Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 Gun ơi, có một cánh cổng!

Bầu không khí nặng nề khi hai người uống chén rượu cuối cùng trong sự im lặng .Ngắm nhìn làn tuyết nhẹ nhàng phủ lên mặt đất trước khi tan chảy. Cả hai đều mong đợi người kia sẽ phá vỡ sự im lặng đau đớn và khoảng trống mà nó lấp đầy giữa họ, cả hai đều quá bướng bỉnh để nói trước.

Thậm chí đến cuối cùng họ vẫn cạnh tranh. Họ thực sự là đối thủ.

Đối thủ thực sự, đó chính là tất cả những gì họ có thể làm.

Goo nhìn về phía xa trước khi do dự không muốn nói, má ửng hồng khi gió lạnh thổi vào mặt anh. Anh liếc người đàn ông tóc đen, hé môi trước khi khép lại lần nữa. Trớ trêu thay, cuối cùng anh cũng không còn lời nào để nói khi họ cần nói nhất.

Và cuối cùng, anh ấy đã phá vỡ sự im lặng.

“Bỏ Charles Choi lại và đi cùng với–”

Khi người đàn ông tóc vàng đang nói, một cảnh báo đột ngột vang lên trên điện thoại của cả hai.Anh trông có vẻ bực bội một cách buồn cười trong giây lát rồi kiểm tra, trái ngược với bầu không khí nặng nề ban nãy.

Gun tò mò liếc nhìn anh , thấy cảnh tượng lạ lùng là người cộng sự(?) của mình đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh .

“Được rồi, cái quái gì thế?” Goo cười, trông có vẻ bối rối. Một vẻ kỳ lạ trên khuôn mặt của chàng trai tóc vàng thường không hề bối rối. Gun nhướn mày trước biểu hiện cảm xúc đột ngột này.

'Có chuyện gì với đám bạn bí mật của cậu ấy hay sao ấy?' Hắn tự nghĩ, hơi buồn cười trước trò hề của con cáo vàng này.

"Cái gì thế?" Hắn hỏi, đặt ly soju xuống khi quay lại đối mặt với chàng trai tóc vàng. Thực sự không còn nhiều thứ có thể làm cả hai bối rối nữa, ít nhất là không có bất cứ điều gì mà họ từng trải qua trước đây.

“Không có gì đâu, dù sao thì–” Anh chàng tóc vàng nhìn điện thoại của mình một cách bực bội, nó vẫn đang reo trước khi đặt nó nằm trên sân hiên, im lặng. Cả hai nhìn nhau trước khi Gun thở dài, cầm điện thoại lên.

“Chắc chắn không có vẻ gì là không có gì.” Hắn đọc cảnh báo do Chính phủ ban hành.

Hắn nhìn cảnh báo với vẻ ngạc nhiên thực sự trước khi nhìn Goo rồi lại nhìn cảnh báo.

('Cái thứ này không thể là sự thật được, cái quái gì thế này? Đây có phải là trò chơi cũ mà Goo bắt tôi tải về cách đây một năm không?')

“Cái ngục tối chết tiệt – cái quái gì thế này” Gun chửi thề sau một lúc, khiến Goo bật cười.

“Sao mày cười khúc khích như con gái thế?” Gun thở dài lần thứ một trăm trong ngày.

“Im đi, mày không biết rằng thở dài sẽ làm mất vận may của cậu sao? Có lẽ đó là lý do tại sao mày lúc nào cũng emo thế.” Goo đáp trả ngay lập tức.

“ Tên khốn? Tao không cáu kỉnh đâu – và cái mê tín ngu ngốc đó là gì thế?” Gun đáp lại, trừng mắt nhìn chàng trai tóc vàng.

“ Tên khốn Yakuza nói, dòng máu của mày được tạo nên từ những điều mê tín chết tiệt… Dù sao thì rõ ràng là nếu mày thở dài~nhiều thì mày sẽ truyền năng lượng tiêu cực của mình ra môi trường xung quanh và mất hết may mắn~” Goo bắt đầu lải nhải về những điều mê tín của Hàn Quốc trong khi chàng trai tóc đen có vẻ thích thú

"Chắc hẳn tao phải xui xẻo lắm mới có mày ở bên tôi lúc này." Hắn nhìn đi chỗ khác, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhếch mép trước sự không hài lòng và khó chịu của Goo.

“ Tên khốn nà... Dù sao thì,” Goo đấm nhẹ vào vai người kia trước khi mỉm cười.

“Tao nhớ những cuộc cãi vã như thế này~ Thật sự rất chán với những người bạn khác của tao, tất cả họ đều rất tôn trọng hoặc sợ tao~”

“Ồ thế à? Ngạc nhiên là mày có cái này với cái mặt xấu xí của mày.” Một cú đánh khác từ Goo, nhưng lần này mạnh hơn.

“Im đi, làm như mày có bạn nào khác ngoài tao vậy.” Gun dừng lại một lúc rồi suy nghĩ trước khi miễn cưỡng đồng ý với người kia.

“Ừ ừ, tùy ý. Vậy mày định nói với tao điều gì nữa trước khi chúng ta bị lạc hướng bởi tiếng nói của mày.”

Gun cầm chai soju lên và bắt đầu uống. Hắn sẽ cần nó cho bất cứ thứ gì Goo định nói và hắn sẽ không uống khi tỉnh táo, bất kể hắn ghét mùi vị của nó đến mức nào.

Goo mỉm cười, “Đúng rồi! Vậy là tao đang đọc một cuốn tiểu thuyết về một vụ bùng phát ngục tối và toàn bộ thế giới bắt đầu…”

Anh bắt đầu nói một cách nghiêm túc với người kia, người kia chỉ mỉm cười nhẹ, bầu không khí căng thẳng trước đó đã hoàn toàn tan biến; chỉ trong chốc lát.

Bởi vì sau đó, họ sẽ…

“Này, Gun! Mày có nghe tao nói không thế! Cảnh báo của chính phủ thực sự rất giống với cảnh báo này, khoan đã… “ Goo đột nhiên không còn vẻ nghiêm túc nữa, khiến Gun trở lại trạng thái bình thường, hoàn toàn cảnh giác.

“Nếu chúng ta thực sự ở trong tiểu thuyết thì sao?!” Goo thì thầm với Gun, như thể anh đang kể một bí mật tuyệt mật, còn Gun chỉ xoa đôi lông mày nhíu lại bằng những ngón tay đầy sẹo.

“ Mày–” Và ngay khi hắn định nói, một tia chớp lóe lên ở bãi phế liệu nơi họ đang ở, cả hai người đàn ông theo bản năng lao vào hành động, Goo nhặt một ống kim loại ở gần đó.

'Sao!! ai dám xen vào cuộc nói chuyện phiếm của tao!' Goo sôi máu, tất nhiên là trong đầu, nhưng không may là vì lý do sai trái.

“Cái quái gì thế.” Gun nói, có vẻ hơi thích thú và sẵn sàng chiến đấu 100%, má ửng hồng vì rượu.

'Đây có phải là một cuộc tấn công khủng bố không? Sẽ rất vui đây...'

Một lần nữa, người sau lại sẵn sàng chiến đấu, nhưng thật không may là lại vì những lý do sai lầm.

“ Mày đã nói thế 100 lần rồi, tao nghĩ chúng ta hiểu rồi, mày thích chửi thề lắm –” Goo quay đi trong một tích tắc để chế giễu Gun, nhìn hắn. Đó là lúc chuyện đấy xảy ra.

Một con quái vật nhảy ra khỏi một cánh cổng trên mặt đất, nhắm vào cổ họng của Goo. Gun đấm nó trước khi nó có thể chạm tới anh , sinh vật kỳ lạ giống như tượng thần đập vào một cục màu tím.

Hai người đàn ông nhìn vào phần còn lại của thứ đó với vẻ kinh ngạc rồi quay lại nhìn cánh cổng.

Goo chỉ vào cổng, xác chết, mắt hắn và Gun xác nhận những gì vừa xảy ra một cách buồn cười. Gun kìm lại tiếng thở dài rồi cầm lấy khăn giấy, lau đôi bàn tay dính đầy máu xanh(?) hoặc chất nhờn.

“…Thì ra là thế, có vẻ như–” Hắn nói tiếp trước khi bị cắt ngang bởi tiếng hét phấn khích từ chàng trai tóc vàng.

“… Có vẻ như giả thuyết của tao là đúng!” Goo cười toe toét, đã chấp nhận những gì vừa xảy ra quá nhanh so với sở thích của Gun. Thôi, kệ đi.

Dù sao thì cả hai người họ đều không phải là những người bình thường nhất , nhưng dù sao thì việc chấp nhận một điều như thế này cũng là phong cách của Goo.

“Có vẻ như cảnh báo đã đúng lần này.” Gun chỉ lẩm bẩm, đủ lớn để Goo nghe thấy. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, trước đó đã nhuốm một màu máu xanh tím đục ngầu, vẫn còn thấy được phần còn lại.

“Ngoài ra, tao không cần mày giúp đâu. Tao có thể dễ dàng giết chết con quái vật đó.” Goo bĩu môi, đấm nhẹ vào vai Gun khiến hắn thở dài.

“Yeah yeah,” người quá sốc đến mức không thể làm gì nói. Đó là phản xạ.” Gun bắn trả lại vẻ mặt giả vờ đau khổ của Goo.

“Dù sao thì~ chúng ta phải làm gì với thứ đó đây?” Goo chỉnh lại chiếc kính trên mặt, “Với tao thì có vẻ khá thực tế.”

Goo nhìn vào cánh cổng phát ra ánh sáng màu tím và đỏ thẫm kỳ lạ, nó tỏa sáng quyến rũ mời gọi anh bước vào.

Gun đọc anh như đọc một cuốn sách và cười khẩy trước mong muốn rõ ràng của anh muốn vào cổng thông tin (?).

“Tao cho là chúng ta có thể vào trong.”

"Chúng ta?" Goo ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc. Không ngờ Gun cũng đi cùng anh.

“Sao ngạc nhiên thế, trông mày thật ngốc .” Gun trầm ngâm, không nhìn Goo.

“Tao chỉ nghĩ là mày nên báo cáo với lão già đó trước khi vào thôi.” Goo gãi má ngượng ngùng, khiến Gun hơi khó chịu vì anh không đáp trả lại hắn bằng những lời lăng mạ.

“Nếu tao như thế thì tao đã tố cáo mày ngay từ lúc mày nghĩ đến việc phản bội Charles Choi rồi.”

“Dù sao thì tao cũng chưa bao giờ thực sự trung thành với ông ta!”

“Ừ, tao nghĩ chúng ta đều biết, mày không phải là người khôn ngoan đến thế.”

“Ughhh.” Goo rên rỉ, nhắm mắt lại. “Nói cho tao biết đi, mày sẽ đi theo lão già đó cho đến hết cuộc đời khốn khổ của mày hay đi với tao, một chàng trai có mái tóc vàng siêu nóng bỏng này”

Anh bị ngắt lời bởi tiếng bước chân ngày một xa dần.

“Khoan đã! Câu trả lời của mày là gì vậy–” Goo hỏi, vô cùng bối rối trước hành động không bình thường của Gun khi hắn bước về phía một cánh cổng. Ờ thì, dù sao thì một cánh cổng cũng không bình thường khi ở thế giới này nhưng điều đó không quan trọng!

Anh đuổi theo và dựa vào vai hắn. “Gunn~” Anh rên rỉ, bĩu môi.

“ Mày muốn vào cổng mà, tao sẽ đi cùng mày” Gun nhún vai và tiến gần hơn đến cổng.

“Hả?! Thật sao!” Goo cười toe toét, “Có vẻ như Gun của chúng ta là một tsundere!”

“Eo, câm mồm lại . Chuẩn bị chiến đấu đi” Gun chỉ nhìn thẳng về phía trước, chóp tai hơi đỏ.

“ Mày lại cười như một tên biến thái nữa rồi phải không! Nói cho tao biết đi–” Goo rên rỉ, một bàn tay đầy sẹo túm lấy vòng eo gầy gò của anh và đẩy anh ra xa.

"Tao phải giải thích rõ ràng với mày sao, đồ khốn?" Gun quay lại nhìn Goo, một nụ cười nham hiểm hiện rõ trên khuôn mặt.

Goo đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng, chân thành khiến Gun giật mình. “Hehe, tao biết. Tao chỉ trêu thôi” Anh nói, trông vui vẻ hơn nhiều so với vài phút trước. Cả hai đều vậy.

Gun chỉ nhìn đi chỗ khác, phần chóp tai của hắn ngày càng đỏ hơn khi họ bước vào cổng.

" Kẻ ngốc."

“ Tên khốn!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gungoo