Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Giai Điệu Đầu Ngày


Mỗi buổi sáng, Han Ju-min đều bắt đầu ngày mới bằng việc để cho ánh nắng mặt trời len lỏi qua những tấm rèm trắng trong suốt. Âm thanh từ chiếc đồng hồ báo thức ngân nga, hòa quyện với tiếng chim hót ngoài cửa sổ, đã trở thành bản nhạc quen thuộc mà cô yêu thích. Ju-min duỗi người, lười biếng bước ra khỏi giường, mái tóc dài vẫn còn rối bời, phản chiếu sự hồn nhiên của tuổi mới lớn.

Cô mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng cùng với chân váy xám, và nhanh chóng nhét những cuốn sách vào balo. Cảm giác hồi hộp trong lòng, một ngày học mới lại bắt đầu. Hệ thống trường học của cô rất nghiêm túc, nhưng mỗi ngày đều đem đến cho cô những trải nghiệm mới mẻ và những người bạn thân thiết.

Han Ju-min tung tăng bước trên hành lang trường học, tay khẽ lắc lư theo nhịp bài hát vui tươi phát ra từ tai nghe. Mỗi ngày đến lớp với cô là một ngày thú vị, một chuỗi những sự kiện nhỏ nhặt mà cô tận hưởng hết mình. Ở tuổi mười bảy, Ju-min là một cô gái tràn đầy năng lượng và luôn tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị. Ju-min vội vàng tìm chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ trong lớp học. Mặc dù lớp học đông đúc, nhưng trong thế giới riêng của mình, cô vẫn cảm thấy thoải mái. Các bạn xung quanh đang trò chuyện rôm rả, tiếng cười đùa vang vọng. Cô mỉm cười khi nhìn thấy nhóm bạn thân của mình, những người đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm.

Giáo viên bước vào lớp, và không khí trở nên trang nghiêm. Ju-min chăm chú lắng nghe từng bài giảng, nhưng tâm trí cô không chỉ dừng lại ở những bài học trên lớp. Bài học đầu giờ luôn là khoảng thời gian khó chịu nhất – ít nhất là với những người yêu thích hoạt động như Ju-min. Cô ngồi bên cửa sổ, mắt dõi theo đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh thẳm. Cô giáo đang giảng về công thức vật lý phức tạp, còn Ju-min chỉ muốn bật nhạc và đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Đầu óc cô luôn mải mê với những suy nghĩ về âm nhạc, một đam mê đã ăn sâu vào tâm hồn cô. Ju-min thích lắng nghe những bản nhạc cũ, không chỉ để thư giãn mà còn để thả hồn vào những câu chuyện mà giai điệu mang lại. Từng giai điệu quen thuộc của bài hát “Promise” khiến tâm trí cô lạc vào những mộng tưởng xa xôi, tưởng tượng về những điều phiêu lưu thú vị hơn là việc nhẩm đi nhẩm lại các công thức.

Đột nhiên, một tiếng gọi kéo cô trở về thực tại. “Han Ju-min! Em có thể giải thích công thức vừa rồi không?”.

Ju-min giật mình, vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng khi cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cô lúng túng một chút rồi cố gắng mỉm cười tươi tỉnh, quay sang bạn bên cạnh nháy mắt, như thể việc bị gọi bất ngờ là điều hết sức bình thường.

“Dạ, cô, công thức đó... là... là... một thứ rất quan trọng trong việc tính toán...” Cô ngập ngừng, và cả lớp bật cười khúc khích khi cô giáo lắc đầu mỉm cười, thừa hiểu cô học trò vui tươi này chẳng chú ý chút nào. Sau giờ học, Ju-min tán dóc với các bạn cùng lớp về đủ thứ chuyện từ thần tượng K-pop đến những cuốn tiểu thuyết ngôn tình sến súa cô mới đọc được.

Giờ giải lao, Ju-min cùng hai cô bạn thân, Ji-won và Soo-jun, tranh thủ chạy xuống căng tin. Cô háo hức kể về kế hoạch cuối tuần đi dã ngoại mà ba người đã lên từ lâu. “Soo-jun, cậu nhớ mang theo loa nhé! Bọn mình phải có nhạc mới vui chứ! Tớ đăng kí hát 5 bài luôn nhá.” Ju-min nhắc nhở, đôi mắt sáng lấp lánh. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện hài hước, những giấc mơ và cả những nỗi lo lắng về tương lai. Ju-min cảm nhận sự gắn kết sâu sắc với những người bạn của mình, nhưng bên trong cô luôn có một khoảng trống mà cô không thể lý giải.

Khi tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ học kết thúc, Ju-min không vội về nhà như những học sinh khác. Thay vào đó, cô đã đăng ký tham gia lớp nhảy tại một trung tâm nghệ thuật gần đó. Đối với Ju-min, nhảy múa không chỉ là một sở thích, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Đó là nơi mà cô có thể thể hiện bản thân, nơi cô được tự do bay bổng cùng với âm nhạc.

Đến nơi, Ju-min nhanh chóng thay đồ và tham gia cùng nhóm bạn trong lớp nhảy. Âm nhạc vang lên, và từng bước nhảy dường như đưa cô vào một thế giới khác, nơi mọi lo toan đều tan biến. Cô di chuyển theo nhịp điệu, để cho cảm xúc tràn ngập trong từng động tác. Đôi chân cô lướt nhẹ trên sàn, và những giai điệu quen thuộc như thấm vào từng thớ cơ, khiến trái tim cô rạo rực.

Sau buổi tập, khi ánh đèn đường bắt đầu lấp lánh, Ju-min quyết định ghé qua quán cà phê nhỏ gần đó—nơi mà cô thường lui tới mỗi khi cần một không gian tĩnh lặng để thư giãn và suy ngẫm. Quán cà phê này mang một vẻ đẹp mộc mạc với những chiếc bàn gỗ cũ và những chiếc ghế bọc da mềm mại. Mùi cà phê phảng phất trong không gian, hòa quyện với âm thanh của những bản nhạc nhẹ nhàng.

Ju-min bước vào, và ngay lập tức, âm thanh vui vẻ của tiếng nói cười từ những khách hàng khác làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, nơi ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng, tạo nên bầu không khí dễ chịu. Cô gọi một cốc trà sữa, đồ uống yêu thích của mình, và ngồi xuống, cho phép tâm trí mình lang thang.

Khi trà sữa được bưng ra, Ju-min đưa ống hút lên miệng, cảm nhận vị ngọt thanh mát len lỏi qua từng ngụm. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa nhẹ nhàng bắt đầu rơi. Những kỷ niệm từ buổi tập nhảy vẫn còn vương vấn trong lòng cô, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy nhớ nhung điều gì đó—như thể có một hình bóng nào đó đang lẩn khuất trong trí nhớ, một ai đó mà cô không thể nhớ rõ.

Bất chợt, một bản nhạc quen thuộc vang lên từ chiếc loa trong quán. Âm thanh nhẹ nhàng của giai điệu khiến trái tim cô dậy sóng. Đó là một bài hát mà cô đã từng nghe khi còn nhỏ, một ký ức ngọt ngào tràn về. Khi cô nhắm mắt lại, hình ảnh của một cậu bé với nụ cười tỏa sáng xuất hiện, nhưng mọi thứ vẫn rất mờ ảo. Ju-min không thể nhớ tên, không thể nhớ rõ về cậu ta, nhưng sự quen thuộc của hình bóng đó làm cô cảm thấy như mình đang chạm đến một bí mật sâu thẳm nào đó trong lòng.

Ju-min lôi cuốn một cuốn sổ nhỏ ra từ balo, nơi mà cô thường ghi lại những suy nghĩ và cảm hứng của mình. Cô bắt đầu viết, đầu bút chạy theo những dòng chữ, diễn đạt cảm xúc và ý tưởng của mình. Đôi khi, những trang giấy trắng trở thành nơi chốn cho những giấc mơ và ước mơ, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Thời gian trôi qua, Ju-min đã chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Những dòng chữ liên tục lấp đầy trang giấy, nhưng bất chợt, cô lại cảm thấy một cơn sóng hồi hộp dâng lên. Có một điều gì đó đang chờ đợi cô ở phía trước, nhưng không thể diễn tả bằng lời.

Khi ánh đèn trong quán bắt đầu mờ dần, Ju-min quyết định rằng đã đến lúc về nhà. Cô đặt chiếc sổ xuống, đứng dậy và bước ra khỏi quán cà phê. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của những giọt mưa. Ju-min cảm thấy như mình đang bước vào một chương mới của cuộc đời, nơi những giai điệu và ký ức sẽ dẫn dắt cô đến những điều chưa biết.

Cô hít một hơi thật sâu, để cho sự kỳ vọng và sự hứng khởi dâng trào trong lòng. Cuộc sống của cô đang trong thời điểm chuyển mình, và cô không thể chờ đợi để khám phá những điều kỳ diệu đang chờ đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro