Chap 3
Ngày hôm sau, không khí trong trụ sở vẫn căng thẳng như thường lệ. Chúng tôi đều bận rộn với lịch tập luyện, phân tích trận đấu và chuẩn bị cho các giải đấu sắp tới. Nhưng giữa tất cả những áp lực đó, một thứ cảm giác khó nói cứ lởn vởn trong tôi - một cảm giác không thể nhận diện rõ ràng, nhưng lại đủ mạnh để khiến tôi không thể rời khỏi những suy nghĩ về Gumayusi.
Cả đội tập trung trong phòng phân tích, mắt dán vào màn hình. Gumayusi ngồi bên cạnh tôi, tay lướt qua chuột, mắt không rời khỏi chiến thuật mà huấn luyện viên đang trình bày. Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng từ cậu ấy. Ánh mắt không còn sự tự tin như thường lệ.
Gumayusi vẫn luôn là người nổi bật, luôn điềm tĩnh và bản lĩnh trên sân, nhưng hôm nay, cậu ấy có vẻ mất tập trung hơn bao giờ hết. Đôi mắt không rời khỏi màn hình, nhưng những ngón tay của cậu ấy cứ bấm loạn trên bàn phím như không biết phải làm gì.
"Tôi nghĩ cậu cần nghỉ một chút," tôi lên tiếng, giọng không quá mạnh mẽ, chỉ như một lời gợi ý nhẹ nhàng.
Gumayusi giật mình ngẩng lên, ánh mắt mơ hồ một lúc mới nhận ra là tôi đang nói với cậu ấy. "Tớ ổn mà." Cậu ấy khẽ nói, hơi gượng gạo.
"Tôi thấy cậu có vẻ không ổn lắm." Tôi mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng lại không thể không lo lắng. Cảm giác này, tôi biết là không phải do mình tưởng tượng. Cậu ấy không còn là chính mình trong những trận đấu như trước.
Ánh mắt của cậu ấy lại lướt qua tôi một lúc, rồi cậu ấy quay mặt đi, giọng bối rối: "Tớ chỉ đang... nghĩ về mấy pha xử lý hôm qua thôi."
Tôi nhìn theo cậu ấy, không muốn làm cậu ấy cảm thấy quá khó xử, nhưng tôi cảm nhận được rằng có điều gì đó đang đè nặng lên tâm trí Gumayusi. Cảm giác này làm tôi không thể ngừng nghĩ đến câu nói mớ tối qua. "Đừng đi..." - câu nói ấy cứ vang mãi trong đầu tôi.
-----------------------------------
Vào cuối ngày, khi đội đã giải tán và mọi người bắt đầu quay về phòng nghỉ, tôi đứng ở hành lang, nhìn dòng người lục đục kéo nhau đi. Bỗng dưng, một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện. Là Gumayusi, bước đi vội vàng như đang trốn tránh điều gì đó.
"Cậu đang bận tâm chuyện gì à?" Tôi gọi với theo, không kịp nghĩ xem mình có nên làm thế hay không. Nhưng ngay khi tôi hỏi câu đó, tôi đã nhận thấy sự chững lại trong bước đi của cậu ấy.
Gumayusi dừng lại, đôi tai lại đỏ ửng. Cậu ấy quay lại, ánh mắt hốt hoảng nhưng nhanh chóng giấu đi. "Tớ không sao thật mà, chỉ là..." Cậu ấy ngập ngừng, nhìn xuống sàn nhà, như thể lời nói đó không đủ để trấn an tôi.
"Chỉ là gì?" Tôi bước lại gần, ánh mắt dồn vào cậu ấy. Trong khoảnh khắc này, tôi nhận ra mình không chỉ là người đồng đội của cậu ấy nữa. Cái cảm giác ấy, cái cảm giác mà tôi không thể dối lòng nữa, cứ thôi thúc tôi phải tìm hiểu sự thật.
"Chỉ là tớ cảm thấy hơi áp lực..." Gumayusi thở dài, đôi vai cậu ấy hơi nhúc nhích. "Cứ như là có cái gì đó đè lên, nhưng lại không thể nói rõ là gì."
Tôi đứng im một lúc, để cậu ấy có thể lắng lại. Cuối cùng, tôi lên tiếng: "Cậu đã bao giờ nghĩ tới việc nói ra chưa?"
Cậu ấy ngẩng lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn tôi. "Tớ không biết phải nói như thế nào..." Giọng cậu ấy yếu ớt, như thể đang cố gắng giữ vững vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng lại lộ rõ sự rạn vỡ trong lòng.
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, cảm nhận từng nỗi lo sợ trong ánh mắt ấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn nói rằng tất cả sẽ ổn thôi, rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy. Nhưng tôi lại không nói gì. Chỉ vì tôi biết, có những điều không thể vội vã giải quyết.
-----------------------------------
Tối hôm đó, khi tôi nằm trong phòng nghỉ, ánh đèn vàng vẫn le lói qua cửa sổ. Mọi thứ xung quanh đã dần chìm vào yên tĩnh, nhưng trong lòng tôi lại không thể ngừng suy nghĩ về Gumayusi. Tôi hiểu cậu ấy đang phải đối mặt với áp lực lớn, và tôi cũng biết rằng nếu tôi không mở lòng, chúng tôi sẽ mãi ở trong một khoảng cách không thể bước qua.
Cảm giác ấy, vừa gần gũi lại vừa xa xôi, cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí tôi.
-----------------------------------
Ngày hôm sau, tôi tìm thấy Gumayusi ngồi một mình trong góc phòng, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính, nhưng rõ ràng cậu ấy không thật sự chú tâm vào những gì đang diễn ra trên đó.
"Tớ biết là cậu không ổn." Tôi bước đến gần, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng đừng để mình chìm trong áp lực như thế. Có thể cậu chưa nhận ra, nhưng mọi người đều thấy rằng cậu đang gặp khó khăn. Đừng giữ mọi thứ trong lòng, Gumayusi."
Cậu ấy im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài, đôi mắt ngước lên nhìn tôi, lần này không còn vẻ né tránh nữa. "Tớ chỉ muốn làm tốt, nhưng càng cố gắng lại càng thấy khó khăn. Tớ sợ mình sẽ làm hỏng tất cả."
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, đặt tay lên vai cậu. "Cậu không phải một mình. Tất cả chúng ta đều có lúc khó khăn, nhưng đó là lúc chúng ta cần nhau nhất. Đừng nghĩ rằng mình phải gánh vác hết mọi thứ."
Gumayusi nhìn tôi, ánh mắt sáng lên, rồi cậu ấy khẽ gật đầu. Tôi không biết liệu những lời nói của mình có đủ để giúp cậu ấy vơi bớt lo âu hay không, nhưng ít nhất tôi cũng đã nói ra những điều tôi thật lòng muốn nói.
Trong cái không gian im lặng của phòng tập, tôi biết rằng, dù không nói ra nhưng chúng tôi đều hiểu điều gì quan trọng nhất lúc này.
-----------------------------------
Cả hai đứng dậy, chuẩn bị bước vào cuộc tập luyện tiếp theo. Cảm giác căng thẳng đã phần nào dịu đi, nhưng tôi hiểu rằng, chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nơi mà những cảm xúc lặng thầm vẫn sẽ tiếp tục lẩn khuất trong mỗi trận đấu, mỗi chiến thắng, và mỗi thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro