Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍀 Chương 11 🍀

Ghi chú:

"....": Lời thoại của Anz

'....': Suy nghĩ của Anz

"....": Lời thoại nhân vật

'....': Suy nghĩ của nhân vật

"....": Lời thoại của các Bóng Tối

'....': Suy nghĩ của các Bóng Tối

—————————————

"Hôm nay tôi xin trân trọng thông báo cho các vị một việc."

"Đó là hôm nay chính là ngày sinh nhật Soleum."

"Chúc mừng sinh nhật Kim Soleum."

Ngay sau câu chúc mừng ấy pháo hoa và ruy băng không biết từ đâu bay ra và nổ ra những thứ màu sắc đẹp.

"Chúc mọi người có trải nghiệm vui vẻ khi đọc truyện." Anz nở nụ cười vui vẻ nói.

....................

Khi mọi người ngồi nghỉ ngơi được một lúc thì Anz lại xuất hiện một cách bất ngờ, cô nghiêm giọng nói.

"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi vậy nên các vị biết các vị nên làm gì mà."

Họ nghe thế thì cũng không phản ứng gì nhiều, tất cả đều đứng lên đi về chỗ ngồi của mình.

"Vậy là nhóm cậu ấy đã qua được chỗ của các vị rồi phải không?" - Jaegwan vẫn còn chút lo lắng hỏi Eun Haje.

"Phải, đúng vậy đấy." - Eun Haje trả lời, xong cô lại nói tiếp.

"Nhưng mà chúng tôi vẫn chưa thể thoát ra nhanh vậy đâu và khi ra ngoài được thì Soleum, cậu ấy bị kẹt ở trong đấy một chút rồi mới có thể thoát ra."

"Cái gì cơ? Cậu ấy bị kẹt lại một lúc á?" 

Có người nghe xong thì hoảng hốt, lo lắng cho Soleum.

"Ừ có lẽ chút nữa chúng ta sẽ thấy cậu ấy làm gì khi bị kẹt đấy."

"Mong rằng sẽ không có chuyện gì xấu sảy ra với cậu ấy."

Mọi người cứ thế mà tôi một câu bạn một câu, tới khi Anz lên tiếng cắt lời thì họ mới dừng lại.

"Nào được rồi, các vị hãy im lặng mà xem đi nào."

Vào lúc ấy có người đưa tay lên.

"Tôi có một câu hỏi." 

Là Choi khi nói xong anh ta hỏi vị thần kia.

"Tôi suy nghĩ cái này cũng lâu rồi, vì sao khi chúng tôi biết được sự thật về thế giới vậy mà lại không bị một chút gì kể cả là ô nhiễm?"

Nhiều người cũng đồng tình với câu hỏi này của đặc vụ Choi, họ đã nghĩ tới rồi chỉ là họ cảm thấy không nên tìm hiểu thêm.

Nghe được câu hỏi này khoé miệng của Anz đã không ngừng cong lên.

"Câu hỏi này của anh rất hay đấy đặc vụ Choi."

Cô ngừng một lát rồi mới vui vẻ nói.

"Các vị không bị sao, thực ra là vì những nguồn ô nhiễm đó đã bị tôi chặn hết rồi nhưng có lẽ khi ra khỏi đây các vị sẽ bị mất đoạn kí ức về thế giới khác, hihi ai biết được!"

Khi cười xong cô không nói gì nữa mà chỉ nhìn về phía màn hình để lại cho họ nhiều suy nghĩ khác nhau.

'Thần mà lại có thể tốt như vậy sao? Rốt cuộc thì ý của cô ta là gì?'

'Khi ra khỏi đây sẽ bị mất kí ức về thế giới khác sao? Vị thần này sẽ xoá đi hay giữ lại cho chúng ta đây!'

'Hahaha, điều này thật thú vị cô ta mạnh tới cỡ nào mà có thể chặn hết cho tất cả nhiêu đây người, có khi còn những người bên ngoài màn che nữa cơ.'

Quả thật có cả bên khác nhưng là bên nào và có những ai thì, hihi không thể tiết lộ nha.

***

[Chán quá.

Bốn người chúng tôi lao ra khỏi cửa thoát hiểm của Tàu Lửa Kỳ Ảo và bắt đầu chạy như điên.

"Haa... haa!"

Những tiếng thở hổn hển vang lên từ cả hai bên, kiểu thở dốc mà chỉ khi bạn đang chạy trốn vì mạng sống mới có được.

Không còn cách nào khác. Bọn linh vật đang tràn ra.

Chết.

"Aaaaaaaa."

"Hức... hức..."

Từ mọi cửa trò chơi, cửa hàng, và bảng hiệu, những bong bóng kỳ quái đầy dịch nhớt vỡ tung, phun ra những linh vật méo mó kinh hoàng.

Chúng đuổi theo chúng tôi, miệng há to để lộ những hàng răng cắm sâu bên trong cơ thể, tạo nên vẻ ngoài rùng rợn. Thỉnh thoảng, cơ thể chúng co giật, và những xúc tu nhớp nháp như tua bạch tuộc thò ra từ tai và tay chân chảy xệ của chúng.

-♩♪ ♬♬♩♬♬ ♪♪♩♪♬♬♩♬♬♩♪♪

-Hahaha! Hahaha! Hahaha! Hahaha! Hahaha! Hahaha!]

Nghe một lúc cả hai âm thanh những người ngồi dưới đều nhăn mặt lại vì quá ồn.

"Ây da, tụi này ồn quá đó chứ vừa nhạc vừa tiếng cười." 

"Đến tôi còn cảm thấy bản thân chỉ ngồi đây thôi mà sắp không chịu nổi rồi."

"Bọn chúng chỉ đang làm nhiễu loạn suy nghĩ của những người đang chạy trốn thôi."

"Còn chưa nói đến một đống thứ dính nhớp đang đuổi theo họ nữa kìa."

Cứ như thế càng nhiều người nói, sôi nổi hẳn lên.

"Nội tạng, thịt tươi vương vãi khắp nơi một khung cảnh đẹp đấy chứ."

Một câu nói không ăn nhập gì với bầu không khí, nghe được câu đó những người khác quay đầu về phía người đã nói.

Không sai kẻ đó là Kwak Jegang, trên mặt gã hiện lên vài nét vui sướng còn tay gã thì đang viết cái gì đó vào sổ nhưng chắc chắn là không phải thứ tốt đẹp gì.

'Tên này điên quá rồi.' 

'Vẻ mặt này biến thái quá!'

Gần như suy nghĩ của bên công ty và Cục đều giống nhau.

'Nên đánh hắn không đây?' 

J3 đã làm điều đó trước khi suy nghĩ.

'Bốp.'

Kwak Jegang bị đánh một cái ngay bụng điều ấy khiến gã phải nhăn mặt lại vì đau nhưng miệng thì vẫn cười.

"Ngài đội trưởng à, sao lại đánh tôi thế?"

"Muốn thì đánh thôi."

J3 không nhanh không chậm mà trả lời, sau đó thì quay lại chỗ ngồi của mình là kế bên cấp dưới mới của mình Park Minseong.

Những người khác thấy được một màn đánh đẹp mắt này xong thì liền quay đầu nhìn lại về cái màn hình lớn kia.

[Tiếng ồn kinh khủng.

Nhạc của công viên giải trí và tiếng cười hòa trộn, tạo thành một bản hòa âm méo mó, đáng sợ bao trùm mọi thứ.

Khung cảnh hỗn loạn, kinh hoàng, khiến mọi người mất phương hướng, sợ hãi đến tột cùng!!

Tiếng động áp đảo làm đầu óc tôi rối tung, khó mà suy nghĩ rõ ràng. Nhưng...

"Ở đây! Đi lối này!"

Tôi nghiến chặt răng, rẽ theo hướng mà tôi đã ghi nhớ.

Ngay lúc đó-

'Phạch.'

'Ục.'

Đầu một chiếc xúc tu nhớp nháp vừa lướt qua đầu tôi.

'Xèo.'

"...Hức."

Mái tóc ở chỗ bị dính dịch bắt đầu tan chảy, và tôi ngửi thấy một mùi cháy khét.

'Điên thật.'

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng tôi.

Nhưng đôi chân không ngừng lại được.

Chúng không thể.

'Dừng lại đồng nghĩa với chấm hết.'

Tôi sẽ chết. 

Hoặc tệ hơn, tôi có linh cảm rằng mình sẽ rơi vào tình trạng còn kinh khủng hơn.

Điều an ủi duy nhất là điểm đến đã gần!

Thậm chí đến cả nhà nghiên cứu, thay vì càu nhàu, cũng đang chảy cả nước dãi khi chạy trong tuyệt vọng.

Chán quá.

"Cút ra! Cút điiiiii!"

"Ngậm miệng lại!"

Cô gái đeo mặt nạ bướm hét lên.

Cô trông như muốn ném gã nghiên cứu để câu giờ nhưng lại không đủ can đảm làm vậy.

Điều đó dễ hiểu.

'Chúng quá gần.'

Đám linh vật đang ào ào tiến về phía chúng tôi, số lượng tăng lên đáng sợ, và giờ một vài con đã rất gần.

Và chúng chạy nhanh.

Nhanh hơn con người!]

"Nguy hiểm quá, cuộc rượt đuổi này có vẻ sẽ mệt lắm đây."

"Chỉ cần nhìn những chuyện đã sảy ra từ nãy giờ thôi thì chúng ta đã biết rằng họ sẽ không thể thoát ra khỏi chỗ đó một cách dễ dàng rồi."

"Gay go rồi đây, quý cô này có thể cho tôi biết một chút thông tin được không."

Người đấy quay qua chỗ Jin Nasol mà hỏi.

"Hửm, anh muốn hỏi gì? Và tại sao tôi lại phải trả lời anh?"

"Cô có thể nể tình chúng ta phải ở chung một nơi có lẽ sẽ rất lâu mà tiết lộ cho tôi về số lượng người đã thiệt mạng không?"

"Từ chối."

'Dù gì thì chút nữa cũng sẽ biết mà, tò mò làm gì chứ."

"Được rồi."

'Quả thật muốn thuyết phục người bên công ty rất khó.'

Jang Heoun sợ sệt khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc ấy.

'Đáng sợ quá đi.'

Choi nhìn thấy biểu cảm này mà suy tư.

'Rốt cuộc thì bên công ty dược tà đạo này nghĩ cái gì mà để cho những nhân viên mới này đi làm gián điệp vậy hả trời.'

['Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!'

Ngay khi nỗi kinh hoàng ập đến tôi— 

"Á..."

Ai đó bị tóm.

"Aaaaa... hức..."

Gã đeo mặt nạ bò bị kéo ngã xuống.

'Chết tiệt.'

Không ngoái lại nhìn, tôi lục túi lấy một đồng xu để triệu hồi chiếc găng tay. 

Sau đó tôi tung vài đồng 500 won để tạo ra một bàn tay bóng tối bán trong suốt giữa không trung.

'Vù.'

Bàn tay bóng tối lao tới, đẩy đầu một linh vật méo mó ra.

"Chạy đi!"

Tân binh đội Y vừa thoát chết đứng dậy loạng choạng và cố chạy tiếp.

"Haa... ha... cảm... cảm ơn..."

"Để sau!"

Không còn thời gian cầm máu. Trang bị đặc biệt của tôi cũng chẳng giúp được gì vào lúc này!

'Bàn tay bóng tối sẽ biến mất nếu vượt quá phạm vi ba mét...'

Cơn đau buốt truyền qua tay trái tôi.

"...!!!"

Tôi suýt ngã khuỵu xuống, tay ôm chặt lấy mình, hét lên vì đau. Cảm giác như bàn tay tôi đang bị nghiền nát và hòa tan trong một chiếc máy ép đầy gai.

'Trang bị đặc biệt!'

Tôi nhận ra ngay. Bàn tay bóng tối tôi vừa triệu hồi giữa không trung hẳn đã chịu số phận kinh hoàng trong hàm răng hoặc xúc tu của linh vật.

Tôi cũng nhận ra nhược điểm của trang bị đặc biệt: nếu bàn tay tạo ra bởi chiếc găng tay bị phá hủy, tay thật của tôi sẽ chịu đựng cảm giác y hệt!]

"Đây là nhược điểm chí mạng đấy chứ nếu như không kịp chú ý xung quanh thì rất có thể sẽ bị ăn mất luôn."

"Đúng là như vậy nhưng món đồ ấy vẫn có rất nhiều lợi ích mà."

"Món nào mà chẳng có điểm mạnh điểm yếu chứ nên im đi đừng có tranh cãi nữa."

'Có chuyện đó thôi mà ồn dữ.'

Cứ như thế cuộc tranh cãi phải kết thúc một cách chóng vánh.

[Nhưng chẳng còn thời gian để hét lên.

Tôi lao đi như điên.

"Kia rồi!"

Điểm đích đã hiện ra.

Một cánh cổng khổng lồ.

Sơn đủ màu sáng loáng, theo phong cách của một công viên giải trí điển hình...

[VÙNG ĐẤT KỲ DIỆU (CỔNG PHÍA TÂY)]

Một vật trang trí.

Cánh cổng chỉ là một phần phụ họa gắn vào bức tường thành bao quanh khu phía tây của công viên giải trí.

"Nó bị chặn rồi!!"

"Chui qua bên dưới đi!"

Tôi vội vàng chui xuống dưới cánh cổng trang trí và nhìn lại. Ngay sau đó, hai người khác cũng cố gắng chui qua: phó phòng đội A và tân binh đội Y.

Nhà nghiên cứu, đi sau cùng, ở vị trí nguy hiểm hơn...

"Chết tiệt, đi nhanh lên!"

"Hư!"

'Bịch.'

Gã nghiên cứu đẩy phó phòng đội A sang một bên, tận dụng đà để lao tới phía trước.

"......!"

Thân hình nhỏ nhắn của phó phòng đội A bị bất ngờ, va phải một linh vật.

Chết.

Dịch nhớt đen đỏ từ linh vật đang tan chảy nhỏ xuống người cô ta ngay lúc đó.

"AAAAAAАНННННН!" 'Xèo.'

Âm thanh của da thịt cháy xèo xèo vang vọng trong tai tôi.

"Phó phòng!!"

Người của đội A bị đè dưới một linh vật méo mó kinh hoàng, tứ chi run lên bần bật.

Khuôn mặt cô, một phần lộ ra dưới mặt nạ bướm, đã bị phồng rộp và hủy hoại.

Trong mắt cô là sự buông xuôi ánh nhìn của một người biết mình không thể được cứu.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau-

"Móng tay!"

Tôi hét lên.

"Trợ lý, móng tay của cô—đưa đây!"

Đồng thời, tôi duỗi tay trái về phía cô ấy.

Đôi mắt của phó phòng đội A mở to, và cô vươn ngón tay trỏ ra.

'Pạch!'

Chiếc móng tay bắn ra, cắm vào giữa lòng bàn tay tôi.

Nhưng tôi không nao núng.

'Nó đã đau thấu trời trước đó rồi!'

Bỏ qua cơn đau, tôi siết chặt chiếc móng tay, kéo cô về phía mình.

'Vù.'

Một âm thanh ngắn và gọn vang lên, cơ thể của cô gái đeo mặt nạ bướm bị kéo về phía trước, vừa kịp thoát khỏi hàm răng và dịch nhớt từ đám linh vật.

"Haa... haa..."

"Hức... hức..."

Chúng tôi ngã quỵ dưới vòm cổng, thở dốc.]

Khi thấy họ vẫn an toàn thì mọi người nãy giờ đã nín thở chờ đợi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. 

"Nguy hiểm quá, may mà cậu Soleum suy nghĩ nhanh cứu được cô Jin đây."

"Phải đấy mặc dù hơi nguy hiểm nhưng vẫn có xác suất cao khi làm theo cách đó."

"Tên nguyên cứu kia phiền phức hết sức, hết la làng thì lại xô đẩy chạy loạn lung tung."

"Hành động của gã ta đã làm xáo trộn đội hình đã thế còn mém làm người cùng đội tử vong."

"Phù, cũng may là họ đã đi qua kịp không thì họ đã không thể ra ngoài rồi."

Bên Cục các đặc vụ vẫn có thể cười nói được thì bên công ty lại có một cảm giác khác hoàn toàn.

"Quả nhiên không ngoài dự đoán tên đó lại kéo chân."

"Sau này hắn có chết không thế, nhìn chướng mắt quá."

"Không cần sau này đâu, hắn sẽ chết ngay tại khúc cuối lúc chúng tôi thoát ra đấy."

"Hahaha, đúng là đỡ phiền phức hẳn."

'Mà phó phòng Jin cũng quá bất cẩn rồi lại để một tên như vậy đẩy ngã.'

Tên này không dám nói nhưng suy nghĩ thì ai lại không nghĩ được.

Nói chung bên công ty không ai bình thường cả.

"Em út của chúng ta giỏi thật đấy."

"Phải cậu ấy vẫn luôn giỏi như vậy."

Cứ như thế những tiền bối của Soleum tân bốc và khoe khoang về đàn em của mình, mặt của họ đã đưa lên cao tới bầu trời rồi, hãnh diện hết phần thiên hạ.

[Ngay trước mặt chúng tôi, hàng loạt linh vật thỏ rỉ máu như đang khóc, nhìn chằm chằm với ánh mắt trống rỗng, đứng yên như bị chặn lại bởi một bức tường vô hình.

"Gah!"

Có vẻ như một bức tường vô hình đã chặn đứng chúng ngay tại chỗ.

================

Hướng Dẫn Sử Dụng Công Viên Giải Trí Vui Vẻ(Áp dụng đến Hồ Sơ Thám Hiểm #64)

5 - Thưởng thức các khu vực khác nhau!

Nếu màu sắc của linh vật hoặc trò chơi thay đổi, xin chúc mừng, bạn đã bước vào một khu vực mới.

Thật đáng tiếc, các linh vật từ khu vực cũ không thể xuất hiện trong khu vực mới. Hãy tạm biệt chúng một cách nồng nhiệt nhé!

================

Tôi cúi xuống nhìn mặt đất.

"...Những viên gạch có màu khác.'

Như thể có phép thuật, hai đường gạch trắng chạy dọc dưới vòm trang trí. Đám linh vật không thể băng qua sàn gạch đỏ bên ngoài đó.

Chán quá.

Không thú vị.

Tôi liếc nhìn vé vào cửa trên tay mình.

[(Vui Vẻ) Vé Vào Cửa Vùng Đất Kỳ Diệu ■□□]

[(Vui Vẻ) Vé Vào Cửa Vùng Đất Kỳ Diệu ■□□]

Giọng nói mờ dần. Đám linh vật tụ tập trước mặt chúng tôi bỗng đứng yên, và rồi, trong chớp mắt...

Chúng biến mất.

"......"

"......"

Chỉ còn lại âm thanh của những hơi thở hổn hển lấp đầy không gian yên lặng. Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc.

"...Có vẻ đây là giới hạn của Vùng Đất Kỳ Diệu của Thỏ Ma Thuật."

Chúng tôi đã sống sót.

"Chúng ta thoát rồi. Thoát thật rồi."

"Aah...!"

"Hức... hức..."

Tân binh đội Y đổ gục xuống đất, tay ôm lấy vai, vừa mừng rỡ vừa đau đớn. Tôi dựa đầu vào bức tường, ngửa mặt lên trời, cố gắng điều hòa hơi thở.

'Tưởng chết chắc rồi...'

Tim tôi đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Tôi còn sống.

Trợ lý đội A lạnh lùng nhìn nhà nghiên cứu đã đẩy mình, nhưng khi ánh mắt lướt qua vết thương hình móng tay trên tay tôi, cô ấy bình tĩnh trở lại. Có vẻ như cô đã quyết định rằng không cần phải tính sổ với hắn ngay bây giờ.

Thật ấn tượng khi cô ấy vẫn giữ được sự điềm tĩnh, dù rõ ràng chất lỏng axit đã khiến đầu cô đau đớn khủng khiếp.

"Dù sao thì..."

"Vâng?"

Phó phòng đội A hít sâu một hơi.

"Cảm ơn. Cậu đã cứu mạng tôi."]

Bên công ty như thể họ đã uống lộn thuốc, mà ai cũng ngạc nhiên há hốc mồm.

"Không ngờ người ở đội tinh anh lại đi cảm ơn kẻ ở đội thường đấy."

"Cấp dưới của tôi đã cảm ơn một tân binh sao? Thực lực của cậu ta đã được công nhận rồi." 

Đội trưởng của Jin Nasol suy nghĩ sau đó khen ngợi Soleum.

'Tên đấy cứ thế mà nhận được lời khen của mọi người sao? Thật không công bằng.'

Baek Saheon cảm thấy tất cả mọi người đều đã bị tên bạn cùng phòng này của hắn tẩy não hết rồi.

"......"

[Tôi không ngờ điều đó.

"Không có gì. Chị sống sót là nhờ trang bị đặc biệt của mình mà..."

"Không cần khiêm tốn đâu. Chỉ cần nói 'Biết rồi'. Như thế là cậu đã đứng đúng phe rồi."

À... đúng vậy.

"Không như một kẻ ngốc nào đó."

"......"

Nhà nghiên cứu cố tránh ánh mắt cô ấy một cách tuyệt vọng.

Phó phòng đội A liếc nhìn hắn một lần nữa, rồi quay lại công việc.

"Nơi này có vẻ giống như một vùng chờ. Đây là kế hoạch của cậu? Nhưng không gian này quá chật chội để đứng mãi... bước tiếp theo là gì?"

"Đây không phải điểm đến."

"Hửm?"

Sau khi lấy lại hơi thở, tôi quay người lại hoàn toàn, đối diện với cánh cổng trang trí.

"Chị có biết rằng những công viên giải trí lớn đôi khi không chỉ có mỗi khu vui chơi không?"

"...Có gì khác sao?"

"Phải."

Khu vực dưới vòm trang trí không thuộc lãnh thổ của Thỏ Ma Thuật hay bất kỳ linh vật nào khác.

Đây là một khu vực trống trong công viên, vì vậy chúng sẽ không đuổi theo chúng tôi ở đây.

Tôi gõ nhẹ khớp tay lên bức tường được thiết kế như một cánh cửa.

'Cốc.'

Âm thanh vang lên rỗng tuếch. 

"Phó phòng, chị có thể dùng trang bị đặc biệt để cạy chỗ này ra không?"

"......"

Phó phòng đội A im lặng, giơ tay lên, kéo dài chiếc móng tay và nhét vào khe hở trên tường, giật mạnh một cái.

"Gah!"

'Rắc.'

Một tấm gạch nứt ra, và một luồng không khí tươi mát ùa vào, mang theo... mùi nước.

- Ahahahaha!

"......!!'

Âm thanh của những tiếng nước bắn tung tóe, còi thuyền và tiếng hải âu vang lên, hòa cùng một bản nhạc diễu hành rộn ràng.]

Nhìn thấy được những hình ảnh này ai cũng ngạc nhiên.

"Quả thật rất giống với công viên nước mà chúng ta biết."

"Nhìn như vậy ai lại nghĩ đó là bóng tối chứ?"

"Đứa trẻ ngoan đã tới rồi... vui quá đi"

Bóng tối Rồng xanh đang rất vui vẻ, câu này nói không nhỏ nên những người xung quanh đều có thể nghe được.

'Đứa trẻ ngoan? Ý là Soleum đấy hả?'

'Làm sao mà cậu Soleum lại được Bóng Tối này yêu thích như thế?'

'Thật ghen tị với cậu ta, sao cậu ta lại có thể được các Bóng Tối chua ý đến như thế chứ.'

Kwak Jegang mang theo tâm trạng vui sướng cũng như ghen tị vì Soleum lại được nhiều Bóng Tối quan tâm.

[Qua khe hở trong tấm gạch, tôi thấy ánh sáng mặt trời chiếu xuống không gian rộng mở.

Những máng trượt nước khổng lồ xoáy xuống một hồ bơi phía dưới, tỏa ra những sắc xanh lấp lánh khi nước và các phao trượt chảy xuống.

[Công Viên Nước Giấc Mơ Xanh] 

"Nơi này...!"

Một công viên nước, khu vực mùa hè của công viên giải trí khổng lồ này.

"Đây là Khu Xanh."

Tân binh đội Y quay phắt lại nhìn tôi, đôi mắt mở to vì sốc.

"L-Làm sao cậu biết?!"

"Khi tôi xem bản đồ màu của Vùng Đất Kỳ Diệu trước đó, không có bất kỳ trò chơi nào liên quan đến nước."

"......!"

"Vậy nên tôi đoán rằng hẳn phải có một khu vực nước lớn nằm ở nơi nào đó, tách biệt với các khu khác."

Tôi hít sâu một hơi.

"Và tôi cũng nghĩ rằng khu vực này không thể đi vào bằng những con đường thông thường. Dù gì thì họ thường bán vé riêng cho công viên nước."

"...Vậy đó là lý do cậu cạy tường?"

"Đúng."

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó với Đội trưởng Lee Jaheon.

- ...phía tây.

Phía tây.

Rõ ràng, đội trưởng có lẽ đã ám chỉ phía tây của chính Công Viên Nước. Nhưng vì chúng tôi đang ở mép tây của Vùng Đất Kỳ Diệu, điều đó cho phép tôi suy luận ra sự tồn tại của một Khu Xanh tách biệt.

'Phía đông bị chặn bởi khu rừng, phía bắc dẫn đến lối vào, còn phía nam là vực thẳm...'

Thật sự, nơi duy nhất có thể mở rộng thêm không gian ngoài Vùng Đất Kỳ Diệu là phía tây.

Suy đoán của tôi đã đúng.

"Có vẻ linh vật xanh, bị trục xuất khỏi Vùng Đất Kỳ Diệu, đã tạo ra một khu vực mới ở đây."

"Aha..."

"Giờ thì, chúng ta hãy nhanh chóng vượt qua."

"V-Vâng, nhanh thôi!"

Mọi người tất bật cạy nốt những viên gạch còn lại. Ngay cả tân binh đội Y, dù bị thương, vẫn cố dùng tay còn lành để giúp.

Trong khi đó, nhà nghiên cứu đứng lấp ló ở góc, nhìn có vẻ láu cá, như thể cuối cùng hắn nhận ra mọi thứ đang có lợi cho mình.

Và chỉ sau vài phút-

"Mở rồi!"

Từng người một, chúng tôi bắt đầu bò qua khe hở vừa lộ ra. Tôi là người cuối cùng, đứng dậy trong khu vực Công Viên Nước, nhìn ra những hồ nước xanh và bầu trời sáng phía trên.

Một làn gió mang hơi ẩm lướt qua.

'Ánh nắng này...'

Cảm giác tốt đến không tưởng.

Khi tôi đang tận hưởng chút tự do kỳ lạ, tôi chợt thấy một nhóm người vẫy tay chạy về phía chúng tôi từ xa "Lộc Con!"

"......!"

Đội D.

"Mọi người ổn chứ?!"

"Phó phòng!"

Các thành viên đội D vội vã chạy đến, mỗi người mang theo những thứ to lớn, có vẻ là phao bơi hoặc thiết bị nào đó. Một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong tôi, có lẽ vì được gặp lại những người tôi đã làm việc cùng suốt tháng qua.

"Các anh chị ổn cả chứ!"

Tôi vui vẻ chào và bước tới, định giúp đỡ một tay để gánh bớt đồ trên vai trưởng phòng, như bất kỳ tân binh nào năng nổ sẽ làm...

Khoan.

'Đó là một người.'

Không phải thiết bị.

Người đang nằm bất động trên vai trưởng phòng thằn lằn là một cơ thể người.

'...Người bị nạn?'

Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra người đó đeo mặt nạ vịt màu xanh lam.

Là đội trưởng đội A.

"......"

Không.

Không thể nào!!

***

"Cậu ấy ngạc nhiên quá đấy nhỉ?"

"Có lẽ cậu ấy không nghĩ rằng đội trưởng của đội tinh anh bị thương chăng?"

Mọi người cứ thế mà bàn tán.

"Được rồi tới đây thôi ta đi đây." 

Anz nói xong liền biến mất.

Nghe vậy những người khác cũng giải tán đi nghỉ.

———————————

Hé hu mọi người nhe hàng sinh nhật của Soleum đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro