Phần 7
Tao vội chạy khỏi đồn công an, lấy xe chạy thật nhanh đến nhà thằng Trung để tìm hiểu mọi chuyện, gỡ nút thắt bao lâu nay và cũng mong sẽ sớm tìm được người giết con Trúc. Vừa đi tao vừa rút điện thoại gọi thằng Trung nhưng lại thuê bao. Tao tới gần cửa cổng ngó nhìn xung quanh để xem tình hình rồi nhấn chuông. 1 hồi sâu tiếng chuông là bóng dáng ba nó bước xuống, ba nói hỏi
- Con tìm thằng Trung hả
- Dạ, có Trung nhà không chú
- Có con, nó dặn chú hồi nảy, " thằng Phước có tới thì ba xuống mở cửa kêu nó lên phòng gặp con "
Ơ, sao nó biết mình đến mà dặn ba nó trước và ba nó vẫn nhìn thấy nó, ở chung với nó bảo lâu nay mà không hề hay biết rằng nó đã chết rồi sao. Trong đầu khá mong lung nhưng tao vẫn mạnh dạng bước vào để gặp nó, dù sao thì nó vẫn là bạn thân của tao và tao tin nó sẽ không hại tao. Bước lên phòng nó, nhẹ mở cảnh cửa ra, trong phòng không hề có ai, tao can đảm bước vào trong, tấm hình con Trúc trên bàn đã không còn, mọi thứ tĩnh lặng, không tiếng động. Tao đứng ngó về hướng đồng hồ treo tường nhà nó. Chiếc đồng hồ đã đứng kim, chắc do hết pin." Cạch " cánh cửa nhà tắm mở ra, trước mặt tao là thằng Trung, nó bước ra từ từ, nó nhìn tao, tao lùi lại phía sau từ từ, đụng vào cái ghế nhà nó thì thấy tấm hình cả nhóm chụp chung lúc đi biển rơi xuống. Tao hoảng loạn nhìn tấm hình rồi nhẹ nhàn lên tiếng.
- Tao muốn biết mày chết rồi, còn hiện về làm gì. Cái chết của con Trúc có liên quan gì đến mày ?
Thằng Trung nó chỉ im lặng nhìn tao, tao nói tiếp
- Cái trò gọi hồn mày bày ra có phải là vì mày quá thương nhớ con Trúc nên mày muốn ở lại trần gian này lâu hơn, và mày chính là bạn trai con Trúc
Đến đây thì thằng Trung vẫn nhìn tao rồi nói
- Mày có bị gì không vậy, mày đang nói nhảm gì vậy, ai chết, trò gọi hồn liên quan gì, tao vẫn sống và đứng trước mặt mày. Cái chết của con Trúc ám ảnh mày quá rồi phải không
- Tao biết hết rồi, người gọi điện cho con Trúc đêm nó chết chính là mày, chú Tâm nói bạn trai con Trúc vừa đi du học về, giống như mày và đêm nào con Trúc về cũng chỉ vào mày và người đàn ông hiện về với con Trúc cũng chính là mày.
- Tao thật không hiểu mày nói gì, thôi thế này nhé, chắc mày biết trò chơi nhìn qua 2 chân phải không, nếu tao là ma thì mày sẽ nhìn thấy. Mày thử đi
Tao im lặng và không hiểu lý do vì sao tao lại nghe lời nó quay người lại và cuối xuống nhìn qua 2 chân, dù đã nhìn qua 2 chân nhưng tao vẫn cố nhắm mắt lại không dám mở ra, vì tao sợ phải nhìn thấy hồn ma của nó, sợ thấy bóng dáng người đàn ông mặt đầy máu hiện về gặp tao mỗi đêm. Nhưng tao cố mở hí mắt từ từ ra, rồi mở to hơn, trong giây phút đó trước mặt tao là thằng Trung, nhưng nó đang nhe răng trợn mắt lên lao đến tao, tao la lên khom người dậy quay lưng lại theo phản ứng, nhưng chưa kịp thì nó đạp tao 1 cái đau điến khiến tao ngã xuống rồi nó cười.
- Ha ha, tao mệt mày mày quá, giỡn đủ rồi, tao là người không phải ma gì hết
Tao vẫn đang ngơ ngác thì nó lại nói tiếp.
- Bạn trai con Trúc đi du học về thì liên quan gì tao, không lẽ có mình tao đi du học, còn cái trò gọi hồn là có thật, nhưng tao chỉ học để gọi hồn người chết lên thôi, chứ có phải là gọi hồn tao đâu, tao còn sống sờ sờ đây nè
Tao vẫn còn vẻ mặc nghi ngờ và hỏi nó
- Vậy tại sao lúc nảy mày lại biết tao đến mà dặn ba mày xuống đón tao, không phải là ma thì làm sao biết trước được.
Nó lại cười rồi nói
- Nảy lúc tao đi ăn sáng để đt sạc pin ở nhà, về đến nơi thì mở nguồn lên thấy thông báo cuộc gọi nhỡ từ mày, tao thừa biết mày gọi cho tao có chuyện và lần nào gọi tao không được thì mày cũng mò đến nhà kiếm tao, thói quen 10 mấy năm nay của mày rồi mà.
Đến đây thì tao có vẻ bớt nghi ngờ rồi, nhưng bỗng chuông điện thoại tao reo lên, là số điện thoại con Trúc. Tao hoảng hồn nói với thằng Trung
- Con Trúc nó gọi tao, nó chết rồi mà
Thằng Trung nhìn tao với vẻ hơi ngạc nhiên rồi nói.
- Mày bắt xem, coi thử chuyện gì
Tao bắt máy rồi mở loa lớn cho thằng Trung nghe luôn
- Alo, Phước con, bác là mẹ con Trúc. Còn đang ở đâu vậy, qua nhà Bác có chuyện này bác nói con nghe
- À, dạ Bác, con qua liền.
Rồi tao cúp máy nhìn thằng Trung.
- Là mẹ nó gọi qua, chắc có chuyện gì rồi, mày đi cùng không
- Đi chứ, mày hỏi lạ, mà mày không suy nghĩ là con Trúc hiện hồn về giả giọng là mẹ nó gọi mày qua rồi hại mày à
- Má, thằng chó, mày nói mới làm tao suy nghĩ vậy đó, có khi nào như mày nói không
- Điên, mày coi phim nhiều quá rồi, đi nhanh đi
- OK.
Nói xong tao với thằng Trung lên xe chạy qua nhà con Trúc, đến nơi thì mẹ nó đã chờ sẵng tụi tao trước cửa, may quá, là mẹ nó thật chứ không phải nó gọi ám tao
- Các con vào đây bác nói chuyện này
- Dạ
Mẹ nó dắt tụi tao vào phòng con Trúc, rồi lấy 1 tấm hình ra đưa tụi tao xem. Tao giật mình
- Ơ, hình con Trúc, nhưng người nào đứng bên cạnh nó, bác lấy tấm hình này ở đâu
- Sáng nay bác dọn phòng nó để mang đồ đem đi đốt vì mai mở cửa mã nó rồi. Lúc bác dọn thì thấy dưới gối nó có tấm hình này, vì nghĩ người này liên quan đến cái chết của nó nên bác gọi con liền.
Tao liền nói
-Cái chỗ này chẳng phải là chỗ mà thằng Trung hay nằm, còn cái gối này thằng Trung luôn nằm lên đây ngủ và con Trúc hay chỉ vào.
Mẹ nó trợn mặt nhìn tao.
- Con nói cái gì, con Trúc làm sao
- À, không có gì đâu bác, con nhớ lại chuyện cũ với con Trúc thôi. Bác cho con xin tấm hình, để con đưa công an điều tra
Mẹ con Trúc đưa tao tấm hình, cầm tấm hình trên tay, tao cảm giác mọi chuyện đã gần rõ rồi, thật ra tao đã biết người chụp chung với nó là ai, chính là người đàn ông hiện về chung với nó, và cái áo người này mang lúc về gặp tao giống y chang cái áo trên tấm hình, và việc con Trúc hay chỉ tay về phía thằng Trung không phải ám chỉ thằng Trung là hung thủ mà là muốn báo cho tao biết tấm hình dưới gối, vì đây là manh mối duy nhất để biết ai giết con Trúc. Sau đó tao với thằng Trung leo lên xe chạy về, rồi nó hỏi tao
- Giờ vào công an hay sao
- Không, tấp vào quán cafe đi, tao với mày nói chuyện
Nó có vẻ hơi bất ngờ nhưng vẫn nghe lời tao vào quán cafe gần đó. Đến quán như thói quen, tao uống cafe đá, còn nó uống sữa tươi không đường. Rồi nó hỏi tao
- Sao không đi đưa tấm hình cho công an
- Mày nghĩ tấm hình này giúp được gì khi đưa công an, tao chỉ nói vậy trấn an mẹ con Trúc thôi, thật ra thì tao đã có cách tìm ra nguyên nhân cái chết con Trúc rồi
- Mày nói thật sao, cách gì
- Để tao nói, thật ra người đàn ông trên tấm hình này là người hay hiện về gặp tao đó, và tao đoán không lầm thì chính là bạn trai con Trúc, và cũng chính là người gọi điện cho chú Tâm báo về cái chết con Trúc
Thằng Trung vẫn ngờ ngợ nhìn tao. Tao liền nói tiếp
- Nhưng mà bạn trai con Trúc là ai thì tao không biết, và nó có liên quan gì đến cái chết con Trúc ? Và quan trọng hơn là bạn trai con Trúc đã chết, còn nhiều điều bí ẩn lắm, nên đưa công an cũng khó lắm
- Vậy mày nói cách của mày tao nghe xem
- Nảy mẹ con Trúc nói mai mở cửa mã nó, mày cũng thừa biết oan hồn người chết thường về vào đêm mở cửa mã mà phải không
- Rồi thì sao
- Sao mày khờ thế, mày giỏi nhất mấy chuyện này mà, chính mày bày ra cái trò gọi hồn để khơi màu chuyện này thì cũng chính mày dùng trò này để kết thúc
- Ý mày là đêm mở của mã, dùng trò gọi hồn con Trúc về để gọi hồn nó
- Đúng rồi, sau đó mình sẽ hỏi nó đầu đuôi câu chuyện
- Tao bắt đầu sợ rồi đó
- Có sợ cũng làm, con Trúc là bạn mình, mày không muốn nó nhắm mắt yên ổn hay sao
- OK, vậy tối mai tao với mày qua nhà con Trúc để gọi hồn nó, tao về chuẩn bị đồ nghề
- Mày điên hả, qua nhà nó ba má nó thì sao, tới trước cửa thôi, rồi tiến hành, vì oan hồn về ngày đó chỉ được đứng trước cửa gõ cửa hoặc gọi tên người thân thôi,chứ không được vào nhà
- Tao hiểu rồi, nhưng cẩn thận vì nếu gọi hồn con Trúc lên mà nó gọi tên tao hoặc mày mà tao với mày trả lời thì sẽ bị bắt mất hồn đó, đêm mở cửa mã mà.
- Tao biết rồi, thôi về, hẹn gặp ở nhà nó ngày mai để gọi hồn nó.
- OK
Sau khi tụi tao về thì thằng Trung chuẩn bị hết mọi thứ, gương, mèo đen, bùa, nhang, đèn cầy,...
Đêm đó sau khi mở cửa mã , đúng 11h đêm tụi tao bắt đầu đi qua nhà con Trúc để gọi hồn nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro