Ⅵ
Ⅵ
Quyền Chí Long càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, không những đau đầu phát sốt, sức chiến đấu của cậu còn bắt đầu giảm mạnh, ngay cả cung tên cũng không thể bắn ra một li chứ đừng nói đến việc cầm trường thương từ trên cao bay thẳng xuống.
Người của Long tộc nhìn chung đều cho rằng thủ lĩnh quá mệt mỏi nên khuyên Quyền Chí Long nên nghỉ ngơi, bởi vì gần đây Quyền Chí Long sẽ ngủ ngay khi chạm vào gối và thời gian ngủ ngày càng dài hơn, sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy buồn ngủ và càng muốn ngủ thêm. Không chỉ vậy, cảm giác thèm ăn của cậu cũng ít đi, có cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy thịt. Cậu không muốn trở thành loại rồng ăn rau vào mỗi ngày, hơn nữa không con rồng nào có thể chịu đựng được việc ăn rau mỗi ngày cả.
Thôi Thắng Huyễn lo lắng đến mức tìm kiếm tất cả các y sĩ cùng dược sư trong hoàng thành, nhưng không ai có thể tìm được chuyện gì đang xảy ra với cơ thể Quyền Chí Long.
Có lẽ gần đây hắn đã quá mệt mỏi vì có rất nhiều việc phải giải quyết, Quyền Chí Long nói với Thôi Thắng Huyễn rằng cậu không muốn hắn bị phân tâm. Trong vài ngày tới Ma tộc sẽ một lần nữa chinh phạt Lang tộc, đây nhất định là một trận chiến khó khăn, nếu Thôi Thắng Huyễn bị phân tâm...
"Em cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Cũng ổn..." Quyền Chí Long từ trên giường ngồi dậy, dựa vào vai Thôi Thắng Huyễn, "Không cần lo lắng cho em."
"Làm sao ta có thể không lo lắng khi em trông như thế này..."
"Long tộc không dễ bị bệnh."
Thôi Thắng Huyễn vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Quyền Chí Long, gần đây trên người Quyền Chí Long luôn có mùi sữa rất dễ chịu, cơ thể cũng trở nên mềm mại, cảm giác như một con mèo con đang kêu meo meo.
"Đừng lúc nào cũng ỷ lại vào em nữa, hôm nay không phải anh sắp đi ra ngoài sao?"
"A... Thế nhưng thật sự có ổn không? Chí Long, em ở đây một mình..."
"Trong hoàng thành có nhiều thị vệ như vậy, em sẽ không chạy lung tung." Quyền Chí Long hôn nhẹ lên môi Thôi Thắng Huyễn, "Không sao, thật sự không sao đâu."
"Được rồi, em hãy chăm sóc bản thân mình." Thôi Thắng Huyễn đáp trả lại cái hôn của Quyền Chí Long, "Ta sẽ sớm trở về."
Anh ấy đi rồi à? Sau khi Thôi Thắng Huyễn rời khỏi phòng, Quyền Chí Long nhìn xung quanh xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không biết phải nói thế nào với Thôi Thắng Huyễn về thể chất đặc biệt của Long tộc... cậu thực sự đang mang thai.
Cậu có lẽ đã nhận ra điều này vào tháng trước, nhưng chỉ những người cùng tộc mới có thể phát hiện ra thể chất đặc biệt này của Long tộc, nên sẽ rất rắc rối nếu giải thích cho Thôi Thắng Huyễn. Quyền Chí Long cởi nút dưới cùng của áo ngủ, cúi đầu nhìn cái bụng đã có chút căng phồng của mình.
Người mang giới tính nam ở Long tộc sẽ có một cơ hội mang thai nhờ vào vài gen nhất định, nhưng rất nhiều người Long tộc sẽ từ bỏ cơ hội này.
Tại sao cậu lại đột nhiên mang thai... Quyền Trí Long rúc vào trong chăn suy nghĩ:
Thôi Thắng Huyễn... anh ấy... lần nào cũng xuất tinh vào trong... dù cuối cùng nó có được dọn dẹp sạch sẽ đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn... Mặt Quyền Chí Long đột nhiên đỏ lên, lúc này cậu đang ở trên giường quấn chăn nhìn giống như một quả bóng tròn.
Long tộc sẽ hạ sinh trứng nên không mất nhiều thời gian, nhưng ai biết được con của Ma vương sẽ là gì.
Nên cùng hắn nói chuyện... Nhưng cậu lại quá xấu hổ để nói ra, nếu không nói sớm với hắn... thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
Được rồi, Quyền Chí Long tức giận mở chăn ra, lúc này có đứa bé trong bụng làm gì cũng không tiện. Quyền Trí Long mở cửa bước ra khỏi tẩm cung đi về phía sân thượng, cậu muốn hít thở chút không khí, ở trong phòng những ngày qua khiến cậu ngạt thở muốn chết, Long tộc không phải là tộc thích ở trong nhà thời gian dài.
Gió trên sân thượng rất mát mẻ, ban ngày Hoàng Thành hoàn toàn có cảm giác khác biệt với ban đêm. Quyền Chí Long ngẩng đầu hít thở không khí trong Hoàng Thành, nhưng chưa đứng lâu đã có cảm giác được một vòng tay ôm lấy eo mình.
"Không phải ta đã bảo em đừng ra ngoài sao?"
"Rất nhàm chán..."
"Vậy... ta có thể đi cùng em được không?"
"Được." Quyền Chí Long nghe được tiếng Thôi Thắng Huyễn dang rộng đôi cánh, đôi cánh của Ma vương bao bọc lấy hai người.
"Thắng Huyễn... có lẽ em phải nói với anh điều này." Quyền Chí Long suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định thẳng thắn, "Nhưng... nếu anh trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận..."
"Là gì vậy?"
"Em đang mang thai."
"..."
"..." Quyền Chí Long xoay người lại quan sát vẻ mặt Thôi Thắng Huyễn, trên mặt Ma vương không hề lộ ra vẻ kinh ngạc mà lại rất bình tĩnh.
"Ta biết."
"Chờ một chút... anh biết?! Làm sao anh biết?!" Quyền Chí Long kinh ngạc, "Việc này chỉ có người của Long tộc mới biết, anh nói là anh biết sao?!"
"Việc này... Ta đã xem qua những ghi chép liên quan... Hơn nữa... Ta có hỏi qua y sĩ Long tộc", Thôi Thắng Huyễn lộ ra vẻ mặt có chút đắc ý, "Chỉ là không có nói cho Vương hậu điện hạ thôi... "
"Anh... anh thật không biết xấu hổ! Tại sao lại lén lút hỏi thăm những chuyện như vậy!" Quyền Chí Long lúc này chỉ muốn xé xác Thôi Thắng Huyễn, hắn như vậy lại biết?! Mà lại còn đã sớm biết?! Vậy mà cậu còn lo lắng không biết phải nói với hắn như thế nào lâu như vậy! Cuối cùng chỉ có mình cậu mới là kẻ ngốc?!
"Lỗi của ta, lỗi của ta... Vương hậu cũng không thể tức giận..." Thôi Thắng Huyễn mỉm cười ấn vào tay cậu, "Dù sao đây cũng là con của ta..."
"Chết tiệt, đồ khốn này!"
"Được rồi, được rồi..."
Có lẽ mang thai cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất cậu không cần phải mỗi ngày mệt mỏi vì đủ thứ chuyện vặt vãnh và... cậu có thể tùy ý sai khiến Thôi Thắng Huyễn, đây có lẽ là điều Quyền Chí Long thích nhất.
Hơn nữa cảm giác được Thôi Thắng Huyễn cõng đi khắp nơi còn tuyệt vời hơn, có lẽ vì Long tộc rất ỷ lại vào chồng khi mang thai nên Quyền Chí Long không muốn rời xa Thôi Thắng Huyễn một phút nào.
"Ah.. em đói."
"Ăn rau?"
"Em không muốn ngày nào cũng ăn chay!"
"Thế phải làm sao bây giờ? Bây giờ thậm chí em còn không thể ăn phô mai."
"Chết tiệt..." Quyền Chí Long phát cáu, động đậy tới lui trong vòng tay Thôi Thắng Huyễn, bây giờ cậu cảm thấy mình không giống rồng mà giống ngựa hơn.
"Quên đi, ta sẽ cho người chuẩn bị sữa dê." Thôi Thắng Huyễn ôm Quyền Chí Long trở lại tẩm cung, trên bàn trong phòng đã đặt một cốc sữa dê nóng hổi. Quyền Chí Long cau mày nếm thử một chút: "Mùi vị rất khó chịu..."
"Ít nhất thì em cũng có thể uống nó... vẫn tốt hơn là ngửi thấy mùi sữa liền nôn ra."
"Ừm..." Quyền Chí Long nhìn sữa dê, lại nhìn cặp sừng xoắn của Thôi Thắng Huyễn, "A... Anh thật sự là cừu sao?"
"Tại sao em lại hỏi vậy?"
"Bởi vì em chưa bao giờ nhìn thấy đuôi và tai của anh." Quyền Chí Long yên lặng nghĩ đến cảnh Thôi Thắng Huyễn với đôi tai cùng chiếc đuôi đầy lông, không khỏi bật cười, "Thật là... nếu nó không tự mọc ra thì Ma vương cũng đừng làm vậy, sẽ đáng yêu lắm hahaha..."
"Đúng là không đáng yêu chút nào." Thôi Thắng Huyễn không bị thuyết phục, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu thần chú, đôi tai cừu đen nhánh lập tức xuất hiện, "Chỉ là có chút... lông xù."
"Đáng yêu chết đi được" Quyền Chí Long đưa tay xoa xoa hai tai Thôi Thắng Huyễn, "A...cảm giác thật tuyệt!"
Đây là lần đầu tiên Thôi Thắng Huyễn bị xoa tai như thế này, thân là Ma vương, nếu hắn xuất hiện trước mặt mọi người với đôi tai như vậy... e rằng sẽ không có gì oai phong cả, nên Thôi Thắng Huyễn quanh năm đem lỗ tai cùng cái đuôi giấu đi, dần dà chính hắn cũng quên mất mình có một đôi tai cừu.
Thực ra, thành thật mà nói... hắn cũng rất thích đôi tai này. Nếu như hắn không phải là Ma vương thì sẽ không ngần ngại tiết lộ chúng.
Nếu đứa bé là con gái... tai cừu nhất định sẽ rất phù hợp.
Nhưng Quyền Chí Long lại muốn một đứa nhỏ đẹp trai như hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro