Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ahihi *Cười khả ái*

E hèm... xin chào mọi người, là Reii, bà mẹ nhẫn tâm đây.

Phần 2 của Gửi Cho Anh đã sắp kết thúc, và dĩ nhiên là, kết thúc sẽ vô cùng viên mãn luôn nhé. Thật ra thì ban đầu còn tính là sẽ viết dài ra về cuộc sống hôn nhân của bé Gin và bé Bảo Anh, nhưng sau Reii quyết định cái đó sẽ có một phần truyện riêng. :3

À vào vấn đề chính.

Sắp tới thì sau Bảo Anh vs Gin, Reii sẽ cho ra một truyện mới về Ryoma, dự đoán ngược ngạo các kiểu cũng hơi nhiều với trình viết còn chưa hay nên hy vọng mọi người vẫn ủng hộ mị nhé. Mị still young, Mị wanna play!!!

Thật ra thì chương 1 truyện mới cũng viết xong rồi ahihi, chỉ chờ ngày lên sóng thôi a~~~

Bonus trích đoạn chương 1 cho mọi người ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiếng chuông cửa vang lên, khiến cô thoáng giật mình, đôi tay đang cầm cuốn sách khẽ run lên nhè nhẹ. Bình thường cô được dặn rằng trừ những người quen biết trước khi đến sẽ báo trước cho cô, còn không thì ai bấm chuông cũng nên hạn chế đi xuống mở cửa. Bởi vì có khi họ thấy cô như vậy lại nổi máu tham lên mà vào nhà trộm cắp hết, và như Chiaki đã nói, là có một số người đang muốn bắt cô đi....

Có nên xuống hay không?

Tiếng chuông lại vang lên thêm lần nữa, vô cùng dứt khoát, giống như đang ra lệnh cho cô phải xuống mở cửa ngay lập tức.

Cô bèn rời khỏi chỗ ngồi, với tay lấy cây gậy của mình rồi ra khỏi phòng với dáng vẻ khá chậm chạp.

Xuống hết cầu thang, cô mò mẫm mở cửa chính, bước từng bước thật chậm ra sân vườn.

Đi thêm vài bước, đến khi chiếc gậy của cô chạm nhẹ vào cổng rào, cô mới dừng lại và lên tiếng với chất giọng vô cùng bình tĩnh: "Ai đó?"

Người đối diện không hề lên tiếng, vẫn đứng thản nhiên cho tay vào túi quần, gương mặt anh tuấn khi trông thấy cô trong thoáng chốc lại hiện lên vài nét u buồn.

Cơn gió cuối đông lạnh lùng thổi qua, buốt giá cả cơ thể lẫn con tim.

"Là ai vậy? Có thể nói rõ danh tính không?" Cô không thấy ai trả lời, bèn sốt ruột hỏi lại.

Anh vẫn im lặng không nói gì, chỉ thở dài một hơi, ánh mắt chất chứa đa phần sự đau lòng, vặn xoắn chung vào đó là vài phần hạnh phúc nhỏ nhoi.

Đã được trông thấy cô ngay trước mắt, nhìn thấy cô vẫn an toàn và khỏe mạnh là anh yên tâm rồi.

"Tôi biết có người đứng ở đó mà, là ai vậy...?" Cô chau mày ra vẻ lo sợ, giọng nói đã có phần run rẩy "Không phải người xấu đấy chứ...?"

Không! Người xấu thì sẽ không bao giờ ấn chuông cửa!

Nhưng mà... lỡ như...

Nghĩ đoạn, cô dùng hết can đảm để vươn tay ra. Cửa rào nhà cô chỉ cao đến chấn thủy của cô, nên cô có thể dễ dàng thăm dò người trước mặt. Ngay lập tức, những ngón tay nhỏ nhắn của cô chạm trúng vào cái caravat của anh. Cô mân mê một lúc, rồi lại từ từ sờ qua vai, chuyển lên cổ. May quá, mặc vest thì chắc là người đàng hoàng. "Là đàn ông? Anh là ai? Sao ấn chuông rồi lại không lên tiếng gì cả?"

Bấy giờ, nghe cô nói vậy, anh mới ôn tồn nắm nhẹ tay lấy tay cô và đặt lên cửa rào. Giọng nói thâm trầm vang lên: "Giao hàng thôi."

"Giao hàng? Tôi nhớ tôi không có đặt hàng trong tuần này..." Đôi mắt của cô khẽ chớp nhẹ, giọng nói có phần ngạc nhiên. Nhân viên giao hàng mà lại mặc vest hay sao? Trên tay còn đeo khoảng hai cái nhẫn. Có phải hơi sai không?

"Có đặt." Anh vẫn dịu dàng trả lời "Vào ngày hôm qua."

"Có sao?? Sao tôi không nhớ??" Cô đã kinh ngạc lại càng kinh ngạc hơn khi nghe anh nói.

"Em đã nói muốn có một con chó Alaska khổng lồ màu nâu đỏ." Anh thuật lại nguyên lời lẽ của cô "Hàng đã có rồi."

Nói rồi, anh xoa đầu cậu nhóc to xác nãy giờ ngồi im re lè lưỡi phè phỡn kia một cái, khiến nó không nhịn được mà sủa một tiếng làm cô giật cả mình.

Cô mò mẫm mở cổng rào, từ từ ngồi xuống và vươn tay ra thật chậm rãi. Khi tay cô chạm đến bộ lông của nó, khóe môi của cô ngay lập tức nở một nụ cười rất tươi.

Nụ cười ấy khiến cho tim anh cảm thấy vô cùng dễ chịu và ấm áp trong một phút thoáng qua. 

Và khi nụ cười ấy bị dập tắt, anh lại thấy rất hụt hẫng, giống như vừa đánh mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng. Giá mà giữa những năm tháng thanh xuân dại khờ, anh sớm trân trọng cô một chút, sớm yêu cô hơn một chút, thì chắc là anh đã có thể nhìn thấy cô cười nhiều hơn.

Hiện tại bây giờ, anh chỉ muốn nhìn thấy cô cười nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

"Nhưng tôi chưa chuẩn bị tiền..." Cô hơi quay đầu về phía anh, lo lắng.

"Là tôi cho em." Anh trả lời ngay "Cứ nhận đi."

"Nhưng mà... tôi chưa biết anh là ai, làm sao có thể nhận?" Tại sao cô cứ thích lo lắng là thế nào chứ?

"Là người em quen biết." Anh vẫn điềm nhiên "Sau này chúng ta vẫn còn gặp lại."

"Nhưng mà..."

"Bây giờ tôi phải đi rồi." Anh ngắt lời cô ngay lập tức, ngồi xuống dúi vào tay cô sợi dây đang được móc vào vòng cổ của cậu nhóc Alaska to xác kia "Giữ sức khỏe."

Nói xong câu cuối, anh ngay lập tức đứng thẳng dậy, đôi tay chỉnh trang lại vạt áo vest của mình và xoay người, bước đi với dáng vẻ vô cùng khí phách, hướng chiếc xe hơi gần đó.

Ngồi vào chỗ tài xế, thắt dây an toàn xong, anh đợi cô khóa cổng rào, dắt chú chó vào trong nhà, đóng cửa lại một cách an toàn rồi mới chịu nhấn ga rời đi.

Ryoma, mày đã tự hứa rằng sẽ không đến gần cô ấy nữa rồi kia mà...? Tại sao lại không làm được?

Suốt 4 năm qua mày đã làm được, vậy mà chỉ thấy cô ấy lướt ngang qua trong một giây mà đã không kiềm chế được hay sao?

Sumire, là tôi có lỗi với em. Liệu em có còn là cô gái năm đó, vẹn nguyên tình cảm dành cho tôi không?

Suốt 4 năm, Ryoma vẫn chưa từng ngừng yêu cô, nhưng vì chuyện đã gây ra với cô khiến cho anh dằn vặt tâm trí mình đến mức ám ảnh, nên anh quyết định sẽ không gặp lại cô nữa. Bốn năm không ngắn cũng chẳng dài, anh lao đầu vào công việc, vào những cuộc giao dịch chết chóc, đặt cược cả tính mạng. Nhưng trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nhất định phải sống để có thể thấy được cô ấy, nhất định phải bảo vệ cô ấy tuyệt đối... 

Và anh vẫn sống. 

Những phi vụ làm ăn lớn của gia tộc Fujitaka thành công, cũng một phần là gián tiếp nhờ vào cô gái ấy.

Là cô gái năm đó vì anh mà tốn không biết bao nhiêu nước mắt, vì anh mà không tiếc cả tính mạng, vì anh mà ăn không ngon miệng ngủ không yên giấc, chỉ vì muốn thấy anh an toàn có mặt ở lớp học. Là cô gái chỉ bị anh dọa dẫm một chút đã sợ xanh mặt, nhưng đứng trước họng súng thì vô cùng ngang ngạnh và dũng cảm.

Anh yêu một cô gái như thế.

Anh yêu một Takahashi Sumire như thế... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro