37
37________ Chap 37_________
Chiều tà, hoàng hôn trải dài, yên tĩnh.
Cũng như những ngày trước,Hắn ôm cậu ngồi vắt vẻo trên thành ban công, trong vòng tay to lớn, lanh lẽo của hắn, Yong vẫn nằm yên, ngoan ngoãn, chìm vào giấc ngủ sâu hút. Khe khẽ hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của cậu, hắn khẽ thở dài, ngoái đầu nhìn về hướng thành phố xa xa, nơi những cột khói vẫn còn bốc cao, ánh mắt hắn buồn bã, tuyệt vọng và mệt mỏi.
Đã 3 ngày kể từ hôm hắn mặc kệ tất cả và ôm lấy cậu, mọi thứ càng lúc càng trở nên tệ đi. Yong càng lúc càng ngủ rất nhiều, đôi mắt cậu cũng chẳng còn nhìn rõ được hắn dù hắn vẫn đang ôm ghì lấy cậu, cơ thể yếu ớt như tan biến bất cứ lúc nào của cậu khiến hắn như phát điên lên, tức giận, đau đớn đến cùng cực, nhưng tất cả việc hắn có thể làm chi la ôm lấy cậu, hôn cậu thật nhiều kể cả khi cậu tỉnh hay khi cậu chìm vao giấc mộng, và níu kéo sự sống của cậu bằng những vien thuốc được đổi bằng chính dòng máu đắng chát của mình.
Daesung vẫn chưa trở lai, CL cũng đã đi đâu mất, chi còn mổi SeungRi vẫn thay hắn chăm sóc cho cậu mỗi khi hắn phải đi gặp gã khốn chủ tịch cua hội thợ săn.
Tất cả mọi thứ dường như đều chậm lại, không lối thoát và mù mịt.
Bất lực, cảm giác đó khiến cơ thể hắn cũng như đang mất dần cùng sự sống của Yong. Hắn là kẻ mạnh nhất, thế giới ma quái mà hắn từng mơ ước thống trị đã hình thành và chờ hắn, nhưng giờ đây, cái cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng trước Yong khiến hắn thấy chính bản thân minh cũng nhỏ bé va yếu ớt đến cùng cực.
_'' Huynh''_ Bỗng 1 làn khói từ đâu tụ lại, Daesung xuất hiện và cất tiếng gọi.
Chậm chạp, mệt mỏi, hắn khẽ xoay nhìn lại. Daesung thoáng giật mình khi nhìn hắn, ánh mắt sắc lẻm thường ngày giờ mệt mỏi và u ám, hắn cứ như 1 bức tượng ko sức sống, chỉ biết ôm riết lấy cơ thể Yong trong vòng tay, thu mình lại như sợ ai đó sẽ xuất hiện và cướp đi mất báu vật của riêng hắn.
_'' Thuốc cho Yong'' _ Hắn mệt mỏi lên tiếng, chất giọng trầm khàn nặng nề.
_ ''Không thể.'' _ Daesung khẽ thở dài nhìn hắn _'' Thứ thuốc mà Yong uống thực ra là máu, thứ máu co chứa sức mạnh của huynh.''
Hắn sững lại, ánh mắt trừng trừng nhìn Daesung như không tin vào tai mình.
_'' Sức mạnh của ta???'' _ Giọng hát như lạc đi_'' Không thể nào... sao có thể... ta...''
Và rồi ánh mắt hắn long lên sòng sộc, máu.
_'' Gã khốn hút máu huyn, đã bắt Yong uống máu của chính gã'' _ Giọng Daesung trầm xuống. _'' Lẽ ra chi cần liên tục uống ít ra có thể kéo dài sự sống cho Yong, nhưng ...''
_'' Nhưng???''_ Hắn nhíu mày nhìn Daesung, ánh mắt bắt đầu sáng lên đầy sát khí.
_'' RB, Yong đang mang RB, chăc huyn cung nhận ra điều này rồi..'' _ Giong Daesung nặng chịch_'' RB đang phản ứng với ma lực từ sức mạnh của huynh, nên no đang rút dần sinh lực của Yong, nhưng nếu ngưng thuốc, RB cũng sẽ nổ tung vì phản ứng quá mạnh với cơ thể Yong trong 1 thời gian dài như vậy không thể ngay lập tức biến mất''
_'' Lấy nó ra, lấy nó ra đi, lấy RB chết tiệt dó ra khỏi người Yong cho ta.'' _ Hắn gầm gừ, ánh mắt sáng rực, ma lực bắt đầu thoát ra từ cơ thể hắn.
_'' Huyết Phụ à, huyn biết là không thể mà'' _ Daesung nhìn hắn tuyệt vọng._ '' Và... còn 1 chuyện nữa, đám thợ săn, chúng hút máu thây ma để chuyển hóa thành sức mạnh, nhưng thứ sức mạnh ấy cũng hủy hoại chính cơ thể chúng khiến chúng điên dại va hoàn toàn mất ý thức. Gã khốn dùng máu của huynh cũng sẽ nhanh chóng đi đến tình trạng ấy, đến khi đó... Sẽ không còn thuốc để cân bằng sức mạnh trong cơ thể Yong nữa.''
Sợ hãi, cái sát ý vừa phát ra của hắn trong phút chôc lại vụt tắt. Co cơ thể to lớn của mình lại, ôm ghì lấy Yong vào lòng, ánh mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi và lo âu. Hôn miết lên vầng trán Yong, ánh mắt hắn thất thần, u ám.
_'' Yong, muốn về lại biệt thự Blood''
Hắn giật mình nhìn xuống, Yong đã tỉnh từ bao giờ, cậu đang mỉm cuòi nhìn hắn, đôi mắt nâu khe khẽ nheo lại vì nhìn không rõ nhưng khuôn mặt cậu vẫn rất bình yên. Chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt lạnh toát còn đang căng ra vì sợ của hắn, Yong khe khẽ vỗ nhẹ vào má hắn như trấn an.
_ '' Yong muốn về nhà'' _ Cậu lại thì thầm, hơi thở yếu ớt.
_'' Không được..'' _ Hắn siết nhẹ cậu vào lòng, bàn tay xoa xoa mái tóc cậu dỗ dành _'' Phải ở đây, chúng ta phải ở đây'' _ Giọng hắn buồn bã nhưng lai rất dịu dàng.
_'' Yong không muốn uống thuốc nữa '' _ Khẽ đẩy hắn ra, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, câu nói vừa như ra lệnh vừa như nài nỉ.
_'' Không được''_ Hắn khẽ nghiệm giọng, trong khi đôi môi lại âu yếm hôn lên mắt cậu_'' Yong ngoan, uống thuốc mới... khỏe được'' _ Bất giác giọng hắn như nghẹn lại, nước mắt hắn trào ra, lăn dài trên khuôn mặt xuống bờ môi, ướt nhòe mi mắt cậu.
Và rồi hắn bật khóc, ôm chặt Yong vào lòng, siết chặt cơ thể nhỏ bé của cậu, cả đôi chân hắn cũng co lại ép chặt người Yong vào mình, hăn run rẩy, sợ hãi. Và Yong cũng khóc, nước mắt cậu lăn dài, trái tim như vỡ nát khi thấy hắn đau khổ và lo sợ đến vậy, cậu biết tất cả đều vì cậu. Choàng tay, rướn người ôm lấy cổ hắn, Yong nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang mím chặt run rẩy của hắn.
_'' Yong muốn về nhà, Top đưa Yong về nhà đi'' _ Cậu khẽ thì thầm, lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng chi dành cho hắn.
Hắn chỉ lặng im, nhìn cậu chẳng cất nên lời, trong lòng hắn rối bời không lối thoát. Nếu như có thể, hắn đã mang Yong rời khỏi đây từ rất lâu rồi, nhưng Yong cần uống thuốc, thứ thuốc chết tiệt ấy. Một lần nữa, hắn lại ôm Yong vào lòng, cố ngăn tiếng thở dài, hắn thì thầm vào tai cậu những lời dỗ dành an ủi.
_ '' Không được, nhóc cần uống thuốc, ở đây an toàn hơn.'' _ Giong hắn trầm ấm, cố trấn an.
_ '' Vậy, Top, mang Yong rời khỏi đây một chút thôi''_ Rúc đầu vào ngực hắn, nước mắt Yong lăn dài_'' Một chút thôi... rồi lại trở về.''
Thoáng bối rối và do dự trong đôi mắt hắn, nhưng rồi hắn mỉm cười, nụ cười dịu dàng của Top. Khẽ siết lấy Yong, hắn xoay người buông mình khỏi ban công, bung mạnh đôi cánh to lớn đỏ thẫm của mình ra, và lao vút về phía biệt thự Blood.Nơi lưu giữ những ngày hạnh phúc nhất của cả hai.
Daesung vẫn đứng đấy, im lìm, đưa mắt nhìn theo bóng hắn và Yong đang mât hút dần. Lòng anh rối bời, mệt mỏi. Anh đã thức trắng 3 , 4 ngày nay, cố gắng tìm cách nhưng đều vô dụng, thứ tìm ra lại càng tệ hai.
_'' Ya.'' _ Từ 1 góc tối, SeungRi chậm rãi bước ra, cất tiếng gọi.
Daesung giật mình nhìn lại.
_ '' Nãy giờ cậu ở đây à?''
_'' Ừm, thi tôi ở đây suốt mà, tại không ai chú ý thôi''_ Seung Ri lầm bầm, đoạn tiến về phía Daesung, khuôn mặt buồn rười rượi_'' Yong nhờ tôi nói với anh 1 việc''
****************************
Gã ngồi rúc người vào 1 xó tối trong căn phòng lớn sang trọng, không khí âm u, ẩm thấp , tanh tưởi bao phủ cả 1 không gian rộng lớn vì những chiếc rèm cửa dày luôn xõa xuống che kín khung cửa sổ khổng lồ, khung cửa mà trước đây gã luôn tự hào giờ đã trở thành nỗi ám ảnh thầm lặng trong gã.
Đưa đôi mắt lờ đờ ngước nhìn lên chiếc dồng hổ cổ được treo trang trọng, gã không ngừng lẩm bẩm.
_'' Bốn tiếng nữa... bốn tiếng nữa..''
Bỗng cánh cửa phòng gã bật mạnh và ngã xuống.
''Rầm'' _ Gã giật bắn mình, quay nhìn lại.
Daesung và Taeyang bước vào, chậm rãi. Thoáng nhíu mày khó chịu vì thứ không khí đặc quánh trong phòng, Daesung bước đến kéo toang rèm cửa, để ánh sáng tràn vào khắp phòng. Gã giật bắn mình, co người lại như càng nép sát hơn vào góc tường.
_'' Huynh nói gã này là kẻ đã cắn chủ nhân sao?'' _ Taeyang khẽ gầm gừ lên tiếng hỏi, trong khi ánh mắt từ từ sáng quắt lên nhìn gã._'' Nhưng...'' _ Nhìn dáng vẻ thảm hại của gã, Taeyang thoáng ngạc nhiên _'' Hắn... sao có thể?''
Khẽ thở dài, Daesung bước đến bên Taeyang, ánh mắt thương hại nhìn về phía gã.
Gã run lẩy bẩy, ánh mắt mờ mịt đờ đẫn, nhưng vẫn lừ đừ đứng dậy. Bộ trang phục từng rất lộng lẫy giờ rách bươm đẫm máu. Một bên vai gã nham nhở những vết cắn, máu thịt bầy nhày kinh tởm không liền lạc khiến cánh tay bên dưới như chực rơi ra bất cứ lúc nào, hậu quả của lần gã chọc hắn trước đây giờ vẫn còn nguyên vẹn.
Vẫn núp trong bóng tối của góc phòng, gã gầm gừ lên tiếng.
_ '' Các ngươi đến đây làm gì?''
Daesung nhìn gã, bất giác một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi anh, ánh mắt như cười mọi khi giờ sắc lẻm, lạnh lùng.
_ '' Vết thương ngươi không thể tự lành lại, sức mạnh ngươi nhận từ huynh ấy qua lớn so với cái cơ thể thối nát của ngươi, tên khốn ngu ngốc.'' _ Giọng anh đều đều mai mỉa._'' Và... ngươi cũng đang dần mất đi lý trí của mình rồi, ngươi sẽ trở thành những thây ma kinh tởm như đám thợ săn điên rồ của ngươi.''
_'' Không thể nào...'' _ Gã khẽ rít lên, ánh mắt cố tập trung nhìn vào Daesung và Taeyang ._'' Ta là chủ tịch hiệp hội thợ săn... cả Huyết Phụ cũng phải ngoan ngoãn dâng máu cho ta... ta mạnh nhất... TA LÀ MẠNH NHẤT!!!! '' _ Gã gào lên, cả cơ thể run bần bật, máu gã bắt đầu ứa ra từ vết thương và từ đôi mắt lờ đờ của gã.
Khuôn mặt Daesung từ từ đanh lại, đầy tức giận.
_'' Mùi vị máu huynh ấy thế nào? ''_ Anh gằn từng tiếng, chất giọng trầm xuống nặng nề đầy đe dọa._'' Thứ sức mạnh ngươi lấy từ huynh ấy ra sao? Ngươi có vui không khi dám cắn vào con người đó.''
Daesung bước từng bước tiến về phía gã.
_'' Tại sao một tên khốn ghê tởm như ngươi dám có ý nghĩ uống máu của huynh ấy? Tại sao ngươi dám động vào tên nhóc đó của huynh ấy? TẠI SOA NGƯƠI DÁM BIẾN HUYNH ẤY TRỞ THÀNH NHƯ BÂY GIỜ.''_ Daesung gào lên giận dữ.
Daesung tức giận lao đến, anh hất mạnh tay, cả một chiếc giường lớn đang đặt gần đó bay thẳng đến hướng về phía gã. Gã vội vã đưa tay hất mạnh, chiếc giường run rẫy rồi vỡ tan thành từng mảnh, gã thở dốc, đưa mắt gườm gườm nhìn về Daesung đầy đề phòng.
_'' Khốn khiếp''_ Daesung vẫn lừng lững tiến đến, ánh mắt long lên đầy tức giận, từ người anh, ma lực dần dần tăng cao, từ cơ thể làn khói dày đặc từ từ cuộn lại đặc quánh quấn lấy cánh tay anh_'' Thứ sức mạnh lần trước ngươi tấn công bọn ta ở lâu đài đâu rồi, ngươi mất nó rồi sao? Tên phế vật nhà ngươi... SAO NGƯƠI DÁM BIẾN CHÚNG TA TRỞ NÊN YẾU ỚT TRONG MẮT HUYNH ẤY.'' _ Daesung thét lên giận dữ.
Vừa dứt cậu, Daesung đã vung tay, luồng khói đặc quánh ngay lập tức phóng ra hướng thẳng đến cơ thể đang không thể đứng vững của gã, chúng cuốn chặt, nhấc bỗng gã lên, mặc sự vùng vẫy điên cuồng của gã.
_'' THẢ TA RA... THẢ TA RA...''_ Gã gào lên, khuôn mặt kinh hãi._'' Thuốc... tên nhóc đó sẽ chết.... ta là thuốc... THẢ TA RA...''
Nghe câu nói ấy của gã, Taeyang nãy giờ vẫn đứng im, bất ngờ lao đến. Trong tích tắc, cánh tay anh thay đổi, hiện nguyên hình thành 1 cánh tay sói phủ đầy lông với những chiếc móng sắc lẻm to lớn. Chẳng chút hần chừ hay suy nghĩ, anh đâm thẳng cả cánh tay vào bụng gã, xuyên thủng nó 1 cách đầy tàn nhẫn. Gã khựng lại, cơ thể giật lên từng cơn, máu trào ra từ miệng chảy dài xuống.
_'' Gừ... gừ...''_ Taeyang nhìn gã trân trối bằng đôi mắt sáng quắt vàng rực của loài thú, chẳng chút nương tình, anh rút mạnh tay ra lôi theo 1 đống bầy nhầy kinh tởm._'' Gừ... gừ... NGƯƠI DÁM DÙNG CÁCH NÀY UY HIẾP CHỦ NHÂN TA?''_ Anh gầm gừ đầy tức giận.
Daesung vung mạnh tay, quẳng mạnh cơ thể gã vào tường, máu vung vãi khắp nơi, kinh tởm. Gã vẫn lừ đừ gượng đứng dậy, ôm lấy lỗ thũng ở bụng nhìn Daesung và Taeyang, ánh mắt điên dại.
_'' Lũ khốn các ngươi... TA LÀ THUỐC... có nghe không???? ... TA LÀ THUỐC... hắn, chủ nhân của các ngươi... nghe lời ta... ta sẽ... kêu hắn... giết chết ... lũ chúng bây...'' _ Gã gào lên, vẻ mặt nhăn nhó, mếu xệch bắt đầu chảy dài biến dạng.
Daesung và Taeyang đưa mắt nhìn nhau. Cơn giận trong người cả hai đang bùng lên dữ dội. Tự trách vì không bảo vệ được Yong khiến mọi việc trở nên mất kiểm soát, nỗi đau khi chứng kiến hình ảnh hắn và cậu, sự trung thành , và niềm kiêu hãnh của những kẻ mạnh... tất cả, tất cả đều biến thành sự giận dữ đến điên cuồng trong hai người khiến ma lực ngùn ngụt bốc cao.
_'' Kết thúc thôi, ta muốn cho hắn thấy cảnh địa ngục trước khi chết, đừng giết hắn nhanh quá, ta muốn được thấy máu hắn chảy ra, ta muốn toàn bộ máu hắn chảy ra, thứ máu hắn lấy từ huynh ấy, phải trả lại cho ta. '' _ Giọng Daesung lạnh lẽo.
Taeyang khẽ gật đầu, anh xoay người, hiện nguyên hình một con sói bạc khổng lồ, và lừ đừ bước về phía gã với ánh mắt sáng rực, hàm răng nhọn lễu tua tủa nhe ra đầy đe dọa. Gã run rẩy, bất lực ngước nhìn với đôi mắt tuyệt vọng, giấc mơ sỡ hữu sức mạnh to lớn và thống trị chỉ là trò trẻ con vào lúc này.
Sự tức giận vì tự trách và đau xót cho nỗi đau của người được bản thân yêu quý và kinh trọng sẽ trở nên rất khủng khiếp và tàn nhẫn.
......................................
_ '' Huynh về rồi sao?'' _ Daesung nhoẻn miệng cười.
Chầm chậm đáp xuống ban công, trong vòng tay hắn vẫn ôm chặt lấy Yong, hắn chậm rãi thu đôi cánh lại, ánh mắt vẫn âu yếm dán chặt vao khuôn mặt xanh xao đang áp vào ngực hắn say ngủ của cậu. Bước thật nhẹ về phía chiếc giường lớn, hắn đặt cậu nằm xuống, dịu dàng kéo cao chiếc chăn che lên cho cậu, giọng hắn nhỏ nhẹ.
_'' Ừm, đến lúc lấy thuốc rồi.'' _ Hắn đáp lời Daesung trong khi vẫn không rời mắt khỏi Yong, bàn tay vuốt ve mái tóc cậu âu yếm.
_'' À, vâng'' _ Daesung khẽ liếc mắt về phía Taeyang nãy giờ vẫn đang đứng dựa vào cánh cửa im lìm.
_'' Các ngươi ở lại đây canh chừng cho nó, ta đi nhanh sẽ về.''
Miệng nói thế, nhưng bàn tay và ánh mắt hắn vẫn không thể rời khỏi Yong. Cúi người hôn lên vần trán cậu, đôi môi hắn thoáng chút run rẩy chắng muốn rứt ra. Thở dài, hắn lại luyến tiếc ôm lấy cơ thể cậu vào lòng, chẳng muốn rời ra. Choàng cả cơ thể to lớn của mình lên người Yong như che chở, hắn gục đầu vào đôi vài gầy trơ xanh xao của Yong, hơi thở hắn mật mỏi, nặng nề, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ cứ nhăn lại, đôi mắt nhắm nghiền như cố ngăn thứ nước mặn chát cứ chực chảy ra. Hắn không muốn đi, không muốn rời khỏi cậu thêm một phút giây nào nữa, nỗi sợ hãi trong hắn cứ lớn dần lớn dần theo từng giây từng phút.
_'' Hay huynh cứ ở đây với Yong đi''_ Daesung mỉm cười, anh cố che dấu tiếng thở dài của mình phát ra _'' Để đệ mang máu huynh đi cho hắn lấy thuốc là được.''
Hắn ngẩn lên, ánh mắt thấp thoáng mong chờ nhìn về phía Daesung.
_'' Được không?'' _ Hắn lên tiếng hỏi lại.
_ '' Được mà'' _ Daesung trả lời chắc nịch _'' Chỉ cần rút máu của huynh đem cho hắn và lấy thuốc thôi, chắc hắn không dám từ chối đâu.'' _ Anh lại nhoẻn miệng cười trấn an hắn, trong khi trái tim nơi lòng ngực lại đau buốt.
Vừa nghe dứt câu nói của Daesung, hắn liền ngồi bật dậy, 1 tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Yong, 1 tay hắn đưa thẳng về phía Daesung chẳng chút do dự.
_'' Vậy nhanh lên, ta muốn tên nhóc này uống thuốc ngay khi tỉnh dậy .'' _ Giọng hắn vội vã.
_'' Vâng.''
Daesung bước vội đến bên hắn, anh rút từ trong vạt áo ra 1 chiếc kim tiêm dài và cắm phập vào tay hắn.
Dòng máu đen ngòm, đặc quánh từ từ được rút ra khỏi cơ thể bất tử, ngập tràn thứ sức mạnh ma quái của hắn.
*********************
Yong khẽ nhíu mày, mệt mỏi hé mắt tỉnh dậy, cơ thể cậu rã rời, nặng nề đau nhức, cảm giác như toàn bộ cơ thể đều không còn thuộc về cậu. Nhưng mặc kệ tất cả những thứ ấy, Yong vẫn nhoẻn miệng cười, nụ cười khó khăn nhưng hạnh phúc khi cậu thấy thấp thoáng bóng hình mờ ảo với mái tóc bạc xõa dài của hắn ngay bên cạnh. Khẽ động đậy những ngón tay đang được bàn tay to lớn của hắn nắm chặt, dấu hiệu yếu ớt cậu báo hắn biết cậu đã tỉnh.
Hắn nhanh chóng đỡ lấy thân hình nhỏ bé của Yong dậy, cho cậu ngồi dựa hẳn vào lòng hắn. Nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bạc hơi rối của Yong, hắn hôn nhẹ lên vành tai mỏng của cậu, thì thầm.
_'' Nhóc ngủ ngon không?''
Yong mỉm cười, gật nhẹ. Dụi đầu vào ngực hắn, đôi mắt Yong lại nặng trịch, Khẽ nhăn mặt, cố chống lại giấc ngủ liên miên, Yong gắng sức nắm lấy bàn tay hắn, cậu không muốn lại chìm vào giấc ngủ, để thời gian lãng phí trôi qua. Siết nhẹ bàn tay Yong như trấn an, hắn khẽ nghiên người để cậu ngã nhẹ vào vòng tay hắn như đứa bé, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi cậu, nụ hôn lướt nhẹ lên trán, hắn mỉm cười hài lòng khi thấy cậu mỉm cười, ánh mắt mơ hồ cứ khe khẽ nheo lại hanh phúc của cậu khiến hắn thấy nhẹ lòng.
_'' Nhóc uống thuốc đã, rồi ngủ.'' _ Giọng hắn ấm áp.
Yong thoáng khựng lại, và rồi cậu lại mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mọi khi, nhẹ nhàng nuốt trọn những viên thuốc hắn đút, bất giác nước mắt cậu lăn dài.
Thoáng chút ngạc nhiên, hắn vội đưa tay lau nước mắt cậu, đôi tay to lớn vụng về thoáng chút run rẩy_ lo sợ, hắn càng lúc càng rở nên nhạy cảm với nhưng lúc Yong khóc, cái cảm giác như sáp có chuyện xảy ra luôn khiến hắn chẳng thể yên tâm.
_'' Không sao đâu mà... không soa, đừng lo'' _ Ôm siết Yong vào lòng, hắn thì thầm khe khẽ, như trấn an chính bản thân hắn.
Đột nhiên, cả cơ thể nhỏ bé của Yong run lên lẩy bẩy trong vòng tay đang siết chặt của hắn, mồ hôi cậu túa ra, ướt đẫm. Hắn hốt hoảng, càng ôm chặt lấy cậu.
_ '' Daesung, DAESUNG...'' _ Hắn thét lên, khuôn mặt tái đi vì sợ, ánh mắt thất thần ngó nghiên tìm kiếm, nhưng Daesung lẫn Taeyang đã đi mất từ bao giờ.
_'' Top.'' _ Yong lên tiếng yếu ớt, đôi bàn tay níu lấy vạt áo hắn.
_'' Ta đây, ta đây..'' _ hắn hốt hoảng, không ngừng hôn lên tóc cậu, hành động vô thức, đôi tay cứ siết chặt cậu sợ hãi.
_ '' Yong muốn vào phòng tắm.'' _ Yong cố mỉm cười, thều thào yêu cầu, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn.
Nhanh như cắt, hắn bế bổng cậu lên, bước vội vào phòng tắm. Bối rối, lúng túng, 1 tay vẫn bồng Yong, 1 tay hắn mở nước, cố khoác nhẹ nước, lau mặt cho Yong. Run rẩy, run rẩy, hắn chẳng còn biết Yong đang run rẩy hay chính bản thân hắn đang run rẩy, khi hắn nhận ra thân nhiệt Yong đang càng lúc càng lạnh toát, lạnh như chính cơ thể không nhịp dập của hắn. Ôm ghì lấy Yong, đầu óc hắn trống rỗng, lo lắng sợ hãi khiến hắn chỉ biết đứng đó ôm lấy cậu, ôm thật chặt vao lòng như thể hắn đang cố truyền thứ hơi ấm ít ỏi của mình vào cơ thể lạnh giá của cậu. Và trên khuôn mặt hốt hoảng đến thất thần của hắn, đôi mắt hoảng loạn đã ướt đẫm, những giọt nước mắt lăn dài xuống đôi môi đang mím chặt đến bật máu của hắn. Run rẩy, tiếng nấc nhẹ cứ bật lên khi hắn cứ nghĩ thời khắc hắn lo sợ nhất đã đến khi cơ thể cậu giờ im lìm, lạnh toát, nằm im không chút động đậy trong vòng tay hăn.
_'' Yong... Yong à... Yong'' _ Hắn khẽ cất tiếng gọi, hơi thở như dứt quãng với giọng nói lạc đi.
Hắn chẳng dám cúi xuống nhìn, cứ đứng lặng gọi tên cậu trong run rẩy, hắn sợ, sợ sẽ thấy đôi mắt đã nhắm nghiền của cậu, sợ hãi bao trùm cơ thể hắn, từng tế bào như đang sôi lên vì sợ, cảm giác như bản thân sắp vỡ tan.
_'' Top..''
Hắn khựng lại, cúi nhìn xuống. Yong khẽ nhoẻn miệng cười, đôi má ửng nhẹ sắc hồng. Hắn lại đứng lặng, mỉm cười đáp lại cậu, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt và rơi xuống nụ cười của cậu. Hắn khụy xuống, vùi đầu vào mái tóc Yong, cố ngăn tiếng nấc của chính mình, hắn lại hôn lên tóc cậu, lặng im, run rẩy.
Nước mắt Yong cũng lăn dài, nhẹ nhàng, cậu đưa tay đẩy nhẹ hắn ra, nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu hút ngập nước của hắn, vuốt ve khuôn mặt góc cạnh vẫn còn thoáng nét sợ hãi Yong nhoài người hôn lên đôi môi mỏng đã bạc thếch. Trước sự ngạc nhiên đến ngơ ngác của hắn, Yong từ từ đứng dậy. Nhẹ nhàng, vuốt lại mái tóc mình, Yong nhoẻn miệng cười, đầy nhẹ vào cơ thể đang bất động đến ngơ ngác của hắn, Yong khúc khích.
_'' Top, huynh ra ngoài đi, Yong muốn tắm.'' _ Giọng cậu nhẹ nhàng, trong vắt.
Hắn vẫn ỳ ra, khuôn mặt thoáng như hóa đá, ánh mắt trân trối nhìn sự biến đổi kỳ lạ của Yong như không tin vào mắt mình.
_'' Yong muốn tắm'' _ Cậu lại khúc khích, tát nhẹ vào khuôn mặt hắn như cố đánh thức con người đang ngơ ngác ấy.
Thoáng giật mình, hắn đứng bật dậy, ánh mắt vẫn nhìn cậu chăm chăm,nước mắt lại vô thức trào ra. Hắn run run đưa tay định ôm lấy Yong vào lòng thì cậu đã xoay nhẹ người, né vòng tay hắn.
_ '' Yong không sao, Top, ra ngoài... Yong muốn tắm.'' _ Cậu khúc khích, bàn tay nhỏ nắm tay hắn kéo ra ngoài.
Hắn sững sờ, đôi chân bước theo quán tính ra khỏi phòng, ngơ ngác, mừng rỡ, hoài nghi, sợ hãi và rồi lại mừng rỡ, ngạc nhien, cơ thể hắn như chẳng kịp phản ứng cho 1 biểu cảm nào trọn vẹn, cứ ngây ra, ngơ ngác khi cánh cửa phòng tắm khép lại, tiếng nước xối xả trút xuống bên kia cánh cửa, kèm theo tiếng hát nhẹ nhàng của cậu cứ lảnh lót vọng qua như 1 lời bảo đảm cậu vẫn khỏe. Hán ngỡ mình như vừa nằm mơ, 1 giấc mơ.
.........................
5 phút...
10 phút....
15 phút.....
Hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, hết đi qua bên phải, lại đi về bên trái, rồi lại cố áp tai vào cửa phòng tắm cố sức lắng nghe, dù tiếng hát của cậu vẫn cứ vẳng ra lồng lộng.
30 phút...
Hắn đứng trước cửa phòng tắm, đôi mày nhíu lại ra vẻ suy nghĩ, khuôn mặt đăm chiêu thoáng nét lo lắng.
Và rồi...
Hắn mở cửa, bước vào ... và đứng sững.
Yong đứng đó, bên dưới vòi sen. Mái tóc màu bạc trắng tinh ướt sũng, xõa dài xuống khuôn mặt nhỏ thanh tú và chiếc cổ cao trắng ngần. Cơ thể nhỏ bé, mong manh, có chút gầy gò nhưng rất cân đối, làn nước chảy dài, phủ lấy làn da mỏng manh, trắng xanh khiến nó trở nên ướt át và gợi cảm. Như 1 thiên thần, trắng ngần thanh khiết trước mắt hắn. Trong khi hắn còn đang ngẩn ra, thì Yong khẽ xoay người lại, thoáng ngạc nhiên khi thấy hắn nhưng rồi cậu lại mỉm cười. Để mặc cơ thể không che chắn, Yong bước nhẹ về phía hắn, khẽ nhón người, hôn nhẹ lên đôi môi đang há hốc của hắn. Đôi tay cậu khẽ đẩy hán ra.
_ '' Yong sắp xong rồi, huynh đợi Yong xíu nữa.'' _ Cậu khẽ thì thầm, giọng nói như rót mật vào đôi tai hắn.
Hắn khẽ bị đẩy lùi, dù Yong chẳng dùng xíu lực nào, cánh cửa phòng lại từ từ đóng lại trước mặt hắn. Hắn vẫn đứng đấy, ngơ ngác, ngây ngốc, dường như chưa kịp nhận ra điều gì vừa xảy ra, và rồi... khuôn mặt và cơ thể hắn từ từ chuyển sang màu đỏ.
....................
Cánh cửa dần dần khép lại. Nụ cười trên môi cậu cũng dần dần lịm tắt.
Lê bước trở lại bên dưới dòng nước lạnh buốt, Yong ngửa mặt hứng dòng nước xối xả trút xuống, ướt đẫm cơ thể. Những giọt nước mắt lăn dài biến mất hay hòa tan vào cái lạnh lẽo đang bao trùm cơ thể cậu.
Gột rửa, Yong muốn gột rửa thật sạch cơ thể mình.
________ Hết chap 37_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro