Chương 01
Seunghyun từ từ mở mắt, dù anh đã biết mình sẽ trông thấy gì và không thể chờ đợi thêm nữa. Đây rồi, giống như mọi lần. Không có mặt đất, theo như điều anh nói, nhưng dường như vẫn có gì đó vững chắc dưới chân mình. Một cánh đồng sao bao quanh anh từ mọi phía, lấp lánh vui vẻ trên nền vải nhung đen huyền bí. Seunghyun dành một lúc để ngắm nhìn mọi thứ, như cách anh vẫn luôn làm. Bình yên và niềm vui xứng đáng được trân trọng, sau tất cả.
Anh chọn một hướng ngẫu nhiên và bắt đầu bước đi. Không quan trọng anh đi đâu, bởi anh sẽ luôn dừng chân ở cùng một nơi. Quả nhiên, sau vài phút, hay có thể là vài giờ, vì thời gian ở đây không phải là một hằng số, một ngọn đồi nhỏ phủ đầy cỏ xuất hiện. Nó đáng lẽ phải rất kì lạ trước sự hùng vĩ của trường sao, nhưng sự thật là không. Seunghyun mỉm cười khi nhìn thấy bóng dáng ngồi trên đỉnh đồi, quay lưng về phía anh. Anh chạy đến chân đồi.
"Xin chào." anh nói, như mọi lần, giọng nói vang vọng dễ chịu trong không gian vắng lặng.
Bóng dáng đó quay lại và Seunghyun ngắm nhìn người ấy. Cậu trai mặc quần yếm denim cùng áo sơ mi trắng. Đôi chân trần và mái tóc bông xù bồng bềnh màu hồng phấn che phủ mắt. Khuôn mặt cậu ấy thanh tao, như không thuộc về thời gian. Seunghyun không thể xác định được độ tuổi của cậu dù cố gắng đến mấy. Đây có lẽ là những hằng số mà anh luôn trân trọng. Cậu trai đứng lên, nở nụ cười đáp lại Seunghyun, đưa tay mời gọi. Seunghyun vui vẻ leo lên đồi, đôi giày thể thao khua trên đất mềm, cho đến khi anh đối mặt với cậu trai.
Nụ cười của cậu dịu lại rồi nở rộng thêm. "Xin chào."
Seunghyun vươn tay nắm lấy tay cậu, cảm nhận sự mềm mại giữa những ngón tay mình. Anh vuốt ngón cái lên mu bàn tay nhỏ bé trước khi buông ra. Cậu trai nắm lấy cánh tay Seunghyun và quay lại ngắm nhìn cánh đồng sao, nét mặt tràn đầy sự hạnh phúc.
"Cậu thấy gì?" Seunghyun hỏi. Luôn luôn cùng một câu hỏi.
Đôi mắt cậu trai mở to. "Một đứa trẻ." Luôn luôn một câu trả lời khác.
Seunghyun nhìn cánh đồng sao, nhưng anh chẳng bao giờ thấy gì cả. "Đứa trẻ?"
Cậu trai mỉm cười nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự thích thú. "Đứa trẻ này đặc biệt với anh. Anh yêu nó rất nhiều."
Seunghyun mở miệng ngạc nhiên. "Yeonjun? Cậu thấy Yeonjun?"
Cậu trai nhún vai. "Tôi không biết tên đứa bé."
Cả hai im lặng trong giây lát.
"Thằng bé thế nào?" Seunghyun hỏi.
"Chỉ đơn giản là thằng bé được yêu thương."
Seunghyun cảm thấy niềm tự hào ấm áp trong lồng ngực. "Đúng vậy."
Bàn tay cậu trai di chuyển từ cánh tay đến thắt lưng của anh, Seunghyun cẩn thận quàng một cánh tay qua vai cậu ấy. Cậu tan chảy bên cạnh anh.
"Còn gì nữa không?"
Cậu trai nghiêng đầu như đang tập trung suy nghĩ. "Hoa."
"Loài hoa gì?"
"Chúng nhỏ và trắng. Phủ đầy một cánh đồng."
Seunghyun cố hình dung ra—một cánh đồng hoa, có thể là trong một khu rừng hay bên lề một con đường ít người qua lại. Trong mắt anh, ánh sáng vàng của buổi sáng xuyên qua những đám mây, anh với cậu trai đang đứng giữa cánh đồng, những đốm trắng xung quanh chân và cỏ tới đầu gối. Cậu trai nghiêng mình thêm vào người anh và Seunghyun nghĩ cậu có lẽ đang nhìn thứ như thế. Anh để tay mình lả lướt trên mái tóc hồng phấn mềm mại của đối phương, lướt ngón tay giữa những lọn tóc bồng bềnh. Cậu trai xoay đầu, nở nụ cười trên vai Seunghyun.
"Còn gì nữa không?"
Đột nhiên, cậu ngừng dựa vào người anh. Nỗi thất vọng thay thế cho tia ấm áp khi nhìn vào đôi mắt nhuốm đau buồn của người.
"Tôi muốn ở lại." Seunghyun thì thầm.
"Nếu tôi có quyền giữ anh ở lại thì tôi đã làm vậy." Cậu trai lắc đầu chậm rãi.
"Nhưng tôi không thể."
Seunghyun hừ một tiếng. "Ngày mai liệu tôi có gặp cậu không?"
Cậu trai mỉm cười dịu dàng. "Có chứ."
Cậu đặt lòng bàn tay lên ngực Seunghyun và đẩy nhẹ. Chỉ một lực nhẹ nhưng Seunghyun ngã ngửa ra sau. Khi anh chạm đất, anh khẽ mở mắt. Trần nhà với những vết nứt hiện ra trước mắt anh. Ánh sáng lạnh lẽo, không thân thiện mấy của buổi sáng đầu xuân chiếu qua cửa sổ. Đồng hồ báo thức thông báo năm giờ. Nó chắc hẳn vừa reo mặc dù Seunghyun không nghe thấy. Anh lết ra khỏi giường, cố mở mắt, gần như vấp ngã khi đi vào phòng tắm.
Anh tắm, nhưng vẫn cảm thấy choáng váng và cáu kỉnh sau đó. Ít nhất là nước nóng làm dịu lại mái tóc đen cứng đầu của anh, đủ để anh buộc chúng lại. Anh đánh răng và mặc đồ qua loa, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo với thực tại phẳng lặng.
Phần duy nhất thực sự thú vị vào những buổi sáng này là đi bộ đến quán cà phê. Mất khoảng hai mươi phút đi bộ, ít người ra ngoài vào sáng sớm nên Seunghyun thường được tận hưởng không khí trong lành một mình.
Youngbae đứng bên ngoài quán cà phê khi anh đến, gót chân gõ đều xuống đất. Anh khoanh tay khi Seunghyun đến gần.
"Cậu đến muộn."
"Trời ơi, tôi chỉ muộn ba phút thôi."
Youngbae đảo mắt và quay người, dẫn Seunghyun vào trong.
"Tôi phải đi lấy hàng cho kho, nên cậu phải làm ca sáng một mình."
Seunghyun lầm bầm. "Chắc cậu ghét tôi lắm đúng không?"
Youngbae cười nhếch mép. "Nếu cậu đến sớm hơn, tôi có thể đã đi muộn hơn."
Seunghyun đảo mắt khi buộc tạp dề quanh eo. "Dù sao thì, nhanh lên đi."
Seunghyun bắt đầu làm việc tại quán cà phê khoảng mười tháng trước, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ về Youngbae. Anh thích anh ta, cũng như bất kỳ ai có thể thích một người không bao giờ ngừng nói về việc thức dậy lúc 3:30 để tập thể dục. Youngbae vừa là quản lý vừa là đồng nghiệp của Seunghyun, vậy nên anh luôn cố gắng hành xử đúng mực. Seunghyun đáng lẽ không chọn làm ca sáng, nhưng đó là ca duy nhất còn trống, còn anh thì cần một công việc.
Youngbae trở về vào giữa giờ cao điểm buổi sáng, Seunghyun chưa bao giờ cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy cậu ấy đến vậy - khi đó mười lăm người đang xếp hàng tại quầy. Youngbae nở một nụ cười tinh nghịch khi tiếp quản quầy thanh toán, trong khi anh tiếp tục pha chế đồ uống. Mất vài tháng Seunghyun mới hiểu được cách vận hành của quán cà phê, nhưng một khi làm quen, mọi thứ trở nên trôi chảy. Họ làm việc với nhau trong nhịp điệu hoàn hảo, một cách mà Seunghyun tưởng chừng như mình sẽ không bao giờ đạt được. Giờ đây, anh cảm thấy hài lòng khi pha được một cốc latte hoàn hảo hay khiến một khách hàng mỉm cười.
Vài giờ sau, khi giờ cao điểm buổi sáng đã qua đi, Seunghyun đang lau dọn máy espresso, thì một thứ gì đó thu hút ánh mắt anh. Anh quan sát xung quanh và tìm thấy thứ đó — một tia sáng hồng phấn trong túi xách của một khách hàng. Seunghyun quay lại với công việc lau dọn, nhưng giờ đây, anh đang nghĩ về cậu trai. Anh tự hỏi liệu mình có thể gặp cậu ấy nếu ngủ một chút không. Anh chưa thử bao giờ.
"Anh bạn." Youngbae nghiêng đầu sang một bên, cố gắng thu hút sự chú ý của Seunghyun.
Anh giật mình. "Yeah. Xin lỗi."
Youngbae lắc đầu. "Tỉnh lại đi, anh bạn. Tôi đang cố nói chuyện với cậu đấy."
"Xin lỗi." Seunghyun lại nói. "Anh đang nói gì vậy?"
Youngbae thở dài. "Ngày mai sẽ có nhóc mới đến."
"Phải."
"Và tôi sẽ không ở đây."
"Tôi biết." Youngbae đã thảo luận vấn đề này với anh ấy bốn lần trong tuần này. Cậu ấy sẽ nghỉ vài ngày để thăm anh trai mình.
"Cậu phải huấn luyện nhóc đó."
"Hiểu rồi."
Youngbae lại thở dài rồi đi xuống sau quầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro