gửi bạn bè tôi, những người tôi yêu thương nhất !!!!
Đặt bút viết lên đôi dòng tâm sự dành cho tất cả mọi người xung quanh tôi, bạn bè, những người tôi thương yêu nhất. Hy vọng mấy dòng tâm sự ngắn ngủi này đã, đang và sẽ lưu lại trong sâu thẳm trái tim mỗi người một cảm nhận, một giây phút nào đó dù là thoáng qua chúng ta ngẫm lại và thấy lòng mình thảnh thơi.
Đó là một câu chuyện về tình bạn sư tha thứ bao dung :
“Hai người bạn đi trên con đường vắng vẻ,đến một đoạn họ có môt cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được bản thân giơ tay tát vào mặt bạn mình,người kia đau nhưng không nói một lời,anh viết lên cát : "Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đã tát tôi "
Họ tiếp tục đi,đến một con sông họ dừng lại và tắm ở đây,anh bạn kia chẳng may bị chuột rút và sắp chết đuối,may mà được người bạn cứu,khi hết hoảng sợ,anh viết lên đá:"Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi:"Tại sao khi tôi đánh anh,anh viêt lên cát,còn bây giờ anh lại viết lên đá?"
Mỉm cười một cách hiền từ, anh đáp lại:"Khi một người bạn làm chúng ta đau,chúng ta hãy viết điều đó lên cát,gió sẽ thổi chúng đi cùng sự tha thứ...Còn khi bạn bè giúp đỡ, chúng ta nên khắc sâu nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim,nơi không có ngọn gió nào có thể xóa nhòa được...."
Thế đấy bạn của tôi ah. Tình bạn là một thứ tình cảm cao quý, nó thật dễ dàng tìm thấy và cũng thật dễ mất đi nếu chúng ta không biết cách gìn giữ. Nó được ví như : “một ly cà phê ngon, vừa phong phú,vừa ấm áp, vừa đậm đà, một ngọn hải đăng dẫn đường cho những con thuyền vượt qua được đêm tối mờ mịt, cũng như bông hoa, như cây non.” Và hoa chỉ nở rộ, cây non chỉ lớn lên khi có bàn tay vun xới. Tình bạn cũng chỉ đẹp và bền vững khi mỗi người bạn biết vun xới, chăm chút cho nó, biết tha thứ cho nhau.
Nếu một ngày bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc
Hãy gọi tôi
Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười
Nhưng tôi sẽ chia sẻ những nỗi buồn và khóc cùng với bạn
Nếu một ngày bạn không muốn nghe một ai nói nữa
Hãy gọi tôi
Tôi sẽ ở bên bạn
Chỉ im lặng mà không nói gì.
Nếu một ngày bạn gọi tôi
Mà không nghe thấy tiếng trả lời
Thì hãy đến bên tôi
Vì khi đó tôi đang cần đến bạn"!
Mình nghĩ rằng khi đọc bài thơ trên chúng ta đều hiểu để duy trì một tình bạn được lâu dài và bền vững thì chúng ta không chỉ biết nhận những gì tốt đẹp mà bạn bè trao tặng. Bạn bè cũng như ta, có những khi vui, có những lúc buồn và lúc đó họ rất cần ta ở bên... " Muốn có một người bạn tốt trước hết hãy là một người bạn tốt"
Xã hội càng phát triển, con người hình như càng bận rộn hơn với công việc làm. Và công việc làm càng nhiều thì sức ép và áp lực của đời sống hàng ngày càng tăng đã khiến nhiều người đẩy bạn bè sang một bên.
Đặc biệt con người trưởng thành luôn đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân và sự nghiệp, việc duy trì tình bạn cũ và làm quen bạn bè mới càng trở nên khó khăn. "Vòng tròn bằng hữu bị thu hẹp lại và nhiều người còn chẳng buồn dành thời gian để gặp bạn bè để uống nước"
Nhưng công việc thì có thể mất, gia đình và mối quan hệ cộng sự có thể tan vỡ, khi đó, bạn bè sẽ trở nên cần thiết hơn bao giờ hết.
Có nhiều người đã từng nói :
“Mình cũng thấy bạn bè cũng là một phần trong cuộc sống mỗi người. Mình thật sự muốn tìm một người bạn, chỉ cần được chia sẻ thôi, mình cũng cảm thấy vui rồi. Nhưng sao bạn bè mình lại không ai như vậy nhỉ? Mình thật buồn và không biết phải làm sao. Tuy mình luôn đối tốt với họ, luôn nghĩ giùm họ trong mọi việc, làm mọi việc để gìn giữ tình bạn, nhưng cho dù mình cố gắng cách nào họ vẫn ghét mình, tại sao vậy nhỉ? Những lúc mình buồn thì bạn bè không thấy một ai. Mình thật sự không thể hiểu.”
“Tình bạn là gì nhỉ... Chán ơi là chán!!! Bạn bè gì mà... Tốt nhất là bạn đừng bao giờ tâm sự chuyện tình cảm của bạn với bạn bè. Người mà mình tâm sự chuyện tình cảm lại đi quen với người mình thích. Cả 2 người đều là bạn, giờ tính sao đây... Làm sao để đối mặt với 2 người đó đây... Khó xử wá!!!”
“Ta luôn muốn sống hết mình vì bạn bè,và giờ đổi lại ta được gì... Giờ ta chi cô đơn 1 mình, điều này thật nực cười khi ta-một người giàu tình cảm.Ta đã cho rất nhiều mà thật sự chẳng nhận được bao nhiêu.Ta buồn vì con người có ai mà hoàn hảo, và kể cả ta,chắc ta quá khó tính chăng? Chưa chấp nhận được mọi việc chăng?.. Ta cũng quá tham lam chăng? Đã lấy đi biết bao niềm vui nỗi buồn của người khác để giờ đây nó đã quá lớn trong ta, mà ta không thể sang bớt được với ai, kể cả niềm vui quá lớn hay nổi buồn nho nhỏ của ta thôi. Ôi từ "bạn thân" thật sa xỉ với ta.”
Vân vân và vân vân …
Tôi nhớ rằng ngày đầu tiên bước chân vào ngưỡng cửa đại học, bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường của sinh viên. Mẹ tôi đã bảo rằng : “Anh em ruột thịt trong nhà còn có khi bất bình cãi cọ với nhau thậm chí là đánh chửi nhau .v.v. huống chi là bạn bè sống với nhau, cũng có lúc xích mích không vừa lòng nhau. Nhưng đã sống với nhau rồi thì phải biết quan tâm chia sẻ, tha thứ cho nhau, cùng nhau mà sống ”
Vậy đó bạn ah. Cuộc sống đừng nhìn cái trước mắt mà quên đi cái sau này, có thể bây giờ bạn chưa nhận được gì nhưng ít nhất bạn cũng không hổ thẹn với lòng mình. Cuộc sống sẽ tốt đẹp như vốn quý của nó mà.
Dear my friend
Bạn có biết tôi thường trách bạn sao không hay quan tâm đến tôi bởi vì tôi rất quý trọng sự quan tâm của bạn. Tôi sợ đến một ngày nào đó, tôi không còn cần nó nữa và sẽ trở nên vô cảm trước những gì tốt đẹp nhất bạn dành cho tôi.
Bạn có biết rằng tôi rất quan tâm đến bạn vì tôi nghĩ rằng bạn cần sự quan tâm đó. Nhưng có lẽ điều đó đôi khi đã làm bạn cảm thấy khó chịu. Tôi chỉ sợ đến một ngày nào đó, tôi sẽ lãnh đạm trước những nỗi buồn của bạn vì nghĩ rằng banjsex không cần người để lắng nghe.
Bạn có biết rằng tôi cảm thấy rất buồn khi những tình cảm tốt đẹp của tôi, tất cả là dành cho bạn vì tôi nghĩ rằng bạn biết trân trọng nó. Nhưng một sự thật phũ phàng là có lúc tôi đã ngồi trong bóng tối để suy nghĩ lại rằng : Bạn có thật sự cần nó không? Tình cảm là một cái gì đó cho đi mà không hề đòi trả công, nhưng nó sẽ chết khát khi người ta không biết tưới mát cho nó.
Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 8, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5' (5 phút)
- Nhanh lên đấy nhé?
3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5'..10'...15'... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
- Mình xem một chương trình tivi
- Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim,
chỉ là lời nói cho qua thôi.
.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi,
tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.
Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời,
tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy,
bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.
"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???
đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,
nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
" lần thứ 2.... "
" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
"Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, MÌNH XIN LỖI.
Cậu chuyện hết sức cảm động ...về một tình bạn ...Có bao giờ các bạn luôn tự hỏi người khác
vì sao lại ko quan tâm đến mình chưa ??? mặc dù ....Phải chăng là họ có lý do nhưng ko tiện nói .
Hãy quan tâm đến họ hơn chút xem sao, biết đâu họ đang cần bạn giúp đỡ nhiều hơn thế .....
Bạn có biết ngay lúc này ...
- Có ai đó rất tự hào về bạn .
- Có ai đó đang nghĩ đến bạn .
- Có ai đó quan tâm đến bạn .
- Có ai đó rất nhớ bạn
- Có ai đó muốn nói chuyện với bạn .
- Có ai đó muốn ở bên bạn .
- Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn .
- Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn .
- Có ai đó muốn nắm tay bạn .
- Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc .
- Có ai đó muốn tặng quà cho bạn .
- Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn .
- Có ai đó muốn bảo vệ bạn .
- Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn .
- Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ.
- Có ai đó muốn ôm bạn vào lòng
- Có ai đó đang nghĩ về bạn, mỉm cười và thầm mong bạn ở bên họ
- Có ai đó muốn khóc trên bờ vai của bạn
- Có ai đó nghĩ về bạn suốt cả đêm
- Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn .
- Có ai đó đang muốn cười với bạn
- Có ai đó cảm thấy hạnh phúc vì bạn là bạn của họ
- Có ai đó đang nghe một bản nhạc nhắc họ nhớ về bạn
- Có ai đó luôn tin tưởng ở bạn .
- Có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này và nghĩ tới bạn
- Và có ai đó muốn bạn gửi trang này cho họ…
Hãy nhớ rằng, bạn quan trọng như thế nào đối với một ai đó ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro