Chương 2: New friend
Sáng hôm sau tại trường King Sun, sự xuất hiện của Wendy làm cả trường loạn cả lên. Sự cá tính trong chiếc áo da đen nó mặc cùng chiếc quần da bó vào chân nó làm lộ ra từng đường cong quyến rũ trên cơ thể, mái tóc đỏ nâu được cột gọn gàng đang bay trong gió là. Mấy tên con trai thì máu mũi chảy thành chậu nhìn nó từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, con gái thì cũng chả khá khẩm lên mấy, ghen tị với sắc đẹp trời phú của nó, ngưỡng mộ nó khi bước vào cấp 2, ban 1, lớp King nơi tập trung những người có IQ cao ngất ngưởng. Nó bước vào lớp cũng gây ngỡ ngàng không kém gì. Cô bước vào giới thiệu:
- Đây là viên mới của lớp mình!!!
- Chào mọi người! Mình tên là Lâm Nguyệt Thanh Thanh!_Nó tự giới thiệu về mình_ mọi người có thể gọi mình là Wendy!!!
Nó nở nụ cười giết người khiến cả lớp chết ngất không kể trai gái.
- Ummm.... Em muốn ngồi đâu Thanh Thanh!_ Cô nhìn một lượt lớp rồi hỏi nó.
- Chỗ này này!!!
- Không! Chỗ này!
- Vào chỗ này đi!
Tụi con trai nhao nhóa mời nó vào chỗ cạnh mình.
- Ummm... Em vào chỗ kia nhé! Bàn thứ ba từ dưới lên!
- Vâng ạ!!!
Nó tiến tới chỗ ngồi mới ngồi để lại sau lưng bao ánh mắt tiếc nuối. Bên cạnh còn có một bạn gái đang ngồi. Tóc màu đen, mắt nâu, da trắng hồng nhìn trông rất dễ thương. Nó ngồi xuống, quay sang phía cô bạn tóc đen kia nói:
- Chào bạn! Mình tên là Thanh Thanh! Bạn có thể gọi mình Wendy!
Nó nở nụ cười tỏa nắng với cô bạn kia, cô bạn tóc đen quay lại nói:
- Chào! Mình là Tachina Meru! Lớp trưởng lớp King! Đây là Pank Won Min, cũng là bạn mới như cậu! Hai cậu chào hỏi nhau đi!
- Hi!!! Mình là Pank Won Min! Mình ở Hàn qua đây học! Rất vui được gặp bạn!!!
- Hi! Rất vui được gặp bạn!_ Nó cười.
- Ê! Giới thiệu thiết tui gòi nè!_ Bỗng có tiếng con trai vang lên_ Mình là Kenvy! Rất vui được gặp cậu Wendy!_ Kenvy đưa tay ra bắt tay với Wendy.
- Rất vui được gặp cậu!_ Wendy bắt tay lại_ À! Mình thấy có chỗ ngồi trống đằng kia! Ai nghỉ vậy???_ Wendy thắng mắc.
- À! Cái đó rồi cậu sẽ tư biết thôi! He he!_ Kenvy cười gian.
- Vào học rồi đấy! Nghiêm chỉnh lại đi!_ Meru lên tiếng.
- Vâng thưa lớp trưởng gương mẫu!!!_ Kenvy đua tay lên trán ra dáng nghe lệnh làm cả bọn cười.
- Hôm nay ta học văn học hiện đại!!! Cả lớp mở sách trang 120._ Cô giáo bắt đầu bài giảng.
Đúng là trường chuẩn có khác, từng lời cô giảng nghe rất hay, Wendy tiếp thu rất nhanh và mau chóng nhận được sự yêu quý của cô và sự ngưỡng mộ của các bạn trong lớp.
Rengggg.... eng..... engggg..... Tiếng chuông ra chơi vang lên.
- Wendy cậu là con gái chủ tịch Lâm à?
- Gia đình cậu chắc giàu lắm nhỉ?
- ......
Nhiều nhiều câu hỏi khác ập đến. Bỗng nhiên có một câu nói làm Wendy để ý đến.
- Chắc cũng chỉ là loại tầm thường nhờ chức của bố mẹ để vào đây học thôi nhỉ?
- Xin hỏi ai mới nói câu đó vậy_ Tường chữ trong câu nói của Wendy đều mang sát khí ngất trời.
- Xin chào tiểu thư! Tôi là Hoàng Cẩm Chướng! Người nhà họ Hoàng! Công ti đứng thứ 3 thế giới! Xếp hạng thứ 2 toàn trường này! Đã có vài giải thưởng sắc đẹp và trí tuệ cấp tỉnh rồi!_ Cẩm Chướng nhếch mép cười.
- Hóa ra là họ Hoàng! Đứng thứ 3 thôi à! Vậy vẫn chưa đủ đâu! Phải cố hơn nữa mới được!_ Đi đến gần Cẩm chướng nhìn một lượt rồi nói với giọng sắc lạnh kèm theo nụ cười nửa miệng _ Bố mẹ cững biết đặt tên cho cô đó chứ! Trông cô thật....CHƯỚNG MẮT! Hì! Bai!
Nó nói xong quay đi tham quan ngôi trường mới để lại Cẩm Chướng trong lớp với khuôn mặt đen sì cùng những con mặt hứng thú, soi mói vào Cẩm Chướng. " Mày sẽ phải hối hận với những câu nói đó của mình đấy! Lâm Nguyệt Thanh Thanh" Cẩm Chướng nhanh chóng rời khỏi lớp, vừa đi vừa nghĩ.
- Alo! Tùng Sẹo đấy à! Mày đag ở đâu đấy! Qua bên này đi! Tao có việc cho m rồi đấy! Ok! 10h sáng mai tao gặp mày ở chỗ cũ! Được! Quyết định vậy đi! Bai!
Cẩm Chướng tắt điện thoại. Trên gương mặt kia đang hiện lên nụ cười gian sảo.
Lại nói về Wendy, sau khi nói cho Cẩm Chướng vài lời "khen" thì nó đag hí hửng tham quan trường mới. Nơi làm nó hứng thú nhất chính là khu vườn nhỏ của trường. Các loài hoa, cỏ và đặc biệt là cây hoa anh đào to lớn đang đứng vững giữa vườn tạo lên khung cảnh cực kì thơ mộng. Nó thích thú đi vọng quanh vườn rồi đứng lại giữa vườn ngắm ngía cây hoa anh đào đang ra hoa. Bỗng từ phía sau phất lên tiếng con trai:
- Ai chà chà! Chúng ta có duyên phết đấy nhỉ cô bạn nước ngoài_ Tên tóc đỏ hôm qua bị nó đánh cho tơi bời tiến gần về phía nó.
- Vẫn chưa chết à?_ Nó quay lại sau khi nghe thấy tiếng nói và liền phản ứng ngay_ Tao tửng m hôm qua đã đi gặp mặt tổ tiên rồi chứ? À mà quên! Hôm qua tao hình như hơn nhẹ tay thì phải! Hôm nay gặp mày coi như là sử lý nốt đóng rác chưa kịp vứt hôm qua vậy! Nhề?_ Nó vừa nói vừa khởi động chân tay chuẩn bị đánh, từng khớp trên người nó phát lên tiếng "rắc... rắc...".
- Ngon nhể! Mày dám nói với bổn lão gia như vậy à!? Tụi bây đâu? Cho con nhỏ kia biết thế nào là lễ độ! Lên!_ Tên tóc đỏ nói.
Một toán con tai hơn hai chục đứa xông lên tiến về phía nó, mặt đằng đằng sát khí. Nó cười nhếch mép một cái rồi cũng xông lên, mặt sắc lạnh không kém.
- Đại caaaaa!!!!_ Một tên chừng 20 tuổi chạy đến bên người được gọi là đại ca.
- Chuyện gì?_ Tên đại ca quay lại nhìn tên kia bằng ánh mắt vạn mũi dao.
- Tụi... tụi thằng Cáo Đỏ sắp đi lên thiên rồi ạ!!!_ Tên thuộc hạ thở không ra hơi.
- Chúng nó giờ ở đâu?_ Tên đại ca vừa đi vừa nói, toát ra sát khí dày đặc.
- Ở vườn trường ạ_ Tên thuộc hạ chạy theo nói.
- Dám đánh tụi đàm em của Devil này thì gan cũng to thật đấy!_ Devil nở nụ cười ác quỷ.
Cảnh tượng lúc này ở vườn trường thơ mộng của trường King Sun không khác gì bãi chiến trường ác liệt. Máu me vương vãi, tiếng kêu la do đau đớn ở những vùng nguy hiểm cùng với tiếng cười mam rợn làm cho người đi qua phải nhanh chân chạy vì nếu đi chậm có lẽ sẽ sock do cảnh tượng trong vườn hoặc không thì cũng ngất vì tiếng cười được phát ra.
- Hừ! Hôm nay bà mày mới đến trường nên xử lý tạm tụi bây như vậy thôi! Lần sau bà còn gặp tụi mày hỗn như thế thì nên chuẩn bị di chúc trước đi, không có vụ nương tay nữa đâu! Hãy nhớ kĩ cái tên "Ác quỷ Wendy"!!!!_ Nó thả tên tóc đỏ bị đánh cho không nhận ra hình dạng khuôn mặt nữa xuống đất.
Vâng! Phần thắng đã hoàn toàn thuộc về nó. Ngoài và vết xước nho nhỏ do tụi con trai chơi xấu lấy móng tay cào lên nó thì cả người nó có thể nói là "lành lặn 100%". Nó cười khoái chí rồi bỏ đi nhưng lại bị chặn bởi thân hình to cao( chắc 1m85, 1m90 cũng chả đùa). Đó là Devil_ Người được gọi là "Ác quỷ bóng đêm", lạnh lùng, tàn ác nhưng độ đẹp trai thì cứ phải gọi là trên cả hoàng tử trong truyện tranh, hắn là người khiến nhiều đứa con gái phải nhập viện nhất(Do mất máu khi nhìn vào mặt hắn)
- Muốn đi đâu vậy? Đánh tụi đàn em của ta be bét như thế này xong rồi định bỏ chạy à?_ Devil chắn trước mặt nó.
- Ồ! Chạy sao? Không thấy máu bẩn dính đầy người đây sao?_ Wendy vừa nói vừa giờ cánh tay lên như vật chứng vững chắc cho mình_ Tránh ra!
- Giọng cũng cao ra phết! Nhưng động đến người của Devil này thì khó sống lắm đấy!_ Devil nói giọng đều đều toát đầy sát khí.
- Khó sống à? Vẫn chưa phải chết! Vẫn ổn được!_Wendy thản nhiên như không có chuyện gì sảy ra.
- Khí phách tốt đấy!_ Khóe miệng khẽ nhếch lên
- Mau bỏ tay xuống đi! Không bà đây khùng lên đấy!
- Không bỏ xuống thì "bà đây" định làm gì?
- Làm gì à? Hừ... Phập...
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...._ Devil kêu lên.
Hàm răng của "bà đây" đang ghim chặt vào cánh tay của Devil làm chảy cả máu ra (kinh khủng ._.") sau khi thấy Devil rụt nhanh tay lại trước khi nó bị gãy dưới hàm răng ác quỷ thì Wendy nhanh chóng chạy biến đi. Devil đứng đó nhìn theo, mặt tối sầm lại, sát khí nghi ngút.
- "Ác quỷ Wendy" à? Cô tưởng thoát khỏi tay Devil này dễ dàng như thế sao? Quá sai lầm rồi đấy? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Tiếng cười này đã một năm rồi chưa được cất lên. Tiếng cười khoái trí như tìm được báu vật hay kẻ thù không đội trời chung. Trong lúc đó, nó vẫn đang nhởn nhơ nhảy nhót tham quan ngôi trường mới, tâm hồn bay bổng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro