Lời hẹn của mối tình đầu
Tên truyện : Gửi người từng thương.
Tác giả : La Di (hilavies)
Thể loại : Oneshot
Series : Mảnh vỡ của thủy tinh
1. Gửi người từng thương.
2. Màu của nỗi đau.
Lưu ý :
- Là chương một của series "Mảnh vỡ của thủy tinh".
- Lấy cảm hứng và viết nên từ lời bài hát "Có hẹn với thanh xuân" - MONSTAR.
- Nhân vật, không gian và thời gian không có thật, hay ít nhất là nó tồn tại trong trí tưởng tượng của mình.
- Đừng đọc trong tâm thế cứng nhắc và áp dụng mọi hiện tượng khoa học, vật lý đời thực trong suốt quá trình theo dõi. Đối với mình, văn chương là cả một bầu trời tự do để mà có thể vẽ lên những nét bút của chính bản thân mình. Có những tình tiết mà có thể bạn nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra, nhưng thực tế nó sẽ xảy ra ở đây. Vậy nên hãy bỏ qua hết mọi muộn phiền để đến với thế giới kì diệu nơi những chuyện không thể cũng có thể nhé!
- Những điều tiêu cực, mang một mảng màu u tối có thể sẽ giống vài phân đoạn trong cuộc đời của các cậu, nhưng cũng đừng để những điều trong đây ăn sâu trong suy nghĩ. Ở đây sẽ có vài lời cảnh tình, vài lời khuyên, vài con đường, việc của các cậu không phải lựa chọn một điều gì đó để tin tưởng. Điều cần tin tưởng nhất là chính bản thân các cậu, hãy lựa chọn con đường mà các cậu đang và sẽ đi một cách thận trọng để rồi sau này khi nhìn lại cũng không phải hối hận nhé, không áp đặt đời thực vào trong truyện và ngược lại, đừng áp dụng truyện lên trên đời thực.
- Đừng ngại chia sẻ cảm xúc của bản thân, vì mình rất thích và trân trọng từng ý kiến của mọi người, đừng quên thả một vài nét bút của các cậu vô nhé, mình có thể sẽ nghiền ngẫm chúng cả ngày đấy.
- Có thể liên lạc với mình qua Wattpad, Instagram, Facebook, hoặc bất cứ chỗ nào, mình sẽ phản hồi sớm nhất trong khả năng của mình.
- Những nét chữ của mình mang hướng tự do, mơ mộng, và nó chưa bao giờ là hoàn thiện cả, nhưng mình luôn bó gối một góc trong phòng ôm ấp những ước mơ nhỏ nhoi về văn chương như thế, và sẽ thật hạnh phúc nếu như chặng đường nảy mầm của mình luôn có dấu chân của các cậu bước cạnh.
Lời mở đầu : Cũng chẳng nhớ rõ khoảng thời gian mình chắp bút cho câu chuyện này là vào thời gian nào, nếu không nhầm thì nó cách đây cũng khá lâu rồi nên những câu chứ cứ thế mà vẫn sót lại chút cảm xúc cũng như suy nghĩ non dại của mình trong này (tuy rằng bây giờ vẫn vậy). Lời bài hát "Có hẹn với thanh xuân" mang cho mình rất nhiều cảm xúc, và cốt truyện ban đầu mình xây dựng thực chất mang hướng khác hoàn toàn, nhưng cũng hiểu vì lý do gì mình đã thay đổi nó hết. Mình đã đăng rồi lại gỡ, cứ public rồi lại cho em nó vào mục private. Nhưng cuối cùng cũng đã ở đây, mình không biết trong tương lai mình có lại gỡ nó xuống và beta nó lại nữa không nhưng hi vọng ít ỏi gì nó cũng mang được một ít cảm xúc gì đó cho các cậu. Và cuối cùng, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ!
Recommended & Inspiration Song : Có hẹn với thanh xuân - MONSTAR
"Phải thật hạnh phúc nhé, người anh thương!"
♡︎
Người gửi: Lưu Thanh Hưng
Người nhận: Lữ Ái Ni
Gửi đến mối tình đầu của tôi.
Xin chào, Ái Ni.
À thì.. Anh và em xa nhau đã hai năm rồi. Không biết em có còn nhớ cuốn sách có tựa đề là "Ngọt ngào" mà đôi ta đã từng chắp bút trong khoảng thời gian bên nhau không? Chắc là em đã quên rồi nhỉ vì có lẽ nó đã trở thành một phần của quá khứ mà em đã muốn quên đi, chỉ là anh vừa vô tình thấy nó trong tủ đồ cũ của anh, cũng thật buồn vì nó là một trong những món đồ đã "cũ". Những gì chúng ta từng viết giờ đây như hoá thành những vết hằn của thời gian, em chắc hẳn sẽ thấy nực cười lắm khi nhìn thấy dáng vẻ lưỡng lự của anh khi không biết nên mở ra hay đóng lại.
Nhưng cuối cùng anh đã mở nó ra. Vẫn là câu mở đầu quen thuộc mà anh đã viết: "Em như một đoá hoa xinh đẹp giữa một đám cỏ dại, như một ánh mặt trời toả sáng giữa ngàn đám mây. Nụ cười của em năm ấy khiến tim tôi không thể ngừng rung động. Có lẽ, em là thanh xuân của tôi."
Còn em nhớ em đã viết gì không, anh bây giờ đọc lại vẫn cảm thấy em năm ấy sao mà đáng yêu thế nào, em đã ghi rằng: "Anh đẹp hơn hoa, anh toả sáng hơn cả một ngôi sao. Đối với tôi, anh là một bông hoa đang bảo tồn trong trái tim tôi. Anh không phải thanh xuân của tôi, anh là cả thế giới của tôi."
Anh biết, việc anh nhắc lại những điều này có thể khiến em bối rối, thậm chí là đau lòng. Nhưng khi những ký ức ấy trỗi dậy, anh chẳng thể ngăn được lòng mình, những ký ức mà anh đã từng cố chôn vùi sâu trong tiềm thức nay cứ như một cuốn băng tua chậm lại.
Từng hình ảnh, từng lời nói cứ từng chút một, chút một tái hiện lại.
Anh cũng nhận ra, đã hai năm rồi, anh chưa gọi em là "ngọt ngào" nhỉ? Em biết tại sao anh lại đặt cái tên đó cho em không? Ừ, vì em ngọt ngào, "ngọt ngào" của anh. Nhớ những lần em lấy cái chất giọng đáng yêu của mình làm nũng, dù có giận em thế nào thì anh cũng không thể phủ nhận rằng em rất dễ thương. Những lúc em từ đằng sau vòng tay qua ôm anh thật chặt, hay những lần em áp môi mình lên hôn anh, và cả khi bàn tay nhỏ đan qua bàn tay lớn rồi nói rằng chúng ta sẽ bên nhau như thế này mãi mãi. Anh sẽ đều gọi em là "ngọt ngào" của anh. Đó là lúc mà anh tin rằng mình đã có tất cả.
Còn hiện tại, anh đã chẳng còn cơ hội mà cất lên gọi cái tên vừa quen lại vừa lạ đó. Cái tên dường như đã bị bỏ quên trong lòng anh, một cái tên thuộc về một người đã không còn ở cạnh anh nữa.
Anh giờ đang ở một nơi rất xa nhưng tâm trí của lại bận lòng nhiều điều về em.
Xa em rồi, anh vẫn lo lắng không biết em có ổn không. Trời dạo này trở lạnh, hãy mặc áo ấm cẩn thận, đeo găng tay vào nếu em cảm thấy lạnh.. Ừm, cứ làm hết những gì trông thật ấm ấy. Không còn anh nhắc nhở nữa, nên hãy tự chăm sóc mình thật tốt. Ngủ đủ giấc và ăn uống đầy đủ, đừng tự hành hạ bản thân bằng những đêm mất ngủ hay cà phê quá liều. Anh không còn ở đó để dỗ dành em những khi em mệt mỏi nữa. Nhưng anh vẫn muốn em hạnh phúc, muốn em khỏe mạnh, dù là ở nơi nào mà anh không thể với tới. Như em của những ngày chúng ta còn bên nhau.
Những kỷ niệm ấy giờ chỉ còn là hư ảo, chẳng biết trôi dạt về đâu giữa cuộc đời rộng lớn.
Sau này nếu như có bất cứ người nào đến bên cạnh em, hãy nhớ chọn một người thật tốt, người luôn ngồi xuống bên cạnh em, lắng nghe những tâm sự của em sau những tất bật của ngày dài.
Người sẽ nhẹ nhàng ôm chầm lấy em, lặng lẽ và âm thầm cùng em xoá hết những lo âu, phiền toái.
Người có một bờ vai đủ lớn, để em có thể dựa vào, toàn tâm toàn ý đặt em trong lòng mình, không dao động bởi một ai khác.
Người sẽ luôn nói câu "xin lỗi" trong mỗi cuộc cãi vã, không hơn thua khi ở cạnh em. Em đúng cũng được, em sai cũng được, nhưng không bao giờ lớn tiếng với em.
Người sẽ ôm chặt em, dù có như thế nào thì trái tim vẫn luôn hướng về phía em.
Người sẽ không hèn hạ mà bỏ rơi em một mình, trong sự cô độc, trống trải.
Có lẽ anh chỉ là một nốt nhạc lạc điệu trong bản tình ca của cuộc đời em, và người khác rồi sẽ bước vào và thay thế. Chọn một người tốt hơn anh, em nhé!
Em biết đó, anh không muốn nhìn người mình thương phải rơi nước mắt đâu.
Anh biết em đã hận anh rất nhiều, vì sau ngần ấy yêu thương mà ta trao cho nhau, sau cùng lại là anh nhẫn tâm nói lời kết thúc tất cả.
Anh chỉ là một chàng 'nghệ sĩ' hâm dở mới học đàn guitar ỏ tầng trệt, đàn cho em những nốt nhạc, gẩy từng dây lạ nhịp lạc phách, chẳng ra làm sao, tự vẽ nên những giấc mơ nhưng không có đủ khả năng biến chúng thành hiện thực. Một người chẳng có tương lai, công việc ổn định còn chưa nắm được trong tay. Ở bên cạnh anh, em có lẽ sẽ chẳng có được hạnh phúc lâu dài.
Tháng năm trôi đi, cuộc sống cuốn anh vào những guồng quay mới, nhưng em vẫn là một phần trong anh. Những khoảnh khắc đó, những hình ảnh của em, vẫn cứ in sâu trong tâm trí, không thể xóa nhòa. Điều anh đơn giản muốn chỉ là được ở cạnh em, được cùng em thực hiện những ước mơ của chúng ta. Nhưng mà anh lại chẳng thể nào níu kéo đoạn tình này được nữa, xin lỗi em!
Em à, chúng ta đều là mối tình đầu của nhau, em biết không? Dù cuộc sống đưa anh đến nơi đâu, dù anh có bước tiếp với ai khác, hình bóng em sẽ luôn ở đó, trong tim anh, như một vết sẹo đẹp mà thời gian không thể xoá mờ. Có lẽ anh chỉ là một nốt trầm trong bản tình ca của em, nhưng em sẽ mãi là giai điệu không thể nào phai trong trái tim anh.
Nhưng dù có thế nào, anh vẫn muốn cảm ơn em, vì em đã từng ở đây, đã từng yêu anh, đã từng là tất cả đối với anh. Những tháng năm ấy, dù ngắn ngủi, nhưng là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Anh đã đi đến một nơi rất xa, nhưng lúc chia tay, anh đã quên chào em mất rồi.
Anh từng đọc ở đâu đó một câu: "Chưa tạm biệt nhau một cách đàng hoàng, nhất định sẽ gặp lại nhau."
Anh thật sự cũng không tin điều ấy lắm, nhưng nếu có cơ hội, anh vẫn sẽ hi vọng rằng một ngày nào đó, giữa dòng đời tấp nập, hai ta sẽ gặp lại nhau, lúc đó anh sẽ gửi đến em một lời chào!
Vậy.. hẹn gặp lại em nhé!
Từ người yêu cũ của em
Lưu Thanh Hưng.
...
Mối tình đầu đúng là rất đẹp. Nhưng tệ là nó rất dễ đến và dễ đi, chỉ để lại sự chia ly và những hồi ức ngọt ngào đến đau lòng.
Mối tình đầu là cái đẹp của thuỷ tinh, mong manh và dễ vỡ.
Dại khờ và thờ ơ.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro