
Chương 28
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
11/04/2025
Dưới bầu trời đêm đen đặc như mực, tiếng lửa lách tách đốt vào từng khúc củi khô vang lên như đếm ngược thời khắc sinh tử. Mùi xăng hắc nồng xộc vào mũi, bao trùm lấy hơi thở của Lăng Diệu. Gió thổi qua, ngọn lửa le lói trên bật lửa trong tay gã đàn ông mặt sẹo dường như sắp bén vào đống củi ngay dưới chân anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc Lăng Diệu quay cuồng với hàng trăm dòng suy nghĩ.
Không thể để Minh Châu chết vì mình. Không thể để cô ấy tiếp tục bị thương.
Anh phải làm gì đó.
Không chút do dự, anh nghiến răng thật mạnh. Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên giữa đêm khuya. Nỗi đau xộc thẳng lên óc khiến trán anh túa mồ hôi lạnh. Hai ngón tay của anh, ngón giữa và áp út đã bị bẻ gãy, chệch khớp đến biến dạng, nhưng dây trói cũng vì thế mà lỏng ra.
Lăng Diệu cắn răng, kéo bàn tay tê rần rách toạc khỏi vòng dây thừng. Máu tứa ra nhưng anh không màng. Anh lao ra khỏi đám củi như con thú dữ vùng dậy sau cùng cực đau đớn, toàn thân đầy vết thương, quần áo xộc xệch, cơ thể lảo đảo nhưng ánh mắt lại kiên định đến đáng sợ.
"Chết tiệt!" Gã mặt sẹo gầm lên, giơ bật lửa định quăng xuống.
Ngay lúc đó, một viên đá bay vụt qua, nện trúng vào trán hắn, khiến hắn loạng choạng ngã chúi về phía trước. Bật lửa rơi khỏi tay, tia lửa vụt tắt trong không trung.
Minh Châu vẫn còn đang chảy máu ở tay và chân ngồi gục một bên, bàn tay nắm chặt viên đá dính máu, ánh mắt kiên quyết không một tia sợ hãi. Nỗi đau dường như không còn là điều đáng để cô quan tâm nữa.
Lăng Diệu không chần chừ, chạy về phía cô như một bản năng. Anh quỳ xuống, hai tay run rẩy ôm lấy cơ thể cô đang lạnh đi trong từng cơn run rẩy nhẹ. Mùi máu tanh nồng xộc lên, trộn lẫn với mùi khói đang lan dần trong không khí.
"Diệp Minh Châu..." Giọng anh khản đặc, yếu ớt nhưng run rẩy trong nghẹn ngào.
Bên kia, cuộc hỗn chiến bùng nổ. Đám vệ sĩ của Minh Châu xông vào, súng nổ chát chúa giữa bóng đêm. Lửa bốc lên từ một góc kho, không phải từ đống củi, mà do đám tàn lửa văng ra từ phát súng chạm vào thùng xăng gần đó. Cả căn nhà kho cũ kỹ nhanh chóng chìm trong biển lửa, ánh sáng rực cháy phản chiếu lên gương mặt hai người đang ôm nhau giữa tâm bão.
"Tôi đưa cô ra ngoài..."
Giọng Lăng Diệu rất nhỏ nhưng dứt khoát như một lời thề. Dù lửa có thiêu rụi tất cả, anh cũng không để cô ở lại một mình nữa. Không bao giờ nữa.
Tàn tro còn vương vất giữa không khí đặc quánh mùi khói và máu. Đám cháy cuối cùng cũng được dập tắt, ánh sáng đỏ rực lụi dần, để lại bầu trời đêm u ám, nặng nề như trước cơn giông bão. Vệ sĩ của Minh Châu - những người tinh nhuệ nhất cuối cùng cũng đã quét sạch bọn bắt cóc. Tiếng súng im bặt, chỉ còn tiếng thở gấp, tiếng bước chân gấp gáp đạp lên nền đất cháy sém.
Lăng Diệu lúc này vẫn đang gượng gạo đỡ Minh Châu đứng lên, cả hai máu me bê bết, hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời. Một khoảnh khắc hiếm hoi bình yên tạm thời giữa hỗn loạn. Minh Châu quay đầu, đưa tay định chạm vào gương mặt anh, nhưng ngay khoảnh khắc ấy
Đoàng!
Tiếng súng vang lên đột ngột, lạnh lẽo như xuyên thẳng vào tim đêm tối. Tất cả như ngưng đọng.
Một tiếng "phịch" khẽ vang lên, cơ thể Lăng Diệu khẽ run lên rồi đổ gục về phía trước, nhuốm đỏ tà áo vốn đã sẫm màu vì bụi và tro. Viên đạn bắn thẳng vào ngực anh, máu tuôn ra thành dòng, nóng rực và nồng mùi tanh tưởi. Bóng anh đổ dài trên mặt đất ẩm ướt, vệt máu loang ra như một đóa hoa đỏ thẫm nở rộ giữa tàn tích.
Tiếng la thất thanh vang lên từ Minh Châu nhưng với anh, tất cả âm thanh như bị bóp nghẹt.
Trong khoảnh khắc ý thức dần chìm vào bóng tối, Lăng Diệu ngước mắt nhìn lần cuối. Anh thấy khuôn mặt Minh Châu — đôi mắt kinh hãi, không còn vẻ bình tĩnh lạnh lùng như mọi khi. Không còn nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Chỉ còn lại nỗi sợ hãi thuần túy và hoảng loạn tột cùng.
Đôi môi cô mấp máy như đang gọi tên anh, nhưng anh không còn nghe rõ. Hơi thở yếu dần, nhịp tim như trượt khỏi tầm kiểm soát.
"Minh... Châu..." Anh thầm gọi trong lòng, như một lời cuối cùng.
Rồi tất cả nhòa đi, ánh mắt anh khép lại, kéo theo bóng tối nuốt chửng mọi thứ.
"Diệu..."
Tiếng gọi khe khẽ từ đôi môi run rẩy của Minh Châu nghẹn lại nơi cổ họng.
Bác sĩ riêng của cô lập tức chạy tới, cùng vài người vệ sĩ đỡ Lăng Diệu nằm lên cáng cứu thương. Anh ta vội kiểm tra vết thương, khuôn mặt cau lại đầy căng thẳng. Chỉ vài giây sau, anh lắc đầu, giọng khàn khàn: "Không được rồi... Viên đạn ghim vào tim, cơ tim đã bắt đầu nhiễm trùng. Nếu không thay tim ngay lập tức... sẽ không qua khỏi."
"Thay tim! Làm phẫu thuật thay tim cho anh ấy! Ngay tại đây!"
Tiếng Minh Châu vang lên đột ngột, đanh thép như một mệnh lệnh tuyệt đối.
Vị bác sĩ sững sờ quay sang: "Tiểu thư... phẫu thuật ở giữa nơi rừng núi thế này không phải vấn đề nhưng... quan trọng nhất là... dùng tim ai?"
Minh Châu không trả lời. Toàn thân cô run lên từng đợt, hai tay đột ngột siết chặt lấy đầu, khuỵu gối xuống nền đất cháy sém, dòng máu từ khóe môi cô bắt đầu rỉ ra, đỏ tươi như máu của Lăng Diệu khi nãy.
Một vệ sĩ định lao đến đỡ cô nhưng bị cô gạt mạnh ra.
"Không cần..." Giọng cô khàn đặc, ngắt quãng, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn quyết tuyệt: "Tôi... không còn nhiều thời gian nữa..."
Không ai hiểu lời cô có nghĩa gì. Nhưng trong ánh mắt của Minh Châu lúc ấy, có thứ gì đó đau đớn hơn cả cái chết đang thiêu rụi cô từ bên trong.
Lăng Diệu, người từng bị cô hành hạ, giam giữ, tra tấn...
Lại chính là người mà cô đã từng cứu sống, không chỉ một lần!
Và cũng là... người duy nhất khiến trái tim cô - trái tim thật sự đập loạn nhịp.
***
Ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp rèm trắng muốt, lặng lẽ đậu xuống gương mặt xanh xao của Lăng Diệu. Anh chớp mắt như để xác nhận những gì trước mắt không phải là một giấc mơ. Căn phòng rộng rãi, tường màu kem dịu nhẹ, nội thất thanh lịch, mọi thứ đẹp đến mức... không giống thật.
Anh gắng gượng ngồi dậy, cảm nhận rõ ràng từng cơn đau mơ hồ trong lồng ngực, nơi trái tim từng bị xuyên thủng. Mỗi nhịp đập giờ đây như không còn thuộc về anh nữa.
Đôi chân trần chạm xuống nền gỗ mát lạnh, anh bước chầm chậm tới bên cửa sổ.
Và rồi... anh sững sờ...
Bên ngoài là biển cả bao la, xanh ngắt như hòa vào trời. Cát trắng mịn trải dài như dải lụa, những rặng dừa đong đưa theo gió. Sóng biển vỗ rì rào dịu dàng như một bản tình ca trầm lặng. Xa xa là khu resort sang trọng ẩn mình dưới những mái ngói đỏ, khách du lịch đang vui vẻ chơi bóng, tắm nắng, thư giãn trên ghế dài.
Một lát sau, anh rời phòng, bước xuống bậc thềm lát đá sáng loáng. Bầu trời cao vời vợi, không một gợn mây. Anh đi xuyên qua khuôn viên rợp bóng cây, tiếng chim hót vang vọng, mọi thứ quá yên bình, quá trong trẻo... đến mức khiến trái tim anh nghẹn lại.
Tên vệ sĩ thân cận nhất của Minh Châu đang đứng chờ ở đó, sắc mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt thì đầy thương xót. Hắn bước đến, cúi đầu chào anh như mọi lần, rồi lấy trong túi ra một phong thư nhỏ, nhẹ giọng nói:
"Lăng thiếu gia... tôi có chuyện cần phải nói với anh."
Anh im lặng, gật đầu.
"Diệp tiểu thư... đã rời khỏi thế giới này."
Toàn thân Lăng Diệu chấn động.
"Bởi vì nhiều năm trước, khi cô ấy bị chất độc làm mù mắt, dù đã khỏi nhưng chất độc không tan biến mà dần ngấm vào não bộ của khiến cô ấy mắc bệnh không thể qua khỏi..."
Hắn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt run rẩy.
"Ngay lúc anh bị bắn, cô ấy đã quyết định... dùng trái tim của mình để cứu anh."
Lăng Diệu đứng lặng như hóa đá. Anh không nói gì, cũng không thốt ra bất kỳ âm thanh nào.
Chỉ là... từng cơn gió biển thoảng qua, cuốn theo ánh nắng dịu nhẹ, mang theo lời tạm biệt vô hình...
Anh ngước nhìn lên bầu trời xanh biếc kia, trái tim trong lồng ngực anh... giờ đây mang theo nhịp đập cuối cùng của một người con gái từng lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng đã yêu anh đến mức dùng cả sinh mạng của mình để cứu lấy mạng sống anh, người duy nhất cô không thể quên trong cả cuộc đời.
Tên vệ sĩ nhìn Lăng Diệu, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên gương mặt anh, gương mặt của người vừa sống lại lần nữa bằng cái chết của một người khác.
Giọng hắn trầm thấp, vang lên trong sự tĩnh mịch của biển chiều: "Diệp tiểu thư đã ra đi... nhưng cô ấy vẫn giữ lời hứa của mình. Bảo vệ anh, dù là bằng cách nào đi nữa."
Lăng Diệu nhíu mày, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý hắn, thì hắn đã chỉ tay về phía xa, nơi cuối đảo có một tháp quan sát bằng kính mờ ẩn hiện giữa rừng cây.
"Hòn đảo này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Không ai biết anh ở đây, cũng không ai có thể xâm nhập được."
Gió biển lồng lộng thổi qua mái tóc Lăng Diệu. Anh nhìn quanh, giờ mới nhận ra ngoài khu resort còn có những căn nhà nhỏ hơn, sân tập thể thao, một khu bệnh viện mini ở phía bắc... Mọi thứ hiện đại, đủ đầy đến mức kỳ lạ.
"Tất cả dịch vụ giải trí, y tế, thực phẩm đều sẵn sàng phục vụ anh." Vệ sĩ nói tiếp: "Tiểu thư đã chuẩn bị mọi thứ, thậm chí cả người phục vụ riêng, bác sĩ riêng. Anh không cần phải lo lắng về bất kỳ điều gì... ngoại trừ việc tiếp tục sống."
Giọng hắn chùng xuống, như mang theo sự dè chừng.
"Thân phận của anh... là con trai của một tội phạm cấp S. Đám người năm xưa muốn giết anh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc. Và khi nghe tin tiểu thư không còn, bọn chúng sẽ lần nữa tìm đến."
Lăng Diệu siết chặt tay. Hắn dừng lại, nhìn thẳng vào anh.
"Nhưng cô ấy đã tính trước. Xung quanh đảo là hệ thống bẫy cảm biến tự động. Chỉ cần có một tín hiệu xâm nhập từ bên ngoài, hệ thống sẽ lập tức kích hoạt thủy ngân độc, không kẻ nào có thể sống sót khi đặt chân lên đảo này."
Lăng Diệu lặng đi. Sóng biển êm dịu vẫn vỗ về bờ cát nhưng bên tai anh chỉ còn lại tiếng ù ù như bị đẩy ra khỏi thực tại.
Anh nuốt khan, khó khăn thốt lên: "Tại sao cô ấy lại làm như vậy?"
Tên vệ sĩ không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ rút từ trong túi ngực ra một phong thư mỏng màu ngà, đặt vào tay anh. Trên mặt thư, nét chữ tay mềm mại, nghiêng nghiêng: "Gửi Diệu của tôi".
Không nói thêm một lời nào, hắn cúi đầu thật sâu rồi quay người rời đi, để lại anh một mình giữa nền trời đỏ rực của buổi chiều tà với một bức thư trên tay, và một trái tim trong ngực... không còn thuộc về chính người đã sinh ra nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro