CHAPTER 10: Gia nhập học viện chú thuật
Gojo dẫn Hiyori bước vào căn phòng của Hiệu trưởng Yaga. Không gian được bao phủ bởi ánh sáng nhẹ từ cửa sổ, và giữa phòng, Yaga đang ngồi cặm cụi khâu một con thú nhồi bông. Cô khựng lại một chút, đôi mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông với vẻ ngoài cứng rắn, nghiêm nghị lại có một sở thích đáng yêu đến không ngờ.
Gojo phá tan sự im lặng bằng giọng trêu chọc:
"Thầy lúc nào cũng chăm chỉ tạo ra những kiệt tác nhồi bông nhỉ. Không trách sao bao năm nay chẳng ai vượt qua nổi thầy ở khoản này."
Yaga không ngẩng lên, chỉ lẩm bẩm:
"Ngậm miệng lại, Gojo. Cậu không phải là người ta muốn thấy đầu tiên vào buổi sáng."
Hiyori cúi đầu chào, giọng nhẹ nhàng:
"Thưa Hiệu trưởng , hôm nay tôi đến để thông báo quyết định của mình và... cũng mang đến một món quà nhỏ cho thầy, hy vọng thầy sẽ thích chúng."
Yaga dừng tay, ngẩng lên nhìn cô. Nhận món quà từ tay cô, ông mở ra xem và nở nụ cười hiếm hoi:
"Cô đúng là người tinh tế. Ta rất thích món quà này. Không như ai đó, chẳng bao giờ mang đến thứ gì ngoài rắc rối."
Ông liếc Gojo một cái đầy ẩn ý, khiến anh bật cười:
"Thầy à, sao lần nào tôi cũng bị nói xấu thế? Tôi đâu có gây rắc rối..."
Yaga làm như không nghe, quay sang hỏi Hiyori:
"Vậy, quyết định của cô là gì?"
Hiyori mỉm cười, giọng dứt khoát:
"Tôi đồng ý làm việc tại đây. Tuy nhiên, tôi muốn thử việc trong ba tháng trước để xem mình có thực sự phù hợp không."
Yaga gật đầu, ánh mắt đầy sự tôn trọng:
"Rất tốt. Dù ta tin rằng cô hoàn toàn phù hợp, nhưng nếu cô muốn như vậy, ta sẽ tôn trọng quyết định của cô."
Gojo đứng khoanh tay, lặng lẽ nhìn cô với nụ cười thoáng trên môi. Sự quyết đoán của Hiyori dường như khiến anh càng thêm nể phục.
Hiệu trưởng Yaga và Hiyori tiếp tục nói chuyện một lúc về chú thuật trị thương của cô. Trước khi rời đi, Yaga nghiêm nghị dặn dò Gojo:
"Gojo, cậu phải giúp Hiyu phát triển chú lực của mình. Đồng thời, không được để nguyền hồn hay bất kỳ kẻ xấu nào tiếp cận cô ấy."
Gojo cười ranh mãnh, giọng đầy tự tin:
"Yên tâm, thầy. Tôi đã biết rồi."
....
Khi cả hai đang đi trên hành lang dẫn đến phòng của Shoko, họ bất ngờ gặp Yuji. Cậu nhóc vẫy tay vui vẻ, chạy lại gần:
"Thầy Gojo! Ijichi-san vừa thông báo em có nhiệm vụ ở rạp chiếu phim. Nghe nói có ba thi thể học sinh được tìm thấy ở đó."
Gojo nhướn mày, nở nụ cười bí ẩn:
"Ừ, thầy biết. Nhưng hôm nay thầy không đi cùng em được, nên đã nhờ một người khác thay thế rồi."
Từ phía xa, một bóng người cao lớn tiến lại gần. Nanami Kento, với vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị, bước đến khiến bầu không khí xung quanh như chùng xuống.
Gojo mỉm cười, vỗ vai Nanami đầy thân thiện:
"Đây là Nanami Kento, một chú thuật sư cấp một. Cậu ấy từng làm việc văn phòng nhưng đã bỏ ngang để quay lại con đường chú thuật sư. Và tất nhiên, cậu ấy là hậu bối của tôi."
Nanami cúi đầu chào Hiyori và Yuji, giọng trầm nhưng rất lễ phép:
"Rất hân hạnh được gặp cô và cậu, tôi là Nanami Kento."
Hiyu và Yuji cũng cúi đầu đáp lễ. Yuji háo hức:
"Thầy Nanami! Hôm nay thầy đi cùng em sao?"
Gojo gật đầu:
"Đúng thế. Thầy đã nhờ Nanami huấn luyện thêm cho em trong nhiệm vụ lần này."
Nanami khẽ liếc Gojo, rồi quay sang Hiyori, hỏi thẳng:
"Cô đến đây có việc gì sao?"
Hiyori nhẹ nhàng đáp: "Hiệu trưởng Yaga đã mời tôi làm bác sĩ tại học viện, và tôi vừa nhận lời."
Yuji nghe vậy thì hét lên phấn khích:
"Thật sao, cô?! Tuyệt quá! Cô mà làm việc ở đây thì em khỏi lo bị thương rồi!"
Hiyori mỉm cười nhìn Yuji.
Cậu quay sang Nanami, hào hứng kể:
"Thầy biết không, cô ấy có chú thuật trị thương cực kỳ đỉnh. Không chỉ có thể trị thương mà còn có thể giúp cho tâm hồn của đối phương cảm thấy thư giãn nữa!"
Nanami gật đầu, ánh mắt đánh giá:
"Nếu vậy, công việc ở đây quả thật rất phù hợp với cô. Cô sẽ là một nhân tố quan trọng của học viện."
Hiyori mỉm cười, cảm thấy đôi chút áp lực nhưng cũng đầy tự tin. Cô tò mò hỏi:
"Nhưng tại sao anh lại từ bỏ công việc văn phòng?"
Nanami nghiêm mặt, giọng nói trầm hẳn xuống:
"Trước đây, tôi từng nghĩ... chú thuật sư là những kẻ ....KHỐN NẠN."
Hiyori và Yuji há hốc mồm, không nói nên lời.
Nanami tiếp tục:
"Nhưng rồi, khi làm việc văn phòng, tôi nhận ra những kẻ ở đó cũng ...KHỐN NẠN. Nên tôi quay lại công việc mà tôi nghĩ mình phù hợp hơn."
Gojo cười phá lên:
"Cậu lúc nào cũng quá nghiêm túc!."
Nanami liếc Gojo, nhìn Hiyori và Yuji rồi thản nhiên đáp:
"Thật ra , tôi tin tưởng tiền bối Satoru, nhưng... tôi... KHÔNG TÔN TRỌNG anh ta."
Gojo trợn mắt, hét lên:
"HẢ?!"
Yuji thì thầm với Hiyu:
"Cô thấy thầy Nanami nghiêm túc quá mức không?"
Hiyori gật đầu, cười khúc khích.
Để phá tan bầu không khí, Hiyori lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Nanami:
"Đây là món quà gặp mặt. Tôi chưa tiếp xúc với anh nhiều, nhưng nhờ gợi ý từ Gojo-san, tôi đã chọn món quà này. Hy vọng anh thích."
Nanami mở hộp, thấy một chiếc đồng hồ sang trọng bên trong. Anh khẽ nhướng mày, cúi người 90 độ cảm ơn cô:
"Cảm ơn cô. Món quà này thật sự rất ý nghĩa."
Yuji cảm thán:
"Chiếc đồng hồ này xịn quá!"
Nanami mỉm cười nhẹ, rồi nói:
"Tôi rất muốn nói chuyện thêm, nhưng nhiệm vụ không thể chậm trễ. Tôi là người không thích làm thêm giờ vậy nên xin phép đi trước."
Yuji cúi chào, vội vàng chạy theo Nanami.
Gojo và Hiyori tiếp tục bước đi.
Gojo chắp tay sau đầu, liếc nhìn Hiyori:
"Thấy không? Làm việc ở đây không thiếu những người kỳ quặc. Nhưng rồi em sẽ quen thôi."
Hiyori bật cười, lắc đầu:
"Tôi nghĩ tôi sẽ thích nơi này. Thật sự rất đặc biệt."
.....
Gojo dẫn Hiyori bước vào phòng y tế, nơi Shoko đang ngồi chăm chú nghiên cứu tài liệu. Thấy hai người, Shoko không ngẩng đầu mà nhếch môi, giọng đầy ý trêu chọc:
"Hai người kiểm chứng xong rồi à?"
Hiyori nghe vậy, nhớ lại cái ôm sáng nay, mặt cô lập tức đỏ bừng. Còn Gojo, như mọi khi, chỉ cười cợt:
"Shoko, cậu biết không, trên người Hiyu có một mùi hương cực kỳ dễ chịu, làm thư giãn tinh thần. Nobara thử ôm rồi nói vậy, nên tôi mới cùng đám học trò kiểm chứng. Và đúng là như thế thật."
Shoko nhướn mày đầy hứng thú:
"Thật sao? Hay đấy, đúng lúc tôi đang đau đầu với đống giấy tờ này, để tôi thử xem."
Không đợi Hiyori phản ứng, Shoko đứng dậy và nhẹ nhàng ôm lấy cô. Vì Shoko cũng là phụ nữ, Hiyori không cảm thấy ngại ngùng, thậm chí còn thoải mái vòng tay đáp lại. Shoko buông cô ra, thở ra nhẹ nhõm:
"Đúng thật, dễ chịu hơn nhiều. Xem ra từ nay phòng y tế sẽ dễ thở hơn rồi."
Cô quay lại bàn, ngồi xuống, rồi liếc Gojo:
"Mà hai người đến đây có việc gì, hay chỉ đến để khoe chuyện ôm ấp?"
Gojo bật cười, vỗ vai Hiyori:
"Hiyu sẽ làm việc ở đây trong 3 tháng thử việc với vai trò bác sĩ thực tập. Thế nào, tuyệt chứ?"
Shoko nhìn Hiyori, ánh mắt đầy hài lòng:
"Tốt quá. Tôi có người san sẻ gánh nặng rồi. Đám này phiền phức lắm, cô chuẩn bị tinh thần đi."
Hiyori mỉm cười: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng thật sự tôi chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế cho lắm."
Shoko gật đầu: "Cứ yên tâm. Việc trị thương cho học trò hoặc chú thuật sư để cô lo, còn xác chết và nghiên cứu thì để tôi. Trong quá trình làm việc, tôi sẽ hướng dẫn cô từ từ."
Bất ngờ, Shoko dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hiyori kỹ hơn:
"Mà này, cô có sợ xác chết không?"
Hiyo thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng trả lời:
"Không. Tôi không sợ."
Câu trả lời dứt khoát khiến Shoko ngạc nhiên. Cô bật cười:
"Tốt. Nhiều khi cô còn mê nghiên cứu xác chết ấy chứ."
Hiyori đứng hình trước câu nói của Shoko, lắc đầu cười trừ.
Gojo nãy giờ im lặng, chợt chen ngang:
"Shoko, đừng vội đánh giá Hiyu. Cô ấy mạnh mẽ lắm, từng đánh bại nguyền hồn cấp 2 rồi đấy!"
Shoko ngạc nhiên nhìn sang Hiyori:
"Thật sao?"
Hiyori khiêm tốn đáp:
"Tôi chỉ cứu một đứa bé gặp nguy hiểm thôi, chứ thật sự cũng không để ý nhiều."
Shoko gật gù:
"Xem ra cô là người đồng hành lý tưởng của tôi rồi."
Hiyori bật cười, lấy ra một món quà nhỏ:
"Tôi có mang theo một món quà cho cô. Hy vọng cô sẽ thích."
Shoko nhận lấy, bật cười thích thú:
"Tôi bận rộn với đám giấy tờ nên chẳng còn thời gian uống rượu. Nhưng giờ có cô rồi, rảnh rỗi thì hai chúng ta cùng uống một bữa nhé."
Gojo xen vào:
"Tôi tham gia được không? Dù tôi không uống được, nhưng góp vui cũng được mà."
Shoko liếc anh, lạnh lùng nói:
"Cút."
...
Sau một hồi trò chuyện, Gojo đề nghị Hiyori và Shoko ra ngoài đi dạo cho thoáng. Trên đường, cả ba nghe thấy tiếng cười nói rôm rả của đám học sinh.
Gojo và Hiyori bước tới, đám học trò lập tức cúi đầu chào rồi nhào đến chỗ cô, quấn quýt như thể đã thân thiết từ lâu. Gojo đứng bên cạnh, mặt mày ghen tị:
"Đúng là không công bằng chút nào. Tôi ở đây lâu hơn mà chưa bao giờ chúng chào đón thế này."
Hiyori mỉm cười hỏi:
"Mấy em đang làm gì vậy?"
Panda trả lời:
"Chúng em đang luyện tập cho buổi giao lưu với học viện Kyoto."
Nobara liền chen ngang, hớn hở hỏi:
"Cô có đến xem không? Sẽ vui lắm đấy!"
Hiyu lắc đầu cười:
"Cô không chắc. Công việc mới có thể bận, nhưng nếu sắp xếp được, côi sẽ đến cổ vũ."
Cả đám học trò reo hò vui sướng khi nghe Hiyu nói sẽ làm việc tại học viện. Trong khi đó, Gojo quay sang Shoko, thở dài:
"Nhìn xem, chúng thích cô ấy hơn tôi nhiều."
Shoko nhún vai, đáp nhẹ:
"Cũng phải thôi. Cô ấy đặc biệt như vậy mà."
Gojo nhìn Hiyori đang vui đùa với đám học trò, giọng trở nên trầm hơn:
"Mà này, lúc nãy sao cậu lại hỏi Hiyu có sợ xác chết không?"
Shoko không ngần ngại trả lời:
"Nhìn cô ấy, tôi đoán chắc chắn xuất thân không bình thường, chắc chắn là thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có nào đó. Mà làm gì có Thiên kim tiểu thư nào tiếp xúc với xác chết. Tôi tò mò nên hỏi thử."
Gojo im lặng. Anh cũng từng nghĩ đến điều này, nhưng mỗi lần nhắc đến xuất thân, Hiyori đều lảng tránh. Có lẽ, anh sẽ phải tự mình tìm hiểu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro