Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cảm xúc này có kết thúc không?

Tên gốc: praying for an end
Tác giả : lofteru
Bản tóm tắt:
Gun nghĩ về mối quan hệ của mình với Goo, phủ nhận mọi cảm xúc hiện lên trong suy nghĩ.

Gun: anh
Goo: cậu

( Tôi để tên truyện theo cảm giác nha)
_____&&&&&_______

Trời lạnh và tối. Gun mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra nhìn ánh sáng vàng mờ ảo của bất kỳ phòng khách sạn nào mà anh và Goo quyết định ở lại, nhiệt độ không đủ thấp để khiến anh tắt máy lạnh, nhưng nó khiến cơ thể có cảm giác anh hơi lạnh. Tấm ga trải giường mỏng màu trắng trải dài trên cả hai người, không thực sự giữ ấm tốt. Quần áo bẩn của họ nằm rải rác khắp sàn nhà.

Đợi đã, đó có phải áo của anh không?

Gun quét mắt nhìn căn phòng, trông có vẻ đắt tiền, ngoại trừ hệ thống chiếu sáng tệ hại, tốt nhất là anh ta không nên ghi điều này vào thẻ.

Họ đến đây khi nào? Anh ấy không biết, Tại sao họ lại ở đây? Anh ấy có một nửa ý tưởng về điều đó, nhưng cần phải suy nghĩ quá nhiều, và anh ấy không muốn nghĩ ngay bây giờ. Tất cả những gì Gun thực sự có thể nghĩ đến là sự đau nhức của cơ bắp và tiếng ngáy của Goo khó chịu như thế nào.

Gun thở dài, anh từ từ ngồi dậy khỏi giường, may mắn là vẫn mặc quần đùi, anh hất tấm ga trải giường của mình ra, gần như đánh thức người kia bằng tiếng sột soạt nhẹ nhàng của tấm chăn. Anh dừng lại, nhìn qua vai mình, để liếc nhìn Goo đang ngủ với vẻ yên bình.

Tóc của Goo hơi ẩm vì mồ hôi, rũ xuống từ vị trí thường được vuốt ngược ra sau khi dính vào trán, mắt nhắm nhẹ, lông mi rung rinh theo từng hơi thở chậm rãi, cậu vẫn nở nụ cười chế giễu ngay cả khi đang ngủ.

Tay anh do dự trong giây lát, khi anh luồn tay qua tóc Goo, đẩy nó ra sau để nhìn rõ khuôn mặt cậu hơn. Nó khá mềm mại, một bất ngờ thú vị đối với Gun, mặc dù độ ẩm khiến nó có cảm giác hơi lạ, khi vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ ,nhưng nhìn thấy Goo sao trông lại... lại mềm mại như thế này, tất cả đều quá siêu thực đối với Gun, anh nghiến răng, rút tay ra khỏi những lọn tóc mềm mại.

Cậu ấy trông vẫn ngốc nghếch như thường lệ.

Anh nhìn chằm chằm vào mặt Goo một lúc trước khi cuối cùng nhận ra anh đã nhìn chằm chằm vào cậu bao lâu rồi. Gun quay đầu đi, thở hổn hển. Sự ngứa ngáy nảy ra khi muốn hút thuốc, nhưng anh không muốn rời khỏi giường. Bên cạnh đó, ban công khách sạn vẫn còn khá lạnh

Anh ấy thà chết còn hơn thừa nhận rằng anh ấy chỉ muốn nằm trên giường, cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay mịn màng đến khó chịu của Goo nhẹ nhàng kéo nhẹ vai anh.

Anh ta có thể hút thuốc trong phòng bất kể biển báo Cấm hút thuốc, tháo bỏ máy báo khói hay thứ gì đó, ngay từ đầu anh ta đã không tuân thủ bất kỳ quy tắc nào.

Nhưng Goo ghét mùi thuốc lá, nói chung là cậu ấy ghét hút thuốc, tên ngốc đó đã vứt đi một trong những gói thuốc đắt nhất của anh trong một cuộc cãi vã, cậu ta cũng đã trả một khoản tiền lớn cho chúng.

Goo có lẽ cũng sẽ hét vào mặt anh ta thêm một lần nữa, dẫn đến một cuộc ẩu đả khác trên sàn nhà... nhưng anh ta không thực sự bận tâm đến điều đó, dù sao thì hầu hết thời gian họ cũng đấu khẩu với nhau mà.

Gun quay lại nhìn bóng hình vẫn đang ngủ ngon lành, thấy tay Goo vẫn nắm chặt lấy anh, trông dễ thương quá.. Gun cau mày ngay khi nghĩ đến điều đó,

Dễ thương ư? Mình bị điên rồi sao? Không đời nào tên khốn này có thể dễ thương được.

Có lẽ anh ta thực sự đã phát điên rồi, Gun thở dài, liếc nhìn chiếc đồng hồ ở bên cạnh tủ quần áo. Con số 3:19
sáng màu đỏ chói tương phản với bóng tối của căn phòng khiến mắt anh căng ra.

Anh trượt trở lại tấm ga trải giường, quay sang một bên để đối mặt với Goo, lặng lẽ nhìn ngực cậu từ từ di chuyển và hạ xuống, nhô lên theo từng nhịp thở. Gun dịch chuyển lại gần hơn về phía cậu, cảm thấy hơi thở ấm áp châm chích trên da mình, anh nhắm mắt căng thẳng, tim đập mạnh trong lồng ngực, đập thình thịch vì mong đợi, về điều gì đó, về bất cứ điều gì. đó là tất cả những gì anh có thể nghe thấy ngoài âm thanh lớn trong hơi thở Goo.

Anh ấy lo lắng, anh ấy ư? Park Jonggun? Không đời nào. Thực sự thì đó là một tình huống buồn cười, nhưng tại sao ngực anh ấy lại cảm thấy... căng cứng thế? Không phải lần đầu tiên họ ngủ gần nhau như thế này.

Anh lật người lại, mặt hướng lên trần nhà, đưa cánh tay lên che mắt, người con trai kia vẫn đang ngủ say.

" Kim Joongoo , cậu thực sự khiến tôi phát điên."Gun thì thầm, cười khúc khích một cách cay đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gungoo