Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

061: Đêm Noel

---

Đêm Noel, đường phố lên đèn từ rất sớm.

Mark ra khỏi nhà vào giờ giấc không xác định, anh đơn thuần thấy đã đến lúc mình cần ra ngoài, vậy là dậy thay quần áo rồi dắt xe ra khỏi cửa. Đây là lần đầu tiên anh ra khỏi nhà vào đêm Giáng Sinh, thành ra không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm. Đường phố hôm nay sáng hơn, đông hơn, ấm áp hơn hẳn thường ngày. Bất cứ nơi nào đi qua, anh cũng đều nghe thấy những bản nhạc Giáng Sinh vang lên, những giai điệu rộn ràng, thánh thót khiến anh vô thức cảm thấy dễ chịu trong lòng. Thật tốt nếu một năm có vài ngày lễ có ý nghĩa như vậy, nhưng nếu có quá nhiều thì có lẽ mọi người cũng chẳng còn mong chờ và thích thú với Noel nhiều đến thế.

Sự vui vẻ khiến quãng đường của anh ngắn hơn hẳn mọi ngày. Chỉ trong chốc lát, anh đã dừng xe trước cửa Color Bakery. Anh dựng xe, dõi mắt vào trong cửa hàng để tìm kiếm hình dáng thân quen của cô nhân viên quán. Lúc này, cô gái của anh trong chiếc tạp dề màu hồng nhạt đang chăm chú nhào bột, trên mặt lấm lem biết bao nhiêu bột mì mà cô không buồn để tâm, cũng có thể là còn không hề biết đến. Cô ấy lúc nào cũng vậy, chỉ cần bắt tay vào làm bánh là sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì khác trên đời. Và rất có khả năng, anh cũng nằm trong số đó – những thứ chẳng được cô ngó ngàng.

Cuối cùng, anh cũng lựa chọn bước vào khi ngoài trời gió mỗi lúc thổi một mạnh hơn. Noel ấm áp, đó là cảm giác do bầu không khí đông đúc, nhộn nhịp đem lại, chứ nhìn vào sự thật thì hôm nay nhiệt độ ngoài trời chỉ có mười độ, và anh nghĩ mình nên nhìn vào thực tế chứ không phải đánh lừa bản thân rằng thời tiết đang cực kì dễ chịu.

Sự xuất hiện của anh khiến cô khẽ dừng lại vì tưởng có khách. Nhưng khi biết đó là anh, cô lại tiếp tục công việc còn dang dở. Không mấy phiền lòng vì điều đó, anh lẳng lặng tìm một chỗ trống và ngồi xuống. Anh biết mình đến sớm, cô chưa thể rời khỏi đây nên đành yên lặng ngồi đợi, tự nhủ sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cô.

Anh quan sát cô, không hiểu sao lại nhớ đến lần đầu tiên mình gặp cô ở nơi này. Khi đó anh cũng ngồi nhìn cô như vậy, còn cô vẫn chẳng buồn để tâm đến anh khi mọi sự tập trung đều đổ dồn vào khối bột vô tri vô giác kia. Anh rất ghét bánh ngọt, và giờ nảy sinh suy nghĩ ghét bột mì.

"Anh rửa tay rồi qua đây!"

Cô chợt lên tiếng dù mắt vẫn không rời khỏi khối bột đang nhào. Biết cô nói mình chứ không phải với bất cứ khách hàng nào trong quán, anh đành lẳng lặng đứng dậy làm theo đề nghị của cô. Thật mừng khi khách trong quán đều đi theo đôi, vậy nên chắc họ sẽ chẳng buồn để tâm đến anh dù lúc này anh có bị cô hành hạ bởi những sai bảo khó hiểu đến thế nào đi chăng nữa.

Thấy anh đến gần, cô liền dừng tay, quay qua lấy một chiếc tạp dề khác trên mắc rồi đeo vào cho anh. Anh đoán ra cô định làm gì, chỉ là không biết điều gì đã khiến cô nghĩ ra "trò chơi" này. Cô nhìn anh có chút năng khiếu làm bánh nào sao?

Không để tâm đến thái độ thoái thác của anh, cô cầm tay anh đặt lên khối bột, cuối cùng là không nói không rằng, để mặc anh toàn quyền xử lí nó. Hành động của cô khiến anh ít nhiều gặp bối rối. Đúng là nãy anh có quan sát cô nhào bột, nhưng là anh quan sát cô, chứ anh nào biết được cô đã làm gì với nó đâu chứ?

Nhưng rồi bắt gặp ánh nhìn trông đợi của cô, anh cũng đành liều, quyết định lăn lăn khối bột trong vô thức. Bột rất dẻo và mịn, có lẽ trước khi anh đến, cô đã nhào nó một lúc lâu. Nếu là anh, anh nghĩ bột như thế này là được rồi, nhưng cô không nói gì, anh lại không biết nó đã được hay chưa, và càng không biết cô muốn mình phải làm gì với nó?

Nghĩ vậy, anh quyết định không nhào bột nữa, bắt đầu tách một cục bột nhỏ rồi lăn cho nó dài ra một chút. Anh tiếp tục lấy thêm ba cục bột nhỏ nữa rồi làm tương tự, cuối cùng là lóng ngóng ghép nó lại thành chữ Jen. Hành động của anh khiến cô bật cười. Cô đưa tay chỉ về phía khay nguyên liệu bên cạnh, muốn anh tự hoàn thiện nốt tác phẩm của mình.

Anh nào biết làm bánh thế nào đâu, cũng chẳng biết được việc nhào bột thuộc công đoạn thứ mấy, thành ra khi nhìn vào đống nguyên liệu, mắt anh như hoa cả đi. Anh đành lấy bát socola đã được cô đun chảy, lóng ngóng dùng thìa quét socola lên mấy khối bột méo mó mà mình vừa nặn thành rồi nhét vào lò nướng, mặc cho cô đứng bên cạnh cười không ngớt.

"Nó sẽ hỏng?" Anh hỏi khi cô nhìn chăm chăm vào lò nướng với vẻ thích thú. Anh không mong chờ việc khi tắt lò nướng, những gì cô lôi ra sẽ là những chiếc bánh đen nhẻm và méo mó.

Cô lắc đầu. Không rõ đó là một sự đảm bảo hay chỉ để an ủi anh. Không để anh có cơ hội thắc mắc thêm, cô cúi người lấy ra một chiếc hộp có thắt nơ dưới tủ và đẩy về phía anh.

Anh mở hộp, hai hàng lông mày thoáng chau lại khi nhìn thấy những chiếc bánh hình tròn dẹt đủ màu sắc được sắp xếp khá đẹp mắt bên trong. Macaron, anh biết loại bánh này, đơn giản chỉ vì cách đây vài hôm Chaeyoung không ngừng ca cẩm cô làm bánh này ngon hơn bất cứ nơi nào khác.

"Bánh ngọt?"

Cô không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

"Em biết anh ghét đồ ngọt mà."

Anh nói, nhưng vẫn nhặt lấy một chiếc bánh ăn. Anh không muốn cô buồn hay thất vọng, đó là lí do duy nhất khiến anh miễn cưỡng ăn chiếc bánh có màu sắc sặc sỡ này. Nhưng ngay sau đó, hai hàng lông mày của anh càng thêm đổ xô vào nhau. Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh ăn một thứ gì ngọt đến thế này! Nó khiến anh xây xẩm mặt mày, không khỏi choáng váng. Khỉ thật, anh không hiểu vì sao đến giờ Park Chaeyoung còn chưa bị béo phì?!

"Thế nào?" Cô hỏi, đuôi mắt hơi cong lên, chẳng rõ chờ đợi hay trêu chọc.

"Em có chè đặc chứ?"

Câu hỏi của anh khiến cô phì cười. Ngốc thật, ai bắt ăn đâu. Cô chỉ muốn nhờ anh đưa cho Chaeyoung thôi, sao anh lại ngây thơ đến thế. Thôi được, thẳng thắn hơn mà nói, cô chỉ muốn trêu anh thôi, ai ngờ anh thật ngốc, chẳng thua kém gì cô em gái của anh.

"Đời này không ai giống anh."

"Vì?"

"Không thích bánh em làm."

Cô đáp ráo hoảnh. Anh cho rằng khi nói câu ấy ra, ắt hẳn cô sẽ có một chút thất vọng, nhưng anh lại không dễ dàng nhìn ra điều đó. Mọi người đều nói cô làm bánh rất ngon, nhưng thật oái oăm khi anh lại ghét đồ ngọt, thành ra chẳng thể nào thưởng thức những chiếc bánh mà cô làm với một vẻ thích thú thật sự. À, anh đã từng ăn chiếc bánh trà xanh của cô. Nó hợp với ý anh, đắng, nhưng rồi lại khiến anh dị ứng.

"Em buồn?"

"Không sao."

"Không sao?"

"Em đành ăn bánh anh làm vậy."

Cô đáp, bắt đầu tắt lò nướng. Cô biết nó chưa hoàn toàn được, nhưng cô rất muốn xem nó như thế nào, cũng muốn ăn thử. Dù tám phần mười là do cô đã làm từ trước, những nghĩ đến dáng vẻ lóng ngóng của anh khi đứng nặn bột và phết socola, cô lại mặc nhiên cho rằng đây là những chiếc bánh của anh làm.

Nhìn vào những chiếc bánh còn nóng bỏng tay vừa được mang ra, cô không thể nín cười. Đúng như dự đoán, nhìn nó méo mó và đen nhẻm, đã vậy còn phết socola không đều. Những chiếc bánh này ghép lại thành tên cô, thế mà nhìn xem anh đã làm gì với nó kìa?

Anh đưa tay bóp trán, nụ cười của cô khiến anh cảm thấy khổ sở vô cùng. Cô nói mình sẽ ăn bánh anh làm, đó chẳng phải là một lời trêu chọc hay sao? Chắc hẳn cô đã sớm biết đây là tất cả những thứ mà anh có thể làm.

Anh liếc nhìn chiếc bánh mình vừa làm, chẳng ra bánh quy, cũng chẳng ra bánh bông lan. Nếu Chaeyoung và hai đứa bạn khốn ở đây, anh cá chắc bọn nó sẽ ôm bụng cười ngặt nghẽo, đến độ nước mắt nước mũi chảy tùm lum mới chịu thôi.

Nhưng cô thì không phản ứng giống đám người đó. Cô chỉ đưa tay lấy chiếc bánh hình chữ J lên rồi lại nhìn về phía anh.

"Đừng ăn!" Anh vội đưa tay chặn cô lại. Nhìn nó không ngon chút nào, còn chưa được nướng đủ thời gian, nhỡ ăn vào sẽ đau bụng thì sao?

"Tại sao?"

"Dở lắm!"

"Ai nói?"

"Anh."

"Em bảo không."

Cô nói rồi cắn một miếng nhỏ, mặc cho ở phía đối diện, hai hàng lông mày anh vẫn chau lại đầy lo lắng. Đúng như cô đoán, vẫn còn rõ vị bột, socola cũng không thấm vào bánh. Thế nhưng cô cũng chẳng quan tâm, vẫn thấy chiếc bánh này rất ngon lành.

Thấy anh toan đưa tay định giật lấy, cô nhanh chóng lắc đầu:

"Anh ghét đồ ngọt, đừng giành!"

Cô nói rồi lại đưa chiếc bánh đang ăn dở lên miệng. Nhưng lần này, cô còn chưa kịp ăn thì anh đã cúi xuống, cắn phần còn lại của chiếc bánh cô vừa đưa lên miệng. Cô cảm nhận rất rõ một thứ gì đó thật mềm, thật ấm vừa lướt qua môi mình.

"Ngon."

Anh đưa tay lau vết socola dính trên miệng cô, khẽ cười khi nhìn vào gương mặt đỏ ửng ở phía đối diện.

"Nhưng không phải bánh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro