu nghĩ tôi có lựa chọn nào khác sao?''

' 'Không..'' Anh thở dài. ''Nhưng có lẽ cậu có thể, nếu cậu chấp nhận lời đề nghị của tôi lúc đó..'' Anh lẩm bẩm một mình, như thể Gun không nghe thấy. Dù sao thì anh cũng làm vậy và anh ước mình đã không làm vậy.

     Không còn nhớ thời gian, họ chỉ nhận ra đã 30 phút trôi qua khi người bảo vệ bước vào phòng, thậm chí không thèm gõ cửa trước. ''Cuộc họp kết thúc.''

    ''Ohhh, được rồi, được rồii..'' Với những động tác nhanh nhẹn, Goo đút tay vào túi quần bên trái. Người bảo vệ không để ý, Gun cũng vậy.

''Ít nhất hãy để tôi tạm biệt cậu ấy lần cuối trước khi tôi đi, được chứ?''

Anh quay lại với Gun, người vừa đứng dậy khỏi ghế và bước về phía anh cho đến khi gần như không còn khoảng trống giữa cơ thể họ, rồi Goo vòng tay ôm lấy thân Goo. Cánh tay Gun đau nhói muốn đáp lại, muốn ôm lấy sự hiện diện ấm áp ấy . Nhưng hắn không làm vậy,cánh tay lơ lửng giữa không trung, trước khi Goo nắm chặt cánh tay hắn và buộc hắn phải ôm chặt lấy lưng anh. Trước khi Gun kịp nói bất cứ điều gì hay rụt tay lại, hắn cảm thấy bàn tay của Goo trườn xuống... Mông?

    Với vẻ mặt nhăn nhó xen chút bối rối. Gun liếc nhìn Goo '' Cái quái gì thế? '' đôi mắt khác thường dường như đã nói thay cho hắn.

   " Đứng yên đi, Gun .. '' Hắn cảm thấy Goo bỏ thứ gì đó vào túi mình. Và giây tiếp theo Goo lùi lại, mỉm cười với hắn

'' Gặp lại sau nhé, Gun. ''

'' Cẩn thận nhé. '' Là tất cả những gì hắn  đáp lại khi nhìn Goo bước đi khỏi hắn và tiến về phía cửa. Người bảo vệ đi theo sau anh, cố nén tiếng thở dài khi Goo dừng lại một phần nghìn giây khi người này mở cửa và liếc nhìn Gun cho đến khi  anh rời khỏi phòng. Không lãng phí chút  thời gian nào, Gun lập tức thò tay vào túi rồi rút ra một tờ giấy nhỏ mà Goo đã cố tình để vào. Hắn đọc từng câu chữ

''Ngày mai 10 giờ tối hãy đến phía sau vườn nhé, tôi sẽ đợi cậu''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gungoo