Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

"Mạt Mạt." Giọng nói của mẹ truyền tới qua điện thoại.
"Mẹ, sao muộn thế này còn gọi điện thoại cho con?"
"Mạt Mạt à, là thế này, mẹ có một người bạn, con của dì ấy đang học đại học ở cùng một thành phố với con."
Mạt Mạt bắt đầu có dự cảm không lành. Không phải mẹ lại bắt cô đi xem mắt đấy chứ?
"Con có nhớ dì Vương từng mua cho con một con búp bê hồi còn nhỏ không?"
"Con không nhớ nữa." Mạt Mạt buột miệng đáp
"Trên mặt có tàn nhang ấy." Mẹ cô còn chưa chịu từ bỏ
"Mẹ muốn nói, trên mặt con búp bê có tàn nhang hay trên mặt dì đấy có tàn nhang?"
"Con bé này! Tóm lại là có một dì như thế. Dì đấy là bạn bè thân thiết từ nhỏ của mẹ, sau này dì ấy ra nước ngoài, bây giờ..."
"Mẹ, Mẹ nói vào chuyện chính đi. Con nhận điện thoại cũng mất phí đấy." Mạt Mạt vội cắt ngang lời mẹ
"À, là thế này. Hai hôm trước, dì ấy có liên lạc với mẹ, bảo là mới mua cho con trai một căn hộ mới, 2 phòng ngủ, 1 phòng khách để cậu ấy ở sau khi tốt nghiệp. Nghe nói con cũng đang học ở thành phố X, dì ấy rất nhiệt tình muốn để con tới đó ở chung."
Mạt Mạt sửng sốt mất 2 giây. Mẹ cô sao lại muốn cô đến sống chung nhà với một người đàn ông xa lạ?
"Mẹ..." Mạt Mạt dừng 1 chút, nói tiếp: "Như thế không tốt lắm đâu."
"Con sợ không an toàn?" Mẹ nói: "Cái này thì con không cần lo lắng. Dì Vương là người rất tốt, con trai do một tay dì ấy dạy dỗ chắc chắn không tồi chút nào đâu."
"Mẹ, không thể nói như thế được. Không phải cứ người tốt là nhất định sẽ dạy dỗ được một người con tốt." Mạt Mạt nói
"Người ta có lòng tốt thôi. Con thân gái một mình bôn ba nơi đất khách xa lạ ít nhất cũng cần có người chăm lo chứ!"
"Mẹ, mẹ để bố nghe điện thoại đi. Con nói chuyện với bố." Mạt Mạt từ bỏ việc nói lý lẽ với mẹ mình
"Mẹ đã nói với bố con rồi. Ông ấy bảo để con tự quyết định." Mẹ nói
"Thế thì con quyết định không cần" Mạt Mạt khẽ thở dài
"Nếu con lo lắng vấn đề an toàn thì ít nhất cũng phải đi gặp con trai dì ấy một lần rồi hãy nhận xét chứ. Con trai nhà người ta cũng là đấng anh tài sáng sủa cần gì phải có ý đồ với con. Hơn nữa, như thế con có thể tiết kiệm được không ít tiền thuê nhà còn gì?"
"Mẹ ơi, đây không phải một hình thức xem mắt mới đấy chứ?" Tính cảnh giác của Mạt Mạt vô cùng cao. Không phải do cô quá đa nghi, mà bởi vì mẹ cô có tố chất bà mối trời sinh. Không biết có bao nhiêu đôi trai gái lầm đường lỡ bước đã có thể đến với nhau thông qua mẹ cô rồi. Liệu có phải bây giờ bà lại muốn vươn ma trảo với đứa con gái của mình không?
"Con nói gì thế? Chẳng qua mẹ chỉ muốn tìm một chỗ ở cho con thôi. Cũng tại chúng ta làm cha mẹ nhưng không được tích sự gì, không mua nổi căn nhà cho con. Chúng ta cũng đau lòng lắm chứ."
"Mẹ, con không có ý đó." Mạt Mạt vội vàng giải thích. Ai cũng có thể đắc tội nhưng tuyệt đối không được đắc tội với vị quý bà đã xem bộ Hãy ngủ yên tình yêu và cả bộ Tân hãy ngủ yên tình yêu tới bốn lần này
"Thôi bỏ đi, con không muốn thì mẹ cũng không miễn cưỡng." Giọng mẹ mang theo chút ai oán
"Được rồi, để con đi gặp anh ta." Mạt Mạt không còn cách nào đành nhận lời mẹ. Dù sao thì gặp xong chỉ cần bịa ra và cái cớ để xoa dịu mẹ cô là được.
"Thật sao? Thế 10 giờ sáng nay gặp nhé! Gặp nhau ở ngôi nhà mới mua của họ. Tiện thể con cũng tới đó xem nhà cửa thế nào." Mẹ nói
Thời gian địa điểm đều chốt xong xuôi rồi? Từ nãy đến giờ quả nhiên là kịch bản được dựng sẵn để biểu diễn. Quý bà này càng ngày càng nhiều chiêu trò đấy!
Mạt Mạt "dạ" một tiếng rồi cúp điện thoại. Hơn mười phút sau bố cô nhắn tin đến, nói rằng nếu cô thật sự không thích thì không cần phải đi, cuối tin nhắn còn đính kèm một địa chỉ. Mạt Mạt lên mạng tra thử thông tin thì thấy đó là một khu nhà ở cao cấp. Xem ra, dì Vương kia cũng là người khá giả. Ca nhà khá giả chắc chẳng thân thiện gì đâu. Ừm, những người không có tiền đều có suy nghĩ như vậy
Hơn 9 giờ sáng hôm sau, Mạt Mạt thức dậy chọn đại một bộ quần áo để mặc. Ra đến cửa, cô lại quay trở vào thay một chiếc váy ngắn để lộ ra đôi chân đầy thương tích của mình. Con trai dì Vương chứ gì? Để đấy tôi sẽ doạ cho anh sợ xanh mắt luôn!
Nhưng...người tính không bằng trời tính
Mạt Mạt vẫn cho rằng con trai dì Vương thì phải mang họ Vương, thế là suốt đường đi cứ không ngừng nguyền rủa anh ta, đặt cho anh ta không biết bao nhiêu biệt danh tệ hại bắt đầu bằng chữ Vương. Thật không ngờ, con trai dì Vương lại... Là... họ.... Cố
Tay vẫn còn nguyên trên chuông cửa, Mạt Mạt ngơ ngẩn nhìn người đàn ông ra mở cửa cho mình
Cố Vị Dịch nhìn thấy Mạt Mạt cũng thoáng sững sờ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh lấy lại được phản ứng, "Cô chính là con gái của dì Tô?"
"À... đúng rồi." Mạt Mạt trả lời theo phản xạ, "Cái đó..."
"Đừng nhấn chuông nữa! Ồn ào quá!" Cố Vị Dịch cau mày
"Ồ." Bây giờ Mạt Mạt mới rời tay khỏi chuông cửa
"Vào nhà đi." Anh nói rồi quay người đi vào nhà
Mạt Mạt cứ thế ngơ ngẩn đứng ngoài cửa, vô thức đảo mắt quan sát cả căn nhà: Phòng ốc còn đang tu sửa, khắp nơi đều là sơn màu, mùn cưa, gạch men, giấy báo, nhưng không gian vô cùng rộng rãi
Cố Vị Dịch quay đầu thấy cô vẫn đứng như trời trồng ngoài cửa. Anh đưa mắt nhìn qua rồi nói: "Đôi chân đó của cô cũng dám khoe khoang cho thiên hạ thấy sao?"
Lúc này, Mạt Mạt chỉ muốn xé luôn cái váy ra để che đầu gối. Cô ngập ngừng hồi lâu: "Cái đó... Mẹ anh nói thế nào với anh?"
"Chỉ nói con gái của bạn bà ấy sau khi thi tốt nghiệp có thể sẽ tới sống ở đây. Thật không ngờ đó là cô."
Thật ra, khi mẹ vừa đề cập tới chuyện này, anh đã không đồng ý. Sau đó, vì không thể chịu đựng nổi sự cằn nhằn của mẹ, anh mới miễn cưỡng gặp mặt một lần. Anh vốn định sẽ nói rõ lập trường của mình với đối phương.
"Ồ, thế anh nghĩ sao?" Mạt Mạt thật không biết nên nói gì nữa. Cô có suy tính như thế nào cũng không đoán được người đàn ông đó chính là Cố Vị Dịch. Chuyện này... đúng là quá trùng hợp!
"Tôi chẳng có ý kiến gì cả. Tùy cô thôi, thích ở thì ở."
"Ừm." Mạt Mạt đáp một tiếng. Bàn tính nhỏ trong đầu cô bắt đầu "lạch cạch" tính toán, cân nhắc. Thứ nhất, tên này không thích phụ nữ; thứ hai, tuy rằng mình cũng ưa nhìn, nhưng trên đời những người xinh đẹp hơn mình muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Phó Phái mặc đòi nữ vào trông còn thoát tục hơn, thế nên mình hoàn toàn không còn chút thực lực nào để biến Cố Vị Dịch "quay trở về quỹ đạo"; thứ ba, nơi này không gian vô cùng tốt, tiền thuê ít nhất phải hơn hai nghìn tệ, nếu dọn vào sống ở đây sẽ tiết kiệm được một khoản không nhỏnhỏ; thứ tư, chưa biết chừng còn có thể lợi dụng Cố Vị Dịch làm lá chắn để thoát khỏi móng vuốt của mẹ, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu mẹ cứ bắt mình đi xem mắt thì đáng sợ biết bao! Thứ năm, mặc dù nhìn qua, Cố Vị Dịch có vẻ là người không dễ sống chung nhưng có thể tin tưởng tuyệt đối anh ta là người tốt...
"Thế thì... từ nay về sau phải làm phiền anh vậy." Mạt Mạt quyết định tận dụng cơ hội này, "Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ dẫn đến đây. Trong thời gian tu sửa cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói nhé!"
"Cô thì giúp được cái gì?" Anh liếc cô 1 cái, "Cô đứng ngoài cửa lâu như vậy đủ chưa? Cần xem qua phòng không? Nếu không thì có thể về được rồi. Một lát nữa thợ sẽ đến đây sửa chữa."
"Vậy tôi về đây." Chủ nhà đã nói thế rồi, cô còn có thể nói được gì? Đúng là loại khó ở chúng
Chờ đợi tốt nghiệp là một quá trình vô cúng áp lực, tựa như một chặng đường dài đằng đẵng không có lối ra. Khi ở giai đoạn đó, con người ta không tránh khỏi những giây phút thất vọng chán chường, đôi khi còn cảm thấy tương lai mà mịt. Nhất là khi ta nghe được tin một người bạn nào đó tìm được việc làm, người bạn nào đó thi đổ lên cao học, người bạn nào đó ra nước ngoài, hay thông tin trường nào đó lại có sinh viên nhảy lầu tự vẫn... Hơn nữa những người bạn đã học chung với nhau suốt 4 năm trời nay sắp phải chia xa như câu hát năm nao: Bốn phương trời mỗi đứa một nơi. Có lẽ năm mười năm sau, mỗi người đều đã có một địa vị khác nhau trong xã hội, một ngày nào đó, tình cờ gặp lại, có khi còn chẳng thể nhận ra nhau, cứ thế lướt qua giữa chợ đời phồn tạp. Hay 1 ngày nào đó sắp xếp lại album ảnh tốt nghiệp, ta phải cố gắng lục tìm trong ký ức mãi mới có thể nhớ ra tên một người bạn học. Cũng có khi, có một vài người, cả cuộc đời này ta không thể gặp lại.
Vô vàn những suy nghĩ trăn trở không ngừng luẩn quẩn trong tâm trí những sinh viên sắp ra trường. Nhưng không ai muốn nói ra những tâm sự ấy. Họ cố gắng cười nói thật vui vẻ để không hoài phí tháng ngày bên nhau ngắn ngủi còn sót lại. Nguyện mong sao những ký ức cuối cùng có thể lưu giữ chính là khuôn mặt với nụ cười vui vẻ của tất cả chúng ta. Mạt Mạt cũng giống như tất cả mọi người. Lúc chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp 3, cô không biết nên ₫iền nguyện vọng nào vào chuyên ngành nào, hay nói cách khác cô cũng không biết chuyên ngành mình đã chọn là thế nào. Cô chỉ biết nghe thầy cô nói rằng, nghề kế toán dễ xin việc nhất thế nên cô liền ngốc nghếch chọn luôn chuyên ngành kế toán. Sau khi lên đại học, nguyên cả tháng trời chỉ toàn học toán khiến cho MạtMạt cảm thấy vô cùng phiền muộn. Mỗi lúc lên lớp cô không sao tập trung được. Về sau cô quen biết một đàn chị khóa trên học Marketing. Lần đó, sau khi theo đàn chị đi nghe giảng 1 tiết cô liền trở nên say mê chuyên ngành này.
Kể từ đấy, ngày nào cô cũng chạy tới lớp nghe giảng, thậm chí còn giúp đàn chị làm bài tập và lần, lần nào cũng được điểm cao. Ngược lại đối với chuyên ngành kế toán của mình, Mạt Mạt lúc nào cũng chỉ ở mức bình thường. Suốt 4 năm đại học, chưa năm nào cô lấy được học bổng, chỉ có mỗi tấm bằng Kế toán cũng chẳng dễ gì xin được việc. Cũng may công ty quảng cáo của đàn chị kia đang có nhu cầu tuyển dụng, hỏi cô có muốn thử sức không. Vì thế, Mạt Mạt nhanh chóng nộp hồ sơ vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro