S ư ơ n g m ù t h à n h p h ố L u â n Đ ô n
S ư ơ n g m ù t h à n h p h ố L u â n Đ ô n
By huệ tây.
GTOP. PG 13. Oneshot.
Dành cho những ngày buồn của tuổi trẻ chúng ta.
A/N: tâm tư của một con bọ cạp.
Hắn thực sự ghét những chuyến đi. Những chuyến đi xa vinh quang và nhọc nhằn, những ánh đèn flash loá cháy cả mắt, tiếng người ồn ã, những nụ cười đông cứng trên môi hàng tiếng liền trong những đám đông xô đẩy ở phi trường, nơi tên hắn được gào lên bởi những người lạ mặt, lâu đến mức nhiều khi biến thành những âm thanh méo mó. Hắn ghét những chuyến đi khi những người anh em của hắn đeo những cặp kính râm to che đi ánh mắt trũng sâu, ngủ vùi trên băng ghế máy bay, khi những người quản lý và vệ sĩ của nhóm ngao ngán nhìn vào sân bay mỗi khi sắp đến.
Hắn ghét nhất khi Jiyong cứ đeo mãi cái tai nghe và nhắm mắt lại, quay lưng về phía hắn. Hắn thực sự ghét điều này.
"Seunghyunnie, anh thì biết gì về đường phố luân đôn?" Đột nhiên, đằng sau mái đầu gục xuống, giọng Jiyong vang lên, chậm rãi. Hắn nuốt nước bọt, đột nhiên thấy khan khan trong cổ họng.
"Anh chẳng biết gì cả." Nói rồi hắn đột nhiên nghĩ lại. Hắn nấn ná muốn nói thêm điều gì đó vì sợ Jiyong sẽ lại im lặng. "Còn em?"
Jiyong im lặng. Hắn cũng im lặng sau câu trả lời ngờ nghệch, đợi một lúc lâu tưởng chừng có khi nào Jiyong đã ngủ thiếp đi, thì giọng cậu lại vang lên.
"Sương mù, Seunghuynie ạ. Là sương mù."
Giống như màn sương đã bấy lâu nay bao phủ tâm tư cậu lại đã giăng mắc lên hắn một nỗi buồn thật đậm. Seunghyun, hắn biết Jiyong đang nói về điều gì, cái sai lầm tuổi trẻ mà ai cũng mắc, thật sự nó đã chưa bao giờ là sai lầm cả, điều sai lầm duy nhất là nó đã được biết đến, vậy thôi.
"Sương mù." Hắn bần thần nhắc lại. "Và gì nữa?"
Lần này, Ji yong không đáp lời. Hắn lại ngồi yên lặng, chăm chú nhìn Jiyong với mái đầu thật ngắn để lộ cái gáy nhỏ xinh trước mắt.
Đôi khi, thảng đôi khi, hắn tự hỏi, tại sao những cảm xúc hắn có gắn liền với Jiyong luôn là cái gì đó lâng lâng, ngưng lưng chừng, giống như là buổi hoàng hôn lỡ làng ở bờ biển ngày hôm ấy, khi Jiyong đã ôm hắn thật chặt và ánh mắt sầu muộn của cậu ngắm nhìn những mảnh mây màu đỏ tía cuối cùng lụi tắt, thời gian đã trôi qua kẽ tay như cát không tài nào ôm nắm được. Tình yêu của Jiyong cũng hữu hạn và mang đầy tính chu kì, như là ánh mặt trời buổi chiều tà mà hai người để lỡ. (*) Còn hắn, thì không tài nào hiểu được những gì đang diễn ra trong xác thân bé nhỏ của cậu trai mà hắn yêu. Không, Seunghyun thầm nghĩ, yêu là một từ xa xỉ. Một từ xa xỉ, đẹp, và buồn.
Như là cái buổi chiều này, ở một quốc gia xa lạ, một nơi mà sự tồn tại của hắn trở thành bé như hạt cát, ngược lại nỗi cô đơn thì loang rộng ra như bóng đêm khổng lồ. Không, như sương mù, đúng vậy, phải là một thứ gì đó mờ ảo, lạnh lẽo và tăm tối và nuốt trọn lấy cả hình hài của hắn, cả thực thể và tâm can của hắn. Nỗi cô đơn của hắn và nỗi sợ hãi sâu hun hút, lòng tay hắn rịn mồ hôi và lúc này có gì đó thôi thúc mãnh liệt hắn muốn nắm lấy tay Ji yong và đặt một nụ hôn lên cánh môi mềm của cậu.
An ủi anh đi, Jiyong. Hắn thầm nghĩ trong đầu, rồi tự hỏi trong những lần hôn nhau đã bao giờ Jiyong cũng như hắn, quên đi cả thế giới. Rốt cục, hắn nắm tay thật chặt, đầu móng tay hằn lên da thịt thành một đường sâu hoắm. Ắt hẳn hắn đã nắm chặt tay như thế trong suốt chuyến đi mà không biết. Jiyong hơi ngửa đầu tựa lên thành ghế, mắt khẽ nhắm và buông ra một tiếng thở dài.
Khi cậu cúi đầu bước nhanh ra khỏi khu vực nhập cảnh, đi thẳng vào đám đông và tiếng người réo gọi, Seunghyun bất giác đi nhanh ra phía trước, chắn trước mặt cậu. Hắn không thể giả vờ không nhìn thấy Jiyong nhíu mày và khẽ lắc đầu trước ánh đèn flash. Cũng không thể giả vờ rằng hắn không hề có chút xót xa trong lòng khi thấy cậu cúi đầu thấp hơn mọi khi. Seunghyun thực sự muốn nắm lấy tay cậu, kéo vào lòng, giấu cậu trong lớp áo măng tô của mình. Jiyong quá nhỏ bé và sẽ dễ dàng nằm gọn trong lòng hắn, sẽ không ai có thể chạm vào Jiyong mà không đối đầu với hắn.
"Em là một thằng đàn ông, Seunghyun." Hắn bất chợt nhớ đến ánh mắt của Jiyong hơi lạc thần nhưng đầy kiên quyết nhìn hắn mỗi khi hắn tỏ ra xót xa cho cậu. "Em không phải một con đàn bà, sẽ không gục đầu vào lòng anh và tin tưởng khi anh nói, mọi chuyện sẽ ổn thôi, thì nó sẽ ổn. Em sẽ là người nói với anh rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, bởi vì chính em sẽ là người làm cho nó ổn."
Seunghyun nhắm mắt lại, thầm nghĩ về cái ngày hắn học cấp ba. Một cô bạn gái hắn thích vô cùng đã cho hắn chép bài. Rồi cô bạn bị chấm nhầm được 0 điểm trong khi hắn được 100. Hắn đã khai báo với thầy rằng mình là người chép bài mà lại được 100 thì không lý nào cô bạn lại bị 0, và rồi cả hai đều bị 0 điểm. Hắn hài lòng vì điều đó, ngược lại cô bạn không bao giờ nhìn hắn nữa. Đáng lý hắn đã được 100 điểm và cô bạn chỉ bị chấm nhầm, giờ đây vì hắn cả hai đều bị 0 và đều bị hạ hạnh kiểm. Đôi lúc, công bằng và lẽ phải không giống nhau. Hắn hoàn toàn ghét điều này.
Nếu là cách đấy một vài năm, chắc hẳn hắn đã gắt um lên và công khai rằng không chỉ Jiyong, mà còn hắn và 1/3 thế giới này hút cỏ. Nhưng là hắn bây giờ, đã biết ngay cả khi hắn làm vậy, thì cậu cũng không được an ủi hơn chút nào, chẳng trong sạch hơn chút nào trong mắt nhân loại và hắn dù chẳng khi nào lý đến những thứ không ăn được như hình tượng, thì cũng biết đó là điều tối kị của cậu. Nếu như vì cậu mà Seunghyun có bề gì, thì cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Thâm tâm, Seunghyun biết, nếu như tất cả mọi người đều không bị ảnh hưởng gì, Jiyong sẽ bớt đi phần nhiều gánh nặng. Bởi vì cậu con trai nhỏ bé mà gã yêu, là một thằng đàn ông cứng cáp đến vô cảm khi thế giới chĩa mũi dùi vào cậu, nhưng lại dễ dàng đổ sụp nếu như biết được vì cậu mà những người yêu quí xung qyanh bị tổn thương. Nên trong mọi trường hợp, Seunghyun lúc nào cũng phải giữ một vẻ ngoài lãnh đạm. Đó, là điều tốt nhất hắn có thể làm cho Jiyong. Điều ấy thực sự làm hắn đau lòng.
Đôi lúc, hắn ước gì người yêu hắn không phải một thằng nhóc cứng đầu như vậy, sẽ để cho hắn bảo vệ, sẽ để cho hắn cưng chiều. Jiyong, ngược lại, không phải là một con mèo. Cậu là một con sư tử đầy kiêu hãnh. Tình yêu không phải là thứ duy nhất cậu cần, nhiều lúc Seunghyun tự nhủ có khi nào cậu thậm chí còn không cần nó.
Chỉ là, cái cảm giác bất lực cứ xâm lấn từ từ cơ thể của hắn, như một cơn tuyệt vọng đã nhận chìm tâm can hắn xuống một cái hố sâu thẳm, đen ngòm.
"Không phải là em không hiểu rằng anh lo lắng cho em, Seunghyun." Jiyong đã thì thầm trong khi Seunghyun đang làm tình với cậu. Cậu quỳ trên người hắn, hai tay quàng ra sau lưng và gục đầu vào hõm cổ của Seunghyun, giọng cậu run run đứt quãng và nhẹ bẫng xen lẫn với tiếng thở dồn dập đầy nhục cảm. Chỉ có những lúc như vậy, Jiyong dường như mới hạ vũ khí xuống, cởi bỏ cái vỏ bọc lãnh đạm và kiêu ngạo của mình và trở nên thành thực hơn với hắn. "Nhưng không có cách nào khác cả, em phải tự bảo vệ mình, anh cũng thế. Cái thế giới mà chúng ta đang sống không giống người thường. Anh không thể đứng ra nói vài câu và thế là em được bảo lãnh ra về trắng án. Chúng ta hoàn toàn đơn độc, Seunghyun, trong thế giới này."
Cứ như thể là hắn không hiểu rõ điều cậu nói. Seunghyun đẩy nhanh tốc độ khiến Jiyong bất ngờ nấc lên một tiếng. Hắn cắn vành tai cậu và nhay khẽ, cơn khoái cảm cùng một cảm giác cay đắng dâng lên cùng lúc khiến hắn hơi chới với. Jiyong buông ra những tiếng rên nho nhỏ và hắn ước gì chỉ cần trong những lúc ngắn ngủi như thế này thôi cũng được, cả hai có thể quên đi cả thực tại của mình. Jiyong vội vã tìm môi hắn cho một cái hôn thật dài, rướn mình áp sát người vào cơ thể Seunghyun đằng sau lớp áo quần xộc xệch. Seunghyun đưa lưỡi vào cái miệng nhỏ xinh của cậu, nếm những phiến môi mềm ướt át, tay hắn lướt trên làn da non mịn như tơ đã tứa đầy mồ hôi trên cơ thể cậu. Jiyong gọi tên hắn một cách mê loạn và hắn cùng cậu đã làm đi làm lại, đổi mọi tư thế cho đến khi mệt nhoài. Nhưng hắn đoán là ngay cả trong những phút này thực sự Jiyong đã không bao giờ quên đi thế giới mà hai người đang sống. Hắn biết bởi lúc này cậu lại đang lặng lẽ ngồi bên thành giường châm một điếu thuốc và im lặng nhìn đăm đăm vào không khí. Seunghyun nhắm hờ mắt như đã ngủ. Hắn nghĩ rằng cả hai đáng lẽ không nên dối gạt nhau làm gì. Jiyong biết hắn vẫn thức nhưng vẫn đợi thật lâu sau khi xong việc mới nhẹ nhàng ngồi dậy, cố không gây tiếng động. Hắn biết Jiyong cần yên lặng để suy nghĩ nên dù biết Jiyong biết mình vẫn thức nhưng vẫn giả vờ như đang ngủ.
Cái cảm giác bất lực ấy thật sự đã nuốt trọn niềm hạnh phúc cuối cùng của hắn mất rồi.
Seunghyun kiên nhẫn đợi mọi người vào hết xe, đợi Jiyong yên vị ở chỗ ngồi của mình bên cạnh vị trí cuối cùng dành cho hắn. Sau lưng hắn, những người lạ mặt đang kêu tên và hát bài hát chúc mừng sinh nhật dành cho hắn, họ ngỡ ngàng khi thấy hắn đứng đó trước cửa xe, không người bảo vệ. Ai cũng cố chạm lấy hắn một lần, cho đến khi những vệ sĩ và người quản lý nhận ra hắn vẫn chưa vào chỗ. Họ nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, Seunghyun không quan tâm lắm. Hắn không thường làm điều này, nhưng lúc này điều duy nhất hắn có thể để tâm đến là Jiyong đang ngồi trong xe, đầu cúi thấp và vẫn đeo tai nghe, thậm chí còn không nhìn hắn. Hắn không quan tâm đến những người đang xô đẩy sau lưng hắn, chỉ đến khi anh quản lý vội vã thúc giục, hắn mới bước vào xe và ngồi cạnh cậu. Em, và thế giới này, hắn thầm nghĩ, hãy để anh là cái lằn ranh ngăn cách.
Nhưng nghĩ lại, đó cũng không thực sự là điều Jiyong cần. Có khi nào Jiyong là cả thế giới của hắn còn hắn chỉ là một phần rất nhỏ trong thế giới của Jiyong không?
Hắn thực sự không muốn nghe câu trả lời.
Trên xe lúc này mọi người đều đã ngủ. Chiếc xe lao vun vút trên đại lộ, mọi con đường nơi đâu cũng giống nhau, và đêm tối cũng vậy. Đều là những chuyến đi nhỏ lẻ đầy mục đích, rốt cục trên cuộc hành trình dài dằng dặc ấy họ đã dừng lại ở bao nhiêu nơi, bấy nhiêu vẫn chẳng hề là đích đến cuối cùng. Hắn nhìn ra màn mưa đen thẫm ngoài cửa sổ và những ánh đèn thành phố lấp loá đâu đó đằng sau những con đường. Hắn nhìn sang Jiyong đang ngửa cổ trên thành ghế, mắt nhắm hờ và tiếng thở đều đều khe khẽ.
"Seunghyun". Đột nhiên Jiyong thì thầm tên hắn.
"Gì, Jiyongie?" Hắn dịu dàng đáp lại.
"Luân đôn thì có sương mù quanh năm." Cậu mấp máy môi, chầm chậm, vẫn không mở mắt ra. Hắn im lặng chờ đợi cậu nói tiếp. Một lúc sau, Jiyong từ từ mở mắt. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, và ánh nhìn kiên định mượt mà của cậu khiến hắn đột nhiên thấy ấm áp trong lòng. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi khẽ nói.
"Nhưng chúng ta sẽ không mãi mãi ở nơi này. Chỉ là tạm thời thôi, Seunghyun. Chỉ là tạm thời thôi." Cậu nói khẽ đến mức dường như chỉ là hai bờ môi mấp máy.
"Rồi sương mù sẽ tan." Seunghyun bần thần nhắc lại, trong lúc Jiyong nở một nụ cười êm ái. Cậu lén nhét tay vào túi áo của hắn, nắm lấy bàn tay hắn đang nắm chặt, nhẹ nhàng gỡ chúng ra rồi len lỏi những ngón tay thuôn mềm vào giữa những kẽ ngón tay của hắn. Seunghyun mỉm cười khi thấy Jiyong nắm thật chặt tay mình và ngả đầu vào vai hắn.
"Em biết không Jiyong," hắn nhỏ giọng ghé môi hôn phớt vào trán cậu. Jiyong khẽ "uhm-hum" trong cổ họng. Hắn yêu thích vô cùng cái âm thanh ấy, Jiyong những lúc thế này giống như là một con mèo nhỏ vậy, hiền ngoan chỉ của riêng mình hắn.
"Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng vẫn sẽ ở đây bên cạnh em." Hắn giận mình không thể tìm ra một câu nói nào đỡ hiển nhiên hơn, nhưng rồi quên ngay, khi bên trong túi áo Jiyong bỗng nhiên xiết chặt tay hắn như một câu trả lời.
"Em thì còn cần gì hơn thế nữa kia chứ, anh nói thử xem." Cậu mơ màng đáp lại. Seunghyun chờ đợi rất lâu, nhưng Jiyong dường như là đã ngủ thật rồi. Hắn hơi mỉm cười và đưa tay kéo mũ của Jiyong xuống che đôi mắt cậu.
Hắn không nói gì nữa. Như thế, cũng là quá đủ rồi.
End.
--------------------------------------------
(*) Trong một oneshot khác mình đã viết về cảnh này, muốn có chút liên quan giữa các fic cho vui vậy thôi.
http://vnfiction.com/viewstory.php?sid=4157
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro