Chap 5: Tìm kiếm dấu vết
Trên chuyến xe buýt trở về, Ju-min và Soo Jun ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn cảnh vật lướt qua. Cuộc tìm kiếm đã không diễn ra như mong đợi, và cả hai đều cảm thấy chút hụt hẫng. Soo Jun nhận thấy Ju-min im lặng một cách khác thường, ánh mắt cô dường như vẫn đọng lại chút hy vọng mong manh.
“Cậu vẫn nghĩ đó là Younghoon thật sự, đúng không?” Soo Jun hỏi, như hiểu rõ cảm giác của bạn mình.
Ju-min khẽ gật đầu, “Mình không biết, nhưng có điều gì đó trong mình cứ mách bảo rằng đó chính là cậu ấy. Chỉ là… tại sao cậu ấy lại nói dối?”
“Có lẽ cậu ấy có lý do riêng chăng,” Soo Jun đáp, “Hoặc có thể cậu ấy không muốn nhắc lại quá khứ?”
Khi cả hai đang trò chuyện, chiếc xe buýt dừng lại ở một trạm gần khu nhà Ju-min. Vừa xuống xe, họ bắt gặp một nhóm trẻ em đang tụ tập trên vỉa hè, khuôn mặt bối rối. Trên đường đi về nhà, một bé gái trong nhóm khóc nức nở, ôm chặt một chú mèo con nhỏ nhắn.
“Sao thế nhỉ?” Ju-min tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi một trong những đứa trẻ.
“Mèo của bạn ấy bị thương ở chân,” cậu bé đứng cạnh giải thích. “Nó bị ngã từ trên cây xuống.”
Ju-min cúi xuống, nhìn kỹ chú mèo đang co rúm vì đau. Cô thấy rõ một vết thương nhỏ ở chân trước của nó, nhưng không nặng đến mức không thể cứu chữa. Cảm thông với tình cảnh của lũ trẻ, cô nói: “Có lẽ chúng ta nên đưa nó đến phòng khám thú y gần đây. Các em có biết chỗ nào không?”
Bọn trẻ gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn đầy lo lắng vì không biết cách đưa mèo đi. Soo Jun quay sang Ju-min và nói: “Chúng ta có thể đưa nó đến phòng khám gần đây. Cũng không xa lắm đâu!”
Cả hai không chần chừ, cùng với đám trẻ bế chú mèo nhỏ đến phòng khám thú y. Tại đó, bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng và băng bó vết thương, đồng thời đảm bảo với bọn trẻ rằng chú mèo sẽ sớm hồi phục.
Ju-min và Soo Jun nhẹ nhõm khi thấy lũ trẻ vui mừng, nét mặt đầy cảm kích. Khi ra khỏi phòng khám, Soo Jun nói nhỏ với Ju-min: “Thấy không, dù mọi chuyện hôm nay không như ý, nhưng ít nhất chúng ta cũng đã giúp được ai đó.”
Ju-min mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Cậu nói đúng. Mỗi việc chúng ta làm đều có ý nghĩa riêng của nó.”
Cả hai tiếp tục hành trình trở về nhà, lòng tràn đầy cảm xúc. Dù chuyến tìm kiếm Younghoon vẫn còn mờ mịt, nhưng sự việc này nhắc nhở họ rằng đôi khi, việc giúp đỡ người khác cũng có thể đem lại niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống.
Sau khi trở về từ chuyến đi và giúp đỡ lũ trẻ với chú mèo con, Ju-min và Soo Jun quyết định dành buổi tối tại nhà Ju-min để cùng nhau phân tích lại manh mối về Younghoon.
---
Về đến nhà, Ju-min pha hai tách trà nóng, rồi cả hai ngồi bệt xuống thảm trong phòng khách, trải các ghi chép và hình ảnh đã tìm được về Younghoon trên bàn.
“Thật kỳ lạ, phải không?” Soo Jun nói, ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ tò mò. “Nếu đó thực sự là Younghoon thì tại sao cậu ấy lại nói dối?”
Ju-min nhấp một ngụm trà, cảm giác ấm áp lan tỏa, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều điều trăn trở. “Mình cũng không hiểu nổi. Có thể cậu ấy có lý do gì đó mà chúng ta chưa biết, hoặc có lẽ cậu ấy muốn quên đi quá khứ?”
“Nhưng nếu đó là sự thật, thì thật sự có chút đau lòng đấy,” Soo Jun đáp, ánh mắt ánh lên sự cảm thông. “Cậu thực sự đã rất mong gặp lại Younghoon, đúng không?”
Ju-min gật đầu, một cảm giác luyến tiếc tràn ngập trong lòng. Cô không thể giải thích vì sao mình lại khao khát tìm Younghoon đến vậy. Có lẽ là vì hình ảnh mơ hồ trong ký ức, hay cảm giác gần gũi mà cô cảm nhận được khi nghĩ đến cậu bé ngày xưa.
“Dù sao thì mình vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm,” Ju-min nói, giọng đầy quyết tâm. “Mình cảm thấy rằng còn điều gì đó quan trọng mà mình cần phải nhớ lại.”
Soo Jun mỉm cười, nắm lấy tay Ju-min như để khích lệ. “Vậy thì chúng ta sẽ không dừng lại ở đây. Có thể bắt đầu từ việc tìm thêm thông tin về Younghoon qua những người bạn chung hồi tiểu học, hoặc hỏi các thầy cô cũ xem có ai nhớ ra gì không.”
Cả hai trao đổi về kế hoạch tìm kiếm mới và dự định sẽ quay lại trường cũ của Ju-min vào cuối tuần sau. Họ đồng ý sẽ không để vụ việc này trôi qua dễ dàng, và nếu thật sự có điều gì bí ẩn đằng sau ký ức của Ju-min, thì họ sẽ làm sáng tỏ nó bằng mọi giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro