01.
Seunghyun từ từ mở mắt, dù anh đã biết mình sẽ trông thấy gì và không thể chờ đợi thêm nữa. Đây rồi, giống như mọi lần. Không có mặt đất, theo như điều anh nói, nhưng dường như vẫn có gì đó vững chắc dưới chân mình. Một cánh đồng sao bao quanh anh từ mọi phía, lấp lánh vui vẻ trên nền vải nhung đen huyền bí. Seunghyun dành một lúc để ngắm nhìn mọi thứ, như cách anh vẫn luôn làm. Bình yên và niềm vui xứng đáng được trân trọng, sau tất cả.
Anh chọn một hướng ngẫu nhiên và bắt đầu bước đi. Không quan trọng anh đi đâu, bởi anh sẽ luôn dừng chân ở cùng một nơi. Quả nhiên, sau vài phút, hay có thể là vài giờ, vì thời gian ở đây không phải là một hằng số, một ngọn đồi nhỏ phủ đầy cỏ xuất hiện. Nó đáng lẽ phải rất kì lạ trước sự hùng vĩ của trường sao, nhưng sự thật là không. Seunghyun mỉm cười khi nhìn thấy bóng dáng ngồi trên đỉnh đồi, quay lưng về phía anh. Anh chạy đến chân đồi.
"Xin chào." anh nói, như mọi lần, giọng nói vang vọng dễ chịu trong không gian vắng lặng.
Bóng dáng đó quay lại và Seunghyun ngắm nhìn người ấy. Cậu trai mặc quần yếm denim cùng áo sơ mi trắng. Đôi chân trần và mái tóc bông xù bồng bềnh màu hồng phấn che phủ mắt. Khuôn mặt cậu ấy thanh tao, như không thuộc về thời gian. Seunghyun không thể xác định được độ tuổi của cậu dù cố gắng đến mấy. Đây có lẽ là những hằng số mà anh luôn trân trọng. Cậu trai đứng lên, nở nụ cười đáp lại Seunghyun, đưa tay mời gọi. Seunghyun vui vẻ leo lên đồi, đôi giày thể thao khua trên đất mềm, cho đến khi anh đối mặt với cậu trai.
Nụ cười của cậu dịu lại rồi nở rộng thêm. "Xin chào."
Seunghyun vươn tay nắm lấy tay cậu, cảm nhận sự mềm mại giữa những ngón tay mình. Anh vuốt ngón cái lên mu bàn tay nhỏ bé trước khi buông ra. Cậu trai nắm lấy cánh tay Seunghyun và quay lại ngắm nhìn cánh đồng sao, nét mặt tràn đầy sự hạnh phúc.
"Cậu thấy gì?" Seunghyun hỏi. Luôn luôn cùng một câu hỏi.
Đôi mắt cậu trai mở to. "Một đứa trẻ." Luôn luôn một câu trả lời khác.
Seunghyun nhìn cánh đồng sao, nhưng anh chẳng bao giờ thấy gì cả. "Đứa trẻ?"
Cậu trai mỉm cười nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự thích thú. "Đứa trẻ này đặc biệt với anh. Anh yêu nó rất nhiều."
Seunghyun mở miệng ngạc nhiên. "Yeonjun? Cậu thấy Yeonjun?"
Cậu trai nhún vai. "Tôi không biết tên đứa bé."
Cả hai im lặng trong giây lát.
"Thằng bé thế nào?" Seunghyun hỏi.
"Chỉ đơn giản là thằng bé được yêu thương."
Seunghyun cảm thấy niềm tự hào ấm áp trong lồng ngực. "Đúng vậy."
Bàn tay cậu trai di chuyển từ cánh tay đến thắt lưng của anh, Seunghyun cẩn thận quàng một cánh tay qua vai cậu ấy. Cậu tan chảy bên cạnh anh.
"Còn gì nữa không?"
Cậu trai nghiêng đầu như đang tập trung suy nghĩ. "Hoa."
"Loài hoa gì?"
"Chúng nhỏ và trắng. Phủ đầy một cánh đồng."
Seunghyun cố hình dung ra—một cánh đồng hoa, có thể là trong một khu rừng hay bên lề một con đường ít người qua lại. Trong mắt anh, ánh sáng vàng của buổi sáng xuyên qua những đám mây, anh với cậu trai đang đứng giữa cánh đồng, những đốm trắng xung quanh chân và cỏ tới đầu gối. Cậu trai nghiêng mình thêm vào người anh và Seunghyun nghĩ cậu có lẽ đang nhìn thứ như thế. Anh để tay mình lả lướt trên mái tóc hồng phấn mềm mại của đối phương, lướt ngón tay giữa những lọn tóc bồng bềnh. Cậu trai xoay đầu, nở nụ cười trên vai Seunghyun.
"Còn gì nữa không?"
Đột nhiên, cậu ngừng dựa vào người anh. Nỗi thất vọng thay thế cho tia ấm áp khi nhìn vào đôi mắt nhuốm đau buồn của người.
"Tôi muốn ở lại." Seunghyun thì thầm.
"Nếu tôi có quyền giữ anh ở lại thì tôi đã làm vậy." Cậu trai lắc đầu chậm rãi.
"Nhưng tôi không thể."
Seunghyun hừ một tiếng. "Ngày mai liệu tôi có gặp cậu không?"
Cậu trai mỉm cười dịu dàng. "Có chứ."
Cậu đặt lòng bàn tay lên ngực Seunghyun và đẩy nhẹ. Chỉ một lực nhẹ nhưng Seunghyun ngã ngửa ra sau. Khi anh chạm đất, anh khẽ mở mắt. Trần nhà với những vết nứt hiện ra trước mắt anh. Ánh sáng lạnh lẽo, không thân thiện mấy của buổi sáng đầu xuân chiếu qua cửa sổ. Đồng hồ báo thức thông báo năm giờ. Nó chắc hẳn vừa reo mặc dù Seunghyun không nghe thấy. Anh lết ra khỏi giường, cố mở mắt, gần như vấp ngã khi đi vào phòng tắm.
Anh tắm, nhưng vẫn cảm thấy choáng váng và cáu kỉnh sau đó. Ít nhất là nước nóng làm dịu lại mái tóc đen cứng đầu của anh, đủ để anh buộc chúng lại. Anh đánh răng và mặc đồ qua loa, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo với thực tại phẳng lặng.
Phần duy nhất thực sự thú vị vào những buổi sáng này là đi bộ đến quán cà phê. Mất khoảng hai mươi phút đi bộ, ít người ra ngoài vào sáng sớm nên Seunghyun thường được tận hưởng không khí trong lành một mình.
Youngbae đứng bên ngoài quán cà phê khi anh đến, gót chân gõ đều xuống đất. Anh khoanh tay khi Seunghyun đến gần.
"Cậu đến muộn."
"Trời ơi, tôi chỉ muộn ba phút thôi."
Youngbae đảo mắt và quay người, dẫn Seunghyun vào trong.
"Tôi phải đi lấy hàng cho kho, nên cậu phải làm ca sáng một mình."
Seunghyun lầm bầm. "Chắc cậu ghét tôi lắm đúng không?"
Youngbae cười nhếch mép. "Nếu cậu đến sớm hơn, tôi có thể đã đi muộn hơn."
Seunghyun đảo mắt khi buộc tạp dề quanh eo. "Dù sao thì, nhanh lên đi."
Seunghyun bắt đầu làm việc tại quán cà phê khoảng mười tháng trước, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ về Youngbae. Anh thích anh ta, cũng như bất kỳ ai có thể thích một người không bao giờ ngừng nói về việc thức dậy lúc 3:30 để tập thể dục. Youngbae vừa là quản lý vừa là đồng nghiệp của Seunghyun, vậy nên anh luôn cố gắng hành xử đúng mực. Seunghyun đáng lẽ không chọn làm ca sáng, nhưng đó là ca duy nhất còn trống, còn anh thì cần một công việc.
Youngbae trở về vào giữa giờ cao điểm buổi sáng, Seunghyun chưa bao giờ cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy cậu ấy đến vậy - khi đó mười lăm người đang xếp hàng tại quầy. Youngbae nở một nụ cười tinh nghịch khi tiếp quản quầy thanh toán, trong khi anh tiếp tục pha chế đồ uống. Mất vài tháng Seunghyun mới hiểu được cách vận hành của quán cà phê, nhưng một khi làm quen, mọi thứ trở nên trôi chảy. Họ làm việc với nhau trong nhịp điệu hoàn hảo, một cách mà Seunghyun tưởng chừng như mình sẽ không bao giờ đạt được. Giờ đây, anh cảm thấy hài lòng khi pha được một cốc latte hoàn hảo hay khiến một khách hàng mỉm cười.
Vài giờ sau, khi giờ cao điểm buổi sáng đã qua đi, Seunghyun đang lau dọn máy espresso, thì một thứ gì đó thu hút ánh mắt anh. Anh quan sát xung quanh và tìm thấy thứ đó — một tia sáng hồng phấn trong túi xách của một khách hàng. Seunghyun quay lại với công việc lau dọn, nhưng giờ đây, anh đang nghĩ về cậu trai. Anh tự hỏi liệu mình có thể gặp cậu ấy nếu ngủ một chút không. Anh chưa thử bao giờ.
"Anh bạn." Youngbae nghiêng đầu sang một bên, cố gắng thu hút sự chú ý của Seunghyun.
Anh giật mình. "Yeah. Xin lỗi."
Youngbae lắc đầu. "Tỉnh lại đi, anh bạn. Tôi đang cố nói chuyện với cậu đấy."
"Xin lỗi." Seunghyun lại nói. "Anh đang nói gì vậy?"
Youngbae thở dài. "Ngày mai sẽ có nhóc mới đến."
"Phải."
"Và tôi sẽ không ở đây."
"Tôi biết." Youngbae đã thảo luận vấn đề này với anh ấy bốn lần trong tuần này. Cậu ấy sẽ nghỉ vài ngày để thăm anh trai mình.
"Cậu phải huấn luyện nhóc đó."
"Hiểu rồi."
Youngbae lại thở dài rồi đi xuống sau quầy.
***
Khi Seunghyun trở về căn hộ của mình, đã gần ba giờ chiều vì anh đã tận hưởng cuộc đi bộ đường dài về nhà. Điện thoại của anh rung lên trong túi ngay sau khi đóng cửa, anh rút nó ra để kiếm tìm khuôn mặt của cháu trai chỉ cách màn hình hai inch. Yeonjun mới chỉ bốn tuổi, nhưng thằng bé biết chính xác cách sử dụng điện thoại của mẹ để gọi cho người chú yêu quý. Seunghyun cười toe toét và trả lời cuộc gọi facetime.
"Chào, anh bạn nhỏ." Seunghyun nói khi anh đi quanh căn hộ, mở túi xách ra.
"Nhìn này." Yeonjun cắt ngang, giơ một chiếc xe ô tô đồ chơi màu đỏ lên.
"Wow!" Seunghyun nói với giọng đầy ngạc nhiên. "Đấy là quà à?"
Yeonjun gật đầu nghiêm túc.
"Nhìn này!" Cậu bé đặt điện thoại xuống đất, và tất cả những gì Seunghyun có thể nhìn thấy là màu đen, nhưng anh nghe thấy tiếng xe chạy vù vù, cùng với tiếng "Vroosh!" của Yeonjun.
"Thật tuyệt vời !" Seunghyun nói, lấy một chai nước từ tủ lạnh. "Nó có thể chạy nhanh bao nhiêu, Yeonjun?"
Điện thoại được nhấc lên lại và đôi mày của Yeonjun nhíu lại khi cậu bé suy nghĩ. "Ừm... con không biết."
Cậu bé trông hơi buồn về điều đó và Seunghyun mỉm cười. "Vậy... sáu mươi dặm một giờ thì sao?"
Yeonjun mặt sáng bừng. "Vâng! Không... một trăm!"
"Đó là một chiếc xe nhanh đấy."
"Vâng! Nhìn này." Lần này, Seunghyun có thể thấy Yeonjun cho xe chạy xuống hành lang rồi đuổi theo nó.
"Yeonjun!" tiếng gọi yếu ớt vang lên từ phía sau.
Yeonjun bỏ mặc chiếc xe rồi chạy vội.
"Cháu lấy điện thoại của mẹ à?" Seunghyun hỏi.
"Không ạ." Yeonjun thở hổn hển khi Hyeyoon xuất hiện phía sau cậu bé và cúi xuống.
"Yeonjun — ôi, chào em."
Seunghyun mỉm cười với chị mình. "Chào chị."
"Yeonjun, mẹ bảo con phải xin mẹ. Xin lỗi em nhé." cô nói với Seunghyun.
Anh vẫy tay. "Bọn em đang nói về ô tô thôi mà."
"Chú nên về lại đây." Yeonjun thì thầm lớn tiếng, như thể mẹ cậu bé không có ở đó.
Seunghyun cười, hy vọng trông anh không buồn vui lẫn lộn.
"Xin lỗi, anh bạn nhỏ. Chú không thể về được."
Yeonjun càu nhàu một chút rồi đưa điện thoại cho Hyeyoon.
"Vậy, giờ chúng ta ở đây rồi, em thế nào?" cô hỏi, cười nhẹ.
"Em ổn."
Cô nhướng mày. "'Ổn à. Giỏi lắm."
"Em giỏi mà, cảm ơn chị đã nhận ra."
Hyeyoon đảo mắt. "Im đi, thằng ngốc."
"Im đi, thằng ngốc!" Yeonjun gọi từ phòng bên cạnh. Hyeyoon đứng khựng lại và nhăn mặt.
"Chị sẽ gọi lại sau."
Seunghyun chào chị. "Chúc may mắn."
Cô cười toe toét và tắt cuộc gọi, để lại Seunghyun trong sự im lặng của căn hộ.
Anh nhớ họ — Hyeyoon, chồng chị và Yeonjun, họ thật tốt khi cho anh sống cùng vài tháng. Nhưng anh phải chuyển đi, phải thực sự sống cuộc sống của mình thay vì cứ mơ hồ mãi. Anh thề rằng sẽ không bao giờ dùng sự tốt bụng của chị mình như vậy nữa. Tuy vậy, Seunghyun vẫn cảm thấy đau lòng, vì trước đây anh được chơi đùa cùng Yeonjun mỗi ngày, nhưng giờ chỉ còn lại những cuộc gọi điện thoại và Facetime.
Seunghyun gọi pizza, vì anh quá mệt để làm bất cứ điều gì, và xem phim trong khi ăn. Mới chỉ gần sáu giờ khi ăn xong nhưng anh vẫn đi đánh răng. Anh đã làm như vậy suốt mấy tuần nay. Cánh đồng sao luôn xuất hiện ngay khi anh bắt đầu thiếp đi, anh muốn tự lừa dối mình rằng thời gian nơi đó hoạt động theo cách giúp anh có thêm thời gian ở bên cậu trai nếu đi ngủ sớm hơn. Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy kiệt sức vào sáng hôm sau, vì vậy anh nghĩ rằng mình chẳng ngủ sâu chút nào khi ở đó. Dù vậy, anh cố không nghĩ quá nhiều về cách thức hoạt động của cánh đồng sao. Anh không biết liệu tất cả những điều đó có tồn tại hay chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú của mình, nhưng anh biết đó là câu hỏi không có lời giải đáp.
Cậu trai đưa tay ra với nụ cười chào đón và trái tim Seunghyun đập thình thịch khi anh leo lên đồi. Lần này, khi nắm lấy tay cậu, cậu không buông ra. Đôi mắt của cậu trai dịu xuống, cậu đưa những ngón tay đan vào nhau của họ lên môi, hôn nhẹ lên đốt ngón tay của Seunghyun.
"Xin chào."
Cậu quay đầu nhưng không buông tay Seunghyun.
"Cậu thấy gì vậy?" Seunghyun lẩm bẩm.
Cậu trai hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại một cách mãn nguyện. "Một tách trà."
Seunghyun mỉm cười nhìn đối phương và như thường lệ, bàn tay còn lại của anh lang thang trong những lọn tóc hồng. Cậu ngửa đầu ra sau khi được xoa đầu.
"Nó ở đâu?"
Cậu bé nhìn lại cánh đồng sao và nhíu mày. "Tôi không thể nói. Có... một cửa sổ..."
Seunghyun cố tưởng tượng theo cách mà cậu nhìn thấy - một tách trà xanh bốc khói trên bệ cửa sổ, có thể nhìn ra cánh đồng hoa. "Cậu còn thấy gì nữa không?"
Lần đầu tiên, cậu trai không đáp lời. Seunghyun nhìn xuống và giật mình thấy có những giọt nước mắt chưa rơi trong đôi mắt tròn buồn bã ấy. Cậu nhìn lên anh khi những ngón tay của Seunghyun ngừng chăm sóc, nhưng không còn niềm vui nào trên khuôn mặt cậu nữa. Seunghyun di chuyển sát lại gần và ôm mặt cậu trong tay.
"Có chuyện gì vậy?" anh hỏi, cố gắng không để lộ sự hoảng sợ trong giọng nói.
Cậu trai đặt một tay lên tay Seunghyun. Nghiêng đầu để hôn lên lòng bàn tay Seunghyun, song hành động đó khiến nỗi buồn và tuyệt vọng tràn ngập trong anh. Seunghyun nghĩ, không phải lần đầu tiên, rằng cậu trai này bằng cách nào đó được kết nối với cảm xúc của anh.
"Tôi thấy anh rồi."
"Tôi thì sao?"
Cậu trai lắc đầu, bước ra xa Seunghyun khi một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Không—" Seunghyun bước tới và ôm lấy khuôn mặt cậu lần nữa, ngón cái lau đi giọt nước mắt ấy. Anh nhẹ nhõm khi những ngón tay chạm vào làn da rắn chắc. Anh chưa bao giờ cố chạm vào cậu khi cậu rời đi những lần trước. Một phần trong anh tự hỏi liệu người có tan biến thành hư vô dưới bàn tay mình hay không.
"Anh không thể làm thế được." cậu bé nói, tuyệt vọng, nước mắt rơi nhiều hơn. "Anh phải đi."
"Nói cho tôi biết có chuyện gì vậy! Tôi có thể làm gì?"
"Anh phải đi!" Khuôn mặt cậu bé nhăn nhó trong đau khổ, và Seunghyun thả cậu ra.
"Tôi lại gặp cậu vào ngày mai chứ?"
Nhưng anh đã biết câu trả lời, và chính tiếng nghẹn ngào trong cổ họng người kia như xác nhận điều đó. Cậu đặt tay mình vào giữa ngực Seunghyun, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những ngón tay cậu cuộn trong tấm vải một cách thích thú tuyệt vọng. Nhưng rồi bàn tay ấy duỗi ra.
"Tạm biệt, Seunghyun."
Cậu đẩy. Seunghyun ngã xuống.
Anh thức dậy với đôi mắt đẫm lệ và tên mình vang vọng trong tai. Đó là lần đầu tiên cậu gọi tên anh. Seunghyun run rẩy. Anh cuộn tròn người lại, nước mắt lăn dài trên má. Anh nằm đó, trong cái kén tối tăm của chiếc giường, cho đến khi nhịp tim dồn dập của mình chậm lại và nước mắt khô đi. Seunghyun không biết bất kỳ điều gì trong số đó mang ý nghĩa ra sao, đồng thời anh không thể nghĩ về nó bây giờ. Anh phải đi làm.
Dù sao thì đồng hồ báo thức của Seunghyun chỉ 5:30, nhưng anh không thể bắt mình vội vàng, cảm giác như đang lê bước qua vũng bùn lầy nhơ bẩn. Anh cố gắng mặc quần áo gọn gàng, nhưng hết giờ để đánh răng hoặc tắm. Tóc anh không chịu hợp tác nên anh để chúng xõa xuống. Cũng không phải Youngbae sẽ ở đó để la mắng anh về điều này, nhưng chỉ nửa đường đến quán cà phê, bộ não của Seunghyun cuối cùng cũng nhận ra rằng Youngbae sẽ không ở đó. Anh nhăn mặt và bước chân vội vã hơn.
Thật kỳ lạ khi không thấy Youngbae đợi mình, nhưng Seunghyun bỏ qua điều đó và mở cửa quán cà phê bằng chiếc chìa khóa mà người đàn ông kia đã trao cho anh một cách thận trọng trước khi rời đi ngày hôm qua. Anh bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới, sắp xếp nguyên liệu, làm nóng máy móc và sắp xếp lại một vài chiếc ghế. Anh hoàn thành vài phút trước khi mở cửa và gục xuống tường của phòng kho trong khi chờ đợi.
Anh lật lại những ký ức nhạt nhòa của đêm qua trong tâm trí. Anh sẽ không gặp lại cậu trai nữa. Cậu đã không nói, nhưng Seunghyun biết điều đó. Mắt anh ấy vẫn còn sưng húp, nhưng anh lại muốn khóc.
Anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng chuông cửa. Anh hét lên một câu chào đủ lịch sự, hít thở sâu vài hơi để bình tĩnh lại, dán một nụ cười lên mặt rồi bước ra sau quầy.
Anh đứng hình. Màu hồng kẹo cao su là tất cả những gì anh trong mắt anh. Người kia quay lưng về phía anh, tò mò nhìn quanh quán cà phê.
Không thể.
Điều đó không thể xảy ra.
Cậu trai chỉ tồn tại trong giấc mơ của anh, hoặc có thể là ở một chiều không gian khác hoàn toàn. Và thế là, dạ dày Seunghyun rơi xuống chân khi người kia quay lại, cười toe toét và nói điều gì đó mà anh không thể nghe được vì máu đang dồn lên tai.
Seunghyun đã từng nghe nói rằng những người trong giấc mơ chỉ có thể là những người bạn đã từng gặp trước đây, bởi vì bộ não vô thức không thể tạo ra những khuôn mặt mới. Đó là lời giải thích duy nhất. Anh chắc hẳn đã từng gặp cậu trước đây. Dù nó chẳng lý giải được tại sao mấy tuần qua anh chỉ mơ về cậu trai này, nhưng ít nhất cũng có manh mối. Cậu trai mặc quần jean xắn gấu cùng áo phông xanh dưới lớp áo khoác xám. Giày thể thao của cậu đồng màu với mái tóc kia. Seunghyun hoảng loạn, bởi vì anh chỉ từng thấy khuôn mặt đó trong bộ quần yếm và áo sơ mi trắng.
Chợt Seunghyun nhận ra cậu trai đang vẫy tay, như thể cố gắng kéo anh trở về từ Sao Hỏa. Anh buộc mình phải thoát khỏi cơn mơ màng. Như bao chuyện khác, anh có thể suy nghĩ sau. Cơn đau nhói trong đầu dịu đi đôi chút.
"À...xin lỗi. Xin chào." Seunghyun lắp bắp.
Cậu trai chớp mắt.
Seunghyun thở dài tự nhủ. "Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
"Bữa tối." cậu trai đáp, và Seunghyun phải mất ít nhất mười giây để tiêu hóa điều này, trong thời gian đó nụ cười tinh nghịch của cậu nhạt dần, rồi tự lắc đầu với chính mình. "Xin lỗi, tôi – xin lỗi. Tôi là người mới?"
Seunghyun tuyệt đối không để tâm đến việc giọng nói nhẹ nhàng, du dương ấy nghe tuyệt đến mức nào, nhất là sau cả buổi sáng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được nghe lại nó. Anh chỉ tập trung vào thực tế rằng đây chính là cậu nhóc mà anh phải đào tạo, rồi làm việc cùng—có lẽ là mãi mãi, nếu xét đến những trò trớ trêu mà vũ trụ đã ném vào anh dạo gần đây.
Seunghyun buộc mình đưa tay ra quầy thu ngân. "Seunghyun. Tôi sẽ đào tạo cậu."
Đôi mắt cậu trai mở to trước giọng nói của anh, cậu bắt lấy tay anh một cách do dự. "Tôi là Jiyong."
Jiyong.
Seunghyun thích âm thanh của cái tên này. Bàn tay trong tay anh không giống lắm với bàn tay cậu trai. Anh có thể cảm nhận được những vết chai và những đường vân trên lòng bàn tay cậu- Jiyong. Nhưng nó cũng rất tuyệt. Cảm giác chân thực hơn.
Khuôn mặt Jiyong cũng khác với khuôn mặt người. Có những nếp nhăn nhỏ giữa hai mắt cậu, một lúm đồng tiền xuất hiện trên má phải của Jiyong khi cậu ta cười một cách lệch lạc lúc họ bắt tay nhau.
"Rất vui được gặp cậu, Jiyong." Seunghyun nói.
Anh tự hỏi liệu giọng mình có trầm hơn bình thường không vì mệt hay không—hay là anh đang cố ý làm vậy, vì rõ ràng Jiyong đang bối rối. Cậu siết nhẹ tay anh trước khi buông ra.
Seunghyun để Jiyong bước vào sau quầy và đưa cậu một chiếc tạp dề. Jiyong vật lộn mãi để buộc nó sau lưng, và vì Seunghyun chán ghét bản thân mình, anh buộc nó cho cậu. Cố không bốc cháy ngay tại chỗ khi đầu ngón tay lướt qua lưng Jiyong dưới lớp áo sơ mi. Anh là người lớn. Anh có thể kiểm soát bất cứ điều gì đang xảy ra ngay lúc này. Hoặc đơn giản là phớt lờ nó. Mà có lẽ anh đang chọn cách sau.
Anh chỉ mới kịp chỉ cho Jiyong chỗ để nguyên liệu sau quầy thì lô khách đầu tiên đã vội vã ùa vào. Seunghyun đành chấp nhận một buổi sáng bận rộn nữa chỉ có một thân xoay sở, nhưng khi vừa định làm đơn hàng đầu tiên, Jiyong đã lấy chiếc cốc từ tay anh. Seunghyun chỉ biết đứng đực ra, không thốt được lời nào, trong khi Jiyong rót đầy tách cà phê, hoàn chỉnh với lớp bọt sữa được tạo hình hoàn hảo. Cậu đưa nó cho vị khách với một nụ cười rạng rỡ đến mức đối phương cũng phải cười theo.
Sau khi nhặt lại cằm mình từ dưới đất, Seunghyun miễn cưỡng quay về quầy thu ngân, để Jiyong phụ trách pha chế.
"Cậu đâu có cần đào tạo." Seunghyun nói khi cơn bận rộn buổi sáng đã qua, và cả hai đang tựa lưng vào tường sau quầy, đứng cạnh nhau.
Jiyong bật cười ngại ngùng. "Tôi biết làm mà, chỉ là chưa biết anh vận hành quán thế nào thôi."
Seunghyun liếc sang cậu. "Cậu học ở đâu vậy?"
"Nó giúp tôi sống sót qua đại học."
Seunghyun nuốt khan, cố gắng không nghĩ quá nhiều về sự kỳ lạ mà song trùng của người này - người dường như đã sống cả một đời.
"Còn anh thì sao?" Jiyong nhìn anh qua những lọn tóc hồng rủ xuống trước mắt. Seunghyun muốn vén chúng sang một bên.
"Hả?"
Jiyong nhắc lại. "Anh học gì?"
"À. Kinh doanh."
Jiyong cười nhếch mếp. "Nghe có vẻ... thú vị."
Seunghyun bật cười. "Ừ, chắc vậy."
Anh đút tay vào túi tạp dề. "Tôi không biết nên học gì, nên cuối cùng đi theo chị gái."
Jiyong cười khẩy. "Tôi cũng có một bà chị đây. Họ đúng là vui thật."
Giờ họ chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào nhau, cười ngớ ngẩn, bị cuốn vào những kỉ niệm tương tự về sự "độc tài" của các bà chị.
Tiếng chuông cửa vang lên, báo hiệu có khách mới, và khoảnh khắc ấy tan biến khi Jiyong bước lên quầy thu ngân.
Seunghyun tiếp tục hướng dẫn Jiyong phần còn lại thông qua kinh nghiệm, chỉ cho cậu chỗ lấy thêm cà phê khi hết và cách vệ sinh máy pha espresso, vì Jiyong không quen với mô hình này.
Trong một khoảng thời gian vắng khách, Seunghyun dẫn Jiyong vào phòng kho để chỉ chỗ cất thêm ly mang đi. Nhưng chúng không còn ở đó.
"Hả..." Seunghyun nheo mắt nhìn vào khoảng trống trên kệ, nơi lẽ ra đống ly luôn nằm ở đó. Anh thở dài. "Youngbae cứ di chuyển đồ xung quanh. Anh ấy hơi ám ảnh với việc này."
Jiyong bật cười khúc khích, làm tim Seunghyun khẽ rung lên một chút.
"Vậy là chúng ta phải đi tìm chúng..." Jiyong lẩm bẩm, quay đầu quan sát căn phòng. "Giống như một cuộc săn tìm kho báu!"
"Chắc vậy." Cả hai tản ra, quét mắt tìm trên các kệ.
"Tìm thấy rồi!" Jiyong gọi chỉ sau vài giây.
"Nhanh vậy?" Seunghyun thấy Jiyong nhón chân nhảy lên nhảy xuống, cố với lấy chiếc hộp trên kệ cao nhất. Nếu Seunghyun bước chậm rãi hơn bình thường chỉ vì thấy Jiyong lúc này đáng yêu quá mức, thì anh cũng chẳng thèm quan tâm đến bản thân nữa.
"Để tôi." Seunghyun tìm thấy cánh tay mảnh khảnh của Jiyong để nhẹ nhàng đẩy cậu sang một bên, nhưng bộ não chết tiệt của anh lập tức chập mạch, khiến anh giật tay lại như thể Jiyong được làm từ than hồng. Mà xét về cảm giác nóng bừng đang cuộn tròn trong bụng Seunghyun, có khi đúng là vậy thật.
Jiyong dường như không để ý, nên Seunghyun kiễng chân, vươn tay đẩy mép hộp ra gần hơn, đau đớn nhận ra áo sơ mi của mình trượt lên khi làm vậy.
Rồi đột nhiên, anh cảm nhận được một đôi tay đặt lên eo mình. Anh cứng đờ, hai tay vẫn giơ lên không trung, rồi cúi xuống nhìn Jiyong - người giật mình lập tức thu tay về.
Nếu đang không ở ngưỡng bùng cháy tại chỗ, có lẽ Seunghyun đã bật cười vì tình huống này đúng là sáo rỗng đến khó tin. Nhưng thay vào đó, luồng nhiệt trong bụng anh bỗng chốc nổ tung thành những con bướm nhỏ khắp cơ thể.
Seunghyun cuối cùng cũng kéo được cái hộp xuống khỏi kệ. Anh nhìn sang Jiyong, khuôn mặt cậu đỏ như củ cải.
"Cảm ơn." cậu lẩm bẩm.
"Ừ." Seunghyun cố gắng kìm lại ý muốn ôm Jiyong vào lòng, vì chuyện đó sẽ kỳ quặc lắm. Và có lẽ là không chuyên nghiệp. Chính xác là không chuyên nghiệp. Anh hắng giọng. "Chúng ta nên—"
Tiếng chuông cửa quán cà phê vang lên, và Seunghyun gần như chạy ra khỏi phòng kho với cái hộp hộp, Jiyong theo sát phía sau.
Phần còn lại của buổi sáng trôi qua mà không có thêm biến cố nào, nhưng đến khi ca chiều đến thay thế, Seunghyun đã sẵn sàng nằm vật ra trước TV mà ngủ. Nhưng rõ ràng vũ trụ thật sự ghét anh, vì Jiyong lại đi chung đường về nhà.
Cả hai bước đi cạnh nhau trong sự im lặng có phần ngượng ngùng suốt vài phút. Não và dạ dày của Seunghyun như đang quay cuồng cùng một nhịp, cho đến khi Jiyong bất ngờ sát lại gần anh.
"Vậy nè, Seunghyun. Anh thích làm gì?"
Lông mày Seunghyun nhíu lại. "Hả?"
"Ý là, anh thường làm gì lúc rảnh?" Jiyong siết chặt quai ba lô như một đứa trẻ con.
"À." Seunghyun chỉnh lại chiếc túi đeo chéo của mình. Anh nghĩ mình không đủ thú vị để trả lời câu này. "Tôi thích đọc sách."
Mắt Jiyong sáng lên. "Tôi cũng vậy! Anh thích tác giả nào nhất?"
"Umm..." Seunghyun ngước nhìn một đám mây mỏng trôi lững lờ trên nền trời xanh trong. Thật ra thì, đã mấy tháng rồi anh chưa cầm lấy một quyển sách nào. "Whitman."
"Ồ. Một chàng trai thơ ca sao." Jiyong tung tăng một chút, khiến Seunghyun cười khúc khích.
"Ừ, chắc vậy. Còn cậu?"
Jiyong nhăn mũi. "Virgil, chắc vậy."
Phải mất vài giây Seunghyun mới tiêu hóa được thông tin đó. "Virgil như... La Mã? The Aeneid?"
"Đúng vậy." Seunghyun không cần nhìn cũng nghe ra nụ cười trong giọng Jiyong.
"Cậu đang đùa tôi à?"
Jiyong dừng chân, mở to mắt nhìn anh. "Tôi không đùa anh đâu."
Seunghyun cũng dừng bước, nhìn lại cậu. "Tôi không biết cậu đang nghiêm túc hay giỡn nữa."
"Tôi nghiêm túc!" Jiyong đặt tay lên ngực như thể đang tuyên thệ.
Seunghyun không kìm được tiếng cười, nó bật ra từ trái tim anh, hòa vào không khí buổi chiều. "Hay đấy. Tốt cho cậu."
Jiyong bĩu môi, nhưng Seunghyun chắc chắn đó là kiểu nhõng nhẽo trêu chọc. "Sao lại buồn cười?"
"Không phải buồn cười. Chỉ là... hơi hàn lâm quá?"
Cái bĩu môi sâu hơn. "Không hề hàn lâm. Văn xuôi của ông ấy rất tinh tế, và tôi thực sự thích nó." Cậu đột nhiên khoanh tay lại.
Seunghyun cười toe toét nhìn cậu "Như tôi đã nói. Tốt cho cậu thôi." Anh không cưỡng lại được mà thúc cùi chỏ vào vai Jiyong, và cánh tay buông xuống.
Họ đến một ngã tư đông đúc, Jiyong chỉ về một hướng. "Tôi bên này."
Seunghyun cảm thấy tim mình rơi xuống một nấc. "Căn hộ của tôi ở hướng kia." Tay giơ về phía ngược lại.
Jiyong mỉm cười. "Vậy mai gặp lại nhé, Seunghyun. Cảm ơn đã hướng dẫn tôi." Cậu ta chào kiểu quân đội.
"Yeah." Seunghyun cũng cười theo, rồi cả hai rẽ về con đường của chính mình.
"Jiyong!"
Đó là giọng anh. Seunghyun thầm nguyền rủa bản thân, nhưng đã quá muộn. Cậu trai quay lại.
"Vâng?"
Từ khoảng cách mười hai feet, Seunghyun đứng lặng, nhìn mặt trời len qua hai tòa nhà gạch nâu, phủ lên Jiyong ánh sáng vàng ấm áp. Lời nói tạm thời mắc kẹt trong cổ họng anh.
"Tôi từng gặp cậu trước đây chưa? Ý tôi là... trước hôm nay."
Jiyong khẽ mỉm cười, dịu dàng như ánh nắng sau lưng. Biểu cảm ấy đẹp đến mức mọi thứ xung quanh Seunghyun như mờ dần.
"Tôi không nghĩ vậy."
Khoảnh khắc ấy kết thúc, và đôi giày thể thao của Seunghyun tiếp đất trên vỉa hè. "Tôi cứ có cảm giác đã thấy cậu ở đâu rồi."
"Mẹ tôi lúc nào cũng bảo tôi có gương mặt kiểu ai cũng thấy quen."
Giờ cả hai chỉ đứng đó, nhìn nhau. Không nói gì, chỉ đơn thuần quan sát. Chắc chắn là kỳ lạ. Nhưng Jiyong không nhìn anh như thể anh bị điên. Cậu chỉ đang ngắm nhìn Seunghyun.
Dịu dàng, ân cần, đáng yêu.
"Hẹn gặp lại cậu, Jiyong." - "Vâng."
Và rồi người kia biến mất, hòa vào dòng người băng qua đường. Seunghyun quay gót, gần như chạy về con phố của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro