Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41

Trước khi trời tối muộn, Jeongguk đã gọi từng người giúp việc vào văn phòng của mình, anh sẽ thẩm vấn tất cả bọn họ.

Những lời khai mâu thuẫn với nhau, nhưng hầu hết trong số họ đều có chứng cứ ngoại phạm, ngoại trừ một người.

"Trà chiều của thiếu phu nhân Jeon thường do Hyomi phục vụ. Nhưng có một lần, Nana đã đến thay vì Hyomi bị bệnh."

"Vậy sao? Còn chuyện gì nữa?" Jeongguk hỏi.

Cô hầu gái loay hoay tại chỗ, không dám nói.

Alpha ậm ừ và lấy ra một tờ séc. "Nghe nói mẹ của cô đang nằm viện? Vậy thì cầm lấy cái này đi." Anh viết nguệch ngoạc nhiều con số lên giấy và chuyển nó qua bàn.

Có sự do dự trong ánh mắt của cô, những ngón tay run rẩy khi cô từ từ lấy tờ séc và nhìn vào nó; một tiếng thở hổn hển không thể nghe được rơi khỏi môi cô. Nếu nói với Jeongguk sự thật thì phần thưởng hai mươi triệu won này sẽ là của cô. "T-thưa cậu chủ..." Cô lắp bắp.

"Số tiền này có thể cứu mạng mẹ cô, nhưng nếu cô nói dối, nó cũng có thể cướp đi tính mạng của bà ấy, cô hiểu chứ?"

"V-vâng ..." người giúp việc cúi đầu, cắn vào môi "Một vài lần tôi thấy Nana đi vào phòng của thiếu phu nhân... Bất cứ khi nào quản gia bảo cô ấy dọn dẹp phòng, cô ấy đều từ chối lớn tiếng rằng cô ấy không thích thiếu phu nhân và... và..."

"Và sao nữa?" Jeongguk nhướng mày.

Cô nuốt khan, cảm giác như có kim châm trong cổ họng. "Khi cô Janna vẫn còn ở đây... tôi đã thấy Nana lén lút nói gì đó với phu nhân Jeon. Tôi không thể nghe thấy rõ cuộc trò chuyện ..."

"Cô có thấy ai khác nữa không?"

"Dạ không, thưa cậu chủ." Người hầu lắc đầu.

"Được rồi. Quay lại làm việc đi."

Cô sợ hãi chạy đi thật nhanh.

Cây bút của Jeongguk lượn trên tờ giấy trắng. Anh đang sơ lược về tất cả các nhân vật quan trọng và dành thời gian của mình để liên kết tất cả mối quan hệ của họ với nhau. Anh viết ra tất cả những gì anh biết, dấu bút đen viết nguệch ngoạc những ghi chú và tên. Khi ngửa cổ ra sau và nhìn chằm chằm vào bản thảo đã hoàn thành, anh nhận ra rằng không phải tất cả những người giúp việc năm đó đều đã biến mất.

Còn lại một người nữa.

Alpha liếc mắt xuống một cái tên bị khoanh tròn bằng bút đỏ.

Mẹ của Taehyung

***

Đã quá nửa đêm.

Mọi người đều đã về giường của mình. Cha mẹ anh vẫn có mặt tại dinh thự. Jeongguk không quan tâm liệu họ có biết về những gì anh đang điều tra hay không. Các vệ sĩ của anh đưa người hầu gái bị khai ra lúc nãy vào văn phòng.

Cô hầu gái khuỵu xuống khi các lính canh đè thấp vai cô. "Buông tôi ra!" Nana hét lên.

Jeongguk xoay chiếc ghế văn phòng của mình và nghiêng đầu để có thể nhìn kỹ người phụ nữ đó. "Buông cô ta ra, ra ngoài hết đi." Anh ra lệnh. Đám người mặc đồ đen đều lập tức rút lui ra cửa.

Nana khuỵu xuống và cúi đầu. "Cậu chủ l-làm ơn, tôi vô tội." Giọng cô như vỡ ra.

"Tôi đã nghe rất nhiều lời buộc tội cô rồi."

"Không có, cậu chủ, bọn họ đều nói dối!"

"Vậy sao? Vậy thì sự thật là gì?"

Cô hầu gái điên cuồng tìm kiếm khắp phòng để tìm câu trả lời. "Tôi - tôi được lệnh phải làm tất cả những việc đó."

"Chính xác là ai?" Jeongguk đứng dậy và đi vòng qua bàn làm việc.

Nana vẫn cúi đầu. Cô có thể thấy một đôi giày da bóng loáng đắt tiền dừng trước mặt mình. "L-là phu nhân Jeon, bà ấy muốn tôi đầu độc cậu chủ nhỏ Jungkook. Bà ấy nói nếu tôi làm theo thì tôi sẽ được phần thưởng hậu hĩnh." Cằm của Nana được nâng lên bởi những ngón tay dày. Jeongguk đang nhìn thẳng vào cô. Cô cảm thấy mình bị nhìn thấu, như thể bất kỳ lời nói dối nào nói ra, một chiếc đinh sẽ được đóng xuống cổ họng của cô ấy.

"Tiếp tục đi. Tại sao bây giờ lại im lặng vậy?"

Người phụ nữ vùng vẫy mặt để thoát khỏi bàn tay cứng rắn của alpha. Môi cô hé mở để nói điều gì đó. "Đ-Đó là tất cả mọi chuyện."

Một lần nữa cằm của Nana bị nắm chặt. Cô thở gấp và ứa nước mắt.

Đôi mắt của Jeongguk thâm trầm. "Thứ nhất, chỉ có một mình tôi là cậu chủ của Jeon gia. Thứ hai. Cô dường như đã quên chuyện gì khác."

"K-không có..." Cô lắp bắp.

"Ai bảo cô hạ độc Taehyung?" Anh kéo mặt cô lại gần.

Nana khóc nấc lên. "Đó là bác sĩ Jung!Lúc đó ai cũng biết thiếu phu nhân bị cậu chủ lạnh nhạt, nên anh ấy nói với tôi đó là lệnh của cậu chủ! Tôi không thể làm trái lời!"

Lại là Hoseok.

Jeongguk thẳng lưng và thả Nana ra, quay lưng lại với người phụ nữ đang khóc. "Còn lời trăn trối gì không?"

"Thật không công bằng... Tại sao lại giết tôi! Tôi không có lỗi gì cả, tôi chỉ làm theo lời sai khiến thôi!" Cô ta hét lên.

Các vệ sĩ nghe thấy tiếng ồn ào và xông vào. Họ bắt giữ Nana khi cô ấy chống cự trên mặt đất và quát mắng Jeongguk.

"Cái gì là không công bằng?" Alpha hỏi. Anh nhìn qua vai mình; mắt lạnh lùng. "Khi cô lại muốn thứ không thuộc về mình?"

Nana bị kéo đi, tóc cô rối bù và đôi mắt đỏ ngầu bốc khói. "Cả gia đình các người đều khinh rẻ mạng sống của người khác. Tất cả chúng tôi đều bị mấy người quăng quật và giết chết."

"Cô lại sai rồi." Alpha ngắt lời. "Tôi không giết người, chỉ đơn giản là đang tiêu diệt các loài gây hại khỏi lãnh thổ của tôi. Lỗi là do cô, không phải tôi."

Jeongguk quay lại bàn làm việc, chống cằm suy ngẫm "Để xem. Tôi nên làm gì với cô đây?" Anh ậm ừ.

Nana cảm thấy rằng điều tồi tệ sắp xảy đến với mình. Cô cố gắng vùng vẫy trốn thoát khi Jeongguk đảo mắt nhìn xuống thân hình của cô. Nana là một người phụ nữ xinh đẹp, alpha đã có một hình phạt rất thích hợp cho cô ấy.

"Giữ cái mạng nhỏ của cô ta lại. Sau đó đem đến chỗ bà Kang, tùy bà ta xử lí."

"Vâng thưa cậu chủ."

Vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt Nana.

Cô nhào tới cầu xin lòng thương xót của alpha "KHÔNG! CẬU CHỦ, XIN THA CHO TÔI!"

Họ giật cô lại rồi kéo đi. Tương lai phía trước của cô ta thật đen tối, Nana sẽ phải phục vụ cho những kẻ lạ mặt bẩn thỉu, bán rẻ thể xác và linh hồn để hối cải cho tội ác của mình.

"Tại sao con lại ném cô ta đến quán bar đấy mà không giết luôn cho xong?" Jeon Yong hỏi khi bước vào phòng.

Jeongguk khoanh tay trước ngực khi ậm ừ trước câu hỏi của cha. "Ít ra cô ta vẫn còn giá trị. Sau này con sẽ tặng cô ta cho các trưởng lão như một món quà."

"Con đang làm tất cả những điều này vì người bạn đời của mình. Phải không?" Cha của Jeongguk hỏi.

Jeongguk phải nói dối, "Không. Đó là những gì con phải làm với tư cách là người đứng đầu tương lai. Con chỉ đang dọn dẹp đống hỗn độn không đáng có, chắc rằng cha sẽ hiểu."

Người đàn ông lớn tuổi cười khúc khích và tiến vào. "Người bạn đời của con rất đáng yêu" Ông ta đi ngang qua Jeongguk và dừng lại trước cửa sổ. "Ta định để Taehyung thay thế Janna, đánh thuốc mê để cậu ta cũng mang thai như cô ấy."

'Mẹ kiếp.' Jeongguk nắm chặt mép mặt gỗ để kìm nén cơn tức giận. Quai hàm của anh chùng xuống khi cố gắng bình tĩnh lại bản thân.

"Tại sao ông làm vậy?" Jeongguk nói qua kẽ răng. Tại sao mọi chuyện luôn xảy ra với người anh yêu?

"Tại sao ta lại không làm vậy?" Cha anh trả lời.

Yong nở một nụ cười ranh mãnh, kéo dài trên khuôn mặt.

"Tại sao những người bạn đời của tôi luôn là mục tiêu của các người?"

"Đây là Jeon gia, chúng ta có cùng huyết thống. Đây chỉ là một trong số rất nhiều điều mà con sắp sửa được trải nghiệm thôi. Con thật may mắn khi lấy được người bạn đời sẵn sàng hi sinh để củng cố địa vị cho con. Con còn chưa biết cái chức lãnh đạo tương lai là ai đã ban cho con sao? Nhưng ta biết, con trai của ta. Taehyung đã đánh đổi nó bằng mạng sống của mình. "

Thật nực cười khi cha anh dường như biết tất cả mọi thứ, xuyên sốt mọi chuyện Jeongguk mới là kẻ ngu ngốc.

"Con thật là quá may mắn"

Người đàn ông lớn tuổi đang chế giễu Jeongguk. Ngay từ chuyện của Janna, ông đã chế giễu Jeongguk vì sự bất lực của anh ấy.

"Con nên để ý người bạn đời nhỏ bé của mình. Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của cậu ta, chúng giống hệt của con vậy", Jeon Yong nhìn qua vai và quay sang Jeongguk, "Nếu Jihan phát hiện ra rằng con kết hôn với con trai của kẻ thù. Cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào? "

"Vậy thì bà ấy sẽ cảm thấy thế nào khi chồng của mình lại kết hôn với bạn thân của bà ấy?" Jeongguk vặn lại, vốn dĩ anh không chắc mẹ ruột của mình và bà Sooyeon có phải là bạn không. Anh chỉ đang nhử mồi. 

"Bọn họ không phải là bạn."

Jeongguk nhướng mày. "Người yêu?"

"Không." Cha anh lắc đầu. Rồi nhìn bóng người ở cửa và ậm ừ.

Jeongguk ngẩng đầu nhìn Sooyeon trong bộ váy ngủ quyến rũ của bà ấy.

"Tiếp tục đi." Sooyeon thúc giục, cằm nhướn lên.

Bầu không khí cảm thấy ngột ngạt và kỳ lạ.

Jeon Yong nhếch mép, từ từ chuyển sang tiếng cười châm biếm vang vọng khắp phòng. Đột nhiên tiếng cười tắt lịm trên lưỡi người đàn ông lớn tuổi. Ông ta ngẩng đầu và nhìn thẳng vào 'vợ yêu' của mình, đồng tử rực cháy. Sooyeon không hề chùn bước một chút nào qua cái nhìn cay độc đó.

"Để ta nói cho con biết sự thật nhé Jeongguk. Hai mươi sáu năm trước, mẹ ruột của con và ta đã kết hôn. Vào ngày đám cưới, Jihan đã phát điên và sau đó nhảy xuống một vách đá, ta nghĩ rằng cô ta đã chết." Ông Jeon bắt đầu.

Jeongguk nuốt nước bọt, sự bàng hoàng tối tăm và bất chấp khi lắng nghe.

"Jihan đã nhìn thấy thứ mà cô ta không nên thấy. Lẽ ra cô ta nên ngoan ngoãn ở trong phòng-"

"Không anh yêu." Sooyeon ngắt lời, "Anh đang ở với tình nhân Junghwa của mình. Chị Jihan đã thấy anh và con điếm đang làm tình với nhau."

"Ta sẽ không phủ nhận điều đó." Ông ta cười khúc khích, sau đó nhìn Jeongguk đang lặng người, "Junghwa là Park phu nhân hiện tại, cô ấy là mẹ của Park Seojoon, và tất nhiên hắn cũng là con trai của ta, nhưng còn nhiều điều hơn thế nữa."

"Nó là gì?" Jeongguk hỏi một cách khó khăn.

Sự hồi hộp đang giết chết Jeongguk trong lòng.

Sự thật là gì? 

"Jihan rất thích nước hoa", cha anh cười như thể đó là một kỷ niệm khó phai mờ, "Cô ta thích sưu tầm nước hoa. Cô ta luôn nói rằng mùi hương là hương liệu của tình yêu. ”

Ánh sáng trong tròng mắt của người đàn ông lớn tuổi trở nên xám xịt, nụ cười của ông ta chuyển sang một nụ cười chế giễu. "Jihan đã làm ra loại nước hoa đó. Đoán xem cô ấy đã sử dụng mùi hương giống ai?" Yong quay sang Sooyeon, nụ cười của ông ta từ từ buông xuống. “Em thực sự nghĩ rằng anh sẽ không biết sao, Sooyeon? Jihan là bạn tâm giao của em. Em kết hôn với anh vì biết chắc rằng con trai chúng ta sau này rất muốn biết anh đã hạ độc Jihan và dụ ông Park vào dinh thự này như thế nào. "

"Anh đang buộc tội em sao, Yong?" Giọng điệu của bà ấy trầm xuống, mặc dù nụ cười vẫn nguyên vẹn.

Ông Jeon đi ngang qua Jeongguk và đứng trước mặt Sooyeon. "Ông Park đã nói với anh. Em chính là người châm ngòi cho sự tức giận và ham muốn của hắn. Ngôi biệt thự này là biệt thự của gia đình họ. Vậy mà chúng ta lại chiếm đoạt nó, hắn đã nổi điên, nhưng trên hết. Chính em là người đã đưa Jihan đến vũ hội đó. Hắn bị ám ảnh sau khi nhìn thấy cô ta. "

“Anh yêu đừng nói những chuyện lố bịch nữa,” bà bật cười trước lý thuyết ngẫu hứng đó, “làm sao em có thể đảm bảo rằng ông Park sẽ yêu chị ấy?”

"Jeongguk. Thứ mà con đã cho vào nước hoa của Taehyung chẳng phải là cấm sói sao?"

Jeongguk không trả lời được. Lưỡi anh bị mắc vào miệng khi suy nghĩ 'làm thế nào mà ..'

"Làm sao mà ta biết được?" Cha của Jeongguk cười khúc khích rồi chỉ vào Sooyeon. "Bởi vì Sooyeon biết rằng Jihan rất thích nước hoa. Cô ta đã chế tạo ra một loại và tặng nó cho Jihan như một món quà. Jihan đã sử dụng nước hoa đó tại vũ hội và sau đó ông Park đã yêu 'mùi hương' của cô ta. Không chỉ vậy, loại nước hoa này còn gây ảo giác cho Jihan, đó là do Sooyeon; lòng tham của cô ta. Cô ta yêu cả Jihan và ta, và đó là lý do tại sao— "

Con dao đâm thẳng vào bụng Yong.

Jeongguk chỉ nhận ra điều đó quá muộn khi cha anh bỗng dưng dừng lại.

"Tôi không cao siêu như anh nghĩ đâu, anh yêu." Con dao cắm sâu trong bụng chồng và người đàn ông lớn tuổi rên rỉ. Máu chảy lem ra những chiếc móng tay được chăm sóc cẩn thận của bà ấy và làm bẩn tấm thảm. "Anh đã giả vờ yêu tôi, chị Jihan và cả con điếm Junghwa nữa. Anh là một tên khốn. Cuối cùng thì anh chỉ quan tâm đến bản thân mình." Sooyeon hung dữ thì thầm. Con dao rút ra rồi lại bổ nhào vào; làm người đàn ông đau đớn sống không bằng chết.

Jeongguk kinh hãi nhìn cha mình đang thẫn thờ về phía trước, mẹ kế kề môi gần tai chồng thì thầm. "Đừng lo lắng anh yêu. Tôi sẽ không bỏ anh lại một mình đâu." Lưỡi kiếm vẫn nằm gọn trong bụng để giữ cho máu không tuôn ra. Chồng của Sooyeon gục xuống; sự hoài nghi đã ghi đè lên mắt Yong.

Sooyeon phá lên cười cuồng loạn, vết máu bắn lên trên chiếc váy ngủ mỏng manh của bà ấy khi đến gần Yong hơn. "Anh hoàn toàn đúng, Yong. Tôi đã đầu độc chị ấy. Anh có biết tại sao không?"

Bà quỳ xuống đất và tựa đầu vào vai ông Jeon một cách trìu mến. "Chị ta đã cướp lấy anh khỏi tay tôi. Tôi vốn dĩ đã được chỉ định là vợ của anh. Vậy mà khoảnh khắc Jihan đến, ánh mắt của anh đều đổ dồn vào chị ta." Sooyeon từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhăn nhúm của chồng mình, alpha không thở được

"Chị ta cướp hết mọi thứ của tôi, vậy mà cuối cùng chị ta lại trơ trẽn bảo rằng chị ta yêu tôi." Sooyeon bật cười, nhưng nghe lại giống tiếng khóc hơn khi bà ta quay người lại và nhìn chằm chằm lên trần nhà. "Jihan đã nói rằng chị ta yêu tôi ... Vậy mà chị ta lại bỏ tôi một mình ở đây ..." Giọng Sooyeon đứt quãng, có những giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt đỏ au của bà.

Cánh cửa mở ra và hậu vệ của Jeongguk đã quay về, bọn họ đều kinh hãi về cảnh tượng trước mắt.

"Em nhớ chị lắm, Jihan à..." Sooyeon thở ra; gọi tên người mình yêu trước khi tự kết liễu cuộc đời.

Hậu vệ đưa mẹ kế của Jeongguk đi. Cha anh được cứu sống, tuy nhiên, ông ta đã bị liệt vĩnh viễn. Mọi chuyện ở công ty chính thức được Jeongguk tiếp quản.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đối với Jeongguk. Có gì đó không ổn, cảm giác như thể anh đang bỏ lỡ một thông tin quan trọng nào đó. 'Chết tiệt.' Alpha chửi thầm, anh đang cố hiểu nó. Vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời.

Jeongguk muốn hỏi mẹ của Taehyung về những gì đã xảy ra trong ngày cưới của cha mẹ anh và chuyện những người giúp việc bị mất tích. Anh quyết định đến thăm nhà vợ trước. Vậy mà ngay lúc anh đến, biệt thự của Kim gia đã không có ai.

“Khỉ thật. Họ thực sự chạy trốn rồi sao? ” Đầu Jeongguk như muốn nổ tung. Có lẽ họ chưa đi quá xa. Ông bà Kim gia đã vi phạm luật lệ của thành phố. Anh phải ngăn chặn các trưởng lão phát hiện ra nếu không Taehyung có thể gặp rắc rối.

Jeongguk đã cử người của mình và tìm thấy hai vợ chồng nhiều giờ sau đó. Họ đang chuẩn bị bước lên một đoàn tàu sắp khởi hành thì Jeongguk bước ngay phía trước, tay đập mạnh vào cửa tàu khiến cả hai đông cứng vì sợ hãi.

"Xin hỏi cha mẹ vợ đang muốn đi đâu vậy?" Jeongguk mỉm cười nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí.

***

Họ đã trở về biệt thự của Kim gia.

Tách trà được đặt trên bàn, thường thì sẽ có người giúp việc phục vụ họ. Tuy nhiên, tất cả đều bị bắt nghỉ việc. Jeongguk nâng tách của mình, cố tình để chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới ánh đèn cho cha mẹ Taehyung nhìn thấy; sự hối hận và tội lỗi của họ đã bị bầu không khí nuốt chửng.

"Ai cho phép hai người rời đi?" Jeongguk hỏi mà không nhìn họ.

Mẹ Taehyung lên tiếng. "Không có ai ... Mẹ biết con sẽ đến nên cha mẹ phải rời đi nhanh chóng."

Tách trà được đặt xuống một cách thô bạo, làm ông bà Kim giật mình.

"Sợ cái gì chứ? Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem hai người đã làm gì thôi mà?" Ánh mắt của Jeongguk rực lửa giận dữ.

"Không ... Cha vợ con không hề hay biết gì cả. Mẹ đã tự mình làm mọi thứ ... Mẹ chỉ vừa kể với ông ấy sau đám cưới." Mẹ Taehyung lầm bầm trong hơi thở. 

Jeongguk quan sát thái độ lo lắng của họ và kết luận rằng mẹ vợ nói thật. Jeongguk quyết định vào vấn đề chính. " Chuyện gì đã xảy ra cách đây hai mươi sáu năm trước? Hãy kể tất cả những gì đã xảy ra trong đám cưới của năm ấy đi." Jeongguk đã không còn dùng kính ngữ với cha mẹ vợ nữa.

Mẹ Taehyung bồn chồn. Nhưng bà ấy dựa vai và nhìn chằm chằm vào tay mình. "Mẹ chỉ làm những gì người ta bảo. Bà Park lúc đó vẫn chưa kết hôn. Cô ta còn khá trẻ, khoảng mười chín tuổi đã ngoại tình với cha con, lúc đó hai mươi chín tuổi. Cô ta yêu ông Jeon rất nhiều và muốn kết hôn với cha con. Nhưng cha con vốn dĩ chưa bao giờ coi cô ta là một người bạn đời cả"

Ý nghĩ về việc người phụ nữ đó giật chồng người khác khi còn rất trẻ. Sau đó lại kết hôn với gã nhà giàu khác khiến Jeongguk cảm thấy buồn nôn. "Và?"

Mẹ của Taehyung không thích cách nói chuyện của Jeongguk với bà ấy. "Đây là cách con nói chuyện với người lớn sao?" Tay bà bị cha Taehyung nắm chặt, cảnh báo bà ta giữ im lặng. Tuy nhiên, người phụ nữ đã gạt ra.

Jeongguk hiểu mẹ vợ mình muốn gì. Anh cúi đầu cười lạnh. "Mẹ vợ à. Bà không có quyền mặc cả với tôi. Nếu không có Taehyung, bà và chồng của bà không có tư cách được ngồi đây nói với tôi. Bà biết rõ địa vị của Jeon gia mà, bà nên biết ơn vì tôi đã nâng địa vị Kim gia ngang hàng với Park gia chỉ sau một cái đám cưới. Chứ không phải khổ sở tính kế suốt hai mươi mấy năm như bà. "

Sự thật phũ phàng, Jeongguk không hề thương xót họ. Anh chưa bao giờ quên những gì họ đã làm với Taehyung năm ấy; bỏ đói cậu, hủy nhan và ném con trai của mình vào phòng tối. Anh căm ghét chuyện đó hơn cả việc bà ta đã bắt cóc anh khi còn nhỏ. "Hãy nói cho tôi biết mọi thứ trong khi tôi vẫn coi hai người là cha mẹ của Taehyung. Trừ khi hai người muốn kết thúc như Park gia."

Bà Kim thở gấp, cảm thấy bản thân bị xúc phạm nặng nề, nhưng không dám phản bác lại. "Mẹ của con, Jihan không đơn giản như con nghĩ. Cô ta là con gái của một vị tướng Nhật Bản. Bọn họ là nội gián đế quốc Nhật cài vào."

Jeongguk nhướng mày. Thông tin đó hoàn toàn mới mẻ. "Chuyện đó liên quan đến đám cưới như thế nào?"

"Không liên quan. Nhưng ta nghĩ con sẽ muốn biết. Cô ta không được chào đón ở nơi này. Jihan luôn có mùi hương ngọt ngào chết người khiến đàn ông mê mẩn, trong khi phụ nữ đều căm ghét cô ta. Cô ta luôn thể hiện mình là người ngây thơ và trong sáng ", mẹ Taehyung muốn khịt mũi," Ta không ngạc nhiên khi cô ta chết. Ta không chắc ai thực sự đã làm điều đó, nhưng ta biết Junghwa đã lên kế hoạch cho một điều gì đó vào ngày của Đám cưới của Jihan, mẹ con đang ở trong phòng chờ. Nhân lúc đó Junghwa yêu cầu ta đưa con đi thật xa. Chuyện còn lại ta không chắc lắm. "

"Đợi đã." Jeongguk ngắt lời và bắt chéo chân mình. "Có ai nhìn thấy mẹ tôi nhảy khỏi vách đá không? Chính xác thì bà đã ở đâu khi sự việc xảy ra?"

Người phụ nữ liếc nhìn chồng mình, người đang trông như thể đang trải qua một cơn khủng hoảng. "Ta không thấy. Lúc đó ta đang đưa con rời đi."

"Vì vậy, không có ai nhìn thấy bà ấy tự sát sao?"

Bà hé miệng. "Không ... Nhưng ta đã nghe những gì đã xảy ra từ Junghwa. Bà của con đã ở đó, cha con cũng ở đó ... Và cả Sooyeon nữa ... Họ đều ở đó."

"Được rồi. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với tất cả những người giúp việc? Tại sao tất cả họ đều biến mất?"

Im lặng.

Jeongguk nhận ra hành vi bất thường của bà Kim và nhíu mày.

"Họ ..." Người phụ nữ bắt đầu chậm rãi. Những lời nói nặng nề trong miệng sắp lộ ra có thể giết chết bà ấy. "Tất cả họ đều đã chết."

"Từng người trong số họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro