Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Vào mùa hạ năm đó, ở thành phố Nam Kinh, Trung Quốc, nữ cảnh sát trẻ Tô Thanh Ngữ vừa vào nghề đã lập nên kỳ tích khi bắt được liên tiếp 3 tên trộm truy nã chỉ trong 2 tuần đầu.

Thành tích này nhanh chóng khiến cô trở thành tâm điểm chú ý trong lực lượng cảnh sát.

Với thành tích ấn tượng đó, Tô Thanh Ngữ nhanh chóng trở thành một cái tên được nhắc đến nhiều trong lực lượng cảnh sát.

Cô không chỉ gây ấn tượng mạnh với đồng nghiệp mà còn thu hút sự chú ý của nhiều người dân.

Trong khi Tô Thanh Ngữ vẫn đang làm quen với công việc và nỗ lực chứng minh bản thân, những lệnh khác bắt đầu xuất hiện trên các trang tin: một tên sát nhân buôn lậu với 4 vụ giết người và nhiều vụ trao đổi ma t*y mà vẫn chưa bị lộ thân phận.

Hắn đang trở thành mối đe dọa và thử thách lớn nhất trong sự nghiệp của Tô Thanh Ngữ và Cảnh sát vùng Nam Kinh.

-

Trong những tuần tiếp theo, Tô Thanh Ngữ và cảnh sát vùng Nam Kinh điên cuồng tìm tung tích của tên sát nhân buôn lậu. Cuộc điều tra lớn này đã gây kinh động đến tai mắt của tay sai Lý Cảnh Bạch, khiến các vụ án ngày càng trở nên cẩn thận và tinh vi.

Các dấu vết mà đội điều tra thu được ngày càng mờ nhạt và khó nắm bắt. Những vụ án giết người trước đây giờ đây đã chuyển thành những vụ mất tích bí ẩn, chỉ để lại những vết máu mà không có xác.

Trong lúc đó, Lý Cảnh Bạch và Vương Thục Anh đang xem TV, nơi đang kể về những chiến tích lừng lẫy của họ. Vương Thục Anh dựa lưng vào sofa, cười ha hả:

"Ahaha, đám cảnh sát rẻ tiền đó vẫn đang bận rộn điều tra mấy vụ án chán ngắt à? Nực cười thật đấy, chỉ là đám chuột nhắt tiện tay giết vì lỡ thấy giao dịch của chúng ta thôi mà bọn họ còn không sử lý nổi."

Lý Cảnh Bạch ngồi cạnh, rít một hơi thuốc, rồi nói:

"Mẹ nó, đúng là bọn họ chỉ là một lũ kém cỏi. Chúng ta đã để lại vết máu to đùng đó rồi, mà bọn cảnh sát vẫn không biết gì. Để xem chúng có thể làm gì với những manh mối mờ nhạt đó.

-

Tối đó, Tô Thanh Ngữ và Đinh Khắc Nguyên đang làm việc muộn tại trụ sở cảnh sát. Từng ngăn kéo hồ sơ được mở ra, từng tài liệu được xem xét kỹ lưỡng. Cuộc điều tra vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.

Mệt mỏi, Thanh Ngữ ngả người dựa vào ghế, ánh mắt căng thẳng nhìn lên trần nhà.Đột nhiên, cô quyết định:

"Khắc Nguyên, chị nghĩ rằng chúng ta phải thay đổi cách tiếp cận. chị sẽ chuyển đến khu ổ chuột gần chỗ xảy ra các vụ án để điều tra. Có thể từ đó em sẽ tìm được manh mối nào đó."

Khắc Nguyên ngạc nhiên nhìn Thanh Ngữ, hỏi lại:

"Chị có chắc không? Đó là nơi rất nguy hiểm, và việc chị chuyển đến đó có thể làm lộ thân phận của mình."

Thanh Ngữ nhìn thẳng vào mắt Khắc Nguyên, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt cô:

"Chị biết, nhưng nếu chúng ta không liều, chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra sự thật. Chị không thể ngồi đây mà chờ đợi nữa. Hơn nữa, nếu chị ở đó, chị sẽ có cơ hội tiếp cận với những người có thể biết điều gì đó về hu.ng th.ủ."

Khắc Nguyên thở dài, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:

"Được rồi, nếu chị quyết định vậy, em sẽ hỗ trợ hết mình. Nhưng hãy cẩn thận, Thanh Ngữ. Đừng để bị lộ thân phận."

Thanh Ngữ nở một nụ cười nhẹ, cảm ơn Khắc Nguyên:

"Cảm ơn em, Khắc Nguyên. Chúng ta sẽ sớm tìm ra sự thật thôi."

Và thế là, trong những ngày tiếp theo, Tô Thanh Ngữ đã chuyển đến khu ổ chuột. Cô sống trong một căn phòng nhỏ, gần gũi với những người dân nơi đây, lắng nghe câu chuyện của họ, tìm hiểu về cuộc sống và những điều bất thường xung quanh. Những manh mối nhỏ dần dần được hé lộ, và cô bắt đầu thấy mình tiến gần hơn đến việc khám phá ra danh tính thực sự của Lý Cảnh Bạch.

-

Sau một đêm ngon giấc tại nơi ở mới, sáng hôm sau Tô Thanh Ngữ thức dậy với tinh thần phấn chấn. Cô quyết định ra cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một số đồ cá nhân cần thiết.

Với một giỏ hàng đầy, cô loay hoay bê chúng ra khỏi cửa hàng.Vì bê quá nhiều đồ, cô lỡ đụng vào một người phụ nữ đang đi ngang qua, khiến tất cả đồ đạc rơi vãi khắp nơi. Người phụ nữ đó chính là Lý Cảnh Bạch.

Ban đầu, Cảnh Bạch định chửi bậy vì sự va chạm bất ngờ, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Ngữ, cô bỗng chốc chết lặng.
Cảnh Bạch thất thần nhìn Thanh Ngữ, cảm nhận một cảm giác lạ lẫm và mê hoặc. Nhanh chóng, cô vội vàng đỡ Thanh Ngữ dậy, ánh mắt lo lắng:

"Cô có sao không?"

Thanh Ngữ ngạc nhiên vì thái độ đột ngột thay đổi của Cảnh Bạch, nhưng cô mỉm cười và đáp lại:

"Tôi không sao, cảm ơn cô. Xin lỗi vì đã đụng phải cô."

Cảnh Bạch nhìn vào mắt Thanh Ngữ, tim đập nhanh hơn bình thường. Cô cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với người phụ nữ này, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh:

"Không sao. Tôi giúp cô nhặt đồ nhé."

Hai người cúi xuống nhặt những món đồ rơi vãi. Trong lúc đó, Thanh Ngữ cảm nhận được sự khác biệt từ người phụ nữ này, cảm giác như có điều gì đó bí ẩn và mạnh mẽ ẩn sau vẻ bề ngoài dịu dàng.

Khi họ đứng dậy, Cảnh Bạch cố gắng giữ giọng điệu bình thường:

"Tôi là Lý Cảnh Bạch, rất vui được gặp cô. Cô sống gần đây à?"

Thanh Ngữ ngước nhìn Cảnh Bạch, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt cô:

"Vâng, tôi vừa mới chuyển đến đây. Tôi là Tô Thanh Ngữ. Cảm ơn cô vì đã giúp tôi."

Cảnh Bạch mỉm cười, nhưng trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Cô không ngờ rằng cuộc gặp gỡ này lại để lại ấn tượng sâu sắc như vậy.

"Không có gì, nếu cô cần giúp đỡ gì, đừng ngại gọi tôi nhé."

Nói rồi cô viết số điện thoại vào giấy rồi dúi vào tay Thanh Ngữ.

Thanh Ngữ gật đầu, cảm ơn và rời đi với giỏ hàng của mình. Nhưng trong lòng cả hai, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm, hứa hẹn sẽ dẫn đến những tình tiết đầy kịch tính trong những ngày sắp tới.

Sau khi đi được 1 đoạn, Cảnh Bạch lầm bầm:

"Ch*t tiệt, đã qua lại với bao nhiêu đứa con gái chẳng, vậy mà bây giờ phải lòng con nhỏ cảnh sát đấy"

*Lý Cảnh Bạch biết Tô Thanh Ngữ là cảnh sát vì vô tình thấy huy hiệu cô làm rơi.

-

Trong những ngày sau đó, Thanh Ngữ và Cảnh Bạch thường xuyên chạm mặt nhau ở khu phố nhỏ. Mỗi lần gặp, họ lại có những cuộc trò chuyện ngắn nhưng đầy ẩn ý.

Thanh Ngữ cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt với Cảnh Bạch, một cảm giác mà cô chưa từng trải qua với ai khác.

Cảnh Bạch, mặc dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thanh Ngữ, cô không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Một buổi chiều nọ, Thanh Ngữ đang ngồi tại một quán cà phê nhỏ, đọc những báo cáo mới nhất về vụ án.

Cảnh Bạch bước vào, nhìn thấy Thanh Ngữ, cô tiến tới và ngồi xuống bàn bên cạnh.

"Cô đang đọc gì thế?"


Cảnh Bạch hỏi với giọng điệu bình thường nhưng ánh mắt đầy tò mò.

"À, chỉ là vài báo cáo công việc thôi."

Thanh Ngữ đáp, cố gắng giấu đi sự căng thẳng.

"Vụ án gì mà căng thẳng vậy?"

Cảnh Bạch tiếp tục hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thanh Ngữ.

"Chỉ là một vụ án phức tạp. Nhưng tôi tin rằng chúng tôi sẽ giải quyết được."

Thanh Ngữ trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Hy vọng vậy. Chúc cô may mắn."

Cảnh Bạch nói rồi đứng dậy rời đi, để lại Thanh Ngữ với những suy nghĩ rối bời.

-

Một đêm nọ, Thanh Ngữ ngồi xem lại những tài liệu cũ, cô tình cờ phát hiện ra một điểm chung giữa các vụ án: tất cả các nạn nhân đều có liên quan đến một đường dây buôn lậu mà cô đang điều tra.

Cô cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến việc khám phá ra danh tính thực sự của tên sát nhân.

Trong lúc đó, Cảnh Bạch đang đấu tranh với cảm xúc của mình. Cô biết rằng mình không thể tiếp tục giấu diếm sự thật mãi, nhưng cô cũng không muốn mất đi Thanh Ngữ. Cô phải đưa ra một quyết định khó khăn: tiết lộ sự thật hay tiếp tục che giấu?

Tối hôm đó, sau một ngày dài căng thẳng, Lý Cảnh Bạch trở về nhà và tìm đến Vương Thục Anh.

Cả hai ngồi trên sofa, trong không khí tĩnh lặng của buổi tối. Cảnh Bạch rít một hơi thuốc rồi nhìn thẳng vào Thục Anh, vẻ mặt đầy trăn trở.

"Nếu như người cậu yêu là cảnh sát, cậu sẽ làm gì?" Cảnh Bạch hỏi, giọng trầm ngâm.

Thục Anh ngẩng lên, đôi mắt nhìn xa xăm.

"Nếu vậy tôi sẽ có hai lựa chọn,"

cô trả lời,

"một là chết hoặc từ bỏ cái nghề này. Không thể yêu một người ở hai thế giới khác nhau mà không đánh đổi điều gì."

Cảnh Bạch nhíu mày, suy nghĩ về câu trả lời của Thục Anh. Cô gái bên cạnh cô không hề tỏ ra xúc động, chỉ lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô. Cảnh Bạch cảm thấy một cảm giác khó tả đang dâng lên trong lòng mình.

"Thục Anh, cậu luôn hiểu tôi hơn ai hết,"

Cảnh Bạch nói nhẹ nhàng,

"Có lẽ tôi đang đứng trước một quyết định quan trọng."

Thục Anh chỉ cười nhẹ, đặt tay lên vai Cảnh Bạch.

"Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cậu," cô nói, âm thanh ấm áp như một lời hứa.

-

Trong một lần điều tra ban đêm, Thanh Ngữ và Đinh Khắc Nguyên nhận được tin báo về một cuộc giao dịch bí mật của bọn buôn lậu tại một nhà kho bỏ hoang. Họ lập tức lên đường, không ngờ rằng Lý Cảnh Bạch cũng có mặt ở đó để giám sát cuộc giao dịch.
Khi Thanh Ngữ và Đinh Khắc Nguyên tiến vào nhà kho, cuộc giao dịch đã gần kết thúc. Bất ngờ, một tiếng động làm những kẻ buôn lậu hoảng sợ và rút súng bắn về phía hai cảnh sát.

Trong tình huống hỗn loạn, Thanh Ngữ và Khắc Nguyên bị tách ra.Thanh Ngữ, sau khi tránh được loạt đạn, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bỏ chạy ra khỏi nhà kho. Cô đuổi theo và cuối cùng bắt kịp người đó trong một con hẻm tối.

Khi ánh đèn đường chiếu vào, cô nhận ra một người đeo mặt nạ, chỉ thấy được đôi mắt sắc sảo và ánh nhìn lạnh lùng.

"Thật bất ngờ khi gặp cô ở đây,"
người đeo mặt nạ nói với một giọng lạnh lùng.

"Ngươi là ai? Sao biết tên tôi?"

Thanh Ngữ hỏi, cãm thấy một cảm giác bất an tràn ngập.

"Không quan trọng. Cô sẽ sớm biết thôi,"

Người đó nói rồi nhanh chóng ném một viên đạn khói xuống đất. Khói mù mịt khiến Thanh Ngữ mất phương hướng trong vài giây. Khi khói tan, người đeo mặt nạ đã biến mất, để lại Thanh Ngữ đứng đó với hàng loạt câu hỏi trong đầu.

Sau sự việc tại nhà kho, Thanh Ngữ biết rằng cô đang đối mặt với một kẻ địch nguy hiểm hơn bao giờ hết. Cô quyết định sẽ dồn hết sức lực để tìm ra sự thật về người đeo mặt nạ và phá vỡ đường dây buôn lậu này. Cô không thể để cho những người dân vô tội tiếp tục chịu khổ vì những tội ác của chúng.

"Chúng ta không thể thất bại. Chúng ta phải bắt được chúng,"

Thanh Ngữ nói với Khắc Nguyên, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Chúng ta sẽ làm được, Thanh Ngữ. Tôi tin vào cô,"

Khắc Nguyên đáp lại, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: