
🍀 Chương 10 🍀
Ghi chú:
"....": Lời thoại của Anz
'....': Suy nghĩ của Anz
"....": Lời thoại nhân vật
'....': Suy nghĩ của nhân vật
"....": Lời thoại của các Bóng Tối
'....': Suy nghĩ của các Bóng Tối
—————————————
"Quay lại chỗ ngồi đi các vị." Anz xuất hiện cô nói với mọi người xong thì liền lấy que kem để ăn.
Mọi người nghe thế liền lục đục quay lại chỗ ngồi.
Khi tất cả đã ngồi xuống chỗ của mình, Lee Seonghae quay mặt dựa người về phía Jin Nasol tò mò hỏi.
"Rốt cuộc thì cô vẫn tin và làm theo kế hoạch mà cậu ấy đề ra sao?" - Cô hỏi xong và nhìn vào biểu cảm trên mặt Jin Nasol và tất nhiên cô nàng chẳng thu thập được bất cứ phản ứng nào trên khuôn mặt ấy cả.
"Kế hoạch và suy nghĩ của cậu ta có tính logic, rất hiệu quả vậy nên việc tôi thuận theo là việc hợp lý." - Jin Nasol không mặn không nhạt đáp.
Cô nói xong đảo mắt nhìn xung quanh một lượt thấy có nhiều người đang nhìn mình cô lạnh giọng đe dọa.
"Các người còn nhìn nữa là tôi móc mắt ra đấy."
Nghe vậy một vài người nhát gan rụt cổ lại nhìn ra chỗ khác, cũng có một vài tên không sợ trời không sợ đất vẫn hướng mắt nhìn cô, có của công ty và một vài người bên Cục.
"Hahaha, quý cô này sao lại độc miệng thế, dù gì thì bây giờ cả cô và chúng tôi đều ở cùng một chỗ mà." - Thấy sát khí của mọi người đang tăng lên, Choi phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
"Hừ, tôi không quan tâm các người muốn làm gì nhưng đừng có làm phiền tôi." - Jin Nasol lười quan tâm đến những kẻ không quen biết.
"Được rồi đừng nói nữa, hãy nhìn lên màn hình đi." Anz bình thản cầm ly nước lên uống sau đó cô nói với họ.
***
[Trong tình thế tuyệt vọng khi những linh vật không mắt, nước mắt máu chảy dài, gào thét "Mau lên, tự giết ai đó đi," lời nói dối cứ thế tuôn ra từ miệng tôi một cách trơn tru.
"Bẫy, cậu nói vậy sao?"
"Đúng vậy. Nghĩ kỹ mà xem."
Tôi cố gắng tránh nhìn vào những linh vật điên loạn ngoài cửa sổ trong khi duy trì biểu cảm như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng thiên tài.
"Bóng Tối này đã gắn kết chúng ta thành một đội. Nhưng liệu có ổn không nếu giết bừa một thành viên trong nhóm?"
Thật ra thì cũng không sao cả.
"Bóng Tối này hạn chế chúng ta bằng cách phải giữ khoảng cách với đồng đội. Nhưng nếu giết ai đó thì sao?"
Thực tế, bạn có thể mang theo xác bên mình.
Nhưng làm như vậy... trái tim nhát gan của tôi chắc chắn không chịu nổi, và tôi sẽ bị gán mác chính thức là "kẻ thích tra tấn bệnh hoạn"...
"...Tôi tin rằng sẽ có hình phạt nghiêm trọng."]
"Hahaha, lời thoại và suy nghĩ của cậu ấy đang đánh nhau chan chát kìa."
"Có ai ngờ được cậu ấy vừa nói thì suy nghĩ cũng theo sau mà phản bác đâu hahaha."
"Này này, đừng cười nữa để cho em út chúng tôi chút mặt mũi đi." - Choi lớn tiếng nói mặc dù cái miệng trên mặt anh cũng đang nhếch lên.
Những đặc vụ dù vẫn còn thành kiến với việc Soleum là gián điệp nhưng việc này quá buồn cười nên họ cũng đành bỏ qua.
Trong khi đó bên phía công ty Jin Nasol nhìn về phía màn hình mà nghĩ.
'Soleum cậu hay lắm, chờ đấy!'
"Ố ồ, trông chị có vẻ bình tĩnh quá nhỉ haha." - Lee Seonghae cười sau đó qua sang Jin Nasol mà chọc.
"Hừ!"
Tất nhiên là cô bị bơ đẹp, còn những người khác thì vẫn cười rất vui nhưng cũng có vài kẻ đã nảy ra suy nghĩ khác.
"Có thể mang theo xác sao? Vậy thì chỉ cần giết xong tên đó rồi mang cái xác theo thôi, đỡ phải gây ra những tranh cãi không cần thiết."
Quả nhiên công ty thì vẫn là công ty.
["Hừm."
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ bướm hẹp lại.
"Chẳng phải cũng có hình phạt nếu chúng ta không giết ai sao?"
"Tôi đang nói rằng chúng ta có thể bị xóa sổ nếu giết người."
"......"
"Nếu cả hai khả năng đều tồn tại, tôi nghĩ lựa chọn hợp lý hơn là bảo toàn lực lượng."
Người kia có vẻ hơi dao động.
Tôi nuốt khan và thêm vào,
"Tất nhiên, quyết định cuối cùng vẫn là của Phó phòng..."
"Đúng vậy! Nếu cậu giết tôi, hả? Thì cậu cũng chết thôi, hả? Cậu cũng không muốn chết đâu, đúng không, đồ điên? Dừng lại..."
'Bốp.'
Tôi giáng mạnh một cú vào gáy của nhà nghiên cứu.]
"Uầy, dứt khoát quá Soleum ơi, ngầu quá."
"Tên đó hét toáng lên nãy giờ đủ nhức đầu rồi, đánh hay lắm."
"Hahaha, cậu ấy đã thực hiện những gì tôi muốn làm khi nghe thấy tên kia hét lên rồi."
Những lời khen dành cho Soleum có cả bên công ty lẫn bên Cục, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi.
"Bạn tôi vẫn xuất chúng như ngày nào." - Brown vỗ tay cảm thán về người bạn tốt của mình.
"Đứa trẻ ngoan... giỏi lắm đó." - YongYong nhìn Soleum trên màn hình mà vui vẻ nói.
[Cậu ta ngất lịm ngay lập tức.
Không ngạc nhiên khi cậu ta từng thua sấp mặt trong mấy trò cá cược ở văn phòng.
Người mới đội Y, với khuôn mặt vẫn tái nhợt, thả tay ra khỏi nhà nghiên cứu khi nhận ra tình hình không còn nguy hiểm. Sau khi quan sát toàn bộ cảnh tượng, Phó phòng đội A cuối cùng cũng lên tiếng, chậm rãi.
Tôi đứng đợi, lo lắng.
"Cậu."
"......."
"Đừng hối hận vì quyết định này."
Thoát rồi.
"Vâng, tất nhiên."
Phó phòng đội A không nói thêm lời nào.
Có vẻ danh tiếng của tôi đã bị sứt mẻ nghiêm trọng.
Nhưng điều đó không quan trọng ngay lúc này.
Điều quan trọng là chúng tôi đã vượt qua khoảnh khắc nguy hiểm.
[Chết...]
Phần dẫn chuyện liên tục "Chết đi" cũng dịu xuống ngay khi chúng tôi dừng việc tấn công lẫn nhau.
'Tách.'
Khi ánh sáng trên đoàn tàu nhấp nháy,
"Chúng... chúng biến mất rồi...!"
Những linh vật bao quanh cửa sổ đã biến mất.
Chỉ còn lại những vết máu.
"......"
Nhưng không chỉ có chúng biến mất.
'Mất rồi.'
Linh vật điều khiển đoàn tàu.
Nhạc nền vui tươi của công viên giải trí.
Thông báo rộn ràng về việc đến nơi.
"......"
Cạch.
Tàu bị đẩy thủ công, và chúng tôi đối diện với một không gian bên trong kỳ lạ, không có âm thanh lẫn ánh sáng.
"...Giống như chúng ta vừa giẫm phải mìn vậy."
"......."
Đúng thế.
Tôi nhớ lại một mục trong <Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối>.
---------
Hướng dẫn sử dụng Công viên Giải Trí Vui Nhộn (Áp dụng đến Hồ sơ thám hiểm số #64) 4- Mỗi khu vực trong công viên có màu sắc riêng phù hợp với chủ đề! Nơi bạn mở mắt lần đầu là khu vực mà đội của bạn thuộc về!
Tôn trọng khu vực. Khu vực quan trọng hơn tất cả. Hãy nhìn vào màu sắc, đừng làm phật lòng các linh vật, vì chúng chính là tất cả trong khu vực của mình.
Quy tắc này tồn tại vì một lý do...
Nếu bạn chọc giận linh vật trong một khu vực có màu sắc riêng tại công viên giải trí, bạn sẽ không còn được tôn trọng như một "khách mời" ở đó nữa.
Thay vào đó, bạn có thể trở thành người chơi trong một trò chơi trốn tìm chết chóc.
Nhưng giẫm phải mìn còn tốt hơn là nhấn nút kích hoạt bom hạt nhân.
'Yêu cầu của các linh vật leo thang như đi thang cuốn.'
Thông thường, chúng bắt đầu bằng những yêu cầu đơn giản.
Như ăn gì đó, mang gì đó, hoặc thậm chí chỉ là cho chúng một cái ôm ấm áp.
'Nhưng yêu cầu chúng ta giết người ngay từ đầu?'
Nếu vậy, sẽ đến lúc chúng ta nhận được yêu cầu mà thà chết còn hơn.
Trong một ví dụ được ghi lại, có linh vật từng ra lệnh điên rồ như, "Tạo một quả bóng từ bàng quang của chính mình."]
Xem tới đấy những người mới đều nhăn mặt vì quá ghê tởm, đến cả những người cũ cũng phải chau mày lại.
"Cái này thì điên rồ quá rồi đấy."
"Nhưng nếu là Bóng Tối thì điều đó rất hiển nhiên."
"Đừng đánh đồng tôi với bọn chúng là một người dẫn chương trình ưu tú việc làm đó rất không phù hợp tiêu chuẩn cộng đồng." - Brown phản đối những câu phàn nàn ấy.
'Trời ạ, tên này là kẻ đã bắt cóc Soleum còn làm cậu ấy bị ô nhiễm nữa một tên nói dối.' - Eun Haje và Park Minseong cùng ghét bỏ đảo mắt.
Còn về vị trưởng phòng Lee Jaheon anh ta chỉ đang nhìn Brown chằm chằm thôi.
'Ối trời ơi, thằng nào đây? Nói như thể những lần hắn đốt người thì hợp tiêu chuẩn cộng đồng chắc?.'
Những nhân viên bên công ty nghe vậy thì mặt biến sắc, nhất là những người đã từng tham gia vào Bóng Tối đấy.
'Nghe thật giả tạo.'
Mặc dù các đặc vụ chưa từng tham gia Bóng Tối này nhưng nhìn vào khuôn mặt của các nhân viên bên công ty dược kia thì họ có thể hiểu được Bóng Tối đấy đang nói dối.
[Đến mức đó, ảnh hưởng của các linh vật sẽ quá mạnh để kháng cự.
Lúc đó, cái chết có thể còn là một sự giải thoát.
Trong thế giới truyện kinh dị này, những kết cục tồi tệ hơn cả cái chết xảy ra như chuyện cơm bữa.
Và ngay lúc này, vẫn còn một con đường thoát.
Tôi nuốt khan.
'Chạy thôi.'
Nếu chúng ta trốn thoát khỏi khu vực của thỏ đỏ, Thỏ Ma Thuật, và tiến vào khu vực của một linh vật khác, trạng thái "Phẫn Nộ" này sẽ biến mất.
Vì điều đó... để tôi xem.
'Tìm thấy rồi!'
Cuối cùng tôi cũng thấy thứ mình tìm kiếm, nằm ở một bên của lối ra tối om.
"Có gì đó ở đằng kia."
"Gì cơ?"
Đây chính là lý do tôi muốn tham gia chuyến đi này ngay từ đầu.
'Bản đồ màu của công viên giải trí!'
[Bản đồ Màu của Vùng đất Kỳ diệu] Sau khi hoàn thành trò chơi này, gần lối ra cuối cùng sẽ có một bản đồ hiển thị các khu vực thuộc về từng linh vật.]
'Có thể sang được chỗ khác thì tốt rồi, ở đấy nguy hiểm với Nho quá' - Đồng lo lắng suy nghĩ mong rằng hậu bối của mình vẫn an toàn.
'Con thỏ đỏ đó quá điên loạn cũng may là nó đã bị xoá sổ rồi.' - Haegum thầm thở phào vì trong tương lai con thỏ đỏ ấy cũng biến mất.
"Vậy là nhóm cậu ấy có thể qua chỗ khác được rồi, thật may quá."
Có vài đặc vụ mới vui mừng, nhưng bên cạnh là những đặc vụ lâu năm họ đều cảm thấy chuyện này không dễ như vậy.
'Haha, lũ này ngây thơ thật đấy làm gì có chuyện dễ dàng qua khu vực khác như thế chứ' - Jin Nasol nhìn mặt của những người xung quanh mà cười mỉa.
'Thật sự không thể qua khu vực khác dễ như vậy.' - Jang Heoun buồn bã nhớ lại khung cảnh ấy.
'Hahaha, chuyện vui chỉ mới bắt đầu thôi đừng hoảng quá nha các vị.' Anz vui vẻ hưởng trà, ngồi nhìn họ mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau.
[Tôi nhanh chóng tiến tới, lẩm bẩm một mình,
"Bản đồ. Thứ này có thể sẽ hữu ích cho chúng ta."
"Tại sao lại thế?"
Thoạt nhìn, nó chỉ giống một vật trang trí nội thất. Nó minh họa toàn bộ Vùng đất Kỳ diệu, như những gì trò chơi vừa giới thiệu.
Nhưng thông tin nó chứa đựng thì vô giá.
"Chị còn nhớ chủ đề của trò chơi này chứ?"
"Ờm... đại khái là về các linh vật tranh giành lãnh thổ trong công viên này..."
"Chính xác."
Tôi gật đầu.
"Bản đồ này sẽ chỉ ra khu vực thuộc về các linh vật khác."
"......!"
Điều này sẽ giúp chúng ta tìm ra con đường ngắn nhất để tới khu vực màu sắc khác.
"Trốn khỏi một con quái vật đang nổi điên với chúng ta? Mang theo cả gã kia?"
Phó phòng đội A hướng đầu về phía nhà nghiên cứu mà tôi đang cõng.
Trước khi cô ta kịp gợi ý giết cậu ta, tôi nhanh nhảu đáp lại.
"Tôi sẽ đánh thức người Bộ phận Nghiên cứu 1 này ngay khi chúng ta xác nhận đường đi trên bản đồ, tôi sẽ để cậu ta tự đi."
"Hmph."
Xin hãy đừng xé cậu ta ra ngay trước mặt tôi...
Mọi tia hy vọng dù nhỏ nhoi cũng đem lại một ánh sáng trong ánh mắt của lính mới đội Y.
Có lẽ tôi cũng trông chẳng khác gì cậu ta.
'Làm ơn, mong nó ở gần đây.'
Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng tiến tới bản đồ, và xác nhận...
"......"
"......"
"Không... có gì cả."
Gì cơ?
Tôi nhìn lại bản đồ.
Nhưng hình ảnh vẫn không thay đổi. [Bản đồ Màu của Vùng đất Kỳ diệu] Toàn bộ khung cảnh minh họa của công viên.
Tất cả đều đỏ rực.
[Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật]
[Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật] [Khu vực Thỏ Ma Thuật]
[Khu vực Thỏ Ma Thuật]
Mỗi ký hiệu đều khắc mặt của Thỏ Ma Thuật.
"Ơ."
[Vùng đất kỳ diệu của Thỏ Ma Thuật]
Một nơi để trốn thoát...
Không hề có.
"......"
"......"]
"Cái gì chứ? Không có bản đồ của khu vực khác sao?" - Go Youngeun hoảng hốt, cô lo lắng cho tình cảnh tiếp theo mà Soleum phải chịu.
"Không thể nào sao lại như vậy được chứ? Không một gợi ý không một lối thoát thật vô lý."
"Thật ra thì bóng tối không có chuyện vô lý hay hợp lý gì cả chỉ cần bọn chúng muốn thì không gì là chúng không thể làm."
"Quả thật điều này rất đúng, nhưng các bóng tối cũng phải làm theo các quy luật mà nó đã tạo ra chứ."
"Khó rồi đây."
Các đặc vụ và nhân viên công ty đều đang rất bối rối nhưng họ vẫn phải xem tiếp.
["Có gì... có gì đó sai sai ở đây, Soleum-ssi? Rõ ràng trước đó còn có những linh vật khác mà..."
"Có vẻ như chúng đã bị đuổi hết."
"......!"
Phần dẫn chuyện chúng tôi nghe trong trò chơi tự động hiện lên trong đầu.
– Từng người một, từng người một, từng người một! Đẩy chúng xuống hố, dìm chúng trong nước, xô chúng xuống vực thẳm!
Vậy thì...
"Bông hoa vàng và con rồng xanh đã bị giết, và linh vật đỏ này đã chiếm hết mọi thứ."
"......"
"Vậy... còn những nhân viên khác bốc trúng các màu khác thì sao?"
"Ai mà biết."
Phó phòng đội A nhún vai.
"Tất cả đều mất tích?"
"......!"
"Điều đó có quan trọng lúc này không? Điều quan trọng là..."
Đôi mắt ẩn dưới mặt nạ bướm lại trở nên sắc lạnh.
"Có vẻ như cậu đã đưa ra lựa chọn sai lầm."
"......"
"Đừng lo. Điều đó không có nghĩa là cậu sẽ chết đầu tiên."
Điều đó chỉ có thể mang ý nghĩa duy nhất.
Sẽ có người khác chết trước.
"Dù sao thì, mọi thứ đã quá muộn rồi."
"......"
Theo phản xạ, tôi nhìn về phía nhà nghiên cứu bất tỉnh đang nằm vắt vẻo trên vai mình như một khối nặng.
Chán quá
"......!"
"Cái gì... cái gì vậy...?"
Chán quá
Âm thanh vọng trong đầu tôi.
Chán quá
Tôi đã nghe điều này ở đâu trước đây rồi?!]
"Vậy là cái âm thanh ấy vang lên trong đầu cậu ấy rốt cuộc là của ai?"
Những người ngồi ở dưới đều nghe được âm thanh ấy nhưng vẫn chưa ai nhận ra... Ồ khoan có người nhận ra rồi kìa.
"Các ngươi đã từng nghe thấy giọng đó rồi đấy nhớ kĩ lại xem nào!" - Brown nhắc lại về giọng nói ấy cho mấy kẻ chưa biết.
"Giọng này... là của con thỏ đỏ điên kia mà!!!"
Có người nhận ra và hét lên hoảng loạn.
"Bingo đúng rồi chúc mừng quá ngài đây nhé." - Brown vỗ tay cho câu trả lời đúng ấy.
Nhưng hiện giờ chẳng ai buồn vỗ tay theo hắn cả, vì họ đang thấy đầu mình bắt đầu đau rồi.
"Chỉ một mình cậu ấy nghe được, lúc ấy tôi không nghe thấy tiếng gì cả." - Jin Nasol nói một câu chắc nịch.
'Lúc ấy mình cũng không nghe thấy.' - Jang Heoun suuy nghĩ.
'Rốt cuộc thì cậu là gì vậy hả Soleum, làm sao cậu có thể nghe được.'
Trong đầu họ chỉ còn xót lại đúng mỗi suy nghĩ này.
[À, cái talk show đó, cái chương trình tối thứ Ba, phiên bản mới, giống như Dàn hợp xướng Luyện Ngục hét gào như tiếng la của lợn bị giết... linh vật! Thỏ Ma Thuật, chán ngán đến chết.
"Urgh."
Tôi bịt chặt tai.
Chán quá
Tôi cúi xuống.
Vòng đeo tay vào cửa của tôi đang rung lên.
[(Vui Vẻ) Vé Vào Cửa Vùng đất Kỳ diệu ■□□]
[(Vui Vẻ) Vé Vào Cửa Vùng đất Kỳ diệu ■□□]
Âm thanh... phát ra từ đó.
Không vui
'Kéttttt.'
Độ rung càng mạnh hơn, xé rách chiếc vòng.
---------
Hướng dẫn sử dụng Công viên Giải Trí Vui Nhộn (Áp dụng đến Hồ sơ thám hiểm số #64)
1- Giữ cho vòng tay vào cửa của bạn sạch sẽ!
Nếu bị mất hoặc hư hỏng, bạn không còn là khách nữa. Nếu không phải khách, bạn là kẻ đột nhập. Kẻ trộm! Kẻ phạm luật! Một hình phạt khủng khiếp đang chờ đợi. Hoặc bạn có muốn...
---------
...trở thành nhân viên?
Không.
Tôi cố gắng suy nghĩ để tìm giải pháp.
Nhưng chẳng có cách nào cả.
Không nơi nào để trốn. Không nơi nào để chạy! Nếu tôi muốn giữ lại phẩm giá của mình như một con người, thà kết thúc trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn còn hơn...
– Cậu Kim Soleum
Giờ tôi còn nghe thấy cả ảo giác.
– Cậu Kim Soleum. Cậu nghe thấy tôi chứ?
"......"]
"Là lúc ấy, may mà có thể liên lạc được với cậu ấy phải không trưởng phòng và phó phòng." - Park Minseong vui vẻ quay đầu về phía hai cấp trên cũ của mình.
Và tất nhiên anh ta nhận được là hai cái gật đầu.
[Một ảo giác, không.
Tôi ngẩng đầu lên.
Không thấy gì trong không gian trống rỗng, nhưng một giọng nói rõ ràng vang vọng bên tai tôi, không thể nhầm lẫn.
Chủ nhân của giọng nói ấy là...
"...Trưởng Phòng?"
– Đúng vậy.
Trưởng phòng Thằn Lằn hay đúng hơn, Trưởng Phòng Lee Jaheon.
Tình huống này như một cảm giác déjà vu, chỉ là lần này vai trò bị đảo ngược!
"Sao anh lại liên lạc được với chúng tôi?!"
– Tôi đang sử dụng thiết bị chuyên dụng của Giám sát viên Park Minseong.
Chán quá
Chán quá
Những giọng nói chồng chéo nhau, tiếng hô "Thỏ Ma Thuật Vĩ Đại Màu Đỏ" dần trở nên mờ nhạt.
Tôi chỉ vừa nhận ra mình đang trên bờ vực của việc thở dốc.
Không, đó không phải điều quan trọng ở đây...
– Cậu ổn chứ, Lộc? Vẫn sống chứ?
– Tụi tôi thì ổn! Vừa hoàn thành xong cả ba trò chơi rồi!
Những thành viên khác của đội D đều tập hợp lại. Sao lại có thể như vậy?
"Ba người không thuộc cùng một màu, đúng không?"
Tôi chắc chắn điều đó.
'Chỉ có trưởng phòng Lee Jaheon là ở đội xanh, trong khi những người khác thuộc đội vàng!'
– Lộc, đó không phải vấn đề lúc này...
"Đó là vấn đề quan trọng! Ba người lại xuất hiện cùng một chỗ trong công viên giải trí, dù thuộc các đội khác màu?"
Sau một thoáng im lặng,
– Không.
Giọng nói điềm tĩnh của Trưởng phòng Thằn Lằn vang lên.
– Tôi tìm thấy hai người kia rồi di chuyển cùng họ.
Hàng loạt câu hỏi đồng thời xuất hiện trong đầu tôi, nhưng điều cấp bách nhất là:
"...Anh đã tìm thấy họ ở đâu?"
– Ở rìa khu vực màu xanh.
"...Vậy, giờ anh đang ở trong khu vực của linh vật xanh?"
Không thú vị
– Phải.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
"Bản đồ không hiển thị, nhưng anh có biết điểm nào thuộc khu vực xanh không?"
– Tôi không biết.
Chết tiệt.
"Không cần tọa độ chính xác đâu. Chỉ cần cho tôi biết bất kỳ trò chơi nào gần đó, hoặc thậm chí là hướng đi!"
– Hiểu rồi.
Sau một khoảng im lặng:
– Phía tây...
Tín hiệu bị ngắt.
"Trưởng phòng?"
Không có phản hồi.
Có khả năng thiết bị đã hết thời gian sử dụng.
Và quan trọng hơn cả...
"P-Phía tây?"
Gương mặt của tân binh đội Y, người đang chăm chú lắng nghe bên cạnh tôi, lập tức trở nên trắng bệch.
Người phụ trách đội A trông cũng không kém phần bất ổn. Lý do thì rất rõ ràng.
"Chúng ta đã ở phía tây rồi, đúng không?"
Chính xác.
"Tàu Lửa Kỳ Ảo" nằm gần mép phía tây của bản đồ Vùng đất kỳ diệu...
Đối diện với khu rừng gồ ghề ở phía đông, phía tây chỉ có bức tường thành và điểm dừng chân này.
Còn xa hơn về phía tây của Vùng đất kỳ diệu thì... chẳng còn gì cả!]
"Cậu ấy cứ phải nghe giọng nói ấy lảng vảng bên tai có vẻ cậu ấy sắp kiệt sức rồi."
"Địa điểm mà anh Thằn Lằn bảo là ở phía Tây và nhóm của Soleum cũng ở phía Tây vậy bên nào mới là thật."
"Không chừng hai bên đều nói thật nhưng tại con thỏ đỏ ấy đã giấu các lối ra không?"
Có người đưa ra ý kiến về tọa độ phía Tây này, thế là tiếng thì thầm ngày một lớn dần.
"Đủ rồi, hãy xem đi." Anz lên tiếng cắt đứt tiếng ồn, mọi thứ đều đã yên tĩnh trở lại.
[Chán quá
"Có vẻ như chúng ta có thể đang ở các công viên giải trí riêng biệt? Như một dòng thời gian mà linh vật xanh thắng cuộc. Bóng Tối luôn có những biến thể như vậy."
Những nơi tách biệt?
Chúng ta thật sự đang nói về các chiều không gian song song?
Không thú vị
"Không."
Điều đó không thể.
"Đây là một Bóng Tối được tạo ra từ một trò chơi trên bàn cờ. Nếu chúng ta đang chơi cùng một trò chơi, không có lý do gì lại có các bảng cờ tách biệt."
"Này. Im đi."
Người phụ trách đội A lạnh lùng đáp.
"Dù cậu có suy luận thế nào, nếu nó không khớp với thực tế, thì bỏ qua đi."
Đây không phải suy đoán đây là phân tích.
Tôi muốn giải thích rằng có rất nhiều trường hợp như thế này, nhưng tôi biết họ sẽ không tin.
Hiện tại, điều tôi cần làm là... tìm ra câu trả lời.
Phía tây chính xác là ở đâu?
'Nhanh lên, nhanh lên.'
Nghĩ đi. Phải có câu trả lời.
Tôi nhìn lại bản đồ màu của Vùng đất kỳ diệu. Mọi khu vực hiển thị vẫn được tô màu đỏ.
Vòng quay, đu quay, tàu lượn, thuyền Viking, cung điện phép thuật. Mỗi một trò chơi đều được đánh dấu bằng gương mặt đỏ của Thỏ Ma Thuật.
Mọi trò chơi... khoan đã.
"......!"
Chán quá
Đợi đã.
Tôi xem lại bản đồ lần nữa.
Và tôi nhận ra—
"...Tôi tìm thấy rồi!"
"Cái gì?"
"Một khu vực màu khác."
Nó ở đây.
Với sự chắc chắn, tôi tiến lên phía trước.
Dù là vì họ cảm nhận được chút hy vọng hay bị lôi cuốn bởi quyết tâm của tôi, đồng đội của tôi đi theo.]
"Giỏi quá đấy Nho à." - Choi khen gợi Soleum vì trong thời gian ngắn cậu đã có thể tìm được lối thoát.
"Em út của chúng tôi mà tất nhiên và phải giỏi rồi." - Eun Haje tự hào khoe khoang về Soleum.
Không thú vị
Chúng tôi phải di chuyển thật nhanh trước khi linh vật phát hiện ra. Không còn thời gian để lãng phí chúng tôi cần rời khỏi trò chơi này ngay lập tức.
Đang phớt lờ ta sao?
Quá muộn.
***
"Tới đây thôi giờ ta đi đây." Anz nói xong liền đi mất.
"Có lẽ lần tiếp theo sẽ thú vị lắm đây." - Lee Seonghae vui vẻ tò mò về việc làm sao họ có thể thoát được.
Cứ như vậy tất cả đều đã tản ra mỗi người một chỗ.
—————————————
Xin lỗi các vị độc giả đã phải chờ lâu như vậy, tui lười lắm nhưng các vị đừng lo sắp tới sinh nhật bé Sol rồi tui sẽ đăng chương mới và tranh tui vẽ bé Sol nhé. Bé Sol như nào thì tui không tiết lộ đâu hehe.
3h sáng haha chạy thận chung hong?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro