Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gọi ma

Bây giờ là 11h50 đêm, Phú nhìn đồng hồ đếm từng giây, bất chợt nói:

-Tụi mình thực sự sẽ làm điều này sao?

-Dĩ nhiên, để chứng minh cho mọi người biết 1 sự thực rất ư là thực mà nhiều người không công nhận:Làm gì có ma trên đời này-Bảo trả lời

Vân, đứa con gái duy nhất trong nhóm, khá là dễ thương, lên tiếng:

-Hay mình về đi, bây giờ về vẫn còn kịp đó, Vân thấy sợ quá.

Mình đang ngồi trong ngôi nhà giữa nghĩa trang thành phố, có điên mới không sợ. Phú nghĩ thầm.

Đúng lúc đó, Long và Luân, hai đứa cuối cùng trong nhóm, là anh em ruột, Long là anh, mang đồ cúng đến. Vậy là Phú và Vân hết đường lui, phóng lao thì phải theo lao thôi.

Đồ cúng gồm có vài cây nến cỡ lớn, nhang đèn,....Không biết thằng Long nó tìm đâu cái cách gọi ma y như trong phim Mỹ: Lấy phấn đỏ vẽ ngôi sao 6 cánh, đặt nến lên từng đỉnh ngôi sao, cắt máu mỗi đứa trong nhóm bỏ vào giữa tâm ngôi sao, năm đứa ngồi xung quanh, thằng Long thì thầm trong miệng những từ ngữ không ai nghe thấy( chắc ma nó nghe).

Khung cảnh thật đáng sợ, ngôi nhà chỉ dùng làm nơi nghỉ trưa cho bác canh mộ, nên hầu như đã cũ nát, tiêu điều. Gió mạnh, các cánh cửa va đập vào nhau nghe đến rợn người, nhìn qua cửa sổ là những ngôi mộ chen chúc nhau khiến ta có cảm giác hoang mang.

– "Gọi ma"

Lễ cầu hồn dường như đã có tác dụng, khi Long vừa dứt lời, 6 cây nến cùng nhang đột nhiên cháy mạnh, một luồng khí lạnh từ hình vẽ trên nền nhà toát ra, làm 5 đứa trong phút chốc thấy lạnh buốt, theo đó là một sự sợ sệt, nhưng Bảo lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, nói với Long:

– Còn gì nữa mày làm cho hết đi chứ!

– Theo tài liệu tao tìm thấy, thì linh hồn sẽ trả lời 6 câu hỏi do ta nói ra,nhưng chỉ trả lời "có" hoặc "không" bằng sáp nến, sau đó nó sẽ nói điều nó muốn bằng vết máu ở tâm ngôi sao.

Bảo liền la lớn:

– Đây là câu hỏi thứ nhất: Có ma quỷ trên đời này không?

Nến trên một đỉnh ngôi sao chảy xuống hiện ra chữ "Có", tuy không rõ ràng, nhưng đủ để nhận ra được

-Thôi mình về đi, Vân sợ lắm-Vân hét lên

-Đến đây rồi thì ai mà bàn lui nữa-Luân nói với Vân-làm cho xong rồi về

-Câu thứ 2-Long nói

Thằng Phú nhảy vào miệng thằng Long mà hỏi:

-Ngày mai xổ số độc đắc ra số mấy??

Đỉnh ngôi sao kế tiếp hiện ra "Có"

Thằng Phú quên mất linh hồn chỉ trả lời được "Có" hay "Không"

Thằng Long cốc vào đầu thằng Phú

-Ui daaaaa !!!-Thằng Phú la lên

-Thế là phí một câu hỏi-Thằng Luân thở dài

Lần lượt mỗi đứa hỏi một câu, khi đã hết 6 câu hỏi, thằng Long nói to:

-Chúng ta đã hỏi đủ 6 câu, giờ là điều ngươi muốn nói!!!

Bỗng gió ở đâu thổi mạnh vào ngôi nhà, các cánh cửa bật ra, va vào tường, 6 ngọn nến tắt ngấm, từ đâu vang ra một tiếng người nghe rất ghê rợn. Đến lúc này, con nhỏ Vân không chịu đựng được nữa, nó la hét đòi về và nhắm nghiền mắt lại, thằng Phú thấy tình hình căng quá, liền bảo tụi kia thu dọn rồi về, đến lúc này mấy thằng kia cũng sợ quá, không cần dọn đồ đạc, cả 5 đứa bỏ của chạy lấy người, chuồn ra khỏi khu nghĩa trang đó.

Tiếp đến là màn đêm im lặng một cách đáng sợ, buông xuống nghĩa trang, gió lặng đi như chưa bao giờ thổi lên................

......................Và, ai biết được, vết máu ở tâm hình vẽ, từ từ hiện ra chữ "CHẾT"

Sau khi chạy ra khỏi khu nghĩa trang đó, con Vân là người xuống sức trước tiên, hai chân nó chùng xuống, có vẻ như không thể chạy tiếp được. Dù sao cũng ra khỏi nghĩa trang rồi, cả nhóm đành đi chậm lại. Đến lúc này, thằng Bảo vẫn khăng khăng:

-Tao vẫn chưa tin là có ma đâu!!

-Mày điên àh, mày đã chứng kiến tận mắt rồi còn gì??-Phú hét vào mặt Bảo

Hai anh em Long Luân thì thở dài:

-Bó tay nó rồi, rành rành ra đấy, thôi thì mặc kệ nó đi

Đã đến con hẻm nhà thằng Bảo, nó rẽ vào, không quên bỏ lại một câu:

-Rồi tao sẽ chứng minh cho bọn mày thấy là không có ma trên đời này(thằng này lì nhỉ)

Nhà thằng Long và Luân nằm ở con hẻm kế tiếp, hai anh em vừa rẽ vào hẻm vừa bàn về lễ cầu hồn, định làm lần nữa hay sao ấy

Đã đến nhà thằng Phú, nhưng nó muốn dẫn Vân về nhà, vì con Vân đang rất sợ.

Sau khi đưa Vân về nhà, Phú bước một mình về trên con đường tối tăm. Xung quanh, các ngôi nhà đều đã tắt đèn tối om, thứ ánh sáng duy nhất chiếu trên mặt đường là ánh sáng của các ngọn đèn đường. Phía trước là một ngọn đèn đã tắt, xung quanh tối om, có một ai đó đang dựa vào cột đèn. Người đó mặc áo đen có nón, khoác nón nhìn không rõ mặt, lên tiếng nói với Phú:

-Ngươi và các bạn của ngươi đã làm một việc sai lầm, mở cánh cửa nối tiếp 2 thế giới. Các ngươi sẽ phải trả giá cho việc này bằng chính mạng sống của mình

Phú run lên:

-Mày nói cái quái gì hả??

-Đêm nay sẽ có người chết, hãy cầu nguyện để người đó không phải là ngươi-Người bí ẩn nhếch mép cười.

Sau khi nói xong, người bí ẩn bước chậm rãi vào một con hẻm nhỏ, và nhanh chóng biến mất vào màn đêm tối mịt. Đúng là một thằng điên. Phú nghĩ, nhưng nó là ai mà biết chuyện của mình và các bạn. Phú tự loay hoay với những câu hỏi không lời đáp mà không nhận ra mình đã về nhà từ lúc nào. Bước vào nhà, cùng với những suy nghĩ mông lung của chính mình, Phú chìm vào giấc ngủ.

Bảo, người không tin vào ma quỷ, vẫn giữ ý kiến của mình, đang ngồi trong phòng riêng chơi game, mà không hay rằng.....

Người bí ẩn đã đứng trước nhà Bảo từ lúc nào, hắn khẽ nói:

-Đêm nay, ngươi là người đầu tiên......

Sau lưng Bảo có cái gì đó chuyển động, dù rất nhẹ, nhưng đủ để Bảo nghe thấy. Khi vừa quay lưng lại, Bảo thấy có cái gì đó lướt qua rất nhanh.

-Không thể nào, mình đã khóa cửa phòng lại rồi, không ai có thể vào đây được.

Rồi Bảo lại tự nhủ mình "Trên đời này làm gì có ma chứ" . Bảo lại chỗ công tắt đèn mở đèn lên, trong phòng không có ai ngoài nó. Bỗng đèn phụt tắt, căn phòng tối om, đâu đó trong phòng vang lên tiếng than khóc. Bảo mở hộc bàn lấy ra một cây đèn pin, khi vừa mở đèn lên, Bảo rọi khắp căn phòng. Chợt thấy lạnh lạnh phía sau lưng, nó quay lại. Đèn pin chiếu thẳng khiến Bảo nhìn thấy một gương mặt xanh xao, tóc trắng bay lất phất, con mắt đỏ ngầu chảy máu xuống khắp khuôn mặt nhìn thẳng vào nó. Bảo định kêu cứu, nhưng bàn tay trắng hếu chỉ còn trơ xương giơ lên nắm lấy cổ nó, bóp chặt. Cảm giác sợ hãi cùng với sự nghẹt thở xâm chiếm lấy cơ thể nó. Mắt nó mờ dần rồi sau đó là một sự im lặng tuyệt đối.........

Sáng nay Phú dậy sớm để đi học, khi Phú vừa đi khỏi nhà, qua một đoạn đường vắng, bỗng gặp thằng nhóc hôm qua đang đứng dường như để chờ mình, liền lên tiếng hỏi:

-Mày muốn gì?

-Người thứ nhất đã chết, người thứ hai sẽ là ai đây?-Người bí ẩn nói với vẻ khiêu khích.

Gạt qua lời kẻ bí ẩn nói, Phú đi một mạch đến trường. Khi vừa vào lớp, đã nghe Luân hớt hơ hớt hải chạy đến báo tin:

-Mày biết tin gì chưa??? Thằng Bảo đã bị giết hôm qua rồi

-Cái gì?? Ở đâu??-Thằng Phú hỏi lại.

-Sáng nay, ba mẹ nó mới phát hiện ra xác nó nằm trong phòng riêng, bị người ta xiết cổ đến chết, lạ một điều là khi cảnh sát đến không tìm thấy dấu vết chống cự, nghĩa là khi bị giết thằng Bảo KHÔNG CHỐNG LẠI. Người thằng Phú chợt đổ mồ hôi lạnh, nó loáng thoáng nhớ lại lời người bí ẩn đã nói "Người thứ nhất đã chết, người thứ hai sẽ là ai đây??" . Không lẽ tên đó nói sự thật, nó và tụi bạn đã làm một điều không nên làm, bây giờ bọn nó sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Hôm đó thằng Phú không học hành gì được, nó toàn suy nghĩ về cái chết của thằng Bảo và những lời thằng nhóc bí ẩn nói.

Giờ về, Phú gọi mấy đứa Long,Luân,Vân lại bàn về cái chết của thằng Bảo. Không khí nặng nề, u ám bao trùm cả nhóm, thằng Luân đành lên tiếng phá tan không khí nặng nề, nó nói:

-Có lẽ quanh đây xuất hiện một tên giết người hàng loạt, thằng Bảo xấu số rơi vào tầm ngắm của hắn nên bị giết thôi

-Tao nghĩ không phải thế-Phú lên tiếng.

Thằng Phú kể về việc nó đã gặp kẻ bí ẩn, hắn đã nói với mình những gì cho các bạn nghe. Sau khi nghe xong, Long và Luân lập tức tỏ thái độ không tin:

-Mày mơ tưởng rồi, làm gì có chuyện đó-Long nói.

-Chắc do mày hoang tưởng chuyện hồi tối nên nghĩ ra chuyện này thôi-Luân nói.

Nói xong hai đứa nó bỏ ra về, thằng Phú tức tối, định đi luôn thì nhỏ Vân nắm tay nó lại, nói:

-Mình tin câu chuyện mà Phú kể đó, từ lâu mình đã tin có sự tồn tại song song của hai thế giới, giờ tụi mình phải làm sao để thoát khỏi linh hồn đó

-Phú cũng không biết nữa, chắc phải tìm ai đó giúp thôi.

Hôm nay thằng Long đi đá fifa với lũ bạn, Luân phải ở nhà một mình.Trời sập tối căn nhà hôm nay sao u ám quá, thằng Luân chột dạ không dám vào, lại chuồn ra quán net, phía trước bỗng thấy một ông già bị ngã, nó vội chạy lại đỡ ông dậy

-Ông ơi, ông có sao không??

Ông già ngước mặt lên, bỗng từ mặt ông ta, máu chảy xuống đất lộm bộm, từng mảng thịt từ mặt ông ta rơi xuống khiến mặt ông ta máu me, lòi hộp sọ ra ngoài. Trông thấy cảnh tượng ấy, thằng Luân bỏ chạy, được một khoảng, nó ngoảnh lại nhìn thì thấy sinh vật đó đang chạy bằng tứ chi, đuổi theo nó.

Cảm giác kinh sợ lan khắp người nó, nó quay người bỏ chạy với tất cả sức lực của mình mà không biết được mình đang chạy đi đâu (nếu là em thì em cắn lưỡi tự vận chứ chạy gì nổi). Được một lúc, Luân bắt đầu thấm mệt, đánh liều quay lại nhìn thì không thấy "cái thứ đó"đâu nữa, nó thở dài, dừng lại mà không nhận ra mình đang đứng giữa đường cái, đúng lúc một chiếc xe tải chạy đến, tài xế thấy Luân liền thắng lại, nhưng khoảng cách giữa nó và xe quá gần...........

...........Chiếc xe kéo xác thằng Luân thêm vài mét nữa mới dừng lại được. Xác thằng Luân lúc này đã bấy nhầy ra, máu nhuộm đỏ đường, đâu đó trên đường có một ít bộ phận của nó vương vãi (não hay ruột gì đấy).

Tin thằng Luân chết nhanh chóng truyền đến tai tụi thằng Phú, Long, Vân. Một nỗi sợ hãi nhen nhúm trong thằng Phú và nhỏ Vân. Bằng chứng về sự trừng phạt đã rành rành, tụi nó biết rồi cũng đến tụi nó chết thôi.

Cho dù vậy, thằng Phú cũng muốn bảo vệ nhỏ Vân đến hơi thở cuối cùng. Nhìn qua nhỏ Vân đang xanh mặt, Phú cười gượng:

– Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Phú sẽ bảo vệ Vân đến cùng.

Nhỏ Vân nghe vậy cũng vui lên chút ít, Phú nghĩ đó là điều tối thiểu có thể làm cho Vân vào lúc này. Hôm nay thằng Long nghỉ, chắc nó ở nhà lo đám tang cho thằng Luân. Phú thở dài:

– Khi nào những chuyện như thế này mới kết thúc??

Ra chơi, nhỏ Vân phải ở lại lớp một mình trực nhật, đúng ra thì có thằng Long trực cùng, nhưng nó đã nghỉ. 3h40 chiều, nhưng sao trời âm u thế nhỉ, Phú ngồi trên ghế đá dưới sân nghĩ thầm. Chợt mây đen từ đâu kéo đến, khiến cả trường tối sầm lại. Nhỏ Vân cứ tưởng là mưa, lại tiếp tục xóa bảng. Gió từ đâu thổi đến đóng sầm cửa lại, đèn đóm thì cứ chớp tắt liên hồi. Nhỏ Vân lúc này vô cùng hoảng hốt, liền ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt mà la hét , một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai nhỏ Vân. Nó quay đầu nhìn lại thì không thấy ai, chợt góc cuối lớp hiện lên một cái bóng, khi Vân vừa nhìn thấy, cái bóng hai hốc mắt đen thui, không thấy chân, mở cái miệng dài ra hét lên thật ghê rợn, lướt đến chỗ nhỏ Vân. Nhỏ Vân nước mắt trào ra, nó biết đến lúc này mình phải chết rồi, nhắm mắt buông theo số phận. Một tiếng xoảng thật lớn, một bàn tay nắm lấy tay Vân, lôi nó ra ngoài...

Nói về thằng Long, những tưởng nó ở nhà làm đám tang cho Luân, ai ngờ nó lại ra một góc khuất trong công viên, tự dằn vặt mình:

– Tại sao??? Đáng lẽ mình không nên đi chơi, đúng ra mình phải ở nhà với Luân. Mình đúng là đáng chết.

Một cái bóng lặng lẽ trường đến chỗ thằng Long, nó vẫn chưa hay biết gì. Vừa khi cái bóng ám sát Long, thì Phú và Vân chạy đến :

– "Long" : hai đứa đồng thanh gọi.

Cái bóng nhanh chóng biến mất.

– Hai đứa bây làm cái quái gì vậy?? -Long hét lớn.

Nó vẫn còn sốc sau cái chết của thằng Luân. Phú an ủi nó:

– Cái chết của Luân không phải do lỗi của mày, mày không cần phải tự dằn vặt mình như vậy.

– Không!!!! Là tao, chính tao đã hại nó chết, chính là tao!!!!!-Long hét lại.

Dường như nó đã mất hết lí trí, Phú nghĩ nếu bây giờ nói chuyện với nó cũng không được, bèn nói:

– Thôi, bây giờ cũng trễ rồi, có gì ngày mai nói tiếp, mày về nhà nghỉ đi.

Sau khi đưa thằng Long về nhà, Phú bàn với Vân:

– Bây giờ phải làm sao, thằng Long đang sốc sau chuyện của Luân, không thể nói về linh hồn được.

– Vân cũng nghĩ vậy, chi bằng để ngày mai Long bình tĩnh lại, mình sẽ nói việc đó với Long.

– Hôm nay sẽ có một người chết, người đó chính là Long-Khang từ đâu xuất hiện, nói với Phú và Vân.

– Sao?? Hôm nay Long sẽ.....-Nhỏ Vân đang nói bỗng nghẹn lời, nước mắt chực trào ra.

– Có cách nào để ngăn chặn việc này lại không- Phú hỏi Khang.

– Không có cách nào cả, các người có thể chạy, nhưng không thể trốn, bởi khi làm lễ cầu hồn, các người đã tự đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình.

Nói rồi Khang đi mất, Phú cố nói với theo:

– Thật sự là không có cách nào ư??

Nhưng đáp lại là một sự im lặng hoàn toàn...........

Hôm nay ba mẹ Long đi vắng, nó ở nhà một mình, ngồi bó gối trong phòng riêng, không buồn mở đèn. Có tiếng động trong phòng khách, nó lẩm bẩm:

-Ba mẹ đi cả rồi, giờ còn ai ở nhà nữa nhỉ?

Nó lững thững đi xuống bếp, dường như không quan tâm tới chuyện sống chết nữa. Dưới bếp không có ai, nó định đi lên thì nghe tiếng gọi:

-Anh Long !!

Long quay người lại, nó không tin vào mắt mình nữa, đó là Luân, Luân vẫn còn sống. Long vội chạy tới ôm Luân. Chợt có tiếng chuông cửa, Luân chợt biến mất, Long sững người lại, hay là mình mơ nhỉ, nó nghĩ. Gạt đi chuyện đó, nó ra mở cửa. Khi Long vừa ra khỏi bếp, Luân lại xuất hiện một cách mờ ảo, không một tiếng động, nhìn Long nở một nụ cười ma quái. Long mở cửa ra:

-222222222222.

-Ủa, Phú, Vân, hai người đến đây làm gì??

-Thấy mày ở nhà một mình sợ mày buồn nên tao rủ nhỏ Vân qua chơi với mày cho vui-Phú cười nói.

Thật ra chuyến này đến nhà Long, Phú và Vân đã quyết tâm cứu Long khỏi cái chết. 11h50, cả hai đứa Phú và Vân đã ngủ say(canh hay thế ), Long cũng gần ngủ say, chợt nghe tiếng ai gọi:

-Anh hai!!!

Là tiếng của Luân ở phía cầu thang, Long nghĩ. Nó liền chạy đến phía cầu thang thì thấy Luân đang đứng trên cầu thang, nhìn qua Long, rồi nó lại biến mất. Long chưa kịp hiểu gì thì lại nghe tiếng Luân gọi ở trên sân thượng. Nó tức tốc chạy lên thì thấy Luân đang đứng trên sân thượng, vừa thấy Long thì Luân liền lùi lại, Long chạy theo, Luân đã lùi đến 1 góc sân thượng, nó gọi:

-Anh hai lại đây, anh em mình sẽ đoàn tụ!!!

Long vội chạy lại nắm tay thằng Luân, nhưng Long không nhận ra, Luận không còn đứng trên sân thượng nữa, mà đang đứng trên không trung. Khi Long vừa chạy đến đã hụt chân bước ra ngoài. Phía dưới chân nó là một khoảng không, Luân đang đứng trên sân thượng, cười một tràng cười ghê rợn. Long chụp được một góc sân thượng, mồ hôi vã ra như tắm, nó nhìn lên thì không thấy Luân đâu nữa, hai tay sắp tuột, Long tuyệt vọng, định buông tay thì...Một bàn tay chụp lấy nó.

-Long, cố lên-Phú đã chụp được nó.

Lúc Phú tỉnh dậy, không thấy Long đâu, bỗng nghe một tràng cười từ trên sân thượng, vội chạy lên, thấy Long đang bám vào sân thượng, sắp rớt xuống, liền chạy lại chụp tay nó.

-Tao chụp được mày rồi, nắm chặt lấy tay tao-Phú la lớn.

-Tao nghe rồi, đang cố đây.

Rồi hai đứa nó lại nghe một tiếng gọi:.

-Anh hai ơi!!!!

Long nhìn xuống, Luân đang ở dưới.

-Là Luân, là Luân kìa-Long nói với Phú.

-Không, không phải Luân đâu, nó đã chết rồi.

-Đừng lừa tao, nó chưa chết, nó ở dưới kìa, tao sẽ xuống với nó.

Long bấu chặt vào tay Phú, khiến tay nó chảy máu, Phú vẫn quyết không buông tay.

-Không, tao sẽ không buông đâu, có chết tao cũng không buông.

-Buông tay tao ra, tao phải xuống, tao phải xuống với em tao, Luân ơi, chờ anh nhé, anh sẽ xuống ngay đây.

Tay thằng Long cứ tuột dần khỏi tay Phú. Vết cấu chảy máu nhiều quá, mắt Phú cứ mờ đi. Rồi tay Long cũng tuột ra.

-Long !!!

-Anh xuống đây Luân, đợi anh với!!!

Long rơi xuống, phía dưới, giữa đường cái là Khang đang đứng đó.

Một âm thanh chát chúa vang lên.

Phú vội chạy xuống, gọi Vân dậy, cả hai tức thì ra cửa thì thấy xác Long nằm trước cửa nhà, máu từ nó loang ra một vũng rộng, hai mắt vô hồn lắm, nhưng miệng lại cười mãn nguyện.

-Đồ khốn! Mày có phải là người không??

Phú giật cổ áo của Khang mà hét. Khang lạnh lùng gạt tay Phú ra.

-Ta đã nói rồi, ta chỉ can thiệp một lần thôi, những lần sau các ngươi phải tự lo liệu.

Một chiếc xe chạy qua, Phú hoảng hồn nhảy vào trong lề đường. Khang đứng ở vạch ngăn cách đường, lúc chiếc xe chạy qua cũng là lúc Khang biến mất.

Sáng hôm sau cảnh sát tới thụ án. Đến sáng nhỏ Vân vẫn còn run run, nó đã thấy tận mắt cái chết của Long. Vân đang sợ hãi, không biết tới lúc nào thì sẽ đến nó. Sau khi thẩm tra hai đứa xong, cảnh sát kết luận thằng Long tự tử, thả Phú và Vân ra.

-Bây giờ phải làm sao đây Phú, chỉ còn hai đứa mình thôi.

-Lo gì, Vân ở nhà với ba mẹ mà, chỉ cần Vân đừng đi đâu một mình thôi, sẽ không sao đâu.

Tối đó, Phú không dám lên phòng, ngồi lì ở phòng khách với ba mẹ.

-Cái thằng này lạ, hôm nay không ở trên phòng chơi mà lại xuống đây ngồi thế này-Mẹ Phú nói :

Điện thoại di động của Phú reng:

-Alô, Vân à, có gì không???

-Phú ơi, hôm nay ba mẹ Vân có việc bận đi từ sớm rồi, để thư ở nhà nói là ba ngày sau mới về lận.

Phú tức tốc thay quần áo rồi ra khỏi cửa, tới nhà Vân. Khi vừa ra khỏi cửa, ba Phú nói với theo:

-Đi đâu thế, qua nhà con Vân àh, bố thấy nó được đó, ráng mà giữ nhá kon.

Không để ý, Phú đi thẳng ra cửa. Ba nó thở dài:

-Cái thằng, có bạn gái rồi bắt đầu lờ ba má nó đi đấy.

Phú chạy đến nhà Vân, gõ cửa, tức thì nhỏ Vân ra mở cửa:

-Phú đến rồi à, làm Vân lo quá, tưởng có chuyện xảy ra rồi chứ:

-Nghe Vân gọi, Phú qua liền đây, nếu Vân không yên tâm thì tối nay Phú sẽ ở đây với Vvv.....Khang , mày làm gì ở đây???

Vân ngoái lại nhìn, Khang đã ngồi trên ghế sôfa nhà Vân từ lúc nào:

-Lúc nãy, khi ba mẹ cô (ý nói Vân) trên đường đi, linh hồn toan làm hại cả hai người đó, nhưng ta đã kịp thời ngăn chặn nó lại. Nên đêm nay hai người hãy cẩn thận:

-Nếu có thể cứu ba mẹ Vân, vậy tại sao không cứu tôi và Vân-Phú hỏi:

-Vì hai người đó không có tội, nên ta có thể cứu được, còn hai ngươi đã phạm tội nên ta không thể cứu được mà chỉ có thể báo tin cho hai người biết. Chỉ khi nào linh hồn đó giết được hai người, ta mới có thể dẫn nó về được.

-Chỉ khi nào....giết hết....chúng tôi sao???-Vân hỏi, giọng run run.

-Thế thôi, bảo trọng.

Khang đứng dậy, bước vào nhà bếp rồi bước vào WC.

-Ê , ê đó là W.....

Phú chạy theo nói nhưng Khang đã biến mất.

-.....C

Có vẻ như đêm nay sẽ là một đêm dài đối với Phú và Vân.

Trời đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, Phú và Vân ngồi trong phòng Vân, im lặng. Vân ngồi trên giường trùm chăn kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt dáo dác nhìn quanh. Phú ngồi dưới nền nhà, cầm một con dao (dao thì làm quái gì được ma), canh cho Vân. Phú đã quyết tâm, cho dù có chết cũng phải cứu được Vân.

Gió nổi lên, tiếng lá cây nghe xào xạc. Phía dưới nhà nghe có tiếng ai đó. Rồi Phú nghe có tiếng chân bước lên cầu thang. Tiếng chân cứ từ từ, chậm rãi tiến đến cửa phòng Vân. Rồi tiếng chân dừng lại trước cửa phòng Vân. Có tiếng gõ cửa, cùng với giọng của Long:

-Mở cửa cho tao vào với, tao là Long nè.

Vân định la lên, nhưng kịp lấy tay bịt miệng lại. Phú cầm dao hướng về phía cửa phòng.

Lại có tiếng đập cửa, lần này là tiếng Luân nói:

-Mở ra đi, là tao đây mà, Luân đây.

-Đừng lừa tao, mày không phải là bạn tao, mày là một hồn ma, mày không thể lừa tao được đâu-Phú la lên.

Gió lặng, tiếng người biến mất, không gian lại yên tĩnh như màn đêm vốn có. Phú và Vân đều yên lặng, chờ đợi xem hồn ma có động tĩnh gì không, nhưng không có gì cả, tuyệt nhiên là một sự im lặng.

Phú thở dài, hạ dao xuống. Bỗng gió thổi mạnh, cửa sổ bật ra, gió tràn vào căn phòng, cửa chính phòng cũng bật ra, trước cửa là một thứ gì đó đang đứng, đen ngòm, tóc trắng bay lòa xòa, hai mắt không còn thấy tròng trắng tròng đen gì cả, mà chỉ toàn là máu, máu chảy từ mắt nó xuống mặt, cái miệng cười ngoác lên đến tận mang tai.

-Các ngươi..có thể...chạy,...nhưng..không thể..trốn.

Phú giơ dao chạy lại chém vào thân con ma, máu chảy xuống, nhưng con ma vẫn tiến tới, Phú nhảy lùi về, nói lớn:

-Vân mau nhảy ra khỏi cửa sổ, tìm đường chạy đi, Phú sẽ ở lại với con ma này.

-Không, nếu đi cùng đi, chết thì ta cùng chết-Vân nói trong làn nước mắt.

Phú liền ném con dao về phía con ma, dao đâm xuyên qua con ma, đụng tường rơi xuống đất. Phú ôm Vân nhảy ra khỏi cửa sổ, hai đứa rơi thẳng xuống đất(phòng Vân ở tầng 1, khá gần mặt đất). Phú xoay người Vân lên, để cả thân mình rơi trọn xuống đất.

-Phú!!!

Con ma đã ở dưới từ lúc nào, đang nhìn hai người cười hoang dại. Phú vội bảo Vân.

-Vân chạy đi, Phú không thể chạy được nữa!!

Vân cắn môi, nhìn Phú, rồi vùng bỏ chạy, con ma nhìn thấy, liền rượt theo Vân, Phú lao theo nắm chân con ma lại, cái chân lạnh buốt, nức nẻ.

-Tao không để mày giết Vân đâu, tao sẽ sống chết với mày.

Con ma nhìn Phú, cười, rồi cúi xuống nắm tay Phú, bẻ ngược về sau.

-AAAAAA, khốn kiếp, tao không tha cho mày đâu!!!-Phú la lên.

Con ma cười lên, rồi biến mất trong màn đêm. Phú la hét trong tuyệt vọng.

-Quay lại đây...hãy ...tha cho Vân đi.

Khang từ đâu bước đến, ngồi xuống chỗ Phú, lúc này máu Phú đã nhuộm đỏ cả một khu.

-Linh hồn đó đang theo sau Vân, xem ra ngươi đã phí công rồi, nó sẽ bắt được Vân bất kỳ lúc nào.

Phú dùng chút tàn lực cuối cùng, nắm lấy tay Khang rồi nói.

-Làm ơn...xin hãy cứu lấy Vân...anh muốn gì cũng được....

-Xin lỗi, ta không thể giúp gì thêm được. Nhưng ta sẽ nói với Vân về tình cảm của ngươi dành cho cô ta.

Nhưng Phú không còn đó để nghe Khang nói nữa. Khang nhìn Phú hồi lâu, bất chợt đọc một bài tứ tuyệt.

-Âm hồn ngự trần thế

Quấy nhiễu thiện lương nhân

Sách trời từng định đoạt

Âm hầu diệt ác hồn

Rồi Khang đứng dậy, bỏ đi

-Trời sắp sáng, không chừng Vân có thể qua được đêm này-Khang tự nói với mình...

Vân chạy qua từng con hẻm, ra hẻm rồi băng qua đường cái, qua đường cái rồi lại chạy vào hẻm. Trên đường không biết đã tông vào bao nhiêu người, nhưng Vân cứ thế mà chạy, chạy mãi chạy mãi, đến khi không chạy được nữa. Vân rẽ vào một căn nhà hoang trong một cái hẻm tối tăm. Thầm hy vọng con ma đó sẽ không tìm thấy mình. Vân chạy lên tầng hai ngôi nhà, thấy một cái tủ bỏ trống, liền chạy vào núp trong đó, đóng cửa lại. Có tiếng chân bước xung quanh căn nhà, tiếng chân cứ đi qua đi lại khắp căn nhà, dường như chưa tìm ra Vân. Rồi có tiếng nói vang vọng khắp căn nhà:

-Vân ơi, ra đây đi, Phú đây mà.

Đó là giọng Phú, Vân toan lên tiếng, nhưng không chắc đó có phải là Phú hay không, bèn im lặng, chờ đợi.

-Phú đây mà, Vân ra đây đi, mọi chuyện đã ổn rồi, không ai có thể hại Vân được nữa.

Vân im lặng, tiếng chân bước về phía cửa, Vân sợ nếu đó là Phú, thì Phú sẽ đi mất, liền mở cửa, nói lớn:

-Phú ơi, Vân ở đây, ở đây nè.

Gió thổi mạnh lên, đứng đó và quay lại nhìn Vân không phải là Phú, mà là con ma, với đôi mắt đỏ ngầu và cười ngoác miệng, máu từ miệng nó chảy ra, rơi lõm bõm xuống đất. Vân hoảng hồn chạy đi, hướng về phía cầu thang dẫn lên sân thượng. Khi vừa chạy lên, Vân liền đóng cửa lại, vừa lùi ra vừa nhìn cánh cửa. Có tiếng đập mạnh từ phía bên kia cánh cửa, tiếng đập càng lúc càng mạnh. Vân lùi ra, cứ nhìn cánh cửa chằm chằm, cánh cửa không chịu nổi, bung ra, đứng đó là hồn ma, lạnh lùng nhìn Vân, từ từ tiến đến. Hai chân Vân run lên, làm Vân ngồi bệt xuống, không nhấc chân lên được nữa. Vân không làm gì được nữa, đánh phó mặc cho số phận. Hồn ma bước đến chỗ Vân, thích thú với ý nghĩ sẽ hành hạ Vân đến lúc Vân chết. Ngay sau hồn ma, chỗ cửa lên sân thượng là Khang đang đứng đó, nói với hồn ma.

-Mặt trời đã mọc.

Hồn ma nhìn về hướng Đông, mặt trời đang nhô lên, nó vội chìm xuống đất, ở chỗ nó đứng còn đọng lại một vũng máu. Vân nhìn cảnh tượng đó, rồi ngã xuống, Khang chạy lại đỡ Vân.

Vân tỉnh lại trong vòng tay Khang.

-Không sao rồi, cô đã qua được hôm nay rồi.

Vân hỏi, giọng yếu ớt:

-Thế còn Phú, Phú đâu rồi.

Khang nhìn đi chỗ khác, nhẹ lắc đầu:

-Không lẽ.....Phú đã.......-Vân nghẹn lời.

Khang dẫn Vân về nhà, lúc này trước nhà Vân có rất nhiều cảnh sát. Cảnh sát thấy Vân liền lại hỏi cung. Một người trong thấy Khang tiến đến hỏi:

-Cậu là bạn của Vân sao??? Hãy theo chúng tôi lấy lời khai!!!

Khang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ông cảnh sát:

-Ông không biết ông đang nói với ai đâu, ông Toàn ạ.

Ông cảnh sát toát mồ hôi, lùi về một bước:

-Cậu....cậu là ai???? Sao lại biết tên tôi???

Khang quay lưng lại mà nói rằng:

-Tốt hơn là ông không nên biết, ông Toàn ạ, vì sự an toàn của bản thân và gia đình ông.

Rồi Khang bước từng bước chậm rãi, hướng về một con hẻm tối tăm mà bước. Khi đã bước đến đầu con hẻm, Khang quay lại nói một mình:

-Chỉ có những người sắp chết mới thấy được tôi thôi, ông Toàn ạ. Ông là một người tốt, nhưng số đã tận.

Khang bước vào con hẻm, nhếch mép cười, rồi biến mất tại một ngõ cụt đầy bóng tối.

Vân đang được thẩm tra tại nhà mình, vài người cảnh sát đang xem xét khu vực phía trên cửa sổ nhà Vân. Bỗng một người trượt chân, rơi xuống. Người đó chính là ông Toàn. Vì khi té ông ta vấp một miếng ngói, chúi đầu xuống, nên đã vỡ sọ.

Tối đó, các cảnh sát đã hỏi cung Vân và thu dọn xác ông Toàn xong. Vân ở nhà, căn nhà thân thuộc lúc này sao thật tối tăm và đáng sợ quá. Sao không thấy Khang xuất hiện nhỉ. Vân nghĩ đó là người cuối cùng biết chuyện và tin Vân. Sao lạnh thế nhỉ, cho dù Vân đã tắt quạt và đóng cửa sổ. Có tiếng cửa chính khóa, Vân chạy ngay lại. Nó đã khóa lại, cả cửa sổ nữa, hồn ma không muốn Vân chạy lần nữa, nên đã nhốt Vân trong này. Làm tù nhân trong căn nhà của chính mình. Vân xoay người lại, hồn ma đã ở đó, không kêu gào hù dọa, mà chỉ im lặng tiến đến chỗ Vân. Ý chí sống còn khiến Vân đã làm một việc không tin được: Vân đánh liều chạy thẳng, xuyên qua con ma. Nó chụp lấy Vân, nhưng hụt, Vân đã chạy lên được cầu thang, lên đến phòng mình. Hồn ma điên lên, gào rú và chạy theo Vân. Phòng Vân đã toang hoang ra do bị hồn ma phá hôm qua. Hồn ma đã theo sau, Vân chạy lên tầng hai, mở cửa phòng ba mẹ, nhưng vô ích, đã khóa trái. Chạy tiếp lên sân thượng, không còn chỗ trốn. Con ma đã chậm lại, nó từ từ tiến lên. Vân cũng không chạy trốn nữa, mà đứng yên, nhìn hồn ma.

Vân nghĩ mình còn sống được đến lúc này đã là quá may mắn rồi, nhưng đến bây giờ thì số mình đã tận, thôi thì chẳng còn gì phải sợ nữa. Vân đứng im lặng, nhìn hồn ma đang tiến đến. Nó vừa bước tới vừa nhếch mép cười, lộ ra cái răng nanh nhọn hoắt. Vân và nó đã giáp mặt nhau, Vân nhìn nó, không chút run sợ, đã sẵn sàng đón lấy cái chết. Con ma nâng Vân lên, đưa ra ngoài sân thượng, định sẽ quẳng Vân xuống dưới, nó thích thú với ý nghĩ đó, và cười thật to, thật ghê tởm.Cuộc đời Vân chợt hiện ra trước mắt, Vân nhớ lại các bạn Bảo, Long, Luân, Phú. Thế rồi Vân khóc, nước mắt cứ tuôn rơi, cho dù Vân chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Con ma buông tay ra, Vân nhắm mắt, chờ đợi.

Rồi, một cái gì đó lướt qua thật nhanh và tóm lấy Vân vào trong sân thượng. Vân mở mắt, đó là Khang:

-Cô không sao chứ??

Sau lưng Khang, con ma đang giận dữ, nó gào thét lên, rồi chạy thẳng tới chỗ Khang:

-Khang, sau lưng kìa!!!

Khang quay ra phía sau, một tay nắm lấy cổ con ma nhấc lên không trung. Con ma cào Khang trong tuyệt vọng. Khang nghiến răng, bóp mạnh, con ma cứ cào, cào...Rồi tiếng cào chậm dần, rồi con ma biến mất, để lại một vũng máu tanh tưởi.

-Tại sao.....?-Vân hỏi, nước mắt cứ tuôn rơi.

-Vì cô nhắc tôi nhớ đến một ai đó, trong cuộc sống con người của tôi.

Khang quay lại, mắt trái không còn tròng đen nữa, mà chỉ còn tròng trắng.

-Khang, mắt anh........

-Đó là hình phạt, vì đã cứu kẻ phạm tội, nhưng cô đừng lo, chỉ là tạm thời thôi.

Khang chợt mờ dần trong mắt Vân.

-Khang, anh đang tan biến, rốt cuộc thì anh là ai??

-Tôi là âm hầu, còn gọi là khỉ của địa ngục, có trách nhiệm xử phạt những người vi phạm luật trời, bắt những ác hồn quấy phá con người nơi trần thế về địa ngục. Chỉ những người gặp nguy hiểm đến tính mạng mới có thể thấy tôi. Bây giờ cô đã an toàn rồi, vì thế sẽ không thấy được tôi nữa.Khang đã tan biến gần hết, người trong suốt như pha lê. Vân không nói gì, chỉ òa khóc.

-Hãy sống phần của tôi, và phần của Phú luôn nhé-Khang cười với Vân, một nụ cười dịu dàng và ấm áp như ánh nắng buổi bình minh.

Vân ngước lên, không còn ai ở đó nữa, cô lặng thầm nói.

-Vâng, tôi sẽ sống.......

Vài tháng sau. Vân đã trở lại cuộc sống bình thường, cô vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vân nghĩ mình sống phần của Khang và Phú, nên cô phải thật vui vẻ.

Khi Vân đi trên đường, thì thấy một tai nạn giao thông. Vân nhìn quanh và nói.

-Anh đang ở đây phải không, con khỉ kia??

Rồi cô mỉm cười, bước đi. Đâu đó trong đám người đứng xem tai nạn có Khang, khẽ nói.

-Cô thực sự giống một người trong cuộc sống con người của tôi đó, cô có biết không ???

Ánh nắng ấm áp tỏa xuống mặt đường, Khang khoác cái nón đen lên, đi hướng ngược lại hướng Vân đi.

-Một ngày đẹp trời nhỉ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: