Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[M] Make me yours

Tôi chẳng thể nhớ chúng tôi đã bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ biết hiện tại của chúng tôi so với ngày ấy đã khác xa - và điều này không hoàn toàn là thứ tôi từng mong đợi.

Khi tôi gặp Jiyong, chúng tôi vẫn còn là học sinh trung học. Vẫn vụng về và đang dần tìm ra chính mình. Đôi khi, tôi vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh chàng trai trẻ gầy gò, nhiệt huyết, người đã thu hút sự chú ý của tôi ngay từ đầu, ẩn sâu dưới những lớp vỏ "ngầu điên" mà Jiyong đã cẩn thận xây dựng.

Thật buồn cười, cái cách mà đại học có thể thay đổi một con người nhiều đến thế nào. Hoặc cũng có thể là không thay đổi, tùy từng người. Mà chắc là tôi thuộc nhóm sau.

Tôi đưa ống ngậm của bình shisha lên môi và rít một hơi, để làn khói dày đặc thơm vị dâu tây tràn sâu vào phổi.

Không phải là tôi không thích con người hiện tại của Jiyong, hay những gì cậu đã trở thành. Tôi chỉ là có chút nhớ cậu bạn thiếu niên ngốc nghếch bên cạnh ngày nào.

Jiyong mới trông đáng sợ hơn nhiều. Đặc biệt là với đôi mắt hạnh nhân kẻ viền đen sắc sảo cùng ánh bạc - vàng lấp lánh rủ xuống từ tai, cổ tay và ngón tay. Hay chiếc quần skinny bó sát cơ thể mảnh khảnh như được vẽ lên bằng cọ sơn. Jiyong luôn tràn đầy sự tự tin, nhưng thế này?

Đây là một thứ hoàn toàn khác. Một thứ mà tôi chỉ mới bắt đầu học cách phân loại. Tôi đã biến nó thành trò chơi, cố gắng tìm ra điểm kết thúc của cậu bạn cũ và sự bắt đầu của sinh vật mới lạ này.

Mà nói đến sinh vật xa lạ ấy, cậu ta đang nhìn tôi chằm chằm, đôi mày thanh tú cong lên đầy mong đợi. Tôi ho sặc sụa, nhả làn khói qua mũi và miệng chỉ trong một tiếng rít.

"Xin lỗi." tôi lẩm bẩm, đưa cho Jiyong chiếc ống được trang trí cầu kỳ.

Những ngón tay thon dài của cậu ấy lướt nhẹ qua tay tôi khi nhận lấy ống shisha, và tôi đau đớn nhận ra chúng tôi đang gần nhau đến mức nào, duỗi dài trên những chiếc gối khổng lồ đe dọa sẽ nuốt chửng cả hai vào lớp bông mềm mại bên trong.

Vai của Jiyong áp sát vào tôi, và khi cậu ấy khẽ cử động, đùi cậu lướt nhẹ theo đường cong của đầu gối tôi. Tôi ngửa đầu ra sau và nuốt khan.

Quán shisha khá yên tĩnh, nhưng lúc này vẫn còn sớm, mặt trời còn đang treo lấp lửng trên bầu trời. Tôi có thể nhìn thấy ánh lửa rực rỡ hắt qua tấm rèm, che khuất chúng tôi khỏi phần còn lại của thế gian. Thỉnh thoảng, cô phục vụ trẻ lại ló đầu vào gian phòng tạm bợ để xem chúng tôi có cần gì không.

Thứ duy nhất tôi cần lúc này chắc là tìm ra một lý do chính đáng cho việc mình có mặt ở đây. Bởi ngay lúc này tôi chẳng có lấy một ý niệm nào cả. 

Tin nhắn của Jiyong vào đầu chiều nay đã khiến tôi bất ngờ, nhất là khi suốt vài năm qua, cả hai gần như chẳng liên lạc gì với nhau. Dù chúng tôi học cùng trường. Dù chúng tôi sống trong cùng khu phố và có chung vài người bạn thân thiết.

Tôi vẫn thấy Jiyong ở các buổi tiệc, nhưng sự xuất hiện của cậu ấy khiến tôi giữ khoảng cách. Cũng như nhóm hipster sành điệu luôn vây quanh cậu, tạo thành một rào cản mà tôi chẳng muốn thử vượt qua.

Mặc dù những lần cậu ấy mỉm cười nhìn tôi từ bên kia gian phòng khiến tôi chần chừ đôi chút.

Jiyong và tôi đã từng rất thân hồi trung học. Có thể nói là bạn thân nhất?

Tôi biết mọi thứ rồi sẽ đổi thay và chẳng có gì là mãi mãi, nhưng hơn bất cứ điều gì, tôi đã muốn giữ chặt điều này. Và nếu chàng trai đang nằm bên cạnh tôi, môi hơi mím lại khi thổi ra những vòng khói tròn đẹp mắt, từng có cảm giác tương tự, thì cậu ấy chưa bao giờ nói ra.

Tôi dán mắt vào những hoa văn trên lớp vải rèm, rồi đan tay ra sau đầu, luồn vào mái tóc ngắn rối bù của mình. Jiyong khẽ huých chân vào tôi.

"Sao anh im lặng thế?"

Tôi liếc mắt sang bên phải, bắt trọn cái nhếch mép trên khóe môi cậu, cùng cái cách mà hai bên tóc cạo gọn làm nổi bật đường nét sắc sảo của quai hàm.

Hồi còn là mấy đứa nhóc chưa dậy thì, chưa trau chuốt, tôi từng nghĩ cậu ấy đẹp đến nghẹt thở.

Còn bây giờ, tôi chẳng biết từ nào để diễn tả vẻ ngoài này nữa.

"Anh không biết phải nói gì."

Jiyong khịt mũi, khóe môi nghiêng nghiêng của cậu nhích thành một nụ cười thật sự.

"Trước đây có bao giờ chuyện đó cản được anh đâu."

"Lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau là khi nào thế?" Tôi quay đi, lại nhìn chằm chằm vào tấm rèm.

Thêm một khoảng lặng nữa. Một làn khói được thở ra trôi vào tầm mắt tôi, xoáy tròn rồi tan biến. Tôi cảm nhận được Jiyong chuyển động, cơ thể cậu ép sát hơn khi nghiêng người lại gần. Tôi chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, vậy mà da tôi vẫn tê rần như thể đang quấn trong từng lớp len dày cộm. Hơi thở của cậu phả nhẹ, khẽ hôn lên tai tôi, má mềm mại dụi vào mặt trong cánh tay tôi.

"Bữa tiệc của Brian Whitman, ba tuần trước." Jiyong thì thầm.

"Anh say khá nặng, còn em chỉ giả vờ thôi. Bọn mình đứng ở hành lang. Trong đó tối lắm, nhưng em vẫn thấy rõ mắt anh đỏ hoe. Mình nói về một trong mấy thầy cũ hồi trung học, rồi anh cười sằng sặc đến mức không thở nổi. Em nhớ lúc đó mình đã nghĩ, rằng bao lâu rồi em chưa thấy anh cười như vậy."

Mi mắt tôi khẽ khép lại, tập trung vào những âm điệu trong giọng cậu, cách mà từng câu chữ vang lên như thể được phủ một lớp trìu mến thầm kín. Như thể người kia đang chia sẻ một bí mật. Một điều chỉ dành riêng cho chúng tôi. Và theo một cách nào đó thì đúng là vậy thật.

Tôi đã từng mơ mộng về việc được có Jiyong trong đời mình lần nữa. Được có cậu ở bên thế này, như những người bạn hoặc hơn thế.

Lồng ngực tôi đau nhói, tim đập dồn dập đến mức như muốn đập thủng cả xương.

Nhưng tôi không muốn nó dừng lại.

"Em cũng nhớ mình đã tự hỏi làm sao mà anh có thể trở nên đẹp hơn sau ngần ấy năm chúng ta chẳng nói chuyện với nhau."

Tôi lờ mờ nhớ lại đêm đó. Những ký ức mơ hồ về những sinh viên đại học say xỉn và tiếng nhạc ầm ĩ.

Khi tôi quay sang nhìn cậu, vô tình mũi chúng tôi chạm nhẹ vào nhau, và đôi mắt nâu của Jiyong nhìn tôi chăm chú với một cường độ mà tôi hoàn toàn chưa sẵn sàng đối diện. Cậu đưa tay lên, đầu ngón tay lướt dọc theo gò má tôi.

Tâm trí tôi trống rỗng, chẳng còn gì ngoài cảm giác nơi đầu ngón tay ấy đốt cháy làn da mình. Tôi muốn nói gì đó, bất cứ điều gì, nhưng tim tôi đã chạy ngược lên phía bắc, đập thình thịch nghẹn lại nơi cuống họng.

Nếu tôi cố mở miệng ngay lúc này, lời thốt ra chắc chắn sẽ chỉ là một mớ hỗn độn của những cảm xúc vụng về, đã ngày càng mãnh liệt hơn trong suốt những năm tháng bị bỏ quên.

Ngón tay Jiyong chạm nhẹ dọc theo xương hàm tôi, rồi mơn trớn vuốt ve dái tai. Tôi rùng mình.

"Seunghyun." cậu thì thầm.

"Sao thế?" Tôi thở hổn hển.

"Em có thể hôn anh không?"

Tôi lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong đầu, cho đến khi nó trở thành thanh âm duy nhất vang vọng trong tâm trí. Một phần trong tôi muốn tin rằng tất cả chỉ là mơ. Rằng tôi đã ngủ quên trên bàn khi đang viết bài luận cuối kỳ môn Lịch sử Châu Âu, và rằng người mà tôi thầm thương trộm nhớ không phải đang ở đây, chỉ cách vài giây ngắn ngủi trước khi chui vào lòng tôi.

Nhưng Jiyong đang ở ngay đây, trước mặt tôi. Hàng mi khép hờ khẽ rủ xuống, môi dưới cắn nhẹ, kiên nhẫn chờ đợi sự cho phép.

Cho phép vượt qua cái ranh giới mà tôi đã quá hèn nhát để vượt qua khi còn là một thằng nhóc.

Tôi gật đầu và cậu nghiêng người tới phía trước.

Những đợt sóng mong đợi chiếm trọn khoảnh khắc trước khi cậu ấy hôn tôi như thể bẻ gãy từng đốt xương trong cơ thể. Để rồi khi môi Jiyong chạm vào môi tôi, khi đôi môi mềm như cánh hoa ấy dịu dàng áp vào đôi môi hơi nứt nẻ này với sự kiềm chế dịu dàng.

Tôi hoàn toàn tan chảy.

Hai cánh tay tôi tự khắc mở ra, hạ xuống ôm lấy bờ vai ấy, kéo cậu lại gần hơn. Jiyong áp sát vào tôi, những ngón tay chìm vào mái tóc này. Tôi như bị nhấn chìm.

Cậu có mùi thuốc lá và xà phòng, hòa lẫn với một thứ ngọt ngào thoảng nhẹ. Một chút gì đó tựa như hoa. Gần giống hoa oải hương. Tôi muốn chìm đắm trong mùi hương nồng nàn đó mãi mãi.

Muốn chìm đắm trong Jiyong mãi mãi.

Tôi không biết định mệnh nào đã đưa đẩy chúng tôi đến đây, nhưng được ôm cậu trong tay và biết rằng cậu cũng khao khát điều này khiến tôi vừa phấn khích vừa sợ hãi.

Tay tôi run rẩy, vì thế càng ôm chặt cậu hơn, rồi cậu cong người vào vòng tay tôi, những nụ hôn chậm rãi nhưng lại ẩn chứa đầy sự vội vã.

Tiếng rên nhỏ đầy mãn nguyện phát ra từ cậu rung lên trên môi tôi, khiến tôi buộc phải rời đi trước khi bản thân mất kiểm soát - mà đẩy cậu xuống đống gối lười và làm tình ngay tại quán shisha này.

"Từ từ thôi." tôi khẽ nói, bật cười khi cậu bĩu môi phụng phịu.

Phải kiềm chế lắm tôi mới không cúi xuống ngậm lấy bờ môi dưới sưng phồng lên ấy, không liếm láp vết đỏ ửng do nụ hôn để lại cho đến khi chúng ánh lên dưới ánh đèn.

Jiyong tựa đầu lên vai tôi. Hơi thở ấm nóng của cậu ấy phả lên làn da tôi, khiến tôi lại rùng mình.

Tôi đưa tay vẽ những vòng tròn trên lưng cậu, cố không nghĩ đến hơi ấm mời gọi từ cơ thể cậu xuyên qua lớp áo kia.

"Tại sao chúng ta lại ngừng làm bạn?"

"Chúng ta chưa bao giờ ngừng là bạn, Ji."

Tôi hắng giọng, tay lướt nhẹ xuống gáy cậu.

"Chỉ là anh không biết mình còn vị trí nào trong cuộc sống mới đầy hào nhoáng của em sau khi em quyết định thay đổi bản thân."

Tôi không có ý nói lời chua chát, nhưng vẫn chẳng thể ngăn chút cay đắng len lẩn vào giọng nói.

Tôi chưa từng oán trách cậu. Thật ra, tôi giận chính mình nhiều hơn vì đã giữ khoảng cách quá lâu.

Tại sao tôi lại lùi bước?

Tôi đã e sợ điều gì?

Ngẩng đầu lên, Jiyong nhướng một bên mày, lườm tôi đầy nửa vời.

"Em không biết nên cảm thấy bị xúc phạm hay không nữa."

"Anh không có ý xúc phạm đâu."

Cậu ấy lăn khỏi người tôi, lại chìm sâu vào đống đệm. Tôi để ánh mắt mình trôi dọc theo đôi chân, phần hông và đường cong nơi eo cậu.

"Nhưng cũng chẳng phải lời khen nhỉ."

Tôi thở dài, đưa tay lên vuốt tóc.

"Có lẽ anh chỉ đang ghen tị thôi."

Tiếng cười của Jiyong vang lên, không chỉ trong tai mà còn ngay trong lồng ngực tôi.

Cậu nghịch ngợm những sợi chỉ sờn của chiếc vòng tay trên cổ tay tôi - món quà sinh nhật cậu tặng tôi năm mười lăm tuổi.

Tôi không biết cậu bất ngờ hay vui mừng khi tôi vẫn đeo nó. Hoặc là cả hai. Thật khó đọc được biểu cảm của Jiyong khi cậu đảo mắt một vòng.

"Ghen vì cái gì cơ ?"

"Vì việc anh chẳng thể giữ em cho riêng mình nữa."

Những ngón tay kia khựng lại, khóe môi hơi giật giật. Tôi chưa bao giờ giấu được bí mật gì khỏi Jiyong.

Chỉ với cậu, tôi mới trở thành một cuốn sách mở.

Chỉ cần cậu muốn, tôi sẵn sàng trao đi tất cả.

Chúng tôi im lặng một lúc, nhìn nhau rồi nhìn xuống tay mình. Bàn tay Jiyong dần rời khỏi cổ tay tôi, những ngón tay kia chầm chậm đan vào tay tôi. Tim tôi đập mạnh đến nỗi cảm thấy đau nhói tận ngón chân. Tôi nhìn cậu, nhìn nét cười lấp ló nơi khóe môi, như thể đang cố khắc sâu hơn trên gương mặt ấy. 

Cậu thật đáng yêu khi cười. Hay luôn luôn là vậy nếu tôi chịu thừa nhận.

Khi đôi mắt nâu hạt dẻ ấy ngước lên, chạm vào ánh nhìn kiên định của tôi, tôi như bị đấm thẳng vào bụng - và tôi nhận ra mình đã nhớ cậu đến nhường nào.

Cũng như nhận ra mình đã ngu ngốc ra sao khi buông tay quá sớm.

"Jiyong—" Tôi vừa cất lời thì cậu nghiêng người tới, cắt ngang dòng suy nghĩ này bằng một nụ hôn nhẹ lên má.

"Em biết anh sắp xin lỗi, nhưng xin đừng."

Jiyong thì thầm, khẽ chạm môi lên quai hàm tôi.

"Cả hai chúng ta đều có lỗi."

Tôi cúi đầu, bật cười khe khẽ và mặt lại nóng lên. Có lẽ, cậu ấy chẳng thay đổi mấy như tôi từng muốn tin.

"Được rồi." Tôi cười toe toét, siết chặt tay cậu. "Ừm."

"Đi thôi." Jiyong càu nhàu khi đứng dậy, kéo tôi theo.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Tôi vẫn chưa ngừng cười, trái tim vẫn đập liên hồi trong lồng ngực như thể nó đã biết trước câu trả lời và chờ tôi bắt kịp.

"Đến căn hộ của em."

Câu nói được thốt ra một cách quá đỗi bình thản đến mức tôi nghi ngờ Jiyong đã lên kế hoạch này ngay từ đầu.

Tôi không có ý phản đối, dù phải thừa nhận là tôi tò mò tại sao lại là bây giờ.

Sau từng ấy thời gian chờ đợi. Sau tất cả khoảng cách xa vời vợi và nhiều tháng ngày chênh vênh đầy hỗn loạn.

Cậu ấy không buông tay tôi, một tay mò mẫm tìm ví để để lại tiền cho bình shisha bị bỏ dở, trước khi kéo tôi đi qua tấm rèm nặng nề kia và ra khỏi cửa chính.

Mùa hè đang trêu đùa thành phố, vẫn chưa ló dạng hoàn toàn mà chỉ thoáng qua như một lời hứa hẹn. Nó hành hạ chúng tôi với những buổi tối oi ả, những buổi chiều nóng đến phát điên, rồi bất chợt biến mất, để lại dư âm lạnh lẽo của mùa xuân. Nhưng hôm nay không khí bên ngoài lại ẩm nhẹ một cách dễ chịu, như một cái vuốt ve dịu dàng, đầy yêu thương.

Jiyong và tôi dạo bước trên những con phố vắng vẻ, im lặng mà thâm tình, những ngón tay vẫn đan chặt vào nhau.

Tôi thầm mong cầu điều này sẽ trở thành một thói quen. Tôi luôn thích cách bàn tay cậu vừa vặn trong tay mình.

"Tưởng em sống ở khu Griffith chứ?" Tôi hỏi khi cả hai quẹo vào một góc phố.

"Tuần trước em mới chuyển nhà." Cậu ném cho tôi một nụ cười nhếch mép.

"Anh đang mất phong độ đấy, Seunghyun. Theo kịp nào."

"Xin lỗi, lần sau anh sẽ theo dõi kỹ hơn."

Jiyong cười phá lên, hất nhẹ khuỷu tay vào tôi. Môi dưới lại bị cắn chặt giữa hai hàm răng, đôi mắt lấp lánh sự vui vẻ xen lẫn chút gì đó dịu dàng mà tôi không dám đặt tên.

Và rồi đột nhiên tôi bị cơn bồn chồn quấn chặt lấy. Chúng tôi đã dừng lại và Jiyong đang lục lọi trong túi để tìm chìa khóa.

Hiển nhiên là tôi đã từng mơ tưởng về khoảnh khắc này. Về những lời thì thầm thân mật, những âm thanh ái muội đê mê sau cánh cửa đóng kín của phòng ngủ. Kể cả khả năng rất cao rằng tất cả sắp thành hiện thực.

Chúng tôi leo lên hai tầng lầu.

Jiyong kéo tôi vào căn hộ tối om, nơi còn thoảng mùi sơn mới cùng hương cũ kỹ của những chồng sách cũ.

"Mọi thứ vẫn còn hơi lộn xộn." cậu lẩm bẩm một cách vô thức.

"Đừng lo về chuyện đó."

Đèn vẫn tắt cho đến khi chúng tôi lẻn vào phòng Jiyong, cậu đóng cửa lại và xoay ổ khóa đồng thau cũ kỹ. Cuối cùng, cậu buông tay tôi, cởi giày ra rồi rón rén bước trên sàn gỗ để ngồi xuống mép giường. Tôi vẫn giữ nguyên vị trí, hai tay khoanh trước ngực.

"Anh đoán là em không sống một mình?"

"Không. Có hai người bạn cùng phòng." Jiyong cởi tất và dịch người ra sau, dựa lưng vào tường, co chân lên. "Em không chắc họ đã về chưa, nhưng cẩn thận vẫn hơn."

Tôi ậm ừ đáp lại, tranh thủ dành chút thời gian quan sát xung quanh, cố phớt lờ sự bồn chồn đang chảy rần rần trong huyết quản. Jiyong cũng quan sát tôi chăm chú như vậy, mà điều này càng khiến cảm giác bất an thêm rõ rệt.

Phòng của cậu không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ đến mức ngột ngạt như tủ quần áo. Trên tường đã đầy ắp tranh ảnh. Những bức ảnh đóng khung, những kỷ vật, và những mẩu giấy vụn vặt được lưu giữ.

Dựa trên kinh nghiệm ngày trước, tôi biết đây là việc đầu tiên Jiyong làm khi cậu dọn đến. Tôi thậm chí đã từng giúp cậu ấy một lần, hồi chúng tôi còn học cấp hai, lúc bố mẹ cậu chuyển đến căn nhà mới phía bên kia thành phố.

Hai đứa mất hàng tá giờ đồng hồ, tỉ mỉ sắp xếp từng tấm vé concert, từng bức ảnh cậu xé ra từ tạp chí, cho đến khi chẳng còn trông thấy bức tường bên dưới nữa.

Chúng tôi đổ gục xuống sàn, nằm đó đến khi mặt trời tắt nắng để rồi bóng tối dần nuốt trọn căn phòng.

Nói về tương lai.

Nói về những chuyện vớ vẩn.

Khuỷu tay Jiyong vô tình đè lên cánh tay tôi, và tôi nhớ mình đã khó khăn đến mức nào để nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài cái cảm giác khao khát sức nặng cơ thể cậu nhấn chìm mình.

Sự hỗn loạn trong cách trang trí của cậu giờ đây đã có phần trật tự hơn, vậy nên tôi dành cho những món đồ sự chú ý mà chúng xứng đáng khi chậm rãi bước quanh căn phòng. Cảm giác ấy giống hệt việc học lại cách đi xe đạp sau nhiều năm chẳng đụng tay vào.

Dù biết rõ chúng hoạt động ra sao, chân tay cần phải làm gì, nhưng vẫn mất một lúc trước khi lấy lại sự tự tin.

Tôi đang học lại Jiyong, khám phá tất cả những mảnh ghép trong cuộc sống của cậu ấy mà tôi đã bỏ lỡ. Và tôi thấy mình ghen tị với những người đã tận hưởng chúng cùng cậu – bởi vì họ không phải là tôi.

"Anh đang lo lắng."

Jiyong lên tiếng, đầu cúi xuống khi gặm nhấm những hình lưỡi liềm trên móng tay mình.

"Sao em lại nói thế?"

Tôi quay lại nhìn bức ảnh được ghim phía trên bàn làm việc của cậu. Đó là chúng tôi, sau khi ngủ quên trên ghế sofa vào một đêm xem phim. Đầu Jiyong gối lên đùi tôi còn miệng tôi thì há hốc. Tay chúng tôi đan chặt vào nhau, đặt trên ngực cậu. Chắc hẳn mẹ cậu đã chụp nó. Tôi ôm chặt mình hơn, nhắm mắt lại, cố lục tìm ký ức sâu thẳm trong tâm trí.

"Vì anh hầu như chẳng nhìn lấy em một lần kể từ lúc ta đến đây."

Giọng Jiyong vang lên ngay sau lưng tôi, tôi giật mình khi cậu vòng tay qua eo mình, vùi mặt vào phần lõm giữa hai xương bả vai.

"Anh không lo lắng." tôi lẩm bẩm, nhưng giọng run lên khi lời rời khỏi môi, đã hoàn toàn tố cáo tôi.

"Có đấy anh à."

Lòng bàn tay cậu trượt trên bụng tôi, khiến từng sợi lông trên tay tôi dựng lên, da gà lan nhanh khắp cơ thể.

"Yeah, anh có."

"Tại sao?" Cậu hỏi, khẽ dụi đầu vào sống lưng tôi.

"Anh sợ rằng mình đang mơ."

Lời thú nhận bật ra như một tiếng thì thầm, và tôi nhắm chặt mắt hơn, như thể chỉ cần hé mở một chút, tất cả sẽ biến mất.

Những ngón tay của Jiyong len lỏi dưới vạt áo tôi, tiếp tục cuộc khám phá cho đến khi tìm thấy trái tim búa khoan đập dồn dập của tôi. Làn da ấy lướt trên da tôi khiến tôi như bốc cháy, lồng ngực phập phồng trong nỗ lực duy trì hơi thở. Cậu áp mình vào lưng tôi, hơi thở nóng bỏng lơ lửng trên cổ, đầu ngón tay trêu chọc cạp quần jeans. 

Tôi run rẩy trong vòng tay cậu. Một phần vì khao khát, một phần vì quá tải cảm xúc. Sáng nay chúng tôi còn chẳng nói chuyện với nhau, vậy mà giờ đây, chúng tôi đang đứng trên bờ vực của một điều gì đó mới mẻ và đẹp đẽ đến đáng sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nhảy xuống?

"Có lẽ chúng ta đã cùng mơ suốt tám năm qua."

Thời gian chậm lại, không ai trong chúng tôi cử động. Bàn tay Jiyong vẫn đặt yên trên lồng ngực tôi, và sau hàng nghìn nhịp đập, tôi tưởng chừng nó có thể phá vỡ tất cả xương thịt để chạm đến trái tim tôi. Tôi đưa tay mình lên, đặt lên tay cậu.

"Ji..."

"Em đã yêu anh từ khi em mười ba tuổi." cậu buột miệng, môi lướt nhẹ trên làn da tôi.

"Chỉ là khi đó, em không biết điều ấy có nghĩa là gì. Cái cảm giác rung động nhỏ nhoi trong lồng ngực mỗi khi anh ở bên em."

Tôi nuốt khan, chờ đợi phần còn lại.

"Nhưng bây giờ em biết rồi." Jiyong bật cười khe khẽ, siết chặt vòng tay quanh tôi hơn nữa. Gần đến mức chẳng thể gần hơn. "Em biết rồi."

Từng chút một, tôi quay lại đối mặt với cậu. Cái chạm của Jiyong vẫn giữ nguyên trên lưng tôi, những ngón tay run run đếm từng đốt xương sườn. Tôi ôm lấy má anh, thở ra một hơi đứt quãng. Đôi mắt cậu vẫn sáng rực, sáng lên những cảm xúc được tích góp từ quãng thời gian chúng tôi bên nhau, và cậu đẹp đến nghẹt thở.

Có lẽ chúng tôi cần những năm tháng xa cách đó, là khoảng lặng cần thiết để cả hai cùng đi đến một kết luận vào cùng một thời điểm.

Tôi lùa tay vào mái tóc đen cắt ngắn của cậu, cảm nhận sự nhột nhạt lướt qua da mình. Ngón cái tôi chậm rãi trượt dọc theo sống mũi rồi đến bờ môi cậu. Tôi cúi xuống, đòi hỏi vị ngọt từ đôi môi kia, hôn cậu bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi có.

Jiyong khe khẽ rên lên, mỉm cười trong nụ hôn khi bám chặt lấy tôi. Tôi thực sự không muốn chuyện này kết thúc nhanh chóng, nhưng ý nghĩ phải kiềm chế bản thân khi cả hai cuối cùng cũng ngã xuống giường lại có vẻ là điều không tưởng. Khát khao mà tôi đã cất giữ suốt bao năm trời, khát khao được là của cậu và chỉ riêng cậu, mạnh mẽ đến mức tôi gần như khuỵu xuống dưới sức nặng của nó.

Tôi đẩy một đầu gối vào giữa hai chân cậu, cảm nhận Jiyong hít vào một hơi mạnh, hông lắc nhẹ khi cậu cắn nhẹ lên môi tôi bằng hàm răng sắc nhọn.

"Còn "từ từ" của anh thì sao?" Cậu thì thầm, ngả người ra sau để giật phăng chiếc áo đính trên người tôi.

"Anh không muốn từ từ nữa."

Tiếng cười khúc khích của cậu khiến tim tôi loạn nhịp, và tôi đã hôn trộm vô số lần khi chúng tôi cởi đồ cho nhau. Mọi sự do dự mà chúng tôi từng có về việc buông tay, giờ đây đã tan biến, và được thay thế bằng niềm vui sướng ngây ngất cùng mong muốn thuần khiết được trao đi khoái cảm. Tôi lướt đầu lưỡi dọc vành tai cậu trong khi kéo khóa quần xuống.

"Anh yêu em." tôi thì thầm, áp mũi vào thái dương cậu, hít lấy hương thơm quen thuộc.

"Jiyong, anh yêu em."

Môi cậu lập tức tìm đến môi tôi, và bên trong tôi nổ tung thành hàng loạt chùm pháo hoa nhỏ—từng đợt sóng của khoái cảm, hạnh phúc và Chúa ơi, đây thật sự là hiện thực của con sao? Đôi tay Jiyong nóng bỏng, háo hức chạm đến mọi nơi trên cơ thể tôi. Tôi đẩy quần cùng boxer của cậu xuống, để chúng rơi thành đống dưới chân. Cậu nắm lấy tôi qua lớp vải quần jean, khiến tôi khẽ rên rỉ, vùi mặt vào cổ cậu.

"Anh có biết em đã nghĩ đến việc chạm vào anh thế này bao nhiêu lần rồi không?"

Jiyong thở dốc bên tai tôi trong khi bàn tay kia tiếp tục kéo từng tiếng rên yếu ớt, khao khát từ phổi tôi.

"Anh xin mạo muội đoán thử."  Tôi nghiến chặt hàm răng, giọng khàn đặc vì kìm nén.

Cậu bật cười, dùng những ngón tay dài của mình lần theo đường nét đang lớn dần giữa hai chân tôi, rồi tháo thắt lưng của tôi ra. Phần quần áo còn lại của tôi nhập hội cùng đống lộn xộn trên sàn, và giờ cả hai chúng tôi đều... 

Tôi đặt một nụ hôn nhẹ sau tai cậu, để tay mình lướt qua xương quai xanh rồi chạm nhẹ vào hai đỉnh sẫm màu trên ngực cậu. Jiyong rùng mình, còn tôi thì cười toe toét, tiếp tục để những đầu ngón tay mơn trớn dọc hai bên hông cậu. Tôi có thể làm thế này hàng giờ mà chẳng biết chán. Tôi muốn khám phá từng điểm nhạy cảm trên cơ thể này, muốn biết tất cả những điều có thể khiến cậu phải kêu lên và van xin trong đê mê. Dục vọng rạo rực trong huyết quản tôi, cuộn trào đến mức tôi ngạc nhiên khi cậu không thể nghe thấy chúng đang hát.

Jiyong nắm lấy tay tôi, dẫn tôi lùi về phía giường cho đến khi cả hai ngã xuống đệm. Nụ cười của cậu rạng rỡ khi cậu nhìn tôi, một ngón tay cái vuốt ve lông mày tôi. Tôi tập trung vào cảm giác cơ thể cậu phủ lên người mình, làn da mịn màng như tan chảy vào tôi. Tôi để những ngón tay lướt dọc theo gò má cậu. Mí mắt cậu, cằm cậu, cổ họng cậu. Chúng tôi trao nhau những nụ hôn đùa cợt, những cái chạm lưỡi trêu chọc, tinh nghịch cho đến khi hoàn toàn chìm đắm vào nhau. Tôi lật người, đẩy Jiyong xuống tấm ga trải giường, hôn cậu mãnh liệt đến mức tự cắn vào miệng mình. Cậu rên rỉ, quấn chân quanh người tôi, nghiền hông chúng tôi lại với nhau.

Một luồng áp lực dồn nén bên trong tôi. Áp lực của khoái cảm sắp ghé đến, áp lực của trái tim sắp nổ tung. Tất cả hòa vào nhau như cơn sóng điên cuồng khiến tôi choáng váng. Móng tay Jiyong bấu sâu vào vai tôi, hông cậu lại nhấp nhô lần nữa. Hơi thở tôi đứt quãng.

"Seunghyun." cậu thở dài, biến tên tôi thành lời van nài khi cậu cọ mũi vào má tôi.

"Sao thế?"

Môi Jiyong cong lên, rồi cậu nghiêng người ghé sát, thì thầm vào tai tôi.

"Cho phép em bên trong anh nhé?"

Ngay lập tức, một làn sóng khoái cảm cuộn trào trong tôi, dồn xuống nơi bụng dưới. Chỉ cần nghĩ đến việc Jiyong tiến vào bên trong tôi đã khiến tâm trí tôi quay cuồng, nhưng tôi muốn thế. Tôi muốn biết cảm giác được cậu lấp đầy, được chiếm hữu là như thế nào. Tôi nghiêng đầu, chiếm lấy môi cậu trong một nụ hôn mãnh liệt khác, lật người đến khi cậu ngồi lên người mình. Nhìn vào mắt cậu, tôi chỉ thấy sự tôn thờ. Tôi biết đôi mắt của chính mình cũng chẳng đáp lại gì ngoài sự tin tưởng.

Tôi khẽ gật đầu, và Jiyong nhấc tay tôi lên, nhẹ nhàng phủi bụi môi cậu trên từng đốt ngón tay. Sau đó, cậu hôn lên phần đệm của từng ngón tay. Giữa lòng bàn tay. Và cuối cùng, mặt trong cổ tay tôi. Tôi đã khó thở từ trước, nhưng hành động này khiến toàn bộ không khí trong phổi tôi bị rút cạn. Cậu nhìn tôi chăm chú, và tôi cũng nhìn cậu. Tôi tự nhắc nhở mình rằng đây không phải là một giấc mơ, rồi đặt một bàn tay lên ngực cậu, khiến cậu cười toe toét. Nhịp tim Jiyong khẽ chệch nhịp.

Cuối cùng, chúng tôi lại tiếp tục di chuyển, Jiyong với tay lấy tuýp gel bôi trơn từ một chiếc hộp ở chân giường. Cậu dang rộng chân tôi, nâng đầu gối lên, rải những nụ hôn nhỏ lên bắp chân và đùi tôi. Tôi siết chặt lấy tấm ga trải giường, mí mắt khẽ khép lại, thở hổn hển mỗi khi cậu để răng mình lướt trên da thịt tôi.

"Lần cuối cùng là khi nào?" Cậu thì thầm hỏi bên xương hông tôi.

"Hơn một năm trước."

Tôi biết Jiyong đã hỏi nhiều hơn một lý do. Có lẽ cậu tò mò về các mối quan hệ trong quá khứ của tôi. Thành thật thật thì tôi cũng đã từng thức trắng nhiều đêm để tự hỏi Jiyong sẽ ngủ cùng ai.

"Năm tháng." tôi nói, cong người lên khỏi đệm với tiếng rên khe khẽ khi cậu lướt ngón tay dọc theo chiều dài của tôi từ gốc đến đỉnh. "Em?"

"Bốn." Câu trả lời thì thầm phả nhẹ lên làn da nhạy cảm, và ngay sau đó, cậu dùng lưỡi liếm lấy chút dịch tràn ra nơi khe nhỏ, kéo theo một tiếng thở dốc nghẹn lại trong cổ họng tôi.

"Em ngừng hành hạ bản thân bằng những cuộc vui xác thịt vô nghĩa, vì họ sẽ chẳng bao giờ là anh."

Jiyong ngậm lấy đầu dương vật tôi vào miệng, và mắt tôi mở to, một loạt tiếng rên rỉ vang lên trong căn phòng nhỏ khi cậu ấy đưa một ngón tay trơn tru, mát lạnh vào trong để chuẩn bị cho tôi. Một ngón thành hai ngón và hai rồi thành ba. Cậu ấy rất cẩn thận khi mở rộng tôi, nhưng nếu cậu không làm thế thì tôi cũng chẳng quan tâm nổi nữa, tôi đã quá đắm chìm vào cơn mê loạn này rồi.

Lưỡi Jiyong liếm dọc theo chiều dài tôi, ấn vào mặt dưới nhạy cảm. Tôi trông thấy đôi mắt nâu sẫm màu của cậu càng thêm u tối, trông thấy nụ cười nửa miệng đầy tinh quái kia khi cậu cong một trong những ngón tay đó và chạm đến tuyến tiền liệt của tôi.

"Khốn kiếp, Jiyong." Tôi gần như rên rỉ, siết mạnh ngón tay cậu, khao khát được nhận thêm.

Trườn lên khẽ đòi một nụ hôn, Jiyong rút tay ra khiến tôi không khỏi rên rỉ vì mất mát. Cậu khẽ cười, thì thầm những lời dỗ dành vào tóc tôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Và rồi tôi hổn hển khi cậu đẩy người về phía trước, chậm rãi lấp đầy mình từng chút một. Cơn đau chỉ kéo dài vài phút, mỗi phút trôi qua đều tràn ngập giọng nói của Jiyong bảo tôi hãy thư giãn, bảo rằng cậu ấy yêu tôi. Tôi rùng mình, siết chặt lấy cậu, hài lòng với tiếng rên dài đứt quãng vang lên từ lồng ngực cậu và lọt vào tai tôi.

"Di chuyển – Làm ơn hãy di chuyển..."

"Cho em một giây." Cậu nói, hơi thở gấp gáp, vùi mặt sâu vào hõm cổ tôi.

"Anh chặt quá..."

Tôi để tay mình lướt dọc theo cánh tay cậu, men theo đường sống lưng rồi trượt xuống bờ mông săn chắc. Cảm giác thật tuyệt vời, chỉ khi thế này. Chỉ có tôi và cậu, chỉ có sự gắn kết mật thiết giữa cơ thể và cảm xúc của đôi ta. Dần dần, Jiyong rút ra chỉ để thúc mạnh vào lần nữa, khiến tôi kẹp chặt đùi mình quanh cậu để giữ cậu ở lại.

"Chậm thôi." Lời thỉnh cầu bật ra giữa hơi thở hòa quyện của chúng ta và tôi khẽ hôn cậu, mắt vẫn mở.

"Anh muốn cảm nhận em, tất cả của em."

Cách mà đôi má Jiyong ửng hồng sau lời tôi nói khiến tim tôi đập loạn. Dù vậy cậu vẫn nghe theo, thiết lập một nhịp độ có thể khiến chúng tôi phát điên, nhưng tôi không quan tâm. Môi chúng tôi chạm nhau, không bao giờ tách rời. Jiyong trao tôi sự đắm say của cậu, cũng như tôi trao cậu tất cả của mình. Song, tôi có thể cảm nhận được sự hình thành của cực khoái tích tụ trong bụng mình.

"Mạnh hơn... nữa." Tôi rên rỉ, đôi chân run rẩy khi hùa theo từng cú thúc sâu của cậu.

Nhịp điệu của Jiyong thoáng loạng choạng trước khi chuyển thành những cú thúc mạnh mẽ đến tàn nhẫn. Tôi cắn nhẹ môi dưới của câu, trượt lưỡi qua khe hở giữa hai hàm răng. Tôi uốn mình dưới cậu ấy cho đến khi cậu bật ra những âm thanh khàn đục, không mấy tao nhã từ đáy cổ họng.

"Chết tiệt, Seunghyun... em không thể –" Cậu hít một hơi thật sâu.

Tôi nghiền môi mình lên môi cậu, chôn sâu gót chân xuống đệm, nghiêng hông để ép sát vào cậu hơn. Jiyong ghì chặt lấy tóc tôi trong khi tôi hét tên cậu trong đầu. Cậu xuất tinh chỉ vài giây sau đó, tiếng nấc nghẹn bật ra cùng từng thớ cơ căng cứng khi khoái cảm quét qua cơ thể. Chỉ khi những ngón tay cậu quấn lấy dương vật tôi, tôi mới theo sau, khuất phục trước áp lực dồn nén và hoàn toàn tan vỡ. Jiyong hôn tôi say đắm khi làm tôi kiệt sức, và tôi chìm đắm trong cơn đê mê này, cảm thấy bị lột trần. Cảm thấy cả tâm hồn lẫn thể xác đều mơ hồ, mềm nhũn và hưng phấn. Tôi co giật dưới thân hình Jiyong, và bờ môi cậu ngọt ngào vuốt ve đôi môi tôi cho đến khi cơn run rẩy biến mất.

Cậu đổ gục xuống bên cạnh tôi, cánh tay vắt ngang ngực tôi và chân chúng tôi vẫn quấn lấy nhau. Tấm ga giường ướt đẫm mồ hôi của cả hai và chúng tôi gần như chẳng thể mở mắt, nhưng vẫn không thể ngừng mỉm cười. Jiyong vẽ những họa tiết nguệch ngoạc lên ngực tôi, môi lướt nhẹ qua bờ vai.

"Đi tắm chứ?"

"Chút nữa thôi." Cậu lẩm bẩm, rúc người vào gần hơn.

Nhưng phải mất hơn một phút thì chúng tôi mới chịu rời khỏi sự ấm áp của căn phòng để đến phòng tắm ở cuối hành lang. Khi đến nơi, chúng tôi nán lại dưới làn nước ấm áp, chẳng ai muốn bước ra. Tôi gội đầu cho cậu, cậu cũng gội đầu cho tôi. Tôi kỳ cọ cơ thể cậu ấy, ngắm nhìn làn da dần ửng hồng và phản ứng rõ ràng của thứ kia. Jiyong tựa lưng vào bức tường lát gạch, ngón tay trượt dọc xuống ngực tôi trong khi tôi vuốt ve cậu. Tôi quỳ xuống, mút lấy nó, tiếng rên rỉ của cậu vang lên trong không gian chật hẹp. Tôi nuốt từng giọt khi cậu đến. Cậu hôn tôi đến khi môi tôi tê dại và nước trở nên lạnh ngắt.

Sau khi thay ga, Jiyong kéo tôi trở lại giường. Tôi mặc quần đùi và áo thun trắng, còn cậu chỉ khoác hờ chiếc áo ba lỗ và quần short xanh lá. Dù vậy, chúng tôi có thể chẳng mặc gì cũng được—thật ra, tôi cũng chẳng phiền nếu cả hai cứ ở trần như vậy mãi. Tôi nói vậy với Jiyong và cậu thụi nhẹ vào cánh tay tôi trước khi dụi đầu dưới cằm mình. Tôi ôm cậu vào lòng, bật cười khe khẽ.

Chúng tôi xem một bộ phim trên laptop của cậu trong bóng tối. Thoáng nghĩ về tấm ảnh được ghim trên bàn làm việc của người kia. Bốn năm trôi qua, nhưng điều duy nhất thực sự thay đổi là chúng tôi đã ruồng bỏ được nỗi sợ hãi. Tôi xoa nhẹ mái tóc cậu, và vòng tay ấy ôm tôi chặt hơn đôi chút.

Chỉ cần Jiyong còn ở bên cạnh tôi, thì có lẽ tôi sẽ chẳng còn sợ bất cứ điều gì—ngoại trừ việc mất đi cậu ấy. Nhưng tôi hy vọng, bằng cả trái tim mình, rằng ngày ấy chỉ đến khi chúng tôi đã già nua và mái đầu điểm tuyết.

***

GTOP  -  HIGHSCHOOL!AU

Mình từng vẽ 1 bức học đường về hai anh (theo góc nhìn của mình chứ không phải minh họa cho fic nhé). Nhân tiện fic cũng có nhắc nên mình gắn cho mọi người xem vui =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro