Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Goodquestion-ntqam-full

Chương 1921: Nhược điểm của Kevin

Dịch + Biên: Phong Lăng

Nhóm dịch: Tu chân các

Nguồn: tuchangioi.com

Rốt cuộc, đáy lòng Kevin dâng lên một trận hàn ý, Dương Minh dẫn mình đến nơi đây, quả nhiên chẳng có chuyện gì tốt, chẳng trách được, tiểu tử này tìm một chỗ không người, nguyên lai không phải mai phục, cũng không phải hoảng loạn mà chạy lầm đường, mà là hắn muốn xử lý mình.

Kevin tuy rằng không quá tin tưởng Dương Minh tài giỏi đến nỗi có thể giết chết mình, nếu thật Jeter bị Dương Minh xử lý, chẳng qua là dùng ngoại lực mới có thể thực hiện.

Nồi hơi áp suất, đừng nói là Jeter, thiết vương rơi xuống cũng phải hoá hơi. Nhưng nơi này lại không thấy nồi hơi, cũng không có núi lửa, Dương Minh muốn xử lý chính mình, không phải là người si nói mộng sao?

Kevin nhìn thấy khoảng đất trống trải, mênh mông vô bờ, khóe miệng mỉm cười: "Ý của ngươi là, ngươi ở đây đem ta xử lý?"

"Ngươi bị biến thành người máy, chẳng phải đầu óc không bị động vào sao? Chẳng lẽ ngươi, trời sinh bị nhược trí, hay là thính giác có vấn đề? Ngươi không nghe thấy hay là nghe không hiểu lời của ta? Ta nói, chính là ở chỗ này xử lý ngươi, nếu không, ta đem ngươi dẫn đến tới nơi này làm gì? Không có chuyện gì làm chăng?" Dương Minh có chút châm chọc nhìn Kevin.

Kevin nghe trong lời Dương Minh tràn đầy tự tin lại càng nghi ngờ, chẳng lẽ Dương Minh có tuyệt chiêu gì sao? Không thể a, chỗ này không có bất kỳ thứ gì có thể tạo thành thương tổn với mình được.

"Hừ. Bản thân ta muốn xem, ngươi làm sao mà xử lý ta." Kevin lại đánh giá mọi nơi, xác nhận phụ cận thật sự không có cái gì có thể đả thương mình, mới hừ lạnh nói.

"Nga, ta đây cho ngươi xem một vật, ngươi đừng vội." Dương Minh cúi đầu, đem đầu chui vào trong xe Passat. Khẽ vươn tay, lấy súng ra, lại hạ giọng nói với Lưu Diệp: "Chốc nữa ta sẽ dụ dỗ hắn làm một ít động tác, đến lúc đó ngươi nhắm vào lòng bàn chân phải rồi nổ súng sẽ tốt hơn "

"Hiểu rồi ..." Lưu Diệp tuy rằng không biết suy nghĩ của Dương Minh là sao, bất quá nếu Dương Minh đã như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn. Kevin đang đứng ở một bên nhìn, Lưu Diệp cho dù muốn hỏi thì lúc này cũng không thể nào.

Lúc nói chuyện, Dương Minh đưa lưng về phía Kevin, cho nên cũng không lo lắng, mắt của hắn còn không có khả năng như mình, mà thân thể của mình cũng che chắn Lưu Diệp, cho nên cũng không cần lo lắng Kevin thấy Lưu Diệp.

Sở dĩ Dương Minh không hề cố kỵ, đưa lưng về phía Kevin, bởi vì Dương Minh có dị năng ba trăm sáu mươi độ, có thể tùy thời giám thị Kevin, không sợ hắn làm ra điều gì. Về phương diện khác, bởi vì Dương Minh đoán được Kevin nhất định sẽ tò mò mình cấp cho hắn xem cái gì, cho nên mới không vội động thủ, hẳn là muốn biết rõ một ít chân tướng.

"A, ngươi xem thứ này thế nào?" Dương Minh giơ khẩu súng lên, nhắm ngay Kevin.

"Đừng nói là ngươi muốn dùng thứ này xử lý ta?" Kevin nhìn nhìn một lúc, nhất thời nở nụ cười. Đây là hắn tự tin một thanh súng ngắm, liền cho rằng tài giỏi, có thể giết mình sao? Kevin cảm thấy được người trước mặt thật là ngu, thực khờ dại.

"Đúng a, có cái gì không ổn sao?" Dương Minh hỏi.

"Không có gì, tốt rồi, ngươi có thể đi chết." Kevin chứng kiến cái gọi là có thể xử lý hắn, nhất thời có chút thất vọng, dùng súng ngắm đã nghĩ có thể xử lý mình, Kevin có chút bất khả tư nghị, cũng không muốn cùng Dương Minh nói nhiều, sắc mặt liền trầm xuống.

Mà bí mật trên người Dương Minh, hắn cũng không quan tâm lắm. Có lẽ Dương Minh thủ tiêu Jeter, cho nên mới đã biết nhiều bí mật như vậy. Cũng tốt, cũng có cái mà báo cáo với tiến sĩ Benjamin, hiện tại, nhiệm vụ duy nhất chính là xử lý Dương Minh.

"Vậy sao? Ta đây là muốn nhìn xem ai chết" Dương Minh giả bộ giơ súng lên, nhắm ngay trái tim Kevin, bắn một phát ...

Kevin ngay cả trốn cũng không có trốn, trên mặt lộ vẻ châm chọc nhìn Dương Minh, đến khi viên đạn đụng vào trên người hắn, sau đó "Phanh---" một tiếng, lập tức văng ra, rơi xuống đất.

"Nga, dùng đạn xuyên thép sao, bất quá cũng vô dụng." Kevin tiếc hận nhìn Dương Minh, tựa như đang nhìn thấy kẻ ngu nhất trần đời.

"Kháo, không thể nào? Đạn xuyên thép đối với ngươi không có tác dụng?" Dương Minh lộ ra biểu tình hoảng hốt.

"Ngươi xử lý Jeter, ta cứ nghĩ ngươi rất lợi hại, không nghĩ tới ngươi lại ngu xuẩn như vậy." Kevin cười lạnh: "Ngươi không thí nghiệm đạn xuyên thép trên người Jeter sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, thứ đồ chơi này đối với ta không có hiệu quả sao?"

"Phanh" "Phanh" "Phanh "

Dương Minh bắn liền ba phát, phân biệt ba hướng về ngực, bụng cùng đầu Kevin, bất quá, tiếc nuối chính là viên đạn vẫn như cũ, toàn bộ đều văng ra.

"Xem ra ngươi chưa từ bỏ ý định a? Ngươi có thể thử lại lần nữa, cho ngươi được chết rõ ràng." Kevin nhìn bộ dạng Dương Minh, khinh miệt nói.

Trên thực tế, hắn cảm thấy đã hiểu hết tuyệt chiêu của Dương Minh rồi, bởi vì Dương Minh chỉ đủ khả năng lấy ra một khẩu súng ngắm mà thôi, đối với mình hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả nào

Đột nhiên, chuyện ngoài ý muốn của Kevin xảy ra, Dương Minh không tiếp tục nổ súng, mà quăng súng xoay người bỏ chạy.

Kevin ngẩn người, mẹ nó ra, tại sao lại chơi chiêu này? Đánh không lại lại bỏ chạy là sao ...

Bất quá, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát sao? Ngươi có tốc độ mau hơn ta sao? Lái xe có lẽ ta đuổi không kịp ngươi, bất quá nếu bàn về chạy bộ thì ngươi không phải là đối thủ của ta.

Tuy rằng chậm nửa nhịp, Kevin vẫn là cất bước đuổi theo ...

Dương Minh vừa chạy vừa cân nhắc nên làm thế nào để Kevin giơ chân phải lên ... Bất quá phương pháp hữu hiệu nhất chính là lấy mình làm mồi, dụ Kevin chạy lại gần, Lưu Diệp mới có cơ hội ra tay.

Nghĩ đến đây, Dương Minh một bên chạy, một bên đồng thời cũng suy nghĩ cách làm để Kevin không nghi ngờ ...

Trên bãi đất trống, hai người chạy quanh quẩn vài vòng, nếu thân thủ Dương Minh không linh mẫn, thường xuyên chạy thẳng rồi đột ngột chuyển hướng khiến Kevin có chút trở tay không kịp, không thì đã bị hắn bắt được.

Kevin cũng thầm mắng Dương Minh giảo hoạt như hồ, tức giận đến nỗi không chịu được, thật muốn một cước đá chết tiểu tử này. Chính mình cố gắng đuổi kịp, nó lại rẽ ngoặt hướng khác, căn bản không phù hợp nguyên lý quán tính nha. Tiểu tử này, thân thể chuyển động nhịp nhàng đến độ này sao?

Kevin là người máy, nên không thể giống như Dương Minh làm trái nguyên lý, chạy vài bước rồi đột ngột rẽ. Mỗi lần mắt thấy đuổi kịp rồi, lại bị Dương Minh linh hoạt bỏ xa.

Kevin tức giận, quát: "Tiểu tử, đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta một cước đá chết ngươi. "

Dương Minh vốn đang cân nhắc làm sao có thể để Kevin giơ chân lên, vừa nghe lời của hắn nhất thời mừng rỡ. Chạy mãi cũng khiến hắn mệt đến ngất ngư, Kevin nếu tiếp tục không mở miệng, không chừng hắn duy trì không được nữa.

Chương 1922: Bi kịch của Kevin

Dịch + Biên: Phong Lăng

Nhóm dịch: Tu chân các

Nguồn: tuchangioi.com

Dương Minh tiếp tục chuyển hướng, chạy băng băng hướng Tiểu Diệp bên kia phóng tới, đem Kevin đang truy đuổi theo bỏ lại phía sau.

Kevin lúc này thật sự tức giận, quát tháo, gầm loạn vọt tới: "Chờ ta bắt được, đó sẽ là lúc chết của ngươi."

"Mời, ngươi không phải lợi hại lắm sao? Ngươi không phải một cước đá chết ta sao? Ta xem làm sao ngươi đá được." Dương Minh hài hước nói xong còn quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ với Kevin:"Đồ người máy ngu ngốc, ngươi cho là ngươi rất lợi hại sao? Không phải không đuổi kịp ta sao ... A nha "

Dương Minh đang cao hứng phấn chấn châm chọc Kevin, kết quả không thấy đường phía trước, liền tông vào chiếc Passat, trực tiếp ngã sấp xuống ở trên nắp capo, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Dương Minh "Ai nha" một tiếng.

Ha ha ha ha, Kevin thật muốn cười to một hồi.

Cái gì gọi là vui quá hoá buồn? Cái gì gọi là già néo đứt dây? Ngươi không phải nhanh nhẹn lắm sao? Ngươi không phải kĩ năng sao? Ngươi không phải lợi hại sao? Ngươi không phải là cười nhạo ta đuổi không kịp ngươi sao? Ngươi không phải là muốn ta đá chết ngươi sao?

Lúc này đẹp rồi, đúng là ông trời giúp ta, cho ngươi chạy mà không nhìn đường, cho ngươi quay đầu lại nhìn ta, cho ngươi nhăn mặt trêu ta, giờ thì thế nào? Bi kịch chưa?

"Ông nội mi đến đây, chờ bị đá chết đi. Ha ha."

Trong nháy mắt, trong thân thể Kevin đã tràn ngập năng lượng cùng động lực, chạy nhanh hướng Dương Minh vọt tới. Hắn muốn cấp cho Dương Minh một cái kết cục mà không ai đoán được, kết thúc sinh mệnh của Dương Minh.

Dương Minh lật người nằm trên nắp capo, làm ra bộ dáng như bị thương rất nặng, nhe răng nhếch miệng, không hề chú ý tới Kevin đang đuổi đến phía sau.

Kevin tung người, một cước hướng Dương Minh bổ tới. (DG: Kevin bay lên và chấn gót)

Kevin đang tưởng tượng đến cảnh Dương Minh bị mình dùng một cước chấn bay ra ngoài, gân cốt toàn thân đoạn thành từng khúc, trực tiếp chết ở giữa không trung. Nghĩ đến đây, trong lòng Kevin không khỏi dâng lên một trận sảng khoái.

A... khóe miệng Dương Minh xẹt qua một tia cười lạnh. Kevin đồng học à, ca không phải cố ý lừa gạt ngươi, ca sắp bị ngươi đá chết rồi, mà ca còn phải đi Vân Nam, bây giờ không thể chết được, cho nên không phải ta chết mà chính là ngươi chết. Thôi thì ngươi đi chết đi.

"Phanh", một tiếng súng trầm thấp vang lên, ngay lúc có tiếng súng, đồng thời trong giây lát, Dương Minh lăn sang một bên ...

"Oanh "

Kevin một cước chấn vào nắp capo, trực tiếp làm nó lõm xuống thành một cái hố thật sâu.

Ai da ai da, Dương Minh không khỏi chắc lưỡi, may mà mình trốn nhanh một chút, nếu không, một gót này mình mà nhận lấy, kết quả không chết cũng phải trọng thương.

Lực Kevin chấn vào tương đối lớn... nên một lúc sau chân vẫn dính ở đó, không cách nào rời ra.

Dương Minh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như vậy mà vẫn không thể đối phó Kevin thì hắn cũng chỉ có thể nhân cơ hội này, chuồn lên xe chạy trối chết, tạm thời buông tha nhiệm vụ này mà thôi.

Lưu Diệp không hổ là vương bài tổ công tác bên ngoài, trong thời gian Dương Minh bị Kevin đuổi, hắn đã chuẩn bị xong súng nhắm rồi chờ thời cơ. Trong nháy mắt Dương Minh nằm ở trên nắp capo , Lưu Diệp cũng đã đoán được đây là kế sách dụ địch của Dương Minh.

Nói cách khác, vương bài tổ đặc công như thế nào mà ngu như vậy, không bị địch nhân bắt được, chính mình lại đụng vào nắp capo mà không đứng dậy được, nếu chuyện này mà truyền ra còn không bị người khác cười chết sao? Chuyện này rõ ràng không có khả năng xảy ra, cho nên Lưu Diệp đợi đến khi Kevin chạy lại đây.

Kết quả Kevin thật sự chạy lại, đã thế thì Lưu Diệp phải chiều hắn một chút, trực tiếp bắn một phát vào lòng bàn chân phải của hắn mà thôi...

Đương nhiên, Lưu Diệp cũng không mấy yên tâm. Tuy rằng Dương Minh bảo hắn bắn cho chuẩn vào lòng bàn chân Kevin, nhưng cũng không nói cho hắn biết vì lí do gì, nên Lưu Diệp cũng không xác định một phát này có thể có hiệu quả hay không ...

Bất quá hiện tại, Kevin nửa ngày cũng không có động tĩnh, nghĩ chắc là do một phát này có hiệu lực quả đây.

Lưu Diệp đẩy cửa xe ra, xuống xe, nhìn thấy nắp capo bị Kevin đá thành phế thải, không khỏi có chút sợ hãi. Một cước này nếu đá vào người Dương Minh thì không xong đời à?

"Lão đại, ngươi không có chuyện gì chứ?" Lưu Diệp liếc Kevin vẫn không nhúc nhích một cái, sau đó hỏi Dương Minh.

Lúc này Dương Minh cũng đã bò dậy từ trên mặt đất, phủi phủi bùn đất trên người, lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, không nghĩ tới thật sự có hiệu quả. Bi kịch của người này quả thật cứ như chuyện đùa."

"Thiếu não a. " Lưu Diệp nói: "Nửa người nửa sắt thép, đây còn không phải là thiếu não thì là cái gì..."

"Phù..." Dương Minh nghe Lưu Diệp giải thích, không khỏi mừng rỡ: "Dựa theo ngươi nói như vậy, hắn thật đúng là thiếu não..."

"Ha ha, đúng rồi lão đại, người này đã chết sao?" Lưu Diệp thật sự không dám đi xem xét Kevin.

"Ừ, chắc là chết rồi." Dương Minh liếc chân Kevin một cái, Lưu Diệp bắn một phát này quả thực có hiệu quả, đạn xuyên thép xuyên thấu chân, trực tiếp phá hủy mấy bộ phận linh kiện cùng dây nhợ bên trong thân thể Kevin,quan trọng là phá hủy thiết bị năng lượng, chẳng lẽ hắn còn cử động được...

Nghe Dương Minh nói Kevin đã chết rồi, Lưu Diệp mới dám động thủ, gỡ Kevin ra đặt ở trên đất: "Quả thật chết rồi, bất quá có chút đáng tiếc. Nơi đây là Ma cao, mang theo một cỗ thi thể như vậy, căn bản không tốt để về nước. Nếu có thể giao cho sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật của ta chắc có điều trợ giúp. "

Lưu Diệp có chút tiếc nuối, hắn cũng rõ ràng, kỹ thuật sáng tạo Kevin, chắc chắn không kém hơn con chip hắn đang giữ.

"Nga, để ta nghĩ biện pháp." Dương Minh nghe xong Lưu Diệp nói, thầm nghĩ, trước khi mình đi Vân Nam, cứ cống hiến một phen cho cục. Vạn nhất mình không thể trở về, cục cũng sẽ nhớ kỹ công lao của mình, chiếu cố người nhà của mình một chút, như vậy cũng đủ rồi...

"Ngươi có biện pháp?" Lưu Diệp sửng sốt, rồi đột nhiên nhớ lại, quả thực ở Ma cao Dương Minh quen biết tương đối rộng rãi.

"Ân, cũng không sai biệt lắm. Để ta hỏi thử một chút, chuyển bằng đường buôn lậu, đem về nước." Dương Minh gật đầu nói.

"Lão đại, ngươi ngưuB thật." Lưu Diệp không thể không cảm thán, ở nước ngoài mà Dương Minh còn có biện pháp giải quyết.

"Trước tiên tìm kiếm xem con chip có trên người hắn hay không cái đã." Khi nói lời này, hắn đã bắt đầu dùng dị năng tìm kiếm nơi cất con chip: "Hắn cất bên trong túi áo may-ô, lấy ra mau đi." (DG: may-ô là cái áo 3 lỗ ấy, mà áo 3 lỗ thì làm gì có túi nhỉ, chắc là loại mới đây.)

"Ừm ..." Lưu Diệp không chút nghi ngờ làm theo lời Dương Minh, đưa tay cới áo Kevin, sau đó vươn tay vào bên trong túi áo may-ô. Quả nhiên từ bên trong lấy ra một vật, vừa nhìn thì lập tức xác định, đúng là con chip mình tìm kiếm.

Bất quá Lưu Diệp cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, hiện tại, đối với sự thần kỳ của Dương Minh hắn đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa, hắn đã triệt để tin phục Dương Minh rồi ...

Chương 1923: Bội phục

Dịch + Biên: Phong Lăng

Nhóm dịch: Tu chân các

Nguồn: tuchangioi.com

Lưu Diệp xác nhận chip hoàn hảo không tổn hao gì, lúc sau mới thở phào một cái. Nghĩ đến cảnh mình ngày đêm theo dõi Lý Lôi Trì, cuối cùng theo hắn tới Ma cao ... dưới sự hiệp trợ của Dương Minh mới bắt được hắn, kết quả đồ vật trong tay hắn cũng đã chuyển giao ra ngoài ... loại này tâm tình mất mát này thật thấm sâu trong người.

Dẫn theo mấy đồng sự ưu tú, kết quả ở trước mặt Kevin đều không chịu nổi một kích, trực tiếp gãy xương phải vào bệnh viện.

Điều này làm cho Lưu Diệp kinh hãi đồng thời lại rất thất vọng, thậm chí đã cmuốn buông bỏ trở về nước, dù sao ở hoàn cảnh không thể đối kháng, tiếp tục đưa nhiều người xông lên cũng đều là chịu chết.

Chip cố nhiên trọng yếu, nhưng vì nó mà hy sinh quá nhiều sẽ không có ý nghĩa. Cũng không nên mượn lý do chip quan trọng ... phải bảo tồn thực lực bên ta mới là trọng yếu.

Cho nên sau khi hồi báo lên trên, Lưu Diệp không nghĩ tới cấp trên lại không cho bọn họ rút lui, mà nói là đã phái một cao thủ tới đây, nhưng điều khiến Lưu Diệp kinh ngạc chính là, cao thủ này lại là Dương Minh, người hiệp trợ hắn bắt Lý lôi Trì.

Mà không ngờ người này là vương bài tổ đặc công, tương đương với mình ở tổ công tác bên ngoài, nhưng địa vị lại cao hơn hẳn vì cao thủ tổ đặc công làm nhũng nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm, còn tổ công tác bên ngoài chỉ làm những nhiệm vụ tương đối mà thôi.

Càng làm cho Lưu Diệp ngoài ý muốn chính là, Dương Minh lại là người mình phải phối hợp cùng trên đường thi hành nhiệm vụ ở Vân Nam.

Lúc trước Lưu Diệp nghe phong phanh trong chuyến hành trình đi Vân Nam, nhiệm vụ chủ yếu của mình lại là phối hợp những người khác. Điều này làm cho Lưu Diệp thực buồn bực, mình chính là vương bài tổ công tác bên ngoài a, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là mình dẫn đội, lấy mình làm trung tâm, lúc này đây lại để cho mình đi phối hợp người khác?

Mặc dù nói thể nhưng Lưu Diệp cũng biết nhiệm vụ lần này khẳng định rất nguy hiểm, hơn nữa, coi như mình có oán khí, cũng phải tuyệt đối phục tùng lệnh của thượng cấp, nhưng trong lòng Lưu Diệp không thể nào thăng bằng được... Tốt xấu gì mình cũng là át chủ bài, lại phải đi phối hợp người khác?

Nhưng lần này, cấp trên phái người phối hợp với hắn xử lý Kevin lại là Dương Minh, hơn nữa hai người cũng phối hợp đối phó Kevin khiến hắn không thể không chịu phục.

Dù sao lúc bắt Lý Lôi Trì cũng do Dương Minh giúp đỡ, hắn đối Dương Minh vẫn thực cảm kích, nghe nói nhiệm vụ Vân Nam cũng đồng hành cùng Dương Minh, trong lòng Lưu Diệp quả thực dễ chịu hơn không ít.

Ít nhất, mình chưa bắt được người nhưng Dương Minh bắt được đã nói lên Dương Minh lợi hại hơn, hơn nữa người ta là vương bài tổ đặc công, khẳng định so hắn, một vương bài tổ công tác bên ngoài phải lợi hại hơn

Bất quá giờ phút này, Lưu Diệp đã bội phục Dương Minh sát đất. Kevin khó đối phó như thế, cư nhiên lại bị Dương Minh giết chết.

Nguyên bản, điều Lưu Diệp nghĩ tới chính là, có thể đem đồ vật trong tay Kevin lấy lại là tốt lắm rồi chứ chưa nghĩ đến chuyện xử lý Kevin, bởi vì địch nhân quá mức cường đại, căn bản không có gì để tin tưởng cả.

Mà Dương Minh lại làm được, hơn nữa, thoạt nhìn còn rất đơn giản, qua trình quả thực kỳ quái ... Kevin bị Dương Minh trêu đùa, hoàn toàn không phòng bị, để rồi rơi vào bẫy, tạo cơ hội cho mình bắn.

Đương nhiên, tuy rằng Kevin là do Lưu Diệp nổ súng bắn chết, nhưng Lưu Diệp lại không có chút cảm giác Kevin do mình xử lý ... Mình bất quá chỉ là bắn một phát mà thôi, việc này thì bất cứ thành viên nào của tổ công tác bên ngoài nào cũng làm được, tuy rằng không thể nói tất cả mọi người đều thiện xạ, nhưng với khoảng cách gần như vậy mà còn bắn không xong thì nghỉ việc đi.

Mình chỉ làm theo yêu cầu của Dương Minh, hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh, cho nên công lao này vốn không phải là của mình. Điểm này thì Lưu Diệp tự mình hiểu rõ.

"Lão đại, trận này thế là chơi xong rồi à?" Lưu Diệp đá đá Kevin trên mặt đất.

"Hư nguồn (DG: Nguồn năng lượng đó) rồi, chơi cái gì nữa?" Dương Minh cũng không rõ cái loại trang bị tinh vi này lắm, cứ đem về sở nghiên cứu rồi tính sau.

"..."

Lưu Diệp không biết nói gì, nghe lời Dương Minh tựa hồ không xem Kevin là người, mà là một khối máy móc phế phẩm. Bất quá, Kevin cũng thật sự là một người máy...

"Đưa hắn lên xe đi, ta tìm người mang hắn về nước, chỉ cần quốc nội hải quan bên kia không thành vấn đề, ta đây liền OK." Dương Minh nói.

"Quốc nội hải quan?" Lưu Diệp lẳng lặng, không biết nói gì cho phải, hắn không nghĩ tới Dương Minh lại lo lắng về vấn đề này, cái hắn lo lắng chính là,làm thế nào để đem "thi thể" Kevin xuất cảnh. Còn đầu bên kia thì căn bản không cần để ý, cục điều tra thần bí còn có đặc quyền hơn so với quân đội, chẳng lẽ vì một cái hải quan nho nhỏ mà không được nhập cảnh. Dương Minh lo lắng vấn đề này khiến hắn có điểm buồn bực, rốt cuộc Dương Minh có biết tính chất của ngành mà mình làm việc hay không?

"Đúng vậy, vận chuyển một thi thể, không tốt lắm để nhập cảnh.", thật ra Dương Minh không nghĩ nhiều như vậy, dựa theo suy nghĩ có tính logic của hắn là bảo lão Bố Phùng tìm người buôn lậu, chuyển thi thể về nước.

"..."

Lưu Diệp nói: "Lão đại, ta hết chỗ nói rồi. Loại chuyện này chỉ cần một cú điện thoại là có người tới đón, cần gì qua cửa hải quan ..."

"Nga?" Dương Minh có chút xấu hổ: "Ta quên mất chuyện thi thể này là chuyển về cho sở nghiên cứu của cục. Ta cứ tưởng cái thi thể này là do hai ta phải mang về ..."

"..."

Lưu Diệp bất khả tư nghị, khiêng thi thể của Kevin lên xe, sau đó nói: "Lão đại, bây giờ chúng ta làm cái gì?"

"Quay về khách sạn Douglas, ta gọi điện tìm người chuyển Kevin trở về, hai chúng ta đi con đường bình thường trở về." Dương Minh nói: "Còn con chip... Ngươi phải có con đường đặc thù mới được, yên tâm đi, để nó với thi thể Kevin cùng nhau trở về, ta tìm người có thể hoàn toàn tin tưởng."

"Vậy để chúng đi cùng nhau đi..." Lưu Diệp do dự một chút, gật gật đầu, mang chip lên phi cơ là chuyện không thể nào, ai biết có người của "trung tâm" đứng canh ở trạm kiểm soát hay không, đến lúc đó bị phát hiện, mặc dù không sợ dối phương nhưng thân phận cũng sẽ bị lộ.

Cho nên cách của Dương Minh vẫn ổn thoả hơn. Hiện tại, Lưu Diệp đã có một loại tín nhiệm tuyệt đối với Dương Minh, Dương Minh nói gì, hắn cũng sẽ tin tưởng.

"Được rồi, quyết định vậy đi. Ngươi báo kết quả với cấp trên một chút, sau đó chúng ta chuẩn bị trở về nước. Thời gian dạo chơi bên này lâu quá rồi, ta có chút nhớ nhà rôi." Dương Minh gật đầu phân phó.

Chương 1924: Lữ trình về nước

Dịch + Biên: Phong Lăng

Nhóm dịch: Tu chân các

Nguồn: tuchangioi.com

Hoàng Hữu Tài ngồi ở bên cạnh lão bản Liệp Ưng, có chút oán hận, cau mày: "Lão bản, như thế nào mà cái tên Kevin kia rời đi sớm thế ? Chúng ta hảo hảo chiêu đãi hắn hai ngày, ngay cả rắm hắn cũng không phóng lấy một cái, nói có nhiệm vụ khẩn cấp, rồi liền rời đi, đây không phải là lừa bịp chúng ta sao?"

Cũng không thể trách Hoàng Hữu Tài sẽ căm tức, tự mình từ Tùng Giang chạy đến sân bay Đông Hải đón, sau đó phục vụ hết sức chu đáo, cơ hồ là Kevin muốn gì, Hoàng Hữu Tài đều an bài thoả đáng trước một bước. Căn bản không đợi Kevin mở miệng thì mọi sự hắn muốn đều hoàn tất, hầu hạ như là hầu quan to vậy, chỉ chờ đợi Kevin ra tay giáo huấn Dương Minh.

Đương nhiên, đây cũng là lúc sau Kevin phô bày một thân công phu Hoàng Hữu Tài mới như thế, bằng không, Hoàng Hữu Tài cũng không thể dựa vào mấy câu của Liệp Ưng mà ân cần như vậy.

Tình huống ngay lúc đó, Kevin một cái tát đã đem một khối cự thạch chụp nát, một cước đã đạp thửng xi măng cốt thép, loại thực lực rung động này, đánh cho Dương Minh tàn phế quả thực dễ như trở bàn tay.

Cái khiến cho Hoàng Hữu Tài khiếp sợ chính là Kevin cực kỳ trâu bò. Vừa mới bắt đầu, Kevin nhường Hoàng Hữu Tài dùng chủy thủ đâm vào thân thể hắn, Hoàng Hữu Tài còn thật không dám, nhưng khi nhìn mặt Kevin mỉm cười mới hướng cổ hắn đâm tới, kết quả chủy thủ thì phế, Kevin còn không có lấy một chút thương tích

Mà hết thảy, điều kiện tiên quyết là Kevin không hề mặc bất cứ áo quần phòng hộ nào cả, cho nên Hoàng Hữu Tài liền chắc chắc, người trước mắt là một cao nhân.

Cho nên hắn dùng mọi biện pháp lấy lòng Kevin, hi vọng có thể mượn lực Kevin báo thù cho phụ tử Vương Chí Đào, mà Kevin cũng đáp ứng, hắn khẳng định không có vấn đề.

Ai mà ngờ, chưa được hai ngày, hắn liền nói có nhiệm vụ đặc thù phải đi chấp hành, sau đó liền rời đi. Điều này làm cho Hoàng Hữu Tài vạn phần buồn bực vì lúc trước phải khom lưng khụy gối, gọi dạ bảo vâng như một chú cẩu.

"Hữu Tài, không nên gấp gáp, ta đã liên hệ tiến sĩ Benjamin rồi. Tiến sĩ nói, Kevin đích thật có một nhiệm vụ rất trọng yếu cần phải chấp hành, cho nên mới tạm thời rời đi." Liệp Ưng giải thích nói.

"Tiến sĩ bên kia cũng không chỉ có một cao thủ Kevin như vậy, lần trước phái tới, lúc đó chẳng phải cao thủ sao? Kết quả cũng là nửa đường không có tin tức, nhưng lần này thật ra đã đến đây, nhưng mới hai ngày đã đi ..." Hoàng Hữu Tài rất là buồn bực.

"Cũng không phải chỉ có một cao thủ, bất quá vấn đề mấu chốt là Kevin cách chỗ nhiệm vụ tương đối gần, lúc này đây nhiệm vụ của hắn hình như là đi lấy một món đồ gì đấy ..." Liệp Ưng nói : "Cho nên chúng ta chờ một chút đi, tiến sĩ đã nói chờ Kevin vừa kết thúc nhiệm vụ bên kia, liền chạy tới nơi đây."

"Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy, haizz" Hoàng Hữu Tài thở dài: "Lão bản, ta chính là cảm thấy có chút ủy khuất, ngươi chớ để ở trong lòng a. "

"Không có." Liệp Ưng khoát tay áo: "Kỳ thật, ta so với ngươi còn sốt ruột hơn... Bất quá, cũng may tiến sĩ đã cam đoan, lần này tuyệt đối sẽ không có sai lầm, yên tâm đi, nếu tiến sĩ đã nói như vậy, nhất định sau khi Kevin chấp hành nhiệm vụ kết thúc, trước tiên chạy tới đây, chúng ta cũng không cần lo lắng."

"Nếu lão bản đã nói như vậy, ta đây liền an tâm." Hoàng Hữu Tài thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đương nhiên, hai tên ngốc nãy giờ mơ tưởng còn chưa có biết Kevin bây giờ đã chết, cùng Jeter bọn họ trông ngóng trước kia giống nhau, đều bị Dương Minh làm thịt...

Bọn hắn còn trông cậy vào hai người này để đối phó với Dương Minh, nếu biết Dương Minh đi trước một bước, đem hai người giết chết, không biết còn tin tưởng tràn đầy như vậy hai không ...

Bất quá, bọn hắn tất nhiên sẽ không biết chân tướng này, cho nên chỉ có thể chờ mong Kevin có thể trở về, có thể xử lý Dương Minh ...

Đây là một mộng cảnh đẹp, chính là cảnh chỉ có trong những giấc mơ mà thôi.

-------------------------------------------------------------------

Cơ hồ không hao tốn khí lực gì, Kevin đã được chuyển về nước. Với thế lực Dương Minh thì căn bản không cần buôn lậu, được miễn kiểm tra, thông suốt không bị ai ngăn trở ... ai mà nguyện ý chọc vào đại hắc bang ở Ma cao.

Nhưng Dương Minh lo lắng về vấn đề nhập cảnh bên kia, đây mới là vấn đề cần phải giải quyết.

Đương nhiên, hiện tại Dương Minh cũng biết, chuyện này căn bản không phải là vấn đề khó khăn gì, Lưu Diệp đã hồi báo chuyện bên này. Cấp trên rất ngoài ý muốn, thập phần hưng phấn, chẳng những có thể lấy lại Chip, còn cầm trở về một khối "thi thể" để nghiên cứu. Đương nhiên, Lưu Diệp không có giấu diếm, công lao đều là của Dương Minh, hắn chỉ là trợ thủ.

Kỳ thật, coi như Lưu Diệp muốn giấu diếm, cấp trên cũng không phải là kẻ ngu. Lúc trước Lưu Diệp làm không được, Dương Minh đi đến liền thu phục xong, công lao này đến tột cùng là của ai đây?

Đối với chuyện cho thuyền nhập cảnh, cục điều tra thần bí đã phái người tiến hành nhịp nhàng. Hàng hóa nhập cảnh xong, trực tiếp có máy bay trực thăng chuyên dụng vận chuyển về sở nghiên cứu.

Mà Dương Minh cùng Lưu Diệp cáo biệt Bàn Tử xong, liền lên máy bay về nước. Còn gian tế bên chỗ bàn Tử, với thủ đoạn nhiều năm của hắn đã đễ dàng kéo ra.

Bất quá người này cũng chỉ là nhân viên bên ngoài của "Trung tâm", cái gì cũng không biết, hỏi gì củng không, Bàn Tử cũng không có biện pháp, hắn cũng biết, có thể được phái tới làm nội gián đều tùy thời chuẩn bị hy sinh, tất nhiên không có khả năng cho bọn họ hiểu biết nhiều nội tình.

Đối với chuyện Dương Minh nói với lão Lange, Bàn Tử rất cảm kích, sau này hoạt động ở Ma cao, có Phi Xa bang bảo kê càng thêm an toàn, cũng không cần lén lén lút lút hành động nữa.

"Dương Minh, ngươi yên tâm, phần ân tình này Bàn Tử ta nhớ kỹ." Bàn Tử hiểu được ý tứ của Dương Minh, Dương Minh tận tâm trợ giúp mình như thế cũng vì trải đường cho sau này.

"A, ta cũng không muốn nói nhiều, ta đi đây." Dương Minh gật gật đầu: "Cục diện ở Ma cao bây giờ không sai biệt lắm, có thể duy trì rồi. Chắc không bao lâu nữa, ngươi nhất định sẽ thăng quan, về nước."

"Cẩn thận làm việc, về nước tái tụ. Ta cũng không hy vọng đến lúc mời rượu đều không có người tham dự." Bàn Tử cười nói, loại người bọn hắn sớm đã đem sinh tử không màng tới, cho nên nói đến cũng không có nhiều kiêng kị.

"Ta cùng Tiểu Diệp cũng không ngu ngốc. " Dương Minh nói : " Sẽ không bao giờ đi chịu chết, ngươi ở bên này lo kiếm tiền kẻo không đủ để đài thọ a."

"Ha ha, yên tâm, một ít tiền này ta còn có." Bàn Tử cười, đưa Dương Minh cùng Lưu Diệp đến sân bay, cùng hai người tạm biệt.

Đối với Ma cao, Dương Minh không có chút lưu luyến nào, chỉ là với Lưu Diệp thì khác, cái địa phương lần đầu gặp lão đại khiến hắn cũng có chút kỉ niệm.

Trải qua một đoạn thời gian, phi cơ đáp xuống sân bay thủ đô, Dương Minh cáo biệt Lưu Diệp, rồi lên tiếp chuyến bay đến Đông Hải... Ở đại sảnh kiểm tra, trong nháy mắt Dương Minh lại thấy được một gương mặt làm cho hắn kinh ngạc, ngoài ý muốn ...

Quyển II: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1925 : Nhìn thấy Lam Lăng

Dịch: Kiên Chinh

Biên: Phong Lăng

Nhóm dịch: Tu chân các

Nguồn: tuchangioi.com

Lam Lăng, là Lam Lăng! Dương Minh mở to hai mắt ra, Lam Lăng cùng một người con trai đứng chung một chỗ!

Dương Minh chắc chắn ngưởi mình nhìn thấy chính là Lam Lăng, bất quá Lam Lăng đứng cách hắn khá xa, đang cùng người kia làm thủ tục lên máy bay, nhưng lấy thị lực của Dương Minh, chỉ cần chú ý đến người nào, tất nhiên có thể thấy rõ ràng.

Trong lòng Dương Minh có một loại cảm giác phức tạp, ngọt bùi cay đắng, rất khó chịu ... nhất thời không nói ra được, không riêng vì chợt nhìn thấy Lam Lăng mà vui sướng, nhiều hơn cả là một loại chua xót, đau đớn.

Lam Lăng cùng nam tử kia hình như rất gần gũi ... hai người vừa nói vừa cười, thân thiết trò chuyện với nhau, bộ dáng hết sức thân mật.

Điều này làm ngực Dương Minh đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực! Tên kia có bộ dáng nam sinh, dùng từ anh tuấn với hắn để hình dung hình như vẫn còn chưa đủ. Có thể xem hắn như những mỹ nam thường xuyên xuất hiện trong phim Hàn Quốc, thô tục một chút thì nên gọi là một tên tiểu bạch kiểm.

Lam Lăng làm sao lại cùng người như vậy ở chung một chỗ? Lấy hiểu biết của Dương Minh về Lam Lăng, nàng không thích loại tiểu bạch kiểm có cảm giác búng ra sữa này mới phải?

Chẳng lẻ tính cách nàng thay đổi? Bất quá cũng rất khó nói, cũng đã qua một năm, quả thực cảnh còn người mất ... lúc trước Lam Lăng còn nhắn tin cho mình, sau này càng ngày càng ít ...

Chẳng lẽ, Lam Lăng đã thay lòng đổi dạ rồi?

Đây là một lý do Dương Minh rất khó tiếp nhận, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt ... hai người với bộ dáng thân cận, khiến Dương Minh không thể không tin những mình nhìn thấy.

Mặc dù nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật, nhưng trong lòng Dương Minh vẫn tồn tại cái cảm giác khó chịu như cũ...

Muốn chạy tới chất vấn nàng, nhưng Dương Minh lại do dự mà dừng bước ...

Nếu hiện tại mình đi chất vấn Lam Lăng, thứ nhất nàng cảm thấy mình không hề tín nhiệm, luôn hoài nghi nàng, thứ hai, thật ra Dương Minh không dám đi hỏi ... nếu mà những gì nhìn thấy là sự thật, quả thực Dương Minh rất khó để tiếp nhận!

Lam Lăng, em vẫn là Lam Lăng của anh sao? Dương Minh cảm thấy cả người có chút hư thoát, hắn không tin Lam Lăng lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy ... mặc dù có một số việc không nhìn thấy tận mắt, nhưng lại không thể khống chế tâm trí đừng nghĩ đến nữa.

Sự tình thường là như vậy, không biết thì không sao ... nếu biết rồi, dù không có khả năng, nhưng vẫn suy nghĩ lung tung ... chỉ sợ có một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên không an lòng.

Dương Minh lắc lắc đầu, muốn đuổi hết những thứ ngổn ngang trong đầu, rồi lại làm không được ... cho đến khi thấy Lam Lăng cùng mỹ nam tử kia thông qua kiểm tra lên phi cơ, mới sinh ra cảm giác buồn chán... chỉ hận mình không quả quyết, không chạy tới hỏi cho đến cùng.

Cho dù có nhận lấy kết quả xấu nhất, nhưng so sánh ra thì đau khổ bây giờ vẫn tốt hơn mai sau vạn lần!

Lam Lăng phát hiện có người chú ý đến nàng (DG: chắc giác quan thứ 6 của em ý) nên dừng lại một lát, ngẩng đầu lên nhìn sang ... nhất thời kinh ngạc tột độ, há miệng ra như muốn hét lên điều gì, lại bị mỹ nam tử bên canh lôi kéo, tiến vào cửa lên phi cơ.

Câu nói của mỹ nam tử kia với Lam Lăng đại khái là 'mau mau một chút, người phía sau chờ lâu rồi', Dương Minh cũng không còn tâm trí để nhìn quá kỹ, hiện tại trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không biết nên làm cái gì.

Tựa hồ trong thời khắc cuối cùng Lam Lăng có phát hiện ra mình, giác quan thứ sáu của nàng cũng coi như là một loại dị năng, cho nên có thể vì mình nhìn chăm chú mà phát hiện ra cũng không quá kỳ quái.

Chẳng qua Lam Lăng không có khả năng viễn thị, cách nhau xa như vậy, có thể nhận ra mình hay không cũng không thể biết được.

Dù Lam Lăng lúc này đã tiến vào lối đi, nhưng nếu Dương Minh muốn đuổi theo, thì có thể dùng giấy chứng nhận quân đội, nhưng hắn lại không làm như vậy, bởi vì sâu trong nội tâm vẫn mang theo một tia nghi ngờ cùng lo lắng ... hắn sợ suy đoán của mình biến thành sự thật.

Dương Minh thở dài, mạnh mẽ đem những ý nghĩ này bỏ qua một bên, rồi tiến vào cửa lên máy bay. Hắn cũng không nhìn tình hình Lam Lăng ở bên kia, dù có thể dùng dị năng nhìn thấy, nhưng Dương Minh vẫn muốn đợi lần sau gặp mặt Lam Lăng mới hỏi rõ nàng chuyện này.

Việc mình nhìn thấy có lẽ không phải là sự thật cũng không chừng.

Bất quá, dù đã lên phi cơ, nhưng tâm tình Dương Minh vẫn không tốt mấy, khoang hạng nhất được ưu tiên nên hắn đưa vé ra rồi trực tiếp lên máy bay.

-------------------------------------------------------------

Sau khi lên máy bay, Dương Minh ngồi xuống vị trí của mình. Vì vé phi cơ là do Tam Đặc Đốn đặt, hắn chưa từng suy nghĩ đến Lưu Diệp xuống máy bay ở thủ đô, không cùng Dương Minh trở về Đông Hải, cho nên đặt trước hai vé nên bên cạnh Dương Minh hiện tại không có ai.

Vì khoang hạng nhất lên máy bay trước khoang phổ thông một khoảng thời gian, Dương Minh lại không muốn chuyện Lam Lăng lúc trước ảnh hưởng đến mình, liền nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say, điều chỉnh tâm tình của mình.

Cũng không thể mang vẻ mặt đưa đám như vậy về nhà được?

Cũng không lâu lắm, bỗng nhiên hắn cảm giác được chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi xuống ... Dương Minh khẽ nhíu nhíu mày, chỗ bên cạnh đã được đặt trước qua internet, hẳn là không có ai mới đúng, tại sao lại có người ngồi xuống?

Ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, hẳn là một nữ nhân ... Nhưng hiện tại tâm tình Dương Minh không tốt lắm, nên không thèm mở mắt, cũng lười dùng dị năng quan sát.

"Chụt . . . "!

Bỗng nhiên, hắn cảm giác trên mặt mình bị hôn một cái ... Dương Minh kinh ngạc tột độ. Không thể nào,? Người nào mà to gan như vậy? Chẳng lẽ mình gặp phải nữ hành khách mê trai sao?

Hắn mở mắt ra, nhưng khi thấy được một khuôn mặt quen thuộc đang cười, không ngờ lại là Hoàng Nhạc Nhạc.

"Nhạc Nhạc. " Dương Minh không nghĩ tới tại đây lại có thể thấy Hoàng Nhạc Nhạc, tâm tình lo lắng lúc trước, giờ phút này đã khá hơn nhiều, mọi buồn bực bị quét sạch. Dù sao đường về có Nhạc Nhạc đồng hành ... cũng không phải cô đơn tịch mịch nữa.

"Dương Minh, anh quả nhiên đi chuyến bay này. " Vẻ mặt Hoàng Nhạc Nhạc đầy mặt hưng phấn, nói.

"Có ý gì vậy? Em nói như kiểu biết trước anh ở đây rồi ấy? " Dương Minh nghe Hoàng Nhạc Nhạc nói, có chút kinh ngạc.

"Ân, ca ca của em đã qua chào hỏi lãnh đạo công ty hàng không bên này rồi. Họ đối xử với em rất tốt, chuyến bay đi Đông Hải này em nhờ nhọ chú ý có tên của anh không, nếu có, sẽ cho em đi. " Hoàng Nhạc Nhạc nói.

"Nguyên lai là vậy ... " Dương Minh gật đầu, lấy thân phận của đại ca Hoàng Nhạc Nhạc, sợ rằng cũng ngồi ngang hàng với tổng giám đốc công ty hàng không. Hoàng gia hiện tại không còn như xưa nữa, chẳng những nơi Bắc Phi làm ăn lãi lớn, đầu tư ở quốc nội cũng “phong sinh thủy khởi”.

"Thật vui khi có thể nhìn thấy anh. " Hoàng Nhạc Nhạc lộ ra vẻ rất hưng phấn, trên mặt đỏ bừng. Bởi vì nàng đang mặc trang phục của nữ tiếp viên hàng không, khiến cho Dương Minh cảm nhận được một loại mỹ cảm khác.

"Ta cũng vậy. " Dương Minh gật đầu. Vốn rất ít khi có thể gặp mặt Nhạc Nhạc, nhưng trước khi đi Vân Nam còn có thể nhìn thấy nàng, làm tâm tình Dương Minh lúc này cực kỳ vui vẻ: "Buổi tối nghỉ ở Đông Hải hả ?"

"Ân, tùy thời em đều có thể xin phép. " Hoàng Nhạc Nhạc có chút ngượng ngùng gật đầu, xem ra, địa vị nàng rất cao ở công ty.

Chương 1926: Hơi bị quê

Dịch: Kiên Chinh

Biên: Phong Lăng

Nhóm dịch: Tu chân các

Nguồn: tuchangioi.com

"Công ty này đối xử với em đúng là quá thoải mái." Dương Minh cười nói.

"Đại ca em cùng bọn họ có sinh ý mà. " Hoàng Nhạc Nhạc đáp lại: "Đúng rồi. Mấy sòng bạc ở Ma cao với mấy công ty ở Singapore, toàn bộ đều do em sở hữu đấy. Đây là ý của đại ca ... Mặc dù để người nhà kinh doanh hộ, nhưng toàn bộ lợi nhuận đều thuộc về em."

Dương Minh gật gật đầu, xem ra người nhà Hoàng gia không vì sự nghiệp hiện tại mà váng đầu, sinh ra kiêu ngạo, họ vẫn biết Hoàng gia hôm nay phát triển được như vậy là dựa vào ai mà có. (B: Ý câu này là dựa vào em Nhạc. Nhà vợ nó mà thế đấy.)

"Cha em đang suy nghĩ, quyết định chuyển ba phần sản nghiệp cho em." Hoàng Nhạc Nhạc tiếp tục nói : " Mà đại ca lúc trước chỉ có một phần thôi."

"Nga? ", Dương Minh không nghĩ tới Hoàng lão lại có ý định chuyển ba phần cho Nhạc Nhạc: "Rồi đại ca của em có ý kiến gì không?"

"Tất nhiên là tán thành. " Hoàng Nhạc Nhạc gật gật đầu: "Đại ca nói, chỉ cần em vui vẻ là tốt."

"Ha ha. " Dương Minh cười cười: "Cho thì em cứ giữ lấy đi."

"Ân. " Hoàng Nhạc Nhạc vốn đang do dự, bất quá Dương Minh đã nói như thế, tất nhiên nàng sẽ đồng ý.

------------------------------

Hành khách bắt đầu lục tục lên máy bay, khoang hạng nhất cũng có mấy người đi vào nhưng vẫn chưa đầy đủ ... trong nhiều tình huống, khoang hạng nhất cũng có trống vài chỗ.

Nhìn thấy một nữ tiếp viên đang cùng hành khách tán gẫu, hàn huyên, đại đa số khách nhân đều thấy nhưng nhắm mắt làm ngơ, không hề kinh ngạc hay lấy làm quái dị ... loại tình huống 'công tử tán tỉnh nữ tiếp viên hàng không ngay trên phi cơ' xảy xa thường xuyên như cơm bữa, nên không mấy ai quan tâm.

------------------------------

Trương Cung Bảo này là phi công dự bị, trong nhà cũng có chút bối cảnh, dựa vào quan hệ mới tới công ty hàng không làm việc. Bình thời tương đối nhàn hạ, lúc làm việc, len lén đùa giỡn, trêu chọc các nữ tiếp viên hàng không là chuyện thường ngày.

Song cơ trưởng dù biết, nhưng hắn có quan hệ với tổng công ty, nên phải mắt nhắm mắt mở với những hành vi vô kỷ luật ấy.

Mặc dù Trương Cung Bảo hay đùa giỡn nữ tiếp viên, nhưng có một số người xem trọng gia thế của hắn, vì hư vinh nên cũng qua lại, lợi dụng hắn. Mà những người con gái kia được Trương Bảo theo đuổi một thời gian thì bị bỏ rơi, dù sao hắn cũng chỉ chơi đùa một chút, chơi chán thì bỏ, không cần thiết phải thật lòng.

Bất quá khi hắn nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc, hết thảy liền thay đổi. Hắn lập tức mang Hoàng Nhạc Nhạc trở thành mục tiêu của mình, triển khai theo đuổi, tấn công mãnh liệt ... nhưng Hoàng Nhạc Nhạc tựa hồ xem thường hắn, đối với sự theo đuổi của hắn vẫn hờ hững, làm như không thấy, tặng hoa thì không nhận, mời ăn thì trực tiếp từ chối.

Vốn là, Trương Cung Bảo suy nghĩ 'có nên dùng chút sức mạnh hay không?', nhưng sau khi điều tra gia thế của Hoàng Nhạc Nhạc hắn liền kinh ngạc - ca ca của nàng cùng lão tổng có quan hệ vô cùng tốt. Mặc dù nhà mình cũng có bối cảnh, nhưng đối mặt với nữ nhân có bối cảnh như vậy thì không được dùng sức mạnh, làm như vậy chỉ tổ khiến chuyện càng hỏng bét, thậm chí dẫn đến xung đột giữa hai đại gia tộc!

Cho nên, Trương Cung Bảo quyết định lựa chọn phương thức "kiên cường theo đuổi", từ từ khiến Hoàng Nhạc Nhạc động tâm. Hắn tin tưởng rằng, ngày nào cũng ở cùng một phi cơ, lâu ngày chắc chắn sẽ sinh ra tình cảm.

------------------------------------------

Hôm nay, Trương Cung Bảo cũng cùng một chuyến bay với Hoàng Nhạc Nhạc... Trên thực tế, hắn mua chuộc người trong công ty, an bài cho hắn và Hoàng Nhạc Nhạc đi cùng một chuyến, Nhạc Nhạc bay chuyến nào, hắn bay chuyến ấy.

Tất nhiên hắn sẽ không nói ra, làm bộ dạng như 'chỉ là trùng hợp' mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, Trương Cung Bảo đã len lén thăm dò một ít về bối cảnh Hoàng gia, dò hỏi xong, hắn càng giật mình! Hoàng gia nổi tiếng là phú hào ở Singapore, có rất nhiều sản nghiệp trên thế giới, nhất là khoáng sản ở Bắc Phi lại càng kiếm ra tiền!

Như vậy nàng là một thiên kim đại tiểu thư a, nếu như mình theo đuổi được, đây chính là một cái chậu châu báu nha ... không những là mình, mà gia tộc cũng được lợi rồi!

Nghĩ tới đây, hắn càng thêm hưng phấn, theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc càng thêm mãnh liệt.

Cứ như bình thường, Trương Cung Bảo đi tới khoang hạng nhất. Trên máy bay, những việc Hoàng Nhạc Nhạc làm cơ hồ rất ít, hầu như không có ai yêu cầu nàng làm cái gì ... điểm này, quả thực rất giống đại thiếu gia Trương Cung Bảo a.

Song cũng vì điều này, hắn mới có nhiều cơ hội tiếp cận, vì nàng cũng không mấy bận rộn.

"Nhạc Nhạc... ", Trương Cung Bảo tiến vào khoang hạng nhất, vừa đi vừa kêu tên Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng thấy Hoàng Nhạc Nhạc đang ngồi cạnh một hành khách, hàn huyên rất vui vẻ, sắc mặt hắn thoáng cái trầm xuống, trở nên rất khó coi!

Ở khoang hạng nhất, khách nhân lôi kéo tiếp viên nói chuyện phiếm không phải là chuyện ly kỳ gì, các công tử có tiền thường xuyên làm thế, Trương Cung Bảo cũng không lạ gì khi thấy chuyện ấy. Nhưng hôm nay, đối tượng lại là Hoàng Nhạc Nhạc bảo sao hắn không nổi giận.

Hắn nghiêm mặt đi tới: "Nhạc nhạc, đang trong thời gian làm việc, sao ngươi lại ngồi nói chuyện phiếm? Lát nữa cơ trưởng nhìn thấy thì làm sao?"

Dương Minh nhướng mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Trương Cung Bảo - không biết hắn ở đâu chui ra, nhưng có thể xác định người này tuyệt đối không giống người hảo tâm mà nhắc nhở, nhìn bộ mặt khó chịu của hắn, nhất định là có dụng ý khác.

Hoàng Nhạc Nhạc khẽ nhíu mày, bất quá không thèm để ý đến hắn, tiếp tục ngồi bên Dương Minh.

"Nhạc Nhạc, ngươi không nghe thấy sao? " Trương Bảo nhíu nhíu mày, trong lòng có chút chua xót. Mẹ nó, dù gì mình cũng là người có bối cảnh, Hoàng Nhạc Nhạc đã không cho mình mặt mũi thì thôi, nhưng giờ phút này lại cùng một hành khách hàn huyên, đây là ý gì a?

"Vị hành khách này, thật sự xin lỗi, công ty của chúng tôi có quy định 'nhân viên không thể nói chuyện phiếm cùng hành khách.", Trương Bảo nghĩ thầm - Mình bắt chuyện với vị hành khách này, chắc hẳn hắn sẽ từ bỏ, dù sao cũng do hắn muốn tán tỉnh nữ tiếp viên, chuyện này mà nói ra ngoài thì mặt mũi hắn để đâu.

"Ai quy định? Là ngươi quy định hả?" Dương Minh bực bội, đến bây giờ, hắn cũng đã nhìn ra Trương Cung Bảo tới đây là có ý gì - Xem bộ dáng chắc hẳn là có ý với Nhạc Nhạc, nhìn thấy mình và Nhạc Nhạc ngồi cùng một chỗ nói chuyện nên có chút khó chịu.

"Tiên sinh, đây là quy định của công ty hàng không chúng tôi. Hẳn ngài không muốn nàng bị khấu trừ tiền thưởng vì cùng ngài nói chuyện? " Mặc dù Trương Cung Bảo kiêu ngạo, nhưng cũng không dám tùy tiện đắc tội với hành khách khoang hạng nhất, đến lúc đó người ta trách cứ, coi như mình có quan hệ cũng phải nhận tai ương.

"Tiền thưởng? Khấu trừ bao nhiêu?, ta trả cho nàng, không cần ngươi quan tâm. " Dương Minh phất phất tay, ý bảo hắn có thể rời đi.

Trương Cung Bảo ngẩn người, không nghĩ tới Dương Minh lại cứng rắn như thế - hành khách bình thường, nói chuyện mấy câu là xong rồi, mà người này lại như vậy - nhất thời hắn có chút căm tức: "Ngươi đang ở trên phi cơ mà không tuân thủ quy định, chúng ta có quyền mời ngươi xuống phi cơ."

"Nga?, chờ ngươi có quyền đó rồi hẵng nói sau." Dương Minh căn bản không để Trương Cung Bảo vào mắt - người này nói tới nóii lui, rốt cuộc cứ như một tên hề.

"Ngươi ... " Trương Bảo bị quê một chút, đúng là hắn không có quyền mời Dương Minh xuống phi cơ - Không có cơ trưởng gật đầu, ai dám mời hành khách khoang hạng nhất xuống?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: