Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 2 : Định mệnh dẫn lối

Một buổi chiều u ám, bầu trời phủ đầy mây xám, không khí như đè nặng cả không gian. Satoru, sau khi hoàn thành buổi dạy, đang thong thả bước trên con đường vắng dẫn về khu trọ của mình. Anh định rẽ qua một con hẻm nhỏ để tiết kiệm thời gian, nhưng lại cảm nhận được luồng năng lượng chú thuật còn sót lại quanh đó.

Khi bước qua con hẻm, một cảnh tượng kỳ lạ đập vào mắt anh.

Ở giữa con hẻm chật hẹp, một thiếu nữ đang quỳ xuống cạnh một đứa bé gầy gò, ánh sáng vàng rực rỡ phát ra từ bàn tay cô, len lỏi qua không khí như những vì sao nhỏ, nhẹ nhàng bao bọc lấy cơ thể đứa trẻ. Ở một góc khác, xác của một nguyên hồn cấp hai đang tan biến, dấu vết chiến đấu vẫn còn rõ rệt trên mặt đất.

Nhưng điều khiến Satoru khựng lại chính là cô gái đó. Mái tóc dài, chiếc khăn che mặt, và bộ trang phục giản dị hơn so với lần trước, nhưng không thể nhầm lẫn được. Đó chính là cô gái anh gặp ở cánh đồng hoa anh đào một tuần trước.

Ánh sáng vàng từ chú thuật trị thương của cô hòa cùng làn gió nhẹ tạo nên một khung cảnh quái dị nhưng cũng đầy vẻ xinh đẹp khó tả. Và lần này, dù chiếc khăn vẫn che đi phần lớn gương mặt, ánh sáng chú thuật lại vô tình làm lộ ra góc nghiêng thanh thoát của cô, khiến anh bất giác dừng bước.

Satoru đứng đó một lúc, mắt không rời khỏi cô gái. Nhưng rồi anh nhếch môi cười, bước tới gần, quyết định phá vỡ sự yên lặng.

"Cô gái bình thường lại tình cờ xuất hiện ở một nơi nguy hiểm nữa à?"

Hiyori giật mình ngước lên, ánh mắt chạm phải anh. Dù đã quen với việc kiểm soát cảm xúc, cô vẫn không giấu được sự bất ngờ khi nhận ra anh.

"Ngài... là người lần trước."

"Ồ, hóa ra cô vẫn nhớ tôi," Satoru nói, giọng điệu pha chút trêu chọc. "Tôi đang tự hỏi liệu cô có phải kiểu người chuyên đi dạo ở những nơi đầy nguyên hồn không?"

Hiyori hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh. "Tôi chỉ đi ngang qua và thấy đứa bé này cần giúp đỡ."

"Đi ngang qua?" Satoru nhướn mày, nụ cười càng rộng hơn. "Cô có vẻ thích đi ngang qua những nơi đầy rắc rối nhỉ."

Hiyori không trả lời, tập trung vào chú thuật trị thương của mình. Ánh sáng vàng trên tay cô dần tắt đi, đứa trẻ nằm im, hơi thở đã đều đặn trở lại.

"Xong rồi." Cô nhẹ nhàng đứng dậy, phủi tay, ánh mắt vẫn nhìn Satoru đầy thận trọng.

Satoru bước thêm một bước, đôi mắt sắc sảo không giấu nổi sự tò mò. "Cô không chỉ biết chú thuật trị thương, mà còn có thể tiêu diệt nguyên hồn cấp hai. Lần trước cô nói mình là người bình thường, nhưng tôi phải nói thật, tôi không tin đâu."

Hiyori lặng lẽ lùi một bước, giữ khoảng cách với anh. "Ngài hiểu lầm rồi. Tôi chỉ giúp đứa bé thôi."

"Hiểu lầm?" Satoru bật cười, nhưng không phải kiểu cười chế nhạo. "Vậy thì để tôi hỏi, người bình thường nào có thể tiêu diệt nguyên hồn cấp hai và chữa trị bằng một chú thuật mạnh mẽ đến thế?"

Cô không trả lời, ánh mắt lảng tránh.

Satoru nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia hài hước. "Cô có vẻ không muốn giải thích. Nhưng không sao, tôi là người kiên nhẫn mà. Dù sao, tôi cũng thấy tò mò về cô từ lần gặp trước rồi."

Hiyori im lặng vài giây, rồi cúi đầu. "Ngài nghĩ gì thì tùy. Nhưng tôi thực sự không muốn gây chú ý."

"Cô không gây chú ý ư?" Satoru nhìn cô từ đầu đến chân, rồi nở nụ cười nửa miệng. "Nếu muốn thế, thì cô đang làm rất tệ đấy."

Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài sợi tóc của Hiyori và ánh sáng vàng còn sót lại từ chú thuật của cô.

Hiyori cất giọng, lần này bình tĩnh hơn. "Nếu ngài không có gì khác để nói, tôi xin phép đi trước."

Nhưng khi cô bước qua anh, Satoru chặn đường, đôi mắt anh trở nên nghiêm túc hơn. "Cô không cần nói nếu không muốn, nhưng để tôi nói rõ. Tôi không nghĩ mọi chuyện chỉ là tình cờ. Có điều gì đó rất khác thường ở cô. Và tôi sẽ tìm ra sự thật."

Cô lặng người trong giây lát, rồi lách qua anh và bước đi, để lại Satoru đứng đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng cô.

Satoru đứng yên, cảm giác lòng mình dâng lên một sự hiếu kỳ mãnh liệt. "Cô ấy không giống bất kỳ ai mình từng gặp. Một người vừa mạnh mẽ, vừa bí ẩn, nhưng lại cố che giấu tất cả. Cô thực sự là ai, cô gái bình thường?"

Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy quyết tâm. "Chuyện này ngày càng thú vị rồi. Lần này, cô sẽ không dễ dàng thoát khỏi tôi như thế nữa đâu."

Sau khi chứng kiến Hiyori rời đi, Satoru không kiềm chế được lòng tò mò của mình. Cô gái ấy rõ ràng không bình thường – từ chú thuật chữa trị mạnh mẽ, đến ánh mắt thâm trầm như chứa đầy bí mật. Không suy nghĩ nhiều, anh quyết định đi theo cô.

Ban đầu, anh giữ khoảng cách, im lặng bước phía sau, quan sát cách cô bước đi đầy vẻ bất an, như thể sợ hãi điều gì đó. Nhưng vài phút sau, Satoru mất kiên nhẫn. Anh sải bước nhanh hơn, đi ngang hàng với cô.

"Đi đâu mà vội thế, cô gái bí ẩn?" Anh nở nụ cười, cố gắng làm dịu không khí căng thẳng.

Hiyori giật mình, ánh mắt lộ rõ sự bối rối. "Ngài đi theo tôi làm gì?"

"Đi theo? Ai bảo tôi đi theo cô? Đây là đường tôi về nhà." Anh nhún vai, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô. "Nhưng trùng hợp ghê. Chúng ta lại gặp nhau."

Hiyori khẽ nghiến răng, cô không đáp mà tăng tốc, hy vọng tránh xa anh. Nhưng Satoru không phải người dễ từ bỏ.

"Cô không định nói gì với tôi sao? Về chú thuật của cô ấy."

Cô khựng lại trong giây lát, nhưng rồi tiếp tục bước đi.

"Ngài nhầm rồi. Tôi chỉ tình cờ biết vài thứ cơ bản. Không đáng để ngài bận tâm."

"Cơ bản?" Satoru bật cười lớn. "Chỉ với vài thứ cơ bản mà cô có thể tiêu diệt nguyên hồn cấp hai và chữa trị một đứa trẻ sắp chết? Tôi nghĩ không ai sẽ tin đâu, cô gái."

Hiyori không trả lời. Cô siết chặt tay, ánh mắt lảng tránh. Cô cảm nhận được ánh nhìn sắc bén của anh như muốn xuyên thấu tâm trí mình.

"Thôi được rồi, tôi hỏi thẳng. Ai đã dạy cô chú thuật? Từ khi nào? Và làm sao cô biết sử dụng nó để chiến đấu?"

Những câu hỏi dồn dập của Satoru khiến cô càng thêm căng thẳng. Hơi thở cô bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi chân bước nhanh hơn, loạng choạng trên con đường gồ ghề.

"Cẩn thận kìa!" Satoru thốt lên khi thấy cô vấp phải một hòn đá và ngã về phía trước. Anh nhanh tay đỡ lấy cô trước khi cô kịp chạm đất.

Cô cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay anh, ánh mắt anh giờ đây không còn vẻ trêu chọc mà thay vào đó là sự lo lắng thật lòng.

"Cô không sao chứ?" Anh hỏi, giọng trầm hơn.

Hiyori khẽ gật đầu, cố gắng đứng thẳng. "Tôi... xin lỗi. Chỉ là... hơi mất thăng bằng."

"Không cần xin lỗi." Anh buông tay, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Cô đang sợ điều gì vậy? Tôi không phải là người xấu đâu. Thậm chí, tôi là người mạnh nhất. Cô không cần phải sợ khi ở cạnh tôi."

Lời nói của anh, tuy có phần kiêu ngạo, lại mang một sức mạnh an ủi kỳ lạ. Hiyori cảm thấy mình bình tĩnh hơn, dù lòng vẫn còn đầy lo âu.

Cô hít một hơi sâu, quyết định lên tiếng. "Tôi sẽ nói... nhưng chỉ một phần thôi."

"Ồ? Tôi rất sẵn lòng nghe đây." Satoru khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cô.

Hiyori bắt đầu kể, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy nỗi niềm. "Bà của tôi là một chú thuật sư. Chính bà đã dạy tôi tất cả những gì tôi biết. Nhưng bà không muốn tôi sử dụng chú thuật của mình. Bà luôn nói rằng sức mạnh này rất nguy hiểm. Nếu để lộ ra, tôi sẽ không thể sống một cuộc đời bình yên."

"Nguy hiểm đến mức nào?" Anh hỏi, giọng nghiêm túc.

"Sức mạnh của tôi không chỉ dừng lại ở việc chữa trị." Hiyori cúi đầu, bàn tay siết chặt vạt váy. "Tôi có thể sử dụng nguyền thuật để chiến đấu. Kết hợp sức mạnh từ những nguyên hồn đã chết để tiêu diệt kẻ địch. Nhưng cái giá phải trả rất lớn. Nếu đối mặt với nguyên hồn quá mạnh, tôi có thể mất toàn bộ sức mạnh . Hoặc tệ hơn... mất mạng."

Satoru im lặng một lúc, ánh mắt anh sắc bén nhưng cũng mang chút cảm thông. "Nghe như một món quà nguyền rủa hơn là phước lành nhỉ."

"Đúng vậy," Hiyori đáp, giọng khẽ run. "Tổ tiên tôi đã từng sử dụng sức mạnh này để chiến đấu với Sukuna, một nguyền vương. Nhưng để ngăn chặn hắn, bà đã phải trả giá bằng mạng sống. Bà không thể hoàn toàn tiêu diệt hắn, mà chỉ có thể phong ấn hắn. Và đến đời bà tôi... bà không muốn sức mạnh đó tiếp tục ám ảnh gia đình tôi. Nhưng rồi tôi..."

Cô không nói tiếp, ánh mắt lảng tránh.

"Vậy bây giờ cô định làm gì? Trốn tránh mãi sao?"

"Tôi... không biết. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường. Tôi không muốn ai biết về sức mạnh của mình."

"Nhưng cô đã để tôi biết." Anh nở nụ cười nửa miệng.

Hiyori khẽ lùi lại, ánh mắt đề phòng. "Tôi không có ý định tiết lộ thêm bất kỳ điều gì với ngài."

"Thôi được." Satoru nhún vai, vẻ mặt trở lại nhẹ nhàng. "Dù sao thì, tôi không nghĩ chúng ta sẽ chỉ gặp nhau một lần nữa. Hiyu, đúng không? Cái tên hay đấy."

Cô im lặng, không xác nhận cũng không phủ nhận.

"Vậy thì, Hiyu," Satoru nói, ánh mắt anh ánh lên sự tò mò không che giấu. "Cô có thể giấu bí mật của mình. Nhưng tôi sẽ không ngừng tò mò về cô đâu. Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Và rồi, anh quay người rời đi, để lại Hiyori đứng đó, lòng cô ngổn ngang đầy cảm xúc.

Satoru đang chuẩn bị quay đi thì đột ngột dừng lại, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy nhỏ và đưa cho Hiyori.

"Cầm lấy," anh nói, giọng bình thản nhưng mang chút nghiêm túc.

Hiyori nhận lấy mảnh giấy, ánh mắt thoáng bối rối khi đọc thấy trên đó ghi địa chỉ một nơi tên là Học viện Chú thuật.

"Cuối tuần này, nếu rảnh, cô hãy đến đây," Satoru tiếp lời. "Tôi sẽ kể cho cô nghe một số chuyện về giới chú thuật sư. Có thể cô sẽ hứng thú... hoặc không. Tùy cô quyết định."

Anh ngừng lại, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười tự tin. "À, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Gojo Satoru, chú thuật sư mạnh nhất."

Hiyori khẽ ngước lên nhìn anh. "Mạnh nhất?"

"Phải." Anh gật đầu chắc nịch, giọng đầy tự hào. "Cô có thể không tin, nhưng nếu cô đến, tôi sẽ chứng minh. Tôi cũng không rõ tại sao, nhưng... tôi mong cô sẽ đến."

Không để cô kịp phản ứng, Satoru quay người bước đi, chỉ để lại một câu nói đầy ẩn ý. "Hẹn gặp lại, Hiyu."

...
Hiyori đứng đó một lúc lâu,rồi quay người đi về phủ, ngắm nhìn mảnh giấy trong tay, lòng tràn ngập bối rối. Cô tự hỏi tại sao mình lại tiết lộ bí mật lớn nhất của bản thân chỉ sau hai lần gặp gỡ một người đàn ông xa lạ. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể phủ nhận rằng khi ở cạnh anh, cô cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.

"Gojo Satoru..." Cô lẩm bẩm, ánh mắt thoáng hiện lên sự tò mò. Người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn toát ra khí chất vương giả, mạnh mẽ đến khó tả.

Nhưng cái họ Gojo khiến cô hơi giật mình. Cô cảm thấy nó quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó, nhưng lại không nhớ rõ.

Nhìn lại mảnh giấy, Hiyori không khỏi suy nghĩ: "Mình có nên đến không? Không phải vì chuyện chú thuật... mà là vì anh ấy. Người đàn ông đó..."

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi một gia nhân gõ cửa.

"Tiểu thư, lão gia muốn gặp người."

Cuộc trò chuyện với cha cô chưa bao giờ dễ chịu. Cha cô luôn giữ gương mặt nghiêm khắc, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô đầy kỳ vọng.

"Hiyori," ông bắt đầu, giọng nói đầy quyền uy, "ta không muốn thấy con lơ là thêm nữa. Ngày con kết hôn không còn bao lâu, con cần tập trung vào việc học cách trở thành một hoàng hậu. Đừng để ta thất vọng."

Những lời nói đó như một tảng đá đè nặng lên tâm hồn cô. Từ nhỏ, Hiyori đã sống dưới cái bóng của cha mình, cố gắng trở thành người con gái hoàn hảo trong mắt ông.

"Dạ, con hiểu rồi, thưa cha." Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng trống rỗng.

Trở về phòng với tâm trạng nặng nề, Hiyori ngạc nhiên khi thấy bà mình đang ngồi trên ghế, đợi cô.

"Bà..." Hiyori bước tới, nở một nụ cười yếu ớt.

"Cháu về rồi à?" Bà mỉm cười, nhưng trong ánh mắt có gì đó khác thường. "Mấy ngày qua ra ngoài có vui không? Có gì thú vị không? Cháu có gặp ai không?"

Hiyori thoáng ngạc nhiên. Bình thường bà không hay hỏi những câu như vậy. Bà luôn dịu dàng hỏi han cô có mệt không, an ủi cô khỏi những áp lực từ cha.

"Bà... sao hôm nay hỏi lạ vậy?" Hiyori khẽ nghiêng đầu, tò mò.

Bà bật cười, giọng điệu cố gắng tỏ vẻ bình thản. "À, lâu rồi bà không đi dạo. Cứ loanh quanh trong phủ mãi cũng chán. Nên tò mò thôi."

Hiyori không nghĩ nhiều, chỉ khẽ lắc đầu. "Cháu thấy hơi mệt. Cháu đi ngủ đây."

"Ừ, ngủ ngon nhé, cháu yêu." Bà đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, biểu cảm của bà lập tức thay đổi. Mồ hôi túa ra trên trán, tay bà khẽ run rẩy khi nhớ lại hình ảnh vừa nhìn thấy trên giường cháu gái mình – mảnh giấy có ghi địa chỉ của Học viện Chú thuật.

Bà thì thầm, giọng nói run rẩy:

"Làm sao lại thành ra thế này...? Chẳng lẽ đây là ý trời? Hay ông trời đang muốn trêu đùa con người...?"

Bà hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Suốt bao năm qua, bà đã dồn toàn bộ sức lực để bảo vệ Hiyori, để giữ cô tránh xa khỏi thế giới chú thuật đầy hiểm nguy. Vậy mà giờ đây, mọi thứ như đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro