40 end
Chào các bạn , đây là chap cuối cùng của fic ''Trái tim Ác Quỷ''
Rất cám ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi fic đến cuối cùng
Fic này là fic đầu tay của D viết, có nhiều đoạn còn lủng củng và chưa được hay lắm, mong các bạn bỏ qua D hứa sẽ cố gắng viết tốt hơn trong các fic sau nha
Trong chap cuối này có 1 đoạn ya (nam x nam ), D sẽ hide, vì thật ra D không quen tả ya, nên đọc cũng không hay lắm ^^ Mong mọi người thông cảm
__________ Chap cuối __________
Biệt thự Blood.
Nhẹ nhàng đáp xuống ban công căn phòng nhỏ trước đây của cậu, hắn chậm rãi thu lại đôi cánh.
_'' Chúng ta về đến nhà rồi'' _ Giong hắn thoáng lạc đi, buồn bã..
Vẫn ôm ghì chặt lấy hắn không buông, Yong up mặt vào ngực hắn, nước mắt cậu nóng hổi vẫn không ngừng thấm vào lớp áo dày.
Khẽ mỉm cười, nụ cười buồn bã đến đau lòng, hắn bế cậu đến bên chiếc giường lớn. Vẫn ôm gọn cậu trong vòng tay, hắn khẽ nhăn mặt ngồi xuống , dựa vào chiếc gối lớn, sau lưng hắn, nơi vòng tay vẫn đang siết chặt cua cậu, những chiếc móng xương xẩu vẫn cắm sâu vào da thịt hắn, đau buốt, máu vẫn không ngừng chảy ra.
Nhấc nhẹ đôi tay, hắn để cậu ngồi thoải mái trên đùi mình. Choàng tay ôm lấy bờ vai nhỏ của cậu, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, ánh nhìn chăm chú, đau đáu buồn và tuyệt vọng.
_'' Ngươi còn bao nhiêu thời gian?'' _
Yong ngẩn lên, đối diện với ánh nhìn đau đớn như thiêu đốt ấy, nước mắt cậu lăn dài trên khuôn mặt.
_'' Đến khi mặt trời lên.''
Từ đôi mắt lặng căm bất động của hắn, hai hàng nước mắt lăn dài, vòng tay hắn bất giác ôm siết cậu, như sợ cậu sẽ biến mất chỉ trong tích tắt.
_'' Mặt trời lên? Chỉ được đến đó thôi sao?'' _ Giọng hắn nặng nề, như thiếu cả sức sống.
_'' Yong xin lỗi... Top... Yong xin lỗi.'' _ Cậu nghẹn ngào.
_'' Ta có thể mang ngươi đi về phía thật xa phía sau mặt trời ? Ta có thể đưa ngươi né tránh ánh mặt trời ? Ta có đủ mạnh để làm vậy không? Nếu làm thế ngươi sẽ vẫn bên ta đúng không?..'' _ Giọng hắn từ từ lạc đi, ánh mắt sáng rực nhìn cậu cố níu kéo _ '' ... Hay ta nên hút sạch máu ngươi và biến ngươi trờ thành lũ khốn nạn ngoài kia? Hay ta nên kết thúc tất cả trước khi ngươi biến mát trước mắt ta? Nếu như lúc này ta biến mất, ngươi có thể khỏe lại không? Ta..'' _ Hắn chưa dứt câu, Yong đã rướn người hôn lên đôi môi run rẩy của hắn, nụ hôn ngăn lại những câu nói tuyệt vọng đến nghẹn ngào.
Đôi mắt hắn cup xuống, nhắm nghiền để mặc nước mắt vẫn chảy ra như vô thức. Mím chặt môi, hắn chẳng dám đáp lại nụ hôn của cậu. Khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng, giờ đây, niềm kiêu hãnh muôn đời trong hắn đã hoàn toàn biến mất, sợ hãi, tự trách, đau khỗ, tuyệt vọng, hắn như rơi vào ngỏ cụt không lối thoát của chính bản thân mình, và cái suy nghĩ liệu hắn có còn đủ tư cách để đáp lại nụ hôn của cậu hay không sau bao nhiêu chuyện cậu phải chịu đựng vì hắn.
Nước mắt Yong lại lăn dài, đôi môi nhỏ luyến tiếc rời khỏi vành môi đang cắn chặt của hắn. Nhìn hắn, lòng cậu đau như cắt, khuôn mặt từng mỉm cười với cậu, từng yêu chìu cậu, từng cực kỳ cao ngạo và kiêu hãnh giờ chỉ còn hằn lên sự đau khổ, cam chịu, tuyệt vong đến đau lòng.
Ngã đầu vào vai hắn, Yong vẫn cố mỉm cười trong làn nước mắt.
_ '' Huyn ngốc à? Huyn có việc gì Yong sao sống nổi?''_ Giọng cậu cố nũng nịu _ '' Mặt trời còn lâu lắm mới lên... đêm nay, Yong muốn... trở thành ... người của huynh''
Đau buốt, hắn ôm siết thân hình nhỏ bé của cậu trong vòng tay. Đầu hắn gục xuống vai cậu buồn bã, mái tóc dài màu bạc xõa xuống, tiếng nấc nghẹn bị kìm chặt nơi cổ họng biến thành tiếng rên ư ử đứt quãng, đôi vai rộng lớn của hắn cũng đã run lên từng hồi, đau buốt.
Trái tim Yong thắt lại, cố gượng người dậy, cậu đẩy nhẹ, thoát ra khỏi vòng tay hắn và rồi sựng lại, khi thấy những chiếc móng sắc lẻm trên tay mình vẫn chưa biến mất và cả 10 ngòn tay đều nhầy nhục đầy máu, thứ máu đen ngòm và đắng nghét. Hết nhìn đôi tay mình lại nhìn hắn, Yong sợ hãi lùi lại. hắn thoáng giật mình, vội ngẩng lên, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cậu, nhìn đôi tay cậu, hắn vội vã trấn an.
_'' Ta không sao, người bình tĩnh đã, ta không sao cả.'' _ Hắn lo lắng.
Nhưng khi hắn vừa nhỏm người dậy định ôm lấy cậu, thì Yong đã vội vã nhảy xuống giường, với khuôn mặt thất thần và ánh mắt hốt hoảng, cậu lê từng bước đến bên tấm gường lớn đặt ở góc phòng.
Thấy vậy, hắn vội vã bật dậy, bước đến ôm lấy cậu từ phía sau, cái ôm siết dịu dàng mà hắn chỉ dành riêng cho cậu.
_'' Không sao đâu, ngươi không cần xem đâu''_ Hắn thì thầm vào tai cộ, cố giữ cậu lại.
Nhưng Yong vẫn bước tiếp, run rẩy gỡ vòng tay hắn, tiến về phía chiếc gương.
Cậu nhìn mình trong gương, đôi môi mím chặt.
Cậu, trong gương, đôi mắt đỏ au 1 màu như máu, khuôn mạt nhỏ xanh xao yếu ớt. Đôi bàn tay gầy guộc, ló ra những chiếc móng dài, trắng hếu như những khúc xương gớm ghiếc. Lấp lo phía trong cổ áo, những đường gân xanh nổi lên, chằng chịt. HÍt 1 hơi dài, Yong từ từ cởi từng chiếc nút áo, chiếc áo sơmi trắng tinh rơi xuống. Cơ thể cậu ra rõ ràng, trên làn da trắng tinh, những đường gân xanh đỏ nối nhau, nhô lên, chằng chịt uốn lượn, trên vùng ngực, những mảnh xương nhỏ nhọn hoắc nhô ra lỗ chỗ không đều, chúng trắng xác đầy, tua tủa như những gai xương rồng, trên đôi vai nhỏ, những mảnh xương cũng đã gồ lên, chập chùng lượn sóng.
Yong đứng chết lặng, nhìn mình trong gương với nét mặt kinh hoàng và đau đớn, thứ duy nhất cậu có thể dành cho hắn chinh là cơ thể cậu, nhưng giờ đây, nó đã nên kinh tởm và gớm ghiếc đến mức khiến cậu sợ hãi. Trong tích tắc ấy, Yong thấy mình như rớt vào địa ngục, tuyệt vọng.
Hắn đứng lặng im như hóa đá, nhìn cậu, nước mắt hắn lại lăn dài trên gương mặt, đôi môi cắn chặt bật máu, đau buốt, đôi bàn tay nắm chặt bất lực trước nỗi đau của cậu, hắn càng lúc càng căm hận chính bản thân và sức mạnh của mình, nguyên nhân biến cậu trở nên như vậy.
Và rồi như sực tỉnh, cậu hốt hoảng, vội vã cúi xuống, nhặt vội chiếc áo choàng lên người, cố gắng che chắn cho cơ thể đã trở nên qúai dị của mình, đôi bàn tay đầy móng vuốt trong lúc lúng túng tự cào xướt trên chính cơ thể mình. Sợ hãi, khinh hoàng, cậu sợ hắn nhìn thấy, cậu sợ hắn sợ, cậu sợ sự kinh tởm trong đôi mắt hắn nếu như hắn thấy cậu trong lúc này, cậu vội vã, đôi chân bước vội về phía chiếc giường, rồi vấp ngã, lại cố đừng dậy và bước nhanh hơn, té ngã, vội vã đứng dậy, bước nhanh.
Chộp lấy tấm chăn dày, cậu vội vã phủ nó lên người, che kín cả mái tóc bạc của mình. Run rẩy, cậu chỉ còn biết đứng đó, lặng lẽ, run rẩy, nước mắt trào ra trong sợ hãi ướt dẫm khuôn mặt. Cậu quay lưng về phía hắn.
Hắn từ từ đưa cao cánh tay mình, những chiếc móng bạc hiện ra, sáng quắt, chẳng chút chần chừ lưỡng lự, hắn đâm thẳng chúng vào bả vai mình sâu lút, máu phụt ra. Cắn chặt răng, cơn đau điếng ập đến, ngăn lại dòng nước mắt và cái đầu đang sắp nổ tung của hắn. Nặng nề rút tay ra, hắn khẽ nhăn mặt đau đớn cởi nhanh chiếc áo choàng và để mặc nó rơi xuống đất và cả chiếc áo trên người. Để lô ra bờ vai trần mạnh mẽ cùng khuôn ngực rắn chắc. Vết thương trên bả vai đang bốc khói và nhanh chóng khép miệng, hắn bước đến bên cậu, hắn hiểu, đây không phải là giờ phút hắn co thế chỉ đứng đó và đau buồn, cậu cần hắn.
Từ phía sau, hắn vong tay ốm lấy bờ vai đang run rẩy của cậu trong chiếc chăn dày, ép cơ thể cậu phái ngã dựa vào ngưới hắn. Hắn kéo nhẹ tấm chăn xuống, khiến phần đầu và vai cậu lộ ra, thoáng hốt hoàng và bất ngờ, Yong vội vã ghì lại, cố sức níu chặt, hốt hoảng cúi gầm mặt cố tránh ánh nhìn của hắn, nước mắt cậu rơi xuống lã chã. Vẫn giữ chặt Yong trong lòng, hắn vén nhẹ mái tóc cậu, để lộ ra chiếc gáy nhỏ xanh xao gồ lên mấy hàng gai nhọn. Nhẹ nhàng hôn lên những chiếc gai nhỏ, nước mắt hắn một lần nữa lại bắt đầu trào ra chẳng chể ngăn lại, chảy dài theo khuôn mặt.
_'' Ta muốn ngươi, thành người của ta''_ Giọng hắn trầm ấm, dịu dàng đến kỳ lạ.
Yong bật khóc, cơ thể cậu trong phút chốc co rúm lại, nức nở.
_'' Yong xin lỗi... Top...Yong xin lỗi ... không được rồi ... không được rồi..'' _ Cậu nghẹn ngào, cơ thể nhỏ bé vùng vẫy, cố thoát ra khỏi cái ôm ấm êm của hắn.
Dùng cả cánh tay còn lai ôm cứng Yong vào lòng, hắn lại hôn cậu.
Hôn lên những chiếc gai nhọn trên gáy, hôn lên những đốt gồ ghè đơ cứng trên vai cậu... từng chút , từng chút một, nụ hôn dịu dàng và nhẹ nhàng nhất hắn có thể, nụ hôn ướt đẫm và nóng hổi những giọt nước mắt của hắn.
_'' Trong mắt ta, ngươi vẩn luôn đẹp nhất.''
_'' Mãi mãi, ngươi vẫn luôn là đẹp nhất''
Hắn không ngừng thì thầm vào tai cậu, và hôn lên vành tai nhỏ ấy.
Yong vẫn nức nở, đôi chân cậu dường như không còn đứng vững được nữa, mệt mõi và đau đớn đến rã rời, cậu chỉ biết cúi đầu và khóc, trên môi vẫn mãi lấp bắp lời xin lỗi trong tuyệt vọng.
_'' Yong xin lỗi... Yong xin lỗi... '' _ Giọng cậu lạc đi.
_'' Không cần xin lỗi... ta muốn người trở thành người của ta.''
Nói đoạn, hắn khẽ xoay người cậu lại, chỉ 1 cú phất tay, tấm chăn bị kéo vụt ra khỏi người cậu. Yong sợ hãi vội túm chặt vạt áo che lại cơ thể xấu xí của mình, khuôn mặt ướt đẫm ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt vừa như van nài vừa như hối lỗi, đau buốt.
Mim cười dịu dàng, hắn hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt của cậu, và nhấc bỗng cậu bước nhanh về phía chiếc giường.
Nhưng khi hắn vừa đặt cậu nằm xuống, Yong đã vội quay đi, co rúm người lại, ôm chặt gối khóc nức nở.
_'' Xấu xí , kinh tởm lắm... Top .. tránh xa ra.. tránh xa ra mà.''
Quệt vội dòng nước mắt, hắn lại hôn cậu, hôn lên vành tai nhỏ đã đỏ au của cậu, hôn lên mái đầu bạch kim vẫn còn run rẩy.
_'' Ngươi là của ta, dù ngươi thế nào ngươi cũng là người của ta... Yong ah, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi Yong à'' _ Giọng hắn nghẹn lại, đau buốt.
Thoáng sững người, cậu run rẩy xoay lại nhìn hắn. Trước mặt cậu, ánh mắt hắn đầy âu yếm, yêu thương, đôi mắt đen sâu hút ngấn đầy nước, đôi môi mỏng nở nụ cười buồn bã đến nao lòng_ Hắn, kẻ mà cậu yêu, nụ cười đau xót như sắp nghẹt thở.
Lần đầu tiên hắn nói hắn yêu cậu, lần đầu tiên, nhưng sao lại đau đớn và xót xa đến vậy.
_'' Đừng trốn tránh ta, chúng ta không còn thời gian nữa, ta yêu ngươi, Yong ah, đừng trốn tránh ta '' _ Vưa thì thầm hắn vừa không ngừng hôn lên khuôn mặt cậu, hôn lên đôi mắt ướt nhòe, đôi môi nhỏ khô khốc, lên chiếc mũi xinh vẫn đang sụt sùi. _'' Ta yêu ngươi, ngươi luôn đẹp nhất... mãi mãi.''
Yong khóc, hắn khóc, nước mắt cả hai lẫn vào giữa những nụ hôn.
Và Yong khẽ xoay người, vòng tay ôm lấy hắn, đôi môi run rẩy đáp lại sự dịu dàng âu yếm từ đôi môi hắn. Nhẹ nhàng leo lên giường, hắn mỉm cười, cậu mỉm cười, nước mắt vẫn rơi.
Hai cơ thể càng lúc càng quấn chặt nhau hơn, những nhịp đẩy từ từ mạnh mẽ hơn, cảm giác và xúc giác căng đầy và dần trở nên hoang dại hơn. Như tình yêu của hắn và cậu, điên rồ, mãnh liệt đến không lối thoát.
Đam mê và say đắm, cơ thể cả hai hòa quyện vào nhau chẳng dứt, những lời yêu thương được nói ra, âu yếm, nâng niu, thời gian như dừng lại, thế giới dường như chỉ là 1 khoảng trống vô nghĩa, bản thân hay sự cố chấp, tất cả đều trở nên mơ hồ va không cần thiết. Họ bên nhau, dù có thể chỉ là giây cuối, thì từng giây phút ấy đều đẹp tuyệt vời.
*********************
Phía trời xa, ánh sáng dần dần xuất hiện mờ ảo. Báo hiệu mặt trời sắp lên, ngày định mệnh đã đên.
Hắn ôm cậu, nằm dài trên chiếc giường êm ấm. Ân ái đêm qua vẫn còn vương vấn nét hạnh phúc trên khuôn mặt cả hai. Đưa mắt nhìn ra cửa, cậu khẽ mỉm cười.
_'' Mặt trời sắp lên rồi.'' _ Giọng cậu nhẹ hẫng.
Siết chặt thêm vòng tay, hắn chỉ im lìm, ánh mắt sâu hút buồn rười rượi.
_'' Biển, Yong muốn thấy biển lần cuối.''
Hắn nhìn cậu, âu yếm, đôi môi mỏng khẽ nở ra nụ cười dịu dàng, hôn nhẹ lên vầng trán cậu, hắn thì thầm.
_'' Ta sẽ mang ngươi ra biển.''
*****************
Bên bãi biển, cậu ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, mái tóc bạc khẽ bay trong gió, khuôn mặt thanh thản, hạnh phúc.
_'' Có lẽ mai ta sẽ tỉnh giấc mơ này.''
_'' Đừng như vậy, huyn phải sống thật tốt.''
_'' Chỉ là mơ thôi, ta là kẻ mạnh nhất, không gì có thể chống lại ta.''
_'' Top, huyn còn Cl, daesung, Taeyang và cả SeungRi nữa... nhưng huyn đừng quên Yong.''
_'' Chỉ là mơ thôi, khi tỉnh dậy, ngươi vẫn sẽ bên ta.''
_'' Top, huyn đừng vậy.''
_''....''
_'' Yong yêu Top nhất... mãi mãi.''
_'' .... Chỉ là giấc mơ thôi, mai dậy ta sẽ nói ta yêu ngươi mỗi ngày... mãi mãi.''
_'' Ước gì... có ngày mai ấy, huyn nhỉ.''
_'' Chắc chắn sẽ có mà.''
_ '' Mặt trời lên kìa huyn... đẹp nhỉ.''
_ '' Ta phải tỉnh dậy chứ? Ta nên tỉnh dậy rồi, ta cần phải tỉnh dậy.''
_ '' Huyn a, Yong yêu huyn nhất nhất... mãi mãi..''
_'' Giấc mơ này quá lâu rồi, tỉnh dậy nào... tỉnh dậy nào...TỈNH DẬY''
_ '' Yong yêu huyn nhất... Tạm biệt.''
_'' ...''
_''...''
_'' Giấc mơ này quá lâu rồi, quá lâu rồi, tỉnh dậy nào... PHẢI TỈNH DẬY CHỨ... TA BẢO NGƯƠI TỈNH DẬY... HUYẾT PHỤ... TA BẢO NGUOI TỈNH DẬY.''
***********************
Nhẹ nhàng, CL chậm rãi đáp xuống.
Bước từng bước, cô tiến về phía bờ biển, nơi hắn đã ngồi im lìm cả ngày qua, ánh mắt vẫn hướng cái nhìn như thiêu đốt về phái mặt trời đang rực rỡ.
Nghe tiếng động, hắn giật mình quay lại. Ánh mắt thất thần trên khuôn mặt thoáng nét đờ đẫn.
_ '' CL, ngươi đánh thức ta đi, ta chẳng thể dậy nổi khỏi giấc mơ này'' _ Giọng hắn mệt mỏi _'' Tên nhóc ấy đang đợi, mà ta lại không thức dậy được, giúp ta.''
_'' Huyn là đồ ngốc à, huyn có nhớ huyn là ai không?'' _ CL khẽ thở dài lên tiếng.
_'' Ta... ta là Huyết Phụ... ta..''
_'' Huyết Phụ không bao giờ nằm mơ.'' _ CL cắt ngang câu nói của hắn 1 cách dứt khoát.
Trong tich tắc , cơ thể hắn như hóa đá, sững sờ nhìn CL với đôi mắt mở to ngơ ngác.
Giây phút tiép theo, bầu không khi xung quanh hắn thoáng chốc cô đặc lại, nặng nề đến kinh khủng.
CL thận trọng bước lùi lại, tránh ra xa.
Hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt bắt đầu sáng rực và đỏ lè 1 màu máu, đôi chân mày nhíu chặt đầy giận dữ. Khuôn mặt băng lạnh đanh lại, , hướng ánh nhìn như thiêu đốt về phía CL.
_'' TA VẪN ĐANG NẰM MƠ''_ Hắn gằn từng tiếng nặng nề.
Ma khí từ cơ thể hắn bắt đầu bốc lên, thổi tung mái tóc dai đang buông xõa của hắn.
_'' Huyn bình tĩnh đã. ''_ CL thận trọng trấn an_'' Huyn cần phải chấp nhận Yong đã ch..''
_'' RAAẦM'' _ cả thân hình Cl bị hất tung ra xa đập mạnh váo 1 gốc cây lớn trong khi cô vẫn chưa nói dứt câu.
Hắn vẫn đứng yên, bất động với khuôn mặt đùng đùng sát khí. Ma khí tuôn ra cuộn vào không khí tạo nên nhữn cơn lốc xoáy nhỏ không ngừng vần vũ xung quanh hắn.
_'' NGƯƠI CÚT ĐI, CL''
Lồm cồm đứng dậy, CL vẫn ngoan cố không ngừng.
_'' Ta nói là Yong của huyn chết rồi ... NÓ CHẾT RỒI.. HUYN CỨ THẾ NÀY CŨNG KHÔNG CỨU ĐƯỢC ĐÂU.'' _ Cô hét lên.
Trong phút chốc, bầu trời đang trong xanh bỗng tối sầm lại, mây đen kéo đến đặc kín. Hắn như nổi điên, ánh mắt nhìn cô như sắp bùng nổ, những chiếc răng nanh cũng lộ ra, hắn khẽ gầm gừ, chẳng chấp nhận được việc vừa nghe thấy, đôi bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh như sẳn sàng tàn sát bất cứ ai đến gần.
_ '' TA ĐÃ NÓI LÀ NÓ KHÔNG CHẾT... TA CHỈ MƠ THÔI... NÓ VẪN CÒN.. VẪN CÒN''
_ '' Vậy thứ đang đập trong lồng ngực huyn là gì? Chẳng phải chính là trái tim của tên nhóc đó sao? Chẳng phải RB sao?'' _ CL vẫn điêm tĩnh.
Hắn đứng lặng. Bầu trời phía trên càng lúc càng tối đen.
Đưa tay lên ngực trái, nơi những nhịp đập gấp gáp không ngừng nghỉ thay cho sự im lìm đến rợn người từ trước đến nay.
Nước mắt hắn lại rơi, lăn dài.
_'' Huyn phải chấp nhận điều đó, Huyết Phụ. Huyn nhìn xem , thế giới mà huyn mong muốn đã trước mặt rồi, huyn chỉ cần quên nó đi là được.''
_'' Chết rồi ư? Ta không thể tỉnh dậy ư?'' _ Giọng hắn nghẹn lại, run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng như cầu cứu nhìn CL
_'' Phải, nó đã chết rồi. Đây không phải là mơ. Huyết Phụ tuyệt đối không nằm mơ. Hãy trở về, trở về với thế giới của huyn.''
_''Không gặp được nữa, không gặp được nữa sao? '' _ Hắn vẫn đứng sững sờ, khuôn mặt lạnh băng chẳng chút cảm xúc, chỉ có nước mắt không ngừng chảy ra, lăn dài từ đôi mắt sâu hút như vô hồn của hắn. _'' Vĩnh viễn không thể gặp rồi.''
_'' Phải, nên huyn hãy về thôi, vè...'' _ CL im bặt, chẳng nói nỏi hết câu.
Sau lưng hắn, mặt biển đen ngòm cuồn cuộn sóng bất ngờ bốc cháy. Ngọn lửa xanh rì bốc cao sáng rực trong bóng tối của bầu trời đen kín mây. Chúng lan, xa dần, xa dần... một vùng biển rộng lớn biến thành biển lửa chi trong chưa đến hai phút. Bầu trời sau lưng hắn cuồn cuộn khói và lửa, vây kín, mịt mù.
Hắn vẫn đừng đấy, như 1 pho tượng vô hồn, đôi mắt trống rỗng không ngừng rơi lệ.
CL kinh hoàng, cô sợ hãi nhìn quanh, cảnh vật xung quanh cô cũng bắt đầu méo mó, quằn dại, từng thứ từng thứ từ từ tan biến, mất hút như chưa từng tồn tại. Một khoảng không trống hoác lan ra, song hành với biển lửa đang rừng rực cháy. Cây cối, nhà cửa, xe cộ cứ chậm chap biến đi, sự tan biến lan ra như sóng biển, cơn sóng vô hình nuốt chững mội thứ chỉ trong cái chớp mắt.
_'' DỪNG LẠI, HUYẾT PHỤ... HUYN KHÔNG THỂ LÀM THẾ ''_ CL hét lên, cô lao đến bên hắn, cố lay cơ thể đang bất động của hắn tỉnh dậy.
Nhưng hắn vẫn thế, im lìm, như 1 cái xác không hồn, liên tục tỏa ra ma khí nặng nề bao trùm lên mọi vật. Chỉ trong vài phúc, trước mặt hắn và CL chỉ còn lại là 1 vùng đất hoang đầy cát trải dài xa tít tắp, đên nơi sự phá hủy vô hình vẫn đang tiếp diễn.
_'' DỪNG LẠI, DỪNG LẠI ĐI... TÔI SẼ CỨU NÓ.. TÔI SẼ CƯU YONG CỬA HUYN MÀ... DỪNG LẠI.'' _ CL hét lên, và cô ngồi thụp xuống chân hắn khóc nưc nở._'' Tôi sẽ cứu.''
Trong tích tắc, hắn như bừng tỉnh. Vội vã nắm lấy CL, hắn kéo cô đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô , hi vọng pha lẫn tuyệt vong khiến đôi mắt hắn như đang phát ra lửa, hoang dại.
_'' Huyn không thể sống nếu không có tên nhóc ấy thật sao?'' _ CL nghẹn ngào_'' Chỉ chúng tôi thôi không được sao?''
_'' Giúp ta, giúp ta, CL.'' _ Hắn nài nỉ, đôi chân run rẩy ngã quỵ xuống, quỳ hẳn trước mặt cô.
_'' Huyn thật sự, chẳng còn là Huyết Phụ nữa rồi ''_ Cố ngăn dòng nước mắt, CL lên tiếng _'' Tôi có thể cho Huyn hi vong, nhưng huyn có thể đánh đổi không? Lý tưởng của huyn, nỗi đau khổ khi phai chờ dợi và tìm kiếm, tự tôn của huyn, huyn liệu có..''
_'' Ta chịu''_ Hắn vội lên tiếng, chẳng đợi cô nói hết câu _'' Lấy đi, người muốn gì cứ lấy hết, Yong, trả Yong lại cho ta'' _ Giọng hắn nghẹn ngào, đứt quãng.
_'' Được thôi''_ quệt vội dòng nước mắt vưa trào ra, CL lạnh lùng.
Khẽ vung tay, đôi cánh trắng chỉ còn trơ xương của CL bung mạnh. Mím chặt môi, cô nhắm mắt nắm chặt một bên cánh mình và giật mạnh. Chiếc cánh gẫy đôi trước khuôn mặt tái xanh vì đau đớn của cô và ánh mắt ngạc nhiên của hắn.
_'' Con người là loài động vật yếu ớt, sinh mệnh ngắn ngủi và vô thường. Nhưng sinh mệnh của họ luôn được tiếp nối từ đời này sang đời khác.'' _ Giọng cô đều đều _'' Nhưng chính huyn đã cắt đứt thứ được gọi là dòng chảy sinh mệnh ấy. Thây ma do huyn điều khiển không còn nằm trong dòng chảy ấy, và thế giới ngoài kia cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu người. hi vọng duy nhất của huyn, là Yong vẩn thuận theo dòng sinh mệnh, một lúc nào đó cậu ấy có thể lại xuất hiện 1 lần nữa ở 1 nơi nào đó trong thế giới này.''
_'' Tái... sinh ?''
_ '' Phải, nhưng với điều kiện, loài người vẫn còn tồn tại.''
_'' Tồn tại? Thây ma... ta... trời ơi... ta làm sao đây''_ hắn sững người, ngơ ngác, hi vọng vừa nhen nhó lại mong manh đên cực hạn, trái tim đau buốt như vỡ tan.
_'' Chỉ cần Huyn hãy ngủ, 1 giấc ngủ dài, giấc ngủ đủ dài để dòng sinh mệnh có thể tiếp tục chảy.''
_'' Nhưng ta... ta vốn dĩ không thể ngủ, ngươi biết điều đó mà.'' _ Hắn tuyệt vọng.
Mím chặt môi, hít lấy 1 hơi thở dài. CL đưa hắn đoạn xương cánh dài nhất từ chiếc cánh cô vừa phế bỏ.
_'' Trái tim, huyn giờ đây đã có trái tim rồi, chỉ cần đâm xuyên đoạn xương này qua tim huyn, huyn sẽ chìm vào giấc ngủ.''_ Giong CL đau xót. _ '' Nếu huyn chìm vào giấc ngủ, thây ma ngoai kia sẽ trở lại làm người, chỉ cần huyn đừng thức dậy, họ sẽ lại 1 lần nữa, thuận theo dòng chảy tự nhiên, chỉ cần đến khi toàn bộ ho đều đã chết, huyn co thể thức dậy, và huyn phải tự đi tìm tên nhóc của huyn. Không ai có thể biết được nó sẽ ở đâu hay ở thời điểm nào xuất hiện.''
Hắn đứng dậy, mỉm cười, nụ cười thanh thản nhẹ nhàng nhất từ trước đên nay. Cầm lấy đoạn xương cánh từ CL, hắn bất giác xoa nhẹ mái tóc cô, CL thoáng sững sờ trước hành động bất ngờ của hắn, và nước mắt cô rơi xuống lăn dài, khi thấy hắn chẳng chút ngại ngần, đâm thẳng vào ngực của chính mình. Hắn từ từ khuỵa xuống, bất động.
******************
300 năm sau _ Loài người vẫn còn truyền tai nhau về thảm họa kinh hoàng '' Thây ma'' , thảm họa đột ngột xuất hiện và biến mất trong vô hình _ Mọi thứ được xây dựng lại, nhiều truyền thuyết được dệt nên và lưu truyền.
Trong số đó, có 1 cậu truyện kỳ lạ, truyền thuyết về con ma ca rồng mạnh nhất và cuối cùng trên trái đất.
Truyền thuyết kể rằng: Hắn_ Huyết Phụ _ Kẻ sỡ hữu sức mạnh tàn phá và hủy diệt . Mang dáng vẻ tuyệt đẹp đầy nam tính với mái tóc trắng xõa dài, hắn đi lang thang khắp nơi, từ nơi này qua nơi khác khắp thế giới, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua nắm khác, từ thế kỷ này qua thế kỷ khác, không ngừng nghỉ. Hắn không ngừng tìm kiếm 1 thứ gì đó rất quan trọng. Có người bảo, hắn đang tìm lại trái tim đã thất lạc của mình, kẻ lại bảo hắn đang tìm lại người hắn yêu thương nhất. Và nếu ai có may mắn gặp được hắn, họ sẽ có được một tình yêu sâu sắc và tuyệt đẹp đến trọn đời.
Nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết, lưu truyền từ đời này sang đời khác, từ nơi này sang nơi khác và dần dần nó chìm vào quên lãng sau mấy trăm năm, và rồi, chẳng ai còn nhớ đên câu chuyện buồn về hắn nữa.
********************
Trên con phố đông người trong một bổi chiều tà, mọi ánh mắt đều không thể không hướng về 1 dáng người đang sải những bước chân dài vội vã.
Một thanh niên trẻ dáng người cao ráo, tầm thước, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh đầy nam tính. Đôi mắt dài đa tình sâu hút luôn khẽ nhíu lại lạnh lùng và đầy kiêu hãnh, sóng mũi thanh dài cân đối với đôi môi mỏng luôn vẽ ra một nụ cười mỉm ngập tràn hạnh phúc. Mái tóc dài trắng xóa được tết nhẹ hờ hững gác qua vai. Khoác trên người bộ cánh thời trang với chiếc áo khoác dài đầy hoa văn kiểu cách, chiêc quần da bó sát đỏ rực, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, anh như bước ra từ một tạp chí thời trang danh tiếng nào đó. Từ người anh ta toát lên một nét đẹp kỳ lạ, mơ hồ như không tồn tại.
Bước chân vội vã, chàng trai bước nhanh những sải chân dài trên mặt đường, tiến về phía một cửa hàng thời trang nhỏ nơi mặt phố và chẳng mảy may chú ý đên những ánh mắt nhìn của mọi người trên phố.
Đó là 1 cửa hàng nhỏ, được trang hoàng với phong cách đơn giản nhưng sang trong với chỉ 2 tông màu trắng và đỏ đối lập. Và một bảng hiệu nhỏ, khiêm tốn được đặt trên cánh cửa _ GD & TOP._ Nơi bình yên của Huyết Phụ cùng người hắn yêu thương nhất.
***********END***********
Cám ơn các bạn đã đọc hết fic '' Trái Tim Ác Quỷ'' :'ljk:
Kết thúc fic không phải là cái kết hoàn toàn hạnh phúc khi cả Top & Ji Yong đều bị tổn thương. Nhưng mình cũng đã để họ gặp lại nhau sau mấy trăm năm Và di nhiên không lý nào Top không làm trái tim GD rung động đúng không Vậy coi như là Happy end nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro