Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yêu đơn phương... 💔

"Đơn phương"
-Một từ mà có lẽ chẳng ai muốn trải qua... Một từ mà chẳng ai muốn nhắc đến... Một từ nghe đến đau lòng...

Đau lắm vẫn cứ cắn chặt môi để khóc, vì cho dù có khóc thì cũng chẳng giải quyết được gì. Vẫn cứ mỉm cười khi gặp nhau, cứ bâng khuâng khi xa cách, vẫn cứ lừa dối bản thân mình rằng mình đang vui vẻ, hạnh phúc...

Thường thì những đêm muộn mùa Đông là khoảng thời gian buồn nhất, mọi thứ đen đậm như tách cà phê không đường, không sữa, nhưng lại được pha thêm bởi sự cô đơn đặc quánh và đắng ngắt. Lòng trống rỗng và chùng xuống tựa dây đàn guitar lâu ngày không chơi mà bám bụi, mà bâng khuâng.

Đơn phương - Thứ tình yêu chỉ duy nhất có một người, nó cũng đắng như cà phê vậy, những khoảng khắc hồi tưởng dường như ngọt ngào nhưng lại cứa vào lòng những nhát cứa sắt bén, đến quên cả đau mà cứ tiếp tục yêu, tiếp tục nhớ, tiếp tục thương, ... Dẫu là ngu ngốc, dẫu là đau thương khi đuổi theo một người mà dường như chẳng dừng lại được, dẫu là vô vọng mải mê thứ tình cảm chẳng dành cho mình...

Ừ, Yêu thầm anh! Không phải là vì em ngại, không phải vì em không đủ can đảm mà nói ra thứ tình cảm mà mình chôn giấu bấy lâu nay, mà là vì em sợ... Sợ khi em nói ra, lại bị anh chối từ, lại bị anh đem ra làm trò đùa, em sợ lắm... Em lại càng sợ hơn khi anh rời xa em, sợ anh không có tình cảm với em, sợ trong tim anh đã có một hạnh phúc mà chắc chắn người đó không phải là em... Cứ vẽ ra hàng ngàn nỗi sợ hãi mà tự hù dọa chính mình, em lại tiếp tục chơi vơi không biết nương tựa vào đâu để khỏi ngã...
- Vẫn cứ tự nhủ lòng mình hãy chờ đợi, vì hạnh phúc đâu thể có được trong chốc lát, ấy lại thế mà càng chờ chỉ càng thấy thêm tổn thương, thấy cô đơn rủ nhau kéo về theo từng cơn gió lạnh. Tình yêu đôi lúc thật trớ trêu, có mấy ai hạnh phúc khi yêu thầm?

- Em đã chịu quá nhiều tổn thương rồi mà sao vẫn chưa chịu buông tay?
Buông tay? Và rồi nếu có buông thì liệu trái tim em có đủ sức chống chọi hay tự khắc vào nó những mảnh vỡ tình yêu như những miếng kim loại sắt bén đâm thẳng vào da thịt chúng ta hả anh? Biết đến bao giờ thì em mới có được một lối đi riêng cho chính mình đây hả anh? Vậy mà sao em vẫn cứ đuổi theo một người mà cho dù đã biết rằng người ấy sẽ mãi chẳng thể thuộc về mình? Một người mà đến một ngày rồi cũng bỏ em mà đi...

-Yêu thầm mà...
Yêu thầm, nó như là một sức mạnh diệu kì của chính bản thân mình tạo ra, để rồi cũng vì nó mà âm thầm tự xóa đi hết thảy những niềm vui khác trên thế gian này mà nó chưa được khám phá. Mỗi lần đi ra ngoài, thấy người có đôi, kẻ có cặp, kể thấy mà ghen =))
Mọi chuyển luẩn quẩn đến ngột ngạt, khó chịu.

-Ừ thì là tình yêu, nhưng tại sao lại chỉ của một người mà không phải là hai?
 
Bây giờ, em vẫn chờ đợi một cơ hội để nói ra hết những lời từ sâu thẳm trái tim là...
" Em thích anh"
" Em thương anh"
" Em yêu anh! "

-Yêu thầm đau lắm, buồn lắm, cô đơn lắm biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đơn