Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 8: Mùi hương của chữa lành

Không gian trong xe yên lặng, chỉ có tiếng động cơ chạy đều đặn. Gojo thỉnh thoảng liếc nhìn Hiyori, ánh mắt anh lấp lánh một chút ngại ngùng nhưng cũng đầy ấm áp. Hiyori ngồi im lặng, tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn những ánh đèn đường lướt qua.

Khi xe dừng lại trước cổng nhà Hiyori, cô nhẹ nhàng mở cửa xe chuẩn bị bước xuống thì Gojo đột ngột đưa tay kéo cô lại.

Gojo (giọng trầm ấm, hơi nghiêm túc):
"Hiyu, tôi thật sự hy vọng em sẽ đồng ý đến trường làm việc. Ở đó vừa an toàn hơn, lại giúp em tăng thêm kinh nghiệm và năng lực. Với lại..."

Hiyori (quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi):
"Với lại gì?"

Gojo (mỉm cười, ánh mắt dịu dàng):
"Ở đó vui hơn là ở đây một mình. Dù sao em cũng chưa quen ai ở Tokyo mà, đúng không?"

Hiyori im lặng nhìn Gojo, ánh mắt như đang suy nghĩ sâu xa.

Hiyori (mỉm cười nhẹ):
"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ và trả lời anh vào ngày mai."

Gojo (gật đầu, vui vẻ hẳn lên):
"Được rồi! Ngày mai tôi sẽ lại đến đón em. Có vài nơi tôi muốn dẫn em đi, và cũng có người muốn gặp em nữa."

Hiyori (mỉm cười):
"Vậy thì mai gặp lại."

Gojo bước ra khỏi xe, mở cửa giúp Hiyori, nhưng khi anh vừa định quay đi, Hiyori bất ngờ kéo tay anh lại.

Gojo (ngạc nhiên, cười trêu):
"Sao thế? Không nỡ để tôi đi à?"

Hiyu (đỏ mặt, hắng giọng):
"Không phải như thế! Tôi chỉ muốn hỏi... đã hứa tặng quà cho mọi người rồi, nhưng tôi không biết họ thích gì. Anh giúp tôi được không?"

Gojo khẽ cười, ánh mắt sáng lên như vừa được trao một lý do để kéo dài thời gian bên cô. Anh lấy điện thoại ra xem giờ rồi quay sang cô.

Gojo (vẻ mặt rạng rỡ):
"Giờ vẫn chưa muộn, hay chúng ta đến trung tâm thương mại chọn quà luôn đi. Em thấy sao?"

Hiyori hơi bất ngờ trước đề nghị của anh, nhưng nhanh chóng đồng ý.
..........

Gojo và Hiyori bước vào khu mua sắm sầm uất. Hai người cùng đi dạo, Satoru vừa đi vừa giúp Hiyori gợi ý quà tặng.

Hiyori (ngắm những chiếc áo hoodie):
"Yuji thường mặc hoodie đúng không? Tôi sẽ tặng cậu ấy một cái."

Satoru (nhẹ gật):
"Chính xác. Cậu nhóc lúc nào cũng thích kiểu áo này."

Hiyori: "Còn Megumi thì sao? Cậu ấy thích động vật... tôi nên tặng gì?"

Satoru (nheo mắt suy nghĩ):
"Đồ chơi hoặc phụ kiện liên quan đến chó. Cậu ấy rất thích nuôi chó."

Hiyori (cười nhẹ):
"Vậy tôi sẽ tặng một chiếc hoodie đen in hình chú chó trắng, và thêm một móc khóa hình chú chó nhỏ."

Hiyu (mỉm cười):
"Thế này chắc hợp với Megumi nhỉ?"

Gojo liếc nhìn, nhướng mày.
"Hợp quá chứ. Tôi bắt đầu thấy ganh tị rồi đây. Chọn kỹ thế cơ mà."

Hiyu chỉ cười nhẹ, không đáp lại.

Họ tiếp tục đến khu nước hoa và trang sức nữ.
Hiyu chọn một chai nước hoa nhãn hiệu nổi tiếng và thêm một chiếc đầm màu đen có đính kèm nơ, vừa đơn giản,vừa phù hợp với lứa tuổi cô bé nhưng cũng rất tinh tế, sang trọng.

Hiyu (vui vẻ):
"Hy vọng cô bé sẽ thích."

Gojo: ( thở dài, cười bất lực)
"Nobara chắc sẽ phát cuồng em mất."

Với Maki, Gojo gợi ý một bộ dụng cụ luyện tập thể chất, và Hiyu nhanh chóng đồng ý.

Hiyu: "Nghe hợp lý. Cô bé ấy thật sự rất mạnh mẽ."

Đến lượt Panda, Hiyu chọn một chiếc chăn ấm có thêu họa tiết cây tre. Còn Toge, cô quyết định tặng một set cơm nắm với nhiều hương vị đặc biệt cùng với một bộ mô hình cơm nắm bằng gỗ trông rất dễ thương.

Hiyu (nhìn Gojo, cảm kích):
"Cảm ơn anh. Tôi nghĩ đã đủ quà cho mọi người rồi. Chúng ta về thôi."

Gojo (nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày):
"Khoan đã, tôi nghĩ vẫn còn thiếu."

Hiyu (ngạc nhiên):
"Thiếu ai sao?"

Gojo không trả lời ngay mà chỉ nhìn cô, vẻ mặt như đang mong đợi điều gì.

Hiyu: "A, đúng rồi, nếu tặng quà cho học sinh, cũng nên tặng cho các thầy cô."

Gojo đang cảm thấy thất vọng và tổn thương nhẹ.

Hiyu: " Theo như anh nói thì Shoko thích uống rượu nhỉ ?. Vậy tôi sẽ chọn một chai rượu trái cây vang cao cấp cho cô ấy."

Gojo gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn trông chờ điều gì đó.

Hiyu tiếp tục chọn một chiếc đồng hồ lịch lãm cho Nanami, một bộ mô hình gỗ kèm túi trà Gyokuro cho thầy Yaga, và một chậu bonsai nhỏ cùng trà Kabusecha cho Đại nhân Tengen.

Hiyu (hài lòng):
"Bây giờ chắc đã đủ rồi."

Gojo (giọng có chút thất vọng):
" Về thôi."

Hiyori nhìn theo dáng anh, nhận ra sự khác thường. Sau vài giây suy nghĩ, cô bỗng nhớ ra và nhanh chóng quay vào trung tâm thương mại.

Khi ra đến xe, Gojo nhận ra Hiyori không đi theo. Anh hoảng hốt quay lại tìm cô, trong đầu vẽ ra hàng loạt kịch bản xấu. Anh chạy khắp nơi tìm cô, cho đến khi thấy Hiyori bước ra từ trung tâm thương mại.

Anh chạy ngay đến bên cô, giữ lấy vai cô, giọng hốt hoảng:

Gojo: "Em đi đâu thế? Sao không nói với tôi? Em biết tôi lo lắng thế nào không?"

Hiyori nhìn Gojo, ánh mắt dịu dàng:

Hiyori: "Tôi chỉ quay lại để lấy đồ bị quên thôi. Không sao mà."

Gojo (ngạc nhiên): "Đồ gì? Tôi nhớ đống đồ kia vẫn ở đây mà."

Hiyori mỉm cười, giơ lên hai túi bánh mochi Ichigo Daifuku:

Hiyori: "Tôi quên quà của anh. Thật sự xin lỗi, anh đã giúp tôi nhiều như vậy mà tôi lại quên mất anh. Tôi biết anh thích đồ ngọt, nên đã mua loại này cho anh."

Gojo đứng bất động vài giây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hiyori. Rồi không kìm được, anh bước tới ôm cô thật chặt.

Gojo (thì thầm):
"Cảm ơn em... Tôi thật sự rất vui. Nhưng lần sau, đừng khiến tôi lo như thế nữa, được không?"

Hiyori hơi đỏ mặt, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

...........
Gojo đưa Hiyori về nhà. Trước khi cô vào trong, anh mỉm cười chúc cô:

Gojo: "Ngủ ngon. Mai tôi sẽ đến đón em , và hy vọng ngày mai em sẽ đồng ý làm giảng viên tại học viện."

Hiyori (mỉm cười, gật đầu):
"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Ngủ ngon nhé."

Gojo đứng chờ đến khi cô vào nhà và đóng cửa. Trên đường trở về, trong lòng anh tràn ngập hạnh phúc. Anh nhớ lại cảm giác hoảng loạn khi không thấy cô đâu, và cảm giác vui sướng khi nhận được món quà từ cô.

Gojo (thầm nghĩ):
"Chẳng lẽ thầy Yaga nói đúng? Mình... thật sự thích cô ấy sao?"
...............

Đêm muộn, phòng riêng của Hiyori

Hiyori ngồi lặng yên bên cửa sổ, ánh trăng rọi lên mái tóc dài óng mượt của cô. Gió đêm khẽ lay động những chiếc rèm mỏng manh. Điện thoại trên tay cô sáng lên, dòng chữ "Bà" hiện rõ trên màn hình. Cô do dự một lúc rồi bấm gọi.

Bà: "Hiyori? Khuya rồi mà con chưa ngủ sao?"

Hiyori (giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút ngập ngừng): "Bà, con vẫn ổn. Nhưng con cần nói với bà một chuyện quan trọng."

Bà (nghiêm túc): "Chuyện gì thế? Con gặp khó khăn à?"

Hiyori (lấy hết can đảm): "Con đã quyết định rồi. Con sẽ tham gia làm bác sĩ tại học viện."

Đầu dây bên kia im lặng. Một khoảng lặng kéo dài khiến Hiyori cảm nhận rõ nhịp tim mình đang đập nhanh. Cuối cùng, bà cô thở dài.
Bà: "Ta hiểu rồi. Sáng mai, ta sẽ cho người mang đến cho con toàn bộ tài liệu về chú thuật trị thương. Con cần gì thêm không?"

Hiyori: "Bà... liệu bà có thể gửi cho con những ghi chép về chú lực chiến đấu của tổ tiên không? Con muốn hiểu thêm về năng lực này."

Bà cô im lặng, ánh mắt xa xăm như nhớ về quá khứ. Một lát sau, bà đáp, giọng điềm tĩnh nhưng mang chút trăn trở.
Bà: "Được, ta sẽ gửi. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh đó không chỉ là món quà, mà còn là gánh nặng. Con phải dùng nó một cách cẩn thận."

Hiyori (kiên định): "Con hiểu mà, bà. Con hứa sẽ không để nó trở thành thứ làm tổn thương người khác."

Bà cô mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn là nỗi lo lắng khó tả.
Bà: "Được rồi, chúc con ngủ ngon. Và nếu con cảm thấy khó khăn hay cần giúp đỡ, hãy nhớ, ta luôn ở đây."

Hiyori (giọng cảm kích): "Cảm ơn bà. Bà ngủ ngon nhé."

Hiyori tắt máy, nhưng trái tim cô không khỏi trĩu nặng. Cô nhìn lên bầu trời, ánh trăng như cũng chất chứa một nỗi niềm.

Bà (ở bên kia đầu dây, lẩm bẩm): "Liệu lịch sử năm đó có lặp lại? Ta đã cố dạy con tuân theo quy tắc gia tộc, nhưng chính ta lại đang dẫn nó đi con đường mà ta từng chọn. Có lẽ, tất cả đều là ý trời."

Sáng hôm sau, tại nhà Hiyori

Hiyori mặc chiếc áo vest đen ôm gọn cơ thể, kết hợp với chân váy cùng màu và đôi boots cao cổ đến bắp chân. Trông cô vừa thanh lịch, vừa sắc sảo. Khi cô đang chuẩn bị các món quà nhỏ cho học viên thì tiếng chuông cửa vang lên.

Cô bước ra, mở cửa. Trước mặt cô là Gojo Satoru trong bộ vest đen như cũ nhưng vẫn lịch lãm. Anh đứng đó, đôi mắt bị che bởi chiếc băng, nhưng nụ cười như sáng cả buổi sáng.

Gojo (giọng pha chút trêu ghẹo): "Tôi đến để đón bác sĩ mới, nhưng hình như tôi lạc vào buổi chụp ảnh tạp chí thời trang rồi."

Hiyori (mỉm cười, lườm anh): "Anh đừng có đùa nữa. Vào đi, tôi còn vài thứ phải chuẩn bị."

Gojo bước vào, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cô khi cô tiếp tục sắp xếp quà.
Gojo (giọng trầm thấp, như lơ đãng nhưng chân thành): "Người ta nói 'người đẹp vì lụa', nhưng tôi nghĩ là lụa đẹp vì người thì đúng hơn."

Hiyori hơi khựng lại, một chút đỏ mặt xuất hiện nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hiyori: "Nếu anh cứ trêu tôi thế, tôi sẽ nghĩ anh đến đây để gây rắc rối đấy."

Gojo cười khẽ, đôi mắt phía sau chiếc băng dường như đang lóe sáng. Anh quyết định nói thẳng vào vấn đề.
Gojo: "Vậy... em đã suy nghĩ xong chưa? Về lời đề nghị của tôi."

Hiyori đặt món quà cuối cùng xuống bàn, xoay người lại, đôi mắt trong trẻo nhưng đầy ẩn ý.
Hiyori: "Anh thử đoán xem?"

Gojo nhún vai, giọng pha chút bất lực.
Gojo: "Lục nhãn của tôi vô dụng với em, nên tôi không thể đoán được. Nhưng tôi chỉ muốn nói, dù em chọn gì, tôi sẽ tôn trọng. Nhưng thật lòng, tôi hy vọng em đồng ý. Không chỉ vì học viện cần em, mà vì tôi..."

Hiyori nhướng mày, ánh mắt tò mò.
Hiyori: "Anh vì gì?"

Gojo (khẽ cười, nhưng giọng nghiêm túc): "Vì tôi cũng rất muốn làm việc chung với em."

Câu nói của anh khiến không khí như ngưng lại. Hiyori cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhưng cô vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Hiyori: "Tôi không chắc. Tôi sợ mình sẽ là gánh nặng. Tôi không có kinh nghiệm thực chiến..."

Gojo bước tới, đôi tay mạnh mẽ đặt lên vai cô, ánh mắt dù bị che giấu nhưng giọng nói lại tràn đầy sự kiên định.
Gojo: "Hiyu, em không bao giờ là gánh nặng. Nếu em đồng ý, tôi và mọi người sẽ giúp em. Tôi sẽ dạy em tất cả những gì tôi biết, thậm chí hy sinh thời gian để hướng dẫn riêng. Vì vậy, đừng lo."

Hiyori nhìn anh, đôi mắt ngập tràn cảm xúc. Cô khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến Gojo ngẩn ngơ.
Hiyori: "Cảm ơn anh, Gojo. Nhưng..."

Gojo nhanh chóng chen lời, giọng pha chút khẩn trương.
Gojo: "Nếu em từ chối, tôi sẽ buồn lắm đấy."

Hiyori bật cười khúc khích, nhưng ánh mắt đầy vẻ trêu ghẹo.
Hiyori: "Anh buồn thật sao?"

Gojo (ngập ngừng): "Bởi vì... em rất quan trọng với tôi."

Lời nói vừa dứt, cả hai đều im lặng. Hiyori cảm nhận mặt mình nóng bừng, vội quay đi. Gojo cũng bất ngờ trước lời mình vừa nói, nhưng không hối hận.

Sau một lúc, Hiyori thở dài, thỏ thẻ:
Hiyori: "Tôi sẽ tham gia... nhưng chỉ 3 tháng thử việc thôi."

Gojo cười rạng rỡ, không giấu nổi sự vui sướng.
Gojo: "TUYỆT! Để tôi giúp em mang đồ ra xe."

Cả hai cùng rời khỏi nhà, và dù không nói thêm, cả Gojo và Hiyori đều hiểu rằng giữa họ, đã có một sự thay đổi không thể nào phủ nhận.
....

Không khí tại học viện hôm nay rộn ràng hơn bao giờ hết. Từng đợt gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng cười nói xôn xao của các học viên. Ai nấy đều tập trung đông đủ tại sân, ánh mắt đổ dồn về chiếc xe đang từ từ tiến vào cổng chính.

Panda (nghiêng đầu nhìn):
"Xe của thầy Gojo kìa! Nhưng... hình như hôm nay thầy ấy không đi một mình?"

Chiếc xe dừng lại. Gojo bước xuống trước, dáng vẻ ung dung, nụ cười quen thuộc trên môi. Nhưng khi cánh cửa bên kia mở ra, Hiyu xuất hiện trong bộ trang phục thanh lịch màu đen, đôi boots cao cổ kết hợp cùng dáng người mảnh mai và phong thái quý phái, tất cả như bị thôi miên.

Yuji (há hốc):
"Cô ấy đẹp... quá mức cho phép rồi!"

Panda (gật gù):
"Tôi nói rồi mà! Hai người này đúng là cặp trời sinh!"

Megumi (nhíu mày):
"Thầy Gojo nên cẩn thận. Người hoàn hảo như cô ấy dễ bị cướp mất lắm."

Toge:
"Shake!"

Maki (búng tay một cái):
"Nhìn thầy Gojo cợt nhả thế kia, tôi cược sau này thầy ấy sẽ cầu cứu bọn mình để níu kéo cô ấy cho xem."

Nobara: "..."

Không một lời, Nobara chỉ dán mắt vào Hiyori

Yuji (nghiêng đầu nhìn):
"Nobara, cậu bị làm sao vậy? Trông mặt cậu như sắp ngất tới nơi rồi. Có cần đi gặp cô Shoko không?"

Megumi (gật đầu):
"Đúng đấy. Thật sự ổn không?"

Nobara không đáp. Đột nhiên, cô túm cổ áo của Yuji và Megumi, mắt sáng rực:
"Cả hai câm miệng ngay! Tôi đang tập trung!"

Panda (chớp mắt):
"Tập trung cái gì?"

Nobara gằn giọng:
"Cậu không thấy sao? Bộ đồ của cô Hiyu! Tôi chắc chắn áo vest và chân váy là của YSL, đôi boots đen kia là của Dolce & Gabbana, còn trang sức... chắc chắn là Bulgari!"

Cả đám im lặng nhìn Nobara như thể cô vừa từ sao Hỏa đáp xuống.

Yuji (mắt mở to):
"Nobara, cậu... phát hiện ra mấy cái này bằng cách nào vậy?"

Nobara:
"Con mắt tinh tường của một fashionista, hiểu chưa?"

Lúc này, Gojo và Hiyori tiến lại gần.

Gojo (vẫy tay):
"Chào buổi sáng! Các nhóc hôm nay trông có vẻ hào hứng nhỉ?"

Yuji (háo hức):
"Cô Hiyu, cô cầm gì mà nhiều túi thế kia? Là quà cho bọn em sao?"

Hiyori mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Đúng vậy. Đây là quà cho mọi người. Hy vọng các em sẽ thích."

Ngay lập tức, ánh mắt cả nhóm sáng lên như đèn pha.

Panda (nhảy cẫng):
"Thật sao? Cô tốt quá! Đưa đây em cầm phụ cho!"

Hiyori bật cười, bắt đầu phát quà cho từng người.

Đầu tiên là Panda. Cậu nhận được một chiếc khăn lông mềm mại màu xanh biển nhạt, với họa tiết là những cây tre được thêu thủ công trông rất đáng yêu.

Panda (ôm chặt khăn):
"Em rất thích nó! Cảm ơn cô! Đêm nay em sẽ ôm nó ngủ thật ngon!"

Đến lượt Toge, cậu nhận được một set cơm nắm nhiều vị và một bộ mô hình cơm nắm bằng gỗ. Toge nhận lấy, im lặng nhìn cô.

Hiyori (nghiêng đầu, lo lắng):
"Toge, em không thích món này sao? Nếu không thích, cô có thể đổi món khác."

Toge không nói gì, chỉ tiến lên, dang tay ôm lấy Hiyu khiến cả nhóm bất ngờ.

Panda (giải thích):
"Cậu ấy rất thích món quà này nên mới ôm cảm ơn cô đó!"

Toge (gật đầu):
"Shake!"

Hiyori mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Toge:
"Nếu vậy thì tốt rồi. Cô sẽ cố gắng học ngôn ngữ của em để chúng ta trò chuyện dễ hơn."

Tiếp theo là Maki. Cô Bé nhận được một đôi găng tay chuyên dụng để luyện tập.

Maki (nhìn đôi găng, cười):
"Cô Hiyu đúng là hiểu ý em! Em sẽ dùng nó để luyện tập... và để dạy cho Panda một bài học khi cậu ta dám nói bậy."

Panda lập tức lùi lại, giơ tay lên đầu hàng:
"Ơ kìa, sao lại lôi tôi vào đây!"

Đến Megumi, cậu nhận được một chiếc hoodie đen in hình chú chó trắng, và thêm một móc khóa hình chú chó nhỏ.

Megumi: "Rất đẹp. Em sẽ giữ gìn cẩn thận. Cảm ơn cô."

Yuji thì nhận được một chiếc túi đựng đồ ăn vặt và một chiếc áo hoodie. Cậu cầm túi lên, chạy quanh Hiyori như một chú cún con.

Yuji (hò reo):
"Em thích lắm! Cảm ơn cô! Lần sau khi có phiếu ăn vặt, em sẽ đãi cô một bữa thật hoành tráng!"

Gojo (đột nhiên chen vào):
"Còn tôi thì sao? Tôi có được đi chung không?"

Yuji (nhanh nhảu):
"Được chứ thầy! Nhưng thầy phải trả thêm tiền để bọn em ăn thêm!"

Gojo thở dài, quay sang Hiyori với vẻ mặt thất vọng:
"Em chỉ vừa mới đến đây một ngày thôi mà đám học trò đã phản bội tôi rồi..."

Hiyu bật cười, nhưng ngay sau đó cô nhận thấy Nobara vẫn chưa nói gì.

Hiyu (nhẹ nhàng hỏi):
"Nobara, em sao vậy? Có chuyện gì à, em không...?"

Trước khi Hiyori kịp nói hết câu, Nobara bất ngờ lao tới, ôm chặt lấy cô.

Nobara (hét lên):
"Cảm ơn cô! Em thật rất thích món quà này , em yêu cô nhất trên đời này!"

Hiyori ngạc nhiên, vỗ nhẹ lên lưng Nobara, mỉm cười:
"Cô bé này, chỉ là quà thôi mà. Em thích là được rồi."

Nhưng Nobara không chịu buông ra. Thay vào đó, cô áp má sát vai Hiyu, nhắm mắt như tận hưởng điều gì đó.

Nobara (hít một hơi sâu):
"Cô Hiyu, cô thơm quá! Cô dùng nước hoa gì thế?"

Hiyu bật cười trước câu hỏi bất ngờ:
"Cô không có thói quen dùng nước hoa cho lắm."

Nobara (tròn mắt, giọng đầy kinh ngạc):
"CÁI GÌ?! Đây là mùi tự nhiên của cô sao? Wowww! Cô thơm quá! Mùi hương này dễ chịu đến mức em cảm thấy cả người thoải mái vô cùng luôn!"

Cả nhóm học trò đứng gần đó nghe thấy đều sửng sốt.

Yuji (há hốc):
"Thật sao? Em cũng muốn thử ôm cô một cái để biết mùi đó như thế nào!"

Panda (vẫy tay, lớn giọng):
"Cô Hiyu, cho Nobara ôm như vậy mà không cho bọn em ôm là không công bằng đâu nhé!"

Toge (gật đầu mạnh):
"Shake! Shake!"

Maki (nhún vai, giả bộ nghiêm túc):
"Đúng đấy. Dù sao cô cũng là người mang quà tới, ít nhất cũng nên 'phát thêm' một cái ôm đi chứ."

Hiyori thoáng khó xử, nhưng nhìn những gương mặt háo hức và đáng yêu của bọn nhóc, cô bật cười, nhẹ gật đầu:
"Được rồi, từng người một nhé."

Yuji (nhảy phắt tới, mở rộng tay):
"Em đầu tiên!"

Cậu ôm lấy Hiyori, áp sát má cô và ngay lập tức giật mình.

Yuji (mắt sáng rực, giọng đầy kinh ngạc):
"Thật sự thơm! Mùi hương này giống như... giống như liều thuốc chữa lành vậy! Nó khiến em cảm thấy bình yên và thư giãn vô cùng!"

Megumi (nhướn mày):
"Để tôi thử xem cậu nói có đúng không."

Megumi bước lên, ôm lấy Hiyori trong vài giây. Khi buông ra, cậu trầm ngâm rồi khẽ gật đầu:
"Cậu nói đúng thật. Mùi hương này rất đặc biệt, giống như là... xua tan mọi căng thẳng."

Đến lượt Toge. Cậu bước tới, ôm nhẹ lấy Hiyori rồi lập tức lùi lại, hai tay giơ lên gật gật đầu như muốn nói:
"Tuyệt vời!"

Panda đến sau, cậu ôm chặt lấy Hiyori, còn lắc qua lắc lại như đang ôm một chú gấu bông.

Panda (cười lớn):
"Đây là lần đầu tiên em thấy một người có mùi hương dễ chịu đến thế. Cô đúng là đặc biệt, cô Hiyu!"

Cuối cùng là Maki, cô bước đến với dáng vẻ lạnh lùng nhưng khi buông Hiyu ra, môi lại nở một nụ cười nhỏ:
"Mùi hương này thật sự rất lạ. Nó giống như... tiếp thêm sức mạnh vậy."

Cả nhóm sau đó đứng quây quanh Hiyori, mỗi người đều bày tỏ cảm nhận riêng.

Yuji (hào hứng):
"Cô Hiyu, cô đúng là có một không hai!."

Nobara (gật gù, mặt nghiêm túc):
"Đúng thế! Cô là người tuyệt vời nhất ở đây!"

Gojo đứng một bên, khoanh tay nhìn cả nhóm, mặt mày tối sầm. Sau một hồi chịu đựng, anh vỗ tay lớn:
"Rồi rồi, đủ rồi đấy! Đi làm nhiệm vụ đi!"

Cả nhóm lẩm bẩm phản đối nhưng vẫn đành nghe lời rời đi. Họ vừa đi vừa nói xấu anh.

Yuji: "Thầy ấy đúng là kiểu người thích phá hỏng cuộc vui của bọn mình."

Sau khi nhóm học trò đi khuất, Gojo đút tay vào túi áo, quay sang nhìn Hiyori. Nhưng lần này, ánh mắt anh không còn vẻ châm chọc như mọi khi, mà thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm thấy.

Gojo: "Hôm nay..... tôi cảm thấy trong người khó chịu quá."

Hiyu (nhíu mày):
"Anh không khỏe sao? Vậy đi nhờ cô Shoko kiểm tra xem?"

Gojo (lắc đầu):
"Shoko bận, tôi không dám làm phiền cô ấy. Nhưng mà..."

Rồi anh nhìn Hiyori, ánh mắt mong chờ đến mức cô không thể không chú ý.

Hiyori: "Anh nhìn tôi làm gì?Tôi không biết đâu."

Gojo: "Nhưng mà em biết chú thuật trị thương mà. Em thử xem sao."

Hiyori gật đầu, đưa tay lên, ánh sáng vàng dịu nhẹ từ tay cô phát ra. Nhưng chưa kịp làm gì thì Gojo đã ngăn lại.

Gojo: "Khoan, không cần rườm rà như vậy đâu."

Hiyori (nhướng mày):
"Không rườm rà? Vậy anh muốn tôi làm sao?"

Gojo hơi ngập ngừng, hai tai đỏ lên rõ rệt, giọng nhỏ dần:
"Em... có thể làm giống như lúc nãy không?"

Hiyori (ngạc nhiên):
"Giống lúc nãy? Ý anh là sao?"

Gojo ấp úng, ánh mắt lảng tránh:
"Như lúc em làm với bọn trẻ ấy... Ôm một cái."

Lúc này, Hiyori trợn tròn mắt nhìn anh.

Hiyori (đỏ mặt ,ấp úng nói):
"Thật ra... mùi cơ thể tôi không thần kỳ đến mức đó đâu. Bọn nhóc chỉ đùa thôi."

Gojo (kiên định):
"Thật hay giả, thử là biết."

Không để Hiyori kịp phản ứng, Gojo bước tới kéo cô vào một cái ôm nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Gojo: "Hôm qua ôm em vì lo em bị lạc, tôi không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng giờ thì... đúng là có gì đó rất đặc biệt. Bọn trẻ nói không sai."

Hiyori đỏ mặt, định đẩy anh ra nhưng cánh tay anh siết chặt hơn.

Gojo (thì thầm): "Mùi hương này khiến cơ thể tôi thư giãn, tâm trí cũng nhẹ nhõm hơn. Giống như toàn bộ áp lực đều tan biến."

Hiyori đứng im, trái tim đập rộn ràng. Mùi hương bạc hà quen thuộc từ Gojo phảng phất quanh cô, hòa quyện với hơi ấm từ vòng tay của anh.

Thời gian như dừng lại. Cô không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng Gojo vẫn không có ý định buông cô ra. Khi cô đang định nói điều gì thì đúng lúc đó, từ phía xa vọng tới một giọng nói nghiêm khắc:
"E hèm!"

Cả hai giật mình quay lại, thấy Shoko đứng cách đó vài bước, tay khoanh trước ngực, nhìn họ với ánh mắt như bắt quả tang chuyện gì mờ ám.
Shoko (khoanh tay, nhếch môi):
"Hai người đang làm gì giữa sân trường thế này? Công khai ôm nhau à?"

Hiyori lúng túng đẩy Gojo ra:
"Không...không phải như cô nghĩ đâu!"

Gojo chỉ cười trừ, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ thích thú.

Gojo: "Tôi chỉ đang kiểm chứng một điều thú vị thôi."

Shoko nhướn mày, nhìn cả hai đầy ẩn ý:
"Phải không? Thôi, tôi về phòng thí nghiệm đây. Hai người cứ tiếp tục 'kiểm chứng' đi."

Nói rồi Shoko quay đi, nhưng nụ cười mỉm của cô cho thấy cô chẳng tin lời biện minh nào cả, còn Gojo chỉ nhún vai, vẻ mặt không chút áy náy. Anh quay lại nhìn Hiyori, cười tinh nghịch:
"Đấy, em thấy không? Shoko lúc nào cũng nghiêm trọng hóa mọi chuyện. Nhưng mà này, lần sau em có thể ôm tôi lâu hơn một chút không? Thật sự rất hiệu quả."

Hiyori (bối rối, lườm anh):
"Anh đúng là không thể chịu nổi!"

Gojo bật cười, chỉnh lại kính, rồi nói:
"Được rồi, không chọc em nữa, đi thôi, em vẫn chưa tặng quà xong mà đúng không?"

Lúc này Hiyori mới sực nhớ lại mấy túi quà trên tay cô, hoảng hốt:
"Đúng rồi, tôi quên mất, lúc nãy còn chưa kịp đưa cho shoko.."

Gojo: "Shoko thì lát chúng ta quay lại sau, đi, tôi đưa em đến gặp ngài Tengen trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro