14
Hôm nay Jinyoung cực kỳ đẹp trai, ít nhất ở trong mắt t/b là như vậy, không biết có phải hay không ngày thường cô quá ít chú ý đến anh rồi, hôm nay là lần đầu tiên t/b cẩn thận quan sát người đàn ông mình quen biết 26 năm.
Một thân quần áo màu đen kinh điển mặc trên người anh lại đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt có ý vị, một đôi kính chặn lại đôi mắt sắc bén, làm cho người ta lầm tưởng anh là người ôn hoà lễ độ, có lúc cô thật không hiểu anh đang nghĩ gì, rõ ràng cận không nhiều độ lắm, nhưng cố tình muốn đeo mắt kiếng, chỉ có lúc ở nhà mới đem mắt kiếng bỏ xuống.
T/b đã từng tò mò hỏi anh vấn đề này, ai ngờ anh thế nhưng trả lời một đáp án làm cho người ta hộc máu, nói là làm như vậy để lừa gạt người khác.
Đây là cái đáp án lộn xộn lung tung gì vậy, thật sự coi cô là đứa trẻ chưa đủ tuổi sao? hừ...
"Thế nào?" Nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng cau mày tức giận của cô, Jinyoung không biết đầu óc cô lại trôi dạt tới nơi nào rồi.
"Hừ, không có việc gì." T/b bởi vì nghĩ đến chuyện trước kia mà cảm thấy khó chịu.
Jinyoung muốn mở miệng nói điều gì, liền phát hiện một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy, đang hướng bên này đi tới, vì vậy liền thôi.
"Cậu đã đến rồi, tớ còn tưởng cậu cho tớ leo cây, không tới." Jackson một thân tây trang chói mắt, cười nói với bạn tốt, đôi mắt tinh tường phát hiện trên cánh tay anh ta kéo theo một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, thuận thế liền nhìn...
Oa, thật là không tin được, anh ta chưa bao giờ công khai bạn gái, cũng chưa từng làm ra scandal nào, lại đem một cô gái tới tham gia tiệc sinh nhật của cha anh, ai, xem ra thái độ của bạn tốt rất kiên quyết!
"Vị này, không phải là vị thanh mai trúc mã kia chứ?" Jackson không cần nghĩ cũng biết, trên đời này cũng chỉ có vị thanh mai trúc mã kia của bạn tốt, có thể làm cho anh ta cam nguyện dâng lên mọi thứ.
"Kim t/b. Ông chủ của anh, Wang Jackson."" Jinyoung không trả lời vấn đề cậu ta, trực tiếp giới thiệu, sau đó lại chỉ vào anh nói với t/b.
"Cũng là bạn học thời đại học kiêm bạn tốt. Kim tiểu thư, hân hạnh được gặp em, anh cho tới bây giờ cũng chưa thấy anh ta mang bạn gái xuất hiện bao giờ, em là người đầu tiên đó!"" Jackson không vừa lòng lời giới thiệu có chút xa lánh của bạn tốt, cười hì hì bổ sung.
"Chào anh." T/b nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc, mỉm cười gật đầu chào anh.
"Thân là chủ nhà, cậu chắc là rất bận rộn, không cần tiếp đãi chúng tôi." Ý của Jinyoung là "cậu có thể lăn".
Jackson làm sao không biết bạn tốt đang uyển chuyển đuổi người, không vừa ý nói.
"T/b, tối nay vui chơi hết mình, ăn thật ngon nghe." Nói xong, còn đặc biệt nháy mắt với cô, giống như muốn chọc giận thùng giấm chưa từng lên men trước mặt, lúc này mới vẫy vẫy tay rời đi.
T/b còn đang kinh ngạc, câu trước còn là Kim tiểu thư, thế nào xuống dưới liền thành t/b đây? Cô cùng anh hình như không quen thuộc lắm phải không? Còn nữa, anh trước khi đi mãnh liệt nháy mắt với cô làm gì?
"Jinyoung. Người bạn tốt kiêm ông chủ của anh mắt có vấn đề phải không, chứ làm sao mà nháy mắt không ngừng vậy? Anh tốt nhất nên nói với anh ta, để anh ta đi khám mắt một lần, gần đây có nhiều người bị bệnh về mắt cũng không biết, công ty của em tuần trước cũng có một người như vậy, luôn nháy mắt nháy mắt không ngừng." T/b kêu người bên cạnh.
Jinyoung cúi đầu nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô, không nhịn được muốn cười lên tiếng, vốn còn đang bực mình chuyện bạn tốt quá mức thân thiết với cô, trong nháy mắt trở lại bình thường, trời ạ, cô gái này ngu ngốc như vậy làm sao an toàn sống đến bây giờ?
"Yên tâm, anh sẽ nói với cậu ta." Anh nhịn cười, làm bộ dáng nghiêm túc giống cô.
Anh nên sớm biết cái cô bé thiếu đầu óc này, làm sao mà nhìn ra được ánh mắt của Jackson bảnh bao đây? Ha ha, anh đánh giá cô quá cao rồi, hại anh một lần ăn dấm chua.
"Đi, đi ăn một chút. Bên kia nhất định có rất nhiều thức ăn ngon." Cô là người dễ dàng đói bụng, huống chi bữa tối còn chưa kịp ăn, phải cùng anh tới dự tiệc rồi.
Vừa nghe có thức ăn ngon, ánh mắt T/b lập tức sáng bừng.
"Oa, thật nhiều đồ ăn. Quả nhiên là người có tiền, anh xem thức ăn đẹp mắt như vậy, chỉ là nhìn cũng chảy nước miếng rồi, a, thức ăn ngon thức ăn ngon chị tới đây." Cô không thể chờ đợi vội cầm lên đĩa ăn, bắt đầu tấn công.
Jinyoung ghét xã giao, trừ khi bất đắc dĩ, không thì anh sẽ không tham gia loại tiệc thế này, chỉ là, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, khoé miệng của anh cũng nâng lên, vốn còn lo lắng cô không được tự nhiên, không ngờ năng lực thích ứng của cô mạnh như vậy.
"Chậm một chút, không ai giành ăn với em." Đưa tầm mắt nhìn xung quanh, người trong đại sảnh đều nói chuyện với nhau, nếu không phải là đi đút lót nhân vật chính hôm nay, thì là những cô gái lấy giảm cân làm thú vui, sẽ không đụng tới những thức ăn này.
"Ưmh, ăn thật ngon nha." T/b mãnh liệt nhét thức ăn vào miệng, giống như quỷ chết đói, làm Jinyoung thật hết cách.
"Trời ạ, tên ăn xin này sao ở đây?" Một giọng nữ bén nhọn chói tai từ phía sau họ vang lên, trong giọng nói tràn đầy chán ghét, khiến chân mày Jinyoung nhíu lại.
Anh chậm rãi xoay người, nhìn vị mĩ nữ miệng toàn lời nói ác độc, Jackson.
"Oppa, anh đến rồi!" Vẻ mặt Wang Jackmine vốn còn chán ghét, vừa nhìn thấy người xoay lại là Jinyoung, lập tức giống như ong mật nhìn thấy hoa, nhào tới.
Jinyoung nhẹ nhàng tránh sang một bên, tránh thoát cái ôm của cô gái này, vẻ mặt bình tĩnh mà lễ độ.
"Wang tiểu thư, chào cô."
"Oppa, gọi em là Jackmine đi..., chúng ta quen biết lâu như vậy, không cần khách sáo." Jackmine mặc bộ trang phục màu vàng kim, cắt xén cẩn thận đem vóc người có lồi có lõm của cô đều phơi bày, làm cho tất cả đàn ông ở đây đều nhìn chằm chằm. Trừ Jinyoung.
Nhưng mà, Jackmine lại cố tình thích cái người đàn ông lạnh lùng đó, anh càng cự tuyệt, cô càng muốn chinh phục anh, trên thế giới này, không có người đàn ông nào mà Jackmine cô không chinh phục được.
Jackmine thấy Jinyoung ngoảnh mặt làm ngơ, còn đi tới bên cô gái bị mình gọi là tên ăn xin, dịu dàng lau mảnh vụn ở khoé miệng cô ta, không vui hỏi.
"Cô là ai?"
"Jinyoung?" T/b nhìn cô gái vừa chạy đến, bộ dáng quen thuộc cùng Jinyoung nói chuyện.
"Wangtiểu thư là em gái Jackson. Ăn no chưa?" Jinyounh giải thích đơn giản.
"No rồi." Đang ăn nhiều như vậy, t/b không biết mình bị làm sao, nhìn thấy Jackmine từ đâu chạy tới la lớn với cô không chút khách khí, sau đó ân cần theo sát nói chuyện với Jinyoung, khẩu vị liền biến mất.
"Ăn nhiều như vậy có thể không no sao? Thật là một chút lễ nghi cũng không có, như quỷ chết đói, cũng không sợ làm trò cười cho người khác." Jackmine cực kỳ khó chịu Jinyoung không thèm nhìn đến mình, còn đối đãi thân mật với cô gái khác, kìm lòng không được mắt lạnh giễu cợt nói.
"Ở đây bày nhiều đồ ăn như vậy, không phải cho người ta ăn sao?Chẳng lẽ chỉ là bày cho đẹp mắt?" T/b vẻ mặt không hiểu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro