CHAPTER 1 : Vận mệnh dưới ánh hoàng hôn
Phần 1: ĐỊNH MỆNH CỦA KẺ KHÔNG YÊN PHẬN
Satoru sinh ra đã được định sẵn là thiên hoàng đời kế tiếp, nhưng từ khi còn nhỏ, anh đã chứng minh mình không giống bất kỳ ai trong hoàng tộc. Đôi mắt xanh sâu thẳm của anh chứa đựng khát vọng tự do, như thể chiếc ngai vàng lạnh lẽo chưa bao giờ có ý nghĩa với anh.
Trong khi các cận thần ngày đêm toan tính củng cố quyền lực hoàng triều, Satoru lại rong ruổi khắp các làng mạc xa xôi, ngồi cùng dân chúng dưới ánh trăng và lắng nghe câu chuyện của họ. Anh thích cảm giác cỏ ướt dưới chân mình hơn là những nghi lễ rườm rà trong cung điện. Nhưng chính tính cách ấy lại khiến anh trở thành mối bất an lớn nhất của hoàng gia.
"Thiên hoàng mà từ chối ngai vàng để rong chơi?" – Một trong những cận thần từng buông lời chỉ trích.
Dẫu vậy, Satoru không bận tâm. Với anh, ngai vàng chỉ là chiếc lồng giam giữ giấc mơ của mình.
Phần 2: HOA ANH ĐÀO BỊ RÀNG BUỘC
Ở một nơi khác, Hiyori – trưởng nữ gia tộc Fujiwara – lớn lên trong sự bảo bọc tuyệt đối. Là viên ngọc quý của gia tộc, cô được kỳ vọng sẽ trở thành hoàng hậu tương lai, củng cố địa vị cho dòng họ. Dưới bàn tay thao túng của cha mình, Fujiwara no Michinaga, Hiyori trở thành biểu tượng của quyền lực và sự hoàn hảo.
Thế nhưng, cuộc sống của cô chẳng khác nào một chiếc lồng giam. Hiyori hiếm khi được phép rời khỏi phủ, khuôn mặt cô được che kín khỏi ánh nhìn của người đời. Những gì người ta biết về cô chỉ là những lời đồn đại: vẻ đẹp tựa tiên nữ, tài năng vượt trội, và trái tim băng giá.
"Cha, con có thể sống vì chính mình không?"
"Hiyori, con sống vì gia tộc, không phải vì bản thân."
Mỗi ngày trôi qua, Hiyori đều thầm mơ về tự do. Nhưng cô không dám vùng vẫy, bởi trái tim cô vẫn mang nặng trách nhiệm với gia đình.
Một buổi chiều khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Hiyori lặng lẽ rời khỏi phủ Fujiwara để tận hưởng chút không khí tự do hiếm hoi. Đã bao lâu rồi cô không được nhìn thấy thế giới bên ngoài? Cô chẳng nhớ nổi. Từ khi trở thành quân cờ trong kế hoạch chính trị của cha mình, mỗi bước đi của cô đều bị kiểm soát chặt chẽ. Nhưng hôm nay, cô phá lệ.
Trong bộ y phục giản dị, che kín khuôn mặt bằng tấm khăn lụa, Hiyori đi dạo qua cánh đồng hoa bạt ngàn, nơi những cánh hoa anh đào cuối mùa đang rơi rụng trong làn gió nhẹ. Khung cảnh ấy như một bức tranh hoàn mỹ, nhưng tâm trí cô lại vướng bận nỗi lo âu không tên.
Chính lúc đó, bầu không khí bỗng trở nên khác lạ. Một cơn gió lạnh bất thường thổi qua, mang theo cảm giác nguy hiểm. Từ trong màn sương mờ ảo, những sinh vật kỳ dị hiện ra – những bóng đen mang năng lượng tà ác. Chúng di chuyển nhanh, bao vây cô như bầy sói đói khát.
...
Ánh chiều tà bao phủ cánh đồng hoa anh đào, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng cũng đầy bí ẩn. Satoru, vừa hoàn thành nhiệm vụ tại một ngôi làng gần đó, quyết định đi qua con đường tắt cắt ngang cánh đồng. Nhưng ngay khi bước vào, anh cảm nhận được sự bất ổn.
Ở giữa cánh đồng, một cô gái với dáng vẻ lúng túng đang cố gắng lùi lại trước một nguyên hồn đang dần tiến tới. Vẻ sợ hãi trong mắt cô, cùng bộ y phục tinh tế tương phản với cảnh tượng nguy hiểm xung quanh, ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Tiếng gió thổi qua những cánh hoa anh đào, mang theo cả âm thanh gầm rú của nguyên hồn. Hiyori, cố gắng lùi xa khỏi con quái vật, trái tim đập thình thịch, cảm giác bất lực tràn ngập khi không thể dùng sức mạnh của mình mà không để lộ thân phận.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Cô gái, nếu không muốn làm bữa tối cho thứ đó, thì đứng yên đi."
Hiyori giật mình, quay đầu lại. Một chàng trai trẻ với mái tóc trắng nổi bật và đôi mắt sắc lạnh đang tiến đến. Anh ta không có vẻ sợ hãi, mà ngược lại, rất ung dung, như thể mọi thứ dưới tầm kiểm soát của anh.
"Ngài là ai?" Hiyori hỏi, giọng run rẩy nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
"Chỉ là một người qua đường, nhưng xem ra hôm nay tôi lại phải nhiều chuyện," Satoru nhún vai, bước tới trước cô, đứng chắn giữa cô và nguyên hồn.
Nguyên hồn gầm lên, lao tới, nhưng Satoru chỉ nhấc tay, nhẹ nhàng vẽ một chú ấn trong không khí. Một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng nổ, đẩy lùi con quái vật và khiến nó tan biến ngay sau đó.
Hiyori đứng đó, nhìn anh bằng ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và cảm kích.
"Xong rồi." Satoru quay lại, nhìn cô với vẻ mặt không mấy nghiêm túc. "Cô ổn chứ?"
"Cảm ơn ngài..." Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ. "Nếu không có ngài, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
"Không cần cảm ơn." Anh nhún vai, rồi nhìn cô kỹ hơn. "Nhưng này, cô là ai? Sao lại đi dạo ở một nơi nguy hiểm như thế này?"
"Tôi... chỉ tình cờ đi ngang qua đây." Hiyori cúi đầu, cố gắng giấu đi ánh mắt lo lắng.
"Tình cờ?" Satoru nhướn mày, ánh mắt sắc bén. "Cánh đồng này không phải là nơi mà người bình thường sẽ tình cờ ghé thăm đâu. Cô biết đấy, nguyên hồn không phải thứ mà bất kỳ ai cũng có thể đối mặt."
Hiyori im lặng, không biết nên trả lời thế nào.
Satoru thở dài, giọng điềm tĩnh nhưng pha chút mỉa mai. "Được rồi, cô gái tình cờ, ít nhất để tôi tiễn cô về. Đi một mình thế này không ổn chút nào."
"Không cần đâu, thưa ngài." Hiyori vội lắc đầu, ánh mắt thoáng lo lắng. "Tôi ổn. Tôi sẽ tự đi về."
Satoru quan sát cô, ánh mắt sắc sảo dừng lại trên bộ y phục của cô. Những chi tiết thêu tinh xảo, chất liệu cao cấp, và màu sắc trang nhã – rõ ràng là y phục chỉ dành cho tầng lớp quý tộc hoặc hoàng gia.
"Cô chắc chứ?" Anh nheo mắt, tỏ vẻ tò mò. "Y phục của cô... không giống người bình thường chút nào. Cô thực sự chỉ là một cô gái tình cờ lạc đường à?"
Hiyori khẽ siết tay, cố giữ giọng bình tĩnh. "Tôi chỉ là một người bình thường. Ngài suy nghĩ nhiều rồi."
Satoru cười khẽ, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự nghi ngờ. "Người bình thường? Chà, có vẻ tôi phải định nghĩa lại từ đó rồi."
Thấy cô không muốn nói thêm, anh cũng không ép. Nhưng dù không nói ra, lòng anh lại tràn ngập sự tò mò kỳ lạ.
"Được thôi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa." Anh bước lùi lại, rồi quay đi. "Nhưng nhớ cẩn thận. Cánh đồng này không yên bình như vẻ bề ngoài đâu."
Hiyori cúi đầu chào anh, giọng nhẹ nhàng: "Cảm ơn ngài... và cảm ơn vì đã cứu tôi."
Satoru dừng lại một chút, ánh mắt khẽ liếc về phía cô. "Cô gái bình thường à? Cô thực sự là ai? Tại sao tôi lại tò mò về cô như thế này?"
Anh rời đi, nhưng trong lòng vẫn vương vấn hình bóng của cô gái bí ẩn ấy. Còn Hiyori, đứng giữa cánh đồng hoa, cảm thấy một nỗi bất an trào dâng. Cô biết, sự xuất hiện của anh sẽ không phải là lần cuối.
.....
Satoru ngồi trong căn phòng nhỏ của mình tại học viện, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn lồng chiếu lên gương mặt điển trai nhưng đầy trầm ngâm. Anh tựa người vào ghế, đôi mắt nhắm hờ, nhưng tâm trí lại không thể gạt bỏ hình ảnh cô gái mà anh gặp buổi chiều ở cánh đồng hoa anh đào.
"Cô ta là ai? Một người bình thường không thể nhìn thấy nguyên hồn, nhưng cô ấy lại thấy được nó rõ ràng. Và nữa..." Satoru khẽ mở mắt, ánh nhìn trở nên sắc lạnh hơn. "Nguyên hồn đó... không giống như đang săn đuổi. Nó chần chừ, gần như sợ hãi, như thể đang đối mặt với thứ gì đó mà nó không hiểu."
Anh hồi tưởng lại khoảnh khắc khi nguyên hồn gầm lên và lao về phía cô, nhưng đôi chân của nó lại khựng lại giữa chừng. Hành động ấy không phải là của một con quái vật chỉ muốn giết chóc. Có điều gì đó rất khác thường ở cô gái ấy, nhưng những suy nghĩ này nhanh chóng bị đẩy lùi bởi tiếng gõ cửa.
"Gojo-san, có nhiệm vụ mới. Một nguyên hồn cấp cao vừa xuất hiện gần khu vực phía đông."
Satoru khẽ thở dài, đứng dậy, phủi nhẹ chiếc áo khoác. "Lại nữa à? Chẳng có phút giây yên bình nào cho kẻ mạnh nhất nhỉ?" Anh mỉm cười châm chọc chính mình, nhưng ánh mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
Hồi tưởng về quá khứ:
Từ nhỏ, Satoru đã được ông nội của mình, một chú thuật sư từng từ bỏ con đường chiến đấu để trở về phục vụ hoàng tộc, kể về những câu chuyện chú thuật. Ông nội luôn nhìn anh bằng ánh mắt vừa tự hào, vừa lo lắng, như thể ông nhìn thấy điều gì đó to lớn trong tương lai của đứa cháu trai.
"Nghe này, Satoru," ông nói, đặt tay lên vai anh khi Satoru chỉ mới là một cậu bé. "Người có năng lực như cháu không nhiều, thậm chí gần như không tồn tại. Nhưng con đường này rất nguy hiểm, cháu có chắc sẽ không hối hận nếu chọn nó không?"
Satoru, khi đó chỉ khoảng 10 tuổi, đã ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng rực. "Cháu không muốn làm thiên hoàng, không muốn bị nhốt trong cái lồng vàng đó. Cháu muốn tự mình bảo vệ mọi người, như ông đã từng!"
Nghe những lời ấy, ông nội của anh chỉ thở dài, ánh mắt pha lẫn sự tiếc nuối và tự hào. Cuối cùng, ông đưa cho Satoru một cuốn bí kíp về chú thuật, thứ ông từng dùng trong những năm tháng còn làm chú thuật sư.
"Nếu cháu thực sự quyết tâm, hãy dùng cuốn sách này để bắt đầu. Và nhớ, không có con đường nào là dễ dàng, kể cả với kẻ mạnh nhất."
Về sau, ông giới thiệu anh đến gặp Yaga Masamichi, một chú thuật sư danh tiếng và cũng là hiệu trưởng của học viện chú thuật. Từ đó, hành trình của Satoru bắt đầu.
Quay lại thực tại:
Satoru bước đi trên con đường vắng vẻ trong đêm, trên đường đến nhiệm vụ mới. Nhưng dù đang tập trung vào công việc, trong đầu anh vẫn thoáng hiện lên hình ảnh cô gái buổi chiều nay.
"Cô ấy nói mình chỉ là một cô gái bình thường, nhưng bộ y phục đó, ánh mắt đó... chẳng có chút nào bình thường cả. Và cái cách nguyên hồn hành xử trước cô ấy... Có gì đó không đúng."
Anh lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. "Chắc mình chỉ đang suy diễn thôi. Tập trung vào nhiệm vụ đi, Gojo." Nhưng sâu trong lòng, anh biết sự tò mò của mình đã bị cô gái ấy gợi lên, một cảm giác mà anh hiếm khi có được.
Sau khi xử lý xong nhiệm vụ, Satoru đứng giữa tàn tích của một ngôi làng bị nguyên hồn phá hủy, nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Kẻ mạnh nhất ư? Trách nhiệm của mình chẳng khác gì một vị vua. Bảo vệ người yếu, tiêu diệt nguyên hồn... Nhưng có lẽ, điều mình thực sự tìm kiếm không phải là sức mạnh hay trách nhiệm."
Anh khẽ nhắm mắt, hình ảnh cô gái bí ẩn lại hiện lên. "Cô ấy... là ai? Và tại sao mình lại không ngừng nghĩ về cô như vậy?"
Satoru quay người rời đi, bước chân vẫn nhẹ nhàng nhưng lòng trĩu nặng. "Mình sẽ gặp lại cô ấy, chắc chắn là vậy. Đây không phải chỉ là sự trùng hợp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro