
Chap 4: Mù Bạc Hà Trong Phòng Lạnh
Bình Sơn bắt đầu chuyển lạnh.Trời mưa lắt rắt suốt ba ngày, nền hành lang ngắm nước, mùi thuốc sát trùng và ẩm mốc dày hơn mọi khi.
Buổi sáng thứ Hai, Điền Lôi nhận được bản đối chiếu ngân sách từ phòng điều phối thành phố gửi lại – kèm một đoạn ghi chú ngắn ngủi:
"Chi phí thực tế cao hơn 15% so với định mức hợp đồng. Kiểm tra nội bộ."
Anh không phản ứng ngay. Chỉ ngồi trong phòng làm việc rất lâu, tay lật từng trang bảng kê Tử Du gửi tuần trước, so từng cột với bảng gốc, dò từng dòng đơn giá.
Có vài con số lạ. Có vài chỉnh sửa không thông báo. Có vài mục xuất hiện thêm ghi chú “thay đổi do đơn vị cung cấp” – nhưng không có file đính kèm xác nhận.
Điền Lôi ngồi im một lúc lâu, ánh mắt lạnh tan vào màn hình sáng.
Một giờ sau, anh gọi Tử Du đến.
**
Phòng làm việc ngột ngạt, máy lạnh cũ không hoạt động, nhưng không khí vẫn lạnh như có gió xuyên.
Tử Du đẩy cửa vào, thấy Điền Lôi đang đứng dựa cạnh cửa sổ, tay đút túi, ánh mắt tối lại như nước hồ không đáy.
Anh chưa kịp lên tiếng, đối phương đã nói trước:
“Chi phí thuốc tăng 15% so với định mức.”
“À..." Tử Du khựng lại một chút, rồi lập tức gật đầu. “Tôi có điều chỉnh lại đơn giá theo báo cáo mới của bên phân phối...”
“Không có báo giá.”Điền Lôi cắt lời. “Cũng không có mail thông báo. Anh chỉnh một mình. Không hỏi tôi.”
Tử Du nuốt nước bọt, cố giữ nụ cười.
“Bác sĩ, tôi nghĩ anh bận, mà việc đó không lớn…”
“Không lớn?” Giọng Điền Lôi trầm xuống. “Anh có biết chỉ cần sai lệch 1% cũng có thể khiến dự án bị kiểm tra không?”
“Tôi sẽ bổ sung hoá đơn.” Tử Du ngẩng đầu.
Điền Lôi bước tới, mặt đối mặt.
Gió từ cửa sổ lùa vào, anh không biết có phải do không khí thay đổi hay do thứ gì khác, nhưng ánh mắt người kia giờ đây không còn có chút ấm nào nữa.
“Cắt thẳng 15% để làm gì?” – Anh hỏi.
Tử Du lặng người. Một giây, hai giây, ba giây…
“Tôi có quyền truy cập. Tôi được anh phê duyệt hệ thống. Tôi chỉ xử lý phần mình phụ trách.”
“Anh đang trốn tránh?”
“Tôi đang dùng quyền tôi được cấp.”
Im lặng kéo dài, đến mức có thể nghe được tiếng mưa rơi ngoài mái tôn.
Cuối cùng, Điền Lôi khẽ cười – một kiểu cười lạ lùng, rất lạnh.
“Giỏi thật.”
Anh lùi nửa bước, ánh mắt rời khỏi Tử Du.
“Từ hôm nay, anh không còn phụ trách hệ thống kế toán và quản lý dữ liệu nữa...”
“Còn những gì anh đã chỉnh...tôi sẽ tự kiểm tra lại toàn bộ.”
Tử Du đứng chết lặng trong một giây. Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, gật đầu.
“Tôi hiểu.”
Rồi anh quay người rời khỏi phòng. Không nói thêm gì. Không cầu xin. Không thanh minh.
Chỉ là... trong lúc đóng cửa lại, bàn tay hơi siết lấy tay nắm. Căng tới mức trắng bệch.
**
Đêm hôm đó, trung tâm như bị cắt đôi.
Một nửa vẫn hoạt động như thường – bệnh nhân, bác sĩ, y tá. Một nửa... là căn phòng nghỉ của Tử Du , tối om, cửa đóng kín, laptop tắt từ chiều.
Anh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà.
Từ khe cửa, gió rít qua mang theo một mùi rất nhẹ – mùi bạc hà lạnh lẽo, mát đến gai người.
Anh nhíu mày. Rồi nhún vai.
“Chắc là ai đó xịt nước súc miệng...”
Bên kia tường, Điền Lôi ngồi ở bàn làm việc, lọ thuốc ức chế đặt chồng chềnh bên cạnh. Chưa uống.
Anh nhìn nó một lúc, rồi đẩy sang bên, mở file tài liệu mới.
Một chữ cũng không nói. Nhưng trong lòng đã đánh dấu người kia vào danh sách cần loại bỏ.
Không phải vì 15%.
Mà là vì cái cách cười của cậu ta khi bị hỏi.
Lạnh.Hèn. Và quen thuộc.
Giống như anh từng thấy ở rất nhiều người ngoài kia.
Anh cứ tưởng... Tử Du không giống thế.
Thì ra cũng chỉ là một kẻ như bao người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro