Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

  Những con sóng biển xanh sẫm có đường nét tuyệt đẹp dưới ánh ban mai, và những giọt nước mịn bắn tung tóe khi chúng chồng lên nhau. Cách đó không xa, những con chim biển theo bước đi của chúng để lại một loạt dấu chân tinh xảo trên bãi biển, dùng bộ dáng nhàn nhã như vậy để giở trò đồi bại với những con cua nhỏ đang trốn trong cát. Gió biển hòa với hương chanh thoảng ùa vào ô cửa sổ, sự yên bình và tĩnh lặng có một không hai của bán đảo vào buổi sáng luôn làm say lòng người.

   Fushiguro để chân trần, chỉ mặc trên mình một chiếc áo khoác đen quá khổ, ngồi xổm trên sân thượng để chăm sóc cây cối. Hầu hết những đứa trẻ xinh đẹp này đều do anh mang đến, bởi vì Gojo rất bận rộn và không có thời gian chăm sóc thú cưng hay những loại cây xanh trông dễ nuôi nhưng cần sự kiên nhẫn chăm sóc này.

   Hai chậu sung bên trái là quà Gojo tặng cậu khi cậu đến xem triển lãm thiết kế không gian thực vật của Gojo lần đầu tiên cách đây 9 năm. Khi đó, cậu đứng trước hai chậu sung và nhìn chúng rất lâu, Gojo để ý và nghĩ rằng cậu ấy rất thích chúng.

   Trên thực tế, cậu chỉ thích góc có cây sung, bởi vì chúng khỏe mạnh và tươi tốt, và những chiếc lá khổng lồ của chúng chỉ là cơ sở bí mật để cậu nhìn trộm Gojo — từ đó,  có thể dễ dàng nhìn thấy những gì đang diễn ra trong triển lãm , những người khác nhau nói chuyện với Gojo —những khoảng cách nhỏ đó dường như chỉ tồn tại để kết nối hai người họ.

   Những cây chanh và bạc hà phát triển tốt nhất được cậu trồng vào đầu năm nay, một cây được cắt cành cắm lại, cây còn lại rắc hạt cỏ. Mỗi mùa hè, muỗi trong nhà khá nhiều, Gojo cảm thấy uể oải và không biết đang làm gì, nhưng Fushiguro lại thấy anh bị muỗi cắn ở chỗ này đến chỗ khác.

   “ Như thế nào tất cả lại chích vào anh?” Có một năm, đùi Gojo không lúc nào không bị đốt, ban đêm cúi đầu bôi thuốc mỡ cho nam nhân kia, cậu thật sự nghĩ không ra.
  
    “Có lẽ máu của anh rất ngọt.” Gojo nhìn cậu cười cười , “ Em muốn nếm thử không?”

   Cậu đương nhiên là không để ý câu trả lời không đứng đắn của anh , chỉ là phát sầu khi nhìn những bộ phận sưng đỏ , trong lòng âm thầm quyết định ngày mai đi chợ phải mua hạt thảo về chống muỗi.

   Chà, còn về tác dụng thì...

   Fushiguro đứng dậy duỗi chân, nhìn lại vị trí của chiếc giường. Hôm qua bọn họ ở trong phòng tắm làm chuyện kia , trở về phòng ngủ cậu gần như kiệt sức, một lúc sau liền mê man ngủ thiếp đi. Về Gojo có lẽ đã thức rất khuya vì anh còn phải vẽ tranh, và anh ấy vẫn đang ngủ vào lúc này. Anh rõ ràng đã là người lớn, nhưng vẫn ngủ như một đứa trẻ, tay chân dài thò ra ngoài, trên nơi được ánh nắng ban mai chiếu rọi dường như mọc ra một tầng lông tơ vàng óng.

    —Vẫn là rất rõ ràng.

    Fushiguro hài lòng thu hồi ánh mắt, cuối cùng nhìn vào chậu lê gai xấu xí trên tay phải của mình. Anh chàng này có một sức sống mạnh mẽ và có thể tồn tại mà không cần chăm sóc nhiều. Đó là một ngày họ đi chợ chơi, Gojo nhìn thấy nó và nhất quyết mua nó, bởi vì “ Nó rất giống Megumi. ”

   Đại khái là do tính tình cậu đi.
   
   Đi chân trần trên sân thượng hồi lâu trong trời lạnh, Fushiguro dựa vào khung cửa nhìn mặt trời mọc một lúc, quyết định gọi Gojo dậy , quay người chạy trở lại giường, kéo chiếc chăn mỏng lao mình vào vòng tay ấm áp của người đàn ông , cố tình lợi dụng sự chênh lệch nhiệt độ trong cơ thể để đánh thức anh.

   “Đã đến lúc thức dậy rồi, Satoru. ”

  
   Gojo giang hai tay ôm cậu vào trong lòng, ngáp một cái, trong giọng nói mang theo bất mãn: “Thân thể của em bị gió thổi lạnh rồi, muốn đông lạnh anh sao?” Fushiguro lập tức buông ra.

   Fushiguro ôm lấy lưng anh, ngón chân chỉ vừa đủ dẫm lên mu bàn chân ấm áp của anh. “Nóng quá, gió ở đâu? ”

   “ Ừm... khi anh nhấc chăn lên và ôm em. ”
  
   “Muốn anh khen em lãnh mạn sao ? ” Gojo vừa mới tỉnh lại, hơi thở có chút trầm trọng , Fushiguro nhắm mắt lại, chậm rãi cọ cằm anh nói, “Mau rời khỏi giường , em đi nấu ăn. ”

  “ Em thật nghiêm khắc, học sinh hư. ” Gojo thở dài, ngồi dậy, quay sang nhìn Fushiguro phàn nàn, “ Tôi biết hôm nay em không có lớp học, nhưng ngay cả như vậy, em đã dậy sớm. Em có thể nói cho tôi biết lý do không ? ”

   “Bởi vì em không muốn bỏ lỡ cơ hội này,” Fu Hei thay áo thun và quần soóc,  nói thêm khi bước ra ngoài, “Đó là cơ hội để hả hê trước sự bất hạnh của người khác.”

 
   Kỳ thực, cậu đã không nói sự thật. Sở dĩ cậu dậy sớm là bởi vì tỉnh đến sớm, nhưng cũng là bởi vì ngày hôm qua họ làm quá nhiều , hưng phấn tràn ngập, ngủ không được bao lâu. Mỗi lần đều như thế này.

    Không thể nói cho Gojo được vì người ấy sẽ vì thế mà đắc ý vênh váo . Sau khi Fushiguro rửa mặt xong , cậu vào bếp thu dọn đồ ăn cho hai người, cắt bánh mì, đồng thời cân nhắc xem có nên tham gia một tiết ở lớp thiết kế của Gojo hay không, vẫn là đưa anh đi dạy, còn bản thân ở lại để vẽ một mình.

   Nhưng trước đó đã nhanh chóng bị Gojo từ chối.

   “Bất cứ lúc nào em không thể nhìn thấy mặt của tôi sao? Cho dù vài giờ không nhìn thấy cũng không phải vấn đề lớn, đúng không? ” Gojo liếm vết sữa quanh môi dưới, vô cùng khách khí chỉ ra, "
“Cách này không thể làm hài lòng tôi, em yêu —— huống hồ tôi là một người riêng tư. ”

  “ Nga phải rồi , em thực sự hy vọng anh không phải vậy.” Fushiguro đổ một ít nước tương lên món trứng rán, “Nếu vậy, ngay cả khi em trốn học, anh sẽ không tìm cơ hội để trả đũa em.”

   “Ha ha, trí nhớ tôi không tốt lắm, em có thể hỏi tôi làm sao trả thù em? ”

   “……”

   Trí nhớ không tốt, trí nhớ không tốt ! Không ai biết rõ hơn anh chàng này khi nào và ở đâu anh ta đã vẽ ra thiết kế bể cá khủng khiếp của mình trong học kỳ trước. Fushiguro  cảm thấy hai má nóng bừng, cậu không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc đó, giọng nói của Wu Tiao dường như lại vang lên bên tai cậu.

   —— Nào, thay mặt này thành trong suốt, hay gương thì sao nhỉ... Tại sao em lại run rẩy, em có sợ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình từ đó không?

    ——Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa cưng... Anh sẽ giúp em vẽ, đừng lo, họ sẽ không biết đâu.

    —— nga, em không cần sao ? Không cần cái gì ?

   “Nhìn em như vậy, tôi mơ hồ nhớ tới một ít.” Thanh âm trong hiện thực dần dần cùng ký ức trùng điệp, Gojo ngẩng đầu vui vẻ nhìn cậu , “ Em trong giờ phút này đang hồi ức sao, bảo bối?”

   “Không có gì. ”

   Fushiguro một ngụm nuốt miếng trứng rán trên đĩa, đứng dậy lấy đi chiếc bánh caramen muối biển trước mặt.
  
   “Chúa ơi!” Gojo lập tức mở to mắt, nắm lấy một góc đĩa bánh trong tay Fushiguro siết chặt, “Đừng tàn nhẫn với tôi như vậy, Megumi , làm ơn!”

    Từ trước Gojo Satoru, trừ bỏ tính cách ở ngoài thì có thể nói là hoàn hảo.

    Nhưng bây giờ, theo quan điểm của Fushiguro Megumi , Gojo Satoru, người đã yêu caramel, yếu đến mức không thể chịu nổi một đòn - chỉ cần một chút thủ đoạn, anh chàng này sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

   

    Bởi ăn sáng quá lâu, điều này trực tiếp dẫn đến việc học sinh hư đạp ga suốt chặng đường đưa giáo viên giỏi đi làm , thiếu điều muốn  chạy đua với gió trên bán đảo.

   Mùi cây chanh tràn ngập cả xe, như thể bảo họ đi tắm nước hoa tươi. Nhưng không ai có tâm trạng để vui mừng. Vị giáo viên tốt bụng vẫn đang nổi cơn thịnh nộ với cậu sinh viên hư cáu kỉnh hơn nửa chiếc bánh caramen muối biển, cầm tài liệu lên lớp nhìn ra cửa sổ, anh đảo mắt khi thấy đàn chim biển ríu rít.

    Khi xe dừng lại, cậu học trò hư nắm lấy cánh tay anh và cúi xuống trao cho anh một nụ hôn.

   “Chúc thầy một ngày tốt lành. ”
  
   Cậu học sinh hư nhéo đầu ngón tay thì thầm những lời yêu thương ngọt ngào hơn kẹo caramel.

   “ Em sẽ nhớ anh. ”
   
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro