Chương I: Đi du học thôi
Chương I. Đi học nước ngoài nào!!!
Khi ác quỷ bao trùm bóng tối lên tâm hồn đau khổ
Làm vết thương lòng chảy máu đỏ
Thiên thần sẽ xuất hiện chữa trị nó
Cho vết thương kia lành, khép lại.
(heotruyentranh)
Từng ngọn gió tinh nghịch vui đùa trên những lọn tóc đỏ nâu xoăn tự
nhiên của nó, nàn da trắng hồng và thăn hình nhỏ nhắn, dễ thương của nó nổi bật
trên nền trời đỏ rực của hoàng hôn. Nó được trời phú cho sắc đẹp không ai sánh
bằng. Đôi mắt màu hổ phách, đôi môi mỏng quyến rũ, mái tóc dài ngang lưng ốn
mượt bồng bềnh trên thân hình cân đối dong dỏng cao của nó cùng với nàn da
trắng hồng tự nhiên khiến nó giống như 1 nàng công chúa trong truyện cổ ngày
xưa. Nhưng bộ quần áo da màu đen mà nó đang mặc cùng các phụ kiện như khuyên
tai, vòng cổ hình đầu lâu bằng bạc, đoạn xích ngắn được gắn ở hông quần nó làm
cho trang phục và cả nó toát lên sự quyến rũ nhưng cũng rất cá tính. Con người
đã đẹp như vậy rồi còn quang cảnh thì... dưới chân nó hiện giờ là rất nhiều người
đang nằm la liệt kêu đau, những vết thương vẫn còn đang chảy máu.
- Chị Wendy!!!_ Một thằng con trai chừng 19, 20 tuổi chạy
tới chỗ nó.
- Chuyện j?_ Nó lạnh lùng quay lại nói.
- Thằng Gà Rô với thằng Tùng Sẹo bọn em mới bắt được ở
đường X, bây giờ đang đưa tụi nó tới đây ạ!_ Thằng con trai trả lời.
- Tốt lắm! Động đến " Ác quỷ Wendy" thì không xong đâu!_
Nó cười nhếch môi, ánh mắt tóe lên tia lửa_ Cứ cách cũ mà sử lí! Làm cho nhanh vào rồi về nhà không lại có chuyện. Chị về trước đây! Mày nhớ cẩn thận đấy Long.
- Dạ! Em đi ngay đay! Chị về cẩn thận!_ Nói xong tên Long chạy đi ngay không để chậm trễ giây phút nào.
Nó trên đường đi về nhà có ghé qua 1 cánh đồng cỏ xanh mướt! ở giữa đồng cỏ có một cái cây to, tán lá rộng,bao trùm 1 khoảng lớn trên không. Nó tiến đến chỗ cái cây, tay đặt lên thân xù sì đã nhiều năm tuổi của cây.
- Anh đã đi lâu quá rồi! Tại sao lại bỏ em lại một mình như vậy chứ? Anh biết em cô đơn như thế nào không? Tại sao? Tại sao chứ?_ nó lấy tay đưa lên mặt, cố giấu giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên làn da mịn màng của nó.
Nó đang khóc. Một đứa chỉ biết đánh đấm, 1 con người sắt đá và chỉ khóc 2 lần trong đời là lần nó được mẹ sinh ra và một lần vì một người đặc biệt với nó mà giờ lại có thể dễ dàng khóc như vậy ư? Nước mắt nó càng ngày càng nhiều,Nó ngồi dựa mình vào gốc cây một lúc, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng sắt đá rồi mới đứng dậy và đi về nhà.
Tại biệt thự nhà họ Lâm.
- CÁI GÌ?????_ Nó đứng phắt dậy hét lên_ Mẹ cho con đi
Nhật ư?!? Trời ui!!! Con yêu mẹ quá cơ!!!_ Nó vừa nó vừa ôm hôn mẹ mình thắm
thiết.
- Rồi! Rồi! Dù mẹ có nói không cho thì con vẫn cương
quyết đi còn gì! Có ai ngăn nổi con đâu! Nhỉ?_ Mẹ nó nói nửa đùa nửa thật tạo
lên không gian ấm cúng.
- Hi hi! Mẹ đúng là hiểu con!_ Nó gãi đầu.
- Con quả cảm ơn bố đi! Không có bố con lần này là con
bay qua Mỹ học đấy! Nhanh lên_ Mẹ nó nói nhỏ.
- Dạ! Bốooooooo!!! Chụt!!!_ Nó chạy đên bên bố và... hun 1
cái rõ kêu vào má bố nó.
- Rồi! mau lên phòng chuẩn bị đồ đi! Sáng mai 9h30 bay,tầm 1h30 thì đến nơi! Con học Trường King Sun, cấp 2, ban 1, lớp King._ Bố nó đặt tờ báo bị nó làm rách do vụ "va chạm" mới xảy ra xuống bàn.
- Dạ vâng! Tuân lệnh pama! "Rầm"_ Nó hí hửng chạy lên phòng với 1 tâm trạng vui k thể kể hết bỏ lại sau lưng cánh cửa được nó tặng cho lần sửa thứ n trc khi đi học.
- Anh Kim! Đem cửa đi sửa tiếp đi_ Mẹ nó ôn tồn nói nhưng giọng rất đanh thép.
- Vâng, thưa bà chủ_ Ông quản gia Kim đem cánh của ra ngoài để sửa.
Còn về phần nó thì nó đag ở trên phòng và làm gì thì bạn cũng biết rồi
đó. Nó lấy gần như cả cái phòng đi! Nếu anh Kim( Gọi quản gia như này cho nhanh
nhé) không ngăn nó lấy bình cá vàng nó nuôi từ lúc mấy con cá còn bé thì chắc
giờ này chúng đang được cho vào ngăn nào đó trong hành lí của nó. Nó đang rất
hào hứng. Tối nay là tối tuyệt vời của nó, tâm trạng của nó giờ đang lên mây
khác hẳn thực trạng của nó lúc xế chiều: u uất và đau khổ.
Sáng hôm sau tại sân bay. Toàn bộ ánh nhìn đổ về phía gia đình nó. Tất
nhiên ròi, do cả dàn vệ sĩ đi sau đông như kiến cỏ cùng với những gương mặt
sáng giá nhất đất nước này thì làm sao có thể không thu hút ánh nhìn của mọi
người được.
- Con vào phòng chờ đây! Bố mẹ về công ty đi không kẻo muộn giờ họp!_ Nó nói với gương mặt vui tươi, rạng rỡ.
- Ừ! Con đi cẩn thận! Đến nơi thì nhớ gọi bố mẹ nhé!_ Bố nó nói.
- Con nhớ rồi! Bố mẹ đi mau đi! Con chào bố mẹ!_ Nó ôm bố mẹ 1 phát rồi đi làm thủ tục rồi vào phòng chờ ngồi.
-
Em vẫn lo cho nó quá!_ Mẹ nó nói.
- Không sao đâu! Bên đó có Ngũ Quỷ chăm sóc cho nó cơ mà! Em lo cái gì chứ!_ Bố nó khoác tay qua vai mẹ nó.
- Ừ! Đúng rồi! Thôi mình đi nhanh đi!_ Mẹ nó tươi tỉnh hẳn lên.
- Ừ.
Giờ gia đình nó lại trở về với công việc điều hành công ty như mọi ngày.
Còn nó thì đag tung tăng trên bầu trời đầy mây với tâm trạng cực kì phấn khởi.
1h40 tại Nhật Bản.
Let it go, let it go
Can't hold you back anymore
Let it go, let it go
Turn my back and slam the door
The snow blows white on the mountain tonight
Not a footprint to be seen
A kingdom of isolation and it looks like I'm the queen
The wind is howling like the swirling storm inside
Couldn't keep it in
Heaven knows I try
Don't let them in, don't let them see
Be the good girl you always had to be
Conceal, don't feel, don't let them know
Well now they know
Let it go, let it go
Can't hold you back anymore
Let it go, let it go,
Turn my back and slam the door
And here I stand
And here I'll stay
Let it go, let it go
The cold never bothered me anyway.
Nó vừa đặt chân vào
phòng ngủ thì điện thoại reo lên.
-
Alo! Bố ạ! Con vừa về đến nhà đang định gọi cho bố mẹ
nè! Con ổn lắm nha! Bố không phải lo đâu!_ Nó nghe điện thoại của bố mình gọi
tới_ Á! Không! Không cần đâu bố ạ! Con tự lo được! Bố đừng để tụi Ngũ Quỷ sứ đó
biết! Không lại loạn lên đó! Vâng! Con nhớ rồi! Con sẽ chăm sóc kĩ sức khỏe của
mình! Bố yên tâm đi ạ! Vâng! Con chào bố!
" ọt...ọt... ọt... ọt... ọt... ọt... ọt... ọt...."
Nó vừa nói chuyện xong với bố thì cái bụng nó biểu tình! Thế là nó phóng
ngay ra siêu thị đồ ăn nhanh để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình sau 1
chuyến đi dài.
Sau khi dánh chén gần hết cửa hàng của người ta thì nó nó và ra về với
cái bụng căng tròn. Nhìn nó bây giờ chả khác gì con cún con no sữa. Nó đang tận
hưởng cảm giác sung sướng đó thì từ đâu 1 đám thanh niên kéo đến phía nó.
- Không ngờ hôm nay lại vớ được 1 em nước ngoài xinh như
mộng thế này! Thật là của hiếm đó! Em gái đi chơi với tụi anh không?_ Một tên
tóc đỏ tiến lên phía trước và ngỏ lời mời nó, ánh mắt như chó sói đói.
- Chơi á? Cũng được! Đi! Đang có hứng!_ Nó vẫn giữ cái bộ
mặt vui vẻ đó đáp.
- Ha...ha...ha...ha...!!!
Thế thì ta đi luôn chứ nhỉ?_ Tên tóc đỏ nói.
- Ok_ Mặt nó không thay đổi gì cả.
Một lúc sau...
- Ê! Tên tóc đỏ kia! Mi bảo đi chơi cơ mà! Sao lại vô ngõ
cụt này làm cái giề?_ Mặt nó bắt đầu cáu vì... không được đi chơi theo đúng
nghĩa.( Thiệt pó tay).
- Thì chỗ chơi đây thôi! E là đồ chơi còn tụi anh là
người chơi! Không phải vui quá hay sao?_ Tên tóc đỏ nói, bộ mặt sói đói hiện
rõ.
- Được thôi!_ Nó nói, mặt đanh lại_ Xem trừng hôm nay nhà
xác phải nhận mấy cái xác thối rồi! mùi quá đi!_ Nó lấy tay che mũi, mặt nhăn
nhó nói nhưng vẫn không quên khởi động ác khớp xương của mình tạo lên những
tiếng "rắc"_ Bắt đầu thôi nào!
-
Mày dám nói bọn tao thế hả! Được! hôm nay bọn tao sẽ
cho mày nếm mùi đau khổ! Tụi bây! Lên!_ Khuôn mặt của tên tóc đỏ bấy giờ chả
khác gì màu tóc của hắn cả! Trông như đít con khỉ đít đỏ!
" Bốp... Chát... Bịch... Bộp... Áaaaaaaaa
...." Tiếng đánh nhau cùng tiếng hét thất thanh của...... con trai làm thu hút nhiều
ánh nhìn, tạo thành 1 cụm người lớn giữa đường( Lúc tụi nó đánh nhau vì con ngõ
nhỏ quá nên ra ngoài đường đánh cho hăng). Giữa đống con trai đang bị đánh xuất
hiện 1 cô gái với gương mặt như... Quỷ Nữ. Ánh mắt hổ phách toét lửa, khuôn mặt
trắng nay được điểm thêm một chút màu đỏ, quần bò nhẵn nay thành chiếc quần mèo
cào, chiếc áo phông màu trắng hình đầu lâu giờ chuyển màu sang lấm tấm đỏ. Mặc
dù như vậy là đủ cho người xem phát khiếm nhưng nụ cười kia còn làm người ta
nghĩ mình đang lạc vào xứ quỷ. Nó đang giơ nắm đấm lên trực đánh tên tóc đỏ thì
từ xa có tiếng người nghe quen quen làm nó dừng tay lại, khuôn mặt trở về trạng
thái ban đầu, không còn kinh khủng như lúc đánh nhau nữa. Nó ngoái đầu lại và
nhìn về phía phát ra âm thanh.
- Ai dám đánh nhau trong địa phận của Len( Đọc là leng
ha) này hả?... Ơ..._ Người tên Len tiến về phía nó cùng bao nhiêu đàn em đi phía
sau và ngỡ ngàng.
- LENNNN/ CHỊ
WENDYYYYY!!!!!!!_ Cả hai người cùng đồng thanh hét lên.
- Trời ơi! Bây giờ em đã thành đại ca to như thế này rồi
cơ à? Kinh nhỉ! Chị đi có bao lâu đâu mà e trưởng thành lên nhiều quá!_ nó ném
tên tóc đỏ qua bên đường rồi chạy về phía Len.
- Chị! Em nhớ chị lắm!_ Len giơ tay trực ôm Wendy.
- NÀYYYYY! Muốn chết hay sao mà ôm chị hả?_ Nó lên giọng_ Không nhớ là cách xa tối thiểu là 1m
à?
- Hi hi! Mà lần này chị sang đây làm gì?_ Len lấy tay gãigãi đầu.
- À! Thông báo cho tin vui kinh khủng nè! CHỊ ĐƯỢC MẸ CHO
SANG ĐÂY HỌC RỒI!!!!_ Nó gào lên trong sung sướng.
- Trời vui vậy! Thế là chị được ở đây dài dài rồi! À! Để
em dẫn chị đi chơi quanh đây nhá! Bây giờ nó cũng thay đổi nhiều lắm_ Len nói.
-
OK! Đi thôi!_ Nó hớn hở khoác vai Len đi, bỏ đằng sau
lưng là bãi chiến trường đầy màu đỏ.
Trên đường đi, nó với Len nói chuyện với nhau rất nhiều. Quên kể, Len là 1 trong những người em
trung thành nhất và được Wendy quý nhất khi nó sáng Nhật chơi vào năm 14 tuổi.
Tên nè thì cứ gọi là hoàng tử trong truyên tranh luôn. Nước da hơi ngăm
ngăm,mái tóc xù ánh đỏ, trên tai có đeo 1 chiếc khuyên hình đầu lâu bằng bạc
giống cái mà Wendy đang đeo. Chiều cao là 1m85, thân hình to cao, tính cách
lạnh lung, ít khi cười vậy mà khi gặp Wendy thì cười toe toét. Con gái nhìn
thấy cảnh này thì cứ gọi là nhập viện vì thiếu máu. Nó đi cùng Len đến hết ngày
thì Len trở nó về nhà.
- Ê! K vào nhà đã à?_ Nó gọi Len khi Len cầm lấy mũ bảo
hiểm nó mới đưa cho.
- K ạ! Khi khác e vô! Giờ em đi có chút việc đã! Gặp chị
sau!_ Len rồ ga xe máy phóng đi.
- Oaaaaaa!!!! Ngáp chảy cả nước mắt nước mũi rồi!!! Ngủ
thôi Wendy!!! Ư... ư... ư... ư... ư !!!!_ Nó vươn vai rồi vào thẳng phòng ngủ đánh một
giấc tới tận sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro