Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Đáp: Mỗi ngày đều sẽ ăn bánh bao nhân thịt.
Cuối cùng hỏi: Cho ông một trăm vạn đồng thì thế nào?
Đáp: Mỗi ngày dùng một tay cầm bánh bao hấp ăn, một tay cầm bánh bao thịt ăn.
Kỳ thực với tình cảnh này của ông cụ, tôi cũng vô cùng thổn thức, nhiều tiền quá nhưng không biết làm gì.
"Anh trai, anh trai..." Không biết từ đâu xuất hiện một đứa béo kéo lấy ống quần của Giang Thần gọi bậy.
Giang Thần ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hắn, nháy mắt mấy cái: "Bạn nhỏ, em là con trai hay con gái?"
Đứa bé mút ngón tay út, rất là thật thà nói: "Em là con trai."
Giang Thần ghét bỏ: "Anh không thích con trai."
Hắn đang muốn đứng dậy, đứa bé kia lại vội vàng kéo ống quần hắn: "Em là con gái."
Giang Thần cười cười: "Thì ra là con gái hả. Được rồi, em tìm anh làm gì?"
Đứa trẻ móc từ trong ba lô ra một hộp bút màu cùng hai tờ một đồng nhỏ xíu nhăn nhúm, kiễn chân nâng lên cao ý bảo hắn không với tới quầy thu tiền, "Em mua cái này."
Giang Thần cầm lấy, đứng dậy đưa cho bà chủ tiệm: "Cô ơi, cái này bao nhiêu tiền?"
"Mười đồng."
Giang Thần móc ra mười đồng thanh toán, xong xuôi liền ngồi xổm xuống đưa cho đứa trẻ, vỗ vỗ đầu của hắn nói: "Bút màu của em này."
Đứa bé cười toe toét: "Cảm ơn anh trai."
Giang Thần nói xong liền trực tiếp đứng lên, nhưng đứa bé kia lại tiếp tục kéo ống quần của hắn, hắn chỉ đành phải ngồi xuống một lần nữa. Đứa bé vụng về mở nắp hộp bút màu, chọn lấy một cây màu hồng phấn, nói: "Vẽ màu này rất đẹp."
"Anh không biết vẽ." Giang Thần cười nói: "Em giữ lấy mà dùng."
Đứa bé lắc đầu, chỉ vào quyển sách trong tay hắn, nói: "Không phải cho anh, em vẽ."
Giang Thần sững sờ một chút, sau đó cười rộ lên, rút ra một quyển "Tam quốc diễn nghĩa" đưa tới trước mặt hắn.
Thằng bé cầm lấy quyển sách, ngồi xổm trên mặt đất, rất là nghiêm túc mà múa máy cái gì đó, trong miệng còn thỉnh thoảng thì thầm vài câu, cuối cùng vỗ vỗ hai cái tay nhỏ bé, nói: "Xong rồi."
Tôi kiễng chân nhìn trộm một chút, hình vẽ kia vừa nhìn thì thấy giống một con thỏ, xem kỹ một chút lại thấy giống chó, nhưng trong lúc lơ đãng lại thấy nó toát ra thần vận của loài hổ.
Giang Thần nhận lấy quyển sách, rất là cẩn thận mà nhìn kỹ, sau đó gật đầu: "Em vẽ chú chó rất đẹp. Cảm ơn."
Thằng bé kia trợn tròn con mắt, nói lớn: "Là mèo."
Giang Thần sửng sốt cười: "Thì ra là mèo."
Tôi nhìn hai má lúm đồng tiền của hắn, thật giống như lại sâu thêm không ít, rất muốn tiến lên lấy ngón tay đâm vào trong.
Cái này gọi là kinh diễm, cái này gọi là giết người trong nháy mắt. Lý Bích Hoa từng nói --- vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc lúc đó chỉ vì trước đây chưa bao giờ gặp mà thôi. Thế nhưng đối với tôi thì không phải. Từ nay về sau, kí ức của tôi không ngừng tô màu cho khoảnh khắc này, giống như những thước phim quay chậm trên TV, mờ ảo đi màu sắc, nhu hòa đi ánh sáng, dịu dàng cả những âm thanh...
"Cô muốn ngồi ở cửa bệnh viện đến khi nào?"
"Gì?" Thước phim quay chậm của tôi bị cắt đứt nửa chừng, nhất thời có chút mê mang, nhìn Giang Thần không kiên nhẫn, tôi lại "Gì?" thêm một tiếng.
"Đứng dậy." Hắn vươn tay kéo tôi từ dưới đất lên, đi về phía xe cứu thương. Tôi kỳ thật rất muốn hỏi hắn có phải nên buông tay rồi hay không, còn có phải thận hắn đã yếu quá không, mồ hôi tay nhiều như vậy...
Lên xe cứu thương, tài xế và mẹ già của tôi đồng thời lộ ra vẻ mặt "bắt gian tại giường". Tôi không đường chọn lựa đành phải chớp chớp mắt, có chút thấp thỏm liếc trộm về phía Giang Thần. Hắn lại một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Cậu Lý, lái xe đi."
Sau đó quay đầu lại nói với mẹ tôi: "Dì, cháu đã nói chuyện với đồng nghiệp khoa chỉnh hình rồi, đến bệnh viện sẽ chụp X-quang lại một lần nữa, nếu như không có vấn đề gì khác sẽ lập tức phẫu thuật. Dì yên tâm, đồng nghiệp của cháu trong số các bác sĩ khoa chỉnh hình cũng thuộc loại số một số hai."
Mẹ già của tôi không ngừng gật đầu, cười giống hệt một bà mẹ hiền: "Thật quấy rầy cháu quá."
"Không sao đâu dì, là cháu nên làm." Giang Thần cũng cười, cũng giống hệt một đứa con có hiếu.
"Ồn ào muốn chết!" Ba tôi đột nhiên lớn tiếng nói.
Ba tôi kể từ lúc biết chúng tôi muốn nhờ Giang Thần hỗ trợ làm thủ tục chuyển viện vẫn làm mình làm mẩy. Đợi mẹ tôi vừa đi khỏi, ba tôi liền mắng tôi một trận, nội dung không có gì ngoài hai chữ --- cốt khí! Ba tôi sau khi biết được năm đó mẹ Giang Thần đã đối xử với tôi như thế nào liền bắt tôi tránh hắn càng xa càng tốt, nếu có vô tình gặp lại tốt nhất là nhổ một búng nước miếng vào mặt hắn để bày ra vẻ khinh thường. Thế nhưng không nhờ tôi lại còn nhờ ơn huệ của hắn!
Ba năm trước đây, tôi tốt nghiệp khoa thiết kế của đại học  X, Giang Thần học khoa y, tốt nghiệp xong liền học lên thạc sĩ. Vốn thạc sĩ cần phải học những bảy năm, nhưng bởi vì thành tích của hắn quá xuất sắc nên ở năm thứ tư đã bắt đầu được đi thực tập tại bệnh viện của Đại học X.
Khi đó Giang Thần đối với tối rất tốt, vừa thấy tôi tốt nghiệp xong liền nói muốn kết hôn với tôi, đương nhiên chủ yếu là do khi ấy trong lúc hắn đang loay hoay trong cảnh nước sôi lửa bỏng thì tôi lại không ngừng bịa đặt ra một đống tinh anh xã hội để dọa nạt hắn. Ví dụ như mỗi ngày đều có một anh chuyên môn đứng đợi để mở cửa hộ tôi (thực tế là cửa khóa an ninh ở công ty tôi do ngày nào tôi cũng quên mang theo thẻ nhân viên); mỗi ngày đều có người đến tặng hoa tôi (thực ra là anh bán hoa dưới lầu, buổi tối tôi lại thường xuyên tăng ca về muộn, mỗi lần gặp phải anh ta tôi đều trừng mắt ám chỉ, thế là anh ta đành phải ngậm ngùi cho tôi đống hoa bị ế); rồi có khách hàng mời tôi xem phim (thực tế đúng là khách hàng, tôi cũng thực sự đi xem phim, nhưng xem xong phải viết review tuyên truyền cho bọn họ)... Sáng tác nghệ thuật là phải dựa vào hiện thực rồi thoát ly hiện thực như vậy đó.
Giang Thần thấy tôi được chào đón như vậy liền vô cùng nóng nảy. Hắn nói bốn năm đại học đều mua đồ ăn sáng cho tôi không thể đưa không, vẫn là kết hôn đi.
Tôi không biết liêm sỉ liền gật đầu đồng ý. Tâm tư của tôi rất đơn giản, khoa y của Đại học X luôn đứng đầu trên toàn quốc, Giang Thần hằng năm đều cầm học bổng loại một, điển hình là một thế hệ học giả tài năng sáng chói, tôi phải nhanh chóng bắt lấy hắn, đợi đến lúc hắn tài năng đăng quang thì tôi sẽ trở thành người vợ hiền cám bã cùng hắn đồng cam cộng  khổ trong truyền thuyết, hắn dám chia tay tôi, tôi liền dám phân một nửa tài sản của hắn.
Đương nhiên, kỳ thực đơn giản nhất chính là tôi yêu hắn, sợ hắn bị người ta cướp đi. Có lần tôi đến bệnh viện nơi hắn thực tập để tìm hắn, trong vòng một giờ mà có những ba bệnh nhân đưa danh thiếp cho hắn, trong đó một người vẫn còn là nam. Xã hội này thực đáng sợ, sắc đẹp của Giang Thần giết được cả nam lẫn nữ.
Chẳng qua khi đó tôi bị phim truyền hình và tiểu thuyết độc hại đến một mức độ nào đó, cho rằng tình cảm của chúng tôi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mà mẹ của Giang Thần lại khiến tôi biết rằng, tình cảm của bọn tôi không hề bền chắc như tưởng tượng, chỉ cần chạm nhẹ một chút là vỡ vụn.
Vào một buổi trưa có nắng và gió, mẹ Giang Thần hẹn gặp mẹ tôi. Mẹ tôi là một bà chủ gia đình đích thực, địa vị ở trong nhà có thể sánh ngang Võ Tắc Thiên. Nhưng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ già mạnh mẽ của tôi lại luống cuống đến nỗi tay chân dư thừa như vậy, nhẹ giọng khép nép như vậy. Bình tâm mà nói, mẹ Giang Thần cũng không nói gì đó quá đáng, chỉ móc ra một tờ ngân phiếu hỏi để con gái của chị rời khỏi Giang Thần nhà tôi, muốn bao nhiêu tiền chị cứ nói. Sau, mẹ hắn rất lạnh nhạt thảo luận với mẹ tôi các công việc cần chuẩn bị khi kết hôn, chẳng qua trong thái độ lạnh lùng toát ra một chút cao quý, một chút hạ mình từ trên nhìn xuống dưới khiến mẹ tôi căng thẳng thân mình. Tôi nhìn mẹ không ngừng xoa hai bàn tay vào với nhau nói chúng tôi đều phối hợp mà trong lòng chua xót giống như bị rót cả ngàn lít dấm.
Mẹ Giang Thần còn gặp riêng tôi một lần, đưa cho tôi một tờ giấy bắt tôi đọc cho kĩ, đồng ký thì ký tên vào. Đó là một bản thỏa thuận trước khi kết hôn, nội dung đại khái là tôi kết hôn với Giang Thần không phải bởi vì tiền của nhà hắn, sau khi ly hôn cũng không thể phân chia tài sản vân vân...
Tôi lúc ấy vô cùng hoang mang, ba của hắn cũng chỉ là trưởng một trấn nhỏ, có thể có được bao nhiêu tiền? Đến mức phải diễn giống như phim truyền hình không? Chẳng qua sau này tôi mới hiểu được, quan tuy không cao nhưng tham thì sẽ nhiều tiền.
Tôi cũng đã quên mất khi ấy mình suy nghĩ cái gì, có thể là tình cảm cùng lòng tự trọng đánh phá, hoặc là thực sự không nghĩ ra được gì, phải đi hỏi ba tôi. Chỉ có thể nói, đây là quyết định sai lầm nhất trong lịch sử cuộc đời tôi.
Ba của Giang Thần không phải là lãnh đạo trực tiếp của ba tôi, nên ông cảm thấy nếu vị lãnh đạo kia áp bức hắn cũng vô dụng. Nhưng người nhà của lãnh đạo đi áp bức người nhà của hắn thì đương nhiên, cực kỳ, tuyệt đối không thể chịu đựng được. Sau đó ba tôi nói nếu tôi dám kí liền đoạn tuyệt tình cha con với tôi.
Thế là tôi lại làm một chuyện ngu xuẩn khác. Tôi cầm bản thỏa thuận đưa cho Giang Thần, để hắn trả lại mẹ hắn. Giang Thần giận tím mặt, về nhà cãi nhau với mẹ hắn một trận. Mẹ hắn sau đó lại gọi điện thoại cho tôi, khinh thường tôi, nói tôi nếu dám kết hôn với Giang Thần, bà ta liền chết ở hôn lễ cho chúng tôi xem. Khi ấy kinh nghiệm xã hội của tôi còn non nớt, hoàn toàn không nghĩ ra được phương pháp giải quyết khác, ví dụ như không tiết lộ nơi tổ chức hôn lễ để bà ta không tìm được địa điểm chết.
Chuyện kết hôn coi như là không giải quyết được gì, sau này cũng không biết tại sao, đại khái là công việc trở nên bận rộn, tôi suốt ngày bị quản lý mắng, Giang Thần thì tập trung vào việc học và thực tập. Hơn nữa có thể là trong lòng có ngăn cách, tôi càng không ngừng quấy rầy, dùng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vô lý để thử độ tha thứ của Giang Thần dành cho tôi, thăm dò tình cảm của chúng tôi.
Khi tôi nói, Giang Thần, chúng ta chia tay đi.
Hắn im lặng thật lâu thật lâu, sau đó nói em không cần hối hận, rồi phanh một tiếng sập cửa rời đi.
Tôi cho rằng hai người yêu nhau nếu như chia tay, ít nhất phải có một lý do oanh oanh liệt liệt, ví dụ như người thứ ba, ví dụ như đột nhiên phát hiện tôi là con riêng của ba hắn, ví dụ như hắn hoặc là tôi bị vô sinh... Nhưng đều không có. Bất an, bận rộn, mệt mỏi, thế là đủ rồi.
Bọn tôi cứ như thế mà chia tay. Rất kỳ diệu, vốn đã hứa rằng đời này kiếp này chỉ hai chúng tôi, nhưng trong nháy mắt lại trở thành người xa lạ. Tôi cũng hoài nghi có ai đó đã ấn nút tua nhanh chuyện của chúng tôi một chút, hại tôi đã bỏ sót thứ gì đó quan trọng đáng ra phải biết.
Tôi với Giang Thần chia tay, ba tôi là người sung sướng nhất. Đại khái ba tôi cảm thấy đây là lần duy nhất ông chạm trán giai cấp lãnh đạo mà toàn thắng trở ra.
Cho nên tôi đoán tâm tình của ba tôi lúc gặp lại Giang Thần rất là phức tạp, một phương diện ông hy vọng có người hốt được đống hàng tồn kho là tôi đây, một phương diện khác ông lại cảm thấy thà để tôi ế mọt gông cũng không thèm bán cho Giang Thần. Nội tâm của ba tôi có lẽ cũng đang đau khổ giống hệt như mấy nhà tư bản trong mấy cuốn sách chính trị, thà đem sữa tươi đổ xuống sông xuống biển cũng không thèm phân phát cho người nghèo.
Mà tôi, cũng không thèm nói cho ba tôi biết, kỳ thật dù có các thêm tiền người ta cũng không thèm mua tôi.

Sáng sớm ngày hôm sau ba tôi bắt đầu tiến hành phẫu thuật. Người Giang Thần giới thiệu là một vị bác sĩ nữ, họ Tô, nhìn vừa có tài vừa có sắc, đứng cạnh Giang Thần thực sự là xứng đôi vừa lứa.
Mẹ già của tôi lúc đầu rất là không có tin tưởng gì đối với cô bác sĩ Tô kia. Mẹ tôi cảm thấy mỹ nữ đều là một dạng không dùng được. Vì tư tưởng này của mẹ tôi mà trong một đoạn thời gian rất dài, trong lòng tôi đều coi mẹ là mỹ nữ.
Bác sĩ Tô nói, cô từng tay không đánh cho một tên lưu manh trật khớp vai, sau đó lại dùng tay không nắn cho khớp vai của hắn thuận trở lại. Sau khi nghe xong, mẹ tôi lập tức tỏ vẻ bà rất tin tưởng y thuật của bác sĩ Tô.
Giang Thần đi cùng chúng tôi đến cửa phòng phẫu thuật. Tay mẹ tôi túm chặt lấy tay tôi, tôi an ủi mà vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay bà.
Ngồi được 10 phút, mẹ tôi bắt đầu quên mất sự bất an. Đầu tiên, ánh mắt mẹ tôi nhanh như chớp lia giữa tôi và Giang Thần, sau đó cười hiền lành một tiếng: "Cháu xem, khi ấy cháu và Tiểu Hi cùng nhau, chúng ta không kịp ngồi xuống nói chuyện, ngược lại là bây giờ..." Mẹ tôi ngừng một trận, than dài: "Đúng là tạo hóa trêu ngươi..."
Tôi lập tức tiến vào trạng thái hóa đá toàn thân hơn nữa nội tâm không ngừng toát ra ý tưởng muốn đục lỗ dưới đất mà chui vào.
Giang Thần cười một cái, nói: "Khi ấy cháu không hiểu chuyện, không biết quý trọng Tiểu Hi."
Tôi không nhịn được mà liếc trộm Giang Thần một cái, thật sự là một câu khách sáo xinh đẹp.
Mẹ già lại cười ha ha một tiếng: "Nào có, là Tiểu Hi nhà cô phúc mỏng."
Thời gian tích tắc trôi nhanh, đại khái là bởi vì ca phẫu thuật không có gì phức tạp, hoặc là bởi vì y thuật của bác sĩ Tô rất cao siêu, tóm lại là một lúc sau đèn phòng phẫu thuật tắt ngúm, bác sĩ Tô vừa tháo khẩu trang vừa đi ra.
Mẹ tôi nhoáng cái lại túm lấy tay tôi, móng tay bà bấm vào da tôi mạnh đến nỗi tôi thật sự sắp phải đi gặp bà ngoại.
Bác sĩ Tô chậm rãi kéo nốt xuống miếng khẩu trang, cong khóe miệng cười nói: "Phẫu thuật rất thành công."
Mẹ tôi lập tức buông tay tôi ra, xông đến phía trước, nhìn giống như bà muốn lao đến ôm hôn bác sĩ Tô vậy. May là bà chẳng qua chỉ kéo lấy tay bác sĩ tô, càng không ngừng vỗ vỗ: "Thật sự rất rất cảm ơn cháu."
Trong lúc tôi chìm đắm trong hình ảnh hết sức cảm động trước mặt thì Giang Thần đứng ở một bên lại dùng cùi chỏ chọc chọc tôi, nhỏ giọng nói: "Em nếu không kéo bác gái ra, tay của bác sĩ Tô chắc phải phế đi."
Tôi vừa nhìn, quả nhiên mu bàn tay của bác sĩ Tô phồng lên một mảng lớn. Mẹ tôi gần đây có theo học mấy thầy thuốc Trung y ở Hồ Nam khoản vỗ bao cát, học ra ngô ra khoai hẳn hoi. Có lần mẹ tôi muốn đập tỏi nhưng không tìm thấy dao, thế là bà dùng tay không đập một cái nát bươm số tỏi đang nằm trên thớt.
Tôi vội vàng kéo mẹ ra, nói: "Mẹ nhanh đi xem ba đi!"
Mẹ tôi tránh khỏi tay tôi, quát lớn: "Ba mày còn chưa hết thuốc gây mê đâu, xem gì mà xem, có gì đẹp mắt, tránh ra để mẹ cảm ơn bác sĩ Tô."
Bác sĩ Tô vội vàng lùi lại hai bước, giấu tay sau lưng: "Dì à, dì đừng có khách khí, đây là việc cháu phải làm. Lát nữa cháu còn ca phẫu thuật khác, cháu đi trước nhé!"
Bóng dáng bước đi của bác sĩ Tô thật giống một người đang chạy trối chết.
Mẹ tôi mất mát quay sang Giang Thần: "Giang Thần à, lần này may mà có cháu..."
Giang Thần cũng lập tức giấu tay ra sau lưng, cúi người ở bên cạnh tôi nhỏ giọng nói: "Cứu anh."
Tôi không nhịn được mà run run một chút bả vai, cố gắng đè lại xúc động muốn cắn lưỡi tự vẫn đang mênh mông trong đầu, đẩy đẩy mẹ tôi: "Thôi mẹ mau đi tìm ba đi, Giang Thần lát nữa còn có cuộc hội chẩn."
Vừa lúc hộ sĩ đẩy giường bệnh của ba tôi đi ra, mẹ tôi cũng thuận thế đi theo.
Chỉ còn lại tôi và Giang Thần. Tôi nuốt nước miếng, ngẩng đầu cười nhìn hắn nói: "Lần này cảm ơn anh."
Hắn gật đầu: "Không có gì, anh đi trước."
Tôi thốt ra: "Gì?"
Hắn cười một cái: "Anh có hội chẩn."
Đưa mắt nhìn Giang Thần đi xa, tôi lấy tay xoa xoa tai mình, cười khúc khích.
Khi đó là năm nhất đại học, Giang Thần thi đỗ khoa y của Đại học X. Mà tôi lấy danh nghĩa thí sinh môn nghệ thuật, miễn cưỡng cũng thi đỗ vào khoa nghệ thuật của trường này. Khoa của Giang Thần tổ chức chào tân sinh viên, lấy thân phận nhiều năm yêu đơn phương hắn nhưng chưa toại, tôi chết sống bám lấy hắn đòi đi theo. Nhưng lý do chủ yếu là tôi nghe nói chào tân sinh viên của khoa thì ăn uống cái gì đều do các sư huynh sư tỷ khóa trên chiêu đãi, tôi đối với cách làm này rất là hài lòng. Sau này lúc tôi lên làm sư huynh sư tỷ, mỗi lần đón người mới đến tôi đều lấy cớ đau bụng rồi không đi.
Ngày đó có rất nhiều người cùng tụ tập, bao hết tám bàn ở tiệm cơm đối diện cửa phía bắc của trường. Lúc tôi và Giang Thần đến đã không còn nhiều chỗ. Tôi và hắn bị phân ở hai bàn khác nhau. Cách xa xa nhìn hắn tôi cảm thấy thật tốt, dù cho ăn quá nhiều cũng không bị hắn để ý thấy.
Sau khi cơm no rượu say, các anh chị khóa trên liền dẫn chúng tôi đến sân thể dục để chơi trò chơi. Có một trò chơi không biết lưu hành từ nơi nào đến, nhưng nói chung là rất nổi tiếng và được mọi người hoan nghênh: trò nói thật hay mạo hiểm?
Chai rượu kia quay quay vài vòng rồi dừng lại trước mặt một bạn gái. Chủ trò hỏi bạn ấy chọn nói thật hay mạo hiểm, nếu chọn mạo hiểm thì phải chạy ra tìm một người đi đường, giới thiệu cho người ta đây là lá phổi bên phải của bạn, đây là túi mật, đây là gan bên trái, đây là thận, còn chỗ này có một đường dẫn thẳng gọi là ống tiểu... Thế là bạn gái kia lập tức chọn nói thật.
Một anh khóa trên cười gian như sói, chậm rãi hỏi bạn kia rằng: Em gái, em có bạn trai chưa? Hoặc em thích ai chưa? Người đó là ai thế?
Tôi nghĩ thầm, vấn đề này cũng quá ấm áp, quá cảm động rồi, đáng ra phải hỏi quần lót của bạn kia màu gì chứ? Sau đó bạn gái kia hồng rực cả khuôn mặt, ánh mắt như có như không liếc về phía Giang Thần. Lúc đó, tôi lại lập tức cảm thấy vấn đề này thật sự quá sắc bén...
Mọi người bắt đầu ồn ào bắt Giang Thần phát biểu. Còn Giang Thần, hắn khi ấy vẫn đứng ở sau lưng tôi, bỗng nhiên cúi người ghé vào tai tôi nói nhỏ: Cứu anh.
Tôi nhất thời có chút phát mộng, cảm giác được hơi thở của hắn phất qua cổ tôi có khiến tôi rất ngứa, đầu óc cũng không còn hoạt động bình thường: "Em... Em... Đau bụng..."
Giang Thần đứng ở phía sau tôi thở dài một cái, đỡ lấy bờ vai tôi nói: "Xin lỗi mọi người, bạn gái của em đau bụng, em phải đưa cô ấy đến phòng y tế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #huệ