Anh em không tiếc, em tiếc niềm tin và sự cố gắng của mình...
Em vẫn ở đây nhưng không phải chờ đợi hay nhận lấy việc gọi là bù đắp của anh... Đây không phải lần duy nhất em tự nhủ rằng "chẳng có nổi 1 lý do chính đáng để giải thích cho hành động của anh" nhưng lần này sẽ khác, em không tự nhắc mình rằng "thôi thì chấp nhận, không nghĩ đến, nếu đã biết không có lời giải thích thỏa đáng thì nghĩ tới làm gì, có được gì đâu". Và lần này thì như giọt nước tràn ly, chỉ có điều giọt nước to quá anh à,...Em ước chừng nó gần bằng ½ ly ấy chứ!
Nói thế không có nghĩa là em không yêu. Vì yêu nên em không thể chấp nhận san sẻ tình cảm cho bất cứ ai... Bản chất là em rất ích kỷ... Em luôn quan niệm rằng yêu là phải tin nhau dù có lúc em cũng đã chừa lại niềm tin cho chính mình vì sợ nếu lỡ 1 ngày điều không hay xảy ra,....Em cũng có cho mình những lỗi lầm, Em cũng đã tự dằn vặt mình,...
Nhưng lòng tin gần như tuyệt đối ấy đã được anh đáp trả bằng thứ "tình cảm đơn thuần" mà anh dành cho một người khác không phải em...Đau chứ! Niềm tin em chừa lại cho bản thân không đủ để khiến em nghĩ rằng sẽ có 1 ngày em nhận lấy những tình yêu từ anh. Anh dành tình cảm, sự quan tâm, lo lắng cho một người khác như những gì anh nói là duy nhất chỉ mỗi em. Vì em quá tự tin vào bản thân mình, rằng chẳng có lý do nào để anh lại cho đi những gì anh đã rất rất cố gắng để có được....
Vậy đó, cứ thế mà tin rằng em là duy nhất với anh...Bao nhiêu yêu thương anh đem đi nhân đôi và khéo léo chia đều cho cả em và người ấy. Em có thể gọi đó là tham lam hay là công bằng đây anh? Chẳng có cơn say nắng nào kéo dài như thế đâu anh nhỉ? Chẳng qua đó là lý do mà anh tự biện hộ cho mình khi anh đem ngần ấy yêu thương vun đắp ở người ấy!. Là anh cần sự quan tâm nhiều hơn, lo lắng nhiều hơn mà em thì quá hời hợt hay sao?
Với em, yêu là tin, đã tin là gần như tuyệt đối và đã gần tuyệt đối thì chẳng có chỗ cho việc lần thứ nhất, lần thứ hai,... Mà tuyệt nhiên là 1 lần duy nhất cũng đã quá dư thừa lý do mà kết thúc.... Có nhiều hơn 1 dấu chấm hỏi dành cho anh? Nghĩ về những điều xưa cũ, em vẫn cười thầm nhưng nụ cười chu chát,.... Đã ngần ấy yêu thương...
"Anh, Em không tiếc!" – Em tiếc những cố gắng của bản thân... Em cũng ích kỷ nhưng không nhất thiết là vì ai mà vì chính bản thân mình! Giá mà sự ích kỷ này nhiều hơn 1 chút thì đã khác....Cuộc sống này chỉ 1 chiều thì làm gì có "giá mà", "giá như" hay đại loại như thế....
Tạm biệt anh người con trai em từng rất thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro