Những kẻ hắc ám-GOTH
🔪II
Chúng tôi hỏi chủ quán mi đường đến cái đền.
Morino vừa đi vừa nhìn cuốn số, nàng vuốt những ngón tay lên bia không biết bao nhiêu lần, sờ vào những chỗ tên sát nhân từng chạm vào. Tôi cảm thấy nàng cô lòng kính nể đối với hung thủ qua hành động ấy.
Tôi cũng có một chút cảm giác đó. Tôi biết chuyện này là khó chấp nhận. Tên hung thủ đáng phải chịu trùng phạt. Không thể ngưỡng mộ hắn như một nhà cách mạng hay một nghệ sĩ được.
Nhưng đồng thời tôi cũng biết một số kẻ khác thường luôn sùng bái những tên sát nhân nổi tiếng. Tôi biết mình không được trở nên giống họ.
Tuy nhiên chúng tôi đã bị mê hoặc bởi điểm gở của những điều mà chủ nhân cuốn sổ thực hiện. Trong một giây phút của cuộc sống thường nhật, tên hung thủ đã vượt qua ranh giới, đạp lên nhân cách và tôn nghiêm của con người, hủy diệt cơ thể người khác.
Chúng tôi bị cuốn vào không dứt ra được, như đang trong một cơn ác mộng.
Từ quán mì soba phải leo dốc cao nữa rồi đi lên một cầu thang dài mới đến cái đền.
Hai đứa đều cảm thấy cáu giận vô lý với các hình thức vận động cơ thể. Vậy nên chúng tôi không thích cả dốc lẫn cầu thang.
Khi lên được đến ngôi đền, cả hai chúng tôi đều kiệt sức. Chúng tôi dựa lưng vào bia đá trong đền và nghỉ ngơi một lúc. Những nhánh cây trong sân đền vươn cao, ngước lên chúng tôi thấy ánh mặt trời mùa hè xuyên qua kẽ lá.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lắng nghe tiếng ve sầu vọng xuống từ trên đầu. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Morino.
Nàng lau mồ hôi rồi đứng dậy, bắt đầu cuộc tìm kiếm thi thể của Mizuguchi Nanami.
"Hung thủ và Mizuguchi Nanami đã đi bộ cùng
nhau qua đây.”
Nàng lẩm bẩm khi bước đi cùng tôi. Chúng tôi đi từ dền vào trong rừng.
Chúng tôi không biết hung thủ đã đi về hướng nào và đi bao xa. Vậy nên chúng tôi chỉ tìm kiếm ngẫu nhiên. Đã hơn một tiếng trôi qua kể từ lúc chúng tôi bắt đầu tìm kiếm mù mờ như vậy.
“Có lẽ là ở hướng kia.”
Morino nói rồi rời đi, không lâu sau đó tôi nghe thấy nàng gọi tên mình.
Tôi đi về phía có tiếng gọi và thấy Morino đang đứng dưới chân một vách đá, quay lưng về phía tôi, hai tay buông thông. Tôi đến đứng cạnh nàng và nhìn vào thứ ấy.
Mizuguchi Nanami.
Ở giữa vách đá và khu rừng, dưới bóng một cái cây to, cô lõa lồ ngồi trong ánh sáng mùa hè lờ mờ.
Hồng cô chạm đất, lưng tựa vào cây, tứ chi hoàn toàn không có sức lực.
Trên cổ cô trống không.
Đầu cô nhét bên trong phần bụng bị mổ phanh ra.
Hai mắt bị móc ra và bỏ lên hai bàn tay.
Thay vào đó, hai hốc mắt được lấp đầy bùn còn thì nhét đầy đất mùn. Có gì đó quấn trên thân cây mà có đang tựa vào. Chính là nội tạng của Mizuguchi Nanami.
Vết máu của cô còn đọng lại đen sĩ trên mặt đất.
Quần áo của cô vứt cách đó không xa.
Chúng tôi đúng ngày ra trước có, lặng lẽ nhìn.
Không thể nói lời nào.
Chỉ biết câm lặng nhìn thi thể có.
Ngày hôm sau có tin nhắn gửi vào máy tôi từ số điện thoại của Morino.
“Trả cuốn sổ cho tớ!”
Tin nhắn của nàng lúc nào cũng ngắn gọn, đơn giản và không thêm thắt bất cứ thứ gì thừa thai. Cũng như nàng ghét cả những thứ lách cách ồn ào như móc chìa khóa hay dây đeo điện thoại.
Tôi đã cầm cuốn sổ về nhà. Sau khi rời khỏi chỗ Mizuguchi Nanami, tôi vẫn chưa trả lại cho nàng.
Trên đường đi tàu về, Morino vẫn chưa hồi phục sau cú sốc và chỉ nhìn ra xa xăm.
Trước khi chúng tôi bỏ đi, nàng đã nhặt trang phục của Mizuguchi Nanami rơi trên mặt đất bỏ vào túi. Quần áo của cô hầu như đã bị cắt vụn nhưng mũ và túi xách cùng những thứ bên trong vẫn còn nguyên.
Bên trong túi của Mizuguchi Nanami có đồ trang điểm, ví và khăn tay. Tôi đã nhìn thấy chúng trên chuyến tàu trở về.
Nhờ cái thẻ học sinh trong ví mà chúng tôi biết được Mizuguchi Nanami là học sinh cấp ba ở tỉnh bên cạnh. Trong túi còn có một quyển sổ dán ảnh chụp bằng máy chụp sticket. Những tím ánh đó cùng hình trên thủ học sinh cho chúng tôi thấy gương mặt có khi còn sống. Mizuguchi Nanami và rất nhiều ban bè của cô đang mỉm cười trong những tấm ảnh dán nhỏ nhắn. Buổi chiều hôm nhận được tin nhắn, tôi hẹn gặp. Morino ở quan McDonald’s trước nhà ga.
Khác với mọi ngày, Morino không mặc đồ tối màu. Vì thế mà ban đầu tôi còn không nhận ra nàng. Nhờ cái mũ nàng đội giống hệt cái chúng tôi nhặt được canh xác Mizuguchi Nanami nên tôi hiểu ra nàng đang bắt chước cách ăn mặc của cô ta.
Kiểu tóc và lối trang điểm của nàng cũng giống với Mizuguchi Nanami trong mấy tấm hình dán. Vì quần áo cô ta bị cắt vụn nên chắc Morino đã tìm bộ tương tự.
Nàng nhận lấy cuốn sổ vẻ rất hứng thú.
Tôi hỏi:
“Chúng ta có nên báo cho gia đình Mizuguchi Nanami biết thi thể cô ấy đang ở trong rừng không?” Nàng nghĩ một lúc rồi tuyên bố cứ lờ đi.
“Chẳng biết bao giờ thì cảnh sát tìm ra cô ấy nhỉ?” Morino nói về cái chết của Mizuguchi Nanami trong bộ dạng cô ấy đã mang cho tới tận trước khi chết.
Gia đình Mizuguchi Nanami bây giờ như thế nào nhỉ? Họ đang náo loạn vì cô con gái mất tích? Không biết có có bạn trai chưa? Điểm số của cô ở trường ra sao?
Morino hơi khác ngày thường. Khi chúng tôi trò chuyện, cách nói năng và điệu bộ của nàng không giống với nàng mọi khi. Nàng để ý đến tóc mái và bình luận về một đôi tình nhân ngồi cách xa chỗ chúng tôi. Tôi chưa từng thấy nàng như thế trước đây.
Tôi không quen biết Mizuguchi Nanami nhưng nhìn Morino bây giờ tôi có thể tưởng tượng ra cô cũng giống thế này.
Morino chống khuỷu tay xuống bản, dáng điệu vui vẻ. Bên cạnh năng là cái túi từng thuộc về Mizuguchi Nanami. Trên khóa kéo có gắn móc chia khóa hình nhân vật hoạt hình
Cậu định cư ăn mặc như thế này a?”
"Ừ! Vui đúng không?”
Morino đang chơi trò đóng giả. Nhưng cách nàng cười hay soi gương, chỉnh trang lông mi không chỉ là bắt chước một cô nữ sinh cấp ba bình thường mà giống như Mizuguchi đã chiếm lĩnh cả phần tâm hồn bên trong của nàng vậy.
Khi chúng tôi rời khỏi McDonald’s, Morino nắm lấy tay tôi bước đi một cách tự nhiên. Chính nàng cũng không nhận ra chuyện đó cho đến khi tôi chỉ.
Cứ như tôi đang nắm tay Mizuguchi Nanami, cô gái đã chết.
Tôi chia tay Morino ở trước nhà ga, trở về nhà và bật ti vi lên.
Thời sự đang nói về chuỗi vụ giết người hàng loạt này.
Người ta đưa tin về nạn nhân thứ nhất và thứ hai. Toàn những thông tin lặp đi lặp lại, không có gì mới mẻ. Cái tên Mizuguchi Nanami hoàn toàn không xuất hiện.
Ti vi chiếu cảnh gia đình và bạn bè của hai nạn nhân đang đau buồn.
Ảnh hai nạn nhân được phóng to trên màn hình Tôi chợt nhớ đến Morino và có một dự cảm không lành. Nhưng chuyện như thế hầu như chưa từng xảy ra nên tôi gạt đi ý nghĩ đó.
Hai nạn nhân trong hình đều có kiểu tóc và trang phục giống với Mizuguchi Nanami.
Điều đó có nghĩa Morino bây giờ đã thuộc típ mà kẻ sát nhân đang tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro