Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Họa sĩ


- Ê, tối ra Yorkshire chơi không?

- Ừ được.

- Mấy giờ đi được?

- Không biết nữa.

- Vẽ chưa xong hả?

- Đang vẽ hay ho thì mày gọi đó.

Nói đến đây, anh cũng gác cọ vẽ lên kệ, chuyển hẳn điện thoại sang tay phải, nhìn đồng hồ phía tay trái.

- 6h tối rồi. Chắc tao cũng nghỉ luôn. Cảm ơn mày vì cái sự "có duyên đúng thời điểm". Hẹn 8h ở Haworth.

- Gì? Haworth gì? Bảo đi Yorkshire cơ mà.

- Tao cần ăn uống rồi mới chơi được.

- Thì tới Yorkshire ăn.

- Tới đó chỉ có bưởi thì no cái quần gì? Tao cần ăn cơm tối.

- Mẹ mày. Vậy ăn đi rồi khi nào tới Yorkshire thì gọi tao. Tao ko có lịch ăn cơm vào buổi tối. Với cả tao đang chờ ngày mày chia tay với cái quán đó.

- Ừ, mày cứ chống mắt lên mà xem tao hạnh phúc với em ấy bao lâu. Bye, tối gặp.

- OK.

Chấm dứt cuộc gọi với cậu bạn thân Youngbae, Jiyong xếp gọn dụng cụ, nhìn lại lần nữa bức tranh rồi khẽ thở dài: "Nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện".

Mở tủ cất cọ và màu vẽ, nơi anh vẫn mỉm cười mỗi lần nhìn vào; gọn gàng, sạch sẽ là điều anh luôn muốn duy trì và tự hào trong căn phòng dành riêng cho đam mê và công việc nghệ thuật của anh.

Quay lại nhìn vào bức vẽ một lần rồi bước đến bên cửa sổ, kéo rèm xuống như mọi lần. Ánh mặt trời buổi chiều vẫn còn lấp ló. Bước ra cửa lớn, quay nhìn lại một lần căn phòng của riêng mình, anh mỉm cười vì một ngày sáng tác đã trôi qua, như bao năm qua anh vẫn mỉm cười bởi vị trí đắc địa mà anh vô tình tìm được cho sự nghiệp vẽ vời của mình, một căn phòng có đủ ánh sáng, vị trí cửa sổ, cửa lớn phù hợp để đón ánh mặt trời lên và tiễn mặt trời xuống núi; đủ ánh sáng để cho hình mẫu cho mỗi bức tranh anh vẽ đẹp và đúng yêu cầu của cả anh và người đặt hàng. Anh trân trọng nơi này.

Chợt nhìn sang chỗ quen thuộc mà người mẫu tranh của anh vẫn ngồi, nụ cười chợt biến mất. Người mẫu cho bức tranh lần này vẫn chưa xuất hiện, anh phải làm sao đây?

Cúi đầu thở dài lần nữa và bước ra khỏi phòng, anh ngâm mình trong phòng tắm 20 phút rồi khoác lên mình bộ vest như mọi khi anh luôn mặc để đến Haworth – nhà hàng nhỏ tại Yongsan, Seoul.

--------

10h tối. Jiyong ghé Yorkshire.

- Ê, Jiyong. – Youngbae vẫy tay gọi thằng bạn thân.

Jiyong đi qua đám đông, kèm theo dàn âm thanh lớn dội vào tai của quán bar mang phong cách Anh quốc thời Trung đại.

- Cái chỗ này góp ý bao nhiêu lần rồi vẫn mở nhạc lớn như vậy. – Jiyong khó chịu uống ly rượu được đưa bởi bartender mà chẳng cần gọi, bởi 2 người là khách quen, người ta biết luôn cả món rượu 2 người luôn uống.

- Mày không thích nhưng đa số người ta thích, tới đây để quậy chứ tới để uống café sao mà mở nhạc nhỏ, thằng đần này.

- Đừng có gọi tao là thằng đần. – Jiyong trừng mắt cảnh cáo Youngbae.

- Lần nào cũng nói mấy thứ tào lao, tao cứ nghĩ là mày khác mấy thằng nghệ sĩ khác cơ, ai dè. Lại còn mặc vest đi bar, mày dẹp cái của nợ này đi giùm tao được không. – Vừa nói Youngbae vừa dựt dựt cái áo bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Kệ mẹ tao. – Jiyong dựt mạnh cái áo lại từ tay Youngbae, mặc dù mặt thì khó chịu nhưng tay vẫn đưa xuống cởi hai nút áo vest cho nhẹ bụng.

Jiyong và Youngbae thân nhau từ cấp một. Đến khi lên Đại học, dù mỗi người một định hướng, học 2 chuyên ngành thuộc 2 bán cầu não điều khiển khác nhau nhưng vẫn thân nhau như anh em, chửi nhau hằng ngày như cơm bữa những vẫn là bạn bè thân thiết, đi đâu cũng gọi nhau.

- Cái tranh mới nhận sao rồi.

- Khó quá. Bà khách hàng này khác mấy người khác, không phải vẽ mình mà đòi vẽ người khác, nên mình chẳng có người mẫu sẵn. Phải đi kiếm cho hợp yêu cầu.

- Khó vậy sao không từ chối đi?

- Bà ấy rất hiểu biết về nghệ thuật, nên tao không muốn bỏ lỡ cơ hội thưởng thức tranh của một người như vậy. – Jiyong uống hết ly rượu, vẫy tay cho nhân viên cho ly mới.

- Chủ đề là gì?

- Jack Dawson

- Cái gì cơ?

- Không phải cái gì, Jack Dawson là người.

- Tao biết đó là người, tao chỉ ngạc nhiên về chủ đề thôi. Bà ấy thích Jack Dawson sao?

- Ừ, muốn vẽ một bức tranh của Jack.

- Và mày chưa tìm được người mẫu giống Jack?

- Tao đang đau đầu, bà ấy có có một bức hình yêu thích của Jack, cần phóng đại nó to lên, mà lạ là không đi kiếm thợ ảnh phòng to lên cho mà cứ thích vẽ ra tranh. Tao chẳng kiếm đầu ra Jack ở cái Đại Hàn dân quốc này.

- Hay qua Mỹ mượn Leo vài buổi.

- Hay là vậy.

Nói xong 2 thằng bạn nhìn nhau cười sằng sặc.

- Mà cũng chẳng còn trẻ như hồi đó mà vẽ - vừa cười Jiyong vừa nói.

- Ừ.

Jiyong lại mơ màng uống hết ly rượu.

- Mày uống rượu như uống nước, mỗi lần bí tranh là lại kiểu đó.

- Và cũng chừng đó lần tao bảo mày im mồm cơ mà.

Youngbae bỏ mặc thằng bạn thân uống rượu, quay ra ngoài nhìn mấy em gái đang để mắt về phía bàn anh. Jiyong từ khi bước vào đã có sức hút kỳ lạ với mấy cô gái, cộng cả việc mặc bộ vest dở người kia cộng thêm cái dáng dấp nghệ sĩ ăn vào máu khiến thằng bạn bên cạnh anh mang vẻ thu hút kỳ lạ, lần nào đến Yorkshire cũng là cảnh tượng quen thuộc này diễn ra. Youngbae nhếch mép cười và lắc đầu: "Đáng tiếc là thằng quỷ đó chẳng có hứng thú với mấy em ấy". Ngao ngán nhấm nháp ly rượu, gật gật đầu theo điệu nhạc. Youngbae chợt nhớ ra gì đó, quay lại vỗ vai Jiyong.

- Ê, tao giúp được mày vụ khó khăn này đó.

- VỤ gì?

- Tìm người mẫu vẽ Jack Dawson ấy.

Jiyong nhíu mày nghi ngờ. Youngbae thì cười lớn khoái chí:

- Hahaha, nếu tao giới thiệu được người phù hợp, mày tính sao đây người anh em.

- Tao sẽ mặc quần đùi cởi trần tới Yorkshire với mày.

- Ầy, vậy thì mấy em gái xinh tươi càng chẳng thèm ngó lại tao.

- Chứ sao?

- Mặc quần đùi, áo phông tao chọn. OK?

- OK, tao chả quan tâm ba cái đó. Còn người mẫu, khi nào mày dẫn cậu ấy tới gặp tao được.

- Để tao gọi luôn cho cậu ấy. Vụ này hot phải làm luôn.

Jiyong phấn khởi ngồi hẳn người dậy, hóng thằng bạn lôi điện thoại ra.

- Hyung?

- Ê, Seungri hả? Dạo này nghe bảo đang nghỉ hè hở? Anh có việc này cho cậu làm đây.

- Việc gì ạ?

- Làm người mẫu vẽ tranh. Việc nhẹ lương cao em trai ạ.

- Thật ạ? May quá, em cũng đang tìm việc làm thêm.

- Mày làm lắm vậy em, chỗ kia bỏ rồi hả?

- Không, em vẫn làm. Nhưng chiều với tối rảnh không làm gì chán lắm. Ở nhà ba mẹ cằn nhằm suốt.

- Ừ, vậy mai tới chỗ này gặp nhận việc nha. Anh sẽ nhắn tin cho chú địa chỉ.

- Dạ, cảm ơn anh.

Youngbae vừa tắt máy, Jiyong bay vào hỏi tới tấp.

- Mày có xạo không đấy, có hình của cậu ta không, đưa tao xem có giống Jack không.

- Không có. Nhưng tao đảm bảo là cậu ta đủ điều kiện. Yên tâm đi.

Tại Yorkshire, nhạc vẫn lớn, âm thanh vẫn ồn ã. Bia, rượu, nhạc, người quay quần. Chỉ có một người vẫn chưa thể thoát ra được khung hình đang chờ đợi ở nhà.

Hy vọng ngày mai sẽ tìm được người phù hợp để vẽ. Chẳng thể yên tâm nổi với thằng quỷ Youngbae này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro