Phần 45
Bây giờ chỉ còn ba người trong cuộc, địa điểm là căn nhà mang tên Gray Fullbuster. Zeref rầu rĩ đứng ngồi không yên, bồn chồn mà đau lòng:
- Anh thành thật đã làm phiền hai em! Em dâu, cho anh thứ lỗi!
- Không có gì đâu! Em hiểu mà! Anh cứ vui lên, em nghĩ Jellal sẽ tìm cách nói cho Mavis hiểu! - Juvia vặn nắp chai bia chuyển về an uỉ anh chồng.
Gray soi cô từ trên xuống dưới, dám nhắc đến tên của Jellal à, theo anh phỏng đoán thì cô có liên lạc với hắn ở mức độ mật thiết.
- E hèm! - giật lấy cái mở nắp, anh để ý cô chỉ tiếp bia cho Zeref, còn anh phải tự mình, con Cáo này rất phân biệt chồng với người trong gia đình nhà chồng. Bộ anh hiền dễ bắt nạt ư?
Juvia nhìn lại bằng một nửa con mắt, không thèm tiếp chuyện, bỏ qua mọi sự chú ý về anh.
Zeref thấy nguy cơ xảy ra chiến tranh cao, anh đành nhận hết về mình.
- Gray à, Jellal, cậu ta nhảy cùng Juvia xuất phát từ lí do muốn giúp anh! Cậu đừng hiểu lầm!
- Ai thèm hiểu lầm! Mà anh cũng biết khiêu vũ, cớ gì nhờ hai cái người nghiệp dư vô công dồi nghề này!
- Xin lỗi anh đi, tôi nhảy rất giỏi đấy! Mà ai vô công dồi nghề? Tôi á, anh có biết nghề nghiệp của tôi là phải làm vợ lão Gray không hả? - Nói đoạn Juvia nhận ra sự có mặt của Zeref, cô lấy tay che miệng, mím chặt môi. Cô được trả lương đàng hoàng về cuộc hôn nhân này, có việc bán sức lao động, do đó cô có việc làm.
- Nực cười, thế thì nghề nghiệp của tôi là gì? Ở nhà ngắm cô chắc! Cái bản mặt xấu xí ngày nào cũng phô ra cho thiên hạ người ta nhìn! Mà cô lấy cái váy này ở đâu ra? Cô có tư cách gì mà vào vũ trường? - Gray vẫn cổ hủ trong chuyện ăn mặc của Juvia, váy hai dây, cổ trễ, màu đen bóng, lại còn hợp pháp vào được Gia Gia, có khi nào tên Jellal đó mua tặng, anh điên tiết lên, bất chấp Zeref muốn chen ngang - Cô tưởng mình là thiên nga ư, cái tên Jellal chẳng qua ghen ăn tức ở với tôi nên mới tìm cách tiếp cận cô thôi! - Nếu không bởi lúc đó có Lucy ở đấy thì anh đã ném cái áo khoác của mình bắt cô phải mặc rồi.
- Hừ! Mira tặng tôi cái váy này đấy! Sao nào, tôi còn có một cái ngắn hơn thế này cơ do Berlen tặng, bữa tới anh Jellal rủ tôi đi thì sẽ đem ra mặc, phải cho bọn họ biết vợ của anh rất đẹp chứ nhỉ?! - "anh Jellal", Juvia tâng bốc quan hệ của mình, hắn còn đuổi cô đi chứ mời mọc gì, nhưng phải ra oai trước mặt chồng. Kèm thêm việc nhắc tới Mira, cô muốn anh không nói lại được.
- Hai đứa đừng cãi nhau nữa...
- Anh trật tự để tôi nói cho con Cáo này biết, cô đừng có thấy tên Jellal đó hào hoa mà sinh tình ý, cô nên nhớ chúng ta có 11 tháng vợ chồng, cô muốn làm gì cũng phải đợi đến khi cắt đứt với tôi. Tôi cấm cô có quan hệ qua lại với hắn, hắn là kẻ xấu xa, chuyên buôn bán tham ô tiền bạc, hàng lậu và thuốc cấm.
- Liên quan gì đến anh chứ? - Juvia chỉ ngờ phụ nữ mới thích nói xấu nhau, ai dè cái tên này cũng mắc hội chứng không tích cực.
- Không liên quan? Cô định bêu xấu vào mặt chồng à? Cô cho tôi là con bù nhìn chắc?
- Còn chuyện anh nhăng nhít với đám phụ nữ tôi có nói làm gì không?
-... Ai bắt cô không nói! Mới lại cô là ai chứ, cái đồ vợ chẳng phải vợ, nghe đây, từ nay tôi không thuê người dọn nhà nữa, cô sẽ phải làm hết tất cả! - hình phạt cho việc ham chơi của vợ là làm việc nhà, anh sẽ bới việc bắt cô ta phải làm, làm đến nỗi không còn thời gian rảnh.
Juvia không đấu lại, cô nén nhịn, anh ta vừa nói cô không phải vợ, cô vô công dồi nghề nên định cho làm ô sin để giải quyết gánh nặng việc làm sao, còn nữa, Zeref ở đây mà anh ta ăn nói thiếu suy nghĩ.
- Gray, cậu quá lời rồi đấy! Anh khẳng định một lần nữa giữa Jellal và Juvia không có gì, họ là bạn bè!
- Bạn bè cái nỗi gì? Cái hôm đám cưới hắn phát ngôn rất là vô ý, rồi ở bể bơi cô đã để hắn làm gì, cô học nhảy giúp cho việc đi cùng tôi mà lại cặp kè với hắn à? - Từ trước tới giờ chơi với Lion và Natsu, Gray không bao giờ lo lắng về việc tình cảm dù hai người kia có ngoại hình khá ư nhìn, nhưng sao anh lại có chút do dự khi đặt mình lên bàn cân với Jellal.
- Anh chồng, hôm nay chúng em có việc bận, anh có thể chọn hôm khác ở lại với chúng em được không... em xin lỗi! - Juvia nói lạc giọng, cô mang trong mình một ngọn lửa uất ức. Cô đã vi phạm các điều khoản của họ Fullbuster rồi, cuộc hôn nhân này không được phép cho người khác biết bản chất.
- Anh về đi! - Gray đẩy đẩy Zeref ra cửa, cần không gian thoải mái để nói chuyện với con Cáo.
- Hai đứa chắc sẽ không cãi nhau? Anh sẽ ở lại cho tới khi nào cậu bình tĩnh!
- Đã bảo anh về rồi mà! Anh yên tâm đi, Gray không phải hạng vũ phu, càng không thích đôi co gây gổ! Có những chuyện người thứ ba không nên nghe!
Thấy Gray kiên quyết như vậy mình ở lại chẳng ra sao, Zeref rời khỏi căn hộ bằng chiếc xe của mình. Anh không biết dùng từ nào để mô tả về cuộc hôn nhân vội vàng, lệch vế, cũng như về tính cách thay đổi của chính em trai mình.
Cơn gió hiếm hoi thổi qua, rung rinh tán lá cây cổ thụ trước hiên nhà, trời đã xế chiều mà thời tiết vẫn oi ả, đặc biệt như chảo lửa trong lòng mỗi người. Gray ngồi phịch xuống ghế, dang hai tay hết cỡ, chiếm thế gia chủ. Juvia đứng chống hông đối diện, đấu mắt một hồi. Không đời nào cô lên tiếng trước bởi mọi rắc rối gây ra là từ anh, nếu anh không là Zeref thì cô đã chẳng nghe chuyện giải thích của anh chồng để rồi gặp tên Jellal và làm "thiên sứ tình yêu" giúp người.
- Con nhỏ hôm nay tôi đi cùng... đáng lẽ sẽ phải làm chị dâu của tôi và Erza, tôi không thích nên tìm cách phá, ngoài ra chẳng có gì cả! - Gray chưa biết Juvia hay nhưng tự nguyện nói, anh nhìn xem cô có biểu hiện gì khác thường không.
- Vậy thì sao? - Juvia tỉnh bơ.
- Tại nhỏ đó còn quá trẻ con, không làm dâu trưởng được!
-... - Dâu trưởng nhà họ Fullbuster, cô rồi sẽ ra đi thì quan trọng gì việc này.
- Giờ cô nói đi, cô bị đần độn hay sao mà để tên Jellal đó lợi dụng! - Anh bắt đầu lớn tiếng, trong phòng kín, tường kính vọng lại âm thanh của lời tra khảo.
- Đó là việc của tôi, anh có phải chồng thật sự của tôi đâu mà được quản! Sao, có cần giặt đồ hay dọn dẹp nhà không để tôi làm? - nếu anh muốn thì tôi sẵn sàng đáp ứng, anh là chủ, tôi là người làm công.
-...
Gray nào ngờ cô nói những lời quả quyết, anh cứ tưởng cô ta luôn coi anh là một nửa, biết vâng lời dù không thể hiện qua gương mặt. Anh có tất cả, còn cô vô sản, thế mà cô lại không hề bị lụy trước.
Juvia cho anh năm phút, trong năm phút đó anh chỉ nhìn cô mà không nói gì, thế nên cô lên phòng. Đến giờ nấu cơm đi xuống, cặm cụi xào nấu. Biết làm thế nào được, một khi Zeref biết sự thật rồi thì người khác rồi sẽ biết, Fullbuster phu nhân ắt tìm mọi cách bưng bít, có khi nào bà sẽ đuổi cô đi và trục xuất khỏi quốc gia để giữ lại danh dự cho Gray. Cô thực sự giận anh vì đã chọc vào vai trò của một người vợ trong gia đình nhỏ.
Tính cách con Cáo này đúng là sáng nắng chiều mưa, khi thì nói rất nhiều, khi thì cậy mãi không được nửa câu. Gray cứ đi qua đi lại bên ngoài, mắt không ngừng để ý. Liệu có phải cô ta muốn giấu chuyện đi lại với tên Jellal nên tìm cách đánh trống lảng, được lắm, tôi sẽ bắt cô phải khai ra.
- Bụi mù! - Đứng trước một cái tủ đựng đồ trang trí, anh cảm thán.
Juvia tức thì dừng việc bếp, cầm miếng lau lại, vừa đi vừa quyệt tay thấm mồ hôi trên mặt. Gray cố tình đứng chắn đường, anh chiếm một phần trước mặt tiền của đủ đồ. Không nói không rằng, cô vờ như là không khí, sải tay dọn mặt tủ cẩn thận, đến khi chúng bóng loáng mới thôi, Gray dựa hẳn vào, ngăn chặn, tay cô dừng lại đúng lúc. Không lau nữa,Juvia trở về với nghĩa vụ nấu ăn.
Gray không nhận được cái lườm nào, mặt cô xị ra như cái bị, cứ nhìn xuống. Tưởng mình cao lắm hay sao mà nhìn chồng như thế?
Chưa bỏ cuộc, anh thở hắt, vươn vai thẳng tiến vào nhà tắm, đi qua gian bếp anh luôn tạo tiếng lẹp xẹp đôi dép.
- Nóng thật đấy, tắm cho đã! - Tựa mình vào tường giáp ranh giữa hai phòng, để chân trước chân sau, anh khoanh tay ra lệnh: - Này, lên lầu lấy quần áo xuống đây!
Đúng là rất nghe lời, Juvia tắt bếp để thi hành nhiệm vụ. Cô rửa tay sạch sẽ, lau khô ráo bèn lên lầu. Lạ thật, tai sao hắn lại cho mình vào phòng chứ?
Gray đếm bảy nhịp cầu thang, mau lẹ vào bếp, ngó nghiêng các món ăn tối nay, tương đối tươm tất. Anh ngước lên trên, mờ ám cầm lọ gia vị rắc vào món cá kho, thịt nướng, chẳng biết có vị gì, ngọt hay mặn anh tương vào hết, không dừng lại, anh còn bỏ rất nhiều tương ớt, tiêu và mùi tạp, đảo đều cùng món nộm cá mực, anh vụng về làm bắn một vài giọt nước vào tấm áo, nhưng không sao, anh đã về chỗ khi Juvia đi xuống.
Cô bước vào nhà tắm treo áo ngay ngắn cho anh.
- Ha ha, đi tắm thôi! - ánh mắt tinh ranh của anh thật khó lường.
Gray vào trong nhà tắm nghĩ ngợi tưởng tượng. Sau cánh cửa biệt lập với công việc bếp núc của Juvia, anh ngạo nghễ cười đắc thắc. Việc nấu ăn nàng dâu đã được học, điều tối kị không thể mạn phép nêm thử trước, đợi đến bữa ăn sẽ có cái để chỉ trích, tiện đây anh sẽ ra luật để "dạy vợ".
- Là la lá la! - Gray hứng mình dưới vòi nước mát lành, nghĩ xem nên mắng con Cáo những gì, đã đến lúc khẳng định vị trí của mình rồi.
Juvia cho canh ra bát, trang trí thêm đĩa rau xào, kèm các món rán và kho, xong đâu đó đợi Gray ra. Mùi thức ăn gợi lên vị nồng nồng khiến sống mũi cay cay. Juvia ngồi chờ chừng vài phút là Gray đi ra, tự nhiên nhìn cô cười.
Anh lau qua loa mái tóc rồi hiên ngang bước vào bàn ăn, để cho an toàn anh quyết định ngồi vuông góc với cô thay vì ngồi đối diện như mọi khi.
- Ăn cơm nào! - Gray híp mắt, khóe môi vẽ lên đường cong quyến rũ, khoan thai nhấc đôi đũa trên tay.
Đợi ông chồng gắp miếng đầu tiên Juvia mới dùng bữa. Dạo này cô nhận thấy mình mập hơn nhưng vẫn chưa đạt tiêu chuẩn đề ra. Nói ra hơi ngại nhưng mấy bữa nay ống tiêu hóa của cô có phần trục trặc, cụ thể là từ hôm trêu Gray tham giấy vác về phòng. Nhiều khi bụng cứ ọc ạch, sôi sùng sục, chiều nay khi đứng dòm cùng Jellal, bộ phận ruột gan kêu thành tiếng khiến anh ta phản xạ đưa tay lên mũi, ngại chết đi. Tốt nhất hôm nay nên chăm chỉ ăn rau để tăng cường chất xơ.
Mọi ngày Gray vẫn luôn tranh ăn nhưng hôm nay không hợp lí lắm. Con Cáo trở nên kén chất đạm và lại muốn làm thỏ ăn cỏ, chẳng lẽ cô ta biết mình không bỏ gia vị vào rau xanh à? Gray nãy giờ chỉ toàn ăn vã... cơm - thức ăn an toàn nhất, thi thoảng thì đá vài cậng rau. Vô tình cả hai cùng nhằm trúng một mục tiêu, sợi rau loằng ngoằng kết nối từ anh và kết thúc trên đầu đũa của cô, tô rau còn lại phân nửa, đắt hàng như tôm tươi, trái với các món mặn.
- Hầy, tránh ra! - Anh cục mịch phát âm, tay còn lại đẩy đĩa cá sang bên như "thánh chỉ": đây mới là đồ của thảo dân.
Juvia vốn đã thích ứng với con voi còi, thôi thì nhường, cô chuyển hướng, gắp một miếng thịt cá về bát.
- Này! - lỡ chúng rất mặn, ăn vào sơ cứng động mạch, hay quá ngọt dẫn đến tiểu đường hoặc quá cay bị bỏng lưỡi... khổ thân... Cáo.
Juvia đưa mắt về phía anh, bắt gặp nét bối rối rồi nhìn xuống tiếp tục. Đừng bảo hắn tham ăn đến nỗi muốn biến mình thành còm hương, cứ như kiếp trước mình nợ hắn miếng ăn vậy.
- Cô nấu ăn dở tệ! Dở lắm! - Gray đẩy đĩa cá và đồ kho ra xa góc bàn.
Chẳng buồn đáp, hắn chê thì mình tự an ủi, Juvia gắp đồ về bên.
- Đã bảo dở là dở! Khó ăn lắm! Không ăn nữa! - Khác hoàn toàn với dự tính, Gray đã định để con Cáo ăn mặn khát nước, rồi lên án chê bai nhưng đằng này anh đốt cháy giai đoạn, thực hiện sang bước hai.
- Anh không thích thì có thể ăn hàng, đồ tôi nấu thì tôi ăn! - Đáng ghét, dù cô không khéo tay thì món ăn vẫn được gọi là thực phẩm, chúng không hề cháy than, chua loét đến nỗi khó nuốt và phải nhăn nhó khi nuốt chửng. Hắn lại thích gây sự đây mà.
- Cô nói kiểu đấy mà nghe được à?
- Làm sao không được? Anh chê tôi nấu không ra gì thì tự đi mà lo cho cái dạ dày! - Bực dọc, Juvia gắp lấy gắp để các món ăn vào bát, há miệng thật to.
- Dừng lại!... - Gray đưa tay trước mặt, thấy cô không có ý định nghe lời liền chặn tay cô. Anh không lường được tích chất "ghê tởm" của hành ném đá giấu tay của mình, đây là cách duy nhất để hai bên không bị "dính chưởng".
- Bỏ ra!
- Bing Boong!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro