Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Goodquestion ntqam-c1933

Chương 1927: Ám chiêu sau lưng

Dịch + Biên: Phong Lăng

Nhóm dịch: Tu chân các

Nguồn: tuchangioi.com

"Hảo! Ngươi đã khăng khăng như thế, thì đừng trách ta không nhắc nhở. Chút nếu có nhân viên bảo vệ mời ngươi xuống, chậm trễ lộ trình của ngươi, ta không chịu trách nhiệm!", Trương Cung Bảo để lại một câu 'nhắc nhở', liền căm giận xoay đít bỏ đi, trong lòng cân nhắc qua lại, nên giáo huấn tên này như thế nào!

Thật không biết Hoàng Nhạc Nhạc nghĩ cái gì, cư nhiên nói chuyện cùng một tên hành khách. Chẳng lẽ hắn có điểm gì đặc biệt sao?

-------------------

Còn việc mời Dương Minh xuống máy bay, dưới tình huống bình thường, không có lý do xác đáng là việc không thể xảy ra.

Nhờ cơ trưởng mời Dương Minh xuống, trên căn bản không có khả năng, xem ra chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Tốt nhất là khiến hắn làm ra một cái hành động quá khích, sau đó cãi lộn, rồi mình sẽ có lý do để nhân viên bảo vệ mời hắn xuống .

Nghĩ đến đây, Trương Cung Bảo liền quyết định chủ ý, trong khoảng thời gian đưa đồ uống cho khách, chuẩn bị làm bộ như 'không cẩn thận' rồi đổ đồ uống lên người Dương Minh ... Nếu Dương Minh tức giận muốn đánh người, như vậy quả là hợp ý anh, đến lúc đó cứ chụp cái mũ 'thành phần nguy hiểm' cho hắn, khiến hắn được bảo vệ mời xuống. Tuy rằng lý do này hơi ảo một chút, nhưng dù sao cũng là việc có thực, nghĩ chắc bảo vệ cũng sẽ cấp cho tí mặt mũi, công ty chắc cũng không truy cứu trách nhiệm. Còn nếu Dương Minh là một tên nhuyễn đản (DG: Trứng mềm, có lẽ là nhu nhược), không dám tức giận, thì cứ cấp cho hắn một lời giải thích, cũng chẳng tổn hại gì, xin lỗi xong thì cùng lắm là bồi thường một bộ y phục, cũng không đáng gì, đối với Trương Cung Bảo ta, một công tử đại gia mà nói, là một việc hết sức dễ dàng, tiền sao?, có cả đống, chẳng cần quan tâm.

Phải cho cả người hắn ướt sũng, làm cho hắn bị bỏng, khó chịu ... phải chạy vào toilet, phải dày vò dày vò hắn!

Nếu Dương Minh lựa chọn làm một kẻ nhuyễn đản, Trương Cung Bảo ta cũng không buông tha cho, một lần lại một lần, cứ làm bộ như "không cẩn thận", đem trà nóng đổ trên người Dương Minh, trà nóng không còn thì còn mì sợi, hộp cơm ... cứ cho hắn là Nê Bồ Tát, có vài phần tính năng của đất thử xem, xem xem hắn có nổi khùng lên hay không!

Nghĩ đến đây, trên mặt Trương Cung Bảo lộ ra nụ cười tà ác. Đấu với ta, ngươi còn non lắm, nghĩ tới Trương Cung Bảo ta, lúc trước chưa đi làm, cũng là bá chủ một phương, trong trường học là tiểu bá vương, sân trường một đời làm lão đại. Hừ! Cùng ta giành nữ nhân, xem ta như thế nào 'chơi' chết ngươi.

Vì thế, Trương Cung Bảo làm bộ như không có việc gì, đi tới khoang phổ thông bên kia . . .

-------------------------------------

"Trương Cung Bảo này theo đuổi em?", chờ Trương Cung Bảo đi rồi, Dương Minh hỏi Hoàng Nhạc Nhạc.

"Ân, hắn kém anh quá xa.", Hoàng Nhạc Nhạc luôn thích ăn ngay nói thật.

"Úi chà, vậy nếu hắn ưu việt hơn anh, có phải em sẽ đáp ứng hắn không?" Dương Minh nghe những lời Hoàng Nhạc Nhạc nói, không khỏi vui vẻ hẳn lên, cười hỏi.

"Không có khả năng." Hoàng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu: "Trong mắt của em: Không ai bằng anh được."

"Ha ha ...", Dương Minh thực thích nói chuyện cùng Hoàng Nhạc Nhạc, bởi vì cô ấy có thể làm mình vui vẻ, chính như tên gọi của nàng, quả thật rất thảnh thơi.

Dương Minh ngẫm lại, vẫn có chút buồn bực:"Nếu không thích hắn, thì em nói chuyện cùng đại ca em, cho hắn biến đi là xong"

"Trong nhà hắn hình như cũng có một số môn lộ(DG: quan hệ chăng?)." Hoàng Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ: "Hình như trước kia hắn có khoe qua, song em không nhớ kỹ ... Hình như là, trong nhà hắn cũng rất lợi hại, hơn nữa có thân thích ở công ty hàng không."

"Nga, nguyên lai cũng là công tử có bối cảnh, chẳng trách hắn có thể nói chuyện như vậy." Dương Minh gật gật đầu: "Có hai phương pháp giải quyết, một là anh tìm người xử lý hắn, hai là em nghỉ việc đi, công việc này cũng chẳng có gì hay để làm."

"Không cần, hắn biết bối cảnh nhà em nên cũng không dám quá phận." Hoàng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu: "Em chẳng thèm để ý đến hắn. Em vẫn rất thích cái công việc bây giờ, thực nhẹ nhàng ... Kỳ thật, chủ yếu làm công việc này, cũng là để giết thời gian, bằng không, không có việc gì làm, cả ngày em đều nghĩ đến anh, anh thì lại không có khả năng mỗi ngày đều ở một chỗ cùng em."

"Haizzz!" Dương Minh thở dài, tâm sự Hoàng Nhạc Nhạc, khiến Dương Minh cảm thấy đau đầu. Bất quá Hoàng Nhạc Nhạc nói cũng không có sai, mình không có khả năng mỗi ngày đều ở cùng cô ấy ... cho dù có chuyển qua ở cùng Trần Mộng Nghiên các nàng. Mình mỗi ngày đều đồng dạng như nhau, đều có công việc cần phải hoàn thành...

Không phải Dương Minh không có ý muốn ẩn cư, trên thực tế, Dương Minh khống chế đảo X ở Bắc Phi, là chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Chỉ là, chuyện bên này còn chưa dứt, Dương Minh dù có qua đảo X cũng không thể sống yên ổn...

Cũng không biết, tột cùng mình đã đắc tội với ai. Hiện tại, chẳng những là ông trùm phía sau màn, chuyện tình Hữu trường lão còn chưa xong, không hiểu sao lại lòi đâu ra một cái 'trung tâm', tuy rằng lần đầu đắc tội nó là vì Hồ Điệp gia tộc, bất quá mình làm cũng cẩn thận, cơ hồ không có ai biết mình giết Jeter, cũng chỉ có Hồ Điệp gia tộc cùng Douglas gia tộc biết, nhưng bọn hắn dám nói ra sao?

Chỉ là lúc này, chuyện mình giết Kevin, phỏng chừng, không có khả năng một chút tin tức cũng không lộ ra, cũng không biết 'trung tâm' bên kia có đem mũi nhọn nhắm ngay mình không ...

Quả thực, cuộc sống mình quá khẩn trương, đâu đâu cũng đều là địch nhân...

--------------------------

Đến lúc phục vụ đồ uống, bên trong khoang hạng nhất, phụ trách lại là Trương Cung Bảo. Lúc này, khuôn mặt bực bội, tức tối lúc trước của hắn được thay bằng bộ dạng tươi cười, đẩy xe đồ uống lên xuống, bắt đầu phục vụ.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì? Có nước lọc, nước chanh, nước khoáng, cà phê nóng, trà nóng ..." Trương Cung Bảo hỏi một hành khách cách Dương Minh không xa.

Hành khách kia muốn một chai nước khoáng, sau đó, các hành khách phía sau lục tục yêu cầu. Một lát sau, xe đẩy đã đến phía sau Dương Minh.

"Phu nhân, xin hỏi người cần gì?" Trương Cung Bảo hỏi một hành khách sau lưng Dương Minh.

"Cà phê đi."

"Hảo, xin chờ một chút!" Trương Cung Bảo tươi cười đồng ý, vui như mở cờ trong bụng, thật sự là trời cũng giúp ta a, hắc hắc, đang nghĩ như thế nào mới có thể đổ cà phê nóng lên người hắn, kết quả, đã có hành khách này phối hợp với ta.

Trương Cung Bảo rót một ly cà phê nóng, làm ra bộ dáng ân cần đưa cho nữ hành khách, nhưng mà, cái ly trong tay đang muốn đưa cho nữ hành khách, lại đột nhiên bay tới trước, hình như máy bay lắc lư, khiến hắn đứng không vững mới tuột tay, làm cái ly bay tới sau lưng Dương Minh.

Chỉ là lúc này, Dương Minh như có mắt sau gáy, đang sờ sờ tóc của mình, liền vung tay, hất bay ly cà phê ra ngoài, hướng mặt Trương Cung Bảo bay tới ....

"Ngao --" Trương Cung Bảo hét thảm một tiếng, ly cà phê nóng bay thẳng vào mặt, trực tiếp làm hắn nhảy dựng lên, kêu cha gọi mẹ, gào khóc um sùm: "Bỏng chết ta, bỏng chết ta rồi, đcm, ta xxx con mẹ ngươi, ngươi muốn mưu sát a!"

Trương Cung Bảo xuất thân là đại thiếu gia, đã khi nào chịu qua loại ủy khuất này? Bị người hắt cà phê nóng lên mặt, da mặt cơ hồ như muốn lột ra!

Trương Cung Bảo ôm mặt, lớn tiếng la hét, khoa tay múa chân, dùng bộ mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Dương Minh: "Là ngươi cố ý, nhất định là cố ý! Con mẹ nó, ta 'chỉnh' chết ngươi!"

Nói xong, Trương Cung Bảo bất chấp tất cả, chẳng quản tới việc mình làm bây giờ sau này sẽ bị lãnh đạo công ty trách mắng, một tay nhấc bình cà phê nóng hổi lên, liền hướng Dương Minh dội tới.

Trên mặt Dương Minh xẹt qua một tia trào phúng, cánh tay khẽ giật giật, một mẩu phi châm vô thanh vô tức bay vào cổ tay Trương Cung Bảo. Trương Cung Bảo không kịp phản ứng, vốn đang định đem bình cà phê nóng dội lên đầu Dương Minh, kết quả, chuyện còn chưa thành, thì tay đã không điều khiển được nữa?

Hắn còn chưa nhấc bình cà phê lên vừa tầm, khí lực trên tay đã mất hết, hậu quả bình cà phê vừa mới cầm lên đã rớt xuống. "Xoảng" một tiếng, trên người Trương Cung Bảo, từ đũng quần đến chân, đều bị cà phê nóng văng lên!

"A...a....a" Một tiếng thét thê lương cất lên, Trương Cung Bảo bụm đũng quần, nhảy nhảy trên sàn: "Ta kháo, ta kháo, ta chết mất, sống không được nữa. Ngao ... rát ... rát chết mất ..."

Khoang hạng nhất vốn rất rất yên ắng, ai ngờ Trương Cung Bảo lại la hét ầm ĩ, làm những hành khách đang ngủ nhao nhao cả lên. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn sang hướng bên này, chứng kiến Trương Cung Bảo tương tự tôm tép nhãi nhép đang nhảy nhảy trên sàn, ai ai cũng lộ thần sắc xem thường ... nhân dịp này còn sôi nổi bàn luận, tên khốn này sao có tố chất thấp kém đến như vậy, cư nhiên còn bụm lấy hạ bộ, làm những động tác hạ lưu nữa chứ.

"Mụ mụ, thúc thúc kia đang làm gì đó? Sao cứ vuốt tiểu đệ đệ của mình hoài vậy?" Một đứa bé cảm thấy kì quái liền hỏi mẹ nó.

"Oh! Bé cưng, hắn đang học vũ đạo Michael ..." Người mẹ kia oán hận liếc Trương Cung Bảo một cái, rồi giải thích cho đứa trẻ.

Hiển nhiên, trong khoang hạng nhất, những tiểu cô nương khá lớn mật một chút giờ này đang cười khúc khích. Động tác Trương Cung Bảo quả thực rất đáng khinh, giống như D.I.Y (DG: Do it yourself, tưởng tượng tí đi) thông thường.

"Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau tới đây, có kẻ 'tập kích' ta!" Trương Cung Bảo lớn tiếng kêu lên, hắn nhất định phải làm cho Dương Minh mất mặt.

Lúc này, nhân viên bảo vệ đã sớm nghe tiếng mà tới, khoang hạng nhất náo loạn gây động tĩnh lớn như vậy, nếu không nghe thấy chắc chắn là có vấn đề về thính giác. Bọn họ vừa vào, thấy Trương Cung Bảo ở nơi này la hét ầm ĩ, cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Bắt hắn lại cho ta!" Trương Cung Bảo chỉ vào Dương Minh: "Tiểu tử này thuộc 'thành phần nguy hiểm', có thể gây hại cho những hành khách khác! Hắn đổ cà phê lên người ta, ngươi xem, hắn muốn cho ta chết bỏng mà!"

Trương Cung Bảo nói xong, còn ra vẻ chỉ chỉ vào người mình, làm như ủy khuất lắm vậy.

"Tiên sinh, phiền ngài theo chúng tôi một chuyến." Tuy rằng không rõ sự tình ra sao, nhưng những nhân viên bảo vệ này thấy Trương Cung Bảo nói như chém đinh chặt sắt, nên trước tiên cứ mang Dương Minh đi điều tra đã rồi tính sau.

"Tiểu Vương, người này là bạn của tôi!" Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới mở miệng, nói chuyện với nhân viên bảo vệ kia:"Trương Cung Bảo tự đổ cà phê lên người mình rồi vu oan!"

"Cái này ..." Nhân viên bảo vệ Tiểu Vương không nghĩ tới người trong lời Trương Cung Bảo lại là bạn của Hoàng Nhạc Nhạc! Lúc này hắn mới chú ý tới, nguyên lai ngồi nơi đó không chỉ có cá nhân người nọ mà còn có cả Hoàng Nhạc Nhạc!

Bất quá chuyện này cũng có chút khó xử, Tiểu Vương cũng biết chuyện Trương Cung Bảo theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc, lúc này Hoàng Nhạc Nhạc lại cùng một nam nhân khác ngồi chung một chỗ, khó trách, bảo sao Trương Cung Bảo không kiếm cơ hội giá họa cho người ta, rõ ràng do hắn cố ý mà.

Loại chuyện này Tiểu Vương thật sự không muốn tham dự, song đã đến đây rồi, thì không thể mặc kệ, đây là vấn đề trị an trên máy bay a, nếu mà bỏ mặc, làm sao giải thích với cơ trưởng bên kia đây.

"Nhạc Nhạc, tôi sẽ điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ không kết tội oan ..." Tiểu Vương cam đoan với Hoàng Nhạc Nhạc.

"Không cần, khoang này có nhiều người đều chứng kiến, anh có thể hỏi họ, vừa rồi Dương Minh có đụng tới Trương Cung Bảo hay không, hay chính hắn tự đổ cà phê lên người mình." Hoàng Nhạc Nhạc nói.

Tiểu Vương vừa nghe liền cảm thấy đúng, nhiều người chứng kiến như vậy, không phải chỉ hỏi một câu là xong sao? Mình có thể tin tưởng kẻ thứ ba mà, vô luận có kết quả gì thì cũng không đắc tội hai bên, còn có lời giải thích cho cơ trưởng.

Nghĩ đến đây, Tiểu Vương nhanh chóng chạy tới chỗ một hành khách cách đó không xa: "Vị phu nhân này, xin hỏi hồi nãy bà có chứng kiến mọi chuyện không?"

Người này chính là mẹ đứa bé vừa rồi, trong lòng đang hận Trương Cung Bảo dạy hư con mình, sao có thể có cảm tình gì?

"Tất nhiên!" bà ta vừa chỉ vừa nói:"Vừa rồi vào lúc hắn đưa cà phê cho vị này, sau đó phi cơ lắc lư một chút, hắn không cẩn thận tự tạt cà phê vào mặt mình, hắn thẹn quá hóa giận nên vu oan cho vị tiên sinh đây, chẳng những mắng chửi, còn bụm bụm đũng quần ở trước mặt mọi người, còn làm một ít động tác hạ lưu, đáng khinh nữa."

Tiểu Vương đổ mồ hôi hột - Không thể nào a? Trương Cung Bảo còn ngang nhiên đùa giỡn **(DG:Chỗ này bản TQ cũng ** nên ko bik là gì)? Liếc nhìn Trương Cung Bảo một cái, thấy hắn nghẹn đỏ cả mặt, còn chỉ vào bà ta, quát lên: "Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ta dùng cà phê dội hắn, nhưng hắn lại khoát tay, đem tách cà phê hắt lại mặt ta, như thế nào lại nói 'ta không cẩn thận'?"

"Nga ..." hành khách trong máy bay nghe Trương Cung Bảo nói xong cũng sững sờ, lập tức mọi người đều cười thành tiếng:"Ha ha ha ha. . ."

"Ngươi nghe thấy chưa?", ánh mắt Dương Minh nhìn về phía Tiểu Vương: "Người này cũng đã thừa nhận, hắn muốn xối cà phê vào ta, kết quả là tự làm tự chịu a."

"Xin lỗi tiên sinh, thực không phải!" Tiểu Vương nghe được lời kể, hiện tại Trương Cung Bảo cũng đã thừa nhận, vậy thì không cần tiếp tục điều tra nữa. Trương Cung Bảo rõ ràng muốn hại người, nếu mình mời Dương Minh đi điều tra, vạn nhất không rõ chân tướng đem trục xuất, không phải mình toi rồi à!

"Không phải, ta nói sai rồi, ta không có dội hắn, chính là do phi cơ lắc lư một cái, ta không cẩn thận, đứng không vững, ta không phải cố ý dội vào hắn..." Trương Cung Bảo biết mình nói sai rồi, vội vàng giải thích.

"Ha ha ha ha. . ." hành khách trên máy bay lại phá lên cười: "Cái này không phải, là ta không đứng vững!"

"Ta ..." Trương Cung Bảo sắc mặt thoáng cái đỏ bừng - Chết mịa, lời giải thích vừa rồi không phải là giống với bà già kia sao? Chính mình vừa mới nói bà ta nói bậy xong, bỏ mịa rồi ...

"Tiên sinh, xin lỗi đa làm phiền. Chuyện này, chúng tôi nhất định xử lý nghiêm túc!" Tiểu Vương cũng không tiếp tục để ý đến Trương Cung Bảo, cẩn thận nhận lỗi với Dương Minh.

"Nga, các ngươi xử lý a?" Dương Minh thản nhiên cười: "Cái này, chỉ sợ không được, chuyện này vẫn chưa xong đâu!"

"A" Tiểu Vương sửng sốt, không biết Dương Minh nói lời này là có ý gì: "Tiên sinh, ngài còn có yêu cầu gì sao?"

"Yêu cầu thì cũng không có." Dương Minh nói: " Chỉ là ta muốn hỏi: trên máy bay có điện thoại vệ tinh không?"

"Có, tiên sinh ... ..." Tiểu Vương gật gật đầu, không biết Dương Minh muốn làm cái gì, vì cái gì đột nhiên lại hỏi đến điện thoại vệ tinh.

"Như vậy đi, ngươi dẫn ta đến chỗ điện thoại, ta cần dùng một chút, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Dương Minh vừa nói, liền cởi dây an toàn, đứng lên.

" Cái này ... được." Tiểu Vương liếc nhìn Trương Cung Bảo một cái, ý bảo hắn còn không mau biến đi, sau đó đưa Dương Minh đến chỗ điện thoại.

Trương Cung Bảo oán hận liếc mắt, trừng Dương Minh một cái, trong miệng than thở không thôi: "Con mẹ nó, coi như tiểu tử ngươi gặp may, bất quá cứ chờ đó, còn chưa xong đâu, tới Đông Hải, xem ngươi làm sao rời khỏi sân bay!"

Làm đại thiếu gia quần là áo lụa, ở Đông Hải Trương Cung Bảo cũng quen biết không ít thành phần lưu manh, xã hội đen. Cái hắn muốn chính là, lập tức tụ tập những tên này chặn trước cửa sân bay, không cho Dương Minh nếm chút đau khổ thì không được.

"Phải zdị không?" Dương Minh nghe xong thản nhiên cười, trên mặt lộ vẻ đùa cợt cùng khinh thường: "Để ta xem trong hai chúng ta, ai không ra được sân bay!"

"Hắc!" Trương Cung Bảo nghe Dương Minh nói vậy, lại càng thêm hăng hái: "Được, vậy để xem! Không sợ nói cho ngươi biết, người của ta thiếu gì ngoài phi trường! Người của ta có thể vào, người của ngươi vào được không? Dượng ta chính là phó tổng sân bay Đông Hải, ha ha ha ..., thế nào? Sợ vỡ mật rồi sao?"

"Nga? Hi vọng đừng để dượng ngươi bị liên lụy." Dương Minh gật gật đầu với hắn, rồi đi theo Tiểu Vương gọi điện thoại.

"Ra vẻ, cho ngươi ra vẻ, để rồi xem xem!" Trương Cung Bảo thấy Dương Minh bình tĩnh như thế, tức giận đến nỗi hai mắt trợn trắng, nghĩ thầm: đợi lát nữa hắn nói chuyện điện thoại xong, ta liền liên lạc cho dượng."

"Tiên sinh, ngài không cần chấp nhặt cùng tiểu tử đó. Tiểu tử này ỷ vào nhà mình có chút quan hệ nên lên mặt, ngang ngược càn rỡ." Tiểu Vương cảm thấy nhục thay nên giải thích cho Dương Minh, hắn không nghĩ đến Trương Cung Bảo lúc này còng muốn uy hiếp Dương Minh.

"Vậy sao?" Dương Minh hừ lạnh một tiếng, lấy ra một tờ chứng nhận đưa cho Tiểu Vương: "Đây là văn kiện chứng nhận của ta, ta vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ đang trên đường trở về. Bây giờ ta hoài nghi người này là gián điệp nước ngoài, có ý đồ gây bất lợi với ta, cho nên lát nữa các ngươi khống chế hắn lại, ta gọi điện thoại, cho người ở sân bay chờ mang hắn đi!"

Tiểu Vương tiếp nhận văn kiện chứng nhận Dương Minh đưa, xem xong liền biến sắc, đây là một giấy chứng nhận của quân đội. Mặc dù Tiểu Vương không quen thuộc với bên quân đội cho lắm, nhưng nếu Dương Minh nói hắn vừa chấp hành nhiệm vụ trở về thì nhất định hắn thuộc ngành đặc biệt ...

Như vậy, Trương Cung Bảo hôm nay đúng là đá nhầm thiết bản, làm ra chuyện váng đầu rồi!

"Hảo, tôi sẽ phối hợp, bất quá chúng tôi chỉ có thể khống chế đến khi phi cơ hạ xuống, còn sau đó thì không có cách nào..." Tiểu Vương vẫn là người hiểu chuyện, tuy hắn không cho rằng Trương Cung Bảo là gián điệp gì gì đó, nhưng quả thật chuyện 'tập kích' Dương Minh thì không thoát, Dương Minh hoài nghi mặc dù cũng có chút tư tâm, bất quá cũng không có cách.

Hết thảy đều do Trương Cung Bảo gây tội thì phải chịu tội thôi, chẳng liên quan quái gì đến ai.

"Như vậy là được rồi." Dương Minh gật gật đầu, liền bắt đầu gọi điện thoại, đem chuyện xảy ra trên phi cơ nói lại với Hạ Băng Bạc, để cho hắn gọi người tới đem Trương Cung Bảo đi.

Dương Minh cũng không muốn thêm mắm dặm muối vào, đem chuyện phát sinh bên này đơn giản nói lại.

Kỳ thật, Dương Minh cũng không muốn cấp cho hắn tội danh thật sự, bất quá là muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi, giam vài ngày cho chừa cái tật hung hăng càn quấy, không gây rối Hoàng Nhạc Nhạc nữa.

Hạ Băng Bạc cũng nghĩ ra điểm này, hắn biết Dương Minh cũng không muốn bắt tội thật, nói cách khác là muốn giáo huấn Trương Cung Bảo một chút, cho hắn ăn đau khổ vài ngày là ổn.

Tiểu Vương thầm thở dài, cũng hết cách với tên não shit Trương Cung Bảo này rồi, hung hăng thề thốt sẽ khiến Dương Minh không ra được sân bay, hô to gọi nhỏ, kêu réo anh em đến ..., người ta là người bên quân đội, muốn ra vào sân bay còn là chuyện khó sao?

Thôi cứ để tên não đậu hũ kia tự mình cầu phúc vậy, Dương Minh người ta rộng lượng chỉ muốn cho ngươi một cái giáo huấn, ngươi lại cho mình là sao sáng rồi đối nghịch cùng người ta, nhận kết quả như vậy là điều hiển nhiên thôi, đom đóm mà đòi so sánh với trăng rằm.

-------------------------------------

Lúc Dương Minh trở lại chỗ ngồi thì Trương Cung Bảo đã rời đi, bất quá hắn cũng không có tâm tư rảnh rỗi để đi tìm, phi cơ còn đang bay trên trời, thằng khốn kia chạy được sao?

"Dương Minh, không có chuyện gì chứ?" Hoàng Nhạc Nhạc hỏi.

"Không có, bất quá tên Trương Cung Bảo kia thì chốc nữa có." Dương Minh cười cười: "Hi vọng tiểu tử hắn có thể rút ra chút gì đó, sau này thành thành thật thật một chút."

Hoàng Nhạc Nhạc thở dài: "Nếu không em từ chức vậy ..."

"Không đến nỗi phải từ chức, em thích công việc này thì cứ làm đi, nghĩ chắc sau chuyện này, Trương Cung Bảo sẽ không làm phiền em nữa đâu!"

------------------------------------

Máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế Đông Hải, Dương Minh cùng Hoàng Nhạc Nhạc ngồi cùng một chỗ suốt chuyến bay, dọc đường không ai tới quấy rầy, bất quá có cơ phó tiến đến giải thích cùng Dương Minh chuyện Trương Cung Bảo, hi vọng hắn có thể độ lượng một chút, xin đừng giận lây người khác.

Bất quá thấy Hoàng Nhạc Nhạc và Dương Minh một nói một cười, phó cơ trưởng cũng an tâm không ít, Dương Minh nhắm chủ yếu vào Trương Cung Bảo, chắc sẽ không làm quá.

Buổi tối, Dương Minh không trực tiếp quay về Tùng Giang mà ở cùng Hoàng Nhạc Nhạc tại Đông Hải. Đông Hải cũng có khách sạn Douglas, bất quá hiện giờ đã là tài sản của DƯơng Minh, đổi thành khách sạn quốc tế Tùng Giang.

Phục vụ sinh nơi này không nhận ra Dương Minh, nhưng hắn và Hoàng Nhạc Nhạc cũng không muốn gây động tĩnh nên âm thầm tùy tiện thuê một gian.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Nhạc Nhạc phải đến phi trường, mà Dương Minh thì phải về Tùng Giang. Về phần Trương Cung Bảo, phỏng chừng đưa hắn đi điều tra vài ngày không ra vấn đề liền thả ra, dù sao Dương Minh cũng không phải cái loại dùng việc công báo tư thù.

Dương Minh từ tốn trở về Tùng Giang, chuyện Lam Lăng cũng vứt sang một bên, bất luận thế nào thì cũng sắp đi Vân Nam, đợi chuyện Hữu trưởng lão xử lý xong, đến lúc đó hẳn là có thể gặp Lam Lăng.

"Mộng Nghiên, anh về Tùng Giang rồi." Dương Minh trước hết gọi điện thoại cho Trần Mộng Nghiên.

Mặc dù nàng đang trong lớp học, bất quá thấy Dương Minh gọi đến vẫn đứng lên xin phép ra ngoài: "Dương Minh, hiện tại anh ở đâu?"

"Anh đang trên đường về nhà."

"Ân, a hay là anh đến trường đi, đến trưa thì cùng nhau ăn cơm." Trần Mộng Nghiên do dự một chút rồi hỏi.

"OK! Anh đến trường đón em."

Dương Minh dập điện thoại Trần Mộng Nghiên, lại gọi tiếp cho Tiếu Tình, báo cho nàng biết mình về bình an.

"Tiếu Tình, chị đang ở đâu?" Dương Minh hỏi.

"Ở trường, chị thì có thể ở đâu được?" Tiếu Tình nghe được thanh âm của Dương Minh, không tránh được trong lòng kinh hỉ: "Em về rồi sao?"

"Ân, về rồi, bất quá trưa nay em hẹn Trần Mộng Nghiên ăn cơm, có gì buổi chiều sẽ qua gặp chị." Dương Minh có chút áy náy nói.

"Em đừng có mà già mồm, cha nuôi ngày hôm qua còn hỏi chị: như thế nào mà lâu rồi không thấy em, có phải phát đạt rồi nên quên người cha này không?" Tiếu Tình nửa thật nửa đùa nói, nàng biết Dương Minh tất nhiên không phải là loại người như vậy.

"A?" Dương Minh kinh ngạc, rồi mới nhớ tới đã lâu chưa sang nhà cha nuôi Lưu Duy Sơn, cả một năm nay thật bận rộn, ngay cả nhà cha mẹ ruột cũng ít khi về, mình thật sự đã xem nhẹ cảm thụ của cha mẹ nuôi rồi.

Nghĩ đến đây, Dương Minh cảm thấy có chút hổ thẹn, quả thật bây giờ không có rảnh a, chắc phải thu xếp ổn thỏa, dù không có thời gian chăng nữa cũng phải sang thăm cha nuôi.

"Chị Tiếu Tình, quả thật lúc trước em bận quá ..." Dương Minh ngượng ngùng nói.

"Ha ha, chị đương nhiên biết. Kỳ thật cha nuôi cũng biết, thời gian em trốn học dài như vậy đã sớm vào tai cha nuôi, người cũng tùy tiện lải nhải dăm ba câu thôi, cũng không trách em." Tiếu Tình giải thích: "Mọi người đều hiểu lý do em làm thế mà."

"Như vậy đi, để em gọi điện cho cha nuôi, xem xem lão nhân gia người có rảnh giữa trưa hay không, sau đó em cùng Trần Mộng Nghiên mời người ăn cơm." Dương Minh nghĩ nghĩ rồi nói.

"Cũng đúng, chị không đi đâu, em cứ đi đi." Nghe nói Trần Mộng Nghiên cũng đi, Tiếu Tình đột nhiên từ chối.

"Được rồi ..." Dương Minh cũng không miễn cưỡng, nếu Tiếu Tình đi, tuy rằng mặt ngoài không sao nhưng khó tránh xấu hổ trong lòng.

Lưu Duy Sơn bây giờ là phó hiệu trưởng của trường, lượng công việc so với trước kia nhiều hơn không ít, lúc Dương Minh gọi điện tới, ông ấy đang nghiên cứu chuyện sát hạch giáo viên. Bận thì bận, bất quá thấy số của Dương Minh gọi đến, ông liền buông bỏ công việc, bắt ngay điện thoại.

"Dương Minh? Tiểu tử ngươi về rồi à?" Lưu Duy Sơn cười hỏi, xem ra ông cũng đã biết chuyện Dương Minh xuất ngoại từ Tiếu Tình.

"Ân, con vừa mới trở về." Dương Minh nói: "Cha nuôi, thời gian dài như vậy ... không qua thăm người ... con ..."

"Ha ha, không có gì, có phải đứa nhỏ Tiếu Tình nói gì với ngươi hay không?" Lưu Duy Sơn cười nói: "Ta cũng biết con bận rộn, không có chuyện gì đâu, không cần suy nghĩ nhiều làm gi."

"Cha nuôi, kỳ thật con gọi điện là muốn hỏi: cha có thời gian rảnh, khoảng giữa trưa không? Con cùng Trần Mộng Nghiên mời người ăn cơm ..." Dương Minh ngượng ngùng hỏi.

"Giữa trưa à? Vốn có một cái tiệc, bất quá không sao, ta từ chối là xong, con đặt cơm nơi nào, ta qua đó là được." Lưu Duy Sơn nghe thấy Dương Minh mời mình ăn cơm, nhất thời cảm thấy vui vẻ.

Thật ra, tới tuổi Lưu Duy Sơn thì đã không còn xem trọng địa vị quyền lợi nữa, nhất là ông ấy còn có danh vọng rất cao về điêu khắc nghệ thuật, nên càng không quan tâm đến vật ngoài thân, cùng người nhà bạn bè hưởng thụ thiên luân chi nhạc mới là phải đạo, cho nên thoái thác bữa tiệc để ăn cơm cùng Dương Minh.

"Được rồi, con liền đi đặt một chỗ tốt, lát nữa con gọi điện cho người." Dương Minh nói. Xem ra phải sửa đổi kế hoạch một chút, Dương Minh vốn tính toán mời Trần Mộng Nghiên chúng nữ tùy tiện tìm một cái nhà hàng gần trường ăn chút gì đó, nhưng giờ có thêm cha nuôi nên phải đặt chỗ nơi xa hoa một chút, dù sao cũng là gia yến mời trưởng bối.

Dương Minh liền gọi điện cho Quách Kiến Siêu, để hắn chuẩn bị phòng ở khách sạn Tùng Giang, cũng chính là khách sạn Douglas lúc trước, nói cho hắn chút nữa mình qua ăn cơm.

Quách Kiến Siêu đương nhiên là vui vẻ, liên tục chuẩn bị không ngừng.

-----------------------------------------------------

Một lúc sau khi Trần Mộng Nghiên cúp điện thoại, nàng cũng không còn tâm tư nghe giảng, bắt đầu nhắn tin cho Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, nói cho các nàng biết tin Dương Minh trở về, giữa trưa cùng ăn cơm.

"Trần Mộng Nghiên, em giải thích một chút, trong trường hợp này nguyên nhân chủ yếu gây lạm phát là gì?" Giáo sư gọi nàng.

"A? Em ..." Trần Mộng Nghiên vừa rồi nghe điện thoại, lại ngồi nhắn tin, làm sao mà nghe giáo sư nói những gì?

"Ngồi xuống đi, lần sau phải tập trung nghe giảng, làm cán bộ lớp thì đừng có mà lo hóng bên ngoài!" Lão giáo sư không chút lưu tình trách mắng.

"A ... Vâng ..." Trần Mộng Nghiên đỏ mặt ngồi xuống.

Gần đây, vị giáo sư này tìm mình gây phiền toái càng nhiều, Trần Mộng Nghiên cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Trước đây không lâu, có lần giáo sư tìm nàng hỏi về vài vấn đề riêng, hỏi rằng có bạn trai linh tinh hay không ....

Trần Mộng Nghiên cẩn thận dò hỏi, mới hay nguyên lai lão giáo sư muốn giới thiệu cháu hắn cho nàng. Đương nhiên Trần Mộng Nghiên cứng rắn cự tuyệt, chỉ là hắn tựa hồ như bị mất mặt nên rất thành kiến với Trần Mộng Nghiên.

Hắn nghĩ, Trần Mộng Nghiên chắc chắn là lấy cớ đã có bạn trai, một tiểu cô nương năm nhất làm sao có bạn trai nhanh như vậy? Còn tin đồn trong trường, hắn đương nhiên là không rảnh chú ý, mà cũng chưa có ai nói qua với hắn.

Cho nên Vương giáo sư liền cho rằng Trần Mộng Nghiên không cấp cho hắn mặt mũi, thằng cháu ở nhà lại lúc nóng lúc lạnh, lúc nhõng nhẽo lúc cứng rắn làm lão càng đau đầu. Lão nảy ra ý nghĩ phải gây khó dễ cho nàng, cho nàng biết, nếu không đáp ứng hắn, ở trong trường sẽ nửa bước khó đi.

Thật ra thì Vương giáo sư trước kia cũng là một con người chính trực, cho tới bây giờ cũng chưa có scandal về thi cử hay kỷ luật, cũng có thể xem như là người thanh liêm, phấn đấu cả đời cho trường, đến già thì có mưu lợi cho con cháu, cũng là chuyện không đáng gì.

Hơn nữa, cái này cũng không thể xem là làm trái qui tắc, bất quá chỉ là giới thiệu đối tượng mà thôi. Cháu của mình ưu tú như vậy, dư xăng để đi cùng Trần Mộng Nghiên, chính là không nghĩ tới lại bị lật xuồng, làm cho Vương giáo sư mất mặt. Lão nghĩ rằng Trần Mộng Nghiên còn là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, nhà mình thuộc dòng dõi nho học, là giáo sư đại học, con trai thì là giám đốc công ty, cháu thì học hành không tốt lắm nhưng dựa vào mình chiếu cố cũng lên được đại học, tuy không phải là ĐH công nghiệp Tùng Giang nhưng cũng là ĐH liên kết mở a.

Chuyện này cũng không trọng yếu, cháu mình học bất quá cho có mà thôi, sau khi tốt nghiệp liền nhậm chức trong công ty gia đình, sau này tiếp quản gia sản, của cải hùng hậu như thế, Trần Mộng Nghiên cư nhiên còn không cho hắn mặt mũi. Cái này mà nói ra ngoài chắc chẳng ai tin.

Nếu không phải cháu mình đến trường dự thính một khóa, nhìn trúng Trần Mộng Nghiên thì Vương giáo thụ cũng lười làm bà mai, gái gú thì thiếu gì, xếp cả thành một hàng dài, nào có ai kém Trần Mộng Nghiên?

Cho nên cứ lúc có thời gian, Vương giáo sư đều tìm Mộng Nghiên gây phiền phức, ý muốn bắt chẹt nàng.

Thời gian nghỉ giữa tiết, Vương giáo thụ xem qua điện thoại một chút, phát hiện có một cuộc gọi lỡ trong lúc mình đang dạy, vì để điện thoại rung nên không nhận thấy.

Kiểm tra một chút, té ra là thằng cháu Vương Diễn mới vừa gọi.

Vương giáo thụ vội vàng gọi lại, hắn đối với đứa cháu này, có thể nói là yêu thương có thừa, là truyền nhân duy nhất của Vương gia hắn.

"Vừa rồi con gọi cho ông nội có chuyện gì vậy?" Vương giáo thụ hỏi.

"Ông nội, chuyện con nói với người, người tìm Trần Mộng Nghiên nói chuyện, nàng đồng ý không?" Vương Diễn đến trường ông nội dự thính một buổi, vừa mới gặp Trần Mộng Nghiên trong lớp một lần liền nhớ mãi không quên, vì thế mới tìm ông nội, nhờ làm mối một chút!

Tại cái trường hắn học, đa số toàn là gà móng đỏ chứ nào có loại khác! Hoặc giả có có đi chăng nữa, không thuộc dạng khó coi, thì cũng thuộc hàng không đứng đắn. Vì vậy, Vương Diễn mới vừa nhìn thấy Trần Mộng Nghiên thì lập tức chết mê chết mệt.

"Ông còn đang lo liệu, đừng có gấp, yên tâm đi, ông nội sẽ giúp con có nàng!" Vương giáo thụ không muốn làm thằng cháu thất vọng, cho nên chuyện Trần Mộng Nghiên cự tuyệt lúc trước cũng không có nói ra.

"Vậy a, người nhanh nhah lên một chút, cháu vội muốn chết." Vương Diễn có chút lo lắng, thúc giục.

"Kiểu này ... để giữa trưa ông hẹn nàng đi ăn chút gì, tiếp tục công tác tư tưởng với nàng vậy." Vương giáo thụ vốn muốn gây phiền toái vài ngày cho Trần Mộng Nghiên, làm cho nàng chịu không nổi mà chủ động nhận thua, song bây giờ đứa cháu thúc giục, vậy thì đợi không được nữa, ước chừng trưa nay hẹn nàng đi ăn chút gì rồi phân tích thiệt hơn!

"Được, ông nội, con chờ tin tốt của người a!" Vương Diễn mới vừa nghe đã mừng rỡ, vội vàng đáp lại.

Dập điện thoại, Vương giáo thụ nghĩ nghĩ, liền xoay sang hướng Trần Mộng Nghiên nói: "Trần Mộng Nghiên, em lại đây chút!"

"Nga? Vâng ..." Bây giờ là thời gian nghỉ giữa tiết, Trần Mộng Nghiên chẳng biết tại sao Vương giáo sư lại gọi mình, bất quá khẳng định chẳng có chuyện gì tốt.

"Vương giáo sư, có chuyện gì ạ?" Trần Mộng Nghiên đi tới trước mặt Vương giáo sư hỏi.

"Trần Mộng Nghiên, chốc nữa tan học em xuống trước chờ tôi. Tôi với em đi ăn chút gì đó, tôi có chuyện muốn nói với em!" Vương giáo sư lo lắng Trần Mộng Nghiên cự tuyệt, cho nên dùng một loại khẩu khí ra lệnh, toan tính buộc Trần Mộng Nghiên chỉ có thể tiếp nhận.

"A? Vương giáo sư ... giữa trưa em.. em ..." Giữa trưa, Trần Mộng Nghiên đã hẹn ăn cơm cùng Dương Minh, cho nên không có khả năng nhận lời Vương giáo sư. Hơn nữa, cái Vương giáo sư gọi là 'có chuyện muốn nói' khẳng định không phải chuyện tốt lành gì ... phỏng chừng là chuyện cháu ông ấy. Song chưa chờ Trần Mộng Nghiên trả lời hết, Vương giáo sư đã phất phất tay: "Vậy thôi, em lui xuống, chuẩn bị học tiếp." (DG: Gặp tui, tui đám vào mẹt thằng này)

Nói xong, cũng không đợi Trần Mộng Nghiên tiếp tục trả lời, liền bước lên bục giảng, nói với đám học sinh phía dưới: "Nào, chúng ta tiếp tục!"

Trần Mộng Nghiên cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể về chỗ ngồi trước, nhưng ngay sau đó liền nhắn tin cho Dương Minh.

"Dương Minh, Vương giáo sư mời em giữa trưa đi ăn cơm với ổng, làm sao bây giờ?"

------------

Dương Minh lái xe gần đến trường ĐH Công Nghiệp Tùng Giang, tin nhắn di động vang lên, mới vừa lấy ra xem không khỏi tức cười. Giáo sư dạy Trần Mộng Nghiên mời nàng ăn cơm? Không thể nào, không phải chuyện giáo sư háo sắc muốn cưa kéo đấy chứ?

Lúc này, Dương Minh mới gửi lại một tin: "Hắn mời em ăn cơm làm gì? Vì sao phải mời em?"

Rất nhanh Trần Mộng Nghiên đã trả lời: "Ông ta muốn giới thiệu cháu ổng làm bạn trai em, nhưng em không đồng ý, nên những lúc ổng dạy liền làm khó dễ em. Phỏng chừng, trưa nay mời em ăn cơm cũng vì chuyện này."

"Mời em ăn cơm? Hảo, vậy em nói cho hăn biết là em đã có hẹn rồi, nếu hắn nguyện ý thì có thể cùng đi." Dương Minh hồi âm.

"Thế nhưng ... được rồi." Trần Mộng Nghiên nghiền ngẫm một hồi rồi mới đáp lại.

Dương Minh dừng xe trước ký túc xá dành cho lãnh đạo, sau đó gọi điện thoại cho cha nuôi, nói cho ông biết mình đã tới, đang chờ người xuống.

Sau đó lại nhắn cho Trần Mộng Nghiên, nói địa điểm ăn cơm cho nàng, bảo nàng sau khi tan học thì liên hệ với mình, hoặc là trực tiếp cùng giáo sư của nàng đến.

-------------

Sau khi tan học, Trần Mộng Nghiên tất nhiên bị Vương giáo sư gọi lại. Vương giáo sư sợ nàng chuồn mất, cho nên ngó nàng chằm chằm. Hắn đã đáp ứng với đứa cháu rồi, cho nên cần phải làm cho xong.

"Trần Mộng Nghiên, đi thôi! Giữa trưa đi ăn chút gì, tôi có chuyện muốn nói!" Vương giáo sư đi tới bên người nàng, nói.

"Vương giáo sư, hôm nay em có hẹn cùng bạn rồi ..." Nàng đã suy nghĩ kỹ những gì cần nói.

"Bạn bè cái gì? Không thể thoái thác sao?" Vương giáo sư nhíu nhíu mày, theo bản năng cho rằng lời Mộng Nghiên là nói dối, nếu không sao lại trùng hợp vậy, lúc mình mời nàng ăn cơm, cớ sao nàng không nói?

"Cũng đã đặt chỗ trước rồi, không tiện để thoái thác." Trần Mộng Nghiên tỏ vẻ khó xử nói: "Nếu không, Vương giáo sư, thầy đi cùng em đi?"

"Nga? Cùng đi với em?" Vương giáo sư do dự một chút: "Tuy rằng không tốt cho lắm nhưng quả thật là tôi có chuyện phải nói với em. Vậy thì cùng đi thôi!"

Trong tiềm thức của ông ta, đây chỉ là lời nói dối để nàng cự tuyệt mình, nếu đổi lại là người bình thường mà nghe được nàng mời như thế, chắc chắn thấy ngượng mà phải bỏ qua.

Dù sao, cũng là bữa ăn của người ta, ngươi đi theo xem náo nhiệt làm gì? Đạo lý này, Vương giáo sư tất nhiên hiểu được. Nhưng hắn xem ra, Trần Mộng Nghiên căn bản không có bữa cơm nào cả, hoàn toàn chỉ là lấy cớ, cho nên hắn mới mặt dày mày dạn đi theo. Cứ như vậy, có thể vạch trần lời nói dối này, sau đó mình lại mượn cơ hội mà bắt chẹt nàng!

"A ... vậy được ... Vậy cùng đi thôi." Trần Mộng Nghiên gật gật đầu, dù sao Dương Minh cũng đã để cho mình đưa ông ta theo nên cũng không cần quá lo.

Nếu đổi lại là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, bởi vì lúc ấy, Dương Minh xử lý mấy loại vấn đề này thường là tay đấm chân đá. Nàng cũng không muốn vì chuyện này mà Vương giáo sư bị Dương Minh hành hung.

Mặc dù Dương Minh hiện nay quen biết rất nhiều, nhưng Trần Mộng Nghiên cũng không muốn loại chuyện này phát sinh, bản thân nàng không thích bạo lực. Song bây giờ, thái độ làm người của Dương Minh cũng trầm ổn hơn, nên nàng cũng hơi hơi yên lòng, bởi nàng tin tưởng, Dương Minh sẽ không dùng loại phương pháp thô bạo mà đơn giản ấy để giải quyết vấn đề...

Đi thì đi, ai sợ ai? Vương giáo sư chắc chắn Trần Mộng Nghiên đang phô trương thanh thế, cho nên không thể tỏ ra mình yếu đuối được. Đi theo nàng xuống lầu, thật ra hắn muốn xem, bằng hữu trong lời Trần Mộng Nghiên tột cùng ở chỗ nào: "Trần Mộng Nghiên, bạn em đâu? Đang ở dưới lầu chờ em sao?"

- A ... không phải, chúng em hẹn ở nhà hàng.

Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu, nói.

Vừa nghe Trần Mộng Nghiên phủ nhận, Vương giáo sư càng thêm chắc chắn, nào có nhà hàng gì ở đây? Đây là loại bạn bè gì a?

Trong suy nghĩ của Vương giáo sư, Trần Mộng Nghiên là một sinh viên, người mời nàng dùng cơm chắc hẳn cũng là sinh viên, sinh viên cùng nhau ăn cơm nào có ai đi một mình? Đây không phải chuyện phiếm sao?

- Nga? Người bạn kia của em làm nghề gì?

Vương giáo sư cũng không vạch trần ra, mà gật gật đầu hỏi.

- Cũng là sinh viên trường ta, bên hệ máy tính.

Trần Mộng Nghiên nói.

- Cũng là sinh viên trường ta a...

Vương giáo sư trừ bỏ bĩu môi, trong lòng không ngừng xoay chuyển, quả nhiên người mời cũng là sinh viên của trường a, như thế thì càng không có khả năng!

Học chung một trường sao không cùng đi? Lừa ai đó?

- Vâng ...

Trần Mộng Nghiên câu được câu không, vẫn cùng Vương giáo sư nói chuyện, nhưng trong lòng cũng có chút không yên, không biết rốt cuộc Dương Minh sẽ xử lý chuyện này thế nào?

- Mộng Nghiên, lát nữa ngồi xe tôi, chúng ta cùng đi.

Vương giáo sư bây giờ chắc chắn Trần Mộng Nghiên đang lừa mình, cho nên nhất quyết phải đi theo nàng, đến lúc đó, xem xem nàng giải thích như thế nào?

- Không cần ...

Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ từ chối.

Vương giáo sư thấy Trần Mộng Nghiên cũng đi tới bãi đỗ xe với hắn, tuy rằng nàng ngoài miệng nói không cần nhưng Vương giáo sư nghĩ là nàng lịch sự, khiêm tốn nên không lưu tâm, bằng không, không lên xe thì đi tới bãi đỗ xe với mình làm quái gì? (DG: ý lão Vương là lên xe của hắn.)

Vào bãi đỗ xe, Vương giáo sư lấy chìa khóa, mở cửa một chiếc Mazda 6, liền muốn gọi Trần Mộng Nghiên. Ông ta muốn cho nàng thấy điều kiện gia đình mình, rất chi là không tệ, còn có xe ngon, nàng gả vào đây cũng không phải lỗ lã gì.

Bất quá, đương khi đang xoay người lại, thấy Trần Mộng Nghiên lấy chìa khóa mở cửa một chiếc Audi S5, hắn lập tức trợn mắt há mồm!

Chiếc Audi S5 này so với chiếc Mazda thì mắc hơn rất nhiều, mà loại này thì bán có giới hạn nha! Đến khi Trần Mộng Nghiên ngồi vào vị trí tay lái, Vương giáo sư mới dụi dụi con mắt, hắn không thể không nhìn kỹ nàng lần nữa!

Nguyên bổn, nhìn quần áo Trần Mộng Nghiên mặc thực bình thường, Vương giáo sư nghĩ gia đình nàng cũng là công nhân viên chức, nên không có bao nhiêu tiền. Bất quá giờ thấy nàng lái chiếc Audi S5, cái ý tưởng trước kia lập tức cải biến ...

Xe này, trong nhà không có chút tiền, có thể mua nổi sao?

Như thế, Trần Mộng Nghiên gả cho cháu trai mình, làm cháu dâu mình thì cũng không tính là trèo cao ... Mà hiện tại xem ra, đối sách của mình tựa hồ có điểm không đúng, gia cảnh nàng như thế chắc chắn sẽ không dễ dàng mà đáp ứng mình!

Vương giáo sư thở dài, cũng là do mình, mỗi ngày đều vội đến vội đi, chẳng bỏ ra chút công phu nào để xem hồ sơ sinh viên. Nếu sớm biết gia cảnh Trần Mộng Nghiên như thế, mình liền thay đổi đối sách, dùng một phương thức mềm mỏng hơn.

Vương giáo sư bình thường ở trường thường có thái độ không để ý tới chuyện bên ngoài, nhưng hiện tại xem ra, loại thái độ này chắc chắn không thể dùng được a!

Vương giáo sư suy tính thiệt hơn hồi lâu rồi mới khởi động xe, đi theo sau chiếc Audi của Trần Mộng Nghiên ...

--------------------------------------------------------------------------

Trần Mộng Nghiên lái đến bãi đỗ xe tân khách sạn Quốc Tế Tùng Giang (cái ks đối diện lúc trước ấy - của douglas hay sao ý). Vương giáo sư không nghĩ đến nơi nàng dùng cơm lại chính là nơi đây! Đây chính là khách sạn cao cấp nhất Tùng Giang nha, ăn một bữa mà không đến mấy ngàn thì chẳng khác nào bị bẽ mặt ...

Chẳng lẽ Trần Mộng Nghiên thực sự hẹn bạn ở đây sao? Vương giáo sư nhíu nhíu mày, song lại không quá tin tưởng. Theo như lời nàng nói lúc trước, thì có đến mấy trăm ngàn chỗ hở, cho nên hắn chỉ có thể cầu nguyện là Trần Mộng Nghiên đang gạt người mà thôi!

Hiện tại đã đến nơi này, đường lui cũng không còn. Bất kể thế nào mà nói, Vương giáo sư chỉ có thể kiên trì mà bước tiếp:

- Trần Mộng Nghiên, bạn em đến chưa? Đang ở chỗ nào?

- Hẳn là đến rồi ... Em đi hỏi quầy phục vụ một chút ...

Trần Mông Nghiên khóa xe lại, bươc tới đại sảnh khách sạn. Vương giáo sư lúc này càng thêm tin tưởng nàng đang lừa hắn!

Hỏi phục vụ đại sảnh? Phục vụ nào mà có trí nhớ tốt đến mức nhớ bạn bè ngươi có đến hay không? Không có thì nói không có, cần gì phải đi hỏi ...

Vương giáo sư xem ra, Trần Mộng Nghiên khẳng định là đi đặt bàn, đến lúc đó nói với mình số phòng khiến mình thấy ngượng mà rút lui. Trong lòng Vương giáo sư đã đem âm mưu nhỏ của nàng vạch trần, sao có thể để nàng như nguyện?

Vì thế nên hắn không nói gì, chỉ cười nhìn Trần Mộng Nghiên đi tới quầy, còn giữ một bộ dáng bình tĩnh đứng trong hành lang khách sạn. Tuy rằng giá cả nơi này rất cao, bất quá với Vương giáo sư mà nói thì chẳng thấm tháp gì, không nói tới con trai mình làm giám đốc, mà bản thân tiền lương cũng rất cao à!

Nhất là gần đây, lão chủ nhiệm hệ sắp về hưu, nên đang tranh chức cùng một phó chủ nhiệm khác. Phó chủ nhiệm kia quen biết không bằng mình, mình chỉ cần nói vài câu là có thể lên ngồi rồi.

Vương giáo sư cân nhắc, xem xem có nên dành thời gian nói chuyện cùng chủ nhiêm hệ máy tính Tiếu Tình không, mua chút đồ tặng cha nuôi của nàng. Còn trực tiếp đi tìm Lưu Duy Sơn, nói thật có cho vàng thì Vương giáo sư cũng chả dám, bất quá chủ yếu là Tiếu Tình cùng bối phận vãn bối, nghĩ chắc nàng sẽ giúp cho.

Lưu Duy Sơn là phó hiệu trưởng trường, khâu bổ nhiệm cùng sát hạch có tiếng nói lớn, hiệu trưởng thường không thích nhúng tay vào việc này, cho nên quyền quyết định nằm trong tay Lưu Duy Sơn.

Kỳ thật, mặt ngoài Vương giáo sư thoạt nhìn thì thanh cao nhưng lại là người rất ham làm quan, nếu không, hắn cũng không đi ganh đua này nọ. Tiếp đó, cũng không lợi dụng chức vị mà chèn ép Trần Mộng Nghiên, bắt nàng phải quen với cháu mình.

Bất quá, cái là Vương giáo sư muốn chính là vị trí chủ nhiệm hệ kinh tế, cái chức này khẳng định là của mình rồi, chắc Trần Mộng Nghiên cũng biết, nên sẽ phải suy nghĩ kỹ lại!

Vương giáo sư đang hứng chí bừng bừng, còn Trần Mộng Nghiên lại bươc nhanh tới quầy phục vụ.

- Xin chào tiểu thư, cho hỏi có chuyện gì sao?

Thấy Trần Mộng Nghiên đi tới, một nhân viên phục vụ đứng sau quầy vội vàng dò hỏi.

- À, là như vậy, Dương Minh có đặt một gian phòng nơi đây! Hắn đã đến chưa?

- Dương Minh?

Nhân viên phục vụ hơi sửng sờ, vừa định hỏi nàng đặt mấy ghế thì đột nhiên nhớ ra.

Dương Minh không phải là người mà Tổng giám đốc Quách Kiến Siêu tự mình dặn dò sao?

Hơn nữa, mới vừa rồi, Quách Kiến Siêu còn đặc biệt nghênh đón ở cửa đại sảnh! Làm cho mấy nhân viên phục vụ đều nhớ kỹ a, Dương Minh là khách quý của khách sạn, tùy thời có thể sử dụng phòng VIP a.

Vương giáo sư đang rất buồn bực, hắn bị Lưu Duy Sơn hiểu lầm là nói dối không thành thực, hắn liền nhìn thấy được, vị chí chủ nhiệm đã tuột khỏi tay hắn và cách hắn càng ngày càng xa.

Nhưng hắn lại không thể không nói dối, nếu hắn nói lời thật lòng thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Chính hắn cũng không thể nói rằng, hắn muốn Trần Mộng nghiên làm cháu dâu. Như vậy chẳng phải là càng thêm đắc tội Lưu Duy Sơn?

Cho nên, Vương giáo sư rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói rằng mình không có việc gì cả, chỉ là tùy tiện đi một chút!

" Lưu hiệu trưởng, tôi… Tôi thực không phải cố ý, Ông xem xem…" Vương giáo sư cẩn thận nói.

" Tôi sẽ không đem tình cảm cá nhân để làm việc công đâu !" Lưu Duy Sơn nói, những lời này, nhất thời làm cho Vương giáo sư trên mặt có một ít vui mừng, nhưng câu nói kế tiếp của Lưu Duy Sơn lại làm cho hắn như rơi xuống hầm băng.

" Bất quá, ngươi không có tố chất, thật sự là không thích hợp làm chủ nhiệm hệ, ngươi mới vào đã không gương mẫu, chỉ sợ để ngươi lên là phản tác dụng." Lưu Duy Sơn nói:

" Đây là ta tận mắt nhìn thấy, cái ta không biết còn có bao nhiêu nữa?"

Vương giáo sư lúc này chỉ biết cười khổ, hắn còn biết giải thích như thế nào? Hiện tại vô luận giải thích cái gì, đều bị quy kết là che dấu, cho nên hắn cũng chỉ có thể ngậm miệng, mặt tỏ vẻ xấu hổ nhìn Lưu Duy Sơn: "Lưu hiệu trưởng, ta biết ta sai rồi…"

"Được rồi, ngươi đi về trước đi, ta còn muốn ăn cơm, chuyện của ngươi ta muốn cùng các lãnh đạo trong trường thương lượng để quyết định." Lưu Duy Sơn khoát tay áo, ý bảo Vương giáo sư đi ra.

Vương giáo sư vẻ mặt cầu xin, bất đắc dĩ vẫn phải đi ra, thật sự mà nói khóc không ra nước mắt.

Chờ Vương giáo sư đi ra, Lưu Duy Sơn mới lộ ra vẻ tươi cười , ông căn bản không đem chuyện của Vương giáo sư để trong lòng:

"Dương Minh sao lại thế này? Con không phải đã biết Vương giáo sư tới đây chứ?"

" Vương giáo sư có đến hay không thực sự con không biết, bất quá Mộng Nghiên nói, lớp nàng có một giáo sư, muốn đem tôn tử giới thiệu cho nàng, nếu nàng đồng ý thì khi đi học sẽ không làm khó dễ nàng. Sáng nay con muốn mời nàng ăn cơm, thật không ngờ hắn ép Mông Nghiên phải đưa hắn đi cùng, không ngờ hắn đến làm khách mà thái độ lại quá quắt như vậy." Dương Minh cũng không phủ nhận, cười nói.

"Tiểu tử , thế là ngươi làm tới?" Lưu Duy Sơn thật ra cũng không tức giận, bởi vì Dương Minh từ đầu tới cuối cũng không có làm chuyện gì khác người , chính là Vương giáo sư làm quá phận. Dương Minh còn không có chuẩn bị trước, chính hắn trước hết nhảy ra phá.

"Ha ha cha nuôi, ngài sẽ không trách con chứ?" Dương Minh gật đầu thừa nhận. Đúng là hắn muôn cha nuôi hắn làm lớn chuyện của Vương giáo sư. Nếu Vương giáo sư là người của trường, khẳng định sẽ là cấp dưới của cha nuôi, có cha nuôi ra mặt, có cho tiền hắn cũng không giám đánh ý với Trần Mộng Nghiên nữa.

Mấu chốt vấn đề là,từ đầu tới cuối đều là Vương giáo sư nhảy ra mắng chửi người, Dương Minh còn chưa có chuẩn bị gì, cũng chưa kịp dựa thế, mà thật ra cũng chẳng cần dựa thế. Người này trực tiếp đem Lưu Duy Sơn bỏ sang một bên. Sử như vậy còn tốt cho hắn chán?

"Trách con làm cái gì?" Lưu Duy Sơn lắc lắc đầu: "Sau chuyện này ta thấy con trưởng thành không ít! Ta thực vui mừng, nếu đổi lại trước kia con còn có thể đợi hay không? không phi tới trường học mà đem Vương giáo sư đánh cho một trận ta mới thấy lạ "

"Ách…" Dương Minh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, bất quá hắn thấy trước kia tính cách của mình không chừng làm như vậy thật.

"Cho nên, nếu ngươi hiểu được chỉ cần dựa vào thế lực để giải quyết xem như ngươi tiến bộ!"

Lưu Duy Sơn tiếp tục nói:

"Nhưng ta nghĩ lần này không nên bức ép Vương giáo sư quá, chuyện này tốt nhất là giải quyết trong hòa bình. Nếu hắn còn muốn tìm Trần Mộng Nghiên gây phiền toái, thì ta với ngươi sẽ dạy bảo hắn một trận."

"Tốt, cha nuôi." Dương Minh gật gật đầu: "Mộng Nghiên, em có chấp nhận với sắp đặt này không? Anh sẽ đưa cho em số điện thoại của cha nuôi và của chị Tiếu Tình, nếu hắn còn gây phiền toái em có thể trực tiếp gọi cho họ."

"Ân…" Trần Mộng Nghiên gật gật đầu. Nàng thực ra cũng không lo lắng quá, nhưng chính vì chuyện này lại lôi Lưu Duy Sơn vào cuộc nàng cũng có chút ngượng ngùng.

"Tốt lắm, Mộng Nghiên, nhanh gọi đồ ăn đi, chúng ta lên nhanh nhanh chút" Dương Minh đem thực đơn đưa cho Trần Mộng Nghiên, hắn tiếp Lưu Duy Sơn phía sau, lại tiếp Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận, bởi vì Trần Mộng Nghiên cùng Vương giáo sư cùng nhau đến, Dương Minh tất nhiên không thể bắt Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận tới tìm Trần Mộng Nghiên.

"Em ăn cái gì cũng được…" Trần Mộng Nghiên có chút ngượng ngùng, mọi người đều chờ nàng đến, nàng lại mang theo Vương giáo sư tới làm ảnh hưởng tới tâm tình mọi người.

Bất quá Dương Minh nhưng thật ra không để ý, tùy tiện chọn vài món, sau đó kêu Quách Kiến Siêu đi chuẩn bị.

Không khí bữa cơm cũng không tệ lắm, Lưu Duy Sơn đại khái cũng biết Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai có quan hệ, bất quá ông cũng không nói gì thêm. Loại chuyện xấu hổ như vậy Ông là trưởng bối cũng không giám nói nhiều, Dương Minh tự mình giải quyết là được.

Buổi chiều, Dương Minh đưa Lưu Duy Sơn, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận trở về trường học. Sau đó hắn lái xe tới chỗ Trầm Vũ Tích, hắn muốn đưa cho nàng một số kế hoạch kinh tế mũi nhọn, đa số là của Điền Đông Hoa để lại, một số ít là của Trương Tân, loại này đều được chuyển lên lầu.

Trầm Vũ Tích thấy Dương Minh còn nhớ đến chuyện của nàng, đến thăm nàng còn mang rất nhiều kế hoạch khiến nàng cảm thấy rất cao hứng. Trước nàng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng vào Dương Minh, kỳ thật cũng không trông cậy Dương Minh có thể nhớ đến mình, mà mang kế hoạch tới. Dương Minh mỗi ngày phải giải quyết biết bao nhiêu việc, thời gian đâu mà nhớ tới chuyện của nàng?

Lần trước lúc Dương Minh đi, Trầm Vũ Tích tuy rằng có chút chờ mong Dương Minh sẽ tới. Thế nhưng là nàng cũng biết, kỳ vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn, Trầm Vũ Tích cũng tự nhủ chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, Dương Minh không có khả năng cùng mình nảy sinh cái gì, chính mình ôm hy vọng thì cũng không tốt lắm…

Quả nhiên rất lâu rồi không thấy Dương Minh tới, Trầm Vũ Tích tuy thất vọng nhưng vẫn an ủi chính mình, như vậy mới là chuyện bình thường! Dương Minh nếu thực sự tích cực chuyện đó mới có vấn đề…

Nhưng thật sự Trầm Vũ tích không ngờ lâu như vậy, Dương Minh lại một lần nữa tới đây, hơn nữa lại làm đúng như hứa hẹn, mang kế hoạch đến đây.

Điều này làm cho Trầm Vũ Tích vừa mừng vừa sợ.

Nhìn thấy Dương Minh đến, Trầm mẫu vừa cao hứng lại vừa mâu thuẫn. Bà sao không biết nữ nhi, suốt ngày tơ tưởng cái gì? Tuy rằng con gái không thừa nhận nhưng bà sao lại không hiểu ra.

Bất quá Trầm mẫu cũng biết, nữ nhi đây là si tâm vọng tưởng. Chuyện này căn bản không thể xảy ra, không cần nói hiện tại hai chân tàn tật, đứng lên không nổi, cho dù là không có vấn đề, Dương Minh cũng chưa chắc để ý tới nữ nhi nhà mình.

Nhưng hy vọng vẫn là hy vọng, bà vẫn mong Dương Minh có thể thường xuyên tới thăm con gái, khai thông tâm tình nàng. Thật sự lúc này Trầm mẫu rất sợ con gái làm chuyện ngu ngốc, bà mỗi ngày đều không giám đi ra quán, tất cả đành phải nhờ vào Trầm phụ vậy, bà chỉ có thể ở nhà trông con gái thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: