#kai
T nên lm j đây, tối qua t nhìn thấy bn. Chỉ mình bn onl facebook . T đã định nhắn cho bn j đấy nhưng cuối cùng cũng k có j. Sắp 3 tuần r , chúng ta k nc vs nhau cũng ba tuần r , facebook bn vẫn luôn sáng vào những giờ thường trực, t đã tự hỏi rằng liệu bn có đang nhắn tin cho ai đó ? T k có can đảm để hỏi, cũng k có can đảm để nhắn thêm bất cứ gì. T sợ nhìn thấy chữ đã xem lạnh lùng của bn , t sợ bn sẽ mãi yên ắng như thế.
T đã luôn là một ng giữ sĩ diện trong suốt khoảng tg qua, h đến lúc cần nói t cũng mơ hồ k bt có nên hay k. Lý trí vẽ cho t một viễn cảnh mà nơi đó mọi thứ đều quá muộn màng và những cố gắng níu kéo của t đều đã trở nên nực cười và vô nghĩa. T k bt pãi lm thế nào để nghĩ rằng bn có chút nhớ nhung t , t sợ hãi rất cả đều do mình huyễn hoặc. Phải lm thế nào , lm thế nào để bt đc lòng bn ?
Những ngày qua t đã đọc wattpad của bn , những câu truyện ngắn cũng đủ lm t hiểu phần nào suy nghĩ bn. Thì ra ai cũng có nỗi cô đơn lạc lõng của mình, t đã ước mình k vô tình như thế... T đã muốn vươn đến thử chạm vào thế giới của bn . Nhưng nỗi sợ lại lần nữa xâm chiếm t
" mọi chuyện r sẽ như vậy có đúng k , chúng ta r sẽ chán chường và mt mỏi "
T đã ghi vào tập của mình
" chúng ta vì cô đơn mà đến với nhau nhưng cũng vì cô đơn mà k còn bên nhau nữa "
....
Bn có bt vì s t k thích từ " thú vị " k
Thẳng thắn mà nói nó là một từ hữu ích,có thể dùng để miêu tả, giải thích trong nhiều trường hợp. Nhưng nó lại k pãi từ ngữ miêu tả đúng về t , t k hề thú vị! Đó là lý do t k thích bn nói " t thú vị ", sẽ được bao lâu vậy, t có thể cố gắng duy trì sự thú vị này bao lâu , r đến một lúc nào đó bn cũng sẽ cảm thấy t k còn thú vị nữa, lúc đó thì s ? Bn sẽ cảm giác chán và r đi đúng k ?
Thực ra có một sự thật rằng khi nhắn tin vs bn t đã luôn cố gắng dùng tất cả từ ngữ và cách diễn đạt khác thường , t k bt ban đầu bn cảm thấy thế nào nhưng đến bây giờ t đã quá mt để tiếp tục kiểu nói chuyện đó( có lẽ bn cũng vậy )
T k định nói vs bn tất cả nhưng nếu đã viết r thì thẳng thắn một lần luôn vậy , cũng k có j bảo đảm rằng bn sẽ đọc đc những dòng này .
Bn có nhớ bài thơ t viết k , t đã hi vọng biết bao bn hiểu đc tất cả . Ban đầu nói chuyện vs bn t ch từng nghĩ sẽ thích bn càng k nghĩ đến một ngày mong gặp lại bn. Mọi thứ lúc đó suy cho cùng chỉ là mong muốn mảnh liệt muốn đc lm bn vs bn từ trc lúc bn đi . Tg trôi qua có nhiều thứ k lường trc , ai bt đc những j bn đã lm cho t . Trái tim t nào phải đá, lòng t nào đâu rộng , dù cho tim t k thuộc về t nhưng trong lòng vẫn vô thức mềm đi từng ngày. T đã vui biết bao nhiêu chứ, những lúc hiếm hoi bn nói mấy lời ân cần quan tâm.
Có lẽ chúng ta đều chẳng pãi những ng bt cách yêu thương, bn từng nói j nhỉ
" t rất tự luyến " , còn t lại kiêu ngạo. Vs những đức tính này , ai sẽ là ng lùi bước , phải chăng tất cả r chỉ còn là một khoảng tg vui vẻ?
Gần đây t thường phát điên vì bn, bn xuất hiện, bỏ mặc r lại biến mất. T từng trách bn rất nhiều
" vì s lại xem nhẹ t đến thế? "
Nhưng h thì k còn nữa , khi nhìn kĩ tất cả, t trách mình nhiều hơn.
Tình cảm t dành cho bn gắn liền vs lí trí, dù là lúc mất tỉnh táo nhất cũng k buông nổi lí trí. Trong đầu t vẫn luôn sợ hãi quá khứ r sẽ lặp lại , những ng yêu thương đó r sẽ rời bỏ t . T chẳng hợp với tình yêu , điều t mong muốn ở tình yêu huyễn hoặc vô cùng.
Có khi mọi thứ thế này lại hay, chúng ta đều im lặng r dần biến mất . Sự cô đơn của bn hi vọng sẽ có ng lắp đầy.
Chắc đến đây thôi, t sẽ k viết thêm cho bn nữa . Tạm biệt, trái bơ đông lạnh !
( đang trong những ngày rả đá)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro