34
Chap này hơi dài
________ Chap 34 ________
Daesung giật mình tỉnh lại, anh hốt hoảng nhìn quanh và rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, khi nhận ra anh đang ở trong cái động luyện thuốc tối om của mình.
Cố gượng dậy với cơ thể mỏi nhừ đau buốt, các vết thương chằng chịt vẫn chưa liền sẹo gần như muốn rách toat ra thêm lần nữa khi anh cố đứng lên đầy mệt nhọc.
Khẽ phẩy nhẹ tay, những ngọn nến đặt rải rác khắp phòng vụt sáng.
Trong hang động nhỏ, Daesung khẽ thở dài nhìn quanh, ánh mắt đầy mệt mỏi.
CL nằm thiêm thiếp trên chiếc giường duy nhất, bộ váy trắng lấm lem đầy máu, đôi cánh trắng trên lưng cô nứt toát ra, trơ cả khung xương khẳng khiu cong quẹo, trên đôi chân dài xinh đẹp ngày nào giờ chằng chịt những vết cào xé sâu hoắm bởi bọn thợ săn khủng khiếp, 1 số trong số chúng đang dần lành lại, kéo da non, lồi lõm đỏ lè kinh tởm.
Còn trong 1 góc phòng, Taeyang nằm ngất lịm, gối đầu lên đùi Seungri nằm im thin thít, đôi mắt nhắm nghiền,trong khi cánh tay duy nhất còn lại của anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay Seungri như sợ cậu sẽ biến mất, cả người anh được quấn băng kín mít 1 cách vụng về, máu vẫn cứ rỉ ra liên tục, thấm ướt đỏ cả màu trắng băng gạc.
Chỉ còn mỗi Seungri ngồi đó là còn thức, ánh mắt cậu thẫn thờ nhìn vào khoảng tối sâu hõm của khu động, đôi môi khô khốc, bạc thếch, khuôn mặt thất thần đầy mệt mỏi, cậu ngồi yên đó, cơ thể lành lặn, chẳng chút thương tổn, nhưng trong đầu cậu, mọi thứ như sắp nổ tung ra, khung cảnh đẫm máu, điên cuồng, hoản loạn và kinh tởm ngày hôm ấy vẫn bám chặt lấy cậu khiến cậu không thể chợp mắt hay suy nghĩ gì suốt cả mấy ngày nay, chuyện cậu trải qua còn khủng khiếp hơn gấp vạn lần cơn ác mộng kinh khủng nhất mà cậu có thể nghĩ ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời, SeungRi tin rằng mình đã thấy địa ngục.
Daesung khẽ thở dài nhìn khuôn mặt thất thần của Seung ri, từng bước nặng nề, anh bước đến bên 1 cánh cửa lớn bằng bạc sáng trưng được đặt ở góc phòng, rũ bỏ bộ quần áo rách loang lổ và đầy máu tanh hôi trên người xuống, Daesung khẽ chạm nhẹ vào cánh cửa bạc, no từ từ mở ra, phía sau cánh cửa, 1 căn phòng xuất hiện _ căn phòng nhỏ, gọn gàng ngăn nắp với tủ đồ và tất cả mọi thứ. Lê bước đến vớ lấy chiếc áo gác trên giá, Daesung mặc vào.
_ '' Tôi đã ngủ bao lâu rồi'' _ Anh khẽ hỏi, cố nói thật nhỏ và nhẹ như sợ sẽ làm Seungri sốc.
Nhưng SeungRi vẫn giật bắn mình, cậu ngơ ngác nhìn qua, đến lúc này cậu mới phát hiện Daesung đã tỉnh và gian động tối om đã được thắp sáng. Đưa tay dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ và thất thần của mình, cậu nhìn ngày trên chiếc đồng hổ đeo tay của mình.
_ '' 3 ngày rồi, tính từ hôm đó'' _ Cậu lầm bầm, ánh mắt lại từ từ mất tập trung _'' 3 ngày rồi, đã 3 ngày rồi, 3 ngày...''
Lê bước mệt mỏi đến bên cạnh Seungri và Taeyang, Daesung chậm rãi cúi xuống, một cách nhẹ nhàng, anh xem xét những vết thương trên người Taeyang trong khi Seung Ri vẫn còn ngồi ngơ ngác. '' Vết thương tuy nhiều, mất nhiều máu, nhưng cũng may không nhằm vào các cơ quan nội tạng, cũng may là người sói, nếu không chắc ..'' Vừa nghĩ Daesung vừa thở phào nhẹ nhõm.
_'' Là cậu băng cho cậu ta à?'' _ Daesung khẽ hỏi, cố kéo ý thức SeungRi tỉnh táo
_ '' Vâng'' _ SeungRi trả lời như máy, ánh mắt vẫn vô hồn.
_ '' Tuy hơi vụng về, nhưng cũng không tệ lắm'' _ Khẽ mỉm cười dịu dàng, Daesung vừa cố đưa cánh tay đau buốt của mình xoa nhẹ đầu SeungRi _'' Cậu khá lắm.''
Thoáng giật mình, SeungRi đưa mắt nhìn anh, một ít ánh sáng nhẹ len vào đôi mắt thâm quầng đầy mệt mỏi của cậu.
_'' Cậu thức từ đó tới giờ à?'' _ Vừa hỏi, Daesung vừa nhẹ nhàng nắm tay Seungri lên bắt mạch._'' Chắc cậu cũng mệt rồi, nghỉ đi , thức mãi không tốt đâu.''
_'' Tôi ngủ không được.'' _ Seung Ri khẽ nói, cậu mệt đến mức tiếng nói cũng nhẹ hẫng như không thể phát ra _ '' Hôm đó, nhờ huyn không... thì...''_ Seung Ri chưa nói dứt câu thì bất ngờ daesung vung mạnh tay, nhanh như cắt đánh nhẹ 1 cú vào cổ cậu.
Seungri từ từ gục xuống, đôi mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.
Vừa nhăn nhó ôm lấy bả vai gần như sắp rơi ra vì cú ra đòn của chính mình, Daesung vừa lồm còm bò dậy. Cố sức kéo Taeyang ra khỏi người SeungRi, anh nhẹ nhàng để Seungri nằm xuống sàn, ngay ngắn với tư thế thoải mái, quay trở lại căn phòng, lấy thêm gối và chăn, Daesung tận tâm lót đầu và đắp chăn cho cậu với một chút ngạc nhiên, anh nhận ra sức mạnh RB trong cậu đã hoàn toàn tan biến.
_'' Được rồi, cậu giỏi lắm, ngủ ngon nhé.'' _ Vừa mỉm cười anh xoa nhẹ lên mái tóc rối tung của Seung Ri, 1 làn khói nhẹ khẽ bốc lên từ tay anh, và dần bao phủ lấy cơ thể cậu, khuôn mặt mệt mỏi, nhăn nhó khó chịu của cậu khẽ giãn ra, bình yên và chìm vào giấc ngủ.
Xong phần của SeungRi, Daesung quay sang Taeyang. Dùng hết sức bình sinh của mình, Daesung nắm lấy cổ áo Taeyang và lôi anh sền sệt trên nền đất, đến ngay chính giữa hang động, nơi ánh sáng mạnh nhất . Một cách chậm rãi và từ tốn, Daesung tháo băng những vết thương trên người Taeyang xuống. Khẽ thở dài đánh thượt, nhìn cơ thể chằng chit vết thương, loang lỗ máu của Taeyang, anh khẽ thở dài, ánh mắt buồn rười rượi. Dù là với năng lực phục hồi vết thương cực nhanh của người sói, nhưng những vết thương trên người Taeyang vẫn chưa thể lành hết dù đã qua 3 ngày, Daesung hiểu Taeyang đã chiến đấu và đau đớn đến mức nào.
Cố lê bước đến bên kệ thuốc, Daesung tỉ mỉ pha chế, từng ít, từng ít một, tạo ra 1 thứ dung dịch xanh chói rực và dùng nó bôi khắp người Taeyang, thứ thuốc đó khiến Taeyag nhăn nhó, khổ sở rên rỉ không ngừng trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền không thể tự mình tỉnh dậy, cả cơ thể anh co giật từng cơn, biến sắc .
_'' Cậu không giết Taeyang bằng thứ đó chứ ?''.
Ddaesung giật mình quay lại, thi thấy CL đang từ từ gượng ngồi dậy, đôi cánh trên lưng đã biến mất. Dựa người vào thành động đầy mệt mỏi, ánh mát CL khẽ nheo lại nhìn Daesung. 1 bên vai và cánh tay cô đã biến thành màu đen thẫm, sáng óng ánh như kim cương. Daesung hốt hoảng, anh vội chạy đến xem xét cánh tay cô, ban nãy vì cô nằm sắp, anh hoàn toàn không phát hiện ra cánh tay đã biến đổi của cô.
_ '' Trời ơi, cô có sao không?'' _ Anh lo lắng, khuôn mặt trắng bệt nhìn cánh tay cứng đờ như đá của CL.
CL khẽ nhếch môi cười, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vãn lạnh băng, tuyệt đẹp.
_'' Bên tay ấy coi như hư rồi, tôi giờ giống như Taeyang, chỉ còn 1 tay thôi '' _ Giọng cô thoáng chua chát.
_'' Trời ơi, sao lại như vậy, chẳng phải cô là đọa thiên sứ sao? Sao để ra nông nổi?'' _ Giọng Daesung khe khẽ nghẹn lại.
_ '' Vì là Đọa thiên sứ tôi mới còn ngồi đây, không chắc chết rồi'' _ CL khẽ mỉm cười, ánh mắt cô khẽ dịu lại nhìn Daesung _'' Hết cách rồi, nếu tôi không tập trung mọi thương tổn vào 1 bên, thi thật sự không thể có đủ sức đưa Taeyang theo được '' _ Cô lai mỉm cười _'' Coi như trả cánh tay cho cậu ấy vậy.''
Daesung khẽ thở dài, anh thừ người, ánhmắt nhìn CL đầy tự trách.
_'' Xin lỗi, lúc đó nếu tôi đủ mạnh, thì có thể bảo vệ tất cả rồi''
Thoáng thở dài, nhưng CL chỉ vỗ nhẹ lên vai Daesung bằng cánh tay còn lại.
_'' Vốn dĩ câu đó phải do tôi nói, vốn dĩ tôi là kẻ mạnh nhất trong 3 người mà... Nhưng giờ điều tôi lo nhất chinh là tên nhóc tóc trắng ấy, khi cậu mở được kết giới thông đạo đến đây, thì tôi lẩn Taeyang đều không còn nhìn thấy nó rồi. Không biết Huyết Phụ giờ đang ở đâu nữa.''
_ '' Cô không liên lạc được với huynh ấy sao?? '' _ Daesung ngạc nhiên.
_ '' Không, hoàn toàn không thể gọi tên huyn ấy, bởi tôi cũng đang chờ cậu đây, hãy thử gọi huyn ấy xem.''
Sau giây phút bàng hoàng, Daesung cũng vội vàng nhắm mắt, cố sức gọi tên hắn, nhưng tất cả đều chìm trong im lặng.
_'' Không được , hoàn toàn không được '' _ Daesung bắt đầu hốt hoảng, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm anh không thể liên lạc với hắn. _'' Có gì đó, chặn lại rồi...''
CL khẽ thở dài, nhưng ánh mắt lại rất điềm tĩnh, khác hẳn vẻ lo lắng bất an của Daesung.
_ '' Dường như thời khác tôi lo sợ đã đến rồi, huyn ấy không còn là Huyết Phụ mà chúng ta biết nữa rồi.'' _ Giọng cô đều đều, chậm rãi.
_'' Hả? ý cô là sao? CL'' _ Nghe vậy Daesung càng thêm lo lắng, anh nắm lấy tay cô giật mạnh ra chìu hối thúc.
_ '' Cậu có biết, RB được tao ra bàng cách nào không? Và lý do khiến Huyết Phụ đời trước tan biến là gì không?'' _ CL từ tốn, ánh mắt bình tĩnh nhìn daesung _ '' RB là trái tim của Huyết Phụ, định mệnh vốn dĩ đã sắp đặt cho họ gặp rồi, cả tôi cũng không thể ngăn cản, giờ chỉ có thể, trong chờ vào Huyn ấy thôi''
_ '' Chúng ta không có cách nào để liên lạc sao?'' _ Càng nghe Daesung gần như run lên, anh đứng ngồi không yên, khuôn mặt méo xệch.
_'' Chỉ còn cách chờ Huyn ấy gọi thôi'' _ CL khẽ thở dài _'' CHỉ có huyn ấy có thể liên lạc với chúng ta ''.
...................................................
Ánh nắng nhè nhẹ soi vào khuôn mặt, khiến Yong giật mình tỉnh dậy.
Khẽ nheo mắt, cậu nhìn về hướng ánhs áng_ Một khung cửa sổ lớn, rèm cửa trắng bay nhẹ trong gió, ngòai kia là bầu trời xanh trong gợn nhẹ mây. Sau giây phút ngơ ngác, Yong hốt hoảng ngồi bật dậy, ý thức đã trở lại, giúp cậu nhớ rõ tình trạng của mình.
Và rồi Yong sững người, cơ thể cậu trong tích tắc như cứng lại.
Cậu đang ngồi êm ấm trên 1 chiếc giường mềm mại, trong 1 căn phòng nhỏ, căn phòng xinh xắn với rất nhiều những bức tranh xung quanh đầy màu sắc vẽ cảnh vật, đồ đạc trong phòng đơn giản, nhưng gọn đẹp tinh tươm. Nhưng thứ khiến Yong bất ngờ lại là 1 thứ khác.
Hắn _ Ngồi sừng sững trên chiếc ghế bành lớn trước mặt Yong, Chiếc áo choàng dài rách bươm, thủng lổ chỗ, dính bết đất và cả những mảnh thịt vương vãi, bộ quần áo trên người hắn gần như được nhuộm đỏ bởi máu đỏ rực. Mái tóc dài màu trắng lấm lem rũ xuống bờ vai rộng, khuôn mặt góc cạnh đanh lại, lạnh tanh vẫn còn dính những vệt máu khô đen quánh, đôi chân mày nhíu lại đầy khó chịu, ánhmắt sắc lẻm, sáng rực như đầy sát khí nhìn chăm chăm vào cậu. Đôi bàn tay thon dài với những chiếc móng bạc dài ra cả nửa tấc, cứ gõ nhịp đều đặn xuống thành ghế, một nhịp điệu kỳ lạ, âm u đến rờn rợn. _ Hắn hoàn toàn khác với lần cuối cùng cậu gặp.
Yong lặng người, ánh mắt cậu run rẩy, nhìn hắn trong bộ dạng đáng sợ đến kinh khiếp ấy, nhưng trong cậu không hề có 1 ý sợ hãi nào, cậu chỉ đau và lo lắng. Khuôn mặt thất thần, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc, Yong run rẩy tiến về phía hắn, chậm chạp.
Cậu không hiểu cũng không biết tại sao hình dạng hắn lại thay đổi đến vậy, nhưng cậu lại tháy đau, trái tim nhỏ trong lòng ngực cậu đau buốt khi nhìn thấy hắn như vậy, cả ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của hắn cũng trở nên quá đau đớn trong mắt cậu.
Tại sao hắn ở đây, tại sao hắn biến đổi, tại sao nhìn cậu như vậy, hay hắn có nguy hiểm hay không đối với cậu thật sự đều không quan trọng. Điều duy nhất cậu muốn làm lúc này chỉ là đến bên cạnh hắn, chạm vào người hắn mà thôi.
NƯớc mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng xác và hốc hác của cậu, đưa đôi bàn tay run run, cậu nhẹ nhàng vuốt lên đôi gò má lạnh tanh còn dinh máu của hắn, cậu cố lau sạch những vết máu ấy đi với đôi tay yếu ớt chẳng còn chút sức lực của mình.
_'' Huyn có đau không? Có bị thương ở đâu khong?'' _ Cậu nấc nghẹn, câu hỏi thốt ra như thì thầm đầy lo lắng.
Hắn vẫn ngồi đó, im lìm, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào đôi mắt nâu đong đầy nước của cậu.
Và bất giác, nụ cười xuất hiện trên môi cậu, nụ cười nhẹ nhàng.
_ '' Huyn nhớ tôi không, tôi là Yong, bạn của Daesung'' _ Giọng cậu hơi lạc đi, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhưng đôi môi cậu vẫn mỉm cười _ '' Để, để tôi lau cho huyn'' _ HÍt 1 hơi dài, cố ngăn tiếng khóc bật ra, Yong khẽ nói với nu cười và trái tim đau buốt.
Đôi tay cậu run rẩy vuốt ve mái tóc hắn, trong khi khẽ quay người nhìn quanh, phát hiện 1 thau nước nhỏ với chiếc khắn mặt trong góc phòng, cậu lại gượng dậy. Lê từng bước, đôi chân Yong như chằng còn chút sức lực nào, cả cơ thể cậu như không còn của chính cậu. Một cách đầy khó khăn và nặng nhọc, cậu mới mang được thau nước đến chỗ hắn _ hắn vẫn thế , ngồi đó, im lìm bất động.
Vắt nhẹ chiếc khăn sũng nước, Yong lại ngước lên mỉm cười với hắn, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, khẽ bết vào mái tóc.
_'' Để Yong lau cho Huyn'' _ Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt ướt nước mắt và ánh nhìn đầy yêu thương _'' Để Yong lo cho... không lo cho Huyn... Daesung sẽ trách tôi.'' _ Giọng cậu lại lạc đi trong nụ cười.
Chiếc khăn ướt, lướt nhẹ trên khuôn mặt và làn da lạnh tanh của hắn, ánh mắt hắn từ nãy đến giờ không chớp lấy 1 cái, hắn nuốt trọn hình ảnh Yong vào trong tâm trí, cơ thể bất động, nhưng từng tế bào trong người hắn như sôi lên, trí não hắn cũng như sôi lên, đien đảo đến tận cùng khi nhìn thấy cơ thể yếu ớt của cậu, khi nhìn thấy nụ cười đầy nước mắt của cậu nhưng hắn không cho phép, hắn không cho phép mình có quyền ôm lấy cậu vào lòng, hắn sợ, sợ sẽ mất cậu vĩnh viễn, hắn không ngốc đến nỗi không biết vì sao cậu chống cự không dùng thuốc, hắn hiểu, cũng như trước đây, khi đối diện với CL, cậu lo sợ, cậu sợ hãi, nhưng là nỗi sợ sẽ gây tổn thương đến hắn. Nên giờ đây, trong tình cảnh này, hắn lại càng sợ, hắn sợ khi cậu phát hiện ra cậu chính la nguyên nhân hắn phải ở lại đây và bị hút máu, cậu sẽ không chịu nổi và làm hại chính mình... Nỗi lo sợ, lo lắng dành cho cậu, hắn nhốt chặt lại trong lồng ngực im lìm không nhịp đập.
Không hề hay biết nỗi đau xé lòng của hắn, cậu vẫn kiên nhẫn lau sạch những vết máu trên mặt và tóc hắn, chậm rãi với đôi tay chẳng còn xíu sức mạnh của mình. Cậu vuốt ve khuôn mặt hắn, mái tóc dài của hắn, hơi thở cậu dần trở nên nặng nhọc hơn.
_ '' Huyn sao còn ở đây, đây là đâu vậy ?'' _ Yong khẽ hỏi, đôi tay vẫn nhẫn nại lau lau đôi bàn tay to lớn đầy móng vuốt sắc nhọnn.
_ '' Nơi an toàn'' _ Giọng hắn lạnh tanh.
_ '' Vâng'' _ Yong khẽ mỉm cười _ '' Chắc huyn cứu tôi vì Daesung, tôi sẽ nói cậu ấy ''.
Khẽ nhíu mày, rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ của cậu, hắn rút trong áo ra mấy viên thuốc con nhộng và đưa ra trước mặt Yong. Yong sựng lại, ánh mắt dán chặt vào mấy viên thuốc, rồi nước mắt lăn dài trên gương mặt cậu, nụ cười méo xệch, khẽ nhìn lên hắn, môi cậu mấp may không thành tiếng.
_'' Thuốc... thuốc này... huyn...''
_'' Uống đi '' _ Giọng hắn lạnh tanh, ánh mắt nhìn cậu đầy cương quyết.
_ '' Huyn... huyn muốn.. tôi uống .. sao'' _ Cậu vẫn mỉm cười, nụ cười mặn chát vị mặn từ nước mắt.
_'' Uống đi''
Run rẩy đón lấy mấy viên thuốc, cậu mỉm cười, ngoan ngoãn nuốt trọn. Nhưn cậu hiểu, cậu vẫn còn ở đó, nơi cậu đã bị giam mấy ngày qua, nhưng cậu không còn quan tâm nữa, hắn ở đây, hắn kêu cậu uống, cậu sẽ uống. Hắn vẫn không nhớ ra cậu, nghĩa là hắn sẽ không vì cậu mà tổn thương, không phải vì cậu ở đây mà phải làm bất cứ điều gì, cậu không là gì trong lòng hắn, vậy là đủ, vậy là cậu yên tâm, cho dù thứ thuốc cậu uống là gì đi nữa, chỉ cần được thấy hắn là đủ.
Hắn khẽ thở phảo khi thấy cậu ngoan ngoãn uống thuốc, hít 1 hơi dài, hắn đẩy nhẹ cậu ra và đứng dậy lanh lùng.
_'' Ngủ đi'' _ Hắn khẽ gằn giọng, đoạn quay lưng bước thẳng ra cửa, cánh cửa đóng sập lại lạnh lùng.
Chỉ còn Yong đứng lặng trong phòng, nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi. Và rồi đôi mắt cậu từ từ khép lại, mệt mỏi. Cậu ngã xuống, ngất liệm.
Nhưng ngay lúc đó, khi cơ thể cậu sắp ngã ra nền đất cứng, vòng tay hắn đã ôm lấy cậu, một cách nhẹ nhàng, hắn ôm trọn cả cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cậu vào lòng, cậu ngất liệm trong vòng tay hắn.
Thật chậm và nhẹ nhàng, hắn bế cậu lên giường. Cẩn thận đặt cậu nằm ngay ngắn, hắn nhè nhẹ kéo chăn đắp lên cho cậu và ngồi lặng bên cạnh giường nhìn cậu. Vuốt ve mái tóc bạc còn ẩm mồ hôi của cậu, lau nhẹ những giọt nước mắt còn vươn lại, bàn tay với những chiếc móng bạc đầy nguy hiểm của hăn trong phút chốc như được tạo ra để chăm sóc cho cậu. Như 1 bức tượng, sừng sững, hắn ngồi đó bên giường, đôi bàn tay to lớn dịu dàng nắm chặt bàn tay nhỏ vẫn run rẩy của cậu, đôi mắt đen tuyền sau hút hướng về cậu đầy âu yếm không rời 1 khắc.
_'' Daesung, ngươi đến đây cho ta'' _
__________ Hết chap 34 __________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro